Sau kì thi giữa kì, vì đuổi kịp tiến độ mà giáo viên các môn đều chiếm tiết tự học thành giờ thêm của mình, Hà Tri Hiểu cảm thấy mình như một con robot, ngày ngày kẹt trên chỗ ngồi máy móc hấp thụ kiến thức, cuộc sống là những chuỗi ngày chết lặng kéo dài.
Chủ đề trò chuyện đôi mình giữa nó và Chu Hàn cũng là học tập, tất nhiên, mỗi tối, họ đều nối thông điện thoại cho đến khi Hà Tri Hiểu ngủ.

Nó đã dưỡng thành thói quen nghe Chu Hàn đọc sách bước vào mộng đẹp.
Sinh nhật Chu Hàn vào thứ tư, không có thời gian ra ngoài chơi, Hà Tri Hiểu chẳng biết tặng gì, bèn mua một chiếc áo phông Adidas cho cậu, nhưng vì mua từ trước, cất ở nhà mấy ngày nên bị mẹ Hà phát hiện ra lúc bỏ quần áo vào tủ, tình yêu suýt nữa bị bại lộ.
Trước kì thi cuối kì, ngoài toán mười hai ra thì tất cả các môn khác đều đã dạy hết, Hà Tri Hiểu cũng nhận được “Năm năm khoa cử ba năm thi thử” của bố mẹ tặng.
Thi xong ra ngoài, Hà Tri Hiểu nghệt mặt, nội dung toán mười hai chiếm một phần nhỏ trong đề toán, những môn khác cũng khó hơn bình thường, học sinh oán thán dậy đất, đề này ra hoàn toàn dựa theo tiến độ của A1 A2.
Chủ nhiệm lớp đi ngang qua nghe thấy, nói với họ không sao, chưa học không biết làm là chuyện nhỏ, nghỉ hè sẽ học nốt, không ảnh hưởng gì đến thi đại học.
Chu Hàn cũng nói vậy.
Nhưng sự thật là rất ảnh hưởng! Ảnh hưởng đến tương lai của Hà Tri Hiểu.
Bố mẹ xem bảng điểm xong im lặng, thành tích bình thường của Hà Tri Hiểu có thể thi được khoảng 480, trong đó, dưới sự giúp đỡ của Chu Hàn, điểm toán duy trì ở mức đạt chuẩn, lần này đề thi vượt tầm nên chỉ thi được bốn mươi điểm, mà điểm những môn khác cũng hạ xuống ở những mức độ khác nhau, tổng điểm của nó hoàn toàn không chạm được đến điểm chuẩn các trường hạng hai.
“Bọn con còn chưa học xong toán, với lại lần này bản thân đề cũng rất khó mà.” Tri Hiểu giải thích.
Mẹ Hà: “Thi đại học chắc gì đã ra đề theo thực lực của mày, lỡ sang năm tất cả đều ra đề khó thì mày toi à.”
Tri Hiểu biện bạch: “Khó thì khó chung chứ có khó mỗi mình con đâu.”
Mẹ Hà nói trúng tim đen: “Khó là khó với bọn học lực bình thường, với bọn học giỏi có hề hấn gì mấy đâu, người ta vẫn điểm cao như thường.”
Hà Tri Hiểu không phản bác, lại chẳng, Chu Hàn vẫn có thể thi được 140.
Nói chung, kết luận cuối cùng của hội nghị gia đình thảo luận về điểm số này là, Hà Tri Hiểu một lần nữa trở thành thí sinh năng khiếu.
***
Tan học, Hà Tri Hiểu cùng Chu Hàn và đám bạn đi hát karaoké.
“Tức là học kì sau mày không đến trường?” Trương Mỹ Mỹ hỏi.
Hà Tri Hiểu: “Ừ, tuần tới đi luôn, học thẳng đến bao giờ thi khối thi trường (*) xong mới quay lại học văn hóa, tầm tháng Hai, tháng Ba gì đó.”
(*) Học sinh thi năng khiếu đại học bên Trung thường sẽ phải thi kì thi năng khiếu trước, thi khối là kì thi chung do các trường trong một tỉnh liên kết thành một khối tổ chức, thi khối đạt chuẩn rồi mới được thi trường, tức là tham dự kì thi riêng do mỗi trường tự tổ chức.
“Thế mày học phát thanh à?”

“Không, biên đạo, mẹ tao nói là đi hỏi thì bộ môn biên đạo nhận số lượng học sinh nhiều hơn, phát thanh MC còn phải xem hình tượng, không hợp với tao.” Tri Hiểu nói.
“Cái này tao biết này, hai năm nay nhiều người học cái này lắm, rất nhiều trường mới tăng thêm bộ môn này, dễ thi hơn mỹ thuật thanh nhạc nhiều, thời gian huấn luyện cũng ngắn.”
Tôn Hiểu Mẫn cũng phải đi, tham gia tập huấn, Trần Giai Giai và Lâm Vân thì kì nghỉ này phải đi học thêm ở lò một giáo viên chuyên luyện thi đại học danh tiếng, Trương Mỹ Mỹ đã quyết định thi vào một trường cao đẳng ba năm trong tỉnh, trọng điểm đào tạo của trường này mấy năm nay là bồi dưỡng học sinh tham gia thi công chức, Lý Dư định thi vào Học viện Thể dục Tây An học đá bóng, không đỗ thì về nhà mở quán net thu tiền thuê sống qua ngày, Trương Dương đăng kí một chương trình thi sống còn, chuẩn bị debut dựa mặt kiếm cơm…
Cứ như đột ngột phải chia tay sớm vậy, rõ ràng mới là lớp mười một, Hà Tri Hiểu đã bắt đầu phải nói lời từ biệt với cuộc sống cấp ba rồi, điều này làm nó hơi buồn bã.
Chu Hàn một mực im lặng, lúc Hà Tri Hiểu đi ra nhà vệ sinh, cậu đang chờ nó ở ngoài, dẫn nó vào phòng bao cách vách.

Bấy giờ Hà Tri Hiểu mới ý thức được rằng cũng sắp phải tạm biệt Chu Hàn nửa năm.
“Cậu nói đúng, yêu xa tệ thật.” Tri Hiểu đa cảm.
Chu Hàn ôm nó, hai người ôm chặt nhau trong phòng bao tối mịt, bên cạnh vọng lại tiếng hát tê tâm liệt phế của Lý Dư, hắn đang hát đến “Muốn ở lại mà chẳng thể ở mới là tịch mịch nhất, dịu dàng chưa nói hết chỉ còn lại tiếng hát biệt ly…”.
“Cái giọng vịt đực này của Lý Dư mà đi thi sống còn thì chỉ có bị loại…” Hà Tri Hiểu nhoài trên vai cậu rầm rì.
Chu Hàn cười khổ.
***
Kì bổ túc mùa hè bắt đầu, khối mười được nghỉ, khối mười hai tốt nghiệp, non nửa thí sinh thi năng khiếu khối mười một đều đã rời đi, sân trường vắng tanh.
Lớp đào tạo Hà Tri Hiểu theo học là kiểu khép kín hoàn toàn, nằm trong khu đại học.

Bố mẹ đưa nó đến thu xếp ổn thỏa kí túc xá, điều kiện bình thường, phòng tám người, mỗi tầng có một nhà vệ sinh công cộng, rửa mặt phải bưng chậu đi, tắm ở phòng tắm công cộng ngoài trường, mỗi người mười tệ.
Bố mẹ dẫn nó đi làm quen với môi trường xung quanh, tìm được ngân hàng, tiệm thuốc và nhà tắm, lại mang nó đi ăn một bữa rồi rời đi.

Tiễn bố mẹ đi rồi, Hà Tri Hiểu vừa chat QQ với Chu Hàn vừa trở về kí túc xá.

Vừa vào tòa nhà, nó đã ngớ ra.
Các phụ huynh đi rồi, các bạn cùng kí túc thoắt cái mông má ăn diện tập thể! Giày cao gót, quần short siêu ngắn, tóc xoăn sóng, mắt đánh khói, nhất là trong cánh cửa mở rộng của lớp phát thanh đối diện kí túc xá của họ, có người trang điểm, có người đang gọi điện thoại, có người phối đồ trước gương, có người cầm máy uốn tóc làm xoăn…
Máy uốn tóc nhiệt độ cao nung tóc ra một thứ mùi ngửi mà sốt ruột, hòa lẫn với đủ thứ mùi lộn xộn khác và tiếng cười nói, cuộc sống thí sinh năng khiếu của Hà Tri Hiểu chính thức bắt đầu.

“Cậu biết không? Sáng nào tỉnh dậy tớ cũng có thể gửi thấy mùi tóc bị đốt cháy, ngày nào trong hành lang cũng có người cãi nhau chuyện tắm rửa không sáng thì tối, tối nào tắt đèn rồi cũng có người to tiếng mắng chửi gọi điện thoại trong hành lang.”
Hà Tri Hiểu chia sẻ với Chu Hàn.
“Các bạn nữ cùng kí túc với cậu có dễ chịu không? Có kết bạn với ai không?” Chu Hàn hỏi.
“Không, hôm qua, Trịnh Văn Văn cùng kí túc với tớ cãi nhau với một đứa bên lớp phát thanh, vì con bé kia nói học biên đạo toàn bọn xấu quá không lên hình được nên mới chọn sang ngành này, ầm ĩ dữ lắm, suýt nữa còn đánh nhau.”
“Cậu đừng nghe người ta nói vớ vẩn, cũng đừng chơi với những người này, tập trung vào học môn chuyên ngành là được.” Chu Hàn dặn dò.
“Ừ, tớ biết mà, đây là đại học à? Tớ thấy chán chết được,” Tri Hiểu nói, “Hôm nay ở lớp có một bạn hỏi tớ thi trường nào, tớ nói tớ không biết, nó tức như tớ làm gì nó ấy.”
“Hai người cùng ngành nên cũng coi như đối thủ cạnh tranh mà.” Chu Hàn nói.
“Không thích chỗ này.” Nó nói, tâm trạng sa sút.
“Cuối tuần không đi học cậu định làm gì? Có ai chơi với cậu không?” Chu Hàn hỏi.
“Bạn cùng kí túc bảo là định vào thành phố chơi, tớ muốn đi cùng họ.”
“Vậy thì đi chơi đi, bây giờ cậu đang trong phòng à?” Chu Hàn hỏi.
“Đang ở ngoài hành lang á.”
“Ừ, muộn thế rồi mà không ai mắng cậu?”
“Ha ha bây giờ còn sớm mà, để cho cậu nghe chỗ bọn tớ đang náo nhiệt thế nào.”
Hà Tri Hiểu giơ điện thoại ra ngoài cho cậu nghe động tĩnh.
Trò chuyện thêm một hồi, Hà Tri Hiểu cúp máy vào phòng.
Trịnh Văn Văn cùng phòng hỏi nó: “Tri Hiểu, cậu nói chuyện điện thoại với bạn trai à?”
“Ừ.”
Mọi người thích thú truy hỏi Hà Tri Hiểu chi tiết chuyện yêu đương, đêm đó, trong kí túc xá chong đèn bàn trò chuyện về bạn trai thâu đêm, Hà Tri Hiểu rất thành thật, hỏi gì đáp nấy.
“Hai người phát triển đến bước nào rồi?” Trịnh Văn Văn hỏi.
“Bước nào là bước nào?”
“Đừng giả bộ, có ấy ấy không…” Mọi người sôi nổi cười mập mờ.

“Không có!”
“Không thú vị, Trương Y phòng bên cạnh đã ngủ với một anh ở năm nhất trường khoa học công nghệ đối diện rồi đấy, sáng sớm hôm qua có người thấy họ đi ra từ nhà khách.”
“Thật á!”
“Nhìn thấy tận mắt mà.”
“Bọn con gái lớp phát thanh phiền thật đấy, đứa nào cũng làm như mình là streamer gì nổi tiếng lắm không bằng.”
….

ngôn tình hoàn
Buôn dưa lê kéo gần khoảng cách, Hà Tri Hiểu thân thiết hơn với bạn cùng phòng.

Thứ bảy, sáu người vào thành phố đi dạo, cùng chia tiền ăn đồ nướng trước rồi đi mua quần áo.
Vì ăn mặc quá học sinh nên Hà Tri Hiểu bị các chị em lôi đi mua váy mới, còn mua cả một đống đồ trang điểm.

Buổi tối về kí túc xá, Chu Hàn gọi điện thoại cho nó, Hà Tri Hiểu đang bị đè trước gương bôi son trát phấn, bèn nói lát nữa sẽ gọi lại cho cậu.
Trang điểm thay váy xong xuôi, Hà Tri Hiểu gượng gạo toàn thân.

Đây là một chiếc váy sọc đen trắng, hơi trang trọng, Trịnh Văn Văn nói lúc thi phải ăn mặc như vậy, còn phải trang điểm nữa, nhưng nó không thích.
Tệ hơn là, trong thẻ ngân hàng của Tri Hiểu được bố mẹ cho hai ngàn tệ làm sinh hoạt phí, còn chưa tới giữa tháng, hôm nay đã tiêu mất hơn tám trăm rồi, còn mua toàn đồ mình không thích.
Trịnh Văn Văn đi dạy những người khác trang điểm, Hà Tri Hiểu thay lại quần áo, ra ngoài gọi điện cho Chu Hàn, cuộc gọi của mẹ tới trước, hỏi nó đi đâu mà tốn nhiều tiền vậy.
Hà Tri Hiểu giải thích một hồi.
Mẹ nói: “Vậy con mua đi, mấy ngày nữa lại bảo bố con bắn thêm ít tiền cho con.Cần mua thì mua quần áo đẹp đẽ chút, đừng học người khác mua mấy cái thứ rách rưới lòe loẹt, con gái ăn mặc gọn gàng sạch sẽ là được rồi.”
Trò chuyện thêm một hồi, mẹ Hà cúp máy, Tri Hiểu trở về phòng chụp ảnh quần áo mới mua gửi cho mẹ, mẹ Hà nhận xét nhìn rất đoan trang…
“Tớ mặc vào trông như già đi mười tuổi ấy, giống quần áo cô tớ thích mặc.” Tri Hiểu than vãn với Chu Hàn.
“Không thích mà không biết từ chối à?” Chu Hàn hỏi.
“Lúc đấy cũng thấy không đến nỗi nào, với lại nhân viên cửa hàng nhiệt tình lắm, mấy bạn ấy kéo tớ mặc thử rõ nhiều đồ, không mua gì cũng ngại.” Tri Hiểu nói.
Chu Hàn: “Cái đồ gió chiều nào theo chiều đấy.”
Cuộc sống trôi qua từng ngày, mỗi ngày Chu Hàn đều gọi điện đủ ba cuộc sáng trưa tối cho Tri Hiểu, cuộc sống của cậu vẫn như cũ, nhưng cuộc sống của Hà Tri Hiểu thì rất ngoạn mục.

Nó thường xuyên kể cho cậu nghe chuyện hóng hớt trong trường học, ai với ai cùng ai là tình tay ba, phòng nào đánh nhau với phòng nào, xem được phim gì hay, ngày nào cũng phải viết bao nhiêu thứ phiền phức ra sao, rồi thì nữ sinh nào siêu giàu mặc toàn đồ hiệu…
Cũng chẳng mất bao lâu, Hà Tri Hiểu đã thích ứng được với hoàn cảnh mới, bắt đầu tìm đủ lí do chơi xấu lúc Chu Hàn dạy môn văn hóa cho nó từ xa, nào thì học ở đây sẽ bị khinh bỉ cô lập, nào thì nhiệm vụ của nó bây giờ là xem ti vi xem điện ảnh chứ không phải là làm toán nữa, đợi nó về sau vào được đài truyền hình rồi sẽ làm một chương trình tên là Không Thích Học Đâu…
Dật Phu được nghỉ, Chu Hàn chuẩn bị đi tìm Hà Tri Hiểu.

Nghe nói cậu sắp tới, Trình Văn Văn trang điểm cho Hà Tri Hiểu mắt xanh mỏ đỏ, thế là lúc gặp mặt, Chu Hàn suýt hết hồn.
“Đe… Đẹp lắm.”
Hà Tri Hiểu nổi quạu, xoay người bỏ đi, Chu Hàn cười níu nó lại.
“Tớ đi thay quần áo!”
Trở về kí túc đổi sang áo phông, quần soóc bò và giày vải, Hà Tri Hiểu túm cao mái tóc xoăn lên thành đuôi ngựa, rửa mặt sạch sẽ rồi chạy xuống tầng.
Chu Hàn: “Lần này thì đẹp thật.”
Hà Tri Hiểu cười ngượng ngùng: “Tớ cũng không thích như vậy, để tớ dẫn cậu đi chơi, bên này nhiều đồ ăn ngon lắm, tớ khao cậu nhá, bố tớ vừa cho tớ tiền!”
“Được.”
Chu Hàn nắm tay nó.
Xung quanh qua lại đều là sinh viên tự do yêu đương, Hà Tri Hiểu cho cậu nắm tay thoải mái, vui vẻ cực kì.
“Mấy giờ cậu phải về?” Tri Hiểu hỏi.
Chu Hàn: “Tớ không về ngay, ở lại nhà bác.”
Hà Tri Hiểu hoan hô: “Vậy thì tốt quá, ngày mai chúng ta vào thành phố chơi.”
Chu Hàn: “Tranh thủ mấy ngày này dạy bù cho cậu nốt toán mười hai.”
Hà Tri Hiểu hất tay ra: “Về đi, bye!”
Con nhóc tham ăn dẫn Chu Hàn đi ăn cả một đường, từ mức độ quen thuộc khi nó chào hỏi với chủ các hàng quán, có thể thấy Hà Tri Hiểu sống rất được.
“Tớ nói với bố mẹ tớ muốn thi lên Bắc Kinh, mẹ tớ bảo chỉ cần đỗ được thì tớ có thi lên Tây Tạng cũng cho tớ đi, cậu nói xem hai chỗ này có liên quan gì đến nhau không, thật là!”
Chu Hàn chọt nó: “Vậy cậu còn không học đi.”
“Sao lại không học? Tớ đang học có được không.”
“Bắt đầu từ mai, mỗi ngày lên lớp chuyên ngành học xong sẽ học bù môn văn hóa.”
“…”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương