Cẩu Ở Tiên Giới Thành Đại Lão
-
Chương 18: Hợp Tác
Dưới tình huống như thế, Uông Trần một tiếng trống hăng hái tinh thần rửa sạch toàn bộ ba mươi mẫu linh điền của lão Tôn.
Trong lúc đó cũng nghỉ ngơi một lần, bổ sung viên hồi khí đan thứ hai.
Lão Tôn cũng bất chấp.
Một mặt, hắn thật sự bị hiệu suất diệt trùng của Uông Trần chấn trụ.
Kết quả dẫn tới linh thạch trong túi trữ vật bay đi từng viên, đã chết lặng không còn cảm giác gì nữa!
Uông Trần lau mồ hôi đầm đìa trên trán rồi vui sướng tính toán thu hoạch ngày hôm nay.
Ba mươi mẫu linh điền của nhà lão Tôn phụng hiến cho hắn năm mươi bảy con địa tê ngưu.
Số lượng địa tê ngưu trên một mẫu ruộng nhiều hơn linh điền của Uông Trần rất nhiều!
Cũng không biết nghiệt ông già này tạo lớn thế nào.
Dựa theo bảng giá mỗi con địa tê ngưu hai mươi mảnh nhỏ linh thạch, Uông Trần kiếm được mười một linh thạch hạ phẩm và bốn mươi mảnh nhỏ linh thạch từ trong tay lão Tôn.
Tiền trả ngay và luôn, không được khất nợ.
Mặt khác, hắn còn được chiến lợi phẩm trị giá khoảng ba linh thạch hạ phẩm.
Còn về thịt địa tê ngưu có thể đào ra ăn.
Tính làm gì!
Số linh thạch Uông Trần kiếm được trong hôm nay đã gấp hai số tiền tiết kiệm của nguyên chủ!
Hắn cảm thấy túi trữ vật của mình đột nhiên phồng lên một ít.
“Uông Trần…”
Lão Tôn đưa nước cho Uông Trần: “Uống miếng nước đi.”
Vị tu sĩ này không còn gọi tên mụ của hắn nữa, ánh mắt nhìn hắn cũng cực kỳ phức tạp.
“Cảm ơn.”
Uông Trần tháo hồ lô đựng nước treo bên hông xuống: “Ta cũng có nước.”
Hắn chú ý tới ánh mắt của đối phương cũng chỉ mỉm cười nói: “Tôn đại gia, ngươi thấy tay nghề diệt trùng của ta thế nào?”
Lão Tôn im lặng một lúc, sau đó bật ngón tay cái lên: “Cao!”
Cao là cao thật, hắc cũng là hắc thật!
Nghĩ đến số linh thạch không cánh mà bay trong túi trữ vật, suýt nữa thì lão Tôn khóc thành tiếng.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ ngoài ruộng của mình lại có nhiều địa tê ngưu đến vậy!
Phá sản rồi.
“Tôn đại gia.”
Uông Trần thả hồ lô xuống rồi nói: “Ngươi xem, tay nghề của ta cao như vậy, mà chắc nhà người khác cũng gặp phải sâu bệnh. Vậy ngươi giới thiệu cho ta chút sinh ý, ta cho ngươi tiền boa, thế nào?”
Tu tiên đại đạo, tài pháp lữ địa.
Tài là đứng đầu!
Chính là bởi vì nguyên chủ quá nghèo, lại tiếc dùng tài nguyên đánh sâu vào bình cảnh nên mới bị hồn phi phách tán.
Tự dưng làm không công cho Uông Trần xuyên tới.
Hắn không muốn bước vào vết xe đổ của nguyên chủ đâu.
Dưới tình huống cả căn cốt và ngộ tính đều thấp, đập tiền không thể nghi ngờ là phương pháp chính xác nhất!
Vậy nên Uông Trần muốn kiếm linh thạch, kiếm càng nhiều linh thạch.
Mà bây giờ hắn chỉ là một linh thực phu nho nhỏ của ngoại môn phái Vân Dương, tu sĩ Luyện Khí tầng thấp nhất.
Cho dù nói lớn tiếng thì người khác cũng không nghe thấy.
Cũng sẽ không tin tưởng.
Nhưng lão Tôn thì khác.
Tuy lão Tôn cũng là linh thực phu tầng thấp nhất.
Nhưng hắn đã trồng linh điền vài chục năm, nhân mạch và thanh danh không phải là Uông Trần có thể so sánh được.
Có vị tu sĩ già này đảm bảo.
Vậy thì việc kinh doanh của Uông Trần cũng có thể triển khai một cách thuận lợi.
“Một phần mười.”
Uông Trần dựng thẳng một ngón tay lên: “Mỗi nhà ta cho người một phần mười tiền boa!”
Tiền boa?
Lão Tôn lập tức hết mệt.
Hắn nuốt nước bọt, đôi mắt mờ sáng lên: “Hai phần, ta muốn hai phần!”
“Thành giao!”
Uông Trần không cò kè mặc cả mà lập tức đồng ý.
Hiện tượng địa tê ngưu bùng nổ rất hiếm thấy.
Ít nhất là trong trí nhớ của nguyên chủ, trước kia chuyện này chưa bao giờ xảy ra.
Ngoại môn phái Vân Dương có nhiều linh thực phu như vậy, có khối người tinh thông Canh Kim chỉ.
Hơn nữa nếu tình huống nghiêm trọng thì Linh Thực đường bên trên sẽ không thờ ơ, tất nhiên sẽ phái cao thủ xuống giải quyết.
Nếu là tu sĩ Tử Phủ ra tay, vậy thì địa tê ngưu nho nhỏ là gì chứ?
Vậy nên kế hoạch kiếm tiền của Uông Trần rất có thể chỉ kiếm được trong một khoảng thời gian ngắn.
Vì bảo đảm tính tích cực của lão Tôn, cho hắn nhiều ngon ngọt một chút cũng là chuyện nên làm.
Về phương diện khác, Uông Trần cũng muốn hoá giải oán niệm của lão Tôn với mình.
Dù sao hắn cũng là hàng xóm của đối phương.
Bà con xa không bằng láng giềng gần!
“Bây giờ ta sẽ đi hỏi cho ngươi!”
Lão Tôn cất bước chạy đi, động tác còn nhanh hơn cả thỏ.
Uông Trần không nhịn được mà bật cười.
Hắn đang nghĩ một vấn đề.
Ngoài ruộng nhà lão Tôn nhiều địa tê ngưu như vậy, sao lại không gặp được con nào yêu hoá nhỉ?
Trong lúc đó cũng nghỉ ngơi một lần, bổ sung viên hồi khí đan thứ hai.
Lão Tôn cũng bất chấp.
Một mặt, hắn thật sự bị hiệu suất diệt trùng của Uông Trần chấn trụ.
Kết quả dẫn tới linh thạch trong túi trữ vật bay đi từng viên, đã chết lặng không còn cảm giác gì nữa!
Uông Trần lau mồ hôi đầm đìa trên trán rồi vui sướng tính toán thu hoạch ngày hôm nay.
Ba mươi mẫu linh điền của nhà lão Tôn phụng hiến cho hắn năm mươi bảy con địa tê ngưu.
Số lượng địa tê ngưu trên một mẫu ruộng nhiều hơn linh điền của Uông Trần rất nhiều!
Cũng không biết nghiệt ông già này tạo lớn thế nào.
Dựa theo bảng giá mỗi con địa tê ngưu hai mươi mảnh nhỏ linh thạch, Uông Trần kiếm được mười một linh thạch hạ phẩm và bốn mươi mảnh nhỏ linh thạch từ trong tay lão Tôn.
Tiền trả ngay và luôn, không được khất nợ.
Mặt khác, hắn còn được chiến lợi phẩm trị giá khoảng ba linh thạch hạ phẩm.
Còn về thịt địa tê ngưu có thể đào ra ăn.
Tính làm gì!
Số linh thạch Uông Trần kiếm được trong hôm nay đã gấp hai số tiền tiết kiệm của nguyên chủ!
Hắn cảm thấy túi trữ vật của mình đột nhiên phồng lên một ít.
“Uông Trần…”
Lão Tôn đưa nước cho Uông Trần: “Uống miếng nước đi.”
Vị tu sĩ này không còn gọi tên mụ của hắn nữa, ánh mắt nhìn hắn cũng cực kỳ phức tạp.
“Cảm ơn.”
Uông Trần tháo hồ lô đựng nước treo bên hông xuống: “Ta cũng có nước.”
Hắn chú ý tới ánh mắt của đối phương cũng chỉ mỉm cười nói: “Tôn đại gia, ngươi thấy tay nghề diệt trùng của ta thế nào?”
Lão Tôn im lặng một lúc, sau đó bật ngón tay cái lên: “Cao!”
Cao là cao thật, hắc cũng là hắc thật!
Nghĩ đến số linh thạch không cánh mà bay trong túi trữ vật, suýt nữa thì lão Tôn khóc thành tiếng.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ ngoài ruộng của mình lại có nhiều địa tê ngưu đến vậy!
Phá sản rồi.
“Tôn đại gia.”
Uông Trần thả hồ lô xuống rồi nói: “Ngươi xem, tay nghề của ta cao như vậy, mà chắc nhà người khác cũng gặp phải sâu bệnh. Vậy ngươi giới thiệu cho ta chút sinh ý, ta cho ngươi tiền boa, thế nào?”
Tu tiên đại đạo, tài pháp lữ địa.
Tài là đứng đầu!
Chính là bởi vì nguyên chủ quá nghèo, lại tiếc dùng tài nguyên đánh sâu vào bình cảnh nên mới bị hồn phi phách tán.
Tự dưng làm không công cho Uông Trần xuyên tới.
Hắn không muốn bước vào vết xe đổ của nguyên chủ đâu.
Dưới tình huống cả căn cốt và ngộ tính đều thấp, đập tiền không thể nghi ngờ là phương pháp chính xác nhất!
Vậy nên Uông Trần muốn kiếm linh thạch, kiếm càng nhiều linh thạch.
Mà bây giờ hắn chỉ là một linh thực phu nho nhỏ của ngoại môn phái Vân Dương, tu sĩ Luyện Khí tầng thấp nhất.
Cho dù nói lớn tiếng thì người khác cũng không nghe thấy.
Cũng sẽ không tin tưởng.
Nhưng lão Tôn thì khác.
Tuy lão Tôn cũng là linh thực phu tầng thấp nhất.
Nhưng hắn đã trồng linh điền vài chục năm, nhân mạch và thanh danh không phải là Uông Trần có thể so sánh được.
Có vị tu sĩ già này đảm bảo.
Vậy thì việc kinh doanh của Uông Trần cũng có thể triển khai một cách thuận lợi.
“Một phần mười.”
Uông Trần dựng thẳng một ngón tay lên: “Mỗi nhà ta cho người một phần mười tiền boa!”
Tiền boa?
Lão Tôn lập tức hết mệt.
Hắn nuốt nước bọt, đôi mắt mờ sáng lên: “Hai phần, ta muốn hai phần!”
“Thành giao!”
Uông Trần không cò kè mặc cả mà lập tức đồng ý.
Hiện tượng địa tê ngưu bùng nổ rất hiếm thấy.
Ít nhất là trong trí nhớ của nguyên chủ, trước kia chuyện này chưa bao giờ xảy ra.
Ngoại môn phái Vân Dương có nhiều linh thực phu như vậy, có khối người tinh thông Canh Kim chỉ.
Hơn nữa nếu tình huống nghiêm trọng thì Linh Thực đường bên trên sẽ không thờ ơ, tất nhiên sẽ phái cao thủ xuống giải quyết.
Nếu là tu sĩ Tử Phủ ra tay, vậy thì địa tê ngưu nho nhỏ là gì chứ?
Vậy nên kế hoạch kiếm tiền của Uông Trần rất có thể chỉ kiếm được trong một khoảng thời gian ngắn.
Vì bảo đảm tính tích cực của lão Tôn, cho hắn nhiều ngon ngọt một chút cũng là chuyện nên làm.
Về phương diện khác, Uông Trần cũng muốn hoá giải oán niệm của lão Tôn với mình.
Dù sao hắn cũng là hàng xóm của đối phương.
Bà con xa không bằng láng giềng gần!
“Bây giờ ta sẽ đi hỏi cho ngươi!”
Lão Tôn cất bước chạy đi, động tác còn nhanh hơn cả thỏ.
Uông Trần không nhịn được mà bật cười.
Hắn đang nghĩ một vấn đề.
Ngoài ruộng nhà lão Tôn nhiều địa tê ngưu như vậy, sao lại không gặp được con nào yêu hoá nhỉ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook