Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2)
Chương 12: Ai cũng khả nghi hết

Sáng sớm, Mạch Đinh đã rời khỏi giường tắt chuông đồng hồ. Cậu nhìn sang An Tử Yến: “Hôm nay anh không dự lễ tốt nghiệp hả?”

“Xem tâm trạng đã”, An Tử Yến mơ hồ trả lời. Mạch Đinh cũng không hỏi thêm gì nữa. Cậu đã quá hiểu hắn rồi. Đã quy mô bày trò chơi cậu thì lúc nào hắn cũng trốn kĩ ở chỗ đen tối nào đó, đợi đến lúc cậu mất hết mặt mũi rồi mới xuất hiện. Mạch Đinh ở sau lưng An Tử Yến trưng ra bộ mặt cùng nụ cười phảng phất của người có IQ 250. Cậu đứng dậy như không có chuyện gì, thu dọn đồ đạc rồi ra khỏi nhà.

Dù trường học cách nhà không xa nhưng Mạch Đinh nghĩ nếu hôm nay ngồi xe buýt đi vòng qua cửa phía bắc trường học thì sẽ an tâm hơn. Sỡ dĩ phải đổi cách thức tới trường là để khiến cho hắn trở tay không kịp. Ha ha ha ha ha ha ha ha… Mạch Đinh gần đây đang không được bình thường cho lắm vì lúc nào cũng đắc ý về sự thông minh và trình độ diễn xuất tuyệt đỉnh của mình.

Lên xe buýt, Mạch Đinh mới thở phào. Cậu tìm ghế gần cửa sổ mà ngồi xuống. Bên ngoài cửa sổ, cậu hướng ánh nhìn vào một đám học sinh đang đi bộ đến trường. Lúc này cậu mới chậm chạp ý thức được một chuyện. Hôm nay, là ngày cuối cùng cậu ở trường học. Mấy ngày qua chỉ tìm cách làm thế nào để đối phó với An Tử Yến, nhưng đối với tương lai thì vẫn chưa có tính toán gì. Một lần nữa lo lắng đối mặt với xã hội, lại sắp phải rời khỏi trường học, cậu thật sự không biết phải làm sao… Cậu quên hết mọi thứ. Quên đi việc ngày nào cũng nghĩ xem An Tử Yến sẽ giở trò gì với cậu, ngày nào cũng khùng khùng điên điên. Chẳng lẽ tên kia thật tình là không có mưu kế gì cả? Cái suy nghĩ này vừa mới lóe lên, Mạch Đinh đã dùng sức vùi dập. Hắn làm sao có thể tốt bụng như vậy?

Lúc này, có một người đàn ông ưa nhìn mặc vest đen đến ngồi cạnh Mạch Đinh. Trời nóng bức thế này còn mặc âu phục, vẻ mặt lại kì quái, Mạch Đinh lập tức cảnh giác. Không ngờ đổi lộ trình cũng còn gặp phải. Chờ xem hắn muốn làm cái gì! Hai phút trôi qua, người đàn ông mặc vest chẳng có động tĩnh gì cả. Ngược lại, Mạch Đinh đã bị hành hạ mức đứng ngồi không yên. Có chiêu gì thì xuất ra luôn đi! Cho dù trong lòng cậu nghiến răng nghiến lợi nhưng đối phương lại chậm chạp không hề có hành động gì. Hay là xuống xe trước nhỉ? Quái lạ, theo tính toán thì bây giờ cậu đã đến nơi rồi chứ. Mạch Đinh nhỏ giọng thì thầm: “Sao cổng phía bắc còn chưa tới nữa?”

Người đàn ông mặc vest bên cạnh phát ra một giọng trầm: “Cậu sẽ không đến đó đâu”. Mạch Đinh hoảng sợ trợn to hai mắt. Không lẽ lên trúng xe buýt chở người chết? Người sống mà lên xe sẽ hướng thẳng xuống âm phủ sao? Vì cớ gì mà cậu lại gặp phải chuyện kinh khủng như vậy? Đương nhiên là do An Tử Yến dàn dựng rồi!!

Mạch Đinh không nhịn được nữa. Tâm tình chất chứa bên trong chợt bộc phát. Cậu tóm lấy tay áo của người đàn ông: “Lần này là cái gì? Nói đi. Có phải dùng kế bỉ ổi để bắt tôi đi không! Nói mau!”

“Cậu… cậu nói cái gì vậy?”, người đàn ông không giải thích được.

“Tôi không sợ nhá!! Tới đi! Trói tôi lại đi!! Uy hiếp tôi đi! Chọn cách đi khác cũng không được nữa! Tới lui kiểu gì cũng dính là sao?”. Người đàn ông mặc vest nhất thời không biết nói gì cho phải. Bây giờ, tất cả mọi người trên xe đều nhìn Mạch Đinh đầy khó hỉu. Cậu cười lạnh, dáng vẻ rất đắc ý: “Còn giả vờ. Giả vờ cũng giống làm sao. Muốn lừa tôi thì còn lâu đi. Về nói với An Tử Yến, cái âm mưu này một chút điểm mới cũng không có. Bộ vest này lần trước mặc rồi đấy”. Mạch Đinh kéo người đàn ông ngồi bên: “Sao chỉ có một mình anh? An Tử Yến thiếu tiền hả?”. Ngay sau đó, Mạch Đinh chợt hiểu ra trên xe còn có hơn mười người nữa: “Không lẽ mấy người đều là do hắn thuê tới? Mấy người có thể làm những chuyện hợp pháp không? Nghĩ mình là diễn viên quần chúng chắc. Ai da, thật là đáng buồn”. Mạch Đinh đi tới cầm tay tài xế: “Có phải tôi không thể xuống xe không? Anh làm sao để dọa cho tôi sợ vậy? Chuẩn bị quay đầu rồi chuyển sang khuôn mặt vô diện à? Ôi, tôi sợ đó. Mấy người có thể buông tha cho tôi được không?”. Mạch Đinh nói năng hùng hồn. Mặt tài xế vô cảm, nhìn Mạch Đinh một cách quái dị, nhắm chừng cậu là bệnh nhân tâm thần vừa trốn viện cũng nên.

Đến trạm dừng, người đàn ông mặc âu phục và tài xế cùng nhau mời Mạch Đinh xuống xe. Mạch Đinh vẫn đứng thẳng cười lạnh: “Bị tôi đoán được cảm thấy xấu hổ chứ gì!”. Không ai muốn nói với cậu lấy một câu. Mạch Đinh chỉ chỉ mọi người trên xe trách cứ: “Một đám người lớn hết rồi, không thể làm những việc chính đáng hơn sao? Hắn cho mấy người bao nhiêu tiền mà khiến cho mấy người bán đi luôn lòng tự trọng của mình thế hả? Thật đáng xấu hổ mà!”.

Mạch Đinh đứng chỗ trạm dừng mà nhìn xe buýt khỏi động máy đi thẳng. Trên mặt cậu vẫn đắc ý. Cho đến khi thấy được mã số chiếc xe, nụ cười của cậu từ từ biến mất. Cậu lên nhầm xe rồi! Vậy nên người đàn ông mặc âu phục đó nói như vậy chỉ để nhắc cậu sao? Vậy… tất cả … không phải … không thể nào đâu… Bây giờ suy nghĩ lại một chút. Nếu như cậu lên nhầm xe thì An Tử Yến không thể nào đoán được rồi.

Mạch Đinh muốn chạy ra đường lớn, nằm luôn giữa đường, chấm dứt cái cuộc đời nực cười này đi cho rồi. Lúc nãy cậu không khác gì một thằng điên đang làm trò. Cậu nhớ lại ánh mắt của người đàn ông, ánh mắt của tài xế, bên trong còn ánh mắt của hơn mười người nữa. Bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh! Chuyện này tuyệt đối không thể nói cho người khác biết! Chỉ có trời biết, đất biết, cậu biết và một đám người xa lạ biết. Sẽ không có ai phát hiện ra đâu.

Đến cửa bắc của trường, Mạch Đinh đã ổn định được tinh thần. Cưỡng chế vứt bỏ đi chuyện không vui kia mà tiếp tục sự nghiệp đối phó với An Tử Yến. Cậu nhìn trái nhìn phải. Cảm thấy ai cũng đáng nghi cả.

“Mạch Đinh”, cách đó không xa có người gọi Mạch Đinh. Là lớp trưởng. Gương mặt nham nhở kia càng nhìn càng khả nghi. Mạch Đinh động mắt, quan sát lớp trưởng từ trên xuống dưới.

“Cậu nhìn tôi bằng ánh mắt gì đấy?”

“Không có gì. Thật trùng hợp. Trường học lớn như vậy mà lần nào cũng gặp được cậu ha”, trong lời nói Mạch Đinh có ẩn ý, nhưng lớp trưởng không nghe ra điều đó. Lớp trưởng lắc lắc chiếc bánh bao trong tay: “Cậu ăn sáng chưa? Muốn ăn không?”. Bên trong có thuốc! Nhất định là có thuốc! Có thể là xuân dược. Mà cũng có thể là thuốc ngủ. Sau đó thì muốn làm gì với cậu cũng được!

“Sao cậu không ăn đi”, Mạch Đinh ăn nói lạnh lùng.

“Tôi mới ăn rồi. Hôm nay cậu lạ lạ sao đó”.

Mạch Đinh cầm lấy bánh bao đặt ở khóe miệng rồi đột nhiên dừng lại, quay sang nhìn chăm chăm vào lớp trưởng: “Một giây trước có phải cậu đang mừng thầm vì mưu kế đẫ thành công không?”

“Mạch Đinh, cậu nói cái gì tôi nghe không hiểu gì hết”. Lớp trưởng vừa dứt lời đã bị Mạch Đinh thô lỗ nhét nguyên cái bánh bao vào miệng, chỉ ngón tay vào mặt lớp trưởng: “Tôi với cậu thân là cán bộ lớp. Trước đây tôi còn tôn trọng cậu. Không ngờ cậu lại làm những chuyện như vậy. Cho tôi ăn hả? Tôi coi thường cậu!”. Xả hết bực tức cho lớp trưởng xong thì quay phắt đi. Không cần nói lớp trưởng tổn thương đến mức nào, trong miệng chứa đầy bánh bao: “Có lòng tốt đưa bánh bao cho ăn là sai lầm sao?

Chưa đi được bao xa thì Mạch Định lại đụng phải một bạn nữ trong lớp. Hôm nay mọi người cũng nhiệt tình quá đi. Người thông minh như Mạch Đinh làm sao mà không nhận ra điều mờ ám trong sự nồng nhiệt đó được. Nhất định là An Tử Yến đã sắp xếp sẵn. Cậu hoàn toàn không nghĩ đến chuyện khác. Có lẽ sự nhiệt tình đó chính là bởi hôm nay là ngày cuối cùng tất cả mọi người còn ở trường chăng?

“Mạch Đinh, tốt nghiệp rồi có định gì không?”, cô gái hỏi.

Muốn dùng sắc dụ cậu à? Thật là thấp kém! Mạch Đinh khoanh tay: “Dù sao thì tôi không có hứng thú với cậu. Cậu dù sao cũng là con gái, cũng phải biết xấu hổ chứ. Đừng vì vài lời nói của An Tử Yến mà bán đi nhan sắc. Tiêu chuẩn của tôi cao lắm, không dễ rung động đâu. Đừng dùng sắc mà dụ tôi vô ích”.

“Ai dùng sắc dụ cậu?”

“Còn không đi?”. Mạch Đinh dụng ý thâm sâu quan sát chiếc quần ngắn quá gối của cô. Còn chưa kịp nói thêm điều gì thì Mạch Đinh đã bị cô gái dùng túi xách nện một phát vào đầu rồi tức giận bỏ đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương