Người say rượu luôn cảm thấy thân thể vô cùng nặng nề, tay chân cũng bủn rủn, Thẩm Đông căn bản là đứng không vững, chân vừa sảy một cái, lập tức cắm đầu cắm cổ nằm bò ra sàn, tay còn theo bản năng mà siết chặt lại, cứ như đang định gắng gượng ngồi dậy.

Đỗ Hành vẫn không phát ra bất kỳ tiếng động nào dù chỉ là tiếng hít thở, đừng nói chỉ là nhất thời, thậm chí mấy ngày mấy đêm không hô hấp cũng chẳng nhằm nhò gì với y.

Thế nhưng trên cổ y rất nhanh đã hiện lên một vết hằn đỏ au. Kiếm khí đâm xuyên qua bả vai Đỗ Hành, để lại trên vách tường được dựng từ gỗ Đế Ốc trên núi Giảng Sơn hàng loạt vết cắt sâu hoắm —— may rằng đó chính là Đỗ Hành, nếu đổi lại là người khác, hiện giờ nếu không phải bị siết cổ chết thì cũng là bị kiếm khí đâm cho chết rồi.

Đỗ Hành chỉ vươn tay ra, đặt trên bả vai đang căng chặt của Thẩm Đông, thuận thế xoa nhẹ.

Ngón tay y có chút lạnh, Thẩm Đông lại là vì hơi rượu lan tràn, cho nên toàn thân đều nóng hầm hập. Chỉ một cái chạm nhẹ, lập tức khiến cho Thẩm Đông không nhịn được mà cứng đờ người, lại mất kiềm chế mà khẽ run rẩy.

Thứ phản ứng bản năng này, bởi vì tứ chi không thể khống chế, toàn thân mềm nhũn, cho nên cảm giác kích thích cũng không quá mãnh liệt. Thẩm Đông có chút mơ màng, thần thức tựa như đang ngâm trong suối nước nóng, uể oải lờ đờ, hoàn toàn không muốn động đậy chút nào.

Vậy mà hiệu quả lại vô cùng rõ rệt, ngón tay Thẩm Đông mới vừa rồi còn đang siết chặt không buông, giờ lại bất tri bất giác nới lỏng ra, chỉ có cánh tay là vẫn giữ nguyên vị trí cũ, vắt trên vai Đỗ Hành.

"Nhắm mắt, ngưng khí." Rõ ràng là gần trong gang tấc, thế nhưng giọng nói lại như cực kỳ xa xôi.

Thẩm Đông choáng váng, đoán chừng bản thân rất nhanh sau đó đã ngã xuống ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Cứ như vậy hơn nửa ngày, mãi cho đến khi trên ngực cảm thấy như bị đè nặng, hít thở không thông, Thẩm Đông mới chợt phát hiện có gì đó không đúng, môi hắn đang bị hôn đến nhiệt tình. Thẩm Đông quay đầu đi, ngược lại vì động tác này, đầu lưỡi mềm mại liền có cơ hội lướt qua hàm trên và chân răng, cảm giác ái muội như có như không này khiến cho đầu óc Thẩm Đông cũng ong ong, như thể vừa bị người ta dùng búa gõ vào đầu một cái, tinh thần cũng tỉnh táo lại ba phần.

"Ưm..." Làm cái gì vậy hả?

Thẩm Đông nhấc chân lên định đá một cú, thế nhưng tay chân cũng không chịu nghe theo sự sai khiến của hắn.

Bản năng mách bảo có chuyện không ổn.

Cứ như muốn chứng thực dự cảm của hắn, thần thức vừa miễn cưỡng thanh tỉnh, giờ lại đột ngột bị một luồng lực lượng mênh mông bao phủ, trông thì có vẻ ôn hòa, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, thứ cảm giác quen thuộc này khiến cho Thẩm Đông chẳng còn chút sức lực nào mà trốn tránh.

Sau đó thần thức lại chồng chéo lên nhau, thứ cảm giác này rất khó để diễn tả thành lời, cứ như mưa đêm lặng lẽ hòa vào bùn đất, rõ ràng là hai loại ý thức hoàn toàn khác biệt, thế nhưng lại có thể hòa hợp đến không còn khoảng cách.

Một luồng linh khí quẩn quanh môi dưới, men theo đầu lưỡi chậm rãi rót vào.

Thẩm Đông kỳ quái nếm được một thứ vị đạo vô cùng quen thuộc giữa răng môi đang quấn lấy nhau.

Chính là thứ khí tức mà từ thần thức đến thân thể đều vô cùng quen thuộc, khiến cho tất cả bản năng tránh né đều biến mất.

Trong khoảnh khắc đó, cảnh vật trước mắt bỗng nhiên biến đổi.

Tòa nhà đổ nát, đủ thứ ngói vụn phế tích chất đầy, bầu trời u ám mờ mịt...

Thẩm Đông suýt chút nữa cho rằng mình đã biến về dạng kiếm, bởi vì cảnh tượng trước mắt mà hắn quan sát được, cũng không phải là "nhìn" thấy. Thần thức vô tình lan rộng, có thể trải dài đến năm sáu trăm mét. Hắn thậm chí có thể rõ ràng "trông thấy": nhóc ly miêu với bộ lông đen xù xù đang chạy ra ngoài hành lang, khéo léo nhảy lên một cái bồn rửa mặt bằng sứ chỉ còn lại phân nửa, sau đó kiêu ngạo ngẩng đầu, phát ra một tràng tiếng kêu cổ quái lại trầm thấp.

Tiếng kêu này ẩn chứa uy lực không nhỏ, thần thức của Thẩm Đông cũng có thể cảm nhận được, cứ như một cơn cuồng phong đập thẳng vào mặt, thổi qua cảnh tượng mà hắn đang chứng kiến, sau đó mọi thứ xung quanh cứ như một cái bóng phản chiếu dưới mặt nước, bất thình lình dao động.

Đợi đến khi mọi thứ lại trở nên rõ ràng, Thẩm Đông liền thấy được xung quanh Thạch Lưu xuất hiện hơn mười con mèo lớn nhỏ, có con lông mao chỉnh tề, có con trụi lông thọt chân, hiển nhiên đều là từ mấy chỗ phụ cận chạy tới, mèo hoang mèo nhà đều có đủ. Trên bãi phế tích mênh mông phủ đầy sương mù, đôi mắt lũ mèo trông vô cùng đáng sợ, thâm trầm, mà lại như đang phát sáng. Mèo vốn có khả năng thấy được mấy thứ kỳ quái, cho nên có thể phát hiện được Thạch Lưu cũng không có gì là lạ, chẳng qua chúng nó còn mang theo mấy thứ đồ vật linh tinh khác.

Một con chuột dở sống dở chết còn đang giãy dụa, bánh quy cho mèo, gậy mài răng, một bịch bánh ngọt ăn dở do mấy đứa trẻ vứt đi, đều được đám mèo lần lượt tha qua đặt trước mặt Thạch Lưu.

Thạch Lưu kiêu căng hất đầu, vuốt bụng, dùng ánh mắt cực kỳ khinh bỉ mà giậm xuống móng vuốt, con chuột kia lập tức đập vào hai con mèo, khiến chúng nó trực tiếp văng đến phía sau bồn rửa mặt bằng sứ.

Thẩm Đông còn đang cảm thấy kinh ngạc, bỗng nhiên bên tai vang lên một giọng nói:

"Cậu đang nghĩ lung tung gì đó?"

"Có nghĩ đâu... Tôi là đang nhìn mà!" Nói đến là đúng lý hợp tình.

Thứ uy áp vô hình kia bao trùm cả khu phế tích, đống gạch vỡ ngói vụn kia cũng khẽ chấn động, Thạch Lưu chợt ngẩng đầu, phát ra một tiếng rít chói tai, cái đầu nhỏ chợt rụt lại rồi cuống cuồng lao về phía trước, mà đám mèo kia còn trốn nhanh hơn cả nó, một loạt mấy cái bóng lớn lớn nhỏ nhỏ liên tiếp mất hút tại cuối bãi phế tích, cứ như bị sương mù dày đặc nuốt chủng. Tiếng côn trùng đứt quãng kêu vang cũng im bặt, chỉ còn lại một tòa nhà đổ nát mờ ảo đứng lặng nơi đó, xung quanh vắng lặng như tờ.

"Đây là —— thần thức ly thể? Cái gọi là Nguyên Thần xuất khiếu?"

Cảm giác không tệ, cứ như khoảnh trời nhỏ bé nơi này đều được mở rộng đến không có điểm dừng, không còn giới hạn, tất cả như đều thu hết vào tầm mắt, có một thứ cảm giác thỏa mãn khi nắm bắt được tất cả mọi thứ trong tầm tay.

"Kiếm tiên không hề có Nguyên Thần, Nguyên Thần của tôi... thật ra chính là cậu."

"A?" Thẩm Đông nhìn xung quanh, quả thật không hề cảm giác được sự tồn tại của Đỗ Hành, ngoại trừ giọng nói văng vẳng không dứt bên tai này.

"Nếu chỉ có cậu, hoặc là chỉ có tôi, thì không thể làm được như thế này..." Giọng nói của Đỗ Hành nghe có hơi bất thường, thoáng chút dồn dập, cứ như đang kiềm nén thứ gì.

"Tôi cảm thấy phong cảnh nơi này chẳng có gì hay ho để xem cả." Thẩm Đông lầm bầm, bọn họ cũng có phải đang ngụ ở chốn núi rộng sông dài nào đâu, các khu phụ cận đều là mấy đống phế tích đã được dỡ bỏ hơn phân nửa, ngoại trừ cái mớ mảnh vụn thủy tinh của mấy cánh cửa sổ nát bét kia, cũng chỉ còn lại một đống vật dụng rác rưởi, mà xa hơn nữa chính là con đường quốc lộ xe đến xe đi tấp nập, chẳng có lấy bất cứ thứ gì thú vị cả.

"Tôi chỉ định khống chế Nguyên Thần, là cậu tò mò chạy ra xem phong cảnh..."

Lời còn chưa dứt, trước mắt Thẩm Đông đã tối sầm, trở về tới căn phòng nhỏ hẹp của mình.

Tình hình này hơi bị xấu hổ, Thẩm Đông trố mắt nhìn hai người đang lăn lộn trên sàn nhà —— cái người đang đè Đỗ Hành lên tường kia sao mà quen quá, trông rất giống mình. Mà đây cũng không phải là trọng điểm, vấn đề là, hành động kia gọi là đè hả? Nếu nói rằng một người bám dính vào trên người của một người khác gọi là đè...

Thẩm Đông thậm chí còn có ý nghĩ muốn tự tử quách cho xong!

Đúng là vô dụng chẳng làm ăn gì được mà, vừa uống say liền nằm vật ra, muốn thể hiện thì đứng dậy cho đàng hoàng coi! Đó là Đỗ Hành, có phải đệm tựa đâu!

Còn về cái tình huống đầu sát bên đầu, giữ nguyên cái động tác hôn môi này! Thẩm Đông cố gắng không nhìn đến, không nhắc tới, đây là khai thông chân khí tuần hoàn, chính là phương pháp trông thì bậy bạ nhưng thật ra là bình thường như cân đường hộp sữa, mi tâm đan điền kề sát, ngực, bụng, bụng dưới cũng dán vào nhau, đều là chuyện rất ư bình thường —— Móa! Bình thường đếch gì, còn không bằng để hắn chạy ra ngoài phòng ngắm đống phế tích kia còn vui hơn!

Lời trêu đùa lúc nãy của Lôi Thành không biết vì sao lại hiện ra.

—— từ ánh mắt đầu tiên là đã nhìn ra hai người các cậu có vấn đề rồi.

OTZ nếu vậy, Tu Chân giới nhất định là sở hữu một số lượng bao la những người có vấn đề rồi.

Nhưng Thẩm Đông nhận ra lời giải thích này thậm chí còn chẳng tự lừa được bản thân mình, kiếm của kiếm tu biết biến hóa, cho tới bây giờ cũng chỉ có một mình hắn. Tu Chân giới tuy rằng không thiếu khí linh, nhưng mấy thứ binh khí pháp bảo kia cũng không phải là sản phẩm duy nhất của người rèn ra chúng. Ngay cả khi chúng nó nhận chủ nhân, người kia cũng không phải là người chế tạo hay thậm chí là người săn sóc thần thức cho chúng, mục đích cuối cùng của bọn họ chỉ là khiến cho chúng nó biến hóa mà thôi.

Tình trạng của Thẩm Đông lúc này cực kỳ mâu thuẫn, thần thức có thể cảm nhận được sự cường đại trước nay chưa từng có, nhưng lại phải trân mắt nhìn bộ dạng tay chân mềm nhũn đầy thảm hại của mình.

"Anh xé quần áo của tôi rồi thì thôi đi, tại sao anh... cũng cởi quần áo luôn vậy?" Thẩm Đông cảm thấy xấu hổ, hắn cố gắng kiềm chế bản thân đừng nhìn, nhưng hiệu quả không được tốt lắm, càng không muốn nhìn, ánh mắt lại càng dính chặt vào trên người Đỗ Hành.

"Bị ép" dựa lên trên tường, quần áo xộc xệch, đường cong từ gáy đến thắt lưng duyên dáng mượt mà, xương quai xanh đều đặn, làn da không phải một màu trắng bệch, mà là trơn bóng như ngọc. Điều này khiến cho vết hằn trên chiếc cổ thon dài kia càng thêm rõ ràng, nơi ửng đỏ thậm chí có thể nhìn ra là dấu ngón tay.

Men theo lồng ngực phập phồng thật nhẹ mà nhìn lên, vết ửng đỏ trông như một dấu ấn ký kia càng thêm ghê người.

"Đây mặc dù không hẳn là ngồi thiền, nhưng dầu gì cũng là song tu, sao có thể mặc quần áo?"

"Cái... cái gì?" Thẩm Đông kinh hãi đến mức thần thức dao động, nói năng lộn xộn.

"Dẫn truyền linh khí, tương dung giao hòa, tự nhiên thân thể sẽ dán chặt vào nhau."

Hai mắt Thẩm Đông thoáng lướt qua cảnh tượng kia, lại tức thì thở phào, áo rách thì rách, nhưng quần tốt xấu gì vẫn còn mặc. Nói cách khác, cái gọi là song tu, chính là ý trên mặt chữ, là loại song tu thông thường của Tu Chân giới, chẳng có chuyện khác người gì xảy ra cả.

Hắn nhanh chóng thở phào một hơi, lại còn mang theo cái vẻ bất ngờ không hiểu vì sao, cứ như đầu óc vừa nghĩ chệch sang hướng khác vậy.

Thẩm Đông không dám nhìn, lại không được tự nhiên, chỉ có thể thúc giục:

"Vậy anh xong chưa? Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Để chặt gãy Kiến Mộc, tôi đã đưa tất cả thần thức, linh lực, bản mạng Chân Nguyên của mình vào trong kiếm, vốn cho rằng có thể bảo hộ cậu chu toàn, không ngờ..." Giọng điệu của Đỗ Hành ngày càng cổ quái, "Chẳng lẽ cậu không nhận thấy được, bản thân cậu căn bản không có cách nào dùng ý thức tự chủ để biến hóa sao?"

"Đúng! Không sai, này là bị sao vậy?"

"Tôi cũng không biết... Có lẽ là, Chân Nguyên bản mạng chưa bị tiêu hao hết, vẫn tiếp tục lưu giữ lại trong kiếm, ngăn cản ý chí của bản thân cậu."

"Vậy phải làm sao đây?" Thẩm Đông tuy rằng trời xui đất khiến sinh ra chấp niệm rất lớn đối với chuyện làm một con người đúng nghĩa, chẳng qua khi đã lấy lại được ký ức, hắn vẫn không có chút bài xích nào đối với cuộc sống trôi dạt không lý tưởng ở Nhân gian, cùng với thân thể lành lặn có tay có chân, quả thực là tự do hơn việc làm một thanh kiếm nhiều lắm, nhưng nếu không biến trở lại được, vậy thì vấn đề trở nên nghiêm trọng rồi đây!

"Cho nên, tôi phải song tu với cậu, trước hết để cho thần thức dung hợp..."

Thẩm Đông vẫn cảm thấy không mấy tự nhiên đối với cái từ kia, lập tức theo bản năng mà né tránh: "Hiện giờ chúng ta đang giải quyết vấn đề này à?"

"Không."

"Vậy buông ra, anh không biết là lơ lửng trên đây nhìn bản thân mình... khụ, quái dị lắm sao?"

"Có gì quái dị?" Đỗ Hành chẳng những nói như vậy, thậm chí cánh tay phải đang ôm lấy Thẩm Đông cũng thuận thế trượt xuống, dọc theo lưng mơn trớn xuống xương cụt, động tác nhẹ nhàng chậm rãi, lại tràn đầy ái muội nói không nên lời.

Mặc dù thân thể của Thẩm Đông không cảm giác được, nhưng hắn vẫn ngượng ngùng đến mức da đầu tê rần.

"Khoan đã, này không đúng, tại sao anh vẫn có thể điều khiển được thân thể mình, còn tôi tại sao chỉ có thể... lơ lửng như vầy?" Thật không công bằng! Chẳng lẽ Nguyên Thần xuất khiếu cũng có vụ phân biệt đối xử hay sao?

"Bởi vì cậu là kiếm của tôi."

"..." Thẩm Đông câm nín, không nói ra được lời nào.

"Nếu cậu đã muốn trở về, vậy... định tâm ngưng thần."

Cảnh tượng hư hư thực thực xung quanh đột nhiên rung chuyển, Thẩm Đông cảm thấy bản thân như đang rơi xuống vực sâu vạn trượng, trước mắt tối sầm, cả người lao thẳng xuống. Chỉ chớp mắt sau hắn liền cảm nhận được thứ gọi là lực hút trái đất đang lôi kéo cả tay lẫn chân mình, cái cảm giác tuyệt vời vừa thanh thản vừa lâng đâng, cứ như nắm bắt vạn vật trong tay, thu tất cả đất trời vào tầm mắt kia cũng bất chợt biến mất, chỉ còn lại thân thể nặng nề do say rượu, ngay cả tay chân cũng chẳng nâng lên được, chỉ muốn xụi lơ ngã nhào ra đất.

Cánh tay đang ôm ngang hông ngăn cản hắn tiếp tục trượt xuống, môi cũng tách ra, linh khí còn sót lại quẩn quanh trong miệng, xúc cảm ấm áp rời đi, một thứ cảm giác mất mác khó hiểu chợt dâng trào.

"Tôi... ưm?"

Thẩm Đông chợt phát hiện một chuyện còn xấu hổ hơn, cả người hắn nóng bừng, bụng dưới lại càng giống như bị thiêu đốt, nơi nào đó cương cứng đến mức đau đớn.

Theo bản năng mà dịch người ra sau, nhưng chỉ một động tác rất nhỏ, một chút ma sát cũng mang đến khoái cảm, Thẩm Đông hít vào một hơi khí lạnh, liều mạng điều khiển tay chân muốn chống người đứng lên, kết quả cố gắng nửa ngày, lại đột nhiên cảm thấy trên đùi mát lạnh.

Ngay cả tiếng xé quần áo hắn cũng chẳng hề nghe thấy, này là say đến mức không hay biết được gì luôn rồi sao?

"Anh, làm, gì, đó?" Thẩm Đông rất muốn nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng hiện giờ thân thể hoàn toàn không chịu nghe theo sai khiến, hắn vừa nghiến răng một cái lại cắn bị thương luôn đầu lưỡi của mình, đau đến mức vung tay loạn xạ.

Bức tường đáng thương đương nhiên là bị đập ra một lỗ.

"Bản thân cậu vừa rồi cũng áp sát vào khiến tôi không thoải mái. Chẳng lẽ cậu không khó chịu sao?"

"Đó cũng là do anh quậy chứ đâu! Vừa rồi thần thức của tôi không có ở đây, anh lại lấy tay phải sờ soạng lung tung, tôi đương nhiên —— a!"

Thẩm Đông chỉ hận không thể nhảy dựng lên, này có thể xem như là ngày càng tệ hại hơn không?

Mới vừa nói là đừng sờ lung tung, thế mà quay qua quay lại là lập tức công thành đoạt đất, còn xông thẳng vào nơi nóng bỏng nhất? Cũng quá đáng lắm rồi đó!

Thẩm Đông nghe chẳng rõ, thấy chẳng tường, ngay cả cái tay đang đặt trên vách tường cũng không có cảm giác, cũng không biết thứ mà mắt cá chân mình chạm phải là vật gì. Thân thể cứ như đang trôi lơ lửng trong một không gian hư vô không có bất kỳ thứ gì, chỉ có duy nhất một đôi bàn tay, vừa khẽ vuốt qua nơi nào đó, liền mang đến một thứ xúc cảm lạ kỳ, nơi ngón tay lướt qua, làn da liền khẽ run rẩy, sau đó càng thêm âm ỉ nóng cháy, bất an dâng trào, cái nơi chết người nào đó bị mơn trớn vuốt ve, không có bất kỳ kỹ xảo nào, thậm chí còn không kiểm soát được thời gian, nhưng lại khiến cho Thẩm Đông không ngừng ngây ngất giãy dụa tại ranh giới giữa khó chịu và sung sướng.

Cuối cùng, tất cả sức lực để gắng gượng chống đỡ đều như một cơn thủy triều nhanh chóng rút đi.

Thẩm Đông sau một lúc lâu mới tỉnh táo lại, hắn cảm nhận được bản thân đang há miệng thở dốc.

Tiếp đó lại cảm thấy dưới lưng cưng cứng, cứ như đang bị đặt trên một thứ gì đó —— tám phần là cái giường trong phòng bọn họ, lừa đảo, giường đâu mà giường, chỉ là một tảng đá to tướng vuông vức đem từ Chung Nam Sơn tới thì có.

Mồ hôi đầm đìa, trái lại cảm giác say dần dần rút bớt, Thẩm Đông tức điên cộng thêm không cam lòng, tức thì làm ra một hành động nằm ngoài dự kiến của Đỗ Hành, hắn đột ngột xoay người bật dậy, không nói không rằng mà hung hăng đè lại bả vai Đỗ Hành, sau đó bỗng nhiên kéo mạnh, trực tiếp đè người kia xuống giường.

"Lần thứ hai..." Thẩm Đông tựa đầu vào trên vai Đỗ Hành, dán sát vào lỗ tai y, nghiến răng nghiến lợi nói.

Lần đầu tiên gặp xúi quẩy chính là dưới vòi sen trong gian phòng của cái nhà tắm nào đấy.

Đỗ Hành trở tay đè lại bả vai Thẩm Đông, muốn đẩy hắn xuống khỏi người mình.

Nhưng Thẩm Đông, kẻ luôn cho rằng bản thân mình đã thua thiệt quá nhiều, nào chịu bỏ qua, nên nhớ nguyên hình của hắn là binh khí, mà binh khí có cái nào lại không thích phô trương bản thân, có cái nào lại không tranh cường háo thắng đâu!

Có một vài chuyện mà trước đây Thẩm Đông vốn còn ù ù cạc cạc, thế nhưng hiện giờ, trước thì được chứng kiến cảnh tượng cấm trẻ em ở nhà tắm, sau lại xui xẻo nhập vào thân xác của hai con rắn đang tìm hoan mua vui, cho nên bây giờ những gì nên hiểu hắn đều đã hiểu. Sư hiện diện của Đỗ Hành có ý nghĩa không nhỏ với hắn, ngay cả tơ hồng đạo lữ gì gì đó, cũng đã bị Đỗ Hành tự tiện buộc vào hết cả rồi, lúc ấy hắn quả thực có chút tức giận, nhưng việc này cũng không có gì không tốt, nếu hắn vẫn còn là Thập Phương Câu Diệt thuở ban sơ, Đạo tương thông thần thức giao hòa, bọn họ cũng sẽ như vậy thôi. Trên trời có biết bao nhiêu thần tiên quyến lữ, lại có kẻ nào có thể khiến cho Thẩm Đông khăng khăng cố chấp đối với việc làm người như vậy chưa?

Người mang thất tình lục dục, sao có thể thoát khỏi gông xiềng chốn trần thế.

Từ khi biến hóa tới nay, quan niệm bản thân là một con người đã ăn sâu bén rễ, ảnh hưởng nghiêm trọng tới thần thức của hắn, có thể nói rằng chính những thứ này đã tạo nên con người Thẩm Đông hắn. Nếu không, hắn cũng chỉ là một thanh kiếm có chút thông linh, so với kiếm của các kiếm tiên khác thì cũng không có gì khác biệt.

Cõi trần tựa bụi gai, tâm niệm không động, người cũng không tổn thương, không yêu thương sẽ không lo sợ.

Không yêu thương sẽ không lo sợ... không lo sợ, cũng không thể yêu thương.

Nếu muốn bàn về Đạo, với tính cách của Thẩm Đông nhất định sẽ khinh bỉ nói, trần thế tựa bụi gai thì sao? Buồn cười, hắn là kiếm, còn sợ không chém sạch được đống gai đó hay sao? Có khả năng sinh trưởng vô biên vô hạn không ngừng nghỉ? Chẳng lẽ còn có thể khó chặt hơn cả cái cây quỷ Kiến Mộc kia à?

Thế nhưng —— Đoạn Thiên Môn chẳng những không dạy kiếm tu làm thế nào để đoán biết tâm tư của kiếm, mà thậm chí cũng chẳng chỉ cho kiếm cách nhận biết suy nghĩ của kiếm tu nhà mình.

Thẩm Đông không nhịn được mà lẩm bẩm, Đỗ Hành như vậy, chắc chắn không phải là tình. Người tu chân chỉ có Đạo, mà Đạo được nhắc tới ở đây, cũng chính bản thân mình – thanh kiếm của Đỗ Hành chứ gì nữa! Nghe nói trước đây Thái Nhạc kiếm tiên cũng đã từng đưa tới cho đồ đệ không ít linh thạch, có lẽ nếu được làm lại một lần nữa, bọn họ cũng sẽ không có ngày hôm nay.

Mối ngờ vực này đã ăn sâu vào lòng, khó có thể buông bỏ được, tiềm thức của Thẩm Đông nhớ đến những khi hắn ở cùng với Đỗ Hành, lúc nào cũng nghĩ ngợi về việc làm thế nào để tránh tiến thêm một bước.

Hiện giờ Thẩm Đông bị rượu xông đến choáng váng, khóe mắt đỏ bừng, là giận dữ, cũng là lửa lòng khó nhịn.

—— dựa vào đâu mà hắn luôn là kẻ phải chịu thiệt thòi? Trên đời này làm gì có cái chuyện quái quỷ đó! Không được, hôm nay dù có nói sao đi nữa thì cũng phải đòi lại cả vốn lẫn lời!

Hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỉ là lòng sinh hờn dỗi, vậy nên liền ngang ngược xé luôn cái áo vắt vẻo nơi cánh tay Đỗ Hành, ừm, quần cũng không tha! Lúc nãy tên này sờ hắn chỗ nào? Hắn cũng không ngại mà sờ lại chỗ đó!

Động tác không mạnh không nhẹ, với lực đạo đó, một khúc gỗ bình thường cũng có thể bị hắn bẻ gãy, ngay cả là Đỗ Hành, hơi thở cũng là lúc còn lúc mất, lồng ngực dưới cánh tay hắn tức thì xuất hiện từng mảng hồng hồng tím tím, dần dần hô hấp lại càng ngày càng nhanh, Thẩm Đông trong cơn choáng váng vẫn gắng gượng giữ cho đầu óc tỉnh táo, muốn bò dậy trả thù, thế nhưng trong lúc hắn đè Đỗ Hành xuống, hai thân thể tiếp xúc thân mật, đương nhiên khó tránh khỏi việc cọ xát.

Trên da thịt có chút lạnh lẽo kia rốt cuộc cũng nhuộm một màu đỏ ửng nhàn nhạt, dần dần trở nên nóng rực.

Đỗ Hành mới đầu còn không nói lời nào, cũng không hề cử động, nhưng Thẩm Đông được nước lại còn lấn tới, càng sờ càng lố, bàn tay men theo bắp đùi mò dần lên trên, cuối cùng còn định chạm luôn vào chỗ ——

Cảnh vật trước mắt chợt nhòe đi, Thẩm Đông sau một lúc lâu mới hoàn hồn lại được, liền phát hiện hắn và Đỗ Hành nay đã đổi vị trí.

Có thứ gì đó chọt chọt vào bụng dưới của hắn, mới vừa mơ mơ màng màng dịch người một chút, bả vai hắn lại lập tức bị đè chặt.

"Gì cũng đừng nghĩ..." Giọng nói của Đỗ Hành khàn đặc, nghe cổ quái vô cùng.

Não của Thẩm Đông vẫn chưa bắt được đúng tần số, chỉ biết bực bội càm ràm, tại sao không cho tôi nghĩ, miệng thì chặn họng tay thì sờ mó, Đỗ Hành anh còn chưa chơi đủ hay sao?

Ngay sau đó, một thứ cảm giác quỷ dị chợt xuất hiện, Thẩm Đông theo bản năng dùng tay đập đập trán, hòng làm cho bản thân tỉnh táo lại một chút. Thế nhưng một cơn tê dại từ xương cụt đột ngột lan ra, thân thể tức thì mềm nhũn không ngừng run rẩy, hắn hoàn toàn không thể điều khiển được chính mình nữa, thậm chí còn không thể cảm giác được đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi cơn tê dại qua đi, Thẩm Đông mới như hồi quang phản chiếu mà tỉnh táo lại, trong con kinh hoàng, thân thể đột nhiên bật dậy, lại bị đập đầu vào vai Đỗ Hành, lực đập rất mạnh, ngón tay Đỗ Hành còn đang lưu luyến ở cái nơi ấm áp căng chặt nào đó, thế nên không kịp đề phòng mà bị xô ngửa ra sau, cái tay còn lại thuận thế đặt lên chỗ Hạ đan điền của Thẩm Đông, không có linh lực, cũng không có Chân Nguyên rót vào, chỉ là nhẹ nhàng mơn trớn như trấn an, thế mà cái người nào đó lập tức nhũn cả đầu gối, lại không khống chế được mà cong chân lên.

"Ặc!" Tảng đá này cứng thật, đầu gối nện vào một cái, đau đến thiếu điều đổ mồ hôi lạnh.

Thẩm Đông cứ như người bị chết chìm, hai tay không ngừng quơ quào vùng vẫy, thế nhưng chẳng thể túm được thứ gì, ngược lại còn kéo đứt mấy sợi tóc của Đỗ Hành.

Mắt cá chân căng chặt, cứ như đang bị túm lấy, ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt nơi bắp chân. Sự thật chứng minh, biện pháp đánh lạc hướng này rất hữu hiệu, Thẩm Đông trong lúc nóng nảy chỉ biết toàn tâm toàn ý muốn kéo chân mình trở về, ngay cả cơn kích thích nơi xương cụt không biết đã biến mất từ lúc nào hắn cũng chẳng hề để ý, cho đến khi một cơn đau như thể bị xé rách bất thình lình kéo tới, hắn mới không thể điều khiển được cơ thể mà xụi lơ không dậy nổi, chỉ có thể buông rũ hai tay, cả người co quắp một hồi.

Thẩm Đông như chìm vào cơn mộng du, thế nhưng vẫn chưa ngất đi, chỉ là ý thức đã hoàn toàn đặc sệt lại như một đống hồ nhão.

Cơn đau này, nếu so với đau đớn khi Tử Tiêu Thần Lôi đánh vào người, hay khi dùng Tam Muội Chân Hỏa rèn linh thạch, thì cũng không đến nỗi. Thế nhưng ký ức về sự đau đớn này, bất kể là ai đi nữa cũng sẽ theo bản năng mà dần dần quên lãng, không dám hồi tưởng lại, hiện giờ những cơn giày vò phủ đầy bụi mờ tháng năm này lại ùn ùn kéo nhau trở về, Thẩm Đông không nhịn được mà ưỡn người, trước mắt mơ hồ, trên mặt chảy xuống một thứ chất lỏng lành lạnh, hoàn toàn không thể phân biệt được là mồ hôi lạnh hay là nước mắt sinh ra từ cơn đau đớn này.

Ngón tay co quắp, hắn túm chặt lấy cổ tay Đỗ Hành đang đặt bên cạnh, giọng nói từ trong cổ họng phát ra cứ như vỡ vụn, chỉ có thể dùng thần thức phẫn nộ rống lớn: "Tôi không phải thanh kiếm của sư phụ anh!"

Thập Phương Câu Diệt còn chưa đủ mảnh mai hay sao, dù có muốn cũng chẳng thể tiếp tục tách ra thành hai nửa đâu!

—— khốn nạn, nhẹ nhàng chút cho tôi!!



>5k từ, hèn chi edit 2 ngày chưa xong, sao thấy còn hoài còn hoài = =

Chương này có đc tính là H k? QAQ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương