Cẩu Ở Tiên Giới Thành Đại Lão
-
Chương 22: Tiền Vào Như Nước
Địa tê ngưu chỉ xuất hiện vào mùa hè.
Chúng nó điên cuồng gặm bông lúa để tích trữ chất dinh dưỡng, sau đó lại lén quay về tổ sinh sản đời sau.
Bình thường, ấu trùng sẽ ngủ đông dưới mặt đất mấy năm.
Vậy nên ai cũng không thể chắc chắn rằng bên dưới linh điền nhà mình không tồn tại tổ của địa tê ngưu.
Bây giờ đã có không ít nhà gặp sâu bệnh.
Cửa thành cháy còn liên lụy cá trong chậu, lời nói của lão Tôn đúng là không phải không có lý.
Vài người hàng xóm kia nhìn nhau, sau đó lập tức giải tán.
Lão Tôn bĩu môi khinh thường, cười hỏi Lỗ lão hán: “Lão ca, bây giờ ngươi tin ta rồi chứ?”
Lỗ lão hán gật đầu như đảo tỏi.
Cuối cùng, trái tim lo lắng mấy ngày hôm nay của hắn cũng có thể giãn ra.
Uông Trần tiểu hữu lợi hại!
Thời gian cả ngày hôm nay, Uông Trần đều bận rộng trong linh điền nhà lão Lỗ.
‘Kinh nghiệm Canh Kim chỉ +1.’
‘Kinh nghiệm Canh Kim chỉ +1.’
‘Kinh nghiệm Canh Kim chỉ +1.’
…
Thông báo trong góc nhìn một cái nối tiếp một cái.
Giá trị kinh nghiệm kỹ năng không ngừng gia tăng, sự nắm giữ và lý giải của hắn với pháp thuật Canh Kim chỉ này cũng đang tăng lên.
Hiệu quả mang đến cũng khá là đáng sợ!
Uông Trần dùng thời gian bằng với khoảng thời gian ngày hôm qua đã rửa sạch toàn bộ linh điền.
Hiệu suất tăng lên rất nhiều!
Phải biết rằng số linh điền Lỗ lão hán nhận thầu là bốn mươi lăm mẫu.
Hắn chỉ nghỉ ngơi một tiếng vào buổi trưa, mặt khác còn tiêu hao ba viên hồi khí đan.
Cần phải nói là hồi khí đan do Lỗ lão hán cung cấp.
Nhưng vị linh thực phu già này cực kỳ cam tâm tình nguyện.
Cuối cùng khi kiểm kê chiến lợi phẩm, Uông Trần xử lý được tám mươi hai con địa tê ngưu.
Ngoài ra còn có ba con địa tê ngưu yêu hoá!
Khác với hai ngày hôm trước, ba con địa tê ngưu yêu hoá này đều xuất hiện trong quá trình hắn diệt trùng.
Cũng trở thành vong hồn dưới bàn tay của Uông Trần.
“Uông Trần tiểu hữu.”
Sau khi chi trả toàn bộ thù lao, Lỗ lão hán biết ơn nói với hắn: “Lần này thật sự nhờ có ngươi!”
Uông Trần mỉm cười: “Tiền bối khách sáo quá.”
Hắn cũng đâu làm không công.
Đầu tiên đưa cho lão Tôn hai phần mười tiền boa, túi trữ vật của Uông Trần cũng có thêm mười ba viên linh thạch hạ phẩm.
Số lượng linh thạch tích góp của hắn đã lập tức đột phá ba mươi viên!
Tiếp theo, kinh nghiệm của Canh Kim chỉ cấp bậc tinh thông cũng lên tới 178 điểm.
Thêm 21 điểm nữa là có thể đột phá rồi.
Cuối cùng, ‘Nhân đức’ được cộng thêm 5 điểm!
So với số linh thạch và giá trị kinh nghiệm kiếm được, bây giờ Uông Trần càng coi trọng điểm nhân đức hơn.
Đây là thứ có thể sử dụng để đột phá cảnh giới pháp thuật.
Bởi vậy, cho dù rửa sạch linh điền rất vất vả.
Nhưng Uông Trần cam tâm tình nguyện.
Lão Tôn cũng cực kỳ vui sướng, đếm số linh thạch được chia rồi nói: “Uông Trần, ngày mai tới nhà tiểu Vương nhé.”
“Ngày mai không được.”
Uông Trần lắc đầu như trống bỏi: “Cỏ dại trong linh điền nhà ta sắp cao ba mét rồi!”
Vất vả cả ngày, bây giờ hắn mệt như chó.
Buổi tối còn phải tu luyện công pháp, trị liệu khôi phục kinh mạch bị thương.
Làm sao còn thời gian làm cỏ nữa.
Còn nữa, ngoài việc phải làm cỏ cho linh điền của mình, hắn còn định vào thành Vân Sơn mua công pháp rèn thể.
Cùng với mấy con gà con về nuôi.
“Như thế sao được chứ?”
Lão Tôn vừa nếm đến ngon ngọt lập tức nóng nảy: “Không phải là mười mẫu linh điền à, ta làm cỏ cho ngươi!”
Lão Tôn nghĩ, mình có thể vớt nhiều tiền boa một chút, sau đó chạy tới Quần Phương Các xem nữ tu của Hợp Hoan môn thế nào.
Vậy mà Uông Trần lại nói muốn nghỉ ngơi một ngày.
Hắn có thể đồng ý chắc?
Tiềm lực của con người quả nhiên là vô hạn.
Uông Trần thầm nghĩ.
Chúng nó điên cuồng gặm bông lúa để tích trữ chất dinh dưỡng, sau đó lại lén quay về tổ sinh sản đời sau.
Bình thường, ấu trùng sẽ ngủ đông dưới mặt đất mấy năm.
Vậy nên ai cũng không thể chắc chắn rằng bên dưới linh điền nhà mình không tồn tại tổ của địa tê ngưu.
Bây giờ đã có không ít nhà gặp sâu bệnh.
Cửa thành cháy còn liên lụy cá trong chậu, lời nói của lão Tôn đúng là không phải không có lý.
Vài người hàng xóm kia nhìn nhau, sau đó lập tức giải tán.
Lão Tôn bĩu môi khinh thường, cười hỏi Lỗ lão hán: “Lão ca, bây giờ ngươi tin ta rồi chứ?”
Lỗ lão hán gật đầu như đảo tỏi.
Cuối cùng, trái tim lo lắng mấy ngày hôm nay của hắn cũng có thể giãn ra.
Uông Trần tiểu hữu lợi hại!
Thời gian cả ngày hôm nay, Uông Trần đều bận rộng trong linh điền nhà lão Lỗ.
‘Kinh nghiệm Canh Kim chỉ +1.’
‘Kinh nghiệm Canh Kim chỉ +1.’
‘Kinh nghiệm Canh Kim chỉ +1.’
…
Thông báo trong góc nhìn một cái nối tiếp một cái.
Giá trị kinh nghiệm kỹ năng không ngừng gia tăng, sự nắm giữ và lý giải của hắn với pháp thuật Canh Kim chỉ này cũng đang tăng lên.
Hiệu quả mang đến cũng khá là đáng sợ!
Uông Trần dùng thời gian bằng với khoảng thời gian ngày hôm qua đã rửa sạch toàn bộ linh điền.
Hiệu suất tăng lên rất nhiều!
Phải biết rằng số linh điền Lỗ lão hán nhận thầu là bốn mươi lăm mẫu.
Hắn chỉ nghỉ ngơi một tiếng vào buổi trưa, mặt khác còn tiêu hao ba viên hồi khí đan.
Cần phải nói là hồi khí đan do Lỗ lão hán cung cấp.
Nhưng vị linh thực phu già này cực kỳ cam tâm tình nguyện.
Cuối cùng khi kiểm kê chiến lợi phẩm, Uông Trần xử lý được tám mươi hai con địa tê ngưu.
Ngoài ra còn có ba con địa tê ngưu yêu hoá!
Khác với hai ngày hôm trước, ba con địa tê ngưu yêu hoá này đều xuất hiện trong quá trình hắn diệt trùng.
Cũng trở thành vong hồn dưới bàn tay của Uông Trần.
“Uông Trần tiểu hữu.”
Sau khi chi trả toàn bộ thù lao, Lỗ lão hán biết ơn nói với hắn: “Lần này thật sự nhờ có ngươi!”
Uông Trần mỉm cười: “Tiền bối khách sáo quá.”
Hắn cũng đâu làm không công.
Đầu tiên đưa cho lão Tôn hai phần mười tiền boa, túi trữ vật của Uông Trần cũng có thêm mười ba viên linh thạch hạ phẩm.
Số lượng linh thạch tích góp của hắn đã lập tức đột phá ba mươi viên!
Tiếp theo, kinh nghiệm của Canh Kim chỉ cấp bậc tinh thông cũng lên tới 178 điểm.
Thêm 21 điểm nữa là có thể đột phá rồi.
Cuối cùng, ‘Nhân đức’ được cộng thêm 5 điểm!
So với số linh thạch và giá trị kinh nghiệm kiếm được, bây giờ Uông Trần càng coi trọng điểm nhân đức hơn.
Đây là thứ có thể sử dụng để đột phá cảnh giới pháp thuật.
Bởi vậy, cho dù rửa sạch linh điền rất vất vả.
Nhưng Uông Trần cam tâm tình nguyện.
Lão Tôn cũng cực kỳ vui sướng, đếm số linh thạch được chia rồi nói: “Uông Trần, ngày mai tới nhà tiểu Vương nhé.”
“Ngày mai không được.”
Uông Trần lắc đầu như trống bỏi: “Cỏ dại trong linh điền nhà ta sắp cao ba mét rồi!”
Vất vả cả ngày, bây giờ hắn mệt như chó.
Buổi tối còn phải tu luyện công pháp, trị liệu khôi phục kinh mạch bị thương.
Làm sao còn thời gian làm cỏ nữa.
Còn nữa, ngoài việc phải làm cỏ cho linh điền của mình, hắn còn định vào thành Vân Sơn mua công pháp rèn thể.
Cùng với mấy con gà con về nuôi.
“Như thế sao được chứ?”
Lão Tôn vừa nếm đến ngon ngọt lập tức nóng nảy: “Không phải là mười mẫu linh điền à, ta làm cỏ cho ngươi!”
Lão Tôn nghĩ, mình có thể vớt nhiều tiền boa một chút, sau đó chạy tới Quần Phương Các xem nữ tu của Hợp Hoan môn thế nào.
Vậy mà Uông Trần lại nói muốn nghỉ ngơi một ngày.
Hắn có thể đồng ý chắc?
Tiềm lực của con người quả nhiên là vô hạn.
Uông Trần thầm nghĩ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook