Chuyện này…Uông Trần không thể quen thuộc hơn được nữa.

Giao diện vừa xuất hiện trong tầm mắt chính là giao diện nhân vật trong trò chơi hắn mới chơi tháng trước… ‘Tu Tiên’!Da đầu Uông Trần không khỏi tê dại.

Hắn xuyên vào trong trò chơi sao?Hắn khẽ lắc đầu.

Bởi vì giả thiết, bối cảnh, cốt truyện trong trò chơi đều như một trời một vực với thế giới này.

Không có nhiều thứ đáng giá để so sánh.

Nhưng giao diện Tu Tiên tồn tại là sự thật.

Uông Trần nhìn kỹ mới phát hiện, giao diện Tu Tiên của mình vẫn là bản đơn giản, thiếu rất nhiều nội dung.

Nhưng…Ngoài thần hồn, vì sao bốn thuộc tính cơ bản lại thấp như vậy chứ!Bốn thuộc tính chủ yếu là thân thể, căn cốt, ngộ tính, thần hồn, khi lập tài khoản mới trong Tu Tiên sẽ dựa vào lắc xúc xắc quyết định.

Uông Trần lắc rất nhiều lần, tổng điểm số chưa bao giờ thấp hơn 25.

Bây giờ cộng tất cả lại mới 17 điểm.

Đặc biệt là căn cốt và ngộ tính, thấp tới nỗi làm người giận sôi.

Cuối cùng Uông Trần cũng hiểu.

Vì sao nguyên chủ thân là “Giả - tu sĩ đời thứ hai”, từ nhỏ đã bắt đầu rèn thể Trúc Cơ.


Rồi sau đó vào ngoại môn phái Vân Dương suốt năm năm.

Lại vẫn chỉ là một tu sĩ nhỏ Luyện Khí tầng ba.

Căn cốt và ngộ tính quá thấp!Bởi sự ảnh hưởng của căn cốt và ngộ tính đối với tu luyện thật sự quá lớn, ngoài việc khó đột phá cảnh giới, ngay cả tốc độ luyện tập thuật pháp cũng chậm hơn người khác rất nhiều.

Tất cả bốn kỹ năng nguyên chủ nắm giữ đều là cấp nhập môn thấp nhất.

Có thể nói là cọng bún sức chiến đấu bằng năm!Nhưng Uông Trần cũng không bởi vậy mà nản lòng nhụt chí.

Dù bây giờ hắn yếu, nhưng cũng là tu sĩ tiên môn, tương lai có vô vàn khả năng.

Hơn nữa Uông Trần có một cảm giác, giao diện Tu Tiên sẽ không đơn giản chỉ là dùng để biểu hiện thuộc tính của bản thân.

Suy nghĩ một lúc, hắn thử đóng giao diện Tu Tiên lại.

Cái này có thể nghiên cứu sau, chuyện quan trọng trước mắt là bây giờ bụng đói kêu vang.

Đi vào phòng bếp bên cạnh phòng chính, Uông Trần múc ra một muỗng linh cốc từ trong lu gạo.

Một muỗng linh cốc rơi vào khoảng một cân.

Cũng là sức ăn một bữa bình thường của nguyên chủ.


Sau khi đổ vào trong nồi bếp đất, hắn nghĩ nghĩ lại đổ thêm nửa muỗng.

Sau đó lại cho thêm ba muỗng nước suối.

Nhóm lửa bắt đầu nấu cơm.

Sương mù màu trắng quanh quẩn trong căn bếp nhỏ.

Toả ra mùi hương đặc biệt của gạo.

Uông Trần ngồi cạnh bệ bếp hít sâu một hơi.

Hắn cảm thấy càng đói bụng!Vất vả lắm mới nấu xong, hắn gấp không chờ nổi mở nắp nồi ra, múc đầy một bát cơm cốc nóng hổi.

Bắt đầu ăn!Tuy lúc này đã đói khó có thể chịu đựng.

Nhưng Uông Trần vẫn dựa theo thói quen của nguyên chủ, một miếng cơm cốc nhai mỗi bên trái phải hai mươi bảy lần mới nuốt xuống.

Đây là cách nhai từ thượng cổ lưu truyền tới bây giờ, có lợi cho việc tiêu hoá linh khí và chất dinh dưỡng có trong nguyên liệu nấu ăn.

Mặt khác còn tránh việc vỏ cốc mắc ở cổ họng.

Thực cốc có vỏ, không phải là Uông Trần lười đến nỗi không muốn đi giã gạo.

Mà là linh thực khó kiếm.

Một chút cũng không thể lãng phí!Phái Vân Dương giao cho hắn mười mẫu linh điền hạ phẩm, gieo trồng lúa bạch ngọc.

Lúa bạch ngọc một năm có hai mùa, tổng sản lượng khoảng sáu trăm cân.

Dưới tình huống mưa thuận gió hoà không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mỗi năm hắn có thể thu hoạch sáu nghìn cân linh cốc.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương