Cầu Lui Nhân Gian Giới
-
Chương 144
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những trận chiến trọng đại nhất trong cuộc đời, đa số đều bắt buộc bản thân con người ta phải đơn độc tác chiến.
Đúng vậy, chúng ta đang nói đến cuộc thi khảo hạch cấp bốn, cho dù bạn có là kiếm tiên, bạn cũng chỉ có thể thi bằng chính thực lực của mình, kiếm cũng chẳng giúp được bạn.
Việc Thẩm Đông xem thường bọn họ không phải là không có lý, kiếm tiên Đoạn Thiên Môn cho dù có ngang ngược ngạo mạn hơn đi nữa, không lẽ còn có thể xách kiếm đi uy hiếp ban giám khảo hay sao? Vậy thì ngay cả khi lấy được bằng chứng nhận cấp bốn, toàn bộ Tu Chân giới cũng sẽ không công nhận.
"Em đừng nhìn nhận sai vấn đề!"
Đỗ Hành chỉ cần liếc mắt liền nhận ra Thẩm Đông đang nghĩ tới chuyện gì, vì thế tốt bụng nhắc nhở: "Em cảm thấy môn chủ... hoặc là đám người Linh Hoán kiếm tiên, còn cần đến tấm bằng chứng nhận cấp bốn đó để đi tìm việc làm ở Nhân gian sao?"
Thẩm Đông quyết đoán lắc đầu.
Cứ khoái đùa, đừng nói bọn họ nhận được chứng chỉ cấp bốn, cho dù có đậu luôn hết tám cấp, toàn bộ Tu Chân giới bao gồm cả siêu thị Sơn Hải, tuyệt đối cũng không ai dám nhận cái kiểu nhân viên như vậy đâu.
Kiếm tiên Đoạn Thiên Môn tuy rằng đến bây giờ vẫn chưa được cấp hộ khẩu (ý là không có thẻ hội viên siêu thị Sơn Hải), nhưng tốt xấu gì cũng cướp đoạt được một đống "đặc sản Thiên giới" trước khi trốn chạy xuống Nhân gian, sau này cũng không có khả năng bị thiếu tiền hay túng quẫn gì cả.
Thế nên vấn đề là ở chỗ này đây, đám người kia rốt cuộc tại sao lại muốn đi thi cấp bốn?
"Tăng cường sự hiểu biết về Nhân gian, giảm thiểu phá hoại?" Nói ra được câu này Thẩm Đông cũng do dự lắm chứ, chắc là không có vụ này đâu ha, đám kiếm tiên kia đời nào lại rèn luyện được giác ngộ cao như vậy?
Đỗ Hành im lặng gật đầu.
—— quả thật là như vậy, đám kiếm tiên kia chắc chắn không có loại giác ngộ này, nhưng môn chủ lại có đấy.
Hơn nữa Trường Thừa môn chủ lại là loại người tính cách ngoan cố, chuyện gì cũng thích tự thân vận động, quả thực chính là một thần tiên với tính thích kiểm soát cực mạnh. Ông ta sao có thể dễ dàng bỏ qua chuyện không thể nghe hiểu được những gì người khác nói, thậm chí còn chẳng nắm bắt được chút gì về tình hình hiện tại của Tu Chân giới cùng Nhân gian?
Đương nhiên yêu cầu của môn chủ luôn rất là nghiêm khắc, chẳng những đề ra yêu cầu cao đối với bản thân, thậm chí hà khắc ép buộc chúng môn nhân đệ tử phải tuân theo.
Thẩm Đông kinh hãi trố mắt ra một hồi lâu, bỗng nhiên bật thốt một câu từ tận đáy lòng: "May là anh không có phi thăng đó!"
Đỗ Hành đã dừng chân ở Nhân gian này hơn một trăm năm, vừa khéo lại trùng với thời điểm thế gian thay đổi nhiều nhất. Nếu như năm xưa Đỗ Hành phi thăng, vậy thì bây giờ e rằng y cũng đang là một thành viên trong cái đội ngũ khốn khổ khốn nạn dùi mài kinh sử chuẩn bị đi thi kia.
"Mà cũng phải nói, nếu như hồi đó anh thuận lợi phi thăng, vậy thì tôi cũng chẳng có cách nào biến hóa được ha!" Thẩm Đông xòe tay nhún vai.
Tuy rằng đã biến hóa thành khí linh, nhưng hắn vẫn có rất nhiều chuyện không như ý, chẳng hạn như phát rầu vì tiền, bị Đỗ Hành ăn hiếp... nhưng cũng có một vài chỗ tốt, thậm chí những chỗ tốt đó còn có thể đánh bại hết thảy mọi khuyết điểm khác!
Thẩm Đông nốc cạn sữa đậu nành trong ly, bắt đầu nghĩ tới mì thịt bò, đồ nướng và lẩu cay...
Sống cả đời người mà chưa từng được nếm qua mấy thứ này, quả thực là cực kỳ thiếu thốn cực kỳ bất hạnh.
Thẩm Đông còn đang thả hồn, lại chợt thấy Đỗ Hành đứng dậy đi ra ngoài.
"Ê?" Thẩm Đông liền quay đầu nhìn ra cửa sổ, bất ngờ phát hiện chiếc xe buýt du lịch kia đã chạy đi rồi, hắn nhanh chóng phóng ra ngoài đuổi theo.
"Làm sao bây giờ?" Nhìn con đường xe cộ nườm nượp qua lại, Thẩm Đông lập tức cảnh giác nói, "Phải xài tiền tiết kiệm đó, tiền taxi dạo này cũng tăng dữ lắm..."
"Bay theo phía sau."
"..."
Thẩm Đông biến sắc tại chỗ luôn: "Tôi mới chả cần hít khói ô tô đâu!"
Đỗ Hành thuận tay bịt lại mũi miệng Thẩm Đông: "Nín thở!"
Thẩm Đông nói vòng nói vo lấy cớ kháng nghị, song hiệu quả lại chẳng được bao nhiêu, cuối cùng bọn họ vẫn phải gia nhập vào đội quân người tu chân đu theo sau đít bốn chiếc xe buýt.
Trong thời điểm cận kề kỳ nghỉ lễ, giao thông thành phố rơi vào tình trạng ùn tắc nghẽn, mấy chiếc xe buýt lúc chạy lúc dừng, liên tục bị vây giữa dòng xe cộ đông đúc. Đám người dự thi chỉ hận không thể khiến cho xe chạy càng chậm hơn nữa, vậy thì có thể tranh thủ thời gian để xem thêm mấy trang sách, còn người nhà đưa tiễn thí sinh cũng tiện thể nhảy lên đứng trên nóc mấy chiếc xe khác.
Thẩm Đông vừa mới đứng vững là lập tức giãy khỏi tay của Đỗ Hành, ghét bỏ nhìn xuống dưới chân mình.
Cái nóc xe tải mà bọn họ vừa đặt chân lên rốt cuộc đã bao nhiêu lâu không được rửa ráy, ặc, là bao nhiêu lâu không gặp được mưa vậy? Bẩn quá xá bẩn, một lớp bụi thật dày phủ lên trên mặt, bên cạnh còn có thứ gì đó trông như vệt nước sình.
Lại nhanh chóng đổi chỗ, nhảy xuống mấy bao hàng to tướng được xếp trong thùng xe phía sau.
Tài xế xe tải đang chờ đèn đỏ chợt sửng sốt, ló đầu ra khỏi cửa sổ nhìn lên nóc xe.
Kỳ lạ, sao lại nghe thấy tiếng thình thình trên nóc xe, cứ như có người đang chạy nhảy trên đó vậy?
Hừm, dám là mấy thằng mất dạy nào đó đứng trên cầu vượt hoặc là trên mấy tòa cao ốc bên đường ném rác xuống chứ gì! Cầu cho nóc xe đừng bị đập hỏng! Tài xế vừa bất đắc dĩ vừa giận dữ mắng thầm.
Thẩm Đông nhàn nhã thoải mái ngồi trên một đống bột mì.
Mềm mềm êm êm, mà lại cố định chắc chắn, không để cho cả người hắn bị lún xuống dưới.
Kéo qua thêm một bao bột mì nữa để dựa lưng, vùng vai lưng đau nhức cũng được thả lỏng thoải mái cực kỳ, hắn chợt vui vẻ, buột miệng nói: "Cái kiểu bắt xe này không tệ đâu nhỉ, lần sau chúng ta cũng làm như vậy đi, vừa tiết kiệm tiền vừa không mất thời gian, xe buýt công cộng còn phải dừng ở trạm, mà nhiều lúc lại lao như điên trên đường."
Đỗ Hành không đáp, chỉ im lặng nhìn hắn.
Quả nhiên cái thói xấu khoái đi lậu trốn vé này của Tu Chân giới, tốc độ truyền nhiễm thật kinh người!
Xe buýt du lịch càng chạy càng lệch với tuyến đường chính, cuối cùng tất cả mọi người chỉ có thể ngoan ngoãn bay theo sau nó, vì thế Đỗ Hành đang xen lẫn trong đám người cũng bị phát hiện.
"A, quản lý Đỗ đây là?" Mọi người kinh ngạc, bọn họ nhớ rằng Đỗ Hành đã đậu hết kỳ thi các cấp về phàm nhân rồi mà.
Ánh mắt lia sang Thẩm Đông bên cạnh y, mọi người tức thì làm ra vẻ mặt vỡ lẽ.
Ồ, là đưa kiếm đi thi! Bởi vậy ta nói, pháp bảo biến hóa cũng không hẳn đã là chuyện tốt, nhìn đi, vô duyên vô cớ ôm thêm một đống phiền toái vào người —— đợi đến khi mấy người nhìn thấy kiếm của Đỗ Hành đi làm kiếm tiền đi rồi hẵng nói, đến lúc đó mấy người còn không ước ao còn không nghĩ rằng có pháp bảo biết biến hóa thật sự là quá tốt sao!
Thẩm Đông không nói năng gì, chỉ cảm thấy vui sướng trên nỗi đau của kẻ khác, không biết tới lúc đám người kia biết được các kiếm tiên Đoạn Thiên Môn cũng tới dự cuộc khảo hạch cấp bốn này, rốt cuộc sẽ phản ứng như thế nào nhỉ.
Còn đang nghĩ ngợi, trước mắt hắn liền bất ngờ tối sầm lại, bọn họ đã tiến vào không gian của Kiến Mộc.
Ánh mặt trời bị những tán cây rậm rạp bên trên che khuất toàn bộ, tại nơi này đưa tay không thấy được năm ngón, cho dù xui xẻo bị chặt đi phân nửa, nhưng những cành nhánh cùng nửa thân cây phía dưới của Kiến Mộc vẫn nguyên vẹn không chút sứt mẻ gì, còn tự động tạo ra một kết giới ngăn cách hoàn toàn với Nhân gian.
Chiếc xe buýt du lịch bắt đầu chạy dọc lên những nhánh rễ cây nghiêng nghiêng, sau đó lại đi men theo thân cây to lớn bao la đến mức nhìn không thấy điểm cuối.
Nhìn Kiến Mộc từ khoảng cách gần, Thẩm Đông khiếp đảm sờ sờ cái cổ của mình.
Cả một cây đại thụ với đường kính không khác gì một bức tường thế này, lúc trước hắn rốt cuộc đã chặt gãy nó như thế nào? Đỗ Hành vậy mà cũng dám ra tay sao? Thẩm Đông chỉ cần tưởng tượng như vậy đã cảm thấy xương cốt toàn thân đau nhức ê ẩm, tức thì nhịn không được mà nhe răng trợn mắt xoa bóp bả vai.
"A Thập, ngươi đang làm gì đó?" Khai Sơn Phủ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang sáp tới bắt chuyện với hắn.
Thẩm Đông cũng chán chả thèm sửa lại cái xưng hô dở hơi do ông anh búa này mới đặt cho mình, chỉ thuận miệng nói: "Nghĩ lại mà sợ!"
"Ha ha, ta hiểu mà, nguy hiểm thật đấy, ngươi thế mà chưa gãy!" Khai Sơn Phủ nháy mắt ra hiệu, còn cố ý tránh né Đỗ Hành, nhỏ giọng nói, "Nè, người anh em, mau mau thi cho xong cấp sáu đi, đến lúc đó ta dẫn ngươi đến Bàn Ti Động tìm vui!"
Thẩm Đông trợn trắng cả mắt, bộ cha nội búa này xem hắn là thằng ngu hả? Tiệm net thì có cái quái gì vui mà tìm.
"Không phải là chơi game, chat QQ lướt weibo xem taobao chứ? Cũng chỉ còn nhiêu đó cho tôi chơi thôi chứ đâu!" Thẩm Đông nhìn gã đầy khinh bỉ.
"Sau khi chúng ta phi thăng lên Thiên giới, ở Nhân gian lại ra thêm rất nhiều game mới, nhìn y như phim 3D luôn đó! Còn có cả ghế chơi game chuyên dụng, tay cầm điều khiển, thậm chí có thể cảm nhận được nhân vật của mình bị NPC đánh bị quái đá, đương nhiên đều rất nhẹ nhàng, chẳng thể xem là đau đớn gì." Khai Sơn cứ hễ nói đến game online là liền hăng hái hẳn lên, bộ dạng ước ao, "Tiếc là chúng ta chỉ mới ở trên Thiên giới có bốn năm, nếu là bốn mươi năm, không chừng còn có cả game đa chiều luôn ấy chứ!"
*Ghế chơi game:
"..."
"Không đúng! Ta nhớ là ngươi đã có giấy căn cước rồi mà!" Khai Sơn Phủ đột nhiên quay đầu lại nói, "Vậy ngươi tới đây làm gì? Chẵng lẽ muốn đi hóng hớt... Úi trời, khảo hạch cấp bốn thì có gì hay để xem, chúng ta đến Bàn Ti Động chơi đi!"
Khai Sơn Phủ quyết đoán ném luôn cái vị chủ nhân đang khốn khổ xông pha trường thi của mình sang một bên.
Thẩm Đông lùi lại một bước, tránh khỏi cái động tác kề vai sát cánh của ông anh búa này. Khí linh đều rất phản cảm với những đụng chạm của người khác ngoại trừ chủ nhân nhà mình, chẳng qua binh khí với nhau thì không sao cả, lúc đánh trận không phải cũng là trực tiếp nện vào nhau hay sao? Cho nên hành động này của Thẩm Đông lập tức khiến cho Khai Sơn Phủ sửng sốt.
"Mình mẩy đang nhức, đừng có đụng!"
"A, di chứng đốn cây đó hả?" Khai Sơn Phủ bình thường trở lại, còn cười ha ha, "Đúng rồi, hay là ngươi sinh ra bóng ma tâm lý luôn rồi? Vừa trông thấy Kiến Mộc là đau nhức cả người, hiểu mà hiểu mà!"
Hiểu cái đách gì!
Thẩm Đông lặng lẽ trừng mắt lườm Đỗ Hành, tiếp tục xoa bóp cánh tay: "Tôi nói này Khai Sơn, cái Bàn Ti Động gì đó anh đi một mình đi, tôi không có tiền!"
"Gì?" Ông anh búa lần này thật sự là trợn muốn lọt tròng mắt.
Đường đường một khí linh, thế nhưng bảo rằng mình không có tiền?!
Có khí linh nào thê thảm đến như vậy sao? Mà ngay cả Khai Sơn, cũng tuyệt đối là gã ăn thịt, trưởng lão Sa Sâm đến canh cũng chả có mà uống. Thông lệ của Tu Chân giới đều là dù có siết chặt đai lưng, cũng phải phụng dưỡng khí linh cho thật tốt! Nếu không thì sẽ bị khí linh ghét bỏ rồi dứt áo đi tìm chủ nhân khác.
"Ngươi giỡn thôi đúng không, Đỗ Hành vậy mà không có tiền?"
"Có loại sư môn như Đoạn Thiên Môn, anh cảm thấy thế nào?" Thẩm Đông lại đảo mắt.
Khai Sơn Phủ chỉ trong giây lát liền hiểu ra, chớp mắt đồng tình nhìn Thẩm Đông: "Ặc, thật sự là rất bất hạnh!" Pháp bảo bổn mạng của kiếm tu mà, thậm chí muốn đổi nghề cũng chẳng có khả năng! Cả đời cứ như vậy mà dính chung một chỗ.
Tròng mắt Thẩm Đông khẽ đảo, chứng tỏ hắn lại nảy ra chủ ý hư hỏng gì nữa rồi, ngay sau đó liền nghe thấy hắn vờ vịt thở dài: "Khai Sơn à, tôi cũng đã nói với anh rồi, tôi đây là không còn lựa chọn nào khác, thật ra khí linh đi tìm chủ nhân, cũng giống như con người ta đi tìm bạn đời vậy! Phải có ăn ý, phải tâm linh tương thông! Biết đối xử tốt với anh..."
Khai Sơn Phủ mới đầu còn cảm thấy lời hắn nói toàn là vớ va vớ vẩn, vừa định mở miệng phản bác, lại bị câu tiếp theo của Thẩm Đông bẻ cho suy nghĩ trật đường ray luôn, chỉ còn biết ngây ngốc gật đầu: "Đương nhiên rồi, chẳng những phải có thực lực, còn bắt buộc phải có tiền để cung phụng cho ta ăn uống vui chơi."
"Nhưng chỉ vậy thôi thì còn chưa được! Anh phải xem xét cả gia cảnh của người đó nữa... ý tôi là sư môn, bạn bè, kẻ địch, anh hiểu ý tôi không?"
"Không hiểu lắm." Khai Sơn Phủ thành thành thật thật nói.
"Khụ, chính là đối tượng đó dù có tốt hơn đi nữa cũng vô dụng, các thành viên trong gia đình nhất định không được là cái thể loại dở hơi khó đỡ! Anh không chỉ ở chung với người đó, mà là sống với cả một môn phái đấy! Nếu chọn không khéo, vậy thì những chuyện phiền toái cũng sẽ kéo tới không dứt, chẳng những khiến anh bần cùng, mà còn sứt đầu mẻ trán... Anh sẽ cảm thấy rằng, không bằng lúc đầu cứ chọn người có điều kiện kém hơn, nhưng quan hệ sư môn đơn giản hơn thì tốt biết bao nhiêu!"
"Vậy thì cứ hảo tụ hảo tán chia tay luôn cho rồi! Nhầm nhầm... là tách ra, chia tay gì chứ!" Khai Sơn Phủ vội phỉ nhổ một tiếng đầy khinh bỉ, sau đó đồng tình nhìn Thẩm Đông, "Ta nói, ép duyên là chuyện rất đau khổ mà!"
"..."
Không thể đạp bay cha nội búa 囧 một cục này, ngược lại còn lấy đá đập chân mình, Thẩm Đông chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói lảng sang chuyện khác: "Vậy, giám khảo kỳ thi cấp bốn lần này là ai?"
"Ha!" Khai Sơn Phủ vừa nghe hỏi vậy liền kiêu ngạo ưỡn ngực, trên gương mặt màu đồng đượm đầy ý cười, "Không chỉ là kỳ thi cấp bốn... tất cả các kỳ khảo hạch về phàm nhân cũng đều là do người đó làm giám khảo, Dư Côn Đỗ Hành Triển Viễn thì đã sao, đều phải dạt ra ba thước!"
Tu Chân giới còn có nhân vật lợi hại đến vậy sao = 皿 =
Thẩm Đông không dám tin, nếu thật sự là vậy thì tại sao hắn lại chưa từng được nghe nói đến?
"Là lão Đại của đám khí linh chúng ta... Ấy ấy, nói vậy cũng không đúng, đương nhiên là không lợi hại như Thập Phương Câu Diệt ngươi rồi, chẳng qua người nọ là pháp bảo, không phải binh khí, không thể đem ra so sánh được!" Khai Sơn Phủ mặt mày hớn hở, miệng mồm lưu loát bắt đầu quảng cáo, "Còn nhớ cái vụ đánh số thẻ hội viên không, chính là để phân loại chúng ta đấy, ngươi xuất hiện khá muộn, cho nên mang số 22, ta là 2... còn người nọ là 1. Là pháp bảo cấp bậc thần khí đó! Hà hà, Tu Chân giới có thể không có siêu thị Sơn Hải, không có Triển Viễn, nhưng tuyệt đối không thể không có người nọ!"
Không phải chứ...
Chiếc xe buýt du lịch đã ngừng lại, trên cái chạc cây rộng lớn như cả một quảng trường, có vài luồng ánh sáng mỏng manh chiếu rọi, chẳng qua không gian xung quanh đều trống trơ trống hoác, đừng nói là bàn ghế, ngay cả một tấm bồ đoàn cũng chả có, hoàn toàn chẳng có chút gì giống với một trường thi cả. Trong mấy cái góc gần đó có vài quỷ tu ngồi rải rác canh giữ Kiến Mộc, bọn họ cũng muốn thi đậu kỳ sát hạch để đổi lấy một công việc ổn định. Chẳng qua những Quỷ Hồn luân phiên trú đóng tại khu vực xung quanh Kiến Mộc và trên núi Bắc Mang này, sát khí trên người đều rất nặng, nếu tụ lại một chỗ thì quả thực sẽ là cảnh tượng âm phong từng cơn thét gào.
Trong một đám ngồi chồm hỗm tự kỷ như vậy, cái người đang đứng kia liền trở nên đặc biệt nổi bật.
Trên người vận áo choàng đen, tóc dài chấm đất, diện mạo trông tựa phái nữ, chỉ có ngoại hình như thế này mới có thể sánh với dáng vẻ của một vị thần tiên. Người nọ thờ ơ đứng giữa biển người, hờ hững nhìn thoáng qua bên này, sau đó tiêu sái bước thẳng tới đây.
"Nè, chủ nhân của ta cũng tới thi đó, ngươi nhớ chiếu cố nhiều chút nha!" Khai Sơn nhảy xổ ra chào hỏi.
Người nọ cười như không cười, vừa mới cất tiếng, giọng nói liền như kim loại va đập vào nhau, âm vang mạnh mẽ, quả thực vô cùng có lỗi với khuôn mặt xinh đẹp nhường kia:
"Thẩm Đông đúng không? Chúng ta đã gặp nhau!"
Vẫn còn người không dùng xưng hô Thập Phương Câu Diệt để gọi hắn sao! A không, không phải người, là khí linh mới đúng!
Thẩm Đông kinh ngạc vô cùng, còn cẩn thận quan sát người kia mấy lần. Tiếc rằng từ vẻ bề ngoài của người nọ, căn bản là không có cách nào nhìn ra nguyên hình.
"Ta là giám khảo trông coi tất cả kỳ thi khảo hạch cấp bậc phàm nhân của Tu Chân giới, ừm, đây chỉ là nghề tay trái để kiếm thêm thu nhập. Ta còn mở một khách sạn, cậu cũng đã từng ở qua... Trường Hữu bị mấy vị kiếm tiên Đoạn Thiên Môn nhà cậu hù dọa đến mức bãi công, người làm chủ như ta còn chưa tới tìm các cậu đâu đấy!"
Thẩm Đông đã thiếu điều dại ra, khách sạn Phong Trần là do cái con người trước mặt hắn đây thành lập sao?
"Khoan đã, tôi không nhớ đã từng gặp anh ở đâu cả!" Thẩm Đông cảnh giác nhìn người nọ.
"Ồ, yên tâm, ta không có thói quen rình rập tại khách sạn Phong Trần đâu... Mở khách sạn chỉ là việc làm từ thiện của ta cho Tu Chân giới mà thôi, cậu xem, có nhiều yêu tu vô gia cư như vậy, lúc nào cũng phải tập trung an bài giải quyết cho họ." Ngài giám khảo tiếp tục dùng cái loại thanh âm kỳ quái kia cười cười, sau đó còn vươn tay, rất ra dáng phàm nhân mà bày ra tư thế muốn bắt tay, "Ta tên là La Bàn, chẳng qua Tu Chân giới bình thường đều gọi ta là Bắc Đẩu."
Giọng nói của người này nghe hơi bị quen thì phải.
Thẩm Đông còn đang buồn bực, đột nhiên nghe thấy đối phương tự báo ra danh tính, thoáng cái hắn liền sáng tỏ, hoảng hồn nhảy ra xa, run rẩy chỉ vào người kia hỏi: "Bắc Đẩu? Anh, anh là tàu tốc hành Bắc Đẩu Thần Châu?!"
"À, chút việc kinh doanh cỏn con mà thôi." Ngài giám khảo cười tủm tỉm rút ra một tấm danh thiếp đưa cho hắn, "Đây là trạm dừng tại tất cả các thành phố lớn của Trung Quốc, cùng với lịch trình của tàu tốc hành Bắc Đẩu Thần Châu, La Bàn ngô đây, chính là thần khí thượng cổ, pháp lực có thể bao trùm cả Thần Châu, cũng có thể tùy ý dùng pháp lực dựng lên thông đạo cho cậu, đồng thời mở ra một trăm tuyến đường khác, mấy vạn người đi qua cũng không thành vấn đề!"
"..."
Giọng điệu này sao nghe cứ như server của một game nào đó có thể cùng lúc chèo chống hàng chục ngàn người chơi trực tuyến truy cập tại nhà vậy?
—— còn cái thứ gọi là La Bàn kia, không phải là một trong bốn phát minh vĩ đại trong truyền thuyết sao!
Khai Sơn Phủ đứng bên cạnh lén lút nói nhỏ với hắn: "A Thập, ngươi ngàn vạn lần đừng để bị vẻ bề ngoài của tên này lừa, diện mạo kia là do chỉnh dung mà ra đó! Lúc hắn ta vừa mới biến hóa, cái khuôn mặt đó còn bị lõm vào chính giữa nữa kìa, mũi thì thấp, xương gò má thì cao... mặt mũi kỳ dị lắm luôn!"
Quả nhiên là vậy!!
Thẩm Đông 囧 đến mức nói không nên lời.
Nhưng mà cũng phải thông cảm chút đi, nguyên hình của người ta chỉ là hơi bị giống cái thìa thôi mà, Khai Sơn anh sao lại có thể tùy tiện kỳ thị người khác chứ!
Lúc này, trong đám Quỷ Hồn âm khí dày đặc đang ngồi một bên chờ cuộc thi bắt đầu, bỗng nhiên có một kẻ bò ra, tóc tai bù xù người ngợm nhếch nhác, giọng nói thều thào hơi thở mong manh: "Đỗ Hành... ngươi... ngươi cũng tới cuộc thi này sao! Cứu mạng, vi sư khổ lắm rồi!"
Những trận chiến trọng đại nhất trong cuộc đời, đa số đều bắt buộc bản thân con người ta phải đơn độc tác chiến.
Đúng vậy, chúng ta đang nói đến cuộc thi khảo hạch cấp bốn, cho dù bạn có là kiếm tiên, bạn cũng chỉ có thể thi bằng chính thực lực của mình, kiếm cũng chẳng giúp được bạn.
Việc Thẩm Đông xem thường bọn họ không phải là không có lý, kiếm tiên Đoạn Thiên Môn cho dù có ngang ngược ngạo mạn hơn đi nữa, không lẽ còn có thể xách kiếm đi uy hiếp ban giám khảo hay sao? Vậy thì ngay cả khi lấy được bằng chứng nhận cấp bốn, toàn bộ Tu Chân giới cũng sẽ không công nhận.
"Em đừng nhìn nhận sai vấn đề!"
Đỗ Hành chỉ cần liếc mắt liền nhận ra Thẩm Đông đang nghĩ tới chuyện gì, vì thế tốt bụng nhắc nhở: "Em cảm thấy môn chủ... hoặc là đám người Linh Hoán kiếm tiên, còn cần đến tấm bằng chứng nhận cấp bốn đó để đi tìm việc làm ở Nhân gian sao?"
Thẩm Đông quyết đoán lắc đầu.
Cứ khoái đùa, đừng nói bọn họ nhận được chứng chỉ cấp bốn, cho dù có đậu luôn hết tám cấp, toàn bộ Tu Chân giới bao gồm cả siêu thị Sơn Hải, tuyệt đối cũng không ai dám nhận cái kiểu nhân viên như vậy đâu.
Kiếm tiên Đoạn Thiên Môn tuy rằng đến bây giờ vẫn chưa được cấp hộ khẩu (ý là không có thẻ hội viên siêu thị Sơn Hải), nhưng tốt xấu gì cũng cướp đoạt được một đống "đặc sản Thiên giới" trước khi trốn chạy xuống Nhân gian, sau này cũng không có khả năng bị thiếu tiền hay túng quẫn gì cả.
Thế nên vấn đề là ở chỗ này đây, đám người kia rốt cuộc tại sao lại muốn đi thi cấp bốn?
"Tăng cường sự hiểu biết về Nhân gian, giảm thiểu phá hoại?" Nói ra được câu này Thẩm Đông cũng do dự lắm chứ, chắc là không có vụ này đâu ha, đám kiếm tiên kia đời nào lại rèn luyện được giác ngộ cao như vậy?
Đỗ Hành im lặng gật đầu.
—— quả thật là như vậy, đám kiếm tiên kia chắc chắn không có loại giác ngộ này, nhưng môn chủ lại có đấy.
Hơn nữa Trường Thừa môn chủ lại là loại người tính cách ngoan cố, chuyện gì cũng thích tự thân vận động, quả thực chính là một thần tiên với tính thích kiểm soát cực mạnh. Ông ta sao có thể dễ dàng bỏ qua chuyện không thể nghe hiểu được những gì người khác nói, thậm chí còn chẳng nắm bắt được chút gì về tình hình hiện tại của Tu Chân giới cùng Nhân gian?
Đương nhiên yêu cầu của môn chủ luôn rất là nghiêm khắc, chẳng những đề ra yêu cầu cao đối với bản thân, thậm chí hà khắc ép buộc chúng môn nhân đệ tử phải tuân theo.
Thẩm Đông kinh hãi trố mắt ra một hồi lâu, bỗng nhiên bật thốt một câu từ tận đáy lòng: "May là anh không có phi thăng đó!"
Đỗ Hành đã dừng chân ở Nhân gian này hơn một trăm năm, vừa khéo lại trùng với thời điểm thế gian thay đổi nhiều nhất. Nếu như năm xưa Đỗ Hành phi thăng, vậy thì bây giờ e rằng y cũng đang là một thành viên trong cái đội ngũ khốn khổ khốn nạn dùi mài kinh sử chuẩn bị đi thi kia.
"Mà cũng phải nói, nếu như hồi đó anh thuận lợi phi thăng, vậy thì tôi cũng chẳng có cách nào biến hóa được ha!" Thẩm Đông xòe tay nhún vai.
Tuy rằng đã biến hóa thành khí linh, nhưng hắn vẫn có rất nhiều chuyện không như ý, chẳng hạn như phát rầu vì tiền, bị Đỗ Hành ăn hiếp... nhưng cũng có một vài chỗ tốt, thậm chí những chỗ tốt đó còn có thể đánh bại hết thảy mọi khuyết điểm khác!
Thẩm Đông nốc cạn sữa đậu nành trong ly, bắt đầu nghĩ tới mì thịt bò, đồ nướng và lẩu cay...
Sống cả đời người mà chưa từng được nếm qua mấy thứ này, quả thực là cực kỳ thiếu thốn cực kỳ bất hạnh.
Thẩm Đông còn đang thả hồn, lại chợt thấy Đỗ Hành đứng dậy đi ra ngoài.
"Ê?" Thẩm Đông liền quay đầu nhìn ra cửa sổ, bất ngờ phát hiện chiếc xe buýt du lịch kia đã chạy đi rồi, hắn nhanh chóng phóng ra ngoài đuổi theo.
"Làm sao bây giờ?" Nhìn con đường xe cộ nườm nượp qua lại, Thẩm Đông lập tức cảnh giác nói, "Phải xài tiền tiết kiệm đó, tiền taxi dạo này cũng tăng dữ lắm..."
"Bay theo phía sau."
"..."
Thẩm Đông biến sắc tại chỗ luôn: "Tôi mới chả cần hít khói ô tô đâu!"
Đỗ Hành thuận tay bịt lại mũi miệng Thẩm Đông: "Nín thở!"
Thẩm Đông nói vòng nói vo lấy cớ kháng nghị, song hiệu quả lại chẳng được bao nhiêu, cuối cùng bọn họ vẫn phải gia nhập vào đội quân người tu chân đu theo sau đít bốn chiếc xe buýt.
Trong thời điểm cận kề kỳ nghỉ lễ, giao thông thành phố rơi vào tình trạng ùn tắc nghẽn, mấy chiếc xe buýt lúc chạy lúc dừng, liên tục bị vây giữa dòng xe cộ đông đúc. Đám người dự thi chỉ hận không thể khiến cho xe chạy càng chậm hơn nữa, vậy thì có thể tranh thủ thời gian để xem thêm mấy trang sách, còn người nhà đưa tiễn thí sinh cũng tiện thể nhảy lên đứng trên nóc mấy chiếc xe khác.
Thẩm Đông vừa mới đứng vững là lập tức giãy khỏi tay của Đỗ Hành, ghét bỏ nhìn xuống dưới chân mình.
Cái nóc xe tải mà bọn họ vừa đặt chân lên rốt cuộc đã bao nhiêu lâu không được rửa ráy, ặc, là bao nhiêu lâu không gặp được mưa vậy? Bẩn quá xá bẩn, một lớp bụi thật dày phủ lên trên mặt, bên cạnh còn có thứ gì đó trông như vệt nước sình.
Lại nhanh chóng đổi chỗ, nhảy xuống mấy bao hàng to tướng được xếp trong thùng xe phía sau.
Tài xế xe tải đang chờ đèn đỏ chợt sửng sốt, ló đầu ra khỏi cửa sổ nhìn lên nóc xe.
Kỳ lạ, sao lại nghe thấy tiếng thình thình trên nóc xe, cứ như có người đang chạy nhảy trên đó vậy?
Hừm, dám là mấy thằng mất dạy nào đó đứng trên cầu vượt hoặc là trên mấy tòa cao ốc bên đường ném rác xuống chứ gì! Cầu cho nóc xe đừng bị đập hỏng! Tài xế vừa bất đắc dĩ vừa giận dữ mắng thầm.
Thẩm Đông nhàn nhã thoải mái ngồi trên một đống bột mì.
Mềm mềm êm êm, mà lại cố định chắc chắn, không để cho cả người hắn bị lún xuống dưới.
Kéo qua thêm một bao bột mì nữa để dựa lưng, vùng vai lưng đau nhức cũng được thả lỏng thoải mái cực kỳ, hắn chợt vui vẻ, buột miệng nói: "Cái kiểu bắt xe này không tệ đâu nhỉ, lần sau chúng ta cũng làm như vậy đi, vừa tiết kiệm tiền vừa không mất thời gian, xe buýt công cộng còn phải dừng ở trạm, mà nhiều lúc lại lao như điên trên đường."
Đỗ Hành không đáp, chỉ im lặng nhìn hắn.
Quả nhiên cái thói xấu khoái đi lậu trốn vé này của Tu Chân giới, tốc độ truyền nhiễm thật kinh người!
Xe buýt du lịch càng chạy càng lệch với tuyến đường chính, cuối cùng tất cả mọi người chỉ có thể ngoan ngoãn bay theo sau nó, vì thế Đỗ Hành đang xen lẫn trong đám người cũng bị phát hiện.
"A, quản lý Đỗ đây là?" Mọi người kinh ngạc, bọn họ nhớ rằng Đỗ Hành đã đậu hết kỳ thi các cấp về phàm nhân rồi mà.
Ánh mắt lia sang Thẩm Đông bên cạnh y, mọi người tức thì làm ra vẻ mặt vỡ lẽ.
Ồ, là đưa kiếm đi thi! Bởi vậy ta nói, pháp bảo biến hóa cũng không hẳn đã là chuyện tốt, nhìn đi, vô duyên vô cớ ôm thêm một đống phiền toái vào người —— đợi đến khi mấy người nhìn thấy kiếm của Đỗ Hành đi làm kiếm tiền đi rồi hẵng nói, đến lúc đó mấy người còn không ước ao còn không nghĩ rằng có pháp bảo biết biến hóa thật sự là quá tốt sao!
Thẩm Đông không nói năng gì, chỉ cảm thấy vui sướng trên nỗi đau của kẻ khác, không biết tới lúc đám người kia biết được các kiếm tiên Đoạn Thiên Môn cũng tới dự cuộc khảo hạch cấp bốn này, rốt cuộc sẽ phản ứng như thế nào nhỉ.
Còn đang nghĩ ngợi, trước mắt hắn liền bất ngờ tối sầm lại, bọn họ đã tiến vào không gian của Kiến Mộc.
Ánh mặt trời bị những tán cây rậm rạp bên trên che khuất toàn bộ, tại nơi này đưa tay không thấy được năm ngón, cho dù xui xẻo bị chặt đi phân nửa, nhưng những cành nhánh cùng nửa thân cây phía dưới của Kiến Mộc vẫn nguyên vẹn không chút sứt mẻ gì, còn tự động tạo ra một kết giới ngăn cách hoàn toàn với Nhân gian.
Chiếc xe buýt du lịch bắt đầu chạy dọc lên những nhánh rễ cây nghiêng nghiêng, sau đó lại đi men theo thân cây to lớn bao la đến mức nhìn không thấy điểm cuối.
Nhìn Kiến Mộc từ khoảng cách gần, Thẩm Đông khiếp đảm sờ sờ cái cổ của mình.
Cả một cây đại thụ với đường kính không khác gì một bức tường thế này, lúc trước hắn rốt cuộc đã chặt gãy nó như thế nào? Đỗ Hành vậy mà cũng dám ra tay sao? Thẩm Đông chỉ cần tưởng tượng như vậy đã cảm thấy xương cốt toàn thân đau nhức ê ẩm, tức thì nhịn không được mà nhe răng trợn mắt xoa bóp bả vai.
"A Thập, ngươi đang làm gì đó?" Khai Sơn Phủ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang sáp tới bắt chuyện với hắn.
Thẩm Đông cũng chán chả thèm sửa lại cái xưng hô dở hơi do ông anh búa này mới đặt cho mình, chỉ thuận miệng nói: "Nghĩ lại mà sợ!"
"Ha ha, ta hiểu mà, nguy hiểm thật đấy, ngươi thế mà chưa gãy!" Khai Sơn Phủ nháy mắt ra hiệu, còn cố ý tránh né Đỗ Hành, nhỏ giọng nói, "Nè, người anh em, mau mau thi cho xong cấp sáu đi, đến lúc đó ta dẫn ngươi đến Bàn Ti Động tìm vui!"
Thẩm Đông trợn trắng cả mắt, bộ cha nội búa này xem hắn là thằng ngu hả? Tiệm net thì có cái quái gì vui mà tìm.
"Không phải là chơi game, chat QQ lướt weibo xem taobao chứ? Cũng chỉ còn nhiêu đó cho tôi chơi thôi chứ đâu!" Thẩm Đông nhìn gã đầy khinh bỉ.
"Sau khi chúng ta phi thăng lên Thiên giới, ở Nhân gian lại ra thêm rất nhiều game mới, nhìn y như phim 3D luôn đó! Còn có cả ghế chơi game chuyên dụng, tay cầm điều khiển, thậm chí có thể cảm nhận được nhân vật của mình bị NPC đánh bị quái đá, đương nhiên đều rất nhẹ nhàng, chẳng thể xem là đau đớn gì." Khai Sơn cứ hễ nói đến game online là liền hăng hái hẳn lên, bộ dạng ước ao, "Tiếc là chúng ta chỉ mới ở trên Thiên giới có bốn năm, nếu là bốn mươi năm, không chừng còn có cả game đa chiều luôn ấy chứ!"
*Ghế chơi game:
"..."
"Không đúng! Ta nhớ là ngươi đã có giấy căn cước rồi mà!" Khai Sơn Phủ đột nhiên quay đầu lại nói, "Vậy ngươi tới đây làm gì? Chẵng lẽ muốn đi hóng hớt... Úi trời, khảo hạch cấp bốn thì có gì hay để xem, chúng ta đến Bàn Ti Động chơi đi!"
Khai Sơn Phủ quyết đoán ném luôn cái vị chủ nhân đang khốn khổ xông pha trường thi của mình sang một bên.
Thẩm Đông lùi lại một bước, tránh khỏi cái động tác kề vai sát cánh của ông anh búa này. Khí linh đều rất phản cảm với những đụng chạm của người khác ngoại trừ chủ nhân nhà mình, chẳng qua binh khí với nhau thì không sao cả, lúc đánh trận không phải cũng là trực tiếp nện vào nhau hay sao? Cho nên hành động này của Thẩm Đông lập tức khiến cho Khai Sơn Phủ sửng sốt.
"Mình mẩy đang nhức, đừng có đụng!"
"A, di chứng đốn cây đó hả?" Khai Sơn Phủ bình thường trở lại, còn cười ha ha, "Đúng rồi, hay là ngươi sinh ra bóng ma tâm lý luôn rồi? Vừa trông thấy Kiến Mộc là đau nhức cả người, hiểu mà hiểu mà!"
Hiểu cái đách gì!
Thẩm Đông lặng lẽ trừng mắt lườm Đỗ Hành, tiếp tục xoa bóp cánh tay: "Tôi nói này Khai Sơn, cái Bàn Ti Động gì đó anh đi một mình đi, tôi không có tiền!"
"Gì?" Ông anh búa lần này thật sự là trợn muốn lọt tròng mắt.
Đường đường một khí linh, thế nhưng bảo rằng mình không có tiền?!
Có khí linh nào thê thảm đến như vậy sao? Mà ngay cả Khai Sơn, cũng tuyệt đối là gã ăn thịt, trưởng lão Sa Sâm đến canh cũng chả có mà uống. Thông lệ của Tu Chân giới đều là dù có siết chặt đai lưng, cũng phải phụng dưỡng khí linh cho thật tốt! Nếu không thì sẽ bị khí linh ghét bỏ rồi dứt áo đi tìm chủ nhân khác.
"Ngươi giỡn thôi đúng không, Đỗ Hành vậy mà không có tiền?"
"Có loại sư môn như Đoạn Thiên Môn, anh cảm thấy thế nào?" Thẩm Đông lại đảo mắt.
Khai Sơn Phủ chỉ trong giây lát liền hiểu ra, chớp mắt đồng tình nhìn Thẩm Đông: "Ặc, thật sự là rất bất hạnh!" Pháp bảo bổn mạng của kiếm tu mà, thậm chí muốn đổi nghề cũng chẳng có khả năng! Cả đời cứ như vậy mà dính chung một chỗ.
Tròng mắt Thẩm Đông khẽ đảo, chứng tỏ hắn lại nảy ra chủ ý hư hỏng gì nữa rồi, ngay sau đó liền nghe thấy hắn vờ vịt thở dài: "Khai Sơn à, tôi cũng đã nói với anh rồi, tôi đây là không còn lựa chọn nào khác, thật ra khí linh đi tìm chủ nhân, cũng giống như con người ta đi tìm bạn đời vậy! Phải có ăn ý, phải tâm linh tương thông! Biết đối xử tốt với anh..."
Khai Sơn Phủ mới đầu còn cảm thấy lời hắn nói toàn là vớ va vớ vẩn, vừa định mở miệng phản bác, lại bị câu tiếp theo của Thẩm Đông bẻ cho suy nghĩ trật đường ray luôn, chỉ còn biết ngây ngốc gật đầu: "Đương nhiên rồi, chẳng những phải có thực lực, còn bắt buộc phải có tiền để cung phụng cho ta ăn uống vui chơi."
"Nhưng chỉ vậy thôi thì còn chưa được! Anh phải xem xét cả gia cảnh của người đó nữa... ý tôi là sư môn, bạn bè, kẻ địch, anh hiểu ý tôi không?"
"Không hiểu lắm." Khai Sơn Phủ thành thành thật thật nói.
"Khụ, chính là đối tượng đó dù có tốt hơn đi nữa cũng vô dụng, các thành viên trong gia đình nhất định không được là cái thể loại dở hơi khó đỡ! Anh không chỉ ở chung với người đó, mà là sống với cả một môn phái đấy! Nếu chọn không khéo, vậy thì những chuyện phiền toái cũng sẽ kéo tới không dứt, chẳng những khiến anh bần cùng, mà còn sứt đầu mẻ trán... Anh sẽ cảm thấy rằng, không bằng lúc đầu cứ chọn người có điều kiện kém hơn, nhưng quan hệ sư môn đơn giản hơn thì tốt biết bao nhiêu!"
"Vậy thì cứ hảo tụ hảo tán chia tay luôn cho rồi! Nhầm nhầm... là tách ra, chia tay gì chứ!" Khai Sơn Phủ vội phỉ nhổ một tiếng đầy khinh bỉ, sau đó đồng tình nhìn Thẩm Đông, "Ta nói, ép duyên là chuyện rất đau khổ mà!"
"..."
Không thể đạp bay cha nội búa 囧 một cục này, ngược lại còn lấy đá đập chân mình, Thẩm Đông chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói lảng sang chuyện khác: "Vậy, giám khảo kỳ thi cấp bốn lần này là ai?"
"Ha!" Khai Sơn Phủ vừa nghe hỏi vậy liền kiêu ngạo ưỡn ngực, trên gương mặt màu đồng đượm đầy ý cười, "Không chỉ là kỳ thi cấp bốn... tất cả các kỳ khảo hạch về phàm nhân cũng đều là do người đó làm giám khảo, Dư Côn Đỗ Hành Triển Viễn thì đã sao, đều phải dạt ra ba thước!"
Tu Chân giới còn có nhân vật lợi hại đến vậy sao = 皿 =
Thẩm Đông không dám tin, nếu thật sự là vậy thì tại sao hắn lại chưa từng được nghe nói đến?
"Là lão Đại của đám khí linh chúng ta... Ấy ấy, nói vậy cũng không đúng, đương nhiên là không lợi hại như Thập Phương Câu Diệt ngươi rồi, chẳng qua người nọ là pháp bảo, không phải binh khí, không thể đem ra so sánh được!" Khai Sơn Phủ mặt mày hớn hở, miệng mồm lưu loát bắt đầu quảng cáo, "Còn nhớ cái vụ đánh số thẻ hội viên không, chính là để phân loại chúng ta đấy, ngươi xuất hiện khá muộn, cho nên mang số 22, ta là 2... còn người nọ là 1. Là pháp bảo cấp bậc thần khí đó! Hà hà, Tu Chân giới có thể không có siêu thị Sơn Hải, không có Triển Viễn, nhưng tuyệt đối không thể không có người nọ!"
Không phải chứ...
Chiếc xe buýt du lịch đã ngừng lại, trên cái chạc cây rộng lớn như cả một quảng trường, có vài luồng ánh sáng mỏng manh chiếu rọi, chẳng qua không gian xung quanh đều trống trơ trống hoác, đừng nói là bàn ghế, ngay cả một tấm bồ đoàn cũng chả có, hoàn toàn chẳng có chút gì giống với một trường thi cả. Trong mấy cái góc gần đó có vài quỷ tu ngồi rải rác canh giữ Kiến Mộc, bọn họ cũng muốn thi đậu kỳ sát hạch để đổi lấy một công việc ổn định. Chẳng qua những Quỷ Hồn luân phiên trú đóng tại khu vực xung quanh Kiến Mộc và trên núi Bắc Mang này, sát khí trên người đều rất nặng, nếu tụ lại một chỗ thì quả thực sẽ là cảnh tượng âm phong từng cơn thét gào.
Trong một đám ngồi chồm hỗm tự kỷ như vậy, cái người đang đứng kia liền trở nên đặc biệt nổi bật.
Trên người vận áo choàng đen, tóc dài chấm đất, diện mạo trông tựa phái nữ, chỉ có ngoại hình như thế này mới có thể sánh với dáng vẻ của một vị thần tiên. Người nọ thờ ơ đứng giữa biển người, hờ hững nhìn thoáng qua bên này, sau đó tiêu sái bước thẳng tới đây.
"Nè, chủ nhân của ta cũng tới thi đó, ngươi nhớ chiếu cố nhiều chút nha!" Khai Sơn nhảy xổ ra chào hỏi.
Người nọ cười như không cười, vừa mới cất tiếng, giọng nói liền như kim loại va đập vào nhau, âm vang mạnh mẽ, quả thực vô cùng có lỗi với khuôn mặt xinh đẹp nhường kia:
"Thẩm Đông đúng không? Chúng ta đã gặp nhau!"
Vẫn còn người không dùng xưng hô Thập Phương Câu Diệt để gọi hắn sao! A không, không phải người, là khí linh mới đúng!
Thẩm Đông kinh ngạc vô cùng, còn cẩn thận quan sát người kia mấy lần. Tiếc rằng từ vẻ bề ngoài của người nọ, căn bản là không có cách nào nhìn ra nguyên hình.
"Ta là giám khảo trông coi tất cả kỳ thi khảo hạch cấp bậc phàm nhân của Tu Chân giới, ừm, đây chỉ là nghề tay trái để kiếm thêm thu nhập. Ta còn mở một khách sạn, cậu cũng đã từng ở qua... Trường Hữu bị mấy vị kiếm tiên Đoạn Thiên Môn nhà cậu hù dọa đến mức bãi công, người làm chủ như ta còn chưa tới tìm các cậu đâu đấy!"
Thẩm Đông đã thiếu điều dại ra, khách sạn Phong Trần là do cái con người trước mặt hắn đây thành lập sao?
"Khoan đã, tôi không nhớ đã từng gặp anh ở đâu cả!" Thẩm Đông cảnh giác nhìn người nọ.
"Ồ, yên tâm, ta không có thói quen rình rập tại khách sạn Phong Trần đâu... Mở khách sạn chỉ là việc làm từ thiện của ta cho Tu Chân giới mà thôi, cậu xem, có nhiều yêu tu vô gia cư như vậy, lúc nào cũng phải tập trung an bài giải quyết cho họ." Ngài giám khảo tiếp tục dùng cái loại thanh âm kỳ quái kia cười cười, sau đó còn vươn tay, rất ra dáng phàm nhân mà bày ra tư thế muốn bắt tay, "Ta tên là La Bàn, chẳng qua Tu Chân giới bình thường đều gọi ta là Bắc Đẩu."
Giọng nói của người này nghe hơi bị quen thì phải.
Thẩm Đông còn đang buồn bực, đột nhiên nghe thấy đối phương tự báo ra danh tính, thoáng cái hắn liền sáng tỏ, hoảng hồn nhảy ra xa, run rẩy chỉ vào người kia hỏi: "Bắc Đẩu? Anh, anh là tàu tốc hành Bắc Đẩu Thần Châu?!"
"À, chút việc kinh doanh cỏn con mà thôi." Ngài giám khảo cười tủm tỉm rút ra một tấm danh thiếp đưa cho hắn, "Đây là trạm dừng tại tất cả các thành phố lớn của Trung Quốc, cùng với lịch trình của tàu tốc hành Bắc Đẩu Thần Châu, La Bàn ngô đây, chính là thần khí thượng cổ, pháp lực có thể bao trùm cả Thần Châu, cũng có thể tùy ý dùng pháp lực dựng lên thông đạo cho cậu, đồng thời mở ra một trăm tuyến đường khác, mấy vạn người đi qua cũng không thành vấn đề!"
"..."
Giọng điệu này sao nghe cứ như server của một game nào đó có thể cùng lúc chèo chống hàng chục ngàn người chơi trực tuyến truy cập tại nhà vậy?
—— còn cái thứ gọi là La Bàn kia, không phải là một trong bốn phát minh vĩ đại trong truyền thuyết sao!
Khai Sơn Phủ đứng bên cạnh lén lút nói nhỏ với hắn: "A Thập, ngươi ngàn vạn lần đừng để bị vẻ bề ngoài của tên này lừa, diện mạo kia là do chỉnh dung mà ra đó! Lúc hắn ta vừa mới biến hóa, cái khuôn mặt đó còn bị lõm vào chính giữa nữa kìa, mũi thì thấp, xương gò má thì cao... mặt mũi kỳ dị lắm luôn!"
Quả nhiên là vậy!!
Thẩm Đông 囧 đến mức nói không nên lời.
Nhưng mà cũng phải thông cảm chút đi, nguyên hình của người ta chỉ là hơi bị giống cái thìa thôi mà, Khai Sơn anh sao lại có thể tùy tiện kỳ thị người khác chứ!
Lúc này, trong đám Quỷ Hồn âm khí dày đặc đang ngồi một bên chờ cuộc thi bắt đầu, bỗng nhiên có một kẻ bò ra, tóc tai bù xù người ngợm nhếch nhác, giọng nói thều thào hơi thở mong manh: "Đỗ Hành... ngươi... ngươi cũng tới cuộc thi này sao! Cứu mạng, vi sư khổ lắm rồi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook