Cậu Là O - Không! Tôi Là A!
-
2: Truyền Thuyết Xa Xưa
Sau lần Lam Từ đánh Ngô Thiên trong lớp học, tất cả mọi người lại có một cái nhìn khác về vị học bá nổi tiếng lạnh lùng này.
Dù là học bá lạnh lùng thì khi bị chọc giận cũng sẽ muốn đánh người mà thôi, chưa kể...
Ngô Thiên lén lút đưa mắt nhìn người đúng bên cạnh mình, chưa kể còn là lạnh lùng thụ...!Khụ khụ...
" Ngô Thiên em có muốn tới bệnh viện xem thử không?"
Thầy giáo chủ nhiệm thấy hắn như vậy thì quan tâm bảo.
" Khụ khụ...!Em không sao thưa thầy, Lam Từ cũng không phải...!Cậu ấy chỉ tức giận mà thôi, là do em chọc cậu ấy, thầy đừng trách cậu ấy."
Ngô Thiên vội bào chữa thay cho Lam Từ.
Lam Từ liếc mắt nhìn hắn, hừ lạnh trong lòng, để cho tôi biết cậu thông đồng với tên kia thì biết tay tôi.
Ngô Thiên đánh cái rùng mình, rụt người né xa Lam Từ, hu hu, cậu chọc gì tên này chứ, không phải chỉ nói một câu thôi sao...
" Dù sao đánh bạn học là không tốt, hai em đều có lỗi thì về viết kiểm điểm cho thầy đi."
Thầy giáo chủ nhiệm nhìn cả hai mà thở dài.
" Vâng ạ, em xin lỗi thầy."
Lam Từ cúi đầu nhận sai rồi đi mất.
Này này, không phải cậu nên xin lỗi tớ sao...!Ngô Thiên ở trong lòng gào thét tên em, theo sau Lam Từ trở lại lớp học.
...
Dù Lam Từ có tức giận cỡ nào thì cái bản mặt thiếu đánh của Diêm Hàn vẫn đúng giờ xuất hiện tại cửa lớp.
" Cậu nói xem Lam Từ, lớp của hắn không gần mà sao chuông vừa kêu hắn đã xuất hiện tại cửa lớp chúng ta vậy?"
Ngô Thiên đã thắc mắc chuyện này lâu rồi, giờ muốn làm lành với Lam Từ mà vừa hay lôi chuyện này ra nói.
Lam Từ cũng rất không hiểu.
Cho dù là vận động viên chạy nhanh cũng không thể trong một phút chạy tới cửa lớp cậu, mà hắn còn đến trước tiếng chuông.
Trừ khi...
" Trừ khi thầy giáo cho hắn ra ngoài trước giờ nghỉ."
Ngô Thiến nói ra suy nghĩ của cả hai.
Học viện Đế Lantic là một ngôi trường cổ xưa của đế quốc Ian, nơi này có lịch dài bốn ngàn năm, hầu hết các đời con cháu của các gia tộc lớn lại đế quốc Ian đều học tập ở ngôi trường này.
Càng về sau nơi này càng trở thành thánh địa của con em đế quốc, dù điểm đầu vào của nó cao ngất ngưỡng nhưng vẫn có rất nhiều người nguyện ra sức học tập để vào học nơi này.
" Lam Từ, cậu có nghe một truyền thuyết về Đế Lantic không?"
Ngô Thiên ghé vào tai Lam Từ nói.
Lam Từ ghét bỏ né ra nhưng vẫn chăm chú nghe hắn nói.
Cậu là học sinh nghèo, sao nghe được mấy cái chuyện kiểu như truyền thuyết đô thị này chứ, đặc biệt còn là truyền thuyết về học viện Đế Lantic thần bí nhất đế quốc.
Ngô Thiên nhìn động tác của cậu thì bĩu môi, dù vậy bát quái đến miệng không nói thì uổng.
" Học viện Đế Lantic có lịch sử hơn bốn ngàn năm, mà đế quốc Ian lại có lịch sử hơn năm ngàn năm mà thôi, nghe nói mới đầu học viện chỉ có tên là Lantic, chữ Đế mới xuất hiện chừng một ngàn năm trở lại đây thôi."
Ngô Thiên nói say xưa.
" Chữ Đế đó có ý nghĩa gì?"
Lam Từ trầm giọng hỏi.
" Ông nội tớ nói, chữ Đế đó là họ của hiệu trưởng đời thứ 101 của học viện Lantic."
Ngô Thiên nói đến đây cũng nghiêm túc hơn.
" Cậu biết không, Đế quốc Ian thuở sơ khai có một dòng tộc mang trong người dòng máu sói, có khả năng biến Alpha thành Omega của riêng mình bằng cách cắn vào cổ của đối phương, rót thẳng tin tức tố của bản thân nó vào người Alpha trong một đoạn thời gian thì Alpha đó sẽ hoàn toàn trở thành Omega của riêng họ."
Ngô Thiên nhìn Lam Từ.
" Cậu nói đùa à?"
Lam Từ nhìn hắn như nhìn người điên nói nhảm.
" Alpha muốn đánh dấu Omega của mình cũng là cắn vào gáy rồi rót vào tin tức tố, cậu không cảm thấy giữa hai thứ có một sự giống nhau không hề nhẹ hay sao?"
Ngô Thiến nhún vai.
Chuyện cậu nói cũng không phải bịa đặt, Ngô gia là dòng họ lâu đời của đế quốc Ian, nhưng chỉ trong vòng một ngàn năm trở lại đây, những gì cậu nói đều là tò mò lúc còn nhỏ được ông nội kể cho nghe, sau lại cậu cũng lên mạng tìm kiếm, thật sự có truyền thuyết này, nhưng thời gian quá lâu ai cũng cho nó là chuyện đùa, chuyện cổ tích mà thôi.
Nhưng không thể phủ nhận, cắn vào gáy là tập tính của sói.
Lam Từ cũng nghĩ đến điều này, nhưng bảo cậu tin nó có thật, chẳng bằng bảo cậu bị mất não, đi tin chuyện cổ tích.
" Ông nội tớ còn nói, dòng tộc này cũng không hề biến mất hoàn toàn, họ chỉ là nhận quy chế của đế quốc Ian, từ nay về sau dùng thân phận bình thường mà sinh sống."
Ngô Thiên nói xong câu này thì trong lớp chỉ còn lại hai người bọn họ và một tên thiếu đánh ở ngoài cửa lớp.
Lam Từ không cần hỏi cũng biết tại sao phải chế tài, nói sao thì việc biến đổi giới tính thứ hai của một người là phạm pháp, xã hội bay giờ không cho phép xảy ra tình huống như vậy, khoa học kỹ thuật nở rộ thật sự có thể thay đổi giới tính của một người, nhưng đó là cấm kỵ, nếu bị phát hiện sẽ bị chế tài.
Nghe nói mấy chục năm trước xuất hiện một tổ chức tên là Lose Dark, tổ chức này âm thầm liên hệ với nhiều gia tộc lớn buôn bán loại thuốc có thể chuyển đổi giới tính thứ hai, từ O sang A, từ A sang O, nhưng quá trình này làm đảo loạn trật tự hoocmon gây ra tình trạng rối loạn tin tức tố, số người thành công biến đổi sau này đều để lại di chứng rất lớn.
Sau khi chuyện này bại lộ đế quốc đã ra lệnh thanh trừ tổ chức này cùng với loại thuốc kia, là hoàn toàn tiêu hủy, tránh một ngày nó tro tàn lại cháy.
Nếu thật sự có một gia tộc như vậy tồn tại trong đế quốc thì hoàng thất đế quốc sẽ không ngần ngại thanh tẩy nó sạch sẽ, chỉ là cấm bọn họ sẽ dụng năng lực này thôi cũng là sự bao dung quá lớn.
May mắn nó chỉ là truyền thuyết hư cấu.
" A!"
Lam Từ đụng thẳng vào một bức tường thịt, đau đến mắt đầy sao, cái mũi đỏ ửng.
" Cậu gấp gáp chui vào ngực tôi như này là chấp nhận tôi theo đuổi?"
Giọng nam trầm ấm pha chút lưu manh từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
Lam Từ không chút nghĩ ngợi ngẩng phắt đầu lên, thành công nghe được tiếng kêu rên của Diêm Hàn, trong lòng tự nhiên thấy cân bằng gì đâu.
" Hừ."
Lam Từ nhìn cũng không nhìn quay đầu đi mất.
Ngô Thiên che miệng đuổi theo phía sau.
Diêm Hàn xoa xoa cái cằm anh tuấn bị cái đầu cứng của cậu đụng đến phát đau, khoé miệng có chút không nhịn được cong lên.
Hung dữ như vậy, tôi thích.
Nhưng cũng không phải nhiêu này là làm tôi buông tha cho em.
Thế là...
Dọc đường trở về ký túc xá Alpha diễn ra cảnh tượng kinh điển mấy hôm nay vẫn luôn xảy ra.
Diêm Hàn lẽo đẽo sau lưng Lam Từ, miệng nói ba cái lời buồn nôn mắc ói, Lam Từ lần nào cũng vì bảo vệ hình tượng học bá lạnh lùng mà cúi đầu không nói lời nào, cố gắng xem Diêm Hàn như không khí, tăng nhanh bước chân trở về ký túc xá.
Phòng của Lam Từ ở tầng ba, phòng của Ngô Thiên ở tầng một, Diêm Hàn cũng vậy, như mọi khi Diêm Hàn chỉ theo cậu đến đây rồi thôi.
Nhưng hôm nay không giống.
Lam Từ đau đầu đến muốn nứt ra, cố gắng đè nén.
cảm xúc muốn đánh chết cái tên lưu manh vẫn không ngừng theo đuôi cậu nãy giờ, mắt thấy chỉ vài bước chân nữa thôi là sẽ đến tầng ba.
" Cậu muốn làm cái gì đây?"
Lam Từ vung tay đập mạnh vào tường cầu thang tầng ba, quát lớn..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook