Cầu Nữ
-
Chương 68: Đèn như ban ngày
Edit: Lạc Thần
Còn chưa tới ngày tết, trong khắp phố phường Trường An đã có mùi lưu huỳnh không kịp chờ đợi tràn ra.
Bọn nhỏ trong phủ Độ Chi Lang trung đối với pháo e ngại lại mong đợi, vì vậy đứng xa xa, che lỗ tai nheo mắt coi người đốt pháo, bùm bùm một trận vang, đám tiểu oa nhi lại kêu gào, đợi âm thanh dừng lại, mới rối rít cười lớn, gọi gia đinh đốt tiếp.
Gia đinh thấy tiểu chủ nhân vui vẻ đương nhiên hết sức ra sức, cũng không ngờ tới lửa còn chưa có đốt, quản sự liền từ hành lang phía bắc xông ra, đe dọa: "Không được đốt nữa, lúc này lang quân đang từ nha môn trở lại, ngộ nhỡ bị bắt gặp lại phải nghe giáo huấn." Tiếp đó lại nói với đám tiểu oa nhi: "Nương tử kêu các tiểu lang quân đi ôn thư."
Tiểu oa nhi bị mất hứng, mất hứng nói thầm: "Ngày mai đã sang năm, không cho đốt pháo, còn kêu người đọc sách!" Một tiểu oa nhi khác cũng nói: "Chính phải chính phải, vả lại A Gia cũng nói chuyện không tính toán gì hết, giao thừa cũng vẫn còn ở trong nha môn đợi, nói mua cho ta Tiểu Mã mà một chút bóng dáng cũng không có."
Trứng chọi đá, chức quyền kinh người quản sự tiến lên níu lấy hai oa tử đi tây ốc, miệng còn nói: "A Gia của các ngươi, đó là bề tôi đắc lực của triều đình, vào lúc này còn ở lại nha môn nhất định là ý của bệ hạ, đây là được coi trọng nhé! Tiểu lang quân phải đọc sách thật tốt, tương lai cũng giống như lang quân mới tốt."
Chỉ là, Độ Chi Lang trung bị nhắc tới này, trước mắt cũng không ở trong nha thự, mà ở Duyên Anh điện trong tân cung thành.
Tất cả đèn trong điện đều sáng lên, trên bàn dài xếp chồng đầy tấu chương và sổ ghi chép, bởi vì Lý Thuần Nhất những năm gần đây hết sức sợ lạnh, cho nên ngày thường đều đốt lửa than vô cùng mạnh, mặc đồ bông thật dầy. Bùi Lang trung đỡ cái trán rỉ ra mồ hôi lấm tấm, tay đè ở sổ ghi chép lật qua trang trước, Tiêm Giới không bỏ sót bất cứ thứ gì bẩm báo việc sử dụng kế hoạch độ chi quốc gia năm sau với Lý Thuần Nhất.
Lẽ ra chuyện này nửa tháng trước nên hoàn thành, nhưng năm nay thật sự bận rộn muốn chết, hơn nữa Hộ bộ có sự thay đổi, hết sức vội vàng đến giao thừa cũng mới coi là chân chính kết thúc.
Tất cả nha thự thức khuya dậy sớm, Lý Thuần Nhất cũng cùng nhau dậy sớm ngủ trễ, trà đậm đã dùng vài ly. Bùi Lang trung vừa nói chuyện, nội thị lại đưa trà, hắn ngừng lại một chút, cúi đầu giơ tay áo uống một hớp nhuận cổ họng, nói tiếp: "Lũng Hữu có 2160 vạn tuổi, trong đó đóng quân 21 vạn người, chi dùng 520 vạn."
Trong điện chỉ nghe thấy giọng nói không nhanh không chậm của Bùi Lang trung, Lý Thuần Nhất vừa có một cái chớp mắt mất hồn, cũng may bên ngoài tiếng trống báo giờ vang lên, nàng mới hoàn hồn lại chen vào hỏi "Năm nay thóc lúa dư của đồn điền Lũng Hữu được đưa tới chỗ nào?"
Bùi Lang trung trả lời: "Năm trước đã vận chuyển tới Linh châu, ít ngày nữa nhập vào kho thóc Thái Nguyên, chuẩn bị cho Quan Trung mất mùa."
Lý Thuần Nhất vì thiếu ngủ nên giọng nói có chút khàn: "Ngươi nói tiếp đi."
Vì vậy Bùi Lang trung tiếp tục nói, nhưng mà hắn có thể rõ ràng nhận thấy được Lý Thuần Nhất đối với Lũng Hữu quá mức chú ý. Có lẽ là bởi vì Lũng Hữu mấy chục năm qua vẫn là tâm bệnh của đế vương, cũng có lẽ là bởi vì mấy năm này chủ trì cục diện Lũng Hữu là chồng trước của đế vương, trước đây là Trung Thư tướng công Tông Đình.
Cách Quan Lũng nội loạn đã qua sáu năm, sáu năm qua, tất cả đều hình như kìm chế, mong đợi phương hướng phát triển tốt nhất. Chỉ Lương châu mà nói, kia nghiễm nhiên trở thành đầu mối then chốt quan trọng nối liền đông tây, bởi vì giao thông tiện lợi mua bán cực kỳ phát đạt, mà đại quân đóng quân mang đến nhu cầu khổng lồ không thể nghi ngờ cũng thúc đẩy sản xuất phồn vinh, dân cư có lợi thì có 50 vạn người, đã là đại trấn trù phú nhất Tây Bắc.
Nếu như nói trước kia Quan Lũng là một đoàn sương mù, bây giờ Quan Lũng còn lại là một vũng Thanh Thủy, chỉ cần muốn nhìn, là có thể thấy rất rõ ràng.
Bùi Lang trung báo cáo kế hoạch dùng độ chi quốc gia đã gần kết thúc, bên ngoài sắc trời cũng biến thành đen rồi. Hắn thu hồi sổ ghi chép độ chi, Lý Thuần Nhất máy động môi hỏi: "Nhà Bùi Lang trung có hai tiểu nhi à?" Bùi Lang trung sững sờ, vội lên tiếng: "Vâng"
Lý Thuần Nhất hướng về phía nội thị: "Bùi Lang trung hãy mang hoa quả mừng năm mới trong cung về cho bọn nhỏ ăn đi." Nói xong đứng dậy: "Hôm nay giao thừa còn kêu ngươi qua đây, cực khổ rồi."
Bùi Lang trung liền vội vàng đứng lên, cúi người cúi đầu trả lời: "Đó là bổn phận của thần, không dám xưng khổ cực."
Lý Thuần Nhất không nói gì thêm, chờ nội thị đưa Bùi Lang trung xuất môn, quay sang cuộc sống người ở trong phòng thường ngày: "Như Lai, đi nói với tiên sinh, khóa học buổi tối A Anh không cần lên, gọi nàng tới đây."
Tông Như Lai được khẩu dụ, khom người đang muốn thối lui khỏi Duyên Anh điện, Lý Thuần Nhất lại nói với hắn: "Ngươi cũng sớm đi trở về thôi, đừng làm cho Quốc Công chờ lâu."
"Vâng" Tông Như Lai trưởng thành đã biểu hiện ra nét trầm ổn, hành lễ lần nữa, lúc này mới rời đi đi đến quan thự hướng Đông cung.
Ngày gần như tối đen rồi, đèn cung đình chiếu sáng lối đi, không khí mặc dù lạnh, nhưng cất chứa mùi vị năm tháng. Tông Như Lai một mình đi lại ở trên đường vào cung, không hiểu sao đột nhiên nhớ tới đêm khuya một năm nào đó, hắn vừa vội vừa sợ, một mình cưỡi ngựa xuyên qua cung thành cầm tín vật thay thế báo tin Lý Thuần Nhất hãm trong nguy nan, bây giờ nhớ lại, đột nhiên phát hiện thời gian trôi qua lâu như vậy.
Cung thành từ cũ dời đến mới, những năm này xảy ra rất nhiều việc, nhưng hắn nguyện ý tin tưởng, bây giờ so sánh với quá khứ thật sự tốt hơn nhiều, tương lai so sánh hiện tại cũng sẽ càng tốt.
Xuyên qua năm vòng cung Đan Phượng môn, lại quẹo vào Duyên Hỉ môn, thẳng đến Vãng Tây hành, chính là quan thự Đông cung. Lúc này bên trong hoàng thành trừ bỏ một số quan viên trực lưu lại, những người còn lại dường như đều đã về nhà đón giao thừa, vì vậy ngay cả ánh đèn cũng cô đơn. Nhưng quan thự Đông cung cũng là ngoại lệ, vẫn đèn dầu sáng rỡ, mà lại còn truyền ra tiếng đọc sách trong trẻo.
Tiểu công chúa ngồi một mình ở sau án, Mặc Bối đang đọc một đoạn trong Hán thư. Nàng thông minh lại cố gắng, rất biết lấy lòng lão sư, biết giữ gáy sách toàn vẹn, lão sư sẽ sớm thả nàng hồi cung đi gặp gia gia ( Lý Thuần Nhất).
Vị lão sư nghiêm nghị này chính là Hạ Lan Khâm. Vốn là hắn tính toán khi Lý Thuần Nhất kế vị thì sẽ trở về Hoài Nam đi hết quãng đời còn lại, nhưng luôn có người giữ hắn lại, tặng Tuyết Liên còn không nói, sau đó lại là dược liệu quý báu hiếm lạ không ngừng, giống như là hoàn toàn thu hồi "Ghen tỵ", dường như quyết tâm cấp cho hắn để kéo dài tính mạng.
Vì vậy ở kinh thành một lần lưu lại là sáu năm.
Trước mắt hắn nghe tiểu công chúa từng chữ từng câu học thuộc lòng, nhưng một câu tán dương cũng không có. Ngược lại người cô đơn Tông Chính Khanh tới tham gia náo nhiệt cướp đoạt khen: "Công chúa có trí nhớ thật tốt, thật là không thua bệ hạ và Tông Đô hộ nhé!"
Tiểu công chúa hiếm khi được nghe một câu khích lệ, tự nhiên thật vui mừng, nhưng nhớ tới ngày thường tiên sinh dạy dỗ không kiêu không ngạo, liền không dám quá đắc ý. Nàng tò mò hỏi Tông Chính Khanh nói: "Trí nhớ gia gia so với người thường lợi hại cái này ta biết rõ, Tông Đô hộ cũng rất lợi hại sao?"
"Đó là đương nhiên." Tông Chính Khanh nói khoa trương: "Lợi hại đến đáng sợ nhé!"
Vẻ mặt hắn khoa trương chọc cười tiểu oa nhi. Tiểu công chúa hỏi: "Ta nghe bọn họ nói, ta cùng với Tông Đô hộ dung mạo rất giống nhau, là thật sao?"
"Cũng không phải là! Dung mạo của công chúa cùng Tông Đô hộ quả thực là trong cùng một khuôn khắc ra, quá giống, giống nhau đến đáng sợ."
Tiểu công chúa nghe xong chợt khẽ cười trộm, ra vẻ lão thành cảm khái mà nói: "Nghe nhũ mẫu nói lúc ta còn nhỏ gặp qua hắn, nhưng lúc đó ta không nhớ, vì vậy hôm nay vô luận như thế nào ta cũng nhớ không nổi bộ dáng của hắn rồi." Sau đó lại phiền muộn nói: "Ta muốn a gia rồi."
"Có ba năm không gặp thôi?" Tông Chính Khanh mới vừa nói xong, chợt thấy không khí có chút không đúng, vội vàng đổi đề tài nói: "Năm nay tự giao thừa đến Nguyên tiêu cũng không cấm đi lại ban đêm, mấy chục năm mới gặp lần đầu, bên ngoài cũng rất náo nhiệt, đèn đổi phiên nha ——" hắn tận hết sức lực miêu tả cho tiểu oa nhi thế giới ngoài hoàng thành, đưa tay so một cái: "So với cái phòng này còn lớn hơn."
Tiểu oa nhi lập tức bị hấp dẫn, phải biết rằng ngày thường mặc dù nàng có thể ra vào cung thành, nhưng cũng chỉ có thể đến Thừa Thiên Môn mà thôi, xa nữa cũng không cho phép đi. Trên đường Thiên Môn có cảnh vật gì, nàng còn chưa có nhìn qua đâu.
Tông Chính Khanh tiếp tục "Xúi giục": "Tối nay điện hạ cầu xin bệ hạ, thừa dịp không cấm đi lại ban đêm đi ra ngoài nhìn một chút. Còn nhỏ tuổi mà ở trong hoàng thành này đợi, sẽ buồn bực đến hỏng mất.
Tiểu oa nhi suy nghĩ một chút, lại nhanh chóng liếc mắt Hạ Lan Khâm một cái, có chút nổi giận nói: "Gia gia sẽ không đồng ý."
Tông Chính Khanh mặt hả hê, đứng lên nói: "Ai nha, vậy đáng tiếc, đèn đổi phiên lớn như vậy ——" lại chậc chậc hai tiếng: "Điện hạ không có phúc được thấy, một lát nữa mỗ đi ra xem một chút." Nói xong vừa chắp tay, nói một tiếng "Hạ quan cáo lui" sẽ đẩy cửa đi ra ngoài.
Không ngờ hắn vừa mới mở cửa, chỉ thấy Tông Như Lai ở bên ngoài, hắn nói: "Tông xá nhân thế nào! Còn không trở về có chuyện gì không?"
Tông Như Lai chắp tay hành lễ: "Mỗ đến truyền khẩu dụ của bệ hạ."
"Ô ô, vậy đi vào nói đi."
Vì vậy Tông Như Lai đẩy cửa vào, cúi người cúi chào xong, nói: "Ý của bệ hạ, nói tối nay khóa học không cần lên, thỉnh công chúa trở về."
Tiểu oa nhi vừa nghe, nghĩ thầm cũng tốt, mặc dù không thể đi ra ngoài chơi, nhưng ít ra không cần đọc sách rồi. Nhưng Hạ Lan Khâm lại nói: "Việc hôm nay không để ngày mai, bài tập của Điện hạ còn chưa kết thúc, vẫn là phải làm xong rồi đi." Hắn chuyển sang Tông Như Lai: "Thỉnh chuyển cáo bệ hạ, đến lúc đó thần sẽ đưa công chúa về."
Tông Như Lai do dự một chút, đột nhiên vừa chắp tay: "Vâng" lại hết sức dứt khoát đi ra ngoài.
Tiểu oa nhi lặng lẽ cúi mặt, không ngờ Hạ Lan Khâm lại đứng dậy lấy cái áo choàng nhỏ, đưa cho nàng nói: "Xin công chúa mặc vào." Tiểu oa nhi hai mắt lập tức sáng lên, kinh ngạc hỏi "Tiên sinh muốn dẫn đệ tử đi nơi nào?"
"Điện hạ mới vừa rồi không phải muốn nhìn đèn đổi phiên sao?" Hạ Lan Khâm theo lý thường phải làm, nói: "Vậy thì đi xem đi."
"Nhưng gạt gia gia, không tốt lắm đâu." Tay nàng nâng áo choàng cúi đầu do dự nói.
"Nàng sẽ biết." Hạ Lan Khâm nói xong vẫn phủ thêm áo choàng ấm mềm, kéo áo ấm khoanh tay đi ra ngoài. Tiểu oa nhi nghe xong lời này, nhanh nhẹn buộc áo choàng lại, ba chân bốn cẳng cùng ra cửa: "Lão sư đợi đệ tử một chút."
Quả nhiên, bên này vừa đi ra ngoài, bên kia Tông Như Lai đã sai người trở về bẩm báo với Lý Thuần Nhất. Lý Thuần Nhất tính kêu người đưa bọn họ đuổi trở về, nhưng nghĩ lại, đột nhiên lên tiếng, nói "Thôi, để cho nàng nhìn", cuối cùng chỉ kêu người âm thầm đi theo, bảo đảm bọn họ an toàn.
Do là năm nay giao thừa không cấm đi lại ban đêm, rất nhiều người cũng không thoả mãn với việc ở nhà đón giao thừa, rối rít trào ra tham gia náo nhiệt. Có người xem xiếc, có người thưởng thức vũ điệu xoay vòng của người Hồ, có người đạp ca, có người tụ ở cùng một nơi xem pháo bông mới lạ, tiếng pháo lại bên tai không dứt. Tiểu công chúa che lỗ tai, đi theo Hạ Lan Khâm thật nhanh xuyên qua ở trong đám người, trong không khí ồn ào náo động, nàng lớn tiếng nói với lão sư: "Tiên sinh thế nào, bên ngoài thật sự rất náo nhiệt thật náo nhiệt nha. Nhưng ta ——" nàng thở mạnh một hơi, giọng nói lại không có sức lên cao hơn được nữa: "Không nhúc nhích á."
Hạ Lan Khâm hoàn toàn không có nghe rõ nàng nửa câu sau, hồi hồn quay đầu, nhưng căn bản tìm không ra nàng.
Tiểu oa nhi ở lại tại chỗ, đang hoảng hốt, chợt có người bế nàng lên.
Người nọ mang theo mặt nạ vàng, tuy chỉ nhìn thấy mắt cùng đôi môi, ở đèn đổi phiên chiếu xuống lại cực kỳ chói mắt. Tiểu công chúa nhìn ngây người, cả gan đưa tay sờ xuống, nhưng cũng không sợ hãi, ngược lại cảm thấy thân thiết, vì vậy quỷ thần xui khiến tháo xuống mặt nạ của hắn, hoang mang nhỏ giọng kêu lên: "A...... Vì sao ngươi lớn lên giống A Gia ta vậy?"
Nói xong khẽ ngửi thật sâu, trong lòng có đáp án, chắc chắn nói: "Gia gia nói trên người A Gia (cha) có hương hương, giống như hoa đào trong cung."
Nàng vui vẻ nói: "Thật sự là hương vị hoa đào."
Toàn văn hoàn
Còn chưa tới ngày tết, trong khắp phố phường Trường An đã có mùi lưu huỳnh không kịp chờ đợi tràn ra.
Bọn nhỏ trong phủ Độ Chi Lang trung đối với pháo e ngại lại mong đợi, vì vậy đứng xa xa, che lỗ tai nheo mắt coi người đốt pháo, bùm bùm một trận vang, đám tiểu oa nhi lại kêu gào, đợi âm thanh dừng lại, mới rối rít cười lớn, gọi gia đinh đốt tiếp.
Gia đinh thấy tiểu chủ nhân vui vẻ đương nhiên hết sức ra sức, cũng không ngờ tới lửa còn chưa có đốt, quản sự liền từ hành lang phía bắc xông ra, đe dọa: "Không được đốt nữa, lúc này lang quân đang từ nha môn trở lại, ngộ nhỡ bị bắt gặp lại phải nghe giáo huấn." Tiếp đó lại nói với đám tiểu oa nhi: "Nương tử kêu các tiểu lang quân đi ôn thư."
Tiểu oa nhi bị mất hứng, mất hứng nói thầm: "Ngày mai đã sang năm, không cho đốt pháo, còn kêu người đọc sách!" Một tiểu oa nhi khác cũng nói: "Chính phải chính phải, vả lại A Gia cũng nói chuyện không tính toán gì hết, giao thừa cũng vẫn còn ở trong nha môn đợi, nói mua cho ta Tiểu Mã mà một chút bóng dáng cũng không có."
Trứng chọi đá, chức quyền kinh người quản sự tiến lên níu lấy hai oa tử đi tây ốc, miệng còn nói: "A Gia của các ngươi, đó là bề tôi đắc lực của triều đình, vào lúc này còn ở lại nha môn nhất định là ý của bệ hạ, đây là được coi trọng nhé! Tiểu lang quân phải đọc sách thật tốt, tương lai cũng giống như lang quân mới tốt."
Chỉ là, Độ Chi Lang trung bị nhắc tới này, trước mắt cũng không ở trong nha thự, mà ở Duyên Anh điện trong tân cung thành.
Tất cả đèn trong điện đều sáng lên, trên bàn dài xếp chồng đầy tấu chương và sổ ghi chép, bởi vì Lý Thuần Nhất những năm gần đây hết sức sợ lạnh, cho nên ngày thường đều đốt lửa than vô cùng mạnh, mặc đồ bông thật dầy. Bùi Lang trung đỡ cái trán rỉ ra mồ hôi lấm tấm, tay đè ở sổ ghi chép lật qua trang trước, Tiêm Giới không bỏ sót bất cứ thứ gì bẩm báo việc sử dụng kế hoạch độ chi quốc gia năm sau với Lý Thuần Nhất.
Lẽ ra chuyện này nửa tháng trước nên hoàn thành, nhưng năm nay thật sự bận rộn muốn chết, hơn nữa Hộ bộ có sự thay đổi, hết sức vội vàng đến giao thừa cũng mới coi là chân chính kết thúc.
Tất cả nha thự thức khuya dậy sớm, Lý Thuần Nhất cũng cùng nhau dậy sớm ngủ trễ, trà đậm đã dùng vài ly. Bùi Lang trung vừa nói chuyện, nội thị lại đưa trà, hắn ngừng lại một chút, cúi đầu giơ tay áo uống một hớp nhuận cổ họng, nói tiếp: "Lũng Hữu có 2160 vạn tuổi, trong đó đóng quân 21 vạn người, chi dùng 520 vạn."
Trong điện chỉ nghe thấy giọng nói không nhanh không chậm của Bùi Lang trung, Lý Thuần Nhất vừa có một cái chớp mắt mất hồn, cũng may bên ngoài tiếng trống báo giờ vang lên, nàng mới hoàn hồn lại chen vào hỏi "Năm nay thóc lúa dư của đồn điền Lũng Hữu được đưa tới chỗ nào?"
Bùi Lang trung trả lời: "Năm trước đã vận chuyển tới Linh châu, ít ngày nữa nhập vào kho thóc Thái Nguyên, chuẩn bị cho Quan Trung mất mùa."
Lý Thuần Nhất vì thiếu ngủ nên giọng nói có chút khàn: "Ngươi nói tiếp đi."
Vì vậy Bùi Lang trung tiếp tục nói, nhưng mà hắn có thể rõ ràng nhận thấy được Lý Thuần Nhất đối với Lũng Hữu quá mức chú ý. Có lẽ là bởi vì Lũng Hữu mấy chục năm qua vẫn là tâm bệnh của đế vương, cũng có lẽ là bởi vì mấy năm này chủ trì cục diện Lũng Hữu là chồng trước của đế vương, trước đây là Trung Thư tướng công Tông Đình.
Cách Quan Lũng nội loạn đã qua sáu năm, sáu năm qua, tất cả đều hình như kìm chế, mong đợi phương hướng phát triển tốt nhất. Chỉ Lương châu mà nói, kia nghiễm nhiên trở thành đầu mối then chốt quan trọng nối liền đông tây, bởi vì giao thông tiện lợi mua bán cực kỳ phát đạt, mà đại quân đóng quân mang đến nhu cầu khổng lồ không thể nghi ngờ cũng thúc đẩy sản xuất phồn vinh, dân cư có lợi thì có 50 vạn người, đã là đại trấn trù phú nhất Tây Bắc.
Nếu như nói trước kia Quan Lũng là một đoàn sương mù, bây giờ Quan Lũng còn lại là một vũng Thanh Thủy, chỉ cần muốn nhìn, là có thể thấy rất rõ ràng.
Bùi Lang trung báo cáo kế hoạch dùng độ chi quốc gia đã gần kết thúc, bên ngoài sắc trời cũng biến thành đen rồi. Hắn thu hồi sổ ghi chép độ chi, Lý Thuần Nhất máy động môi hỏi: "Nhà Bùi Lang trung có hai tiểu nhi à?" Bùi Lang trung sững sờ, vội lên tiếng: "Vâng"
Lý Thuần Nhất hướng về phía nội thị: "Bùi Lang trung hãy mang hoa quả mừng năm mới trong cung về cho bọn nhỏ ăn đi." Nói xong đứng dậy: "Hôm nay giao thừa còn kêu ngươi qua đây, cực khổ rồi."
Bùi Lang trung liền vội vàng đứng lên, cúi người cúi đầu trả lời: "Đó là bổn phận của thần, không dám xưng khổ cực."
Lý Thuần Nhất không nói gì thêm, chờ nội thị đưa Bùi Lang trung xuất môn, quay sang cuộc sống người ở trong phòng thường ngày: "Như Lai, đi nói với tiên sinh, khóa học buổi tối A Anh không cần lên, gọi nàng tới đây."
Tông Như Lai được khẩu dụ, khom người đang muốn thối lui khỏi Duyên Anh điện, Lý Thuần Nhất lại nói với hắn: "Ngươi cũng sớm đi trở về thôi, đừng làm cho Quốc Công chờ lâu."
"Vâng" Tông Như Lai trưởng thành đã biểu hiện ra nét trầm ổn, hành lễ lần nữa, lúc này mới rời đi đi đến quan thự hướng Đông cung.
Ngày gần như tối đen rồi, đèn cung đình chiếu sáng lối đi, không khí mặc dù lạnh, nhưng cất chứa mùi vị năm tháng. Tông Như Lai một mình đi lại ở trên đường vào cung, không hiểu sao đột nhiên nhớ tới đêm khuya một năm nào đó, hắn vừa vội vừa sợ, một mình cưỡi ngựa xuyên qua cung thành cầm tín vật thay thế báo tin Lý Thuần Nhất hãm trong nguy nan, bây giờ nhớ lại, đột nhiên phát hiện thời gian trôi qua lâu như vậy.
Cung thành từ cũ dời đến mới, những năm này xảy ra rất nhiều việc, nhưng hắn nguyện ý tin tưởng, bây giờ so sánh với quá khứ thật sự tốt hơn nhiều, tương lai so sánh hiện tại cũng sẽ càng tốt.
Xuyên qua năm vòng cung Đan Phượng môn, lại quẹo vào Duyên Hỉ môn, thẳng đến Vãng Tây hành, chính là quan thự Đông cung. Lúc này bên trong hoàng thành trừ bỏ một số quan viên trực lưu lại, những người còn lại dường như đều đã về nhà đón giao thừa, vì vậy ngay cả ánh đèn cũng cô đơn. Nhưng quan thự Đông cung cũng là ngoại lệ, vẫn đèn dầu sáng rỡ, mà lại còn truyền ra tiếng đọc sách trong trẻo.
Tiểu công chúa ngồi một mình ở sau án, Mặc Bối đang đọc một đoạn trong Hán thư. Nàng thông minh lại cố gắng, rất biết lấy lòng lão sư, biết giữ gáy sách toàn vẹn, lão sư sẽ sớm thả nàng hồi cung đi gặp gia gia ( Lý Thuần Nhất).
Vị lão sư nghiêm nghị này chính là Hạ Lan Khâm. Vốn là hắn tính toán khi Lý Thuần Nhất kế vị thì sẽ trở về Hoài Nam đi hết quãng đời còn lại, nhưng luôn có người giữ hắn lại, tặng Tuyết Liên còn không nói, sau đó lại là dược liệu quý báu hiếm lạ không ngừng, giống như là hoàn toàn thu hồi "Ghen tỵ", dường như quyết tâm cấp cho hắn để kéo dài tính mạng.
Vì vậy ở kinh thành một lần lưu lại là sáu năm.
Trước mắt hắn nghe tiểu công chúa từng chữ từng câu học thuộc lòng, nhưng một câu tán dương cũng không có. Ngược lại người cô đơn Tông Chính Khanh tới tham gia náo nhiệt cướp đoạt khen: "Công chúa có trí nhớ thật tốt, thật là không thua bệ hạ và Tông Đô hộ nhé!"
Tiểu công chúa hiếm khi được nghe một câu khích lệ, tự nhiên thật vui mừng, nhưng nhớ tới ngày thường tiên sinh dạy dỗ không kiêu không ngạo, liền không dám quá đắc ý. Nàng tò mò hỏi Tông Chính Khanh nói: "Trí nhớ gia gia so với người thường lợi hại cái này ta biết rõ, Tông Đô hộ cũng rất lợi hại sao?"
"Đó là đương nhiên." Tông Chính Khanh nói khoa trương: "Lợi hại đến đáng sợ nhé!"
Vẻ mặt hắn khoa trương chọc cười tiểu oa nhi. Tiểu công chúa hỏi: "Ta nghe bọn họ nói, ta cùng với Tông Đô hộ dung mạo rất giống nhau, là thật sao?"
"Cũng không phải là! Dung mạo của công chúa cùng Tông Đô hộ quả thực là trong cùng một khuôn khắc ra, quá giống, giống nhau đến đáng sợ."
Tiểu công chúa nghe xong chợt khẽ cười trộm, ra vẻ lão thành cảm khái mà nói: "Nghe nhũ mẫu nói lúc ta còn nhỏ gặp qua hắn, nhưng lúc đó ta không nhớ, vì vậy hôm nay vô luận như thế nào ta cũng nhớ không nổi bộ dáng của hắn rồi." Sau đó lại phiền muộn nói: "Ta muốn a gia rồi."
"Có ba năm không gặp thôi?" Tông Chính Khanh mới vừa nói xong, chợt thấy không khí có chút không đúng, vội vàng đổi đề tài nói: "Năm nay tự giao thừa đến Nguyên tiêu cũng không cấm đi lại ban đêm, mấy chục năm mới gặp lần đầu, bên ngoài cũng rất náo nhiệt, đèn đổi phiên nha ——" hắn tận hết sức lực miêu tả cho tiểu oa nhi thế giới ngoài hoàng thành, đưa tay so một cái: "So với cái phòng này còn lớn hơn."
Tiểu oa nhi lập tức bị hấp dẫn, phải biết rằng ngày thường mặc dù nàng có thể ra vào cung thành, nhưng cũng chỉ có thể đến Thừa Thiên Môn mà thôi, xa nữa cũng không cho phép đi. Trên đường Thiên Môn có cảnh vật gì, nàng còn chưa có nhìn qua đâu.
Tông Chính Khanh tiếp tục "Xúi giục": "Tối nay điện hạ cầu xin bệ hạ, thừa dịp không cấm đi lại ban đêm đi ra ngoài nhìn một chút. Còn nhỏ tuổi mà ở trong hoàng thành này đợi, sẽ buồn bực đến hỏng mất.
Tiểu oa nhi suy nghĩ một chút, lại nhanh chóng liếc mắt Hạ Lan Khâm một cái, có chút nổi giận nói: "Gia gia sẽ không đồng ý."
Tông Chính Khanh mặt hả hê, đứng lên nói: "Ai nha, vậy đáng tiếc, đèn đổi phiên lớn như vậy ——" lại chậc chậc hai tiếng: "Điện hạ không có phúc được thấy, một lát nữa mỗ đi ra xem một chút." Nói xong vừa chắp tay, nói một tiếng "Hạ quan cáo lui" sẽ đẩy cửa đi ra ngoài.
Không ngờ hắn vừa mới mở cửa, chỉ thấy Tông Như Lai ở bên ngoài, hắn nói: "Tông xá nhân thế nào! Còn không trở về có chuyện gì không?"
Tông Như Lai chắp tay hành lễ: "Mỗ đến truyền khẩu dụ của bệ hạ."
"Ô ô, vậy đi vào nói đi."
Vì vậy Tông Như Lai đẩy cửa vào, cúi người cúi chào xong, nói: "Ý của bệ hạ, nói tối nay khóa học không cần lên, thỉnh công chúa trở về."
Tiểu oa nhi vừa nghe, nghĩ thầm cũng tốt, mặc dù không thể đi ra ngoài chơi, nhưng ít ra không cần đọc sách rồi. Nhưng Hạ Lan Khâm lại nói: "Việc hôm nay không để ngày mai, bài tập của Điện hạ còn chưa kết thúc, vẫn là phải làm xong rồi đi." Hắn chuyển sang Tông Như Lai: "Thỉnh chuyển cáo bệ hạ, đến lúc đó thần sẽ đưa công chúa về."
Tông Như Lai do dự một chút, đột nhiên vừa chắp tay: "Vâng" lại hết sức dứt khoát đi ra ngoài.
Tiểu oa nhi lặng lẽ cúi mặt, không ngờ Hạ Lan Khâm lại đứng dậy lấy cái áo choàng nhỏ, đưa cho nàng nói: "Xin công chúa mặc vào." Tiểu oa nhi hai mắt lập tức sáng lên, kinh ngạc hỏi "Tiên sinh muốn dẫn đệ tử đi nơi nào?"
"Điện hạ mới vừa rồi không phải muốn nhìn đèn đổi phiên sao?" Hạ Lan Khâm theo lý thường phải làm, nói: "Vậy thì đi xem đi."
"Nhưng gạt gia gia, không tốt lắm đâu." Tay nàng nâng áo choàng cúi đầu do dự nói.
"Nàng sẽ biết." Hạ Lan Khâm nói xong vẫn phủ thêm áo choàng ấm mềm, kéo áo ấm khoanh tay đi ra ngoài. Tiểu oa nhi nghe xong lời này, nhanh nhẹn buộc áo choàng lại, ba chân bốn cẳng cùng ra cửa: "Lão sư đợi đệ tử một chút."
Quả nhiên, bên này vừa đi ra ngoài, bên kia Tông Như Lai đã sai người trở về bẩm báo với Lý Thuần Nhất. Lý Thuần Nhất tính kêu người đưa bọn họ đuổi trở về, nhưng nghĩ lại, đột nhiên lên tiếng, nói "Thôi, để cho nàng nhìn", cuối cùng chỉ kêu người âm thầm đi theo, bảo đảm bọn họ an toàn.
Do là năm nay giao thừa không cấm đi lại ban đêm, rất nhiều người cũng không thoả mãn với việc ở nhà đón giao thừa, rối rít trào ra tham gia náo nhiệt. Có người xem xiếc, có người thưởng thức vũ điệu xoay vòng của người Hồ, có người đạp ca, có người tụ ở cùng một nơi xem pháo bông mới lạ, tiếng pháo lại bên tai không dứt. Tiểu công chúa che lỗ tai, đi theo Hạ Lan Khâm thật nhanh xuyên qua ở trong đám người, trong không khí ồn ào náo động, nàng lớn tiếng nói với lão sư: "Tiên sinh thế nào, bên ngoài thật sự rất náo nhiệt thật náo nhiệt nha. Nhưng ta ——" nàng thở mạnh một hơi, giọng nói lại không có sức lên cao hơn được nữa: "Không nhúc nhích á."
Hạ Lan Khâm hoàn toàn không có nghe rõ nàng nửa câu sau, hồi hồn quay đầu, nhưng căn bản tìm không ra nàng.
Tiểu oa nhi ở lại tại chỗ, đang hoảng hốt, chợt có người bế nàng lên.
Người nọ mang theo mặt nạ vàng, tuy chỉ nhìn thấy mắt cùng đôi môi, ở đèn đổi phiên chiếu xuống lại cực kỳ chói mắt. Tiểu công chúa nhìn ngây người, cả gan đưa tay sờ xuống, nhưng cũng không sợ hãi, ngược lại cảm thấy thân thiết, vì vậy quỷ thần xui khiến tháo xuống mặt nạ của hắn, hoang mang nhỏ giọng kêu lên: "A...... Vì sao ngươi lớn lên giống A Gia ta vậy?"
Nói xong khẽ ngửi thật sâu, trong lòng có đáp án, chắc chắn nói: "Gia gia nói trên người A Gia (cha) có hương hương, giống như hoa đào trong cung."
Nàng vui vẻ nói: "Thật sự là hương vị hoa đào."
Toàn văn hoàn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook