Chương 10: Phường thị

 

Mấy kiến trúc lớn nhất liền đập vào mi mắt.

 

Cái này cũng là mấy chỗ giao dịch trọng yếu nhất của phường thị, mỗi ngày số lượng linh thạch giao dịch là hàng trăm hàng ngàn.

 

Ánh mắt Phương Tịch quét qua Túy Tiên Lâu, thận có chút nóng, sau đó mặt không đổi sắc xoay người, phảng phất như bên tai không còn những tà âm kia.

 

Chỉ là mị thuật, đừng hòng rối loạn đạo tâm của tiểu gia!

 

Nếu không phải trong túi không có tiền, tiểu gia nhất định bãi bình các ngươi...

 

Không thể không nói, nữ tu và tỳ nữ bình thường, cho người ta cảm giác vẫn hoàn toàn khác nhau.

 

Giống như kiếp trước 300k một giờ bao phòng cùng 20 ngàn USD một đêm vậy.

 

Trên con đường chính, lẻ tẻ đi ngang qua rất nhiều tu tiên giả.

 

Nho sinh, hòa thượng, đạo sĩ...

 

Lão nhân, nữ nhân, tiểu hài tử...

 

Đeo kiếm, cõng hồ lô rượu, mang theo linh cầm, cưỡi yêu thú...

 

Muôn màu muôn vẻ, không phải trường hợp cá biệt.

 

Lúc trước Phương Tịch nhìn thấy tình cảnh này, nửa ngày không có phục hồi tinh thần lại, bị người cười nhạo là nhà quê.

 

Đến bây giờ, góc độ nhìn vấn đề của hắn đã khác trước.

 

- Luyện Khí trung kỳ, Luyện Khí trung kỳ, Luyện Khí hậu kỳ...

 

- Quả nhiên... dù có mấy cái Luyện Khí sơ kỳ, nhưng đa số là người hầu cùng tiểu bối được mang ra tăng kiến thức...

 

- Ở thế giới này, lăn lộn quả thực quá khó khăn.

 

Phương Tịch bĩu môi.

 

Nếu có thể, hắn tự nhiên muốn cẩu ở Đại Lương Thế Giới.

 

Nhưng ở Đại Lương Thế Giới... hắn sống không lâu.

 

Lấy nồng độ linh khí thiên địa ở nơi đó, công pháp tu tiên căn bản không thể tiến bộ, càng không cần phải nói đột phá đại cảnh giới.

 

Mà võ đạo bản thổ, tựa hồ không có tác dụng trường thọ...

 

Phương Tịch không bị bức ép đến tuyệt lộ, là chắc chắn sẽ không muốn cẩu ở một tiểu thế giới.

 

Hắn nhìn lướt qua mỗi quầy hàng, bắt đầu bán Thạch Long Tử cùng những tài liệu khác mà đoạn thời gian này tích góp.

 

Chút ít đồ này, đi cửa hàng lớn bán chỉ làm trò cười cho người trong nghề, nên chỉ có thể bán ở các sạp hàng.

 

- Lưu ca, ta đã nói với ngươi, Thạch Long Tử chất lượng hoàn hảo như thế, quả thật không mắc... Còn có linh thảo này, hầu như chạy gãy chân mới tìm được...

 

Sau một hồi lâu, Phương Tịch nói khô cả nước bọt, mới lấy được ba viên linh tinh.

 

Hắn phân biệt phương hướng, sau đó đi quảng trường, tới trước một quầy hàng.

 

Đây là sạp hàng của một đôi vợ chồng, trên quầy hàng không tới nửa trượng, xếp đầy linh phù đủ loại kiểu dáng.

 

Hộ Mệnh Phù, Hàn Băng Phù, Hỏa Diễm Phù cấp một hạ phẩm...

 

Thậm chí khóe mắt Phương Tịch thoáng nhìn, nhìn thấy Tiểu Lôi Phù ở chính giữa như chúng tinh phủng nguyệt!

 

- Tông phù sư, chúc mừng ngươi thành công vẽ ra phù lục nhất giai trung phẩm...

 

Hắn lộ ra nụ cười, nhìn chủ quán chúc mừng.

 

Tông phù sư thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, béo trắng, giữ lại chòm râu nhỏ, cười lên vô cùng hiền lành, giống như người làm ăn trong thế tục.

 

Phương Tịch còn gặp qua đạo lữ của đối phương, một nữ tu sĩ họ Lục, đối với vóc người của nữ tử kia là khắc sâu ấn tượng.

 

Đôi vợ chồng này, nữ bán bùa, nam vẽ bùa, dựa vào hàng đẹp giá rẻ, nên sinh hoạt khá thoải mái, chỉ là gần đây không biết gặp phải chuyện gì, tựa hồ áp lực linh thạch lớn hơn không ít.

 

- Há, là Phương tiểu hữu sao...

 

Tông phù sư cười hỏi:

 

- Lần trước mua Hàn Băng Phù, đối phó yêu trùng như thế nào?

 

- Tuyệt, ở trong trời đông lạnh lẽo, uy lực của Hàn Băng Phù mơ hồ tăng lên, Thạch Long Tử không thể tránh khỏi...

 

Phương Tịch gật gù:

 

- Bán ta vài tờ Hộ Mệnh Phù...

 

- Cái phù lục kia, chỉ dùng cho phòng hộ bế quan, một tấm một viên linh tinh, cũng không biết vì sao tiểu tử này dùng nhiều như thế...

 

Tông phù sư lắc đầu, trong lòng oán thầm, nhưng tu tiên giả chú trọng nhất việc riêng tư, nên không có hỏi.

 

Sau khi giao dịch mấy tấm Hộ Mệnh Phù, hắn lại hỏi:

 

- Còn lấy Hàn Băng Phù không? Ta tính rẻ cho ngươi một chút, ba viên linh tinh một tấm...

 

- Tông phù sư, lại hạ giá?

 

Ánh mắt Phương Tịch sáng lên, rất giống kiếp trước nhìn thấy bác gái bán hàng giảm giá.

 

- Ai, cái này còn không phải thê tử lại mang thai sao!

 

Tông phù sư thở dài.

 

Tu tiên giả lấy linh căn thu nạp linh khí thiên địa, có thể thi vân bố vũ, nhưng ở trên dòng dõi lại khá gian nan.

 

Dù sinh ra, cũng có khả năng là phàm nhân không có linh căn.

 

Nhưng Tông phù sư là ngoại lệ, đã có ba hài tử, trong đó hai đứa đều có linh căn.

 

Bây giờ đã là đứa thứ tư.

 

Có người nói, Tư Đồ gia rất có hứng thú với Tông phù sư, muốn mượn giống, nhưng bị khéo léo từ chối...

 

Phương Tịch gật gù, hai đứa con có linh căn, thậm chí có thể sẽ biến thành ba đứa, áp lực này... không khác gì núi lớn.

 

Tao ngộ bi thảm của nam nhân kiếp trước, biểu hiện rất rõ ràng ở trên người Tông phù sư, thậm chí để hắn cảm giác tóc đối phương sẽ trọc sớm.

 

Bất quá chuyện này không liên quan tới hắn.

 

- Hàn Băng Phù, Hỏa Diễm Phù này của ta, bất luận dùng để phòng thân, hay đánh chết yêu trùng, đều rất tốt…

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương