Cầu Nữ
-
Chương 1: Gió Đông nổi lên
Mưa lớn quá! Tựa như ùa tới từ bốn phương tám hướng, nhấn chìm cả một thành Trường An. Tia chớp xẹt bén qua kèm theo tiếng sấm đùng đoàng, từng đòn từng đòn giáng vào cung điện lầu các. Lý Thuần Nhất cảm thấy mặt đất dường như đang chao đảo.
Đêm khuya, trong nội điện lạnh lẽo chỉ có một mình nàng, bóng dáng leo lét như ngọn đèn dầu chợp tắt. Trời lạnh quá, cả người nàng cũng run rẩy theo. Răng của nàng đau nhức vô cùng, dạ dày tựa như đang sục sôi. Tiếng bước chân rầm rạp hòa cùng những giọt nước mưa rơi liên tục. Là người, tất cả đều là người... Một tiếng “đùng đoàng” vang lên, sấm sét giáng từ trên cao xuống, cửa điện bị mấy mươi cánh tay đồng loạt đẩy ra.
Ánh sáng leo lét, bóng người như ma, tất cả cùng với âm thanh rào rạt của mưa ùa vào điện. Lý Thuần Nhất muốn trốn đi, nhưng nàng bị bóng đè đến mức không thể động đậy, tiếng kêu sợ hãi bị nghẹt lại trong cổ họng. Mấy cánh tay bắt đầu mò mẫm đến thân thể nàng, túm lấy áo nàng, kéo nàng ra cửa điện.
Tiếng kêu “Á” vang lên khi cả người nàng bị lôi đi trên mặt đất, xước hết cả thân mình. Lý Thuần Nhất đau đến mức vặn vẹo cả khuôn mặt. Mưa ào ạt thấm ướt áo, nước mưa rơi xối xả vào tai. Đất trời điên đảo liên hồi. Sấm rền chớp giật vang lên đì đùng không ngừng nghỉ. Bất thình lình, trong chốc lát, mọi thứ trở nên yên lặng, yên lặng đến mức khiến nàng nghe rõ cả tiếng của một cây kim rơi trên nền đất, cho dù trước đó tai nàng đã bị ù đi vì sấm sét đùng đoàng.
Nàng bị kéo xuống lầu rồng dài 21 trượng. Mấy trăm bậc thang cao thấp, bậc nào cũng vừa cứng vừa lạnh. Mùi máu tanh nồng trong không khí, nàng muốn kêu lên một tiếng đau đớn mà chẳng thể mở miệng. Mấy cánh tay kéo tóc của nàng, máu hòa lẫn nước mưa khiến nàng ngất lên ngất xuống...
Đầu đau như muốn nứt ra, tai tựa hồ không còn khả năng nghe thấy, hơi thở vừa ẩm ướt vừa nặng nề. Nàng mở mắt, dường như chỉ trông thấy một tòa cung điện nguy nga. Trong đêm mưa, ánh đèn cũng trở nên mờ ảo, thoáng chốc đã tắt đi trong gió.
Chiếc chuông treo trên mái hiên phát ra từng tiếng “đinh đang”, âm thanh vừa nhỏ lại vừa thong thả, tựa hồ sương khói vờn quanh, từng tiếng rời rạc dường như đang gọi Lý Thuần Nhất.
Máu thịt lẫn lộn, đau đến tê tâm liệt phế. Lý Thuần Nhất thở dốc, cố gắng nhớ lại, rốt cuộc chỉ ý thức được bản thân mình đang đi đến pháp trường, chứng kiến cuộc sống ngắn ngủi của một người nào đó đang đi đến hồi kết.
Trong cơn mưa đêm, ánh đèn vô cùng leo lét, gió mang theo hơi ẩm lạnh lẽo. Bây giờ đã là giờ Tý (11 giờ đêm đến 1 giờ sáng).
Nàng bị kéo đến ngoài thành. Mấy cánh tay đột ngột buông ra, vứt nàng ở ngay cổng vào. Mưa to lại bắt đầu rơi xuống mãnh liệt, ép nàng đến mức thở không ra hơi. Vài tia sét giáng xuống liên tục, tiếng sấm ầm ầm, Lý Thuần Nhất cố hết sức ngẩng đầu, rốt cuộc chỉ thấy được mấy bậc thang, cũng không rõ là ai đang bị hành hình.
Tiếng kêu bi thương truyền thẳng đến tai. Một con quạ đen bay đến mổ tóc nàng. Nàng muốn bò lên trên, chỉ là tay vừa mới đặt lên bậc thang, tiếng kêu kia đã ngừng lại.
Một mùi máu tanh nồng xộc đến, gần đó còn có một cái đầu người.
Máu chảy đầm đìa ngay trước mặt nàng. Có người chạy đến, cầm cái đầu kia lên, móc ra hai con mắt rồi cười khanh khách với nàng, “Xem ra rất giống ngươi.” Nói xong, hắn liền muốn đút cho nàng ăn.
Nàng chống cự, vùng vẫy không được nữa rồi. Tròng mắt bị nhét vào miệng, mùi máu tanh đến mức buồn nôn. Lý Thuần Nhất giãy dụa mở mắt. Cái đầu bị móc mắt kia đang ở trước mặt nàng, máu bị mưa cuốn trôi đi, tia chớp lóe sáng hết mức, rốt cuộc thì nàng cũng nhìn rõ khuôn mặt đó.
Khuôn mặt đó chính là nàng!
Lý Thuần Nhất bắt đầu nôn mửa.
Cả bụng co rút mãnh liệt. Ngày đêm đảo điên, âm dương điên đảo, mộng ảo đan xen cùng hiện thực.
Xa giá xóc nảy khiến nàng vốn đã ngồi không vững liền rơi xuống khỏi xe. Người đánh xe nghe tiếng thì cả kinh, vội cho dừng xe lại. Quay đầu lại nhìn, hắn liền trông thấy Lý Thuần Nhất lăn lông lốc từ trên xe xuống ven bờ sông.
Lý Thuần Nhất nôn từ trong mộng đến hiện thực. Sắc mặt nàng trở nên tái mét, toàn thân phát run, giống như có người cho tay vào miệng rồi moi móc lục phủ ngũ tạng của nàng vậy, không ngừng không nghỉ. Gân xanh trên tay nổi rõ cả lên từng sợi một, tựa như chúng sắp nổ tung, tim đập liên hồi. Chớp mắt một cái, nàng tưởng như sống không bằng chết.
Một con quạ đen vẫy cánh bay xuống, mổ lên búi tóc của nàng, mổ từng chút một, lặng yên không một tiếng động. Tiếng thở dốc rốt cuộc cũng ngừng. Lý Thuần Nhất cố hết sức mở mắt ra. Cỏ non rậm rạp cọ vào mặt nàng, vừa nhỏ lại vừa mềm. Bây giờ đang là mùa hoa lau, gió nổi lên tạo thành những đợt sóng nhấp nhô màu trắng mịn. Mấy con bồ nông lông nâu vỗ cánh trên mặt nước. Kinh thành mùa thu dường như đang che giấu một nơi hiền hòa vắng lặng thế này. Bầu trời một màu xanh lam, căng tràn sức sống.
Dịch từ dạ dày làm bẩn lễ phục của nàng. Lý Thuần Nhất ngồi xuống, cởi áo ngoài và giày ra, đi chân không đến bờ sông rồi cúi người, rửa mặt sạch sẽ. Xa giá lặng lẽ chờ ở cách đó không xa, chẳng có ai bước qua bên này. Nàng rửa ráy xong xuôi, trên khuôn mặt trắng bệch đã có một chút hồng hào, chỉ là mồ hôi ùa ra khiến nàng lạnh thấu cả người, giống như vừa mới đi ra từ sau cơn mưa vậy, ẩm ướt khó chịu.
Bước chân của nàng không vững. Trán hơi nóng, hình như là phát sốt. Một mình quay trở lại xe, nàng vỗ nhẹ cửa để nhắc nhở. Xa giá tiếp tục đi về hướng tây, thẳng tiến đến kinh đô Trường An.
Lý Thuần Nhất đã bảy năm không về Trường An. Dạo trước khi đi là một đêm gió thảm mưa sầu. Bây giờ nàng quay trở lại, tuy trời sáng khí trong nhưng lại rơi vào ác mộng, xem ra là không có gì tốt rồi.
Trường An giống như một nhà giam vậy, rất ngăn nắp gọn gàng; mỗi con phố, mỗi bức tường đều phân biệt rõ ràng. Cách biệt đô thành nhiều năm như vậy, nàng vẫn cảm thấy bụi trần chưa hề tan biến.
Xa giá đến cửa Chu Tước, binh lính đứng canh ngoài cửa bên trái đồng loạt đưa ra ấn tín Kim Ngư, sau khi thông qua kiểm tra mới cho phép xe vào Hoàng thành. Một đường chạy thẳng, rốt cuộc đã thấy một tòa lầu cao ngất, đó chính là cửa Thừa Thiên. Bước vào cửa Thừa Thiên là bước vào cung điện xưa cũ, bây giờ người thân của nàng vẫn còn ở đó.
Mẫu thân, huynh, tỷ, và cả Chủ phụ.
Mà mẫu thân nàng đã là chủ nhân của tòa cung điện đó, cũng là người nắm quyền chấp chính của cả đế đô này.
Năm đó, mẫu thân nàng cùng tổ phụ giành lấy quyền lực, sau khi trừ bỏ muôn ngàn khó khăn mới có thể nắm quyền chưởng quản đế đô. Bà ấy kế thừa sự mạnh mẽ, cứng rắn và khí phách từ tổ phụ, tại vị gần ba mươi năm, trị vì an ổn, không ai có thể chỉ trích.
Hiện giờ, vị nữ hoàng uy danh hiển hách năm xưa cũng đã bước vào tuổi xế chiều. Đại thọ sắp tới sẽ rất náo nhiệt, ngay cả Lý Thuần Nhất bị lãng quên ở đất phong nhiều năm cũng nhân dịp này mà có thể trở về.
Vừa mới tiến vào cửa Thừa Thiên, liền có người cho nàng hay rằng đang có một trận đấu mã cầu (cưỡi ngựa đánh bóng) trong cung Thái Cực. Đám người Thổ Phồn đến chúc thọ đang hừng hực khí thế chiến đấu với triều thần văn võ bên ta, bọn họ mời nàng đích thân qua đó xem một phen.
Lý Thuần Nhất xuống xe. Người thị nữ lớn tuổi chợt phát hiện nàng đã đổi lễ phục thành đạo bào* màu đen, bôi đi lớp son phấn, buộc tóc lên cao, không còn vẻ chật vật như lúc trước.
*Y phục dành cho đạo sĩ
Nàng xoay mình, lên ngựa, đi thẳng đến trận mã cầu đang diễn ra. Một nội hầu vội vàng đuổi theo để báo tin. Đúng lúc nàng xuống ngựa, trên đài của trận mã cầu chợt vang lên tiếng hô to “Ngô vương điện hạ giá đáo”, hoàng trữ* lẫn triều thần và sứ thần đồng loạt nhìn qua.
*Người được thừa kế ngôi vua
Tiếng trống vang lên, bụi đất tung bay, ngựa hí không ngừng bên tai. Lý Thuần Nhất nhìn lên quan đài, không thấy Nữ hoàng đâu cả, chỉ có tỷ tỷ Lý Thừa Phong của nàng ngồi ở vị trí chủ vị.
Nàng khom mình hành lễ. Lý Thừa Phong ngẩng đầu, liếc nhìn nàng một cái, “Ngồi đi.”
Phía sau, đám sứ thần được dịp châu đầu vào nhau nghị luận về vị Ngô vương này; bá quan văn võ, ai nấy đều có mưu đồ riêng, chỉ là họ ngậm miệng không nói, ánh mắt cứ như có như không mà liếc nhìn đạo bào màu đen của nàng.
Lý Thuần Nhất vừa ngồi xuống, tiếng trống dội lên, đám người tham gia mã cầu lại bắt đầu vào trận.
Nhóm triều thần lộ vẻ vui mừng, sứ thần lại nhíu mày không phục. Bụi đất tung bay hồi lâu, rốt cuộc cũng yên bình trở lại. Tiếng vó ngựa dần dần chậm rãi.
Nội thị tuyên bố kết quả trận đấu. Người chiến thắng không bước đến gần, chỉ nhảy xuống ngựa, khom mình hành lễ, tiếp nhận lời khen ngợi của mọi người.
"Đây chính là Trung thư Thị lang của Đại Chu ta!” Một đại thần râu tóc bạc phơ chỉ vào người chiến thắng rồi nói với sứ thần, ý là “Quan văn ở triều ta có thể bày mưu nghĩ kế, thậm chí còn có thể đến biên cương bảo vệ đất nước, chỉ cần quan văn ra trận liền lập tức đánh bại đám man di các ngươi.”
Lý Thuần Nhất nghe ra ý tứ khoe khoang trong đó. Nàng nheo mắt, nhìn về phía trận mã cầu. Đằng sau đó là một vùng rừng rộng lớn, cây cối um tùm, hoa đào ngày xuân nở hồng cả một khoảng trời. Giờ đây, tầng tầng lớp lớp cây tựa như nhuộm một màu hồng thắm, ấm áp vô cùng.
Vị Trung thư Thị lang kia dường như đang nhìn nàng, nhưng diện mạo của hắn bị áo giáp che mất, nhìn không rõ ràng.
"Thích không?" Lý Thừa Phong nhìn đám người cưỡi ngựa rồi hỏi Lý Thuần Nhất đang ngồi bên cạnh, sau đó nói tiếp, “Bệ hạ muốn muội chọn một người trong số họ, sau đó định ra hôn sự.”
"Tỷ tỷ, ta đã xuất gia." Lý Thuần Nhất nhấc lên ống tay áo màu đen của đạo bào, ánh mắt mang theo ý cười nhìn về phía Lý Thừa Phong.
"Xuất gia?" Lý Thừa Phong nở nụ cười, nghiêng người qua, bàn tay bóp lấy hai gò má của Lý Thuần Nhất, “Đẹp như vậy, sao có thể xuất gia cho được? Không thể nào.” Khuôn mặt nàng ta tràn đầy nét cười nhưng lại xuống tay không chút nhẹ nhàng. Lý Thuần Nhất đau muốn chết nhưng vẫn phải nở nụ cười, khẽ cong đuôi mắt để phụ họa theo tỷ tỷ.
Trên thực tế, nhiều năm về trước, khi nàng còn là một đứa nhỏ, Lý Thừa Phong sớm đã xuống tay. Khi ấy, vóc dáng nàng ta phát triển, cao hơn nàng rất nhiều. Trong con phố nhỏ trước cửa Chu Minh và cửa Lưỡng Nghi, nàng ta đột nhiên cúi người, dùng toàn lực để bóp lấy khuôn mặt trẻ con của nàng, cười khanh khách rồi nghiến răng nghiến lợi, nói, “Thật sự là đẹp quá đi mất, ánh mắt giống hệt a gia* của ngươi như đúc!”
*A gia là tiếng gọi phụ thân
Trước kia, nàng không hiểu thâm ý trong đó, chỉ cảm thấy đau làm sao. Sau này lớn lên, hiểu rõ hết thảy, vẫn là cảm giác đau như trước.
Lý Thừa Phong đột nhiên buông tay, nhìn về phía nhóm người nài ngựa, mắt phượng che giấu một tia hung ác, cố ý nói to, “Tóm lại, muội phải chọn một người trong số mấy người này, có điều, Trung thư Thị lang thì không được.”
Nói xong, nàng ta đứng dậy, dùng thái độ ôn hòa để đối đãi với sứ thần Thổ Phồn, thậm chí còn trưng ra đôi chút ngạo mạn. Đợi đến khi nội thị tuyên bố trận đấu kết thúc, cái nóng hầm hập của buổi chiều mùa thu rốt cuộc cũng kết thúc.
Lý Thừa Phong đi trước, Lý Thuần Nhất theo sau, giống như rất nhiều năm về trước vậy.
"Bệ hạ rất muốn tham dự trận mã cầu hôm nay, chỉ là bị nhiễm phong hàn, hiện giờ đang ở trong điện.” Lý Thừa Phong vừa đi vừa nói, "Muội đã hồi kinh rồi, trở về quý phủ ban đầu ở đi, thỉnh thoảng lại đi dạo chơi một phen.”
Lý Thừa Phong dĩ nhiên đã sắp xếp ổn thỏa hết cả. Từ khi Thái tử phạm tội rồi bị phế, nàng ta trở thành Hoàng Thái nữ, nghiễm nhiên là người kế thừa tiếp theo. Muốn chấp chính cần phải có năng lực và sự quyết đoán, phong cách hành sự của nàng ta lại rất giống Nữ hoàng, độ tàn nhẫn phải nói là trò giỏi hơn thầy. Bây giờ, Nữ hoàng liên tục bệnh nặng, Thái nữ Lý Thừa Phong dĩ nhiên danh chính ngôn thuận cùng đế vương sẻ chia việc triều chính. Nàng ta rõ ràng là không rảnh để bận tâm đến việc ăn ở của Lý Thuần Nhất, cho nên mới bảo nàng quay về phủ đệ ban đầu.
Lý Thuần Nhất biết điều này không hề xuất phát từ sự quan tâm của “Trưởng tỷ dành cho tiểu muội”, nàng ta chỉ muốn nắm nàng trong tay mà thôi.
Vì thế, nàng liền không ngại phiền toái mà hỏi lại, “Tỷ tỷ... Ta đã xuất gia, vẫn nên ở đạo quán mới thuận tiện.” Tóc nàng búi cao, khuôn mặt trắng nõn không hề có phấn son điểm trang, trông ra rất giống như một người thanh tâm quả dục.
Ánh mắt Lý Thừa Phong chợt lóe lên tia sáng. Cánh tay của nàng đột nhiên đặt lên trán nàng, giọng nói nhàn nhạt, “Đạo sĩ nhất định phải ở trong đạo quán sao?”
Lý Thuần Nhất bị nàng ta ấn tay lên trán, đành phải thành thật khai báo chỗ ở, "Là Chí Đức quán ở phường Hưng Đạo.”
Lý Thừa Phong thu tay lại, kết luận, “Muội lại sốt rồi.” Nàng ta cảm thấy nói với Lý Thuần Nhất cũng vô dụng, do đó liền nói với nam tử đi cùng, "Đưa Ngô vương hồi phủ." Nói xong, Lý Thừa Phong bước vào trong điện cùng đám cung nhân, mãi đến khi bóng dáng biến mất ở cuối hành lang, nàng ta cũng không thèm quay đầu lại.
Nam tử đứng bên cạnh Lý Thuần Nhất mở miệng cung kính, “Điện hạ, mời...”
Y phục của nam nhân này chứng tỏ hắn không phải nội thị, cũng chẳng phải triều thần. Người có thể mặc đồ như vậy mà đi lại công khai trong cung đình, rất có thể hắn là kỹ nhân* hoặc nam sủng.
*Kỹ nhân: Giống như vũ cơ nhưng là nam.
Lý Thuần Nhất không có hứng thú, cũng chẳng thèm để bụng tính toán. Trái lại, nàng tự bước về phía trước. Ánh sáng chiều tà thật chói mắt, tựa như muốn xuyên qua cung đình lầu gác. Cả tòa thành tráng lệ chìm trong biển nắng trời phía Tây, dường như không hề giống với khung cảnh trong mộng của nàng, chỉ có tiếng chuông gió là vẫn reo vang như vậy... Đinh đinh đang đang, mơ hồ tựa khói sương.
Nữ hoàng một tay sáng lập nên triều đại thịnh thế. Phía Đông Bắc của Cung Thành là một tòa kiến trúc rồng bay phượng múa tràn đầy khí thế, tựa hồ như muốn đưa cả đất nước tiến tới một ngày mai phồn thịnh.
Lý Thuần Nhất dừng chân trước khung cảnh phồn vinh. Một con quạ bay đến vai nàng, gió đông thổi lướt qua vạt áo. Dựa theo thiên tượng, nàng biết rõ, khi trời tối buông xuống, thành Trường An sắp sửa chuyển ngày.
Nội thị dắt ngựa tới. Nàng xoay người, nhìn thấy nam nhân trẻ tuổi còn đang đứng đó. Đột nhiên, nàng đưa cho hắn một lá bùa, khách khí nói, “Tặng ngươi lá bùa này, trừ tà trường mệnh, hẹn ngày gặp lại.” Nam nhân kia sửng sốt thì nàng đã xoay mình lên ngựa, giục ngựa chạy ra khỏi cửa Thừa Thiên.
Trên vai nàng, con quạ bỗng chốc bay lên, cất tiếng kêu vang trên không của cánh cửa Thừa Thiên. Đúng lúc này, tiếng trống đóng cổng phường ở Trường An cũng bắt đầu gõ vang.
Đêm khuya, trong nội điện lạnh lẽo chỉ có một mình nàng, bóng dáng leo lét như ngọn đèn dầu chợp tắt. Trời lạnh quá, cả người nàng cũng run rẩy theo. Răng của nàng đau nhức vô cùng, dạ dày tựa như đang sục sôi. Tiếng bước chân rầm rạp hòa cùng những giọt nước mưa rơi liên tục. Là người, tất cả đều là người... Một tiếng “đùng đoàng” vang lên, sấm sét giáng từ trên cao xuống, cửa điện bị mấy mươi cánh tay đồng loạt đẩy ra.
Ánh sáng leo lét, bóng người như ma, tất cả cùng với âm thanh rào rạt của mưa ùa vào điện. Lý Thuần Nhất muốn trốn đi, nhưng nàng bị bóng đè đến mức không thể động đậy, tiếng kêu sợ hãi bị nghẹt lại trong cổ họng. Mấy cánh tay bắt đầu mò mẫm đến thân thể nàng, túm lấy áo nàng, kéo nàng ra cửa điện.
Tiếng kêu “Á” vang lên khi cả người nàng bị lôi đi trên mặt đất, xước hết cả thân mình. Lý Thuần Nhất đau đến mức vặn vẹo cả khuôn mặt. Mưa ào ạt thấm ướt áo, nước mưa rơi xối xả vào tai. Đất trời điên đảo liên hồi. Sấm rền chớp giật vang lên đì đùng không ngừng nghỉ. Bất thình lình, trong chốc lát, mọi thứ trở nên yên lặng, yên lặng đến mức khiến nàng nghe rõ cả tiếng của một cây kim rơi trên nền đất, cho dù trước đó tai nàng đã bị ù đi vì sấm sét đùng đoàng.
Nàng bị kéo xuống lầu rồng dài 21 trượng. Mấy trăm bậc thang cao thấp, bậc nào cũng vừa cứng vừa lạnh. Mùi máu tanh nồng trong không khí, nàng muốn kêu lên một tiếng đau đớn mà chẳng thể mở miệng. Mấy cánh tay kéo tóc của nàng, máu hòa lẫn nước mưa khiến nàng ngất lên ngất xuống...
Đầu đau như muốn nứt ra, tai tựa hồ không còn khả năng nghe thấy, hơi thở vừa ẩm ướt vừa nặng nề. Nàng mở mắt, dường như chỉ trông thấy một tòa cung điện nguy nga. Trong đêm mưa, ánh đèn cũng trở nên mờ ảo, thoáng chốc đã tắt đi trong gió.
Chiếc chuông treo trên mái hiên phát ra từng tiếng “đinh đang”, âm thanh vừa nhỏ lại vừa thong thả, tựa hồ sương khói vờn quanh, từng tiếng rời rạc dường như đang gọi Lý Thuần Nhất.
Máu thịt lẫn lộn, đau đến tê tâm liệt phế. Lý Thuần Nhất thở dốc, cố gắng nhớ lại, rốt cuộc chỉ ý thức được bản thân mình đang đi đến pháp trường, chứng kiến cuộc sống ngắn ngủi của một người nào đó đang đi đến hồi kết.
Trong cơn mưa đêm, ánh đèn vô cùng leo lét, gió mang theo hơi ẩm lạnh lẽo. Bây giờ đã là giờ Tý (11 giờ đêm đến 1 giờ sáng).
Nàng bị kéo đến ngoài thành. Mấy cánh tay đột ngột buông ra, vứt nàng ở ngay cổng vào. Mưa to lại bắt đầu rơi xuống mãnh liệt, ép nàng đến mức thở không ra hơi. Vài tia sét giáng xuống liên tục, tiếng sấm ầm ầm, Lý Thuần Nhất cố hết sức ngẩng đầu, rốt cuộc chỉ thấy được mấy bậc thang, cũng không rõ là ai đang bị hành hình.
Tiếng kêu bi thương truyền thẳng đến tai. Một con quạ đen bay đến mổ tóc nàng. Nàng muốn bò lên trên, chỉ là tay vừa mới đặt lên bậc thang, tiếng kêu kia đã ngừng lại.
Một mùi máu tanh nồng xộc đến, gần đó còn có một cái đầu người.
Máu chảy đầm đìa ngay trước mặt nàng. Có người chạy đến, cầm cái đầu kia lên, móc ra hai con mắt rồi cười khanh khách với nàng, “Xem ra rất giống ngươi.” Nói xong, hắn liền muốn đút cho nàng ăn.
Nàng chống cự, vùng vẫy không được nữa rồi. Tròng mắt bị nhét vào miệng, mùi máu tanh đến mức buồn nôn. Lý Thuần Nhất giãy dụa mở mắt. Cái đầu bị móc mắt kia đang ở trước mặt nàng, máu bị mưa cuốn trôi đi, tia chớp lóe sáng hết mức, rốt cuộc thì nàng cũng nhìn rõ khuôn mặt đó.
Khuôn mặt đó chính là nàng!
Lý Thuần Nhất bắt đầu nôn mửa.
Cả bụng co rút mãnh liệt. Ngày đêm đảo điên, âm dương điên đảo, mộng ảo đan xen cùng hiện thực.
Xa giá xóc nảy khiến nàng vốn đã ngồi không vững liền rơi xuống khỏi xe. Người đánh xe nghe tiếng thì cả kinh, vội cho dừng xe lại. Quay đầu lại nhìn, hắn liền trông thấy Lý Thuần Nhất lăn lông lốc từ trên xe xuống ven bờ sông.
Lý Thuần Nhất nôn từ trong mộng đến hiện thực. Sắc mặt nàng trở nên tái mét, toàn thân phát run, giống như có người cho tay vào miệng rồi moi móc lục phủ ngũ tạng của nàng vậy, không ngừng không nghỉ. Gân xanh trên tay nổi rõ cả lên từng sợi một, tựa như chúng sắp nổ tung, tim đập liên hồi. Chớp mắt một cái, nàng tưởng như sống không bằng chết.
Một con quạ đen vẫy cánh bay xuống, mổ lên búi tóc của nàng, mổ từng chút một, lặng yên không một tiếng động. Tiếng thở dốc rốt cuộc cũng ngừng. Lý Thuần Nhất cố hết sức mở mắt ra. Cỏ non rậm rạp cọ vào mặt nàng, vừa nhỏ lại vừa mềm. Bây giờ đang là mùa hoa lau, gió nổi lên tạo thành những đợt sóng nhấp nhô màu trắng mịn. Mấy con bồ nông lông nâu vỗ cánh trên mặt nước. Kinh thành mùa thu dường như đang che giấu một nơi hiền hòa vắng lặng thế này. Bầu trời một màu xanh lam, căng tràn sức sống.
Dịch từ dạ dày làm bẩn lễ phục của nàng. Lý Thuần Nhất ngồi xuống, cởi áo ngoài và giày ra, đi chân không đến bờ sông rồi cúi người, rửa mặt sạch sẽ. Xa giá lặng lẽ chờ ở cách đó không xa, chẳng có ai bước qua bên này. Nàng rửa ráy xong xuôi, trên khuôn mặt trắng bệch đã có một chút hồng hào, chỉ là mồ hôi ùa ra khiến nàng lạnh thấu cả người, giống như vừa mới đi ra từ sau cơn mưa vậy, ẩm ướt khó chịu.
Bước chân của nàng không vững. Trán hơi nóng, hình như là phát sốt. Một mình quay trở lại xe, nàng vỗ nhẹ cửa để nhắc nhở. Xa giá tiếp tục đi về hướng tây, thẳng tiến đến kinh đô Trường An.
Lý Thuần Nhất đã bảy năm không về Trường An. Dạo trước khi đi là một đêm gió thảm mưa sầu. Bây giờ nàng quay trở lại, tuy trời sáng khí trong nhưng lại rơi vào ác mộng, xem ra là không có gì tốt rồi.
Trường An giống như một nhà giam vậy, rất ngăn nắp gọn gàng; mỗi con phố, mỗi bức tường đều phân biệt rõ ràng. Cách biệt đô thành nhiều năm như vậy, nàng vẫn cảm thấy bụi trần chưa hề tan biến.
Xa giá đến cửa Chu Tước, binh lính đứng canh ngoài cửa bên trái đồng loạt đưa ra ấn tín Kim Ngư, sau khi thông qua kiểm tra mới cho phép xe vào Hoàng thành. Một đường chạy thẳng, rốt cuộc đã thấy một tòa lầu cao ngất, đó chính là cửa Thừa Thiên. Bước vào cửa Thừa Thiên là bước vào cung điện xưa cũ, bây giờ người thân của nàng vẫn còn ở đó.
Mẫu thân, huynh, tỷ, và cả Chủ phụ.
Mà mẫu thân nàng đã là chủ nhân của tòa cung điện đó, cũng là người nắm quyền chấp chính của cả đế đô này.
Năm đó, mẫu thân nàng cùng tổ phụ giành lấy quyền lực, sau khi trừ bỏ muôn ngàn khó khăn mới có thể nắm quyền chưởng quản đế đô. Bà ấy kế thừa sự mạnh mẽ, cứng rắn và khí phách từ tổ phụ, tại vị gần ba mươi năm, trị vì an ổn, không ai có thể chỉ trích.
Hiện giờ, vị nữ hoàng uy danh hiển hách năm xưa cũng đã bước vào tuổi xế chiều. Đại thọ sắp tới sẽ rất náo nhiệt, ngay cả Lý Thuần Nhất bị lãng quên ở đất phong nhiều năm cũng nhân dịp này mà có thể trở về.
Vừa mới tiến vào cửa Thừa Thiên, liền có người cho nàng hay rằng đang có một trận đấu mã cầu (cưỡi ngựa đánh bóng) trong cung Thái Cực. Đám người Thổ Phồn đến chúc thọ đang hừng hực khí thế chiến đấu với triều thần văn võ bên ta, bọn họ mời nàng đích thân qua đó xem một phen.
Lý Thuần Nhất xuống xe. Người thị nữ lớn tuổi chợt phát hiện nàng đã đổi lễ phục thành đạo bào* màu đen, bôi đi lớp son phấn, buộc tóc lên cao, không còn vẻ chật vật như lúc trước.
*Y phục dành cho đạo sĩ
Nàng xoay mình, lên ngựa, đi thẳng đến trận mã cầu đang diễn ra. Một nội hầu vội vàng đuổi theo để báo tin. Đúng lúc nàng xuống ngựa, trên đài của trận mã cầu chợt vang lên tiếng hô to “Ngô vương điện hạ giá đáo”, hoàng trữ* lẫn triều thần và sứ thần đồng loạt nhìn qua.
*Người được thừa kế ngôi vua
Tiếng trống vang lên, bụi đất tung bay, ngựa hí không ngừng bên tai. Lý Thuần Nhất nhìn lên quan đài, không thấy Nữ hoàng đâu cả, chỉ có tỷ tỷ Lý Thừa Phong của nàng ngồi ở vị trí chủ vị.
Nàng khom mình hành lễ. Lý Thừa Phong ngẩng đầu, liếc nhìn nàng một cái, “Ngồi đi.”
Phía sau, đám sứ thần được dịp châu đầu vào nhau nghị luận về vị Ngô vương này; bá quan văn võ, ai nấy đều có mưu đồ riêng, chỉ là họ ngậm miệng không nói, ánh mắt cứ như có như không mà liếc nhìn đạo bào màu đen của nàng.
Lý Thuần Nhất vừa ngồi xuống, tiếng trống dội lên, đám người tham gia mã cầu lại bắt đầu vào trận.
Nhóm triều thần lộ vẻ vui mừng, sứ thần lại nhíu mày không phục. Bụi đất tung bay hồi lâu, rốt cuộc cũng yên bình trở lại. Tiếng vó ngựa dần dần chậm rãi.
Nội thị tuyên bố kết quả trận đấu. Người chiến thắng không bước đến gần, chỉ nhảy xuống ngựa, khom mình hành lễ, tiếp nhận lời khen ngợi của mọi người.
"Đây chính là Trung thư Thị lang của Đại Chu ta!” Một đại thần râu tóc bạc phơ chỉ vào người chiến thắng rồi nói với sứ thần, ý là “Quan văn ở triều ta có thể bày mưu nghĩ kế, thậm chí còn có thể đến biên cương bảo vệ đất nước, chỉ cần quan văn ra trận liền lập tức đánh bại đám man di các ngươi.”
Lý Thuần Nhất nghe ra ý tứ khoe khoang trong đó. Nàng nheo mắt, nhìn về phía trận mã cầu. Đằng sau đó là một vùng rừng rộng lớn, cây cối um tùm, hoa đào ngày xuân nở hồng cả một khoảng trời. Giờ đây, tầng tầng lớp lớp cây tựa như nhuộm một màu hồng thắm, ấm áp vô cùng.
Vị Trung thư Thị lang kia dường như đang nhìn nàng, nhưng diện mạo của hắn bị áo giáp che mất, nhìn không rõ ràng.
"Thích không?" Lý Thừa Phong nhìn đám người cưỡi ngựa rồi hỏi Lý Thuần Nhất đang ngồi bên cạnh, sau đó nói tiếp, “Bệ hạ muốn muội chọn một người trong số họ, sau đó định ra hôn sự.”
"Tỷ tỷ, ta đã xuất gia." Lý Thuần Nhất nhấc lên ống tay áo màu đen của đạo bào, ánh mắt mang theo ý cười nhìn về phía Lý Thừa Phong.
"Xuất gia?" Lý Thừa Phong nở nụ cười, nghiêng người qua, bàn tay bóp lấy hai gò má của Lý Thuần Nhất, “Đẹp như vậy, sao có thể xuất gia cho được? Không thể nào.” Khuôn mặt nàng ta tràn đầy nét cười nhưng lại xuống tay không chút nhẹ nhàng. Lý Thuần Nhất đau muốn chết nhưng vẫn phải nở nụ cười, khẽ cong đuôi mắt để phụ họa theo tỷ tỷ.
Trên thực tế, nhiều năm về trước, khi nàng còn là một đứa nhỏ, Lý Thừa Phong sớm đã xuống tay. Khi ấy, vóc dáng nàng ta phát triển, cao hơn nàng rất nhiều. Trong con phố nhỏ trước cửa Chu Minh và cửa Lưỡng Nghi, nàng ta đột nhiên cúi người, dùng toàn lực để bóp lấy khuôn mặt trẻ con của nàng, cười khanh khách rồi nghiến răng nghiến lợi, nói, “Thật sự là đẹp quá đi mất, ánh mắt giống hệt a gia* của ngươi như đúc!”
*A gia là tiếng gọi phụ thân
Trước kia, nàng không hiểu thâm ý trong đó, chỉ cảm thấy đau làm sao. Sau này lớn lên, hiểu rõ hết thảy, vẫn là cảm giác đau như trước.
Lý Thừa Phong đột nhiên buông tay, nhìn về phía nhóm người nài ngựa, mắt phượng che giấu một tia hung ác, cố ý nói to, “Tóm lại, muội phải chọn một người trong số mấy người này, có điều, Trung thư Thị lang thì không được.”
Nói xong, nàng ta đứng dậy, dùng thái độ ôn hòa để đối đãi với sứ thần Thổ Phồn, thậm chí còn trưng ra đôi chút ngạo mạn. Đợi đến khi nội thị tuyên bố trận đấu kết thúc, cái nóng hầm hập của buổi chiều mùa thu rốt cuộc cũng kết thúc.
Lý Thừa Phong đi trước, Lý Thuần Nhất theo sau, giống như rất nhiều năm về trước vậy.
"Bệ hạ rất muốn tham dự trận mã cầu hôm nay, chỉ là bị nhiễm phong hàn, hiện giờ đang ở trong điện.” Lý Thừa Phong vừa đi vừa nói, "Muội đã hồi kinh rồi, trở về quý phủ ban đầu ở đi, thỉnh thoảng lại đi dạo chơi một phen.”
Lý Thừa Phong dĩ nhiên đã sắp xếp ổn thỏa hết cả. Từ khi Thái tử phạm tội rồi bị phế, nàng ta trở thành Hoàng Thái nữ, nghiễm nhiên là người kế thừa tiếp theo. Muốn chấp chính cần phải có năng lực và sự quyết đoán, phong cách hành sự của nàng ta lại rất giống Nữ hoàng, độ tàn nhẫn phải nói là trò giỏi hơn thầy. Bây giờ, Nữ hoàng liên tục bệnh nặng, Thái nữ Lý Thừa Phong dĩ nhiên danh chính ngôn thuận cùng đế vương sẻ chia việc triều chính. Nàng ta rõ ràng là không rảnh để bận tâm đến việc ăn ở của Lý Thuần Nhất, cho nên mới bảo nàng quay về phủ đệ ban đầu.
Lý Thuần Nhất biết điều này không hề xuất phát từ sự quan tâm của “Trưởng tỷ dành cho tiểu muội”, nàng ta chỉ muốn nắm nàng trong tay mà thôi.
Vì thế, nàng liền không ngại phiền toái mà hỏi lại, “Tỷ tỷ... Ta đã xuất gia, vẫn nên ở đạo quán mới thuận tiện.” Tóc nàng búi cao, khuôn mặt trắng nõn không hề có phấn son điểm trang, trông ra rất giống như một người thanh tâm quả dục.
Ánh mắt Lý Thừa Phong chợt lóe lên tia sáng. Cánh tay của nàng đột nhiên đặt lên trán nàng, giọng nói nhàn nhạt, “Đạo sĩ nhất định phải ở trong đạo quán sao?”
Lý Thuần Nhất bị nàng ta ấn tay lên trán, đành phải thành thật khai báo chỗ ở, "Là Chí Đức quán ở phường Hưng Đạo.”
Lý Thừa Phong thu tay lại, kết luận, “Muội lại sốt rồi.” Nàng ta cảm thấy nói với Lý Thuần Nhất cũng vô dụng, do đó liền nói với nam tử đi cùng, "Đưa Ngô vương hồi phủ." Nói xong, Lý Thừa Phong bước vào trong điện cùng đám cung nhân, mãi đến khi bóng dáng biến mất ở cuối hành lang, nàng ta cũng không thèm quay đầu lại.
Nam tử đứng bên cạnh Lý Thuần Nhất mở miệng cung kính, “Điện hạ, mời...”
Y phục của nam nhân này chứng tỏ hắn không phải nội thị, cũng chẳng phải triều thần. Người có thể mặc đồ như vậy mà đi lại công khai trong cung đình, rất có thể hắn là kỹ nhân* hoặc nam sủng.
*Kỹ nhân: Giống như vũ cơ nhưng là nam.
Lý Thuần Nhất không có hứng thú, cũng chẳng thèm để bụng tính toán. Trái lại, nàng tự bước về phía trước. Ánh sáng chiều tà thật chói mắt, tựa như muốn xuyên qua cung đình lầu gác. Cả tòa thành tráng lệ chìm trong biển nắng trời phía Tây, dường như không hề giống với khung cảnh trong mộng của nàng, chỉ có tiếng chuông gió là vẫn reo vang như vậy... Đinh đinh đang đang, mơ hồ tựa khói sương.
Nữ hoàng một tay sáng lập nên triều đại thịnh thế. Phía Đông Bắc của Cung Thành là một tòa kiến trúc rồng bay phượng múa tràn đầy khí thế, tựa hồ như muốn đưa cả đất nước tiến tới một ngày mai phồn thịnh.
Lý Thuần Nhất dừng chân trước khung cảnh phồn vinh. Một con quạ bay đến vai nàng, gió đông thổi lướt qua vạt áo. Dựa theo thiên tượng, nàng biết rõ, khi trời tối buông xuống, thành Trường An sắp sửa chuyển ngày.
Nội thị dắt ngựa tới. Nàng xoay người, nhìn thấy nam nhân trẻ tuổi còn đang đứng đó. Đột nhiên, nàng đưa cho hắn một lá bùa, khách khí nói, “Tặng ngươi lá bùa này, trừ tà trường mệnh, hẹn ngày gặp lại.” Nam nhân kia sửng sốt thì nàng đã xoay mình lên ngựa, giục ngựa chạy ra khỏi cửa Thừa Thiên.
Trên vai nàng, con quạ bỗng chốc bay lên, cất tiếng kêu vang trên không của cánh cửa Thừa Thiên. Đúng lúc này, tiếng trống đóng cổng phường ở Trường An cũng bắt đầu gõ vang.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook