Chân phải của Cố An từ từ duỗi thẳng, ép Mạnh Lãng lùi về sau.

Tiểu Xuyên và ba người trợn tròn mắt, dáng vẻ của Cố An in sâu vào mắt họ, khiến họ vô cùng chấn động.

Đại sư huynh lợi hại như vậy sao?

Mặc dù bình thường Cố An đấu với họ đều thắng nhưng đó là khi không dùng linh lực, Tiểu Xuyên và Lục Cửu Giáp đều cho rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ vượt qua đại sư huynh.

Mạnh Lãng đột nhiên dùng hai tay nắm lấy chân phải của Cố An, một luồng lực lượng hung bạo muốn bẻ gãy chân hắn.

Cố An đột nhiên nhảy lên, rồi dùng sức giẫm xuống, ép Mạnh Lãng quỳ xuống đất với một tiếng "phịch".

Hai đầu gối của Mạnh Lãng cắm vào đất, toàn thân hắn run rẩy, căn bản không đẩy được chân của Cố An, vô cùng chật vật.

Nhìn Cố An chỉ dùng một chân đã chế ngự được Mạnh Lãng, đám người Tiểu Xuyên, Lục Cửu Giáp và Diệp Lan vô cùng phấn khích.

Ngày thường, Mạnh Lãng luôn khoe khoang mình là người mạnh nhất Dược cốc, không ngờ hôm nay mất kiểm soát bị đại sư huynh dùng một chân ép quỳ xuống! Chẳng trách đại sư huynh không phải Mạnh Lãng!

Sư phụ có con mắt thật tinh tường!

Cố An nhìn xuống Mạnh Lãng đang quỳ trước mặt mình, nói: "Còn chưa tỉnh lại sao?"

Linh lực của hắn truyền vào cơ thể Mạnh Lãng theo chân phải, cưỡng ép xoa dịu linh lực hỗn loạn trong cơ thể hắn.

Hơi thở của Mạnh Lãng cũng theo đó mà trở nên bình ổn, những tia máu trong mắt hắn bắt đầu tan đi, vẻ mặt dữ tợn dần trở lại bình thường.

Thấy hắn tỉnh lại, Cố An từ từ thu chân, sau đó đỡ hắn dậy.

Mạnh Lãng đột nhiên tỉnh táo, hắn ngẩng đầu nhìn Cố An, thở hổn hển.

"Cố An... Ta... Vừa nãy ta bị làm sao vậy?"

Mạnh Lãng khó khăn hỏi, khí huyết trong cơ thể chấn động khiến hắn nói rất khó .

Cố An trả lời: "Hình như ngươi bị nhập ma."

Mạnh Lãng nghe xong, không khỏi trợn tròn mắt, hỏi: "Ta không làm hại các ngươi chứ?"

Biểu cảm của Tiểu Xuyên vaf Lục Cửu Giáp lập tức trở nên kỳ quái.

Diệp Lan vô thức muốn trả lời nhưng Cố An đã nhanh chân nói trước: "May mà ngươi đã kịp thời chế ngự."

Mạnh Lãng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hắn cười gượng đáp: "Đó là... Ta mới là đại sư huynh thực sự, sao có thể làm hại các ngươi..."

Diệp Lan nhìn Cố An, ánh mắt đầy vẻ sùng bái.

Đại sư huynh không chỉ mạnh mẽ mà còn rất dịu dàng!

Tiểu Xuyên và Lục Cửu Giáp cũng có suy nghĩ giống vậy, đồng thời khinh thường Mạnh Lãng.

Nói hay lắm, vừa nãy trông như quỷ vậy!

Cố An cho Tiểu Xuyên và hai người kia giải tán, còn mình thì đỡ Mạnh Lãng về phòng.

"Ngươi tu luyện công pháp gì thế, trông có vẻ tà môn quá nhỉ?" Cố An hỏi, mặc dù hắn đánh giá Mạnh Lãng rất kém nhưng dù sao hai người cũng sớm tối ở bên nhau, nếu có thể, hắn vẫn hy vọng Mạnh Lãng có thể bình an vô sự.

Mạnh Lãng cười khà khà nói: "Tất nhiên là thần công... Chỉ là tư chất và ngộ tính của ta không đủ, dễ luyện sai, nhưng không còn cách nào khác, ta nhất định phải trở thành đệ tử ngoại môn..."

Cố An khó hiểu hỏi: "Tại sao nhất định phải trở thành đệ tử ngoại môn, không phải trước kia ngươi không quan tâm sao?"

Sắc mặt Mạnh Lãng lập tức tối sầm lại, cả người chìm vào im lặng.

Thấy hắn không muốn nói, Cố An cũng không truy hỏi, đỡ hắn lên giường rồi Cố An quay người rời đi.

Chuyện này đối với Cố An chỉ là một chuyện nhỏ, hắn không thể quản được số phận của người khác, mỗi người đều có lý tưởng của riêng mình, nếu chết trên con đường tu tiên thì cũng không đáng tiếc.

Ra đến sân, Cố An tiếp tục luyện Bát Phương Bộ.

Đông qua xuân đến, lại là một năm cảnh đẹp.

Sáng sớm, Dược cốc vẫn còn sót lại băng tuyết, Cố An dẫn theo sư đệ, sư muội lên núi.

"Đốn cây nhổ gốc cũng là một loại tu luyện, các ngươi có thể dùng linh lực của mình để làm, đợi linh lực cạn kiệt thì lại tu luyện, có lợi cho việc nâng cao tu vi."

Cố An mặc một thân áo xanh, đứng trong rừng cây, cười nhẹ nói, hai tay chắp sau lưng, toát lên phong thái của một cao thủ.

Ngày đó, hắn chỉ dùng một chân đã chế ngự được Mạnh Lãng đang nhập ma, thành công dựng lên hình tượng cao thủ trong lòng sư đệ, sư muội.

Thậm chí Cố An còn cảm thấy tiểu sư muội có suy nghĩ khác đối với mình, càng ngày càng thích quấn lấy hắn, may mà hắn kịp thời hướng dẫn Diệp Lan tu luyện, khiến Diệp Lan chuyển sự chú ý.

Tu tiên sao có thể nói đến tình cảm? Kiếp này Cố An không muốn rơi vào vòng xoáy tình cảm quá sớm, như vậy sẽ lạc lối.

Tiểu Xuyên quay đầu hỏi: "Đại sư huynh, chúng ta dùng tay hay dùng chân?"

Cố An vẫn giữ nụ cười, nói: "Cứ dùng cách nào thuận tiện, tu luyện là một chuyện, hoàn thành nhiệm vụ cũng là vấn đề, nhất định phải tìm đúng phương hướng."

Đây chính là cảm giác trước kia của Trương Xuân Thu sao?

Nói bậy cũng thú vị phết chứ đùa!

"Tiểu Xuyên sư huynh, chúng ta thi xem ai nhanh hơn!" Lục Cửu Giáp xoa tay nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương