Chương 32: Dạ Yến 2

 

Buổi tối.

 

Phân bộ Nguyên Hợp Sơn ở thành Hắc Thạch.

 

Mấy vị võ giả đang tụ hội, thỉnh thoảng đàm luận một vài chuyện thú vị trong thành.

 

Thiếu nữ váy trắng Thuần Vu nhìn sư thúc Lệnh Hồ Dương ngồi ở chủ vị, có chút muốn nói lại thôi.

 

Vị sư thúc này thiên phú dị bẩm, lúc nhỏ liền được một trưởng lão của Nguyên Hợp Sơn vừa ý, mang lên núi thu làm đệ tử thân truyền, từ đây võ đạo tiến nhanh, tuổi còn trẻ đã đột phá đến cảnh giới trên Quán Chủ!

 

Cũng chính bởi vì một lòng võ đạo, ít giao lưu với người, mới dưỡng thành tính tình cao ngạo kỳ quái.

 

Vị trưởng lão kia mới lệnh hắn vào đời, trấn thủ thành Hắc Thạch, cũng có dụng ý lấy hồng trần tôi luyện tâm tính.

 

Nhưng ttrải qua mấy năm, lại vẫn như trước kia, một chút đạo lí đối nhân xử thế cũng không hiểu.

 

- Thuần Vu, vì sao ngươi muốn nói lại thôi?

 

Cảm giác của Lệnh Hồ Dương vô cùng nhạy cảm, uống một chén rượu liền không kiên nhẫn, thuận miệng hỏi một câu.

 

Lúc này Thuần Vu mới nói:

 

- Sư thúc... còn nhớ Phương Tịch không?

 

Lệnh Hồ Dương ngẩn ra:

 

- Người này là ai?

 

Thuần Vu nhất thời cảm giác bất đắc dĩ, bất quá cũng hết cách rồi, dù là một ít đệ tử ở phân bộ, hiện tại sư thúc còn không gọi ra tên.

 

Chỉ có thể giải thích:

 

- Mấy tháng trước người này muốn bái vào Nguyên Hợp Sơn ta, sau khi bị từ chối thì tới võ quán Bạch Vân, mấy ngày gần đây truyền ra tin tức hắn tập luyện Bạch Vân Chưởng, đã bước vào khí huyết tam biến...

 

- Phải không? Xem ra tuy người này thiên phú bình thường, nhưng vận khí không tệ.

 

Lệnh Hồ Dương thưởng thức chén rượu:

 

- Đại khái là thân thể cực kỳ phù hợp Bạch Vân Chưởng... Nhưng cũng chỉ như thế, loại võ học tam lưu kia, làm sao có thể so với mật truyền của Nguyên Hợp Sơn ta? Người này cả đời cũng chỉ bồi hồi ở trong cảnh giới Quán Chủ... Ngươi còn nhắc tới hắn làm chi?

 

Thuần Vu cười khổ trả lời:

 

- Sư điệt chỉ có chút tiếc hận, người này có thể đột phá đến khí huyết tam biến, thiên phú chí ít không tệ, ngày đó có lẽ sư điệt nhìn nhầm.

 

- Nhìn nhầm thì nhìn nhầm... Thiên hạ này anh tài nhiều biết bao? Cho dù là khối ngọc thô chưa mài dũa, không có ai điêu khắc, cũng không thành đại khí, nói không chừng hiện tại trong đám người chết đói ở ven đường, thì có thiên tài tố chất còn cao hơn ta, nhưng vậy thì thế nào?

 

Lệnh Hồ Dương không để ý lắm vung vung tay, trong con ngươi lấp lóe ánh sáng cơ trí:

 

- Võ đạo bác đại tinh thâm, tố chất chỉ là một phần, quan trọng hơn chính là tài nguyên sau khi nhập môn, sư trưởng chỉ điểm, thậm chí bản thân chăm chỉ!

 

Trong này, lại lấy công pháp trọng yếu nhất!

 

Bởi vậy, bất luận ngày đó kết quả như thế nào, Lệnh Hồ Dương cũng sẽ không hối hận, bởi vì sau khi tập luyện võ học tam lưu, hạn mức tối đa của đối phương đã ngừng ở đó.

 

- Sư thúc nói rất phải.

 

Một võ giả nghe vậy, nhất thời vỗ bàn tán dương:

 

- Nên uống cạn một chén!

 

Thuần Vu nhìn lướt qua, nhận ra là chấp sự tông môn Kiều Ngũ Xương, người này  cách nịnh nọt, nhưng công phu không tệ, trong bóng tối ra tay càng hung tàn.

 

Vì vậy cũng không nói thêm gì nữa.

 

Tính tình của nàng vốn lạnh, tối nay chỉ là hơi xúc động mà thôi...

 

 

 

 

Lại đến mười lăm.

 

Ánh trăng như thủy ngân cuồn cuộn ở trên mặt đất.

 

Phương Tịch ngồi thuyền, đi tới chợ đen ở giữa sông.

 

Trong nhà gỗ.

 

Hàn mập vẫn như núi thịt, nghe Phương Tịch yêu cầu, lập tức sợ hết hồn:

 

- Cái gì? Còn muốn mua?

 

Hắn trên dưới đánh giá Phương Tịch:

 

- Mười cân thịt lần trước đủ cho võ giả bình thường dùng hơn nửa năm, ngươi đều ăn xong, hay mua cho trưởng bối khác?

 

- Làm sao? Chợ đen bán đồ vật, còn quản người ta dùng làm gì sao?

 

Phương Tịch khẽ mỉm cười, lấy vàng lá ra.

 

Không phải không thể dùng ngọc lá, nhưng như vậy sẽ bại lộ thân phận.

 

- Đương nhiên không phải...

 

Thân thể như núi của Hàn mập động một cái, tựa hồ rất vất vả mới hơi nghiêng người, kéo ra một miếng thịt Thái Tuế khá lớn:

 

- Lần này cần bao nhiêu?

 

- Lại mười cân!

 

Sắc mặt Phương Tịch không hề thay đổi.

 

- Khá lắm... Ta thấy thực lực và dũng khí của ngươi đều hơn người, muốn nhận nhiệm vụ không?

 

Hàn mập ném ra mười cân thịt, lại hỏi một câu.

 

- Ồ? Nhiệm vụ gì?

 

Phương Tịch thuận miệng hỏi.

 

- Đi ra ngoài thành, săn Yêu!

 

Hàn mập lộ ra nụ cười dữ tợn:

 

- Thấp nhất Võ Đồ khí huyết tam biến mới có thể tham gia, nếu là Võ Giả chân lực càng tốt, đến thời điểm dựa theo xuất lực phân phối!

 

- Săn Yêu Thú sao?

 

Đối với Yêu tộc ở thế giới này, Phương Tịch rất có hứng thú, nhưng suy nghĩ một chút vẫn từ bỏ.

 

Thực lực của hắn bây giờ chỉ là Luyện Khí sơ kỳ, một khi gặp phải nguy hiểm, quá thiệt thòi.

 

- Làm sao... thịt Yêu Ma của cửa hàng này không đủ?

 

Phương Tịch hỏi lại.

 

- Không không, chỉ là có một con Yêu Thú lẩn trốn, liên tiếp đột kích gây rối con đường vận chuyển... nói không chừng mấy ngày nữa võ quán các ngươi cũng sẽ nhận được nhiệm vụ hiệp trợ.

 

Hàn mập lắc đầu:

 

- Còn thịt Yêu Ma, bản điếm tuyệt đối sẽ không thiếu... Muốn biết vì sao không?

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương