Mãi đến khi trời sáng, Cố An mới bắt đầu ngủ.

Năm ngày tiếp theo, Tham Sân yêu quỷ vẫn không xuất hiện, trái tim căng thẳng của Cố An dần dần thả lỏng.

Ngày thứ sáu.

Cố An vẫn như cũ, trời tối là về phòng nghỉ ngơi, lần này, hắn mang về bốn quyển du ký từ tàng thư lâu, chuẩn bị mở rộng hiểu biết của mình về thế giới này.

Bạch Linh thử chạy ra từ dưới gầm giường, nhanh chóng nhảy lên mặt bàn, từ sau khi cảm nhận được hơi thở của Cố An khi tu luyện Long Kình Thần Nguyên công, nó đã trở nên phụ thuộc vào Cố An.

Bây giờ dù không xích nó lại, nó cũng sẽ không chạy.

Cố An đi đến trước bàn ngồi xuống, hắn trêu chọc Bạch Linh thử, sau đó bắt đầu lật giở một quyển sách có tên là "Thanh Kệp Du Ký".

Cửa sổ mở hé, gió đêm thổi vào, khiến ngọn lửa trên đèn dầu lay động, làm cho cái bóng của Bạch Linh thử trên bàn thỉnh thoảng cũng bị kéo dài ra.

Cố An phát hiện ra quyển du ký này khá thú vị.

Chỉ là chuyện nam nữ hơi nhiều, Thanh Hiệp đi khắp thiên hạ, ngắm nhìn phong cảnh muôn nơi, có diệt yêu trừ ma, cũng có tình duyên thoáng qua.

Đọc mãi đến đêm khuya, Cố An cảm thấy hơi bất ổn.

Sao mỗi nữ tử mà Thanh Hiệp gặp đều thích hắn, tên này còn giả vờ khó xử, bị nữ tử ỡm ờ đưa đẩy...

Đây không phải là do thư sinh viết chứ?

Cố An thầm khinh thường tác giả của quyển sách này nhưng vẫn đọc rất say sưa.

Phù…

Một trận gió lạnh thổi vào từ ngoài cửa sổ, ngay cả Cố An đã luyện thành Long Thần Nguyên công cũng không nhịn được mà run rẩy, hắn đặt quyển sách trên tay xuống, đứng dậy chuẩn bị đóng cửa sổ.

Chưa đi đến trước cửa sổ, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng động từ xa truyền tới, hắn không khỏi dừng lại, lắng nghe cẩn thận.

"Yêu nghiệt! Chết đi!

Tiếng quát khẽ của Sở Kinh Phong khiến Cố An dựng tóc gáy.

Tham Sân yêu quỷ đến rồi sao?

Nhưng Sở Kinh Phong có vẻ không sợ, còn rất phấn khích, trông rất đáng tin.

"Á ——"

Lòng Cố An vừa mới yên tâm một chút thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Sở Kinh Phong, hắn sợ hãi vội vàng tiến lên đóng cửa sổ, quay đầu thổi tắt đèn dầu.

Cố An lui về góc nhà, rõ ràng Bạch Linh thử cảm nhận được điều gì đó, nhanh chóng nhảy vào lòng hắn.

Con tiểu súc sinh này cũng đang run rẩy!

Sự run rẩy của nó làm tăng thêm nỗi sợ hãi của Cố An.

Từ nhỏ đến lớn, Cố An chưa từng đụng độ yêu quái hay tà ma, không có cách nào, Cơ gia quá an toàn, hồi nhỏ trong mắt hắn, sự tồn tại đáng sợ nhất chính là người bảo vệ Cơ gia, giống như Trương Phi Lý Quỳ vậy.

"Sở Kinh Phong, ngươi phải xứng đáng với lời khoác lác của ngươi, còn Lý Nhai bên cạnh, ta thấy thiên tư của ngươi không tầm thường, mệnh cách độc đáo, chắc chắn là nhân vật chính trong tiểu thuyết, giết chết yêu ma đó, ngươi có thể đón gió hóa rồng..."

Cố An cố gắng bình tĩnh lại, hắn nắm chặt hai tay, đã ngưng tụ long kình trong cơ thể.

Rất nhanh, hắn nghe thấy tiếng cửa phòng bên cạnh bị đẩy ra, là Lý Nhai, tên này cầm kiếm xông đến hỗ trợ Sở Kinh Phong.

Mạnh Lãng thì còn không bằng cả Cố An, thế mà lại trốn dưới gầm giường, khiến Cố An vốn đang căng thẳng bất an suýt nữa mắng lên.

Cái con rùa rụt cổ này ngày thường hay giả vờ ra vẻ trước mặt hắn lắm, tự xưng là đại ca, không ngờ gặp chuyện lại nhát gan như thế này.

Cố An nghĩ vậy, mỗi giây tiếp theo đều khiến hắn cảm thấy đau khổ.

Trong cảm nhận của hắn, hơi thở của Sở Kinh Phong đột nhiên biến mất, không biết có phải đã chết hay không.

"Yêu nghiệt! Ngậm miệng!"

Tiếng của Lý Nhai bị Cố An nghe được, khiến hắn rùng mình.

Con yêu ma này còn muốn ăn thịt bọn họ sao?

Ngay sau đó, Cố An nghe thấy một tiếng bịch, giọng nói của Lý Nhai đột ngột dừng lại.

Tèo rồi hả?

Vô dụng vậy á?

Tim Cố An đập như trống trận, không thể bình tĩnh lại được.

Trình Huyền Đan, Trương Xuân Thu đều trốn trong phòng của mình, động tĩnh lớn như thế, đều có thể giả vờ không nghe thấy, quả nhiên là thầy nào trò nấy...

Ngoài phòng rơi vào trong im lặng, ngay cả Cố An có ngũ quan nhạy bén cũng không thể bắt được động tĩnh và hơi thở của Tham Sân yêu quỷ.

Đêm khuya tĩnh lặng, đến cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, Cố An dựa vào tường, trong lòng thầm hận, sao nhịp tim của mình lại nhanh vậy chứ?

Không biết vì sao, mặc dù không nghe thấy động tĩnh bên ngoài nhưng hắn lại cảm thấy Tham Sân yêu quỷ đang đến gần phòng mình.

Ánh mắt hắn đảo qua đảo lại giữa cửa phòng và cửa sổ, ánh trăng từ khe cửa và khe cửa sổ chiếu vào, sáng đến mức đáng sợ.

Bạch Linh thử run rẩy khiến ngực Cố An bắt đầu ngứa ngáy, khiến hắn rất muốn ném nó ra ngoài nhưng hắn lại không nỡ.

Thời gian trôi qua chậm rãi, Cố An nín thở, tập trung tinh thần.

Cố An chưa bao giờ mong chờ đến ban ngày như lúc này.

Thái Huyền môn không an toàn chút nào!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương