Sa mạc Taklamakan... Đại sư à, ngài có chắc là trong mười kiếp sống của mình, ngài chính là tu Phật chứ không phải là làm quản lý vĩ mô chứ?

Thẩm Đông cũng囧 đến sa mạc lời luôn, thế nhưng quần chúng Tu Chân giới đang bày trận lại cực kỳ bình tĩnh, từ xa nhìn lại, quả nhiên tất cả đều mang phong thái cao nhân, dù cho sóng to gió lớn vẫn sừng sững bất động, khiến người ta phải sinh lòng kính nể —— phắc! Thật ra là phong thái thất học thì có, bởi vì bọn họ căn bản có biết sa mạc Tháp Khắc Lạp Mã Can là cái quái gì đâu!

Khe nứt hư vô kéo dài từ một góc tường vươn thẳng ra bên ngoài, mỗi lúc một mở rộng, càng ngày càng dữ tợn.

"Bọn chuột nhắt ngu xuẩn, chỉ vậy mà cũng dám phách lối!" Bạch Thuật Chân Nhân cười lạnh, phất trần trong tay cuốn một vòng, trực tiếp đánh tan mấy luồng sương đen.

Thẩm Đông liếc mắt nhìn ông ta một cái, lặng lẽ nghĩ bụng, cái phương thức ngầu lòi này rất đáng khen ngợi đấy.

Chẳng qua mấy tên này đều chỉ là lính lác, ngay cả Thạch Lưu cũng có thể lấy một chọi trăm, thế nên chả có gì là quá tài giỏi cả.

"Đỗ Hành, địa điểm chiến trường ngươi chọn cũng không tệ..." Đại trưởng lão Sa Sâm của Nhật Chiếu Tông thế nhưng nghiêm túc gật đầu nói, "Không có nhà cao tầng, địa thế trống trải, thích hợp dàn trận, xung quanh cũng không có dân cư."

Dư Côn cùng Thao Thiết đồng loạt quay đầu qua dòm ông ta.

"Sao vậy? Ta nói không đúng hả?" Sa Sâm buồn bực hết sức.

"..."

Không, quá đúng nữa ấy chứ, chỉ là... nơi này là sân bay! Sân bay đó!! Nếu mà nhà cao tầng san sát nhau, đường xá cũng không được rộng rãi, vậy thì chẳng phải là đi đời nhà ma cả đám luôn sao?

Một mặt tường trong sảnh chờ sân bay đang có nguy cơ sụp đổ, mưa rền gió dữ ồ ạt tạt vào từ những lỗ hổng xung quanh, chỉ có một mình Thẩm Đông là người ngợm ướt nhẹp, bọn người Bạch Thuật Chân Nhân thì quả thực cứ như được lắp sẵn một cái ô che mưa vô hình vậy, nơi nào bọn họ đi qua, nước mưa liền trực tiếp tách ra, ngay cả y phục trên người cũng khô coong.

Đặc biệt là Dư Côn, lão ta còn ác ý điều khiển cho nước mưa chảy ngược vào trong khe nứt mà lũ U Minh yêu ma kia xé mở ra.

Sau đó, một cảnh tượng kỳ lạ chậm rãi xuất hiện, cơn mưa nặng nề đang giáng xuống sân bay chợt nhỏ dần, tất cả giọt mưa đều bay xéo vào bên trong, cứ như nơi đó đang có một con cự thú hút hết nguồn nước vậy.

"Trời ạ!"

Những người còn đang trên đường rút lui đến chỗ an toàn lập tức thi nhau lấy điện thoại di động ra, tanh tách tanh tách chụp hình lại. Tiếc rằng cơn mưa này lại có ảnh hưởng đến hiệu quả hình ảnh, về sau tin tức truyền ra, phần lớn mọi người đều nhất trí cho rằng mấy tấm hình này đều là đồ giả.

"Tôi nhất định là đang nằm mơ!" Có người tự lẩm bẩm.

Chẳng qua bọn họ còn chưa kịp cảm thán xong, đã bị đội cứu hộ đang tận tâm làm tròn bổn phận nhanh chóng kéo ra khỏi "khu vực nguy hiểm".

Cho dù không được tận mắt chứng kiến cảnh thần tiên đánh nhau, thậm chí cho đến hôm nay mới biết được Trung Quốc vậy mà lại có người tu chân, thế nhưng điều này vẫn không cản trở được trí tưởng tượng của mọi người, đồng thời còn hình thành nên những dự đoán về tai nạn sau này —— trong mấy bộ phim kiếm hiệp chiếu đầy trên TV, người ta đều là vung tay chưởng một cái, trên mặt đất liền hiện ra một cái hố to tướng, hiệu quả thậm chí có thể sánh với thuốc nổ, nếu bây giờ nâng lên một cấp bậc nữa, bối cảnh biến thành tiên hiệp... vậy thì không cần nghi ngờ gì nữa, sân bay thành phố có thể chờ xây lại luôn được rồi.

Mà quần chúng Tu Chân giới lại rất ư là bình tĩnh.

Thiệt hại do chiến tranh, không thuộc phạm vi bị kê giấy phạt, ừm... cứ để cho một mình Triển Viễn đại sư lao tâm khổ trí là được rồi.

Thế nhưng, rõ ràng là đại sư đã tìm được một nguồn lao động mới có thể bán cho Nhà nước để bồi thường tổn thất rồi —— Kế Mông bò dậy định chạy tiếp, thế nhưng mỗi một bước chân, thân thể nó sẽ kỳ quái lùi về phía sau một đoạn, nó chạy trốn càng nhanh, thứ lực đạo kéo thân thể nó ra phía sau lại càng lớn. Cái đầu rồng xanh lè đã ngẩng cao, chòm râu cũng bị kình phong quét cho bay ngược ra sau đầu, cuối cùng hai chân nó đều nhấc bổng lên khỏi mặt đất, chạy đến mức muốn xì cả khói, thế nhưng cơ thể vẫn cứ đứng mãi ở một chỗ. Vậy mà cái tên ngốc Kế Mông này chỉ biết cắm đầu cắm cổ chạy như điên, hoàn toàn chẳng thèm để ý gì đến hình tình xung quanh cả.

"Ha ha ha." Tiếng cười nhạo vang lên khắp nơi.

Khai Sơn Phủ miệng ngậm một cây tăm, cười toe cười toét, còn thuận miệng mắng vài câu: "Bọn khốn U Minh giới này, quấy rầy ta khai hoang... Tất cả những kẻ cả gan dám kéo binh khí ra khỏi game online, đều, phải, chết!"

Thẩm Đông lại cảm thấy thằng cha búa kia thật sự rất giỏi.

Hồi đó lúc hắn còn đi học, trong ký túc xá đâu đâu cũng thấy mấy thằng nghiện game online, đừng nói là chiến tranh bùng nổ, cho dù là động đất cấp năm cũng đừng hòng kéo tụi nó ra khỏi được cái máy vi tính. Mà nguyên nhân bọn đó ăn dầm nằm dề mãi trong hội FA cũng chính là vì sợ bị bạn gái cấm chơi game... Có thể không ăn cả cơm, không màng đến ngủ, Khai Sơn Phủ này thật sự có thể xem là tận trung với cương vị công tác, quả đúng là một binh khí tốt!

"... Khốn nạn, cái gì mà tình hình chiến đấu khẩn cấp hả? Để ta làm xong nhiệm vụ khai hoang thì có chết ai đâu! Vậy mà lại đi cắt điện toàn bộ Bàn Ti Động." Khai Sơn Phủ tiếp tục mắng chửi.

Thẩm Đông lặng lẽ thu hồi lại lời đánh giá tốt đẹp dành cho ông anh búa ban nãy.

May là trình độ thất học của quần chúng Tu Chân giới không đủ để khiến cho bọn họ sa đà vào game online, nếu không thì lúc U Minh giới đánh tới, mọi người còn đang cày phó bản, vậy là xong luôn cả đám!

Kế Mông rốt cục cũng phát hiện có gì đó không đúng, nó nổi giận gầm lên một tiếng, bắt đầu bay lên trên, Triển Viễn đại sư lại không chút hoang mang chụp xuống một bàn tay, hình thành nên một cái lồng rực ánh kim quang. Linh khí Nhân gian rất loãng, Kế Mông dù có thực lực mạnh mẽ cũng không cách nào sử dụng được. Thứ linh lực này cũng giống như khí oxy vậy, nếu một người đã quen ở tại đồng bằng hạ du sông Trường Giang, bỗng nhiên bị kéo lên trên cao nguyên Thanh Tạng, không khéo hít xong oxy ở đó, đừng nói là đánh nhau, mà ngay cả chạy bộ cũng có vấn đề được không?

Mà đắng lòng nhất chính là, Kế Mông lại hoàn toàn chưa thích ứng được với Nhân gian.

Trông thấy nó chạy đông trốn tây, thế nhưng lại không có cách nào thoát khỏi được bàn tay to lớn tạo thành từ Phật quang kia, những người đang hóng hớt vây xem đều cực kỳ thích thú.

"Ha ha, không biết đúng không, vậy thì nói cho ngươi nghe, đại sư đã đại triệt đại ngộ lập địa thành Phật rồi!"

"Đúng vậy đúng vậy, ngươi cho là mình còn lợi hại hơn cả Tôn Ngộ Không sao..."

Thẩm Đông vừa nghe xong liền co rút khóe miệng.

Đại Thánh đáng thương đúng là nằm cũng trúng đạn! Triển Viễn là cái cấp bậc gì, Tây Thiên Như Lai lại là cấp bậc gì? So sánh vớ vẩn vậy mà cũng được à!

Nhưng nói một cách nghiêm túc, đây là cái thái độ khi phải đánh giặc khẩn cấp đó hả?

Thẩm Đông hết nói nổi mà quay đầu lại nhìn khe nứt kia, nhất thời khiếp đảm đến mức mém té ngửa.

—— nào còn thấy được cái khe nứt hư vô gì đó nữa? Đều bị nước lấp kín cả rồi, đám yêu ma ra sức vùng vẫy, sương mù mới vừa chọc thủng được lớp màn nước, đã bị Thạch Lưu đánh cho tan rã, cái khí thế điên cuồng xông pha ra ngoài quyết không quay đầu kia của bọn yêu ma toàn bộ đều biến mất.

"Quả nhiên sự thật chứng minh, dìm nước mới chính là thứ sát khí hiệu quả nhất!" Khai Sơn Phủ thuận miệng phát ngôn mấy câu tào lao, "Bất kể là bài post đứng đắn cỡ nào, một khi bị quần chúng dìm xuống, đều sẽ trở nên biến chất hoàn toàn, tiếp theo đó sẽ lặn mất tăm..."

"..."

Thẩm Đông thiếu điều quỳ xuống, hắn biết mình sai quá sai rồi! Thế nhưng lại nghĩ rằng quần chúng Tu Chân giới sẽ mang tâm trạng nghiêm túc mà tới đây đánh giặc, phỏng chừng chuyện duy nhất mà bọn họ tỏ ra nghiêm túc chỉ có mỗi Độ Kiếp thôi đúng không, tại vì chỉ có Thiên Lôi mới có thể đánh cho cái đám này tỉnh ra được.

Thẩm Đông cạn lời, chỉ biết xách nhóc ly miêu lên, đi thẳng một nước ra ngoài.

"Ớ, ngươi đi đâu vậy?" Khai Sơn Phủ phun cây tăm trong miệng ra, mờ mịt hỏi.

"Mấy người cứ từ từ "đánh giặc" đi, tôi đi tìm chỗ nào ngủ một giấc trước đã." Thẩm Đông cảm thấy mình mà còn tiếp tục ở lại đây mới là đần hết thuốc chữa ấy.

"..."

Mọi người trách móc nhìn Đỗ Hành —— là một kiếm tu, thế nhưng lại sở hữu một thanh kiếm bước lên chiến trường mà chỉ biết lâm trận chạy trốn tìm chỗ nào đó đánh một giấc, cuộc đời ngươi rốt cuộc bi kịch đến thế nào hả?

Đúng ngay lúc này, biến cố xảy đến.

Cái khe nứt đang bị dòng nước xối xả tràn vào không dứt kia, thế nhưng lại đi ngược lẽ thường, cứ chốc chốc lại thấy được một thứ trông như sợi tơ mảnh phất phơ bay ra, vô thanh vô tức, vẫn cứ trôi nổi lơ lửng theo sau bước chân của Thẩm Đông.

Mọi người thiếu điều trợn muốn lọt tròng mắt.

"Thẩm Đông!" Đỗ Hành lập tức lên tiếng.

"Tôi nói, anh không có quần áo cho tôi thay, thì đừng hòng kêu tôi biến thành... Á?"

Thẩm Đông vừa quay đầu lại, lập tức sợ hãi rú lên, không dám tin mà nhìn cái khe nứt đang di động giữa không trung kia.

Hắn dụi lấy dụi để hai mắt, lại nhìn xuống mặt đất, lập tức bất ngờ nhảy ngược ra sau, dán chặt lên vách tường.

Lúc này hắn đã tận mắt thấy được, cái khe kia cứ như một con diều bị kéo đi, không nhanh không chậm tiếp tục tiến về phía mình, tựa như một âm hồn, buộc chặt vào Thẩm Đông.

Mọi người: "..."

Dư Côn sau một lúc sững sờ, bất chợt mừng rỡ reo lên: "Mau, bày sát trận, để Thẩm Đông đứng ở chính giữa!"

—— này thì cho các ngươi tùy tiện định vị, này thì cho các ngươi dám xé mở điểm giao thoa giữa U Minh giới cùng Nhân gian! Mấy thanh kiếm khác cũng đâu có mọc chân đâu aha ha!

"Bày ra tuyệt trận lợi hại nhất! Bẫy chết bọn chúng luôn cho ta!!" Dư Côn phất tay đầy khí phách, thế nhưng ngay sau đó đã bị một luồng kình phong tạt cho méo cả mặt, nhất thời lửa giận bừng bừng, "Triển Viễn, ngươi có ý gì hả?"

"Không được phép bày trận trong này!"

"Cái gì?"

"Nếu chúng ta đã có thể lựa chọn chiến trường, vậy thì tìm đến một nơi hẻo lánh nào đó mà khai chiến đi!" Triển Viễn mang theo vẻ mặt nghiêm túc, tiền bồi thường nếu có thể tiết kiệm thì đương nhiên phải ra sức tiết kiệm chứ, chi phí xây dựng sân bay thành phố vốn đã đủ cao rồi, "Đến Đông Hải!!"

"Đúng đúng, Đông Hải!" Hai mắt Dư Côn sáng lên, lão nhất định phải làm lụt cả U Minh giới luôn mới được!

"Đúng đó, đến Đông Hải đi!!" Các đại môn phái Tu Chân giới cũng rất có thành kiến với cái đảo quốc nào đó, lần trước trong cuộc chiến núi Bắc Mang bọn họ đánh đến không rảnh phân thân, sau cuộc chiến thì lại tử thương vô số, có vài môn phái nhỏ cũng triệt để đứt đoạn truyền thừa. Kết quả chờ đến khi nghỉ ngơi hồi sức xong, nghoảnh đầu nhìn lại, cao xanh hỡi, phàm nhân thế nhưng còn thảm hại hơn là sao, khắp chốn Thần Châu đều là khí thế sát phạt, tình hình trước mắt cực kỳ bi thảm.

Tuy bảo rằng người tu đạo đã vượt trên ngũ hành, không nằm trong thế tục, nhưng trong lòng bọn họ vẫn luôn có giới hạn cuối cùng.

Tiếc rằng Thiên Đạo là trên hết, tất cả đều đã được định sẵn, nếu không muốn chết một cách tức tưởi mà chẳng hiểu vì sao, vậy thì chỉ có thể tiếp tục ngồi đó ráng nuốt trôi cơn ức chế thôi.

—— còn bây giờ, đánh giặc ngộ thương là chuyện quá đỗi bình thường rồi đúng không!

"Đỗ Hành, ngươi dẫn theo Thẩm Đông đến đứng tại chính giữa trận pháp, đề phòng bọn chúng bất thình lình thoát ra ngoài... Thừa Thiên Phái Nhật Chiếu Tông, mọi người thay phiên nhau bảo vệ khe nứt kia, không được phép để cho bất cứ một con yêu ma nào lọt khỏi vòng vây!"

Vì thế Thẩm Đông bất chợt cảm thấy mông lung như một trò đùa, lúc bị Đỗ Hành túm lấy bay lên trời, hắn vẫn chưa hiểu được thế quái nào mà mọi chuyện lại thành ra là mọi người vội vàng tống bọn họ đi xuất ngoại...

Cảnh tượng hoành tráng biết bao!

Thẩm Đông giương mắt nhìn, từ trên xuống dưới, bốn phương tám hướng, toàn bộ đều là những người tu chân đang vươn tay họa bùa chú, vô số yêu tu ngồi chồm hổm canh giữ tại các mắt trận trong cái thiên la địa võng này như hổ rình mồi. Nhóm quỷ binh thì đảm nhiệm trọng trách giữ vững kết cấu chủ thể của trận pháp, bọn họ thân mặc áo giáp tay cầm binh khí, ngoài ra còn có rất nhiều môn nhân Bách Bảo Các Thiên Diễn Tông cầm pháp bảo trong tay, không ngừng biến đổi vị trí, dõi mắt quan sát tình hình tại trung tâm trận pháp.

Dân số Tu Chân giới nếu tính ra cũng chả được bao nhiêu, nhất là khi đem đi so sánh với U Minh giới.

Một trăm năm trước thì còn được mười vạn, thế nhưng sau một trận chiến tại núi Bắc Mang, con số này cũng bị thách thức nghiêm trọng. Tuy rằng số lượng ma quỷ vẫn đang không ngừng gia tăng, song những kẻ sau khi chết lại không lập tức đi vào luân hồi dù sao cũng chỉ là số ít, mà một trăm năm đối với Tu Chân giới mà nói, căn bản còn chưa được tính là một đời, số lượng đồ đệ mới thu cùng đám yêu quái mới biết biến hóa, so ra còn kém xa cả số người đã tử vong vào một trăm năm trước.

Thế nhưng con số 6 – 7 vạn này cũng đã có thể xem là khá đáng sợ, cho dù các thể loại như Trịnh Xương Hầu hay quản lý Cúc không thể tham chiến dẫn đến thiếu hụt nhân số, nhưng cả một mảng trời rộng lớn kia, lại bị bao bọc bởi trận pháp huyền ảo do hơn ba vạn người bày ra, thoạt trông quả thực là vô biên vô hạn.

Cuộc khảo hạch của lớp huấn luyện Kiến Mộc tuyệt đối không phải là trò đùa, cho dù là trong quá trình bay tới bay lui như vậy, trận pháp vẫn chẳng có chút mất trật tự nào.

Cách đó mấy km, đã có người nhìn thấy được cảnh tượng ly kỳ này.

"Trời đất quỷ thần ơi, đó là cái gì vậy, UFO hả?"

Ờm, thật ra là một quả cầu màu vàng to tướng.

"Đúng là giống phi thuyền của người ngoài hành tinh trong phim Ngày Độc Lập thiệt ——" thậm chí còn chiếm cứ luôn cả một vùng trời rộng lớn đằng xa kia nữa.

"Ánh sáng chói mắt quá!"

Những con người trong khắp các phố lớn ngõ nhỏ của thành phố đều bất chấp bị cơn mưa tạt cho ướt mem, cố gắng bỏ dù ra ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.

Chuyện này cũng không thể đơn giản giải thích rằng đây chỉ là một quả khinh khí cầu, hoặc là một đám mây mang hình dạng kỳ quái trông như UFO được, trời còn đang đổ mưa to kia kìa, toàn bộ không trung đều xám xịt, ngoại trừ đèn xe, tại đường chân trời thế nhưng còn xuất hiện một quả cầu màu vàng đồ sộ vô cùng kỳ lạ.

2012 cũng đã qua lâu lắm rồi, chẳng lẽ tận thế còn có thể giáng xuống sao?

Người đi đường đều ngạc nhiên đến mức mém rớt cả cằm.

Một du khách đang sử dụng kính viễn vọng trả phí trên tuyến đường cảnh quan của thành phố cũng đột nhiên la toáng lên: "Đó không phải là một quả cầu, là người! Rất nhiều người đang bay!!"

Chỉ một câu nói lập tức dẫn đến sóng gió, luồng sáng vàng rực kia quả thực là vô cùng chói mắt, muốn nhìn kỹ cũng rất khó.

Chỉ có những người yêu thích thiên văn là nháo nhào lấy ra ống nhòm, sau khi quan sát xong, bọn họ vừa hoảng sợ vừa không thể tin được mà hô to: "Đúng là con người!"

Kính viễn vọng bội số lớn thậm chí có thể chụp được rõ nét hình ảnh dáng vẻ của những người đó, áo giáp, binh khí,... cả trường bào với tay áo rộng phấp phới.

Quả cầu vàng kim to tướng kia thoạt nhìn có vẻ như đang chuyển động rất chậm, đó là vì trên không trung hoàn toàn không có thứ gì che chắn, chứ thật ra tốc độ của nó chưa hẳn đã chậm hơn máy bay. Hiện giờ chính là lúc thử thách năng lực phi hành đường dài của Tu Chân giới, một vài yêu quái đã bất lực rớt lại phía sau, bao gồm những loài tu vi nông cạn lại có nguyên hình không thích hợp với việc bay lượn như Trì Mậu, lúc vị trí của bọn họ bị bỏ trống, lập tức sẽ có người chạy vào bổ khuyết.

Quả cầu vàng kim cũng lập tức thu nhỏ lại một vòng, phía sau là một hàng rồng rắn các yêu quái cùng những người tu chân bị tụt lại.

Cái UFO vốn dĩ hoành tráng đến mức chấn động là thế, giờ đây lại biến thành một con nòng nọc to đùng trông cực kỳ buồn cười.

—— cuộc bay đua marathon của Tu Chân giới quả thực khiến cho quần chúng nhân dân cảm thấy vô cùng khó đỡ.

Đừng có mà cười nhạo Trì Mậu, người ta tốt xấu gì cũng đuổi theo được đội ngũ, về phần cái giống loài đến việc di chuyển cũng khốn khổ khốn nạn như thụ yêu, ngay cả tư cách tham chiến còn không có nữa kìa.

Lại nói về Trường Thừa môn chủ sau khi được Thần Nông Cốc chữa trị xong, mới vừa mơ màng tỉnh lại.

"Đỗ Hành đâu?"

Đám kiếm tiên còn đang kinh hồn táng đảm lập tức thở phào một hơi, may quá may quá, còn nhớ được Đỗ Hành, vậy thì đây là môn chủ, chứ không phải là Cổ thiên thần Trường Thừa kia.

"Đỗ Hành cùng Thẩm Đông đâu?" Môn chủ vẫn cứ canh cánh trong lòng, ông ta nhất định phải tìm hiểu cho bằng được xem có phải công pháp mà mình truyền xuống có vấn đề không.

Đám kiếm tiên lại sai lầm cho rằng đây chính là dấu hiệu Trường Thừa môn chủ đang nổi trận lôi đình về chuyện của Đỗ Hành cùng Thẩm Đông, vì thế cả đám thấp tha thấp thỏm dòm nhau, Thái Nhạc kiếm tiên cố lấy dũng khí đứng ra khuyên bảo: "Môn chủ bớt giận, thật ra kiếm tu và kiếm..."

Cũng rất xứng đôi?

Chúng kiếm tiên khiếp đảm, bắt đầu tự sướng ra cảnh chỉ một lúc nữa thôi, bản thân mình cùng kiếm của mình sẽ thiếu điều bị văng thẳng vào tường, hoàn toàn không ngóc đầu dậy nổi, ngay cả Thái Nhạc kiếm tiên cũng bị đập cho dính cứng ngắc ở đó luôn.

"Bọn họ đang ở đâu?" Trường thừa môn chủ không vui.

"Ở... Á, linh lực thật mạnh!" Đám kiếm tiên thừa dịp nói lảng sang chuyện khác, tiếp đó liền vọt thẳng ra cửa.

Sau đó bọn họ rốt cuộc cũng thấy được con nòng nọc tổ chảng vàng chóe trên bầu trời.

Hai mắt Trường Thừa môn chủ càng thêm phát sáng như đuốc, ông ta chỉ thoáng nhìn qua liền nhận ra ngay đó là một sát trận, hơn nữa đứng tại chính giữa trận pháp chính là Đỗ Hành cùng Thẩm Đông (thị lực như này, có thể sánh với kính viễn vọng Hubble luôn rồi OTZ), ông ta tức thì giận dữ:

"Tu Chân giới là đang có ý gì?"

Đám kiếm tiên:...

Chẳng lẽ là hành động tự phát để bảo vệ Thẩm Đông Đỗ Hành, thế nên bọn họ liền đồng lòng kết trận chống lại Đoạn Thiên Môn?

Thái Nhạc kiếm tiên thoáng cái liền túa hết mồ hôi mẹ mồ hôi con, chuyện này, chuyện này cũng quá khoa trương rồi! Rốt cuộc ông ta có nên giúp cho bên kia không? Chọn môn chủ, hay là chọn đồ đệ mình?

Thái Nhạc kiếm tiên quyết đoán ngã ngửa ra sau. Được rồi, ít nhất thì ông ta vẫn có thể chọn giả chết.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương