Cẩu Ở Tiên Giới Thành Đại Lão
-
6: Xảy Ra Chuyện Lớn Rồi!
Uông Trần lập tức chạy tới linh điền của mình.
Chạng vạng ngày hôm qua hắn hô gió gọi mưa, linh điền được tưới nước tràn ngập sức sống, lại mọc thêm không ít mầm cỏ dại.
Sức sống của đám cỏ dại này cực kỳ mạnh mẽ, rễ đâm sâu vào trong lòng đất khó có thể xoá sạch hoàn toàn, sau khi cuốc rễ chính vẫn còn còn thể mọc mầm, vậy nên cần phải đào sâu nhiều hơn.
Hiện giờ Uông Trần đã không rảnh quan tâm tới cỏ dại.
Hắn đi dọc theo bờ ruộng, hết sức chăm chú tìm kiếm côn trùng có hại giấu trong lá lúa.
Đây cũng không phải là một công việc nhẹ nhàng và dễ dàng.
Diện tích của mười mẫu linh điền nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Muốn nhanh chóng tìm thấy địa tê ngưu to bằng nắm đấm của trẻ con trong hàng nghìn hàng vạn cây linh lúa cao hơn nửa người.
Không chỉ cần có kinh nghiệm mà còn dựa vào may mắn!Uông Trần đi qua đi lại tìm kiếm trong hai mẫu đất, trên trán toát đầy mồ hôi.
Thể lực của hắn không tiêu hao nhiều, nhưng tinh thần lại tập trung cao độ.
Không có địa tê ngưu là một chuyện tốt, sợ nhất là có nhưng lại không tìm thấy!Hắn không dám chớp mắt, ánh mắt lướt qua mỗi một gốc cây linh lúa, Uông Trần không khỏi kích phát linh thức thêm vào miệng, mũi, mắt và tai.
Luyện Khí sinh linh thức, có thể nâng cao năng lực cảm giác của tu sĩ.
Tiếc rằng linh thức không phải là thần thức, chỉ có thể bị động tiếp thu, không thể phóng ra ngoài rà quét.
Nếu không thần thức lướt qua một cái, chỉ trong thời gian một hơi thở đã quét qua mấy chục, mấy trăm mẫu linh điền, bất cứ loại côn trùng có hại nào đều không thể che giấu.
Vậy tu vi phải lên đến Tử Phủ.
Uông Trần cố gắng tìm kiếm gần một nửa linh điền nhưng vẫn không phát hiện ra bất cứ thứ gì.
Hắn cũng không vì thế mà thả lỏng, ngược lại càng thêm lo lắng.
Tầm mắt của Uông Trần đột nhiên trở nên mờ đi, linh điền trước mặt hoá thành một màu xanh.
Hắn như nghe thấy linh lúa xung quanh đang nói thầm với mình điều gì đó, truyền lại tin tức nào đó.
Trong đó có một giọng nói cực kỳ rõ ràng.
Sự chú ý của Uông Trần tự nhiên mà chuyển qua đó.
Ánh mắt hắn dừng lại.
Hắn phát hiện trong một cánh đồng màu xanh có một màu đen chói mắt.
Uông Trần khẽ chớp mắt theo bản năng.
Tầm mắt của hắn lập tức rõ ràng trở lại, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào con bọ cánh cứng màu đen đang bò trên linh lúa.
Địa tê ngưu!Ngoại hình của địa tê ngưu rất giống bọ hung, toàn thân đen nhánh sáng bóng, trên đầu có một cái sừng sắc nhọn uốn lượn.
Hai chân của nó ôm chặt thân lúa, đang tham lam gặm bông lúa vẫn chưa chín.
Sâu khi phát hiện mục tiêu, Uông Trần ngừng thở, từ từ tới gần linh lúa có địa tê ngưu.
Xác ngoài của nó cực kỳ cứng rắn, người bình thường dùng dao cũng không thể chém vỡ.
Hơn nữa nó còn rất nhạy bén, một khi cảm nhận được nguy hiểm, nó sẽ lập tức chui xuống đất trốn đi.
Đào cũng không đào ra được.
Vậy nên nếu muốn xử lý địa tê ngưu, cần phải nhân lúc nó chưa chuẩn bị một kích mất mạng!Uông Trần nhìn chằm chằm mục tiêu, không tiếng động giơ tay phải của mình lên.
Hắn thu ngón cái, ngón áp út và ngón út lại, ngón trỏ và ngón giữa khép lại thành kiếm chỉ.
Chỉ về phía con địa tê ngưu cách đó ba mét.
Pháp lực từ đan đền dọc theo kinh mạch trong cánh tay đi thẳng tới kiếm chỉ, đầu ngón tay hiện lên ánh sáng vàng loá mắt.
“Phi!”Uông Trần đột nhiên quát khẽ một tiếng, đâm kiếm chỉ về phía trước nhanh như chớp.
Một đạo khí mang sắc bén lập tức xuất hiện từ ngón tay.
Canh Kim chỉ!Địa tê ngưu đang bò trên thân lúa cảm nhận được nguy hiểm, nó buông chân ra bay xuống mặt đất.
Nhưng ánh sáng vàng đã hiện lên, co bọ cánh cứng to bằng nắm tay trẻ con bị cắt thành hai mảnh!“Ha!”Một kích trúng đích, Uông Trần cười to một tiếng.
Cực kỳ sảng khoái!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook