Cầu Lui Nhân Gian Giới
-
Chương 124
Bãi phế tích bị đèn pha cường độ mạnh rọi đến sáng trưng, bốn phía giăng đầy những dải băng ngăn cách của cảnh sát. Nếu nói nơi này có ma quỷ lộng hành, nhất định sẽ có vài người to gan lớn mật e ngại cuộc sống quá nhàm chán mà lẻn vào tìm vui, nhưng khi phía trước đã treo biển báo khu vực địa tầng rỗng, mọi người muốn tránh còn tránh không kịp. Dù sao đầu năm nay cứ dăm bữa nửa tháng là lại có thể thấy được mấy tin tức như mặt đường đột nhiên sụt lún ra mấy cái hố tử thần to tướng, người đi đường lẫn xe cộ đều rơi xuống, cảnh tượng nhìn mà phát kinh.
Mấy con mèo hoang nhàn nhã ngồi trong bóng râm của đống phế tích, móng vuốt mài xuống cát đá, lại hăng say cào xé mấy cái sofa hay vật dụng trong nhà đã bị vứt bỏ. Chúng nó không ưa thứ ánh sáng lóa mắt này, thỉnh thoảng sẽ phát ra mấy tiếng kêu khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.
"Hề hề, mùa xuân đến rồi, khó trách..." Một anh cảnh sát trông chừng dải ngăn cách lên tiếng trêu ghẹo cậu đồng nghiệp.
"Lão Trương, anh nói thử xem, nơi này thật sự có chuyện ma quái sao?" Cậu bạn đồng nghiệp dựa vào cánh cửa xe, dõi mắt quan sát mấy tòa nhà nằm sâu trong khu phế tích, nhỏ giọng nói, "Nếu không, trong cục tại sao lại điều đội trưởng Chu đến đây? Bên đội trưởng Chu chỉ phụ trách mấy vụ án hình sự... Nói không chừng trong tòa nhà ma đó đã từng xảy ra án mạng."
"Không có đâu! Anh mày trông coi khu vực này bao nhiêu lâu nay, sao có thể chưa từng nghe nói được? Mười năm nay, mấy vụ án xảy ra trong khu đô thị cũ này nhiều nhất chỉ là cầm dao cướp bóc... A, đúng rồi! Chú còn nhớ bốn năm trước có cái án liên hoàn giết người phanh thây gì không? Tin tức không được truyền ra, chỉ biết có một nạn nhân trong đó mở tiệm bán tạp hóa ở chính cái tiểu khu này."
"Vậy vụ án kia có kết quả không?"
"Không biết, chỉ nói là việc cơ mật, cũng không biết có phá được án hay không nữa, hoặc có lẽ đã được liệt vào án chưa giải quyết rồi... A, kỳ lạ, sao càng ngày càng lạnh vậy, cái thứ thời tiết quái quỷ này!"
Nhóc ly miêu màu đen chậm rãi bước ngang qua trước mặt bọn họ, chui qua dải ngăn cách màu vàng, sau đó chọn nơi tối nhất, bóng râm nhỏ nhất dưới ánh đèn đường mà ngồi xuống, thi thoảng đùa nghịch cái đuôi của mình.
Đây là thời điểm tối tăm nhất trước khi trời sáng, trên đường không một bóng người, đèn đường trông như một đám u linh, lặng lẽ tỏa ra ánh sáng hiu hắt trong màn sương mù dày đặc. Một bóng người kéo theo xe quét rác thong thả đi từ đằng xa tới, sau đó dừng lại, giơ chổi lên bắt đầu làm việc.
"Liu~"
Thạch Lưu thò đầu ra, sau đó dùng móng vuốt đẩy nhẹ một mớ đồ vật ra phía trước.
"Mèo con, mày lại đi nhặt chai đó hả?" Ông lão mặc đồng phục công nhân vệ sinh cười tủm tỉm ngồi xuống nhìn, phát hiện ngoại trừ mấy lon nước ngọt rỗng bị đè bẹp ra, còn có một cái tay cầm bằng nhựa hình bầu dục, thứ này ông đã từng thấy mấy thanh niên khác dùng qua, chính là lấy túi nilon treo dưới tay cầm, vậy thì có thể thoải mái cầm nắm đong đưa, tránh cho túi nilon quá nặng, siết chặt ngón tay làm xuất hiện vết hằn. Cái tay cầm bằng nhựa này có lẽ là được đào từ trong bãi phế tích ra, cho nên có hơi bẩn một chút, chẳng qua đem về rửa sạch là có thể tái sử dụng được ngay.
Ông lão vuốt vuốt đầu Thạch Lưu, sau đó đem mấy thứ này bỏ vào trong túi nilon treo trên xe rác, lại lấy ra nửa miếng bánh cứng như đá thảy xuống đất. Cái bánh này có lẽ được mua từ sáng hôm qua, dầu mỡ rất ít, bên trên cũng không thấy rắc hành băm hay hạt mè gì, mà bánh cũng rất dày. Nhóc ly miêu cũng không di chuyển, chỉ im lặng cúi đầu xuống gặm bánh.
Sương rất dày, hiện giờ sương mù trong thành phố thường phải đợi đến buổi chiều mới chịu tản ra, vào thời điểm sương mù nghiêm trọng thì thậm chí có vài ngày liên tiếp không nhìn thấy được bầu trời trong xanh. Ngẫu nhiên có chiếc xe chạy ngang qua, nom cứ như một con quái vật lao ra từ trong sương mù, chỉ có thể thấy được hình dạng mơ hồ.
Có vài thứ rác rưởi được ném từ trong cửa kính xe ra ngoài, phất phơ giữa con đường lớn, ông lão cầm chổi quét dọn, nửa thân thể cứ như bị đè nặng dưới màn sương mù, chỉ có thể trông thấy được đồng phục màu vàng dạ quang trên người.
Nhóc ly miêu đang gặm bánh bất thình lình ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm về phía ven đường.
"Liu liu ——" Tiếng kêu bỗng trở nên thê lương vô cùng, ông lão quét rác hoảng sợ, trước giờ ông chỉ biết con mèo nhỏ có tiếng kêu cổ quái này đại khái là bị vứt bỏ cho nên trở thành mèo hoang, dù sao cũng đã qua 5 năm, vậy mà con mèo này lại chẳng hề lớn thêm chút nào, nghe nói chó mèo có kích thước nhỏ nhắn lại không tiếp tục lớn lên đều có giá rất đắt, hiện giờ đột nhiên nghe được tiếng kêu to, ông lão cảm thấy như vừa bị tạt vào một chậu nước lạnh, sợ hãi kinh hoàng, thân thể cứng đờ, chưa kịp quay đầu lại nhìn, đã cảm thấy có một cơn gió to đột ngột đập thẳng vào mặt, đẩy cho ông ngã nhào ra đất.
Một tiếng phanh xe chói tai vang lên, tức thì khiến cho mấy chú cảnh sát đang đứng xa xa đều hoảng hồn đuổi qua bên này.
Trong tình huống thông thường, khi thứ âm thanh này xuất hiện, mặt đường đều sẽ để lại một vệt thắng xe thật dài, có đôi khi còn xảy ra tai nạn xe cộ.
"Bị gì vậy hả, nửa đêm nửa hôm đứng giữa đường, muốn chết hả!" Bên trong ô tô ló ra một cái đầu chửi rủa um sùm, tài xế cả người nồng nặc mùi rượu, còn chưa hết kinh hồn táng đảm, vừa rồi lúc gã liều mạng xoay tay lái phanh gấp, dường như trông thấy một cái bóng đen to lớn dữ tợn lao thẳng vào cửa kính xe, quả thực là húc cho cả chiếc xe của gã tông thẳng vào dãy bồn hoa bên đường.
"Lấy bằng lái ra! Sương mù dày đặc mà còn dám phóng xe nhanh như vậy... Say rượu lái xe! Anh chờ đi thi bằng lái thêm lần nữa đi!" Mấy anh cảnh sát nhân dân này hoàn toàn không ngại lấn sân sang vai trò cảnh sát giao thông, dù sao đầu năm nay trên mỗi chiếc xe đều có gắn bảng điện tử, đã đâm hỏng bồn hoa công cộng, muốn trốn tránh bồi thường là không có cửa đâu.
"Đừng, đừng... Tôi chỉ uống một chai bia thôi mà, thật đó! Là tiệc xã giao không từ chối được, mùi rượu là do lúc trốn nâng cốc thì bị ly rượu đổ lên người." Lái xe ảo não không thôi, còn bước xuống xe giải thích, "Tôi chỉ là vội về nhà, lại không thấy ai trên đường, cho nên chỉ tăng tốc một tí xíu thôi, tuyệt đối không có phóng nhanh vượt ẩu..."
Bánh xe sau của ô tô còn đang đè lên cái chổi bự kia, ngay cả cán chổi cũng bị gãy lìa.
Ông lão được người ta nâng dậy, đi tìm lại chiếc giày bị tuột ra vào lúc nguy hiểm ban nãy, trong lòng ông cũng cảm thấy chưa hết kinh hoàng.
Cái bóng đen dữ tợn vừa nãy còn hung hãn lao thẳng vào cái ô tô kia giờ đã theo sương mù lùi về phía nhóc ly miêu vẫn đang ngồi im bất động, sau đó dần dần thu nhỏ, trở lại thành một cái bóng dẹp nghiêng nghiêng dưới ánh đèn đường.
Thạch Lưu tiếp tục gặm bánh.
Nó ngồi dưới đèn đường, cả thân thể co lại thành một cục đen đen nho nhỏ.
Gặm chưa được hai miếng, nó lại bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tối đen như mực, bởi vì không có cổ, cho nên tư thế này có vẻ hơi bị quá sức, nó chỉ đành cố gắng đảo mắt không ngừng.
Giữa không trung chợt bay tới hai giọng nói:
"Sư huynh, thần thức nói cho ta biết, có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào ta."
"Đồ nhát gan! Đó là Thiên Cẩu... ở ngay dưới chân ngươi đó!"
"A ——"
Lái xe và cảnh sát đang nói chuyện đều giật mình hốt hoảng, dáo dác quay đầu lại nhìn.
Nhưng cả con đường đều vắng lặng như tờ, ngay cả xe cộ qua lại cũng không có, vậy tiếng kêu thảm thiết lúc nãy là từ đâu ra?
"Ngu ngốc, nói nhỏ thôi, bị phàm nhân nghe được là phải nộp tiền phạt đấy!"
"Ồ!"
"Nhanh đi làm việc đi, đừng có kì kèo nữa!"
"Tới liền đây..."
Lông mao toàn thân Thạch Lưu đều dựng đứng, nó phóng nhanh về phía bãi phế tích, thân hình như một tia chớp màu đen, được nửa đường thì cái bóng lại thoát ly khỏi cơ thể, biến thành một con quái vật to lớn dữ tợn trong sương đêm, uốn éo lẻn vào tòa nhà trước mặt, không màng đến trọng lực, nó chỉ nhảy hai ba cái liền leo lên đến khung cửa sổ mục nát, móng vuốt vỗ một cái lên nóc, mang đầy sát ý mà ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hai bóng người dần dần hiện ra từ trong hư không.
Người bên trái căng thẳng lấy ra tám kiện pháp bảo, trên dưới trái phải bao bọc xung quanh mình.
Sau đó người nọ rất nhanh liền bị kẻ bên cạnh tàn nhẫn đập cho một cú: "Đập nát cái tiền đồ nhà ngươi này, đây là sủng vật do Đỗ Hành nuôi, lần trước đến trang hoàng ta đã gặp qua rồi. Lại nói, đây không phải chỉ là một con Thiên Cẩu thôi sao, lấy cái lồng bỏ vô là được. Ái chà, căn phòng này bị hư hại nặng đến như vậy, còn không tu sửa thì sẽ sụp xuống mất..."
Con quái vật dữ tợn màu đen kia lập tức bị một thứ vật thể ngân quang lấp lánh chụp xuống đầu, nó liều mạng cào xé, nhưng lại chẳng có chút tác dụng gì. Nhóc ly miêu đứng trong đống gạch vụn dưới lầu nhúc nhích hai cái lỗ tai, trong mắt chứa đầy vẻ phẫn nộ.
Hai người đang kiểm tra tình trạng hư hao của căn phòng trên lầu tiếp tục nói chuyện trên trời dưới đất.
"Whoa, sư huynh ngươi xem bức tường này đi, dấu vết sâu thật, này phải là binh khí sắc bén đến mức nào kia chứ!"
Vươn tay chạm nhẹ, khu vực xung quanh vẫn còn rất kiên cố, không lập tức vỡ nát, rất rõ ràng đây không phải là binh khí, mà là kiếm khí.
"Đệ nhất cao thủ của Tu Chân giới quả nhiên bất phàm!" Sư đệ của đội ngũ trang hoàng cảm thán không thôi, "Đây là gỗ Đế Ốc, là thứ vật liệu tốt đến mức ngay cả ta cũng phải đập hỏng cả pháp bảo thì mới có thể tạo ra được một cái lỗ trên đó đấy!"
Vị sư huynh kia cũng rối rắm vô cùng, lục lọi trong cái vòng tay không gian trữ vật của mình ra một cái la bàn, bắt đầu đo đạc kích cỡ phòng ốc:
"Đỗ Hành này, không đâu tự dưng đi phá sập phòng ở làm gì? Đầu năm nay linh khí Nhân gian thiếu thốn, sản lượng các vật liệu gỗ cũng giảm sút theo từng năm, giá cả tăng cao gấp mấy lần, có tiền cũng không thể tiêu xài phung phí như vậy được!"
Sư đệ của đội ngũ trang hoàng hiển nhiên hãy còn mang trong mình tình cảm sùng bái đơn thuần đối với tuyệt đỉnh cao thủ gì đó, nhún vai nói: "Sư huynh này, dù có nói ngươi cũng không hiểu được đâu! Người như chúng ta, lúc mộng du nói mớ thì nhiều nhất cũng chỉ có thể đá ngã cái bàn cái ghế, còn kiếm tu... không! Kiếm tiên chỉ cần bất cẩn vung tay, thì có thể lập tức hủy luôn cả một căn nhà!"
"Phải không? Sao ta cảm thấy mấy dấu vết hư hại này trông cứ như chiến trường vậy!"
Lúc này, bỗng nhiên có một con hạc giấy màu vàng chầm chậm bay qua, vị sư huynh kia nhíu mày đón lấy.
"Triển Viễn đại sư gửi tới à?"
"A! Chẳng lẽ là do lúc nãy ta lỡ mồm kêu to!!" Sư đệ giật mình nhảy dựng, lần đầu tiên xuống núi đến Nhân gian, lần đầu tiên cùng sư huynh ra ngoài làm công tác trang hoàng, giấy phạt quả nhiên thật đáng sợ!
"Nói hưu nói vượn!" Vị sư huynh kia không nhịn được mà liếc xéo hắn một cái, mở bức thư ra.
Giây tiếp theo, người nọ liền phịch một tiếng quỳ xuống đất, hai mắt đờ đẫn: "Đây, đây không phải là sự thật!"
"Sư huynh? Ngươi sao vậy?" Hạc giấy đã tự động bốc cháy, hóa thành tro tàn, muốn xem trộm cũng chẳng còn cơ hội.
"Triển Viễn đại sư... Ông ta ủy thác chúng ta dọn sạch luôn cả bãi phế tích bên cạnh, tạo ra một tòa căn hộ."
"A?"
—— gửi tới đội ngũ trang hoàng của Bách Bảo Các, ngươi đang tu sửa căn phòng cho Đỗ Hành đúng không, bên cạnh đó cũng còn một mảnh đất trống, Tu Chân giới đã thông qua ban ngành bí mật quốc gia mà mua đứt luôn rồi, xin hãy làm ra một tòa căn hộ trong thời gian ba tháng, vật liệu nào kiên cố vững chắc nhất thì xài vật liệu đó, cả trong lẫn ngoài đều phải thiết lập trận pháp nghiêm mật nhất. Xin chú ý, không phải dùng để phòng ngừa người ngoài xâm nhập, mà là để bảo vệ bản thân tòa nhà! Kiếm tiên Đoạn Thiên Môn sắp được bố trí đến ngụ ở nơi đó, ngươi hiểu chứ! Ký tên: Triển Viễn, Đế hưu tự.
Khốn nạn, chuyện này thì ai mà hiểu cho được!
Các vị tiền bối đã phi thăng của Bách Bảo Các, mấy ngày này đều đang ở trong môn phái kể về những truyền thuyết thú vị ít ai biết của Tiên giới. Mấy chữ xuất hiện nhiều nhất chính là "kiếm tiên Đoạn Thiên Môn", nào là chiếm đóng tầng trời thứ mười bốn thu phí qua đường, môn chủ của bọn họ ngay cả Đại La Kim Tiên cũng dám chém, nói ngắn gọn, thần tiên đều không thể chọc vào, mọi người phải trốn thôi.
Điều mà dịch vụ trang hoàng bọn họ lo lắng nhất, chính là khi bọn họ làm việc chu toàn thì khách hàng lại chê là giá cả quá đắt. Đến lúc không rẻ cũng không đắt, người ta lại nhìn vào cách bày trí động phủ rồi bảo là không vừa ý. Có yêu tu còn khăng khăng yêu cầu đội ngũ phải trang hoàng thiết kế làm sao cho càng hung càng tốt, mà hay nhất chính là xây thành hung trạch luôn cho xong, không đủ hung, sát khí không đủ nặng thì khách hàng lại bất mãn. Đỗ Hành chỉ nuôi một con tiểu Thiên Cẩu thôi đấy, có đạo hữu còn nuôi mấy thứ sủng vật hung hãn hơn nữa kìa, đến nỗi chủ nhân không có mặt thì đội ngũ cũng không dám tới trang hoàng luôn!
"Khí Đan, nhanh chóng gọi điện cho Đỗ Hành, cứ bảo đội ngũ trang hoàng Bách Bảo Các chúng ta đột phát bạo bệnh, không thể tới được!"
"Ặc! Bạo bệnh... bệnh gì? Cúm gia cầm được không, hôm qua ta mới học trong sách tham khảo kỳ thi cấp bốn, Nhân gian hay bị cái bệnh này lắm."
"Ngu ngốc, Tu Chân giới ai lại đi mắc cúm gia cầm, nói là tẩu hỏa nhập ma!"
"Ồ! Mà nè... sư huynh, ta không biết gọi điện thoại!"
"Ngươi còn sống để làm gì vậy hả!!" Sư huynh của đội ngũ trang hoàng vô cùng đau đớn, chộp lấy di động vẽ bùa chú quay số điện thoại.
Sau đó người nọ lập tức trợn tròn mắt nhìn màn hình, Đỗ Hành y, không tồn tại là có ý gì?
"Đi, chúng ta đi tìm Dư Côn! Có chuyện liền tìm Dư Côn, tông chủ đã dặn!"
Con cá nào đó tại siêu thị Sơn Hải điên cuồng hắt xì.
"Đóng cửa, đóng chặt cửa siêu thị lại cho ta!" Dư Côn ngồi trong phòng ăn hí ha hí hửng xem TV, trong màn hình là tin tức mới nhất của Tu Chân giới về kiếm tiên.
"Triển Viễn đại sư quyết định để kiếm tiên Đoạn Thiên Môn tạm thời vào cư ngụ tại khách sạn Phong Trần..."
"Há há!" Dư Côn hả hê cười trên nỗi đau của kẻ khác.
Đầu bếp Thao Thiết ngồi bên cạnh ngấu nghiến mấy cái xúc xích đã quá hạn, cũng hết cách, siêu thị ngừng kinh doanh, mấy thứ rau dưa hoa quả này kia còn có thể đặt trong kho hàng có thiết lập trận pháp giữ tươi, mà mấy thứ thực phẩm đóng gói do con người sản xuất thì lại không có biện pháp.
Vị đầu bếp nào đó thờ ơ chẳng chút hứng thú mà nhìn con mãnh báo chỉ lo ôm đầu ngủ say trong màn hình, khinh bỉ nói:
"Thứ này mấy vạn năm trước ăn ngon lắm, chẳng qua hiện giờ thoái hóa quá nhanh, ngươi nhìn đi, đã thành cái dạng gì rồi, ngay cả răng nanh cũng không có, móng vuốt cũng chẳng thấy..."
"Đây là chuyện tốt đấy chứ!" Dư Côn hả họng cười toe, "Triển Viễn vừa lúc có thể mang nó về."
Lão nói rất đúng, khi Linh Hoán kiếm tiên bất chấp mọi sự can ngăn mà mang mãnh báo trở về cho Trường Thừa môn chủ, tức thì hứng chịu một trận giễu cợt:
"Các ngươi khi dễ ta quá đáng, thứ này mà là mãnh báo sao? Đừng tưởng rằng hình dạng hơi giống là có thể đem ra lừa gạt ta!"
Mái tóc đen dài rũ xuống bờ vai trần trụi, quanh thắt lưng buộc một mảnh da báo còn vương vết máu lốm đốm, đôi bàn chân để trần, bên trên là hai cẳng chân thon dài, rõ ràng quần áo gì cũng không mặc, ấy vậy mà vẫn có thể đứng ở nơi đó, còn mang theo một thứ uy thế bức người, mắt vàng thâm thúy, thần thái bễ nghễ.
Dư Côn há hốc mồm, ly trà trong tay rơi xuống đất.
Trường Thừa khinh thường xoay người bước đi, mái tóc khẽ phất phơ, cái vật nho nhỏ màu đỏ ửng nhô ra dưới những lọn tóc thoắt ẩn thoắt hiện.
May thay đám khán giả Tu Chân giới đa số đều đã thoát ly trần thế không động dục niệm, nhiều nhất chỉ là nghẹn họng dòm trân trối, nhiều nhất chỉ có một vài nữ yêu hưng phấn không thể hiểu nổi mà dán sát vào màn hình TV. Chúng thần tiên từ Thiên giới xuống lại là hai mặt nhìn nhau.
—— đừng tưởng rằng hình dạng hơi giống là có thể giả mạo Trường Thừa môn chủ, cái kẻ không mặc quần áo kia rốt cuộc là ai hả?
Triển Viễn luống cuống gọi người tới đem đi con vật có tên cổ là mãnh báo, nhưng thật ra lại là một chú gấu trúc tròn vo.
Trường Thừa vươn tay đập bộp một thứ vào giữa trán Linh Hoán. Chính là cái đuôi trên miếng da báo kia, Trường Thừa mang theo cảm giác áp bách quá mạnh mẽ, Linh Hoán kiếm tiên chỉ hận không thể chặt chân cho lùn xuống một đoạn, thế nhưng vẫn còn cứng miệng: "Đây cũng là cái đuôi vậy!"
"Chê cười, đuôi của ta không có vằn!"
"..."
Linh Hoán kiếm tiên im lặng đưa tay kéo cái đuôi trên đầu mình xuống, quay đầu lại gào rú với Triển Viễn: "Ở Tu Chân giới nơi nào có báo? Cắt một cái đuôi đem tới cho ta!!"
Tại khách sạn Phong Trần, Thẩm Đông ngồi trước TV đồng tình nhìn Đỗ Hành:
"Ừm thì, anh cũng nên nghĩ thoáng chút đi, ít ra thì đám kiếm tiên đó cũng không biết hiện giờ Nhân gian còn có một thứ gọi là, phát sóng trực tiếp từ hiện trường."
Mấy con mèo hoang nhàn nhã ngồi trong bóng râm của đống phế tích, móng vuốt mài xuống cát đá, lại hăng say cào xé mấy cái sofa hay vật dụng trong nhà đã bị vứt bỏ. Chúng nó không ưa thứ ánh sáng lóa mắt này, thỉnh thoảng sẽ phát ra mấy tiếng kêu khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.
"Hề hề, mùa xuân đến rồi, khó trách..." Một anh cảnh sát trông chừng dải ngăn cách lên tiếng trêu ghẹo cậu đồng nghiệp.
"Lão Trương, anh nói thử xem, nơi này thật sự có chuyện ma quái sao?" Cậu bạn đồng nghiệp dựa vào cánh cửa xe, dõi mắt quan sát mấy tòa nhà nằm sâu trong khu phế tích, nhỏ giọng nói, "Nếu không, trong cục tại sao lại điều đội trưởng Chu đến đây? Bên đội trưởng Chu chỉ phụ trách mấy vụ án hình sự... Nói không chừng trong tòa nhà ma đó đã từng xảy ra án mạng."
"Không có đâu! Anh mày trông coi khu vực này bao nhiêu lâu nay, sao có thể chưa từng nghe nói được? Mười năm nay, mấy vụ án xảy ra trong khu đô thị cũ này nhiều nhất chỉ là cầm dao cướp bóc... A, đúng rồi! Chú còn nhớ bốn năm trước có cái án liên hoàn giết người phanh thây gì không? Tin tức không được truyền ra, chỉ biết có một nạn nhân trong đó mở tiệm bán tạp hóa ở chính cái tiểu khu này."
"Vậy vụ án kia có kết quả không?"
"Không biết, chỉ nói là việc cơ mật, cũng không biết có phá được án hay không nữa, hoặc có lẽ đã được liệt vào án chưa giải quyết rồi... A, kỳ lạ, sao càng ngày càng lạnh vậy, cái thứ thời tiết quái quỷ này!"
Nhóc ly miêu màu đen chậm rãi bước ngang qua trước mặt bọn họ, chui qua dải ngăn cách màu vàng, sau đó chọn nơi tối nhất, bóng râm nhỏ nhất dưới ánh đèn đường mà ngồi xuống, thi thoảng đùa nghịch cái đuôi của mình.
Đây là thời điểm tối tăm nhất trước khi trời sáng, trên đường không một bóng người, đèn đường trông như một đám u linh, lặng lẽ tỏa ra ánh sáng hiu hắt trong màn sương mù dày đặc. Một bóng người kéo theo xe quét rác thong thả đi từ đằng xa tới, sau đó dừng lại, giơ chổi lên bắt đầu làm việc.
"Liu~"
Thạch Lưu thò đầu ra, sau đó dùng móng vuốt đẩy nhẹ một mớ đồ vật ra phía trước.
"Mèo con, mày lại đi nhặt chai đó hả?" Ông lão mặc đồng phục công nhân vệ sinh cười tủm tỉm ngồi xuống nhìn, phát hiện ngoại trừ mấy lon nước ngọt rỗng bị đè bẹp ra, còn có một cái tay cầm bằng nhựa hình bầu dục, thứ này ông đã từng thấy mấy thanh niên khác dùng qua, chính là lấy túi nilon treo dưới tay cầm, vậy thì có thể thoải mái cầm nắm đong đưa, tránh cho túi nilon quá nặng, siết chặt ngón tay làm xuất hiện vết hằn. Cái tay cầm bằng nhựa này có lẽ là được đào từ trong bãi phế tích ra, cho nên có hơi bẩn một chút, chẳng qua đem về rửa sạch là có thể tái sử dụng được ngay.
Ông lão vuốt vuốt đầu Thạch Lưu, sau đó đem mấy thứ này bỏ vào trong túi nilon treo trên xe rác, lại lấy ra nửa miếng bánh cứng như đá thảy xuống đất. Cái bánh này có lẽ được mua từ sáng hôm qua, dầu mỡ rất ít, bên trên cũng không thấy rắc hành băm hay hạt mè gì, mà bánh cũng rất dày. Nhóc ly miêu cũng không di chuyển, chỉ im lặng cúi đầu xuống gặm bánh.
Sương rất dày, hiện giờ sương mù trong thành phố thường phải đợi đến buổi chiều mới chịu tản ra, vào thời điểm sương mù nghiêm trọng thì thậm chí có vài ngày liên tiếp không nhìn thấy được bầu trời trong xanh. Ngẫu nhiên có chiếc xe chạy ngang qua, nom cứ như một con quái vật lao ra từ trong sương mù, chỉ có thể thấy được hình dạng mơ hồ.
Có vài thứ rác rưởi được ném từ trong cửa kính xe ra ngoài, phất phơ giữa con đường lớn, ông lão cầm chổi quét dọn, nửa thân thể cứ như bị đè nặng dưới màn sương mù, chỉ có thể trông thấy được đồng phục màu vàng dạ quang trên người.
Nhóc ly miêu đang gặm bánh bất thình lình ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm về phía ven đường.
"Liu liu ——" Tiếng kêu bỗng trở nên thê lương vô cùng, ông lão quét rác hoảng sợ, trước giờ ông chỉ biết con mèo nhỏ có tiếng kêu cổ quái này đại khái là bị vứt bỏ cho nên trở thành mèo hoang, dù sao cũng đã qua 5 năm, vậy mà con mèo này lại chẳng hề lớn thêm chút nào, nghe nói chó mèo có kích thước nhỏ nhắn lại không tiếp tục lớn lên đều có giá rất đắt, hiện giờ đột nhiên nghe được tiếng kêu to, ông lão cảm thấy như vừa bị tạt vào một chậu nước lạnh, sợ hãi kinh hoàng, thân thể cứng đờ, chưa kịp quay đầu lại nhìn, đã cảm thấy có một cơn gió to đột ngột đập thẳng vào mặt, đẩy cho ông ngã nhào ra đất.
Một tiếng phanh xe chói tai vang lên, tức thì khiến cho mấy chú cảnh sát đang đứng xa xa đều hoảng hồn đuổi qua bên này.
Trong tình huống thông thường, khi thứ âm thanh này xuất hiện, mặt đường đều sẽ để lại một vệt thắng xe thật dài, có đôi khi còn xảy ra tai nạn xe cộ.
"Bị gì vậy hả, nửa đêm nửa hôm đứng giữa đường, muốn chết hả!" Bên trong ô tô ló ra một cái đầu chửi rủa um sùm, tài xế cả người nồng nặc mùi rượu, còn chưa hết kinh hồn táng đảm, vừa rồi lúc gã liều mạng xoay tay lái phanh gấp, dường như trông thấy một cái bóng đen to lớn dữ tợn lao thẳng vào cửa kính xe, quả thực là húc cho cả chiếc xe của gã tông thẳng vào dãy bồn hoa bên đường.
"Lấy bằng lái ra! Sương mù dày đặc mà còn dám phóng xe nhanh như vậy... Say rượu lái xe! Anh chờ đi thi bằng lái thêm lần nữa đi!" Mấy anh cảnh sát nhân dân này hoàn toàn không ngại lấn sân sang vai trò cảnh sát giao thông, dù sao đầu năm nay trên mỗi chiếc xe đều có gắn bảng điện tử, đã đâm hỏng bồn hoa công cộng, muốn trốn tránh bồi thường là không có cửa đâu.
"Đừng, đừng... Tôi chỉ uống một chai bia thôi mà, thật đó! Là tiệc xã giao không từ chối được, mùi rượu là do lúc trốn nâng cốc thì bị ly rượu đổ lên người." Lái xe ảo não không thôi, còn bước xuống xe giải thích, "Tôi chỉ là vội về nhà, lại không thấy ai trên đường, cho nên chỉ tăng tốc một tí xíu thôi, tuyệt đối không có phóng nhanh vượt ẩu..."
Bánh xe sau của ô tô còn đang đè lên cái chổi bự kia, ngay cả cán chổi cũng bị gãy lìa.
Ông lão được người ta nâng dậy, đi tìm lại chiếc giày bị tuột ra vào lúc nguy hiểm ban nãy, trong lòng ông cũng cảm thấy chưa hết kinh hoàng.
Cái bóng đen dữ tợn vừa nãy còn hung hãn lao thẳng vào cái ô tô kia giờ đã theo sương mù lùi về phía nhóc ly miêu vẫn đang ngồi im bất động, sau đó dần dần thu nhỏ, trở lại thành một cái bóng dẹp nghiêng nghiêng dưới ánh đèn đường.
Thạch Lưu tiếp tục gặm bánh.
Nó ngồi dưới đèn đường, cả thân thể co lại thành một cục đen đen nho nhỏ.
Gặm chưa được hai miếng, nó lại bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tối đen như mực, bởi vì không có cổ, cho nên tư thế này có vẻ hơi bị quá sức, nó chỉ đành cố gắng đảo mắt không ngừng.
Giữa không trung chợt bay tới hai giọng nói:
"Sư huynh, thần thức nói cho ta biết, có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào ta."
"Đồ nhát gan! Đó là Thiên Cẩu... ở ngay dưới chân ngươi đó!"
"A ——"
Lái xe và cảnh sát đang nói chuyện đều giật mình hốt hoảng, dáo dác quay đầu lại nhìn.
Nhưng cả con đường đều vắng lặng như tờ, ngay cả xe cộ qua lại cũng không có, vậy tiếng kêu thảm thiết lúc nãy là từ đâu ra?
"Ngu ngốc, nói nhỏ thôi, bị phàm nhân nghe được là phải nộp tiền phạt đấy!"
"Ồ!"
"Nhanh đi làm việc đi, đừng có kì kèo nữa!"
"Tới liền đây..."
Lông mao toàn thân Thạch Lưu đều dựng đứng, nó phóng nhanh về phía bãi phế tích, thân hình như một tia chớp màu đen, được nửa đường thì cái bóng lại thoát ly khỏi cơ thể, biến thành một con quái vật to lớn dữ tợn trong sương đêm, uốn éo lẻn vào tòa nhà trước mặt, không màng đến trọng lực, nó chỉ nhảy hai ba cái liền leo lên đến khung cửa sổ mục nát, móng vuốt vỗ một cái lên nóc, mang đầy sát ý mà ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hai bóng người dần dần hiện ra từ trong hư không.
Người bên trái căng thẳng lấy ra tám kiện pháp bảo, trên dưới trái phải bao bọc xung quanh mình.
Sau đó người nọ rất nhanh liền bị kẻ bên cạnh tàn nhẫn đập cho một cú: "Đập nát cái tiền đồ nhà ngươi này, đây là sủng vật do Đỗ Hành nuôi, lần trước đến trang hoàng ta đã gặp qua rồi. Lại nói, đây không phải chỉ là một con Thiên Cẩu thôi sao, lấy cái lồng bỏ vô là được. Ái chà, căn phòng này bị hư hại nặng đến như vậy, còn không tu sửa thì sẽ sụp xuống mất..."
Con quái vật dữ tợn màu đen kia lập tức bị một thứ vật thể ngân quang lấp lánh chụp xuống đầu, nó liều mạng cào xé, nhưng lại chẳng có chút tác dụng gì. Nhóc ly miêu đứng trong đống gạch vụn dưới lầu nhúc nhích hai cái lỗ tai, trong mắt chứa đầy vẻ phẫn nộ.
Hai người đang kiểm tra tình trạng hư hao của căn phòng trên lầu tiếp tục nói chuyện trên trời dưới đất.
"Whoa, sư huynh ngươi xem bức tường này đi, dấu vết sâu thật, này phải là binh khí sắc bén đến mức nào kia chứ!"
Vươn tay chạm nhẹ, khu vực xung quanh vẫn còn rất kiên cố, không lập tức vỡ nát, rất rõ ràng đây không phải là binh khí, mà là kiếm khí.
"Đệ nhất cao thủ của Tu Chân giới quả nhiên bất phàm!" Sư đệ của đội ngũ trang hoàng cảm thán không thôi, "Đây là gỗ Đế Ốc, là thứ vật liệu tốt đến mức ngay cả ta cũng phải đập hỏng cả pháp bảo thì mới có thể tạo ra được một cái lỗ trên đó đấy!"
Vị sư huynh kia cũng rối rắm vô cùng, lục lọi trong cái vòng tay không gian trữ vật của mình ra một cái la bàn, bắt đầu đo đạc kích cỡ phòng ốc:
"Đỗ Hành này, không đâu tự dưng đi phá sập phòng ở làm gì? Đầu năm nay linh khí Nhân gian thiếu thốn, sản lượng các vật liệu gỗ cũng giảm sút theo từng năm, giá cả tăng cao gấp mấy lần, có tiền cũng không thể tiêu xài phung phí như vậy được!"
Sư đệ của đội ngũ trang hoàng hiển nhiên hãy còn mang trong mình tình cảm sùng bái đơn thuần đối với tuyệt đỉnh cao thủ gì đó, nhún vai nói: "Sư huynh này, dù có nói ngươi cũng không hiểu được đâu! Người như chúng ta, lúc mộng du nói mớ thì nhiều nhất cũng chỉ có thể đá ngã cái bàn cái ghế, còn kiếm tu... không! Kiếm tiên chỉ cần bất cẩn vung tay, thì có thể lập tức hủy luôn cả một căn nhà!"
"Phải không? Sao ta cảm thấy mấy dấu vết hư hại này trông cứ như chiến trường vậy!"
Lúc này, bỗng nhiên có một con hạc giấy màu vàng chầm chậm bay qua, vị sư huynh kia nhíu mày đón lấy.
"Triển Viễn đại sư gửi tới à?"
"A! Chẳng lẽ là do lúc nãy ta lỡ mồm kêu to!!" Sư đệ giật mình nhảy dựng, lần đầu tiên xuống núi đến Nhân gian, lần đầu tiên cùng sư huynh ra ngoài làm công tác trang hoàng, giấy phạt quả nhiên thật đáng sợ!
"Nói hưu nói vượn!" Vị sư huynh kia không nhịn được mà liếc xéo hắn một cái, mở bức thư ra.
Giây tiếp theo, người nọ liền phịch một tiếng quỳ xuống đất, hai mắt đờ đẫn: "Đây, đây không phải là sự thật!"
"Sư huynh? Ngươi sao vậy?" Hạc giấy đã tự động bốc cháy, hóa thành tro tàn, muốn xem trộm cũng chẳng còn cơ hội.
"Triển Viễn đại sư... Ông ta ủy thác chúng ta dọn sạch luôn cả bãi phế tích bên cạnh, tạo ra một tòa căn hộ."
"A?"
—— gửi tới đội ngũ trang hoàng của Bách Bảo Các, ngươi đang tu sửa căn phòng cho Đỗ Hành đúng không, bên cạnh đó cũng còn một mảnh đất trống, Tu Chân giới đã thông qua ban ngành bí mật quốc gia mà mua đứt luôn rồi, xin hãy làm ra một tòa căn hộ trong thời gian ba tháng, vật liệu nào kiên cố vững chắc nhất thì xài vật liệu đó, cả trong lẫn ngoài đều phải thiết lập trận pháp nghiêm mật nhất. Xin chú ý, không phải dùng để phòng ngừa người ngoài xâm nhập, mà là để bảo vệ bản thân tòa nhà! Kiếm tiên Đoạn Thiên Môn sắp được bố trí đến ngụ ở nơi đó, ngươi hiểu chứ! Ký tên: Triển Viễn, Đế hưu tự.
Khốn nạn, chuyện này thì ai mà hiểu cho được!
Các vị tiền bối đã phi thăng của Bách Bảo Các, mấy ngày này đều đang ở trong môn phái kể về những truyền thuyết thú vị ít ai biết của Tiên giới. Mấy chữ xuất hiện nhiều nhất chính là "kiếm tiên Đoạn Thiên Môn", nào là chiếm đóng tầng trời thứ mười bốn thu phí qua đường, môn chủ của bọn họ ngay cả Đại La Kim Tiên cũng dám chém, nói ngắn gọn, thần tiên đều không thể chọc vào, mọi người phải trốn thôi.
Điều mà dịch vụ trang hoàng bọn họ lo lắng nhất, chính là khi bọn họ làm việc chu toàn thì khách hàng lại chê là giá cả quá đắt. Đến lúc không rẻ cũng không đắt, người ta lại nhìn vào cách bày trí động phủ rồi bảo là không vừa ý. Có yêu tu còn khăng khăng yêu cầu đội ngũ phải trang hoàng thiết kế làm sao cho càng hung càng tốt, mà hay nhất chính là xây thành hung trạch luôn cho xong, không đủ hung, sát khí không đủ nặng thì khách hàng lại bất mãn. Đỗ Hành chỉ nuôi một con tiểu Thiên Cẩu thôi đấy, có đạo hữu còn nuôi mấy thứ sủng vật hung hãn hơn nữa kìa, đến nỗi chủ nhân không có mặt thì đội ngũ cũng không dám tới trang hoàng luôn!
"Khí Đan, nhanh chóng gọi điện cho Đỗ Hành, cứ bảo đội ngũ trang hoàng Bách Bảo Các chúng ta đột phát bạo bệnh, không thể tới được!"
"Ặc! Bạo bệnh... bệnh gì? Cúm gia cầm được không, hôm qua ta mới học trong sách tham khảo kỳ thi cấp bốn, Nhân gian hay bị cái bệnh này lắm."
"Ngu ngốc, Tu Chân giới ai lại đi mắc cúm gia cầm, nói là tẩu hỏa nhập ma!"
"Ồ! Mà nè... sư huynh, ta không biết gọi điện thoại!"
"Ngươi còn sống để làm gì vậy hả!!" Sư huynh của đội ngũ trang hoàng vô cùng đau đớn, chộp lấy di động vẽ bùa chú quay số điện thoại.
Sau đó người nọ lập tức trợn tròn mắt nhìn màn hình, Đỗ Hành y, không tồn tại là có ý gì?
"Đi, chúng ta đi tìm Dư Côn! Có chuyện liền tìm Dư Côn, tông chủ đã dặn!"
Con cá nào đó tại siêu thị Sơn Hải điên cuồng hắt xì.
"Đóng cửa, đóng chặt cửa siêu thị lại cho ta!" Dư Côn ngồi trong phòng ăn hí ha hí hửng xem TV, trong màn hình là tin tức mới nhất của Tu Chân giới về kiếm tiên.
"Triển Viễn đại sư quyết định để kiếm tiên Đoạn Thiên Môn tạm thời vào cư ngụ tại khách sạn Phong Trần..."
"Há há!" Dư Côn hả hê cười trên nỗi đau của kẻ khác.
Đầu bếp Thao Thiết ngồi bên cạnh ngấu nghiến mấy cái xúc xích đã quá hạn, cũng hết cách, siêu thị ngừng kinh doanh, mấy thứ rau dưa hoa quả này kia còn có thể đặt trong kho hàng có thiết lập trận pháp giữ tươi, mà mấy thứ thực phẩm đóng gói do con người sản xuất thì lại không có biện pháp.
Vị đầu bếp nào đó thờ ơ chẳng chút hứng thú mà nhìn con mãnh báo chỉ lo ôm đầu ngủ say trong màn hình, khinh bỉ nói:
"Thứ này mấy vạn năm trước ăn ngon lắm, chẳng qua hiện giờ thoái hóa quá nhanh, ngươi nhìn đi, đã thành cái dạng gì rồi, ngay cả răng nanh cũng không có, móng vuốt cũng chẳng thấy..."
"Đây là chuyện tốt đấy chứ!" Dư Côn hả họng cười toe, "Triển Viễn vừa lúc có thể mang nó về."
Lão nói rất đúng, khi Linh Hoán kiếm tiên bất chấp mọi sự can ngăn mà mang mãnh báo trở về cho Trường Thừa môn chủ, tức thì hứng chịu một trận giễu cợt:
"Các ngươi khi dễ ta quá đáng, thứ này mà là mãnh báo sao? Đừng tưởng rằng hình dạng hơi giống là có thể đem ra lừa gạt ta!"
Mái tóc đen dài rũ xuống bờ vai trần trụi, quanh thắt lưng buộc một mảnh da báo còn vương vết máu lốm đốm, đôi bàn chân để trần, bên trên là hai cẳng chân thon dài, rõ ràng quần áo gì cũng không mặc, ấy vậy mà vẫn có thể đứng ở nơi đó, còn mang theo một thứ uy thế bức người, mắt vàng thâm thúy, thần thái bễ nghễ.
Dư Côn há hốc mồm, ly trà trong tay rơi xuống đất.
Trường Thừa khinh thường xoay người bước đi, mái tóc khẽ phất phơ, cái vật nho nhỏ màu đỏ ửng nhô ra dưới những lọn tóc thoắt ẩn thoắt hiện.
May thay đám khán giả Tu Chân giới đa số đều đã thoát ly trần thế không động dục niệm, nhiều nhất chỉ là nghẹn họng dòm trân trối, nhiều nhất chỉ có một vài nữ yêu hưng phấn không thể hiểu nổi mà dán sát vào màn hình TV. Chúng thần tiên từ Thiên giới xuống lại là hai mặt nhìn nhau.
—— đừng tưởng rằng hình dạng hơi giống là có thể giả mạo Trường Thừa môn chủ, cái kẻ không mặc quần áo kia rốt cuộc là ai hả?
Triển Viễn luống cuống gọi người tới đem đi con vật có tên cổ là mãnh báo, nhưng thật ra lại là một chú gấu trúc tròn vo.
Trường Thừa vươn tay đập bộp một thứ vào giữa trán Linh Hoán. Chính là cái đuôi trên miếng da báo kia, Trường Thừa mang theo cảm giác áp bách quá mạnh mẽ, Linh Hoán kiếm tiên chỉ hận không thể chặt chân cho lùn xuống một đoạn, thế nhưng vẫn còn cứng miệng: "Đây cũng là cái đuôi vậy!"
"Chê cười, đuôi của ta không có vằn!"
"..."
Linh Hoán kiếm tiên im lặng đưa tay kéo cái đuôi trên đầu mình xuống, quay đầu lại gào rú với Triển Viễn: "Ở Tu Chân giới nơi nào có báo? Cắt một cái đuôi đem tới cho ta!!"
Tại khách sạn Phong Trần, Thẩm Đông ngồi trước TV đồng tình nhìn Đỗ Hành:
"Ừm thì, anh cũng nên nghĩ thoáng chút đi, ít ra thì đám kiếm tiên đó cũng không biết hiện giờ Nhân gian còn có một thứ gọi là, phát sóng trực tiếp từ hiện trường."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook