Cầu Nữ
-
Chương 5: Triều sớm
Edit: beyours07
Cử chỉ của Lý Thuần Nhất mặc dù không có tiến thêm một bước, thậm chí còn dời đôi môi đi một chút, nhưng chóp mũi vẫn đụng chạm vào làn da trên cần cổ của hắn, hơi thở làm người ta cảm thấy có chút ấm áp, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác tê tê ngưa ngứa. Tông Đình nhấc chân đá văng cánh cửa đi vào gian trong, phù chương (*) treo trên cửa rung rung muốn rơi xuống, lại bị Lý Thuần Nhất vươn tay nắm lấy.
(*) Phù chương: bùa treo trên cánh cửa
“Dán lại đi.” Nàng nói.
“Thần ôm điện hạ, làm sao còn tay nào để dán?” Tông Đình đưa mắt liếc nhìn nàng, tiếp tục đi vào trong, cả đèn cũng không thắp, liền để Lý Thuần Nhất lên giường. Ngay vào lúc Lý Thuần Nhất định ngồi dậy, hắn lại dùng hay tay ấn vào hai bên sườn nàng, cúi người nhìn nàng trong bóng tối.
Lý Thuần Nhất cuộn tròn nằm trên giường, theo dõi hắn. Trong tay nắm chặt phù chương, âm thanh khàn khàn, giọng điệu lại có chút thần bí: “Phù chương mà rơi là sẽ gặp chuyện không may!”
“Phù chương không quan trọng.” Hắn nhìn nàng như nhìn con vật nhỏ đang ngủ đông tỉnh giấc. “ Điện hạ biết thần không tin những thứ này, việc gì còn phải lấy những thứ kỹ xảo này ra dọa người? Hử?” Giọng mũi của hắn khẽ kéo dài, thân thể một lần nữa cúi xuống vài tấc (*), trong giây lát mang tới cảm giác áp bức mạnh mẽ.
(*) Tấc: 1 thước ( 30.3cm) = 10 thước
“Ta ngược lại cảm giác tướng công quá tự tin mù quáng, điều này không tốt. Tướng công bình thường không ở trong này nghỉ phải không? Nằm xuống là sẽ thấy ác mộng, cho dù chỉ là chợp mắt. Có phải như vậy không? Dù sao có ngủ được tốt hay không, cũng chỉ có mình tướng công biết được.” nàng âm trầm nói xong, tay phải sờ vào mặt chăn phủ trên giường, cảm xúc ẩm ướt, còn tản ra mùi cũ kỹ như lâu lắm không được giặt, cũng giống như gian phòng nhỏ này vậy. Tông Đình vốn luôn khó tính như vậy làm sao có thể chấp nhận bản thân ngủ tại nơi như thế này? Có giường mà không dùng, chỉ có thể bởi vì nguyên nhân nào đó, làm hắn không muốn ngủ tại nới này.
Mà nguyên nhân này, Lý Thuần Nhất dường như có thể đoán được chút ít.
Tông Đình âm thầm nhíu mi, thân thể lại ép xuống càng thấp, thậm chí hắn có thể nghe được âm thanh Lý Thuần Nhất nuốt nước bọt: “Khả năng khoe khoang thông minh của Điện hạ không hề kém năm ấy, chẳng qua, thần chưa chắc đã bị lừa.” Dường như là ngay khi âm thanh kết thúc, hắn đã cúi người hôn xuống, chiếc hôn gần như cường thế, ép buộc; mang theo chút mùi rượu trên yến hội, hòa trộn cùng mùi hoa đào cứ thế ập tới. Đằng sau Lý Thuần Nhất chính là chiếc đệm, tránh cũng không có chỗ tránh.
Nàng mở miệng nghênh đón nụ hôn của hắn, tay luồn vào ống tay áo rộng rãi. Làn da của nam nhân trẻ tuổi khô ráo mà ấm áp, ngược lại tay của Lý Thuần Nhất lại vừa ướt vừa lạnh, cảm xúc kỳ lạ thay đổi, vừa bí ẩn lại vừa như thể nghiệm đã lâu. Cách làn da mỏng manh, thậm chí còn có thể cảm nhận được mạch máu đập dồn dập cùng bắp thịt rõ ràng. Nàng không lên tiếng, đầu lưỡi dây dưa cùng hắn, bàn tay ướt lạnh che phủ làn da càng lúc càng nóng của hắn.
Hơi thở dồn dập, Tông Đình cắn lấy đôi môi dưới của nàng, vai nàng nhẹ run lên, hắn lại buông hàm răng, đôi môi ẩm ướt dời tới bên tai nàng, âm thanh cũng toát lên cảm giác bức bách, thậm chí còn có chút hàm ý dọa dẫm: “Điện hạ, mấy năm nay có chút nào nhớ tới ta hay không?”
“Nhớ, mỗi ngày đều nhớ. Tướng công mong chờ chính là điều này?” Ngực nàng phập phồng, càng cảm giác được sự bức bách của hắn: “Tướng công ép ta không thở nổi, mệt chết ta rồi.”
Nàng thừa nhận quá dễ dàng, mỗi chữ đều lộ ra sự vô tình vô nghĩa, đầu óc không muốn suy nghĩ. Tông Đình gục đầu ở hõm vai nàng không nói một lời, có trời biết, vừa rồi hắn muốn cắn nàng biết bao.
Chiến đấu trong đêm tối khó phân thắng bại, Lý Thuần Nhất cũng không muốn thắng, nàng rút tay ra từ trong tay áo hắn, đưa tới cạnh môi hắn: “ Tướng công muốn giải hận liền cắn một cái đi, bổn vương không sợ đau.”
Tông Đình cuối cùng cũng không xuống tay, hắn nói: “Nếu mệt mỏi, điện hạ ngủ đi.”
“Đêm nay mưa sẽ ngừng sao?”
“Điện hạ tinh thông suy đoán thiên văn, cần gì phải hỏi thần?” Hắn kéo tấm vải rồi nằm xuống, Lý Thuần Nhất xoay người lại đối mặt với hắn. Hắn nhường hơn nửa tấm đệm cho nàng, bên ngoài phòng tiếng mưa rơi rồi từ từ nhắm mắt lại. Lý Thuần Nhất cũng nhắm mắt theo, nhưng một lúc sau lại mở mắt, trong tầm mắt mơ màng là một khuôn mặt đang ngủ, nàng đưa tay ra, nhưng cuối cùng cũng không chạm vào hắn.
Ban đêm kỳ dị sẽ luôn có những giấc mộng, nhưng Lý Thuần Nhất chưa hề ngủ được. Lúc tiếng mưa rơi bên ngoài phòng dừng lại, nàng ngồi dậy yên lặng không tiếng động, rón rén xuống giường, chân không đi về phía nhà trong.
Đèn đã tắt từ lâu, cửa sổ đóng hờ, mơ hồ có ánh sáng truyền tới. Nàng lật những bản tấu trên bàn nhờ vào ánh sáng mờ mờ, giản lược đọc vài từ, tay sờ tới bên dưới bàn, mò được một cái tráp.
Có khóa.
Nàng cẩn thận lấy cái tráp ra, đụng vào ổ khóa kia. Thân khóa có bảy vòng xoay, từng vòng có khắc hoa văn, cần mỗi lần xoay phải đúng vị trí mới mở được khóa. Lý Thuần Nhất cẩn thận tới gần ổ khóa kia, nàng nhớ rõ khi còn ở Quốc Tử GiámTông Đình đã có thói quen dùng tráp có khóa, cái khóa lúc đó cùng cái khóa này dường như cũng không có gì bất đồng. Âm thanh vòng xoay xoay chuyển cực bé, cực nhẹ, ngay sau khi nàng chuyển tới vòng tiếp theo, trên đỉnh đầu lại có tiếng hít thở.
“Tìm gì thế?” Hắn cúi gần nàng, nhẹ giọng hỏi, lạnh lùng như độc xà bổng nhiên tỉnh dậy trong đêm.
Lưng Lý Thuần Nhất căng thẳng, da đầu phút chốc run lên, nhưng nàng vẫn chưa hề động, tay vẫn đặt trên cái khóa kia.
“Điện hạ muốn biết gì, ta cũng sẽ nói cho nàng.” Âm thanh của hắn nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng nghe lại thấy đầy áp lực: “ Cho nên.. cần gì phải vụng trộm tìm chứ?” Tay hắn vượt qua tay nàng, cầm vòng xoay cuối cùng xoay nửa vòng, khóa liền mở ra.
Sống lưng Lý Thuần Nhất lạnh lẽo, nàng nói: “Ta đói bụng, muốn tìm đồ ăn.”
“Thật sao? Ai lại đem đồ ăn khóa lại?” “Người khác chắc là không, tướng công liền khó mà nói rồi!” Nàng vẫn nói dối mà sắc mặt không đổi, Tông Đình cô đơn cười cười, bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, Lý Thuần Nhất còn chưa biết chuyện gì xảy ra, hắn đã đứng dậy đi tới bên cửa sổ.
Hắn đẩy ra cánh cửa sổ đóng hờ, một con chim bồ câu đưa thư bay vào. Hắn cởi ống trúc trên đùi nó, mở ra mảnh giấy, nhờ ánh sáng mờ mờ đọc xong, đôi mắt phượng bất chợt trở nên sắc bén, sau đó trở lại bên thư án thắp đèn, đốt tờ giấy đi.
Mà Lý Thuần Nhất cũng đứng một bên, hỏi như không có chuyện gì: “ Phát sinh chuyện gì sao?”
“Tiểu Quận vương chết rồi. Nửa canh giờ trước.”
***
Lý Thuần Nhất chưa gặp vị Tiểu Quận vương này d/dlqd, cho dù bọn họ có là cô cháu ruột. Năm tiểu Quận vương sinh ấy, nàng đã đi đất phong Giang Tả rồi. Bây giờ trở về, còn chưa gặp mặt, đã nghe tin nó chết.
Một đứa bé chết, đối với hoàng thất đơn bạc con nối dõi mà nói, là đại sự.
Phụ thân của tiểu Quận vương này, chính là Thái tử bị phế. Thái tử bị Nữ hoàng cắt đứt chân tay, giờ thân thể bệnh tật đang bị giam lỏng bên trong thành, không được tự do. Con trai duy nhất của hắn, được nuôi dưỡng ở cung Dịch Đình, mỗi ngày cũng chẳng gặp được mấy người sống.
Đứa bé còn nhỏ bị phụ thân liên lụy, dường như một lần nữa đánh mất khả năng thừa kế quốc quyền. Nhưng mà, Hoàng Thái nữ Lý Thừa Phong lập gia đình bảy năm chưa có con. Ngô vương Lý Thuần Nhất lại xuất gia, trong lòng rất nhiều đại thần trong triều, đều có hi vọng âm thầm đứa bé này sẽ thành người cầm quyền đế quốc.
Các đại thần không dám bàn lộng thị phi về nữ hoàng, nhưng khát khao người thừa kế nam tính của bọn họ, cũng không hề giảm bớt.
Nhưng mà bây giờ, tiểu Quận vương cũng đã chết.
Tin tức cái chết của tiểu Quận vương truyền ra mất nửa buổi tối. Bởi vậy, buổi triều sớm càng lúc càng có vẻ giương cung bạt kiếm.
Nhờ tai mắt của Tông Đình, nửa đêm Lý Thuần Nhất đã biết được tin dữ. Cả đêm không ngủ cho tới buổi sáng, mây tan dần, mưa mùa thu kéo tới, điện Thái cực mây đen khắp chốn, không khí vô cùng áp lực.
Lý Thuần Nhất lần đầu tham gia triều sớm, đứng ở cây cột phía tây nghe triều thần ồn ào muốn điều tra cái chết của tiểu Quận vương.
“Thân thể Quận vương luôn khỏe mạnh, chỉ là bị bệnh thương hàn mà cũng không chữa được? Nơi này có ẩn tình, mong bệ hạ tra rõ chuyện này.” “Trước mắt cần giam giữ lại ngự y bên cạnh Quận vương, cung nhân lập tức áp giải, điều tra việc dùng dược và chăm sóc có sơ suất gì hay là do có người bày mưu tính kế, cố ý làm ra.” “Chỉ cần là người có ý muốn Quận vương chết bất đắc kỳ tử, là người có ý định mưu hại Hoàng trưởng tôn, có ý xấu.”
Lý Thừa Phong kiên nhẫn nghe xong những chất vấn có ngụ ý của triều thần, cuối cùng mở miệng: “Quận vương nhỏ tuổi. Trẻ con chắc chắn không kiên cường bằng người lớn. Chư khanh ầm ĩ như vậy, cũng phải có bằng chứng chuẩn xác, nếu không sẽ ảnh hưởng tới tang tôn của bệ hạđúng là không ổn.” rồi lại nói: “Việc này sẽ có kiểm chứng định luận, chư khanh truy vấn không ngừng tại buổi triều sớm, thực không cần thiết.”
“Trong mắt điện hạ, đây đúng là việc không cần thiết truy vấn? Triều ta long mạch đơn bạc, Quận vương đi sớm, lại càng là họa vô đơn chí. Huống hồ Điện hạ thân là Thái tử, tới giờ dưới gối vẫn chưa có con nối dõi, bệ hạ làm sao yên tâm được, làm sao để thiên hạ an tâm?” Đầu mũi nhọn đã chỉ thẳng vào Lý Thừa Phong nhiều năm chưa có con.
Khác với gia đình tầm thường sinh dưỡng hài tử, chuyện con nối dòng của Thiên gia chính là đại sự. Lý Thừa Phong nếu đã là Thái nữ, là người thừa kế danh chính ngôn thuận của đế quốc, nếu vẫn không có con, chỉ có thể lấy con của anh chị em làm con thừa tự. Nhưng mà Lý Thừa Phong đối với con nối dòng của Thái tử không hề hứng thú, nguyên nhân là, chỉ cần đứa bé đó còn đây, triều thần vẫn vĩnh viễn nhớ tới Thái tử bị phế bị giam trong thành.
Cho dù đầu mũi nhọn chỉ hết về phía Lý Thừa Phong, nhưng nàng lại không hề để ý, chỉ cười nhạt một tiếng.
Lúc này đột nhiên triều thần có người nói: “Ngô vương điện hạ đã tới tuổi kết hôn, vì sao còn chậm chạp chưa định ra, vì Đại Chu khai chi tán diệp?” “Đúng thế, Ngô vương đã sớm thành niên, cần chọn rể rồi.” “Chúng ta khẩn cầu bệ hạ chọn rể cho Ngô vương…”
Đầu mũi nhọn vốn hướng về Lý Thừa Phong, bỗng nhiên đổi hướng, nhằm ngay Lý Thuần Nhất.
Lý Thuần Nhất từ lúc bước vào tới giờ chưa hề nói một câu, chỉ an tâm làm bài trí. Nhưng nàng lưu ý thanh âm của mỗi người, âm thanh khắp nơi là phe phái, tâm tư nhóm triều thần thực ra không hề phức tạp. Nhóm buộc Nữ hoàng tra rõ nguyên nhân cái chết của Quận vương, phần nhiều hoài nghi là Thái nữ “Giết chết Tiểu Quận vương để diệt trừ mối uy hiếp cuối cùng.”; chỉ sợ là ngày thường cũng bất mãn đối với Thái nữ, nhóm người truy vấn chuyện con nối dòng phần lớn cũng là người của nhóm này, nhưng cũng có trung lập, đến cuối cùng xoay đầu mâu, đem đề tài chỉ về phía nàng, phần nhiều là tâm phúc của Thái nữ.
Cái đại thần nghị luận nhiệt tình, Nữ hoàng lại ngồi im không động, không nói một lời.
Lý Thuần Nhất đối mặt với sự bức hôn của đại thần, cũng đồng dạng thờ ơ.
Qua hơn nửa ngày, nàng khép tay áo lại, đang định mở miệng, lại chợt nghe Tông Đình hỏi: “Tông chính khanh, triều ta đúng là không thể bắt buộc tăng đạo hoàn tục?” Cái gọi là Tông chính khanh, chính là quan trên của Tông chính tự. Tông Chính tự chưởng quản sự vụ của dòng họ hoàng tộc, cũng là quản lý tăng đạo.
Tông chính khanh trẻ tuổi bị hỏi, sững sờ một chút, vội nói: “Đúng thế.”
“Như thế…” Tông Đình đưa mắt sang Lý Thuần Nhất đang mặc triều phục: “Thần hỏi Ngô vương Điện hạ, có tự nguyện hoàn tục không?"
Cử chỉ của Lý Thuần Nhất mặc dù không có tiến thêm một bước, thậm chí còn dời đôi môi đi một chút, nhưng chóp mũi vẫn đụng chạm vào làn da trên cần cổ của hắn, hơi thở làm người ta cảm thấy có chút ấm áp, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác tê tê ngưa ngứa. Tông Đình nhấc chân đá văng cánh cửa đi vào gian trong, phù chương (*) treo trên cửa rung rung muốn rơi xuống, lại bị Lý Thuần Nhất vươn tay nắm lấy.
(*) Phù chương: bùa treo trên cánh cửa
“Dán lại đi.” Nàng nói.
“Thần ôm điện hạ, làm sao còn tay nào để dán?” Tông Đình đưa mắt liếc nhìn nàng, tiếp tục đi vào trong, cả đèn cũng không thắp, liền để Lý Thuần Nhất lên giường. Ngay vào lúc Lý Thuần Nhất định ngồi dậy, hắn lại dùng hay tay ấn vào hai bên sườn nàng, cúi người nhìn nàng trong bóng tối.
Lý Thuần Nhất cuộn tròn nằm trên giường, theo dõi hắn. Trong tay nắm chặt phù chương, âm thanh khàn khàn, giọng điệu lại có chút thần bí: “Phù chương mà rơi là sẽ gặp chuyện không may!”
“Phù chương không quan trọng.” Hắn nhìn nàng như nhìn con vật nhỏ đang ngủ đông tỉnh giấc. “ Điện hạ biết thần không tin những thứ này, việc gì còn phải lấy những thứ kỹ xảo này ra dọa người? Hử?” Giọng mũi của hắn khẽ kéo dài, thân thể một lần nữa cúi xuống vài tấc (*), trong giây lát mang tới cảm giác áp bức mạnh mẽ.
(*) Tấc: 1 thước ( 30.3cm) = 10 thước
“Ta ngược lại cảm giác tướng công quá tự tin mù quáng, điều này không tốt. Tướng công bình thường không ở trong này nghỉ phải không? Nằm xuống là sẽ thấy ác mộng, cho dù chỉ là chợp mắt. Có phải như vậy không? Dù sao có ngủ được tốt hay không, cũng chỉ có mình tướng công biết được.” nàng âm trầm nói xong, tay phải sờ vào mặt chăn phủ trên giường, cảm xúc ẩm ướt, còn tản ra mùi cũ kỹ như lâu lắm không được giặt, cũng giống như gian phòng nhỏ này vậy. Tông Đình vốn luôn khó tính như vậy làm sao có thể chấp nhận bản thân ngủ tại nơi như thế này? Có giường mà không dùng, chỉ có thể bởi vì nguyên nhân nào đó, làm hắn không muốn ngủ tại nới này.
Mà nguyên nhân này, Lý Thuần Nhất dường như có thể đoán được chút ít.
Tông Đình âm thầm nhíu mi, thân thể lại ép xuống càng thấp, thậm chí hắn có thể nghe được âm thanh Lý Thuần Nhất nuốt nước bọt: “Khả năng khoe khoang thông minh của Điện hạ không hề kém năm ấy, chẳng qua, thần chưa chắc đã bị lừa.” Dường như là ngay khi âm thanh kết thúc, hắn đã cúi người hôn xuống, chiếc hôn gần như cường thế, ép buộc; mang theo chút mùi rượu trên yến hội, hòa trộn cùng mùi hoa đào cứ thế ập tới. Đằng sau Lý Thuần Nhất chính là chiếc đệm, tránh cũng không có chỗ tránh.
Nàng mở miệng nghênh đón nụ hôn của hắn, tay luồn vào ống tay áo rộng rãi. Làn da của nam nhân trẻ tuổi khô ráo mà ấm áp, ngược lại tay của Lý Thuần Nhất lại vừa ướt vừa lạnh, cảm xúc kỳ lạ thay đổi, vừa bí ẩn lại vừa như thể nghiệm đã lâu. Cách làn da mỏng manh, thậm chí còn có thể cảm nhận được mạch máu đập dồn dập cùng bắp thịt rõ ràng. Nàng không lên tiếng, đầu lưỡi dây dưa cùng hắn, bàn tay ướt lạnh che phủ làn da càng lúc càng nóng của hắn.
Hơi thở dồn dập, Tông Đình cắn lấy đôi môi dưới của nàng, vai nàng nhẹ run lên, hắn lại buông hàm răng, đôi môi ẩm ướt dời tới bên tai nàng, âm thanh cũng toát lên cảm giác bức bách, thậm chí còn có chút hàm ý dọa dẫm: “Điện hạ, mấy năm nay có chút nào nhớ tới ta hay không?”
“Nhớ, mỗi ngày đều nhớ. Tướng công mong chờ chính là điều này?” Ngực nàng phập phồng, càng cảm giác được sự bức bách của hắn: “Tướng công ép ta không thở nổi, mệt chết ta rồi.”
Nàng thừa nhận quá dễ dàng, mỗi chữ đều lộ ra sự vô tình vô nghĩa, đầu óc không muốn suy nghĩ. Tông Đình gục đầu ở hõm vai nàng không nói một lời, có trời biết, vừa rồi hắn muốn cắn nàng biết bao.
Chiến đấu trong đêm tối khó phân thắng bại, Lý Thuần Nhất cũng không muốn thắng, nàng rút tay ra từ trong tay áo hắn, đưa tới cạnh môi hắn: “ Tướng công muốn giải hận liền cắn một cái đi, bổn vương không sợ đau.”
Tông Đình cuối cùng cũng không xuống tay, hắn nói: “Nếu mệt mỏi, điện hạ ngủ đi.”
“Đêm nay mưa sẽ ngừng sao?”
“Điện hạ tinh thông suy đoán thiên văn, cần gì phải hỏi thần?” Hắn kéo tấm vải rồi nằm xuống, Lý Thuần Nhất xoay người lại đối mặt với hắn. Hắn nhường hơn nửa tấm đệm cho nàng, bên ngoài phòng tiếng mưa rơi rồi từ từ nhắm mắt lại. Lý Thuần Nhất cũng nhắm mắt theo, nhưng một lúc sau lại mở mắt, trong tầm mắt mơ màng là một khuôn mặt đang ngủ, nàng đưa tay ra, nhưng cuối cùng cũng không chạm vào hắn.
Ban đêm kỳ dị sẽ luôn có những giấc mộng, nhưng Lý Thuần Nhất chưa hề ngủ được. Lúc tiếng mưa rơi bên ngoài phòng dừng lại, nàng ngồi dậy yên lặng không tiếng động, rón rén xuống giường, chân không đi về phía nhà trong.
Đèn đã tắt từ lâu, cửa sổ đóng hờ, mơ hồ có ánh sáng truyền tới. Nàng lật những bản tấu trên bàn nhờ vào ánh sáng mờ mờ, giản lược đọc vài từ, tay sờ tới bên dưới bàn, mò được một cái tráp.
Có khóa.
Nàng cẩn thận lấy cái tráp ra, đụng vào ổ khóa kia. Thân khóa có bảy vòng xoay, từng vòng có khắc hoa văn, cần mỗi lần xoay phải đúng vị trí mới mở được khóa. Lý Thuần Nhất cẩn thận tới gần ổ khóa kia, nàng nhớ rõ khi còn ở Quốc Tử GiámTông Đình đã có thói quen dùng tráp có khóa, cái khóa lúc đó cùng cái khóa này dường như cũng không có gì bất đồng. Âm thanh vòng xoay xoay chuyển cực bé, cực nhẹ, ngay sau khi nàng chuyển tới vòng tiếp theo, trên đỉnh đầu lại có tiếng hít thở.
“Tìm gì thế?” Hắn cúi gần nàng, nhẹ giọng hỏi, lạnh lùng như độc xà bổng nhiên tỉnh dậy trong đêm.
Lưng Lý Thuần Nhất căng thẳng, da đầu phút chốc run lên, nhưng nàng vẫn chưa hề động, tay vẫn đặt trên cái khóa kia.
“Điện hạ muốn biết gì, ta cũng sẽ nói cho nàng.” Âm thanh của hắn nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng nghe lại thấy đầy áp lực: “ Cho nên.. cần gì phải vụng trộm tìm chứ?” Tay hắn vượt qua tay nàng, cầm vòng xoay cuối cùng xoay nửa vòng, khóa liền mở ra.
Sống lưng Lý Thuần Nhất lạnh lẽo, nàng nói: “Ta đói bụng, muốn tìm đồ ăn.”
“Thật sao? Ai lại đem đồ ăn khóa lại?” “Người khác chắc là không, tướng công liền khó mà nói rồi!” Nàng vẫn nói dối mà sắc mặt không đổi, Tông Đình cô đơn cười cười, bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, Lý Thuần Nhất còn chưa biết chuyện gì xảy ra, hắn đã đứng dậy đi tới bên cửa sổ.
Hắn đẩy ra cánh cửa sổ đóng hờ, một con chim bồ câu đưa thư bay vào. Hắn cởi ống trúc trên đùi nó, mở ra mảnh giấy, nhờ ánh sáng mờ mờ đọc xong, đôi mắt phượng bất chợt trở nên sắc bén, sau đó trở lại bên thư án thắp đèn, đốt tờ giấy đi.
Mà Lý Thuần Nhất cũng đứng một bên, hỏi như không có chuyện gì: “ Phát sinh chuyện gì sao?”
“Tiểu Quận vương chết rồi. Nửa canh giờ trước.”
***
Lý Thuần Nhất chưa gặp vị Tiểu Quận vương này d/dlqd, cho dù bọn họ có là cô cháu ruột. Năm tiểu Quận vương sinh ấy, nàng đã đi đất phong Giang Tả rồi. Bây giờ trở về, còn chưa gặp mặt, đã nghe tin nó chết.
Một đứa bé chết, đối với hoàng thất đơn bạc con nối dõi mà nói, là đại sự.
Phụ thân của tiểu Quận vương này, chính là Thái tử bị phế. Thái tử bị Nữ hoàng cắt đứt chân tay, giờ thân thể bệnh tật đang bị giam lỏng bên trong thành, không được tự do. Con trai duy nhất của hắn, được nuôi dưỡng ở cung Dịch Đình, mỗi ngày cũng chẳng gặp được mấy người sống.
Đứa bé còn nhỏ bị phụ thân liên lụy, dường như một lần nữa đánh mất khả năng thừa kế quốc quyền. Nhưng mà, Hoàng Thái nữ Lý Thừa Phong lập gia đình bảy năm chưa có con. Ngô vương Lý Thuần Nhất lại xuất gia, trong lòng rất nhiều đại thần trong triều, đều có hi vọng âm thầm đứa bé này sẽ thành người cầm quyền đế quốc.
Các đại thần không dám bàn lộng thị phi về nữ hoàng, nhưng khát khao người thừa kế nam tính của bọn họ, cũng không hề giảm bớt.
Nhưng mà bây giờ, tiểu Quận vương cũng đã chết.
Tin tức cái chết của tiểu Quận vương truyền ra mất nửa buổi tối. Bởi vậy, buổi triều sớm càng lúc càng có vẻ giương cung bạt kiếm.
Nhờ tai mắt của Tông Đình, nửa đêm Lý Thuần Nhất đã biết được tin dữ. Cả đêm không ngủ cho tới buổi sáng, mây tan dần, mưa mùa thu kéo tới, điện Thái cực mây đen khắp chốn, không khí vô cùng áp lực.
Lý Thuần Nhất lần đầu tham gia triều sớm, đứng ở cây cột phía tây nghe triều thần ồn ào muốn điều tra cái chết của tiểu Quận vương.
“Thân thể Quận vương luôn khỏe mạnh, chỉ là bị bệnh thương hàn mà cũng không chữa được? Nơi này có ẩn tình, mong bệ hạ tra rõ chuyện này.” “Trước mắt cần giam giữ lại ngự y bên cạnh Quận vương, cung nhân lập tức áp giải, điều tra việc dùng dược và chăm sóc có sơ suất gì hay là do có người bày mưu tính kế, cố ý làm ra.” “Chỉ cần là người có ý muốn Quận vương chết bất đắc kỳ tử, là người có ý định mưu hại Hoàng trưởng tôn, có ý xấu.”
Lý Thừa Phong kiên nhẫn nghe xong những chất vấn có ngụ ý của triều thần, cuối cùng mở miệng: “Quận vương nhỏ tuổi. Trẻ con chắc chắn không kiên cường bằng người lớn. Chư khanh ầm ĩ như vậy, cũng phải có bằng chứng chuẩn xác, nếu không sẽ ảnh hưởng tới tang tôn của bệ hạđúng là không ổn.” rồi lại nói: “Việc này sẽ có kiểm chứng định luận, chư khanh truy vấn không ngừng tại buổi triều sớm, thực không cần thiết.”
“Trong mắt điện hạ, đây đúng là việc không cần thiết truy vấn? Triều ta long mạch đơn bạc, Quận vương đi sớm, lại càng là họa vô đơn chí. Huống hồ Điện hạ thân là Thái tử, tới giờ dưới gối vẫn chưa có con nối dõi, bệ hạ làm sao yên tâm được, làm sao để thiên hạ an tâm?” Đầu mũi nhọn đã chỉ thẳng vào Lý Thừa Phong nhiều năm chưa có con.
Khác với gia đình tầm thường sinh dưỡng hài tử, chuyện con nối dòng của Thiên gia chính là đại sự. Lý Thừa Phong nếu đã là Thái nữ, là người thừa kế danh chính ngôn thuận của đế quốc, nếu vẫn không có con, chỉ có thể lấy con của anh chị em làm con thừa tự. Nhưng mà Lý Thừa Phong đối với con nối dòng của Thái tử không hề hứng thú, nguyên nhân là, chỉ cần đứa bé đó còn đây, triều thần vẫn vĩnh viễn nhớ tới Thái tử bị phế bị giam trong thành.
Cho dù đầu mũi nhọn chỉ hết về phía Lý Thừa Phong, nhưng nàng lại không hề để ý, chỉ cười nhạt một tiếng.
Lúc này đột nhiên triều thần có người nói: “Ngô vương điện hạ đã tới tuổi kết hôn, vì sao còn chậm chạp chưa định ra, vì Đại Chu khai chi tán diệp?” “Đúng thế, Ngô vương đã sớm thành niên, cần chọn rể rồi.” “Chúng ta khẩn cầu bệ hạ chọn rể cho Ngô vương…”
Đầu mũi nhọn vốn hướng về Lý Thừa Phong, bỗng nhiên đổi hướng, nhằm ngay Lý Thuần Nhất.
Lý Thuần Nhất từ lúc bước vào tới giờ chưa hề nói một câu, chỉ an tâm làm bài trí. Nhưng nàng lưu ý thanh âm của mỗi người, âm thanh khắp nơi là phe phái, tâm tư nhóm triều thần thực ra không hề phức tạp. Nhóm buộc Nữ hoàng tra rõ nguyên nhân cái chết của Quận vương, phần nhiều hoài nghi là Thái nữ “Giết chết Tiểu Quận vương để diệt trừ mối uy hiếp cuối cùng.”; chỉ sợ là ngày thường cũng bất mãn đối với Thái nữ, nhóm người truy vấn chuyện con nối dòng phần lớn cũng là người của nhóm này, nhưng cũng có trung lập, đến cuối cùng xoay đầu mâu, đem đề tài chỉ về phía nàng, phần nhiều là tâm phúc của Thái nữ.
Cái đại thần nghị luận nhiệt tình, Nữ hoàng lại ngồi im không động, không nói một lời.
Lý Thuần Nhất đối mặt với sự bức hôn của đại thần, cũng đồng dạng thờ ơ.
Qua hơn nửa ngày, nàng khép tay áo lại, đang định mở miệng, lại chợt nghe Tông Đình hỏi: “Tông chính khanh, triều ta đúng là không thể bắt buộc tăng đạo hoàn tục?” Cái gọi là Tông chính khanh, chính là quan trên của Tông chính tự. Tông Chính tự chưởng quản sự vụ của dòng họ hoàng tộc, cũng là quản lý tăng đạo.
Tông chính khanh trẻ tuổi bị hỏi, sững sờ một chút, vội nói: “Đúng thế.”
“Như thế…” Tông Đình đưa mắt sang Lý Thuần Nhất đang mặc triều phục: “Thần hỏi Ngô vương Điện hạ, có tự nguyện hoàn tục không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook