Cấu Kết
-
Chương 76
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Dư Kim Kim từ chức, chẳng biết đi đâu, mà Trần Nam Tầm cũng không thấy bóng dáng mấy tháng rồi. Lão Trần vốn đã về hưu nghỉ dưỡng không thể làm gì khác hơn là lại trở về tiếp quản công ty, Trần Nam Thừa không muốn cha Trần lo lắng quá mức, không thể làm gì khác hơn nói dối an ủi ông.
"Công ty cũng không phải là không có chú ấy thì sẽ sụp, lại nói chú ấy cũng không phải là đứa trẻ, luôn luôn làm bậy đã quen rồi, nói không chừng bây giờ đang ở chỗ nào đó cầu xin Kim Kim tha thứ, hối lỗi sửa sai để làm bạn trai lần nữa, cha cũng đừng lo lắng quá."
"Cha lo lắng cho nó? Chuyện cười! Người cha lo lắng là nha đầu Kim Kim." Cha Trần cười lạnh. "Thật không biết tên khốn kiếp này còn muốn tổn thương Kim Kim tới khi nào, hai anh em các con không có một người nào khiến cha bớt lo!"
Ông cũng không biết đời trước mình làm bao nhiêu chuyện xấu, mới sinh ra hai đứa con trai gieo họa nhân gian này, hơn nữa bọn trẻ này, ngay cả có một ngày Trần Nam Tầm đầu thân hai nơi ông cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc, làm người xấu luôn luôn gặp phải báo ứng, chỉ tiếc cho đứa trẻ Dư Kim Kim, tách ra thế nào mới tốt đây.
*
Những ngày không có Dư Kim Kim, mỗi một ngày Tiết Thần thấy gian nan trước nay chưa từng có.
Vào khoảng khắc không có người đó bên cạnh mới biết tình cảm của mình đối với cô đã sâu như vậy, cho dù trước kia từng cho rằng không người nào không thể rời bỏ người nào, nhưng đến lúc này, lại làm sao cũng không bỏ được.
Nghĩ đến người kia đã đi vào trong lòng mình, làm sao có thể làm bỏ cô không còn một mống?
Tiết Thần không làm được, cũng không nghĩ rằng bọn họ sẽ hoàn toàn biến mất ở trong cuộc sống của nhau, chỉ có chút hận mình không phải là duy nhất của cô. Người khi yêu, sẽ không tự chủ trở nên ích kỷ, Tiết Thần anh cũng không ngoại lệ.
Nhớ nhung quá mệt nhọc, ý chí của Tiết Thần sa sút mấy ngày luôn đãng trí, huống chi sau khi biết Dư Kim Kim không rõ tung tích, cả người cũng sắp hỏng mất. Hóa ra người đàn ông luôn có thần thái phấn khởi cũng sẽ bị tình yêu hành hạ đến thế này, ngay cả ánh mắt cũng ảm đạm.
Anh nhảy dù bị thương ngoài ý muốn, thời gian đó Diệp Tích Thượng vẫn luôn phái người chăm sóc bên cạnh anh. Về sau Tiết Thần xuất viện ở nhà nghỉ ngơi, không có mấy ngày đã khiến người ta chạy về. Diệp Tích Thượng sợ anh gặp chuyện không may, tự mình tới tìm anh.
Tiết Thần khập khễnh mở cửa cho anh, Diệp Tích Thượng thiếu chút nữa không nhận ra anh. Tiết Thần vẫn là người đàn ông có cuộc sống rất tinh tế, trừ huấn luyện bên ngoài, lúc nào thì khiến mình nghèo túng dơ dáy qua? Một phòng lộn xộn giống như bị bão càn quét, ăn xong đồ ăn mua ngoài thì cái hộp chồng chất trong phòng bếp, tủ lạnh chỉ có mấy bình nước suối cùng vài thứ nát vụn.
Diệp Tích Thượng nhìn chung quanh một vòng. "Cậu sinh hoạt thế nào? Tớ không tới cậu định dùng loại phương thức này tự sát?" May mà lúc anh tới tiện đường mang thức ăn đến.
Tiết Thần lười biếng dựa vào ghế sofa, không chút để ý đáp anh: "Người sống còn có thể khiến mình chết đói?"
Diệp Tích Thượng đụng cái chân bó thạch cao. "Thương thế của cậu chính là chân hay đầu óc?"
"Là nơi này." Tiết Thần cố làm khổ sở, che ngực. Diệp Tích Thượng cười khẽ, đem cơm hộp mở ra đẩy hướng trước mặt anh. "Còn tự ăn hay để tớ đút cậu?"
Tiết Thần cũng cười nhưng lại mang theo một chút khổ sở. Anh an tĩnh ăn từng miếng từng miếng cơm, ăn không biết ngon. Cằm gầy gò đầy râu ria, mặt mày cúi thấp, so với bình thường ăn không được một nửa thì để bát đũa xuống.
"Ăn lượng cơm này còn không bằng Nam Nam." Diệp Tích Thượng than nhẹ. "Cậu đừng diễn cảnh tội nghiệp đau khổ vì tình, không thú vị tẹo nào."
Tiết Thần lấy ra một hộp thuốc bẹp dí từ trong khe hở ghế sa lon, bên trong còn dư lại nửa điếu, lấy ra đốt, chỉ hút vài hơi thì người cũng có chút sững sờ. "Có phải tớ khốn kiếp không?"
". . . . . ." Diệp Tích Thượng từ chối cho ý kiến.
"Nếu như mà nếu tớ không dồn ép như thế, cũng sẽ không khiến Trần Nam Tầm thừa cơ làm cho một cô gái đeo những thứ tổn thương cùng uất ức kia."
Ở trước mặt anh Tiết Thần không có bí mật, cũng không cần giấu giếm cái gì, mắng mình máu chó, đáng đời bị kéo ra ngoài róc xương lóc thịt. Diệp Tích Thượng không nói gì, anh biết hiện tại Tiết Thần cần không phải là an ủi, chỉ cần một cơ hội phát tiết, một người có thể nghe anh bày tỏ.
Rất nhanh hút xong nửa điếu thuốc, sờ sờ trong túi, trống không, lục lọi trên ghế sa lon và đảo loạn trên khay trà, tìm được tất cả cũng chỉ là cái hộp trống không và cái gạt tàn chất đầy tàn thuốc. Anh bới móc trong đống tàn thuốc, lấy được non nửa điếu thuốc, đốt, đặt ở bên môi liều mạng hút, không cẩn thận ho khan sặc sụa.
Tiết Thần lấy lòng bàn tay che đậy mắt cùng cái trán, nửa ngày cũng không phát ra thanh âm nào nữa, an tĩnh, trầm mặc —— Diệp Tích Thượng ngồi đối diện anh, rõ ràng cảm nhận được cảm xúc bi ai cực kỳ khổng lồ tản ra từ trên người anh.
"Cậu. . . . . . Cứ thế yêu cô ấy?"
Tiết Thần truyền tới tiếng cười khẽ, "Nếu đổi thành Cố Hoài Nam, dưới tình huống này bảo cô ấy lại biến mất một lần nữa, tớ dám đánh cuộc chuyện đầu tiên cậu muốn làm chính là đi bắn bỏ Trần Nam Thừa."
Diệp Tích Thượng há miệng, lại chấp nhận ngậm miệng, một hồi lâu sau mới lạnh nhạt nói một câu: "Không nên nghĩ tình hình quá tệ, cho tới bây giờ quan hệ giữa Trần Nam Tầm và cô ấy cũng không phải bình thường, dù thế nào đi nữa cũng sẽ không gây bất lợi cho cô ấy, coi như Kim Kim Nhất nghĩ không thông tìm cậu ta báo thù thì Trần Nam Tầm cũng không phải là quả thị mềm, còn có thể không bằng một cô gái?"
Tiết Thần cũng tự nói với mình như thế, nhưng làm sao có thể nói không lo lắng cho được.
Bên kia, Tiết Đông Lăng phái người đi thăm dò, vẫn luôn không có đầu mối có giá trị. Mỗi ngày Tiết Thần gần như đều sống trong sợ hãi, điện thoại mang theo cũng không rời khỏi người, chỉ sợ không nhận được điện thoại cũng sợ nhận được điện thoại. Anh sợ đầu kia ống nói sẽ truyền đến tin tức làm anh hoàn toàn hỏng mất, tỷ như một lúc nào đó chỗ nào đó phát hiện thi thể một cô gái trẻ tuổi. . . . . . Mỗi ngày trôi qua đều mang đến cho anh cảm giác hành hạ trên tinh thần vượt qua đau đớn thể xác, anh cảm thấy mình cũng sắp điên rồi. Mặc dù ở trước mặt mọi người nhìn anh không thấy thay đổi bao nhiêu, nhưng Diệp Tích Thượng biết cả người anh đều căng thẳng như dây cót, phàm là một chút áp lực bên ngoài sẽ đứt đoạn.
Mỗi ngày anh rời giường đều ôm kỳ vọng, lại bị thất vọng phá hủy mong đợi, trong lúc anh cảm thấy thất vọng đã từ từ biến thành tuyệt vọng thì Tiết Thành Triết mang theo một tin cùng một người tới.
Ngày đó Tiết Thần mới vừa vào cửa nhà thì Tiết Thành Triết gọi điện thoại tới.
"Đang ở đâu?"
"Nhà."
"Anh ở S thị rồi, chú ra ngoài uống một bữa với anh ba."
"Không đi."
Anh cự tuyệt thật nhanh, không có một chút do dự, Tiết Thành Triết cười. "Tiểu tử thúi, không muốn gặp cô gái của chú hả?"
Tiết Thần dừng lại động tác đi dép, "Anh nói. . . . . . Cái gì?"
"Đến đây đi, gặp mặt rồi nói."
Tiết Thành Triết báo một địa chỉ, trong chốc lát Tiết Thần đã xuất hiện, mặt nghiêm túc mà ánh mắt lại sáng trong, nhanh chóng bước chạy thẳng tới chỗ anh.
"Người đâu?"
"Người nào?" Tiết Thành Triết chợt nhíu mày.
"Tiết Thành Triết!" Tiết Thần trầm mặt xuống, lên tiếng cảnh cáo. "Chớ đem chuyện này ra đùa, em sẽ trở mặt."
"Mẹ kiếp, uổng công nuôi cậu, cô gái kia quan trọng với chú thế sao? Ngay cả anh trai cũng không nhận!" Tiết Thành Triết bĩu môi, vỗ anh hạ xuống, sau đó trước khi anh đánh trả thì hất cằm ý bảo bên trong gian phòng bao.
Trái tim Tiết Thần căng thẳng, không hề nghĩ ngợi đẩy cửa đi vào. "Kim Kim!"
Trong đầu anh đều là hình dáng của Dư Kim Kim, nhưng khi cửa bị đẩy ra, trong nhà nào có bóng dáng Dư Kim Kim? Chỉ có một người đàn ông đang ngồi ở ghế sa lon, hai chân tự tại gác trên bàn trà, một cánh tay khoác lên trên lưng sofa, một cái tay khác bưng tách cà phê thứ phẩm.
Người đàn ông tây trang màu trắng, tóc ngắn màu rám nắng chải dựng thẳng lên, tai phải rủ xuống một bông tai màu đen, con ngươi cụp xuống, mặt bị cái tách che hơn phân nửa, không nhìn thấy vẻ mặt, cả người lại tản ra khí chất.
Tiết Thần ngẩn ra, ngược lại nhìn về phía Tiết Thành Triết. Tiết Thành Triết nhún nhún vai, bảo anh tự hỏi.
Tiết Thần bước vào bên trong nhà, khóa chân mày, "Ngài là?"
Người đàn ông mắt điếc tai ngơ đối với câu hỏi của anh, để cà phê xuống mới chậm rãi ngẩng đầu lên, tầm mắt càn rỡ quan sát anh một lượt, không đáp mà hỏi ngược lại: "Cậu chính là Tiết Thần?"
Lúc này Tiết Thần mới thấy rõ người này.
Anh hai nhà họ Tiết chưa đến bốn mươi tuổi, mà người đàn ông trước mắt cũng chỉ hơi lớn hơn chút so với anh hai nhà họ Tiết. Trong suy nghĩ của Tiết Thần phản ứng đầu tiên chính là cha Dư Kim Kim, nhưng khi nhìn tuổi lại không giống, nếu như không phải, vậy anh ta là ai?
Anh không có lên tiếng, người đàn ông cũng không nói chuyện, chứa đựng nụ cười nhạt, rất có kiên nhẫn chờ anh mở miệng. Trong lòng Tiết Thần nhớ Dư Kim Kim, không có đoán, khẽ vuốt cằm. "Tôi là."
"Rất tốt." Người đàn ông đứng lên, đôi tay cắm ở túi quần đi tới trước mặt Tiết Thần, giằng co cùng anh ở khoảng cách gần, miệng cong lên. "Đoán được tôi là ai không?"
Tiết Thần lắc đầu, còn không đợi đặt câu hỏi, chỉ thấy người đàn ông ra tay cực nhanh cho anh một quyền.
Một quyền này đánh vào bụng dưới của anh, sức hung mãnh, nhanh như tia chớp, Tiết Thần thấy anh ta động thủ lại không kịp phản ứng đã bị một cái này.
Không có người đàn ông nào bị đòn nghiêm trọng ở bụng dưới mà còn có thể mặt không đổi sắc, đau nhức bén nhọn truyền đến, Tiết Thần cũng chảy mồ hôi, đợi qua cơn tức thì giơ tay sẽ phải đánh trả. Tiết Thành Triết cũng không ngờ người đàn ông này sẽ động thủ, sắc mặt cũng trầm xuống, nhanh chóng tiến lên kéo Tiết Thần, che ở trước người anh.
"Kha tiên sinh, ngài làm như vậy sợ rằng không tốt lắm đâu?"
Người đàn ông nghiêm mặt, kéo kéo cổ áo, gạt Tiết Thành Triết ra, bực bội nhìn Tiết Thần. "Tiểu tử, tôi hỏi cậu một câu, cậu có muốn nó không? Muốn thì đi cùng tôi; không muốn thì hôm nay tôi sẽ phế cậu."
Tiết Thần 100% xác định chữ “nó” trong miệng người đàn ông này chính là Dư Kim Kim, đáy mắt vui vẻ, kiên định khạc ra một chữ: "Muốn."
Nghe câu trả lời của anh, người đàn ông lại lộ ra nụ cười, rất là hài lòng. "Đáp án thông minh, kêu một tiếng cha, tôi lập tức cho cậu thấy nó."
Tiết Thần nhướng mày, suy nghĩ, hóa ra người đàn ông này là. . . . . . Cha ghẻ của Dư Kim Kim. Sớm nghe cô nói mẹ Dư tái hôn gả cho một người đàn ông khủng khiếp, lại không nghĩ rằng người đàn ông này còn trẻ như vậy.
*
Một mô hình phi trường nhỏ ở ngoại ô thành phố S, người đàn ông mới vừa dừng xe lại, Tiết Thần đã nghe thấy trên đỉnh đầu ù ù vang dội, nhìn lại, một máy bay trực thăng từ xa bay tới gần cuối cùng hạ cánh xuống chỗ cách trước xe không xa.
Tiết Thần nhìn người đàn ông một cái, người đàn ông cũng nhìn anh.
"Không phải tôi cho cậu cơ hội lần thứ hai khiến con bé đau lòng."
"Cháu cũng sẽ không cho mình cơ hội làm cho cô ấy rời đi." Tiết Thần trầm giọng đáp lại ông, nói xong cũng không kịp chờ đợi đi tới chỗ máy bay trực thăng đã dừng hẳn.
Anh kéo cửa khoang máy bay trực thăng ra, một bóng dáng mảnh mai đang nằm trên ghế sau, hình như cô ngủ thiếp đi, cũng không có phát hiện mình đã rơi vào một vòng ôm ấm áp.
Tiết Thần ôm cô, vỗ nhẹ mặt của cô, kêu tên cô.
Đầu Dư Kim Kim rất nặng, còn có chút đau, giống như làm một giấc mộng rất dài, trong mộng có Tiết Thần, anh đang kêu tên của mình. . . . . . Dư Kim Kim nỗ lực mở mắt ra một đường may, tầm mắt từ từ ngưng tụ trên gương mặt ngay trước mắt. . . . . .
Tiết Thần có chút nghẹn ngào, hầu kết giật giật, bàn tay vuốt ve gương mặt của cô, lúc mở miệng giọng nói cũng khản đặc. "Kim Kim. . . . . ."
Thanh âm của anh như dây cung lay động đáy lòng cô, ánh mắt của Dư Kim Kim từ ngốc trệ biến thành không thể tin được, rồi sau đó lại né tránh, cô hơi giãy giụa, lại bị anh ôm chặt hơn. Tiết Thần làm sao có thể để cho cô chạy mất, anh gặp cô, giống như đối đãi với trân bảo hiếm thấy mất mà có lại được.
"Em thật giống như. . . . . . Đã rời khỏi anh cả đời vậy." Nói xong cố định cằm của cô, cúi đầu hung hăng cho cô một cái hôn.
Nhiệt độ đã lâu không thấy, lồng ngực đã lâu không thấy, người đã lâu không thấy.
Dư Kim Kim cố gắng khống chế tâm tình cuối cùng bị anh hôn hóa thành nước mắt.
. . . . . .
Hết chương 76
"Công ty cũng không phải là không có chú ấy thì sẽ sụp, lại nói chú ấy cũng không phải là đứa trẻ, luôn luôn làm bậy đã quen rồi, nói không chừng bây giờ đang ở chỗ nào đó cầu xin Kim Kim tha thứ, hối lỗi sửa sai để làm bạn trai lần nữa, cha cũng đừng lo lắng quá."
"Cha lo lắng cho nó? Chuyện cười! Người cha lo lắng là nha đầu Kim Kim." Cha Trần cười lạnh. "Thật không biết tên khốn kiếp này còn muốn tổn thương Kim Kim tới khi nào, hai anh em các con không có một người nào khiến cha bớt lo!"
Ông cũng không biết đời trước mình làm bao nhiêu chuyện xấu, mới sinh ra hai đứa con trai gieo họa nhân gian này, hơn nữa bọn trẻ này, ngay cả có một ngày Trần Nam Tầm đầu thân hai nơi ông cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc, làm người xấu luôn luôn gặp phải báo ứng, chỉ tiếc cho đứa trẻ Dư Kim Kim, tách ra thế nào mới tốt đây.
*
Những ngày không có Dư Kim Kim, mỗi một ngày Tiết Thần thấy gian nan trước nay chưa từng có.
Vào khoảng khắc không có người đó bên cạnh mới biết tình cảm của mình đối với cô đã sâu như vậy, cho dù trước kia từng cho rằng không người nào không thể rời bỏ người nào, nhưng đến lúc này, lại làm sao cũng không bỏ được.
Nghĩ đến người kia đã đi vào trong lòng mình, làm sao có thể làm bỏ cô không còn một mống?
Tiết Thần không làm được, cũng không nghĩ rằng bọn họ sẽ hoàn toàn biến mất ở trong cuộc sống của nhau, chỉ có chút hận mình không phải là duy nhất của cô. Người khi yêu, sẽ không tự chủ trở nên ích kỷ, Tiết Thần anh cũng không ngoại lệ.
Nhớ nhung quá mệt nhọc, ý chí của Tiết Thần sa sút mấy ngày luôn đãng trí, huống chi sau khi biết Dư Kim Kim không rõ tung tích, cả người cũng sắp hỏng mất. Hóa ra người đàn ông luôn có thần thái phấn khởi cũng sẽ bị tình yêu hành hạ đến thế này, ngay cả ánh mắt cũng ảm đạm.
Anh nhảy dù bị thương ngoài ý muốn, thời gian đó Diệp Tích Thượng vẫn luôn phái người chăm sóc bên cạnh anh. Về sau Tiết Thần xuất viện ở nhà nghỉ ngơi, không có mấy ngày đã khiến người ta chạy về. Diệp Tích Thượng sợ anh gặp chuyện không may, tự mình tới tìm anh.
Tiết Thần khập khễnh mở cửa cho anh, Diệp Tích Thượng thiếu chút nữa không nhận ra anh. Tiết Thần vẫn là người đàn ông có cuộc sống rất tinh tế, trừ huấn luyện bên ngoài, lúc nào thì khiến mình nghèo túng dơ dáy qua? Một phòng lộn xộn giống như bị bão càn quét, ăn xong đồ ăn mua ngoài thì cái hộp chồng chất trong phòng bếp, tủ lạnh chỉ có mấy bình nước suối cùng vài thứ nát vụn.
Diệp Tích Thượng nhìn chung quanh một vòng. "Cậu sinh hoạt thế nào? Tớ không tới cậu định dùng loại phương thức này tự sát?" May mà lúc anh tới tiện đường mang thức ăn đến.
Tiết Thần lười biếng dựa vào ghế sofa, không chút để ý đáp anh: "Người sống còn có thể khiến mình chết đói?"
Diệp Tích Thượng đụng cái chân bó thạch cao. "Thương thế của cậu chính là chân hay đầu óc?"
"Là nơi này." Tiết Thần cố làm khổ sở, che ngực. Diệp Tích Thượng cười khẽ, đem cơm hộp mở ra đẩy hướng trước mặt anh. "Còn tự ăn hay để tớ đút cậu?"
Tiết Thần cũng cười nhưng lại mang theo một chút khổ sở. Anh an tĩnh ăn từng miếng từng miếng cơm, ăn không biết ngon. Cằm gầy gò đầy râu ria, mặt mày cúi thấp, so với bình thường ăn không được một nửa thì để bát đũa xuống.
"Ăn lượng cơm này còn không bằng Nam Nam." Diệp Tích Thượng than nhẹ. "Cậu đừng diễn cảnh tội nghiệp đau khổ vì tình, không thú vị tẹo nào."
Tiết Thần lấy ra một hộp thuốc bẹp dí từ trong khe hở ghế sa lon, bên trong còn dư lại nửa điếu, lấy ra đốt, chỉ hút vài hơi thì người cũng có chút sững sờ. "Có phải tớ khốn kiếp không?"
". . . . . ." Diệp Tích Thượng từ chối cho ý kiến.
"Nếu như mà nếu tớ không dồn ép như thế, cũng sẽ không khiến Trần Nam Tầm thừa cơ làm cho một cô gái đeo những thứ tổn thương cùng uất ức kia."
Ở trước mặt anh Tiết Thần không có bí mật, cũng không cần giấu giếm cái gì, mắng mình máu chó, đáng đời bị kéo ra ngoài róc xương lóc thịt. Diệp Tích Thượng không nói gì, anh biết hiện tại Tiết Thần cần không phải là an ủi, chỉ cần một cơ hội phát tiết, một người có thể nghe anh bày tỏ.
Rất nhanh hút xong nửa điếu thuốc, sờ sờ trong túi, trống không, lục lọi trên ghế sa lon và đảo loạn trên khay trà, tìm được tất cả cũng chỉ là cái hộp trống không và cái gạt tàn chất đầy tàn thuốc. Anh bới móc trong đống tàn thuốc, lấy được non nửa điếu thuốc, đốt, đặt ở bên môi liều mạng hút, không cẩn thận ho khan sặc sụa.
Tiết Thần lấy lòng bàn tay che đậy mắt cùng cái trán, nửa ngày cũng không phát ra thanh âm nào nữa, an tĩnh, trầm mặc —— Diệp Tích Thượng ngồi đối diện anh, rõ ràng cảm nhận được cảm xúc bi ai cực kỳ khổng lồ tản ra từ trên người anh.
"Cậu. . . . . . Cứ thế yêu cô ấy?"
Tiết Thần truyền tới tiếng cười khẽ, "Nếu đổi thành Cố Hoài Nam, dưới tình huống này bảo cô ấy lại biến mất một lần nữa, tớ dám đánh cuộc chuyện đầu tiên cậu muốn làm chính là đi bắn bỏ Trần Nam Thừa."
Diệp Tích Thượng há miệng, lại chấp nhận ngậm miệng, một hồi lâu sau mới lạnh nhạt nói một câu: "Không nên nghĩ tình hình quá tệ, cho tới bây giờ quan hệ giữa Trần Nam Tầm và cô ấy cũng không phải bình thường, dù thế nào đi nữa cũng sẽ không gây bất lợi cho cô ấy, coi như Kim Kim Nhất nghĩ không thông tìm cậu ta báo thù thì Trần Nam Tầm cũng không phải là quả thị mềm, còn có thể không bằng một cô gái?"
Tiết Thần cũng tự nói với mình như thế, nhưng làm sao có thể nói không lo lắng cho được.
Bên kia, Tiết Đông Lăng phái người đi thăm dò, vẫn luôn không có đầu mối có giá trị. Mỗi ngày Tiết Thần gần như đều sống trong sợ hãi, điện thoại mang theo cũng không rời khỏi người, chỉ sợ không nhận được điện thoại cũng sợ nhận được điện thoại. Anh sợ đầu kia ống nói sẽ truyền đến tin tức làm anh hoàn toàn hỏng mất, tỷ như một lúc nào đó chỗ nào đó phát hiện thi thể một cô gái trẻ tuổi. . . . . . Mỗi ngày trôi qua đều mang đến cho anh cảm giác hành hạ trên tinh thần vượt qua đau đớn thể xác, anh cảm thấy mình cũng sắp điên rồi. Mặc dù ở trước mặt mọi người nhìn anh không thấy thay đổi bao nhiêu, nhưng Diệp Tích Thượng biết cả người anh đều căng thẳng như dây cót, phàm là một chút áp lực bên ngoài sẽ đứt đoạn.
Mỗi ngày anh rời giường đều ôm kỳ vọng, lại bị thất vọng phá hủy mong đợi, trong lúc anh cảm thấy thất vọng đã từ từ biến thành tuyệt vọng thì Tiết Thành Triết mang theo một tin cùng một người tới.
Ngày đó Tiết Thần mới vừa vào cửa nhà thì Tiết Thành Triết gọi điện thoại tới.
"Đang ở đâu?"
"Nhà."
"Anh ở S thị rồi, chú ra ngoài uống một bữa với anh ba."
"Không đi."
Anh cự tuyệt thật nhanh, không có một chút do dự, Tiết Thành Triết cười. "Tiểu tử thúi, không muốn gặp cô gái của chú hả?"
Tiết Thần dừng lại động tác đi dép, "Anh nói. . . . . . Cái gì?"
"Đến đây đi, gặp mặt rồi nói."
Tiết Thành Triết báo một địa chỉ, trong chốc lát Tiết Thần đã xuất hiện, mặt nghiêm túc mà ánh mắt lại sáng trong, nhanh chóng bước chạy thẳng tới chỗ anh.
"Người đâu?"
"Người nào?" Tiết Thành Triết chợt nhíu mày.
"Tiết Thành Triết!" Tiết Thần trầm mặt xuống, lên tiếng cảnh cáo. "Chớ đem chuyện này ra đùa, em sẽ trở mặt."
"Mẹ kiếp, uổng công nuôi cậu, cô gái kia quan trọng với chú thế sao? Ngay cả anh trai cũng không nhận!" Tiết Thành Triết bĩu môi, vỗ anh hạ xuống, sau đó trước khi anh đánh trả thì hất cằm ý bảo bên trong gian phòng bao.
Trái tim Tiết Thần căng thẳng, không hề nghĩ ngợi đẩy cửa đi vào. "Kim Kim!"
Trong đầu anh đều là hình dáng của Dư Kim Kim, nhưng khi cửa bị đẩy ra, trong nhà nào có bóng dáng Dư Kim Kim? Chỉ có một người đàn ông đang ngồi ở ghế sa lon, hai chân tự tại gác trên bàn trà, một cánh tay khoác lên trên lưng sofa, một cái tay khác bưng tách cà phê thứ phẩm.
Người đàn ông tây trang màu trắng, tóc ngắn màu rám nắng chải dựng thẳng lên, tai phải rủ xuống một bông tai màu đen, con ngươi cụp xuống, mặt bị cái tách che hơn phân nửa, không nhìn thấy vẻ mặt, cả người lại tản ra khí chất.
Tiết Thần ngẩn ra, ngược lại nhìn về phía Tiết Thành Triết. Tiết Thành Triết nhún nhún vai, bảo anh tự hỏi.
Tiết Thần bước vào bên trong nhà, khóa chân mày, "Ngài là?"
Người đàn ông mắt điếc tai ngơ đối với câu hỏi của anh, để cà phê xuống mới chậm rãi ngẩng đầu lên, tầm mắt càn rỡ quan sát anh một lượt, không đáp mà hỏi ngược lại: "Cậu chính là Tiết Thần?"
Lúc này Tiết Thần mới thấy rõ người này.
Anh hai nhà họ Tiết chưa đến bốn mươi tuổi, mà người đàn ông trước mắt cũng chỉ hơi lớn hơn chút so với anh hai nhà họ Tiết. Trong suy nghĩ của Tiết Thần phản ứng đầu tiên chính là cha Dư Kim Kim, nhưng khi nhìn tuổi lại không giống, nếu như không phải, vậy anh ta là ai?
Anh không có lên tiếng, người đàn ông cũng không nói chuyện, chứa đựng nụ cười nhạt, rất có kiên nhẫn chờ anh mở miệng. Trong lòng Tiết Thần nhớ Dư Kim Kim, không có đoán, khẽ vuốt cằm. "Tôi là."
"Rất tốt." Người đàn ông đứng lên, đôi tay cắm ở túi quần đi tới trước mặt Tiết Thần, giằng co cùng anh ở khoảng cách gần, miệng cong lên. "Đoán được tôi là ai không?"
Tiết Thần lắc đầu, còn không đợi đặt câu hỏi, chỉ thấy người đàn ông ra tay cực nhanh cho anh một quyền.
Một quyền này đánh vào bụng dưới của anh, sức hung mãnh, nhanh như tia chớp, Tiết Thần thấy anh ta động thủ lại không kịp phản ứng đã bị một cái này.
Không có người đàn ông nào bị đòn nghiêm trọng ở bụng dưới mà còn có thể mặt không đổi sắc, đau nhức bén nhọn truyền đến, Tiết Thần cũng chảy mồ hôi, đợi qua cơn tức thì giơ tay sẽ phải đánh trả. Tiết Thành Triết cũng không ngờ người đàn ông này sẽ động thủ, sắc mặt cũng trầm xuống, nhanh chóng tiến lên kéo Tiết Thần, che ở trước người anh.
"Kha tiên sinh, ngài làm như vậy sợ rằng không tốt lắm đâu?"
Người đàn ông nghiêm mặt, kéo kéo cổ áo, gạt Tiết Thành Triết ra, bực bội nhìn Tiết Thần. "Tiểu tử, tôi hỏi cậu một câu, cậu có muốn nó không? Muốn thì đi cùng tôi; không muốn thì hôm nay tôi sẽ phế cậu."
Tiết Thần 100% xác định chữ “nó” trong miệng người đàn ông này chính là Dư Kim Kim, đáy mắt vui vẻ, kiên định khạc ra một chữ: "Muốn."
Nghe câu trả lời của anh, người đàn ông lại lộ ra nụ cười, rất là hài lòng. "Đáp án thông minh, kêu một tiếng cha, tôi lập tức cho cậu thấy nó."
Tiết Thần nhướng mày, suy nghĩ, hóa ra người đàn ông này là. . . . . . Cha ghẻ của Dư Kim Kim. Sớm nghe cô nói mẹ Dư tái hôn gả cho một người đàn ông khủng khiếp, lại không nghĩ rằng người đàn ông này còn trẻ như vậy.
*
Một mô hình phi trường nhỏ ở ngoại ô thành phố S, người đàn ông mới vừa dừng xe lại, Tiết Thần đã nghe thấy trên đỉnh đầu ù ù vang dội, nhìn lại, một máy bay trực thăng từ xa bay tới gần cuối cùng hạ cánh xuống chỗ cách trước xe không xa.
Tiết Thần nhìn người đàn ông một cái, người đàn ông cũng nhìn anh.
"Không phải tôi cho cậu cơ hội lần thứ hai khiến con bé đau lòng."
"Cháu cũng sẽ không cho mình cơ hội làm cho cô ấy rời đi." Tiết Thần trầm giọng đáp lại ông, nói xong cũng không kịp chờ đợi đi tới chỗ máy bay trực thăng đã dừng hẳn.
Anh kéo cửa khoang máy bay trực thăng ra, một bóng dáng mảnh mai đang nằm trên ghế sau, hình như cô ngủ thiếp đi, cũng không có phát hiện mình đã rơi vào một vòng ôm ấm áp.
Tiết Thần ôm cô, vỗ nhẹ mặt của cô, kêu tên cô.
Đầu Dư Kim Kim rất nặng, còn có chút đau, giống như làm một giấc mộng rất dài, trong mộng có Tiết Thần, anh đang kêu tên của mình. . . . . . Dư Kim Kim nỗ lực mở mắt ra một đường may, tầm mắt từ từ ngưng tụ trên gương mặt ngay trước mắt. . . . . .
Tiết Thần có chút nghẹn ngào, hầu kết giật giật, bàn tay vuốt ve gương mặt của cô, lúc mở miệng giọng nói cũng khản đặc. "Kim Kim. . . . . ."
Thanh âm của anh như dây cung lay động đáy lòng cô, ánh mắt của Dư Kim Kim từ ngốc trệ biến thành không thể tin được, rồi sau đó lại né tránh, cô hơi giãy giụa, lại bị anh ôm chặt hơn. Tiết Thần làm sao có thể để cho cô chạy mất, anh gặp cô, giống như đối đãi với trân bảo hiếm thấy mất mà có lại được.
"Em thật giống như. . . . . . Đã rời khỏi anh cả đời vậy." Nói xong cố định cằm của cô, cúi đầu hung hăng cho cô một cái hôn.
Nhiệt độ đã lâu không thấy, lồng ngực đã lâu không thấy, người đã lâu không thấy.
Dư Kim Kim cố gắng khống chế tâm tình cuối cùng bị anh hôn hóa thành nước mắt.
. . . . . .
Hết chương 76
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook