Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2)
-
Chương 13: Trưởng thành
Là một con người lịch sự, luôn tôn trọng phụ nữ, theo lẽ thường, Mạch Đinh nhất định sẽ chạy theo cô gái kia mà xin lỗi. Nhưng hôm nay không được. Sau khi đã trải qua âm mưu khóc lóc của Bạch Tiểu Tư, cậu sẽ không mềm lòng nữa. An Tử Yến đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng Mạch Đinh mất rồi. Cậu nhìn đồng hồ, An Tử Yến chắc cũng sắp đến. Cậu lấy điện thoại ra bấm dãy số quen thuộc.
“Anh ở đâu?”
“Chú ý giọng điệu của em đi”.
“Thế anh có bao giờ chú ý giọng điệu khi nói chuyện với em chưa?”, Mạch Đinh không vui trả lời lại: “Anh đến trường chưa? Đang làm gì đó?”
“Nghe điện thoại”.
“Anh trả lời có thành ý chút được không?”
“Anh đồng ý trả lời là em đã phải vui mừng mà về thắp thương cho tổ tiên rồi”.
“Em với tổ tiên nhà em không rãnh lo chuyện đó. Sao cạnh anh có tiếng ồn vậy?”
“Anh đang ở cạnh chủ nhiệm”.
“Bạn học An à, không phải em nói anh chứ, chiêu năm nay của anh tầm thường quá. Ngay đến thầy giáo cũng dùng đến sao? Em đã sớm biết hết rồi. Anh cũng đừng quá cố chấp. Em sẽ không cười nhạo anh đâu. Anh nhận thua đi. Trong lòng mọi người vui vẻ là được mà”, Mạch Đinh khuyên can An Tử Yến.
“Dù anh không biết em đang nói cái gì, nhưng vì giọng điệu của em, anh sẽ lập tức xử lý em”.
“Yo yo, bị phát hiện rồi nên xấu hổ hả? Muốn trực tiếp dùng vũ lực? Anh cho rằng em sẽ để cho anh tìm được chắc?”. Mạch Đinh vừa quay đầu ra sau đã nhìn thấy An Tử Yến và chủ nhiệm đứng cách đó không xa. Hôm nay có lẽ Mạch Đinh đã tích lũy kha khá áp lực nên ý chí báo thù tăng lên không ý. Cậu chuẩn bị nghênh chiến với An Tử Yến rồi. Suốt bốn năm trời, ngày cuối cùng này, cậu muốn là người chiến thắng!
Chủ nhiệm tiến đến cười híp mắt vỗ vai Mạch Đinh: “Thấy các em tốt nghiệp thuận lợi cả, thầy cũng cảm thấy rất vui. Nhưng mà Mạch Đinh em…”. Chủ nhiệm còn chưa nói hết câu, Mạch Đinh đã lui về sau tránh bàn tay của chủ nhiệm: “Thầy có phải muốn nói em không thể tốt nghiệp dễ dàng để em sợ quá mà tè ra quần phải không? Thầy à, thân là một tấm gương cho các thế hệ sinh viên học tập, em bị vậy thì có lợi gì cho thầy chứ!”. Trước đây thầy giáo cũng đã đồng ý cho hai gã to con vào lớp bắt cậu đi. Hôm nay không được tin bất kỳ ai!
“Hay thầy muốn nói cho em biết, thật ra thầy với An Tử Yến là vụng…”, chữ “trộm” còn chưa thoát ra khỏi miệng thì ót cậu đã bị An Tử Yến đè xuống khiến cậu khom cả người: “Xin lỗi chủ nhiệm ngay, ai dạy em không lễ phép như vậy?”
Cậu, Mạch Đinh! Lại bị An Tử Yến dạy dỗ là không lễ phép! Trên đường đời mèo rượt chó đuổi có lẽ Mạch Đinh sẽ thua. Nhưng duy chỉ có An Tử Yến thì không được. Bình thường rõ ràng là hắn đối với ai cũng bất chấp đạo lý, ngay cả trong mắt cũng không xem ai ra gì! Hắn đứng ở đây mà nói cậu không lễ phép!
“Đừng có diễn nữa. Các người đều là một phe hết. Tôi sẽ không để bị lừa đâu!”. Bị An Tử Yến lôi đi nhưng Mạch Đinh vẫn còn kêu la. Đợi đến chỗ không có người, An Tử Yến mới buông Mạch Đinh ra. Hắn ra vẻ nhàn rỗi dựa vào tường, hai tay cho vào túi quần. Là ảo giác sao? Dường như An Tử Yến đang mặt một bộ quần áo rất đẹp. Giống như vừa mới tắm táp xong, đến những sợi tóc nhẹ nhàng rũ xuống cũng không muốn che đi gương mặt hoàn mĩ kia. Mạch Đinh vứt bỏ mấy suy nghĩ vẫn vơ ra khỏi đầu, đang muốn mở miệng thì An Tử Yến lại nói trước: “Tường trình trong vòng ba mươi từ”.
“Tại sao em phải nghe theo…?”
“Đã dùng hết sáu chữ”.
“Em muốn có một buổi lễ tốt nghiệp khó quên cho nên anh đã dùng cách tà ác này mà chơi em chứ gì…”
“Đã dùng hết số chữ”.
“Anh đếm thật đó hả? Dù sao thì em cũng đã đoán được rồi. Đừng giả vờ nữa. Cần gì phải đã động đến nhiều người vậy?”
“Đừng có nghĩ bản thân em quan trọng quá. Anh cũng không muốn tốn thời gian ở cạnh em chứ nói gì đến tâm trí mà chơi đùa với em”. Lời nói vô tình của An Tử Yến đã đả kích Mạch Đinh không ít, nhưng Mạch Đnh vẫn giữ sự nghi ngờ: “Anh thật không có?”
An Tử Yến lười biếng nhún vai: “Anh đang chuẩn bị chuyện công việc sau tốt nghiệp, đâu còn nhỏ nhắn gì mà chơi đùa”. Nghe xong lời An Tử Yến nói, nhất thời Mạch Đinh cũng không biết nói gì. Cậu không khỏi cảm thấy thất vọng. Rõ ràng mỗi lần bị An Tử Yến trêu chọc, cậu sẽ không ngừng oán than là ấu trĩ, nhàm chán. Bây giờ hắn không bày trò gì nữa, cậu lại cảm thấy không quen.
“Cho nên…”, Mạch Đinh khó nói.
“Cho nên?”
“Cho nên sau này anh đi làm rồi, sẽ bận rộn chuyện công ty, bận rộn ứng phó với người khác, bận rộn kiếm tiền. Anh sẽ trưởng thành, không còn bày trò, không ngủ nướng, không trêu chọc em nữa đúng không?”
“Đó là chuyện đương nhiên phải diễn ra”.
Mạch Đinh gật đầu cười cười: “Vậy thì tốt quá rồi. Em cũng không cần lúc nào cũng gọi anh dậy. Bớt biết bao là gánh nặng a”. Cậu là khẩu thị tâm phi, ôm tay ở phía sau, không ngẩng mặt lên nhìn An Tử Yến. Giống như một đứa bé đang cố không đụng đến bảo bối mà nó thích. Lớn rồi nhất định phải nhường nhịn một chút. Mạch Đinh cũng phải nhường An Tử Yến cho xã hội. Một chút, một chút thôi. Cậu làm được, cậu có thể làm được.
“Mạch Đinh, từ bây giờ, chúng ta không còn là sinh viên nữa”.
“Em biết. Không cần anh nói em cũng biết. Chẳng qua là tạm thời em không thích ứng được”. Cậu tìm đủ mọi lý do, nhưng điều bất mãn trong lòng cậu chính là cảm giác mất mát mà thôi. “Yêu” chính là sự tham lam. Cậu không muốn nhường An Tử Yến, muốn dùng cường bạo mà chiếm giữ hắn, muốn dùng nhà tù kiên cố nhất trên thế giới mà giam cầm hắn, chỉ cậu mới có thể đến gần hắn thôi. Mạch Đinh tỉnh lại từ trong mớ suy nghĩ cổ quái của mình, hoảng sợ nhìn An Tử Yến, nói một câu không đầu không đuôi: “Nếu như có ngày nào đó mà em đi vào con đường phạm tội, tuyệt đối là vì anh!”.
“Đừng để cho ai nghe mấy câu nhảm nhí đó”.
Lúc này trong sân trường vang lên tiếng nhạc. Mạch Đinh ngoái đầu ra bên ngoài, học sinh đã vào sân làm lễ rồi. Không thể làm gì khác hơn là kết thúc cuộc nói chuyện: “Lễ tốt nghiệp bắt đầu rồi. Đi thôi!”. Có lẽ là đến lúc rồi. Nhưng ngay giờ phút này, Mạch Đinh vẫn còn suy nghĩ. Ai nấy trưởng thành rồi cũng sẽ thay đổi. Cậu thừa nhận bản thân cậu chính là một kẻ nhát gan.
Nhưng An Tử Yến nói đúng. Bọn họ đều trưởng thành rồi, không thể chỉ lo chơi đùa mãi được.
Muốn có một một buổi lễ tốt nghiệp thật khó quên, nhưng lại mang ý nghĩa của hiện thực.
Những thứ càng đẹp đẽ sẽ càng đối lập với hiện thực xã hội.
“Anh ở đâu?”
“Chú ý giọng điệu của em đi”.
“Thế anh có bao giờ chú ý giọng điệu khi nói chuyện với em chưa?”, Mạch Đinh không vui trả lời lại: “Anh đến trường chưa? Đang làm gì đó?”
“Nghe điện thoại”.
“Anh trả lời có thành ý chút được không?”
“Anh đồng ý trả lời là em đã phải vui mừng mà về thắp thương cho tổ tiên rồi”.
“Em với tổ tiên nhà em không rãnh lo chuyện đó. Sao cạnh anh có tiếng ồn vậy?”
“Anh đang ở cạnh chủ nhiệm”.
“Bạn học An à, không phải em nói anh chứ, chiêu năm nay của anh tầm thường quá. Ngay đến thầy giáo cũng dùng đến sao? Em đã sớm biết hết rồi. Anh cũng đừng quá cố chấp. Em sẽ không cười nhạo anh đâu. Anh nhận thua đi. Trong lòng mọi người vui vẻ là được mà”, Mạch Đinh khuyên can An Tử Yến.
“Dù anh không biết em đang nói cái gì, nhưng vì giọng điệu của em, anh sẽ lập tức xử lý em”.
“Yo yo, bị phát hiện rồi nên xấu hổ hả? Muốn trực tiếp dùng vũ lực? Anh cho rằng em sẽ để cho anh tìm được chắc?”. Mạch Đinh vừa quay đầu ra sau đã nhìn thấy An Tử Yến và chủ nhiệm đứng cách đó không xa. Hôm nay có lẽ Mạch Đinh đã tích lũy kha khá áp lực nên ý chí báo thù tăng lên không ý. Cậu chuẩn bị nghênh chiến với An Tử Yến rồi. Suốt bốn năm trời, ngày cuối cùng này, cậu muốn là người chiến thắng!
Chủ nhiệm tiến đến cười híp mắt vỗ vai Mạch Đinh: “Thấy các em tốt nghiệp thuận lợi cả, thầy cũng cảm thấy rất vui. Nhưng mà Mạch Đinh em…”. Chủ nhiệm còn chưa nói hết câu, Mạch Đinh đã lui về sau tránh bàn tay của chủ nhiệm: “Thầy có phải muốn nói em không thể tốt nghiệp dễ dàng để em sợ quá mà tè ra quần phải không? Thầy à, thân là một tấm gương cho các thế hệ sinh viên học tập, em bị vậy thì có lợi gì cho thầy chứ!”. Trước đây thầy giáo cũng đã đồng ý cho hai gã to con vào lớp bắt cậu đi. Hôm nay không được tin bất kỳ ai!
“Hay thầy muốn nói cho em biết, thật ra thầy với An Tử Yến là vụng…”, chữ “trộm” còn chưa thoát ra khỏi miệng thì ót cậu đã bị An Tử Yến đè xuống khiến cậu khom cả người: “Xin lỗi chủ nhiệm ngay, ai dạy em không lễ phép như vậy?”
Cậu, Mạch Đinh! Lại bị An Tử Yến dạy dỗ là không lễ phép! Trên đường đời mèo rượt chó đuổi có lẽ Mạch Đinh sẽ thua. Nhưng duy chỉ có An Tử Yến thì không được. Bình thường rõ ràng là hắn đối với ai cũng bất chấp đạo lý, ngay cả trong mắt cũng không xem ai ra gì! Hắn đứng ở đây mà nói cậu không lễ phép!
“Đừng có diễn nữa. Các người đều là một phe hết. Tôi sẽ không để bị lừa đâu!”. Bị An Tử Yến lôi đi nhưng Mạch Đinh vẫn còn kêu la. Đợi đến chỗ không có người, An Tử Yến mới buông Mạch Đinh ra. Hắn ra vẻ nhàn rỗi dựa vào tường, hai tay cho vào túi quần. Là ảo giác sao? Dường như An Tử Yến đang mặt một bộ quần áo rất đẹp. Giống như vừa mới tắm táp xong, đến những sợi tóc nhẹ nhàng rũ xuống cũng không muốn che đi gương mặt hoàn mĩ kia. Mạch Đinh vứt bỏ mấy suy nghĩ vẫn vơ ra khỏi đầu, đang muốn mở miệng thì An Tử Yến lại nói trước: “Tường trình trong vòng ba mươi từ”.
“Tại sao em phải nghe theo…?”
“Đã dùng hết sáu chữ”.
“Em muốn có một buổi lễ tốt nghiệp khó quên cho nên anh đã dùng cách tà ác này mà chơi em chứ gì…”
“Đã dùng hết số chữ”.
“Anh đếm thật đó hả? Dù sao thì em cũng đã đoán được rồi. Đừng giả vờ nữa. Cần gì phải đã động đến nhiều người vậy?”
“Đừng có nghĩ bản thân em quan trọng quá. Anh cũng không muốn tốn thời gian ở cạnh em chứ nói gì đến tâm trí mà chơi đùa với em”. Lời nói vô tình của An Tử Yến đã đả kích Mạch Đinh không ít, nhưng Mạch Đnh vẫn giữ sự nghi ngờ: “Anh thật không có?”
An Tử Yến lười biếng nhún vai: “Anh đang chuẩn bị chuyện công việc sau tốt nghiệp, đâu còn nhỏ nhắn gì mà chơi đùa”. Nghe xong lời An Tử Yến nói, nhất thời Mạch Đinh cũng không biết nói gì. Cậu không khỏi cảm thấy thất vọng. Rõ ràng mỗi lần bị An Tử Yến trêu chọc, cậu sẽ không ngừng oán than là ấu trĩ, nhàm chán. Bây giờ hắn không bày trò gì nữa, cậu lại cảm thấy không quen.
“Cho nên…”, Mạch Đinh khó nói.
“Cho nên?”
“Cho nên sau này anh đi làm rồi, sẽ bận rộn chuyện công ty, bận rộn ứng phó với người khác, bận rộn kiếm tiền. Anh sẽ trưởng thành, không còn bày trò, không ngủ nướng, không trêu chọc em nữa đúng không?”
“Đó là chuyện đương nhiên phải diễn ra”.
Mạch Đinh gật đầu cười cười: “Vậy thì tốt quá rồi. Em cũng không cần lúc nào cũng gọi anh dậy. Bớt biết bao là gánh nặng a”. Cậu là khẩu thị tâm phi, ôm tay ở phía sau, không ngẩng mặt lên nhìn An Tử Yến. Giống như một đứa bé đang cố không đụng đến bảo bối mà nó thích. Lớn rồi nhất định phải nhường nhịn một chút. Mạch Đinh cũng phải nhường An Tử Yến cho xã hội. Một chút, một chút thôi. Cậu làm được, cậu có thể làm được.
“Mạch Đinh, từ bây giờ, chúng ta không còn là sinh viên nữa”.
“Em biết. Không cần anh nói em cũng biết. Chẳng qua là tạm thời em không thích ứng được”. Cậu tìm đủ mọi lý do, nhưng điều bất mãn trong lòng cậu chính là cảm giác mất mát mà thôi. “Yêu” chính là sự tham lam. Cậu không muốn nhường An Tử Yến, muốn dùng cường bạo mà chiếm giữ hắn, muốn dùng nhà tù kiên cố nhất trên thế giới mà giam cầm hắn, chỉ cậu mới có thể đến gần hắn thôi. Mạch Đinh tỉnh lại từ trong mớ suy nghĩ cổ quái của mình, hoảng sợ nhìn An Tử Yến, nói một câu không đầu không đuôi: “Nếu như có ngày nào đó mà em đi vào con đường phạm tội, tuyệt đối là vì anh!”.
“Đừng để cho ai nghe mấy câu nhảm nhí đó”.
Lúc này trong sân trường vang lên tiếng nhạc. Mạch Đinh ngoái đầu ra bên ngoài, học sinh đã vào sân làm lễ rồi. Không thể làm gì khác hơn là kết thúc cuộc nói chuyện: “Lễ tốt nghiệp bắt đầu rồi. Đi thôi!”. Có lẽ là đến lúc rồi. Nhưng ngay giờ phút này, Mạch Đinh vẫn còn suy nghĩ. Ai nấy trưởng thành rồi cũng sẽ thay đổi. Cậu thừa nhận bản thân cậu chính là một kẻ nhát gan.
Nhưng An Tử Yến nói đúng. Bọn họ đều trưởng thành rồi, không thể chỉ lo chơi đùa mãi được.
Muốn có một một buổi lễ tốt nghiệp thật khó quên, nhưng lại mang ý nghĩa của hiện thực.
Những thứ càng đẹp đẽ sẽ càng đối lập với hiện thực xã hội.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook