Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Dịch)
Chương 12: Trúc Cơ Chi Thuyết

Chương 12: Trúc Cơ Chi Thuyết

 

 

 

- Trúc Cơ Đan a!

 

Trên mặt Phương Tịch hiện ra vẻ khát vọng, nhưng nhìn đám người đang điên cuồng, bắt đầu chọn mua phù lục, Pháp khí lao ra phường thị, trong lòng hắn giống như đóng băng.

 

Đi bí cảnh tìm kiếm cơ duyên, đối mặt tuyệt đối không chỉ nguy hiểm từ bản thân bí cảnh, còn có tu sĩ đồng hành, phỉ tu…

 

Đứng trước mê hoặc Trúc Cơ, tình thân, tình bạn, thậm chí tình thầy trò, cũng chưa chắc có thể chống lại thử thách!

 

Bởi vậy hắn tách ra đám người huyên náo, chậm rãi đi trở về linh điền của mình.

 

Cùng lúc đó, cũng đang suy tư chuyện Trúc Cơ Đan!

 

Trúc Cơ gian nan, trước sáu mươi tuổi, tu luyện công pháp trụ cột tới cảnh giới viên mãn, chỉ là yêu cầu cơ bản nhất.

 

Ngoài ra còn có ba cửa ải lớn.

 

Cửa thứ nhất là Khí Huyết Quan! Thời điểm Trúc Cơ, thể phách của tu sĩ nhất định phải cường tráng, khí huyết dồi dào, không thể có ám thương, tu tiên giới phổ biến cho rằng, tu sĩ sau sáu mươi tuổi, dù tu luyện tới Luyện Khí kỳ viên mãn cũng khó có thể Trúc Cơ, là bởi vì khí huyết suy yếu.

 

Mà cửa thứ hai là Pháp Lực Quan, pháp lực nhất định phải hùng hồn, hơi yếu, sẽ khó có thể hoàn thành yêu cầu pháp lực ngưng dịch.

 

Cửa ải cuối cùng, là nhất định phải đản sinh ra thần thức!

 

Tu sĩ Luyện Khí kỳ, chỉ có linh thức bản thân, dùng để quan sát trong thân thể, xem thẻ ngọc… nhưng khó có thể ngoại phóng.

 

Mà tu sĩ Trúc Cơ kỳ nắm giữ thần thức, có thể dò xét mười mấy trượng, ở trong đấu pháp và tu hành nắm giữ tiện lợi rất lớn.

 

Bất kỳ đan dược, vật phẩm nào có thể gia trì ba cửa ải này, đều xưng là linh vật Trúc Cơ!

 

- Tu sĩ thượng cổ Trúc Cơ, là phân biệt tìm kiếm linh vật thích hợp đột phá tam quan, tỷ như thiên địa sát khí, có thể tôi luyện thể phách, cùng với đan dược lớn mạnh khí huyết, đều có thể giúp đột phá cửa ải khí huyết... Pháp Lực Quan cũng thế, còn Thần Thức Quan, nghe đồn Tịnh Tâm Liên, Ôn Ngọc Tâm… đều hữu hiệu...

 

- Nhưng thiên địa linh vật, chung quy cực kỳ ít ỏi, đồng thời rất nhiều thứ cũng hữu hiệu với tu sĩ Kết Đan kỳ, cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ dùng quá lãng phí...

 

- May mắn, ngàn năm trước, có Đại tông sư đan đạo Thúc Thông Chân Quân, nghiên cứu ra đan phương Trúc Cơ Đan, đan này vừa vững chắc khí huyết kinh mạch, lại có thể tăng pháp lực, đề cao thần thức, dùng một viên, xác suất Trúc Cơ tăng ba phần mười, đồng thời Trúc Cơ thất bại gân mạch cũng sẽ không gãy vỡ mà chết...

 

- Phải biết, dù là tu sĩ thượng cổ, Trúc Cơ cũng cửu tử nhất sinh, đồng thời ngoại trừ những linh vật nghịch thiên kia, dùng linh vật bình thường, cũng chỉ tăng cường hai, ba phần mười xác suất Trúc Cơ mà thôi...

 

- Thúc Thông đại sư, có thể nói tạo phúc tu tiên giới vạn năm, để thế nhân ca tụng... chỉ là nhân vật ngàn năm trước cũng bị tính là người thời nay, thật có chút lạ lạ...

 

khóe miệng Phương Tịch co rúm, nhưng nghĩ tới tin đồn Nguyên Anh chân quân thọ hơn ngàn năm, lại cảm thấy hợp lý.

 

Người ta còn chưa chết, sao không thể tính là người thời này?

 

...

 

Trong rừng trúc.

 

Từng lá trúc phảng phất như phỉ thúy rơi xuống, bị Phương Tịch cẩn thận cất đi.

 

Lá trúc của Ngọc Bích Trúc không có tác dụng lớn gì, chỉ là dáng vẻ rất đẹp, rất giống ngọc thạch, linh nông bình thường đều trực tiếp vứt bỏ.

 

Bất quá Phương Tịch có thể mang đến Đại Lương Thế Giới, dùng còn tốt hơn vàng lá.

 

Dù sao ở phường thị đổi vàng bạc phàm tục, còn cần dùng linh tinh đây!

 

Hắn lại dò xét linh điền một vòng, đi tới trước một cây ngọc trúc xanh biếc, đơn chưởng bổ xuống.

 

Đùng!

 

Một cành trúc rơi ra, hai tay hắn xoa một cái, lột vỏ trúc, liền nhìn thấy linh mễ bên trong...

 

Gạo Ngọc Trúc này sinh trưởng ở trong ống trúc, đông tàng xuân gặt, bây giờ còn rất non nớt.

 

Phương Tịch cầm mấy hạt linh mễ nhét vào trong miệng, phảng phất như lão nông nhai rau, thỉnh thoảng gật đầu:

 

- Vào miệng ngọt ngào, linh lực dồi dào, không có sâu bệnh, đầu xuân năm sau, hẳn có thể được đánh giá tinh phẩm.

 

Đây chính là gốc rễ lập thân của hắn, không qua loa được.

 

Dò xét linh điền xong, bỗng nhiên Phương Tịch có hứng thú, hít sâu một hơi, song chưởng liên tục đánh ra.

 

Ầm ầm!

 

Sau một khắc, trong hư không phát ra tiếng vang giòn giã.

 

Trong tuyết chỉ có chưởng ảnh bay tán loạn.

 

Đột nhiên, Phương Tịch biến chưởng thành thối, thân hình giống như quỷ mị, nhảy ở trong tuyết trắng mênh mang, đi tới trước một cây tùng bách.

 

Đùng!

 

Chân phải giơ lên thật cao, lại mềm như rắn không xương, mãnh liệt đá xuống.

 

Vỏ cây rạn nứt, vụn gỗ tung bay, hiện ra một vết roi!

 

- Đây chính là lực lượng khí huyết sao?

 

Qua hồi lâu, Phương Tịch dừng lại, phun ra một ngụm bạch khí.

 

Hắn có chút hứng thú, ở trong tuyết lớn diễn luyện võ công, lại ẩn ẩn cảm ứng được khí huyết lưu động trong thân thể.

 

Đây chính là võ đạo nhập môn ở Đại Lương!

 

Chỉ cần kiên trì bền bỉ, sẽ nắm giữ yếu quyết, tiến vào cảnh giới khí huyết nhất biến!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương