Cầu Lui Nhân Gian Giới
Chương 2: Về nhà sớm chút...

Cái siêu thị này quả thật rất khác biệt, ngay cả đồng phục nhân viên cũng chẳng có, đến cả tủ đựng đồ cho nhân viên cũng không nốt. Thẩm Đông là mặc một cái áo sơmi cáu bẩn và một cái quần jean giặt đến trắng bệch, sau khi tan tầm hắn lại mò mò trong túi trên túi dưới cả nửa ngày, sau đó mới lấy ra mười đồng tiền.

Tiền bạc túng thiếu, thôi thì vào siêu thị mua đại một gói mỳ ăn liền về ứng phó cho qua ngày mai vậy.

Thật ra siêu thị Sơn Hải này là một siêu thị rất bình thường, chủng loại hàng hóa cũng không nhiều, giá để hàng thấp bé, có cái còn bám một lớp bụi dày. Bên trong vắng vẻ, bất thình lình rẽ vào một gian hàng, trông thấy một nhân viên đứng trong góc nhỏ mở to hai mắt nhìn vào khoảng không, quả thật là khiến cho người ta sợ muốn nhảy dựng.

Thẩm Đông lôi ra một gói mì ăn liền ngũ vị hiệu X từ ngăn cuối cùng của giá hàng, sau đó đi xuống quầy thu ngân tính tiền.

Trong Sơn Hải thì lầu hai là bán thực phẩm, lầu một bán đồ tiêu dùng, mà lầu nào cũng đều vắng teo. Chỉ có một cái máy tính tiền duy nhất, một người đàn ông cao lớn vạm vỡ chen chúc trong cái quầy thu ngân nho nhỏ, lúc ở nhà ăn dành cho nhân viên Thẩm Đông cũng từng gặp tên thu ngân này rồi, lúc ấy hắn còn rất 囧 mà nghĩ, cái siêu thị Sơn Hải này là sợ bị đánh cướp cho nên mới để người như thế thu tiền đúng không? Khuôn mặt râu ria lởm chởm, cánh tay lực lưỡng cơ bắp, còn thô to hơn cả đùi của người bình thường nữa!

Nhân viên thu ngân như vậy quả thật cứ như hổ rình mồi, hèn chi siêu thị Sơn Hải này chẳng những không có khách hàng, mà ngay cả trộm cướp cũng chẳng thèm mò tới cửa, áp lực như núi thế này thật sự ổn sao?

Một gói mì ăn liền lẻ loi trơ trọi bị một bàn tay to như cái quạt hương bồ cầm quét qua cửa sổ nhỏ bằng thủy tinh trên chiếc máy thu ngân, máy liền phát ra tiếng tít tít vui tai. Nhưng Thẩm Đông lại không nói năng gì mà nhìn chằm chằm vào cái gói mì ăn liền đáng thương, chắc nó không nát bấy đâu ha, bị quét bằng cái phương thức hung tàn nhanh chóng thế kia cơ mà, nếu hắn mà không phải nhân viên trong này ấy hả, loại siêu thị như thế này đánh chết hắn cũng không bước vào lần thứ hai đâu.

"Tám đồng ba." Giọng nói thô lỗ của nhân viên thu ngân vang lên.

Thẩm Đông móc ra tờ tiền mười đồng kia.

Kết quả là đôi mắt tên kia trợn còn lớn hơn cả chuông đồng, hung thần ác sát nói:

"Không nhận tiền của nhân loại."

"Gì, không nhận nhân dân tệ sao?"

Người vạm vỡ hoàn toàn không nói chuẩn tiếng phổ thông, cho nên Thẩm Đông hiểu sai ý, thốt ra: "Giỡn kiểu gì vậy? Chẳng lẽ anh muốn thu đôla, hay là Euro?"

"... Cà thẻ." Người vạm vỡ đơn giản mà thô bạo phun ra hai chữ, diện mạo của gã nói dễ nghe thì là uy mãnh, còn nói khó nghe thì chính là dữ tợn. Thẩm Đông mặc dù có chút lười biếng, nhưng tuyệt đối không phải loại người có thể chịu thiệt thòi, lập tức nóng nảy nói:

"Chỉ nghe qua có chỗ không nhận cà thẻ, cho tới bây giờ cũng chưa nghe qua không thể trả tiền mặt!"

Sao nào, có thẻ tín dụng là giỏi lắm sao?

"Tôi là muốn thẻ hội viên!" Nhân viên thu ngân trừng mắt nhìn hắn.

Thẩm Đông lập tức cúi đầu nhìn gói mì ăn liền, vẻ mặt mờ mịt: "Đây là hàng hóa giá cả đặc biệt sao?"

"Không phải."

"Không phải hàng hóa giá cả đặc biệt thì làm gì cần đến thẻ hội viên?" Thẩm Đông bụng tức không chỗ xả, bộ muốn kiếm chuyện hả? Cho dù là mấy siêu thị khác, tối đa thì cũng chỉ giảm giá cho hội viên, không có thẻ hội viên thì cứ mua theo giá cả bình thường, cho tới bây giờ làm gì có cái chuyện không chịu bán như thế này.

Nhưng đối phương dường như còn tức giận hơn hắn, rất có bộ dáng "thằng nhóc chú mày tới quậy à".

Vào lúc hai người đang giằng co, bỗng một giọng nói từ phía sau vang lên:

"Cậu ta không có thẻ, thu tiền cậu ấy đi."

Thẩm Đông quay đầu vừa nhìn, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, người này đi đến phía sau hắn từ lúc nào? Sao mà im hơi lặng tiếng cứ như quỷ vậy!

Quản lý Đỗ vẫn giữ bộ dáng như lúc Thẩm Đông nhìn thấy y buổi sáng nay, áo khoác màu xám tro, áo sơmi gài nút chỉnh tề, thật ra vóc dáng của y khá đẹp, khí chất cũng tốt, nhìn vào cũng rất thoải mái. Lúc này y đang nhìn chằm chằm vào gói mỳ ăn liền bên cạnh máy tính tiền khoảng mười giây, sau đó ngẩng đầu, thanh âm dịu dàng:

"Thẻ hội viên là... phúc lợi nhân viên của cậu, chờ đến khi cậu nhận được tiền lương tháng đầu thì sẽ phát cho."

"Chẳng lẽ mấy người ——" Thẩm Đông vừa nói được một nửa liền nhanh chóng sửa lại, "Chẳng lẽ khách hàng không có thẻ hội viên, siêu thị chúng ta sẽ không bán hàng cho người đó sao?"

"Đúng vậy."

"..."

CMN, vậy thì có thể nói được gì nữa? Này thì còn cái gì mà nói nữa sao?

Từng gặp qua không ít cửa hàng lớn chèn ép khách, nhưng chưa thấy qua cái cửa hàng nào lại có kiểu chèn ép đầy ngạo mạn thế này nha, không đúng, cái siêu thị Sơn Hải này có thể được xem là "Cửa hàng lớn" sao? Danh tiếng không ai biết tới, giá cả hàng hóa cũng giống những siêu thị tiêu chuẩn khác, không có bất kì lợi ích đặc biệt nào, chủng loại hàng hóa cũng không phong phú, thậm chí mì ăn liền trên giá hàng bên cạnh cũng chỉ có dăm ba loại, quả thực là nghèo nàn muốn chết, ông chủ nào mở ra cái siêu thị này nhất định là đầu óc có vấn đề rồi!

Nhân viên thu ngân mang theo bộ dáng xin lỗi khách hàng mà mở ngăn kéo đựng tiền ra, sau đó khó chịu móc ra mấy xu lẻ, lại cạch một tiếng đóng sầm ngăn kéo lại.

Thẩm Đông tinh mắt, thấy rõ ràng trong ngăn kéo đầy ắp tiền mặt, tiền giấy tiền xu đều đủ cả, được phân loại sắp xếp ngăn nắp trong từng ô nhỏ khác nhau. Chứng tỏ thứ gọi là thẻ hội viên, chắc hẳn là không cần phải đóng phí trước, hơn nữa một cái siêu thị tồi tàn như thế này, ai lại chịu vung tiền vào cơ chứ, lỡ đâu phá sản thì không phải muốn khóc cũng không kịp rồi sao?

"Ngày mai có ca trực không?

"A... được nghỉ."

"Ừ, xong việc rồi thì nhanh chóng về nghỉ ngơi đi." Quản lý Đỗ khẽ gật đầu, trên mặt vẫn giữ nụ cười thản nhiên đúng mực, nhưng trên thực tế thì ai cũng có thể cảm giác được, nụ cười kia chẳng mang ý khách sáo hay lịch sự chi cả, chẳng qua đây đều là thói quen của mấy vị cấp trên dùng để bày tỏ thái độ thân thiện hòa nhã của mình mà thôi.

Thẩm Đông chợt cảm thấy bộ dạng này của y nhìn thật chướng mắt.

Hắn xách gói mì ăn liền đi ra khỏi siêu thị, cám ơn trời đất, ngày mai được nghỉ thì khỏi phải đến cái siêu thị quái dị này rồi, nhất định phải đến thị trường nhân tài một lần nữa, tìm cho bằng được một công việc đáng tin cậy.

Đã vào tháng tám, thế nhưng ra đường vào năm giờ chiều lại vẫn cảm nhận được bầu không khí oi bức, cái tiết trời muốn mưa mà mưa không được này thật sự chẳng dễ chịu tí nào. Thẩm Đông ném gói mì vào trong giỏ xe đạp, lau lau mồ hôi đang rịn ra trên khuôn mặt, thứ nhiệt độ đã lên tới 38 độ này lại khiến cho thân hình ướt sũng mồ hôi của hắn trở nên mát lạnh.

Mà cũng kỳ lạ, cái siêu thị này tồi tàn thì tồi tàn, thế nhưng bên trong vẫn mở điều hòa đầy đủ, vậy mà tại sao lại chẳng có ai đi vào xài ké máy lạnh chùa? Không phải vẫn có rất nhiều người thích vào siêu thị dạo tới dạo lui giết thời gian sao?

Thẩm Đông leo lên xe đạp, ngẩng đầu lên nhìn trời. Âm âm u u, tiêu rồi, chắc sắp có mưa to đây. Hắn vội vàng nhanh chóng đạp xe về tiểu khu mà mình thuê nhà.

Là một thanh niên tốt của thời đại mới, Thẩm Đông tuyệt đối không có cái sở thích xem hoàng lịch gì ráo, nghĩa là sao ấy hả, thì nghĩa là hắn chỉ biết hôm nay là thứ mấy, ngày mấy, chứ tuyệt đối sẽ chẳng thèm chú ý tới hôm nay là mùng mấy âm lịch cả.

Ở cuối hẻm có một người đang ngồi xổm đốt nhang đèn và giấy vàng, khói trắng lượn lờ.

Giông tố rõ ràng đã sắp kéo đến, một cơn gió nổi lên, hất tung đám tro giấy trên đất, khiến chúng lác đác rơi vãi trên khắp mặt đường cũ kỹ. Thẩm Đông đã đạp xe ra khỏi con đường này, theo sắc trời dần đen lại, tất cả ô tô đã bật đèn, đường phố phồn hoa nơi xa vọng tới tiếng người huyên náo, so với khu phố yên tĩnh cũ nát này thì cứ như một thế giới khác được ngăn cách bởi một lớp kính thủy tinh dày.

Bảng hiệu của siêu thị mua sắm Sơn Hải đã muốn phai màu, bóng đèn huỳnh quang trước cửa cũng hắt ra thứ ánh sáng mờ nhạt quái dị.

Dưới ánh đèn bỗng hiện lên một cái bóng, chậm chạp di chuyển vào bên trong, hình dáng cũng càng ngày càng rõ ràng, màu da tái nhợt khuôn mặt đẫm máu, nhưng nó càng đi vào bên trong thì hình dáng càng trở nên bình thường lại, giống như toàn thân đã qua tẩy rửa rồi được đóng gói, cuối cùng khi bước vào siêu thị thì đã trở thành một người đàn ông mặc âu phục đi giày da.

Phía sau hắn còn có một hàng dài người đi theo, lục tục bay tới cửa chính, sau đó lại vô cùng bình thường mà bước vào siêu thị.

15 tháng bảy, Quỷ Môn Quan mở.

Được rồi, chúng ta có thể đổi cách nói khác, 15 tháng bảy, lễ mua sắm của quỷ. Các loại phược linh oán linh lệ quỷ đều có thể rời khỏi nơi chúng bị giam cầm trong một khoảng thời gian ngắn, thoải mái đi dạo siêu thị cho đến 12 giờ đêm.

—— thế nên nhắc nhở người nào đó về nhà sớm không phải là không có lý do.

Đây là một cảnh tượng khá náo nhiệt, thậm chí còn thu hút mấy quỷ hồn chết oan bình thường khác chạy tới nơi này góp vui.

Bất kể là ai, chỉ cần đi qua một loạt đèn huỳnh quang, thân thể rách rưới đều sẽ thần kỳ khôi phục lại dáng vẻ lúc còn sống, một thanh niên ngã lầu mà chết cũng giật mình nhìn lại bộ dáng bản thân, rồi lại chạm vào giá hàng một cái, thậm chí hắn còn có cảm giác nữa chứ. Mà khắp siêu thị là những con người đang cầm giỏ, không giống như đang đi mua sắm mà giống như đang dự dạ hội hóa trang hơn, có thiếu nữ khoác váy yếm lụa, có người phụ nữ diện trang phục cung đình lộng lẫy để lộ đôi vai trần, có cô bé mặc đồng phục học sinh, cũng có người mặc đồ công sở bình thường, thậm chí có cả vị tướng quân toàn thân mặc áo giáp, họ còn châu đầu ghé tai cười đùa chào hỏi nhau.

"Tiểu Nhạc tướng quân, lệnh tôn khỏe chứ?"

"A —— nhọc lòng Thương quân thăm hỏi rồi, mọi sự đều ổn."

Loại đối thoại kiểu này thật sự cứ như tra tấn cái lỗ tai, hơn nữa hai người kia còn đang đứng trước giá hàng, một người cầm socola một người đang đánh giá bịch khoai tây chiên.

"Ha ha ha, kéo, dao phay, tua vít..." Một người đàn ông nhìn như có bệnh thần kinh đang ngồi chồm hổm trước giá hàng mà lầm bầm.

Nhân viên thu ngân cao lớn vạm vỡ đang rất tận tụy mà làm việc, cà từng tấm từng tấm thẻ bạc, lại nhanh nhẹn quét từng món hàng hóa qua máy, còn thỉnh thoảng trừng mắt với khách hàng:

"Tiền trong thẻ hội viên không đủ!"

"Năm nay rượu ngũ lương có giới hạn số lượng mua, mỗi quỷ chỉ được mua một chai."

Mấy khách hàng đều hết nói nổi, chỉ đành bất đắc dĩ phụ họa.

"Chung Quỳ tiên sinh, đừng có nghiêm túc như vậy, vẻ mặt của ngài thiệt là dọa quỷ quá đi!"

Trong siêu thị đầy ắp người, anh đạp giày tôi, tôi đụng tay anh, lộn xộn rùm beng lên cả. Nhưng không một ai tức giận hay gắt gỏng gì, đều chỉ cười cười chỉ trỏ nhau, nhân tiện tán gẫu với bạn bè cũ một năm không gặp.

"Khụ khụ!"

Tổng giám đốc Dư của siêu thị Sơn Hải kéo lê cái thân béo ú nặng nề của hắn, đi đến bên cạnh quầy thu ngân, hắng hắng giọng, cũng không cần microphone, thanh âm đã vững vàng truyền tới khắp toàn bộ siêu thị.

"Hoạt động giảm giá nhân dịp lễ mua sắm năm nay ở Phong Đô như sau, hàng hóa đặc biệt trên lầu ba sẽ giảm chín phần, các mặt hàng do con người sản xuất giảm năm phần, khách hàng mới đến làm thẻ hội viên còn có thể nhận được hộp quà Cố Hồn đan." (Cố Hồn đan: thuốc ổn định hồn phách)

"Này không công bằng, lúc tôi làm thẻ hội viên chỉ lấy được An Tức Hương." (nhang ngủ ngon:v)

Phía dưới chộn rộn kháng nghị.

"Năm nay sản lượng của lò luyện đan Nhật Chiếu Tông khá lớn, khiến giá cả thị trường giảm mạnh trên diện rộng, số đan dược dự trữ của siêu thị Sơn Hải cũng đã quá hạn, chỉ có thể lấy ra làm quà tặng."

Giám đốc Dư chẳng hề để ý mà cất cao giọng nói: "Đương nhiên tôi cũng bảo đảm rằng, mọi quỷ đều có cơ hội nhận được quà tặng! Ở đây có bảy loại hàng hóa do con người sản xuất, nếu ai có thể nói đúng được chức năng của mỗi loại, người đó sẽ nhận được hai phần quà tặng Cố Hồn đan, giải thưởng siêu cấp còn có tiền thưởng mười vạn đồng trong thẻ hội viên..."

"Từ từ, chúng tôi không cần tiền thưởng, chỉ cần quản lý Đỗ và giám đốc Dư mấy người song ca một bài cho không khí sôi động là được!"

"Đúng đó, ý kiến hay!" Một tràng phụ họa vang lên.

Sau gáy của vị giám đốc mập mạp trong nháy mắt đã xuất hiện một giọt mồ hôi bự chảng.

"Cái này... cái này."

"Không đồng ý cũng được, vậy đổi giải thưởng lớn thành quần áo quản lý Đỗ đang mặc trên người đi!" Có người giành nói.

"A, cái này thì không thành vấn đề!" Vị giám đốc mập mạp trong nháy mắt như đã được bơm đầy máu mà hồi sinh, lộ ra nụ cười tủm tỉm.

Thì sao nào, có chết cũng là mấy vị đạo hữu đây chết, bần đạo đâu có hề hấn gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương