Cầu Nữ
-
Chương 25
Editor: Thư
Sáng sớm vừa thức dậy thân thể hơi chậm chạp, nhưng nhiệt độ cùng dáng dấp thong dong cũng thoải mái đến nói không nên lời. Sáng sớm cuối thu lạnh lẽo, trong chăn ấm áp làm người ta quyến luyến, cũng khiến người ta có cảm giác an toàn. Tay Lý Thuần Nhất mặt dưới áo ngủ bằng gấm, đầu ngón tay dò vào ống tay áo đối phương, tham luyến vuốt ve.
Bỏ đi ngoại bào của hắn, cách một lớp đơn y, nhiệt độ càng có vẻ chân thật. Những nụ hôn vô cùng quen thuộc, biết lấy lòng đối phương như thế nào, hòa vào nhau như thế nào, đã mấy năm dài mới lại nghênh đón ái tình mặc dù vẫn có khổ sở, nhưng những cử chỉ vuốt ve lại khiến người ta run rẩy, ngay cả hơi thở cùng nhịp tim cũng phối hợp với nhau, hình như những khoảng cách mấy năm này dễ dàng có thể lấp đầy, giống như không còn chút khoảng cách dư thừa nào giữa hai người họ.
Dưới lớp áo ngủ bằng gấm thân thể quấn quít, chậm rãi mà nhiệt liệt, thân thể lười nhác lúc sáng sớm từ từ hồi phục, có thể càng cảm nhận rõ ràng hơn sự tồn tại của đối phương. Lý Thuần Nhất không có che giấu dục vọng của mình, thậm chí ngồi dậy, bởi vì nóng mà chăn gấm tuột đến bên hông đã có nhiều nếp nhăn, cúi xuống. Cả cơ thể, mái tóc dài liền rủ xuống lồng ngực hắn. Đơn y rộng mở, càng có thể cảm giác nhịp tim hắn đập nóng bỏng, ngón tay chạm đến đâu cũng là một mảnh lửa nóng.
Khát vọng áp chế nhiều năm, lại cất giấu nhớ nhung độc nhất vô nhị, cũng chứa chua xót kinh niên, dường như đã giao phó đối phương rõ ràng, mới có thể thản nhiên đối mặt với đoạn đường tương lai.
Ngoài phòng dần dần sáng lên, có nội thị lui tới, trong phòng lại nóng bỏng mà dồn dập. Sảng khoái chồng chất bắt đầu muốn phá vỡ lí trí, nhưng Lý Thuần Nhất lại vẫn ngậm chặt miệng, tình nguyện chịu cảm giác hít thở không thông đè nén cũng không muốn thở ra một chút rên rỉ. Nàng sắp mất khống chế hết sức nghiêng đầu liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ sáng ngời, có bóng người đi qua cửa sổ trắng xóa, nàng nhắm mắt lại, trong đầu thoáng qua trống rỗng, bất giác nắm chặt cánh tay của hắn, cúi đầu xuống.
Nàng cắn hắn, một lần cắn này còn ngoan độc hơn so với lần ở nhà hoang tại Quốc Tử Giám, đồng thời nàng thả răng ra, co quắp lại mất khống chế thở một hơi, rốt cuộc lên tiếng: "Tướng công dưỡng bệnh cho tốt, vết thương cũng phải chăm sóc cho kĩ, nếu không sẽ lưu sẹo." Thở dốc khó dằn, kết thúc cảm giác phải cố gắng kiềm chế đè nén nãy giờ nàng mới hơi lộ chút tình của người nữ nhi, Tông Đình như thu được chí bảo, mặc dù phải trả giá đắt là bị hung hăng cắn xé da thịt.
Tông Đình giơ tay lên lau vết máu bên cổ, đưa tới bên môi khẽ liếm, tròng mắt đen sâu không thấy đáy, tiếng thở dốc ngược lại lắng xuống: "Điện hạ cắn cổ thần như thế này, có phải là không nguyện để thần gặp người không?"
"Đúng, ngươi rất cần nghỉ ngơi, đúng lúc ta có lí do cho ngươi. Không được đi ra ngoài, đợi ở nơi này." Lý Thuần Nhất muốn đứng lên rời đi, lại bị hắn bỗng chốc lôi trở về.
Toàn thân nàng mệt mỏi, bị hắn ôm vào lòng, lặng yên không tiếng động vuốt ve da thịt tựa như đây là yêu cầu cấp thiết càng làm cho cả cơ thể người ta trơ nên ấm áp. Trán hai người tựa vào nhau, mỗi người cũng tự bình tĩnh lại, Lý Thuần Nhất khàn khàn mở miệng: "Tối qua tướng công khóc, ta có lẽ rõ ràng ngươi sợ hãi cái gì." Lại đặt bàn tay của nàng lên vị trí trái tim hắn, âm thanh thấp nghe như thở dài: "Chính là ngươi không bỏ được."
Hắn như vẵn đang ở trong cảnh u ám mà dường như nàng đã hoàn toàn đi ra khỏi mưa gió mịt mù, sắp nghênh đón ánh ban mai tinh mơ.
Tông Đình cảm nhận nhiệt độ trong lòng bàn tay nàng, khàn giọng mở miệng: "Thần lo lắng Điện hạ còn có thể như a gia a nương thần vậy, biến mất không thấy tăm hơi, cho nên thần muốn xem Điện hạ trở thành quân chủ ——"
Trong nháy mắt tay của nàng dời lên trên, đè hắn xuống môi, không để cho hắn nói tiếp những lời quá giới hạn.
Nàng tỉnh táo như vị Đế vương bạc tình.
"Ngươi không hề vui vẻ." Hắn chợt mở miệng, một lời này cơ hồ là đưa tay vào lồng ngực của nàng được điểm yếu ở đó, rồi đâm thủng lớp ngụy trang của nàng: "Bởi vì không sung sướng, thậm chí không thể hiện chút tình cảm nào". Dường như nàng đã dốc toàn lực ứng phó, nhưng trên thực tế, thậm chí ngay cả cuộc ái tình tối hôm qua cũng không bằng.
Nhưng nếu nói tối hôm qua còn có thể tỏ vẻ đáng thương chạm đến lòng nàng một chút, vừa rồi hắn không bắt được gì. Lòng của nàng cũng như bình minh sáng tỏ bên ngoài vậy dò không thấu.
Nàng đã không thường thể hiện cảm xúc, một cuộc sống mà hàng năm bị theo dõi khiến nàng đánh mất năng lực thể hiện cảm xúc háo hức chân thật, tâm đã đóng băng, hắn tự tay cham vào, thậm chí nghe được tiếng vỡ vụn, điều này khiến hắn nhanh chóng rút tay trở về. Mà vấn đề là —— hắn vẫn luôn theo dõi nàng, dù là điểm xuất phát khác nhau, nhưng bản chất không có gì khác với sự theo dõi của nữ hoàng.
Tông Đình nói đến đây lại có mấy phần chột dạ, làn da dán vào lòng bàn tay nàng cũng trở nên lạnh lẽo.
"Không có tình cảm —— ta khiến tướng công ảo giác như vậy sao?" Tay của nàng dọc theo cột sống của hắn lướt đi lên, ngón tay vẫn nóng như lửa cứ lướt trên da, lúc nào cũng có thể bùng cháy trở lại. Đầu ngón tay này dò vào giữa hai chân hắn, chân cũng chen giữa hai chân dài của hắn, lại lật người đè hắn ở phía dưới, khoảnh khắc da thịt thân mật cũng biểu đạt là lúc nàng không phòng bị nhấthay tìm cách che giấu cảm xúc, nàng cũng rất khát vọng tình cảm như vậy kéo dài, nhưng chuyện này cũng sẽ không có chuyện có thể.
Sự thoải mái này dường như khắp thiên hạ những thứ từng chạm qua chỉ duy nhất nhiệt độ này là chân thực, hơi không cẩn thận sẽ đắm chìm trong đó, nàng phải có tiết chế.
"Về phần ngươi nói vui vẻ, ta lại không phát hiện ra. Thói quen mấy năm nay chính là như thế nên cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng." Nàng dán lên lồng ngực phập phồng của hắn nói: "Tướng công muốn tra cái gì thì sẽ tra được cái đó thôi, thí dụ như đơn dược nhiều năm trước, thí dụ như tình trạng thân thể ta hôm nay, ngay cả chính ta trong mắt tướng công không phải cũng chẳng có bí mật nào đáng đề cập sao? Trong nhà ngoài nhà ta đều có người của ngươi, Thượng Thư Tông cũng có, Nam Nha càng có nhiều, thậm chí trong cung, ngay cả Kỷ ngự y cùng là người của ngươi."
"Kỷ ngự y không phải là người của thân." Hắn chợt phản bác một thí dụ của nàng, "Ngay từ đầu thần đã không lệnh cho hắn làm việc rồi, người trực tiếp ra lệnh cho hắn chính là bản thân bệ hạ. Còn chuyện của những người khác thì quả đúng là vậy."
Lý Thuần Nhất chợt hiểu, hắn lại chợt ôm nàng ngồi dậy ngay lúc ấy, xuống giường trực tiếp đi vào hồ nước nóng bên trong. Hơi nước trong hồ nước nóng lượn lờ, khá phù hợp với tiết trời sương mù sáng nay, nhưng bởi vì nơi này ấm áp, nên thoải mái hơn sương mù bên ngoài nhiều.
Hắn ôm Lý Thuần Nhất xuống nước, khóa nàng trong ngực, đối mặt với lưng của nàng, cằm chống trên vai nàng, cúi đầu há mồm là có thể cắn được bả vai nàng, da thịt mềm nhẵn quả thực khiến người ta muốn cắn một cái, ý tưởng này còn có thể khắc chế, nhưng không cách nào khắc chế dục vọng đối với nàng, bộc phát mãnh liệt.
Hầu kết của hắn lăn lộn, mồ hôi từ thái dương nhỏ giọt xuống, lại cố ý tiếp tục đề tài đang nói lúc nãy: "Cho nên mới nói, Điện hạ bất mãn sự giám thị của thần cũng không có biện pháp, những người kia cũng không phải thần an bài, thần cũng không cách nào chuyển bọn họ đi được. Thần chỉ lợi dụng vị trí của bọn họ, lấy được một chút tin tức cần thiết mà thôi."
Nói đến những chuyện đã rồi, Lý Thuần Nhất cũng hiểu rõ một hai. Hắn cố ý cho mấy người nằm vùng ở đây cũng chỉ để tránh tai mắt của nữ hoàng, trên thực tế hắn đã thâm nhập vào hệ thống theo dõi nữ hoàng mất bao năm mới tạo được, khó trách việc nữ hoàng biết, nếu hắn muốn biết cũng có thể biết; có một số việc hắn không muốn cho nữ hoàng biết, thậm chí còn có thể khiến người ta báo sai cho nữ hoàng, thí dụ như chuyện Kỷ ngự y bẩm báo cho nữ hoàng về tình trạng cơ thể của Lý Thuần Nhất.
Sao lá gan của hắn có thể lớn như vậy? Nàng không tin nữ hoàng lại không hề phát hiện chuyện này, huống chi cách làm như thế vô cùng dễ dàng bị phản bội, ngay cả một chút lo lắng hắn cũng không có sao?
Tông Đình tựa ở hõm vai nàng, lại liếm hôn vành tai nàng, khàn khàn nói: "Điện hạ phải hiểu, ai cũng có thể phản bội, không thể bởi vì lo lắng đối phương sẽ thay đổi mà theo đó không cần, như vậy sẽ không có được chút lực lượng nào, chỉ có thể mặc cho người ta chém giết." Cánh môi đụng tới vành tai mềm mại của nàng, hơi thở xông vào tai nàng: "Huống chi những chuyện này đều là đánh cuộc, can đảm cũng là một lợi thế trong số đó."
Hắn nói xong xoay mặt nàng sang, cuốn lấy lưỡi nàng, lúc lấy hơi lại nhìn về phía mắt của nàng: "Những việc này, trước kia Điện hạ chưa từng làm thì cũng đừng lo lắng, thần sẽ thay người làm, cũng sẽ dạy người nên làm thế nào."
Hắn nhìn chăm chú vào mắt của nàng, giao phó sự trung thành cũng bắt được dục vọng của nàng: "Điện hạ rõ ràng rất khát vọng thần." Trong tròng mắt đen dâng lên tình dục, hắn ôm lấy nàng, hôn nàng không biết xấu hổ lẩm bẩm nói: "Thần lại có thể áp chế nhiều năm như thế, hận không thể cắn xé Điện hạ ra." Bất đồng với vẻ lấy lòng lúc trước, nước trong ao làm hắn mất không chế, cũng làm cho Lý Thuần Nhất có thể dựa vào sức lực của hắn, chịu đựng cảm giác mờ mịt trong làn hơi nước khi hắn đến gần để, trông như để báo thù.
Chỉ kém một chút, nàng đã muốn kêu lên sợ hãi, nhưng nàng vẫn đưa tay cản lại, không cho hắn hôn cần cổ của nàng, thở hổn hển nói: "Hôm nay ta còn phải ra cửa gặp người."
Cự tuyệt vào lúc này lại làm cho tình dục ở đáy mắt hắn sâu hơn, hắn bắt lấy bả vai của nàng siết thật chặt, cố không để nàng chìm, giọng điệu đè nén: "Thật xin lỗi...... Thần để Điện hạ một mình gánh chịu nhiều như vậy. Thần, thần chỉ vẫn muốn lưu Điện hạ lại như vậy——" hơi thở hắn dần trở nên dồn dập, "Đến chết cũng không muốn buông ra."
Lý Thuần Nhất đưa lưng về phía hắn, eo cong đi lên, hắn cũng cong lưng theo, càng kiềm cặp nàng gắt gao hơn, đồng thời cảm thụ sự nóng ẩm lại chèn ép mà nàng đáp lại.
Tình dục trong hồ nước nóng cũng như sương mù, đè nén lại mang tới sự sảng khoái khiến cuối cùng người ta phải bộc phát, Lý Thuần Nhất mất leo bờ hồ, sau lưng là lồng ngực kiên cố của đối phương. Thân thể cường tráng vừa thể hiện sức mạnh, vừa tràn đầy chờ mong rồi lại giấu giếm sự tuyệt vọng như ngọc nát.
Hắn cũng chẳng khác gì mấy so với a gia Tông Như Thuyền của hắn, cố chấp, được ăn cả ngã về không. Tấm lòng này thật quá nặng, cũng quá gò bó, sẽ khiến nàng mất đi sự khống chế bản thân mình.
Vành tai và tóc mai chạm vào nhau vuốt ve kéo dài một lát, mặt trời bên ngoài cũng ló dạng, hành cung Ly Sơn cũng thoát khỏi sương mù, đã là hoàn toàn tỉnh giấc, có nội thị bên ngoài gõ cửa, nói: "Điện hạ, Hạ Lan tiên sinh tuân chỉ bệ hạ gọi đến, lúc này đã đến rồi. Bệ hạ lệnh Điện hạ mau chóng sang đó."
Lý Thuần vừa nghe tiếng đã định đi lên, lại bị một tay Tông Đình níu lại nàng, tỉnh táo hỏi "Thượng Thư Tông còn chưa yết bảng, Hạ Lan Khâm tới làm cái gì?"
"Tướng công không biết sao?" Nàng xoay người đối mặt với hắn, tình ý trên mặt đã nhạt, chỉ có làn da dưới hơi nóng bốc lên còn hơi ủng đỏ, sau đó giải thích: "Ý tưởng của bệ hạ, tin tức trong cung, ta cho là tướng công cũng sẽ là người biết sớm nhất, xem ra quả nhiên tướng công bị bệnh rồi, ngay cả tầm ảnh hưởng cũng hạ xuống ——"
Nàng chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn chăm chú vào mắt của hắn: "Bệ hạ bổ nhiệm Hạ Lan tiên sinh làm Chế Khoa Sắc Đầu, vả lại cũng không cần phải thuộc diện nhất đẳng, hôm nay nói gọi hắn tới trước, đương nhiên là muốn cho hắn tôn vinh, cố ý muốn nâng cao thanh danh của hắn."
Nàng nói xong thừa dịp hắn bất ngờ mà bò lên bờ, nhanh chóng kéo bào tử mặc vào.
"Chỉ là như vậy sao?"
Nàng đã sắp đi tới cửa, bước chân lại bỗng chốc dừng lại, xoay người nhẹ nhàng chỉnh lại bào tử, chắp tay nói với người nào đó còn trong hồ: "Dĩ nhiên không phải." Nàng dừng một chút: "Nếu như không ngoài dự kiệu, bệ hạ sẽ muốn thúc đẩy hôn sự giữa ta cùng với lão sư, đối với nàng mà nói, chuyện không thể nghi ngờ gì là phương pháp xử lí việc bỏ ra Quan Lũng cùng Sơn Đông."
Đôi mắt nội liễm của Tông Đình nhìn về phía nàng.
Ánh mắt nàng cũng là thu lại: "Tướng công không cần nhìn ta như vậy, xem từ thế cục hiện nay, nếu không thể không lập gia đình, thì lão sư thật sự là lựa chọn tốt hơn tướng công nhiều."
Sáng sớm vừa thức dậy thân thể hơi chậm chạp, nhưng nhiệt độ cùng dáng dấp thong dong cũng thoải mái đến nói không nên lời. Sáng sớm cuối thu lạnh lẽo, trong chăn ấm áp làm người ta quyến luyến, cũng khiến người ta có cảm giác an toàn. Tay Lý Thuần Nhất mặt dưới áo ngủ bằng gấm, đầu ngón tay dò vào ống tay áo đối phương, tham luyến vuốt ve.
Bỏ đi ngoại bào của hắn, cách một lớp đơn y, nhiệt độ càng có vẻ chân thật. Những nụ hôn vô cùng quen thuộc, biết lấy lòng đối phương như thế nào, hòa vào nhau như thế nào, đã mấy năm dài mới lại nghênh đón ái tình mặc dù vẫn có khổ sở, nhưng những cử chỉ vuốt ve lại khiến người ta run rẩy, ngay cả hơi thở cùng nhịp tim cũng phối hợp với nhau, hình như những khoảng cách mấy năm này dễ dàng có thể lấp đầy, giống như không còn chút khoảng cách dư thừa nào giữa hai người họ.
Dưới lớp áo ngủ bằng gấm thân thể quấn quít, chậm rãi mà nhiệt liệt, thân thể lười nhác lúc sáng sớm từ từ hồi phục, có thể càng cảm nhận rõ ràng hơn sự tồn tại của đối phương. Lý Thuần Nhất không có che giấu dục vọng của mình, thậm chí ngồi dậy, bởi vì nóng mà chăn gấm tuột đến bên hông đã có nhiều nếp nhăn, cúi xuống. Cả cơ thể, mái tóc dài liền rủ xuống lồng ngực hắn. Đơn y rộng mở, càng có thể cảm giác nhịp tim hắn đập nóng bỏng, ngón tay chạm đến đâu cũng là một mảnh lửa nóng.
Khát vọng áp chế nhiều năm, lại cất giấu nhớ nhung độc nhất vô nhị, cũng chứa chua xót kinh niên, dường như đã giao phó đối phương rõ ràng, mới có thể thản nhiên đối mặt với đoạn đường tương lai.
Ngoài phòng dần dần sáng lên, có nội thị lui tới, trong phòng lại nóng bỏng mà dồn dập. Sảng khoái chồng chất bắt đầu muốn phá vỡ lí trí, nhưng Lý Thuần Nhất lại vẫn ngậm chặt miệng, tình nguyện chịu cảm giác hít thở không thông đè nén cũng không muốn thở ra một chút rên rỉ. Nàng sắp mất khống chế hết sức nghiêng đầu liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ sáng ngời, có bóng người đi qua cửa sổ trắng xóa, nàng nhắm mắt lại, trong đầu thoáng qua trống rỗng, bất giác nắm chặt cánh tay của hắn, cúi đầu xuống.
Nàng cắn hắn, một lần cắn này còn ngoan độc hơn so với lần ở nhà hoang tại Quốc Tử Giám, đồng thời nàng thả răng ra, co quắp lại mất khống chế thở một hơi, rốt cuộc lên tiếng: "Tướng công dưỡng bệnh cho tốt, vết thương cũng phải chăm sóc cho kĩ, nếu không sẽ lưu sẹo." Thở dốc khó dằn, kết thúc cảm giác phải cố gắng kiềm chế đè nén nãy giờ nàng mới hơi lộ chút tình của người nữ nhi, Tông Đình như thu được chí bảo, mặc dù phải trả giá đắt là bị hung hăng cắn xé da thịt.
Tông Đình giơ tay lên lau vết máu bên cổ, đưa tới bên môi khẽ liếm, tròng mắt đen sâu không thấy đáy, tiếng thở dốc ngược lại lắng xuống: "Điện hạ cắn cổ thần như thế này, có phải là không nguyện để thần gặp người không?"
"Đúng, ngươi rất cần nghỉ ngơi, đúng lúc ta có lí do cho ngươi. Không được đi ra ngoài, đợi ở nơi này." Lý Thuần Nhất muốn đứng lên rời đi, lại bị hắn bỗng chốc lôi trở về.
Toàn thân nàng mệt mỏi, bị hắn ôm vào lòng, lặng yên không tiếng động vuốt ve da thịt tựa như đây là yêu cầu cấp thiết càng làm cho cả cơ thể người ta trơ nên ấm áp. Trán hai người tựa vào nhau, mỗi người cũng tự bình tĩnh lại, Lý Thuần Nhất khàn khàn mở miệng: "Tối qua tướng công khóc, ta có lẽ rõ ràng ngươi sợ hãi cái gì." Lại đặt bàn tay của nàng lên vị trí trái tim hắn, âm thanh thấp nghe như thở dài: "Chính là ngươi không bỏ được."
Hắn như vẵn đang ở trong cảnh u ám mà dường như nàng đã hoàn toàn đi ra khỏi mưa gió mịt mù, sắp nghênh đón ánh ban mai tinh mơ.
Tông Đình cảm nhận nhiệt độ trong lòng bàn tay nàng, khàn giọng mở miệng: "Thần lo lắng Điện hạ còn có thể như a gia a nương thần vậy, biến mất không thấy tăm hơi, cho nên thần muốn xem Điện hạ trở thành quân chủ ——"
Trong nháy mắt tay của nàng dời lên trên, đè hắn xuống môi, không để cho hắn nói tiếp những lời quá giới hạn.
Nàng tỉnh táo như vị Đế vương bạc tình.
"Ngươi không hề vui vẻ." Hắn chợt mở miệng, một lời này cơ hồ là đưa tay vào lồng ngực của nàng được điểm yếu ở đó, rồi đâm thủng lớp ngụy trang của nàng: "Bởi vì không sung sướng, thậm chí không thể hiện chút tình cảm nào". Dường như nàng đã dốc toàn lực ứng phó, nhưng trên thực tế, thậm chí ngay cả cuộc ái tình tối hôm qua cũng không bằng.
Nhưng nếu nói tối hôm qua còn có thể tỏ vẻ đáng thương chạm đến lòng nàng một chút, vừa rồi hắn không bắt được gì. Lòng của nàng cũng như bình minh sáng tỏ bên ngoài vậy dò không thấu.
Nàng đã không thường thể hiện cảm xúc, một cuộc sống mà hàng năm bị theo dõi khiến nàng đánh mất năng lực thể hiện cảm xúc háo hức chân thật, tâm đã đóng băng, hắn tự tay cham vào, thậm chí nghe được tiếng vỡ vụn, điều này khiến hắn nhanh chóng rút tay trở về. Mà vấn đề là —— hắn vẫn luôn theo dõi nàng, dù là điểm xuất phát khác nhau, nhưng bản chất không có gì khác với sự theo dõi của nữ hoàng.
Tông Đình nói đến đây lại có mấy phần chột dạ, làn da dán vào lòng bàn tay nàng cũng trở nên lạnh lẽo.
"Không có tình cảm —— ta khiến tướng công ảo giác như vậy sao?" Tay của nàng dọc theo cột sống của hắn lướt đi lên, ngón tay vẫn nóng như lửa cứ lướt trên da, lúc nào cũng có thể bùng cháy trở lại. Đầu ngón tay này dò vào giữa hai chân hắn, chân cũng chen giữa hai chân dài của hắn, lại lật người đè hắn ở phía dưới, khoảnh khắc da thịt thân mật cũng biểu đạt là lúc nàng không phòng bị nhấthay tìm cách che giấu cảm xúc, nàng cũng rất khát vọng tình cảm như vậy kéo dài, nhưng chuyện này cũng sẽ không có chuyện có thể.
Sự thoải mái này dường như khắp thiên hạ những thứ từng chạm qua chỉ duy nhất nhiệt độ này là chân thực, hơi không cẩn thận sẽ đắm chìm trong đó, nàng phải có tiết chế.
"Về phần ngươi nói vui vẻ, ta lại không phát hiện ra. Thói quen mấy năm nay chính là như thế nên cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng." Nàng dán lên lồng ngực phập phồng của hắn nói: "Tướng công muốn tra cái gì thì sẽ tra được cái đó thôi, thí dụ như đơn dược nhiều năm trước, thí dụ như tình trạng thân thể ta hôm nay, ngay cả chính ta trong mắt tướng công không phải cũng chẳng có bí mật nào đáng đề cập sao? Trong nhà ngoài nhà ta đều có người của ngươi, Thượng Thư Tông cũng có, Nam Nha càng có nhiều, thậm chí trong cung, ngay cả Kỷ ngự y cùng là người của ngươi."
"Kỷ ngự y không phải là người của thân." Hắn chợt phản bác một thí dụ của nàng, "Ngay từ đầu thần đã không lệnh cho hắn làm việc rồi, người trực tiếp ra lệnh cho hắn chính là bản thân bệ hạ. Còn chuyện của những người khác thì quả đúng là vậy."
Lý Thuần Nhất chợt hiểu, hắn lại chợt ôm nàng ngồi dậy ngay lúc ấy, xuống giường trực tiếp đi vào hồ nước nóng bên trong. Hơi nước trong hồ nước nóng lượn lờ, khá phù hợp với tiết trời sương mù sáng nay, nhưng bởi vì nơi này ấm áp, nên thoải mái hơn sương mù bên ngoài nhiều.
Hắn ôm Lý Thuần Nhất xuống nước, khóa nàng trong ngực, đối mặt với lưng của nàng, cằm chống trên vai nàng, cúi đầu há mồm là có thể cắn được bả vai nàng, da thịt mềm nhẵn quả thực khiến người ta muốn cắn một cái, ý tưởng này còn có thể khắc chế, nhưng không cách nào khắc chế dục vọng đối với nàng, bộc phát mãnh liệt.
Hầu kết của hắn lăn lộn, mồ hôi từ thái dương nhỏ giọt xuống, lại cố ý tiếp tục đề tài đang nói lúc nãy: "Cho nên mới nói, Điện hạ bất mãn sự giám thị của thần cũng không có biện pháp, những người kia cũng không phải thần an bài, thần cũng không cách nào chuyển bọn họ đi được. Thần chỉ lợi dụng vị trí của bọn họ, lấy được một chút tin tức cần thiết mà thôi."
Nói đến những chuyện đã rồi, Lý Thuần Nhất cũng hiểu rõ một hai. Hắn cố ý cho mấy người nằm vùng ở đây cũng chỉ để tránh tai mắt của nữ hoàng, trên thực tế hắn đã thâm nhập vào hệ thống theo dõi nữ hoàng mất bao năm mới tạo được, khó trách việc nữ hoàng biết, nếu hắn muốn biết cũng có thể biết; có một số việc hắn không muốn cho nữ hoàng biết, thậm chí còn có thể khiến người ta báo sai cho nữ hoàng, thí dụ như chuyện Kỷ ngự y bẩm báo cho nữ hoàng về tình trạng cơ thể của Lý Thuần Nhất.
Sao lá gan của hắn có thể lớn như vậy? Nàng không tin nữ hoàng lại không hề phát hiện chuyện này, huống chi cách làm như thế vô cùng dễ dàng bị phản bội, ngay cả một chút lo lắng hắn cũng không có sao?
Tông Đình tựa ở hõm vai nàng, lại liếm hôn vành tai nàng, khàn khàn nói: "Điện hạ phải hiểu, ai cũng có thể phản bội, không thể bởi vì lo lắng đối phương sẽ thay đổi mà theo đó không cần, như vậy sẽ không có được chút lực lượng nào, chỉ có thể mặc cho người ta chém giết." Cánh môi đụng tới vành tai mềm mại của nàng, hơi thở xông vào tai nàng: "Huống chi những chuyện này đều là đánh cuộc, can đảm cũng là một lợi thế trong số đó."
Hắn nói xong xoay mặt nàng sang, cuốn lấy lưỡi nàng, lúc lấy hơi lại nhìn về phía mắt của nàng: "Những việc này, trước kia Điện hạ chưa từng làm thì cũng đừng lo lắng, thần sẽ thay người làm, cũng sẽ dạy người nên làm thế nào."
Hắn nhìn chăm chú vào mắt của nàng, giao phó sự trung thành cũng bắt được dục vọng của nàng: "Điện hạ rõ ràng rất khát vọng thần." Trong tròng mắt đen dâng lên tình dục, hắn ôm lấy nàng, hôn nàng không biết xấu hổ lẩm bẩm nói: "Thần lại có thể áp chế nhiều năm như thế, hận không thể cắn xé Điện hạ ra." Bất đồng với vẻ lấy lòng lúc trước, nước trong ao làm hắn mất không chế, cũng làm cho Lý Thuần Nhất có thể dựa vào sức lực của hắn, chịu đựng cảm giác mờ mịt trong làn hơi nước khi hắn đến gần để, trông như để báo thù.
Chỉ kém một chút, nàng đã muốn kêu lên sợ hãi, nhưng nàng vẫn đưa tay cản lại, không cho hắn hôn cần cổ của nàng, thở hổn hển nói: "Hôm nay ta còn phải ra cửa gặp người."
Cự tuyệt vào lúc này lại làm cho tình dục ở đáy mắt hắn sâu hơn, hắn bắt lấy bả vai của nàng siết thật chặt, cố không để nàng chìm, giọng điệu đè nén: "Thật xin lỗi...... Thần để Điện hạ một mình gánh chịu nhiều như vậy. Thần, thần chỉ vẫn muốn lưu Điện hạ lại như vậy——" hơi thở hắn dần trở nên dồn dập, "Đến chết cũng không muốn buông ra."
Lý Thuần Nhất đưa lưng về phía hắn, eo cong đi lên, hắn cũng cong lưng theo, càng kiềm cặp nàng gắt gao hơn, đồng thời cảm thụ sự nóng ẩm lại chèn ép mà nàng đáp lại.
Tình dục trong hồ nước nóng cũng như sương mù, đè nén lại mang tới sự sảng khoái khiến cuối cùng người ta phải bộc phát, Lý Thuần Nhất mất leo bờ hồ, sau lưng là lồng ngực kiên cố của đối phương. Thân thể cường tráng vừa thể hiện sức mạnh, vừa tràn đầy chờ mong rồi lại giấu giếm sự tuyệt vọng như ngọc nát.
Hắn cũng chẳng khác gì mấy so với a gia Tông Như Thuyền của hắn, cố chấp, được ăn cả ngã về không. Tấm lòng này thật quá nặng, cũng quá gò bó, sẽ khiến nàng mất đi sự khống chế bản thân mình.
Vành tai và tóc mai chạm vào nhau vuốt ve kéo dài một lát, mặt trời bên ngoài cũng ló dạng, hành cung Ly Sơn cũng thoát khỏi sương mù, đã là hoàn toàn tỉnh giấc, có nội thị bên ngoài gõ cửa, nói: "Điện hạ, Hạ Lan tiên sinh tuân chỉ bệ hạ gọi đến, lúc này đã đến rồi. Bệ hạ lệnh Điện hạ mau chóng sang đó."
Lý Thuần vừa nghe tiếng đã định đi lên, lại bị một tay Tông Đình níu lại nàng, tỉnh táo hỏi "Thượng Thư Tông còn chưa yết bảng, Hạ Lan Khâm tới làm cái gì?"
"Tướng công không biết sao?" Nàng xoay người đối mặt với hắn, tình ý trên mặt đã nhạt, chỉ có làn da dưới hơi nóng bốc lên còn hơi ủng đỏ, sau đó giải thích: "Ý tưởng của bệ hạ, tin tức trong cung, ta cho là tướng công cũng sẽ là người biết sớm nhất, xem ra quả nhiên tướng công bị bệnh rồi, ngay cả tầm ảnh hưởng cũng hạ xuống ——"
Nàng chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn chăm chú vào mắt của hắn: "Bệ hạ bổ nhiệm Hạ Lan tiên sinh làm Chế Khoa Sắc Đầu, vả lại cũng không cần phải thuộc diện nhất đẳng, hôm nay nói gọi hắn tới trước, đương nhiên là muốn cho hắn tôn vinh, cố ý muốn nâng cao thanh danh của hắn."
Nàng nói xong thừa dịp hắn bất ngờ mà bò lên bờ, nhanh chóng kéo bào tử mặc vào.
"Chỉ là như vậy sao?"
Nàng đã sắp đi tới cửa, bước chân lại bỗng chốc dừng lại, xoay người nhẹ nhàng chỉnh lại bào tử, chắp tay nói với người nào đó còn trong hồ: "Dĩ nhiên không phải." Nàng dừng một chút: "Nếu như không ngoài dự kiệu, bệ hạ sẽ muốn thúc đẩy hôn sự giữa ta cùng với lão sư, đối với nàng mà nói, chuyện không thể nghi ngờ gì là phương pháp xử lí việc bỏ ra Quan Lũng cùng Sơn Đông."
Đôi mắt nội liễm của Tông Đình nhìn về phía nàng.
Ánh mắt nàng cũng là thu lại: "Tướng công không cần nhìn ta như vậy, xem từ thế cục hiện nay, nếu không thể không lập gia đình, thì lão sư thật sự là lựa chọn tốt hơn tướng công nhiều."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook