***

Hình Vệ ở thông qua chiếc cầu của Hành Vũ Cứ đuổi theo Tề Thúc Hạo.

Tề Thúc Hạo vừa nghe thấy tiếng bước chân của y, lập tức gần như kích động điên cuồng gào thét: “Đừng tới đây!”

Hình Vệ kinh sợ đứng sững tại chỗ, lồng ngực vì biểu tình thống khổ trên mặt nó mà thắt lại. “Sao vậy? Ta không phải đã nghe theo lời của ngươi, không có chạm vào ngươi rồi sao?”

“Ta mặc kệ! Ta hiện tại vô cùng chán ghét ngươi! Ngươi không cần đi theo ta nữa.” Tề Thúc Hạo cố tình vô cớ gây sự.

Hình Vệ mặc dù có cảm giác bản thân mình tựa hồ đã bị trọng thương, nhưng vẫn không chịu thua. “Ta sẽ không đi đâu hết! Cho dù ngươi có nói ngươi chán ghét ta, ta vẫn sẽ không đi đâu hết.”

Hình Vệ vừa dứt lời, soạt một tiếng, nước trong đầm từ dưới cầu phun lên tung tóe, theo đó xuất hiện một bóng người, điên cuồng cười to.

“Thật là tội nghiệp a! Đã bị người ta nói chán ghét, lại còn bị đuổi đi vậy mà ngươi cũng nhất quyết không chịu đi sao?”

“Nhạc Khải!”

Đợi đến khi thấy rõ diện mạo người trước mặt, thì đã trễ, Nhạc Khải đã nhảy tới phía sau Tề Thúc Hạo.

“Là ngươi! Lại tới gây rối sao?” Tề Thúc Hạo như biến thành một người khác, vung tay áo rộng lên thuận tiện bắn ra hai cái phi tiêu.

Ở khoảng cách gần như vậy, Tề Thúc Hạo tự tin rằng có thể bách phát bách trúng, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến nó trố mắt đứng nhìn, nói không ra lời.

Hai cái phi tiêu làm như gãi ngứa dính trên người Nhạc Khải, hắn ngay cả rên cũng không rên một tiếng.

Thừa dịp trong nháy mắt Tề Thúc Hạo vẫn còn đang kinh ngạc, Nhạc Khải liền xuất ra một sợi xích bạc, đem nó trói lại.

“Thúc Hạo.” Khi Hình Vệ xông lên trước đã không còn cứu kịp nữa, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Nhạc Khải. “Nếu như có chuyện thì cứ hướng về phía ta, đừng có tổn thương y.”

“Trách, trách*!” Nhạc Khải bay ra vẻ mặt tiếc hận nói: “Ngươi mất đi vòng Càn Khôn nhất định sẽ không chịu nổi một chiêu, thật sự không nghĩ tới ngươi lại ngu ngốc đến mức đem nó tặng cho y.”

(trách: âm thanh tiếng chắc lưỡi)

“Đó là chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm, mau thả y ra.”

Tề Thúc Hạo muốn mở miệng kêu Hình Vệ đừng lo lắng cho nó, nhưng không biết như thế nào, nó lại không phát ra được âm thanh nào.

“Ta đương nhiên sẽ không làm hại tới y. Ta bắt trói y, chẳng qua là hi vọng ngươi có thể biết điều một chút mà theo ta trở về Âm phủ.”

“Ta sẽ không trở về đâu! Ta đã sớm nói qua rồi mà.”

Nhạc Khải vẫn bảo trì vẻ tươi cười như cũ, nhưng trên mặt lại lộ ra sát khí lạnh như băng. “Loại chuyện này, xin ngươi đừng có tự tiện quyết định. Diêm Vương không đồng ý, ta cũng không đồng ý!”

“Ta mới không quan tâm các ngươi muốn cái gì.”

Hình Vệ trong lòng muốn tiến lên cứu Tề Thúc Hạo, nhưng y mới vừa động một chút, Nhạc Khải liền mang theo Tề Thúc Hạo lùi lại vài bước.

“Ngươi vì cái gì mà cứ u mê không chịu tỉnh ngộ hả? Các ngươi căn bản là người của hai thế giới khác nhau, cũng chính ngươi là người trong lúc thiếu xót đã ghi tên người nhà của y vào Câu Hồn Bộ (bộ: sổ ghi chép), y mới…”

“Đừng nói nữa!” Sắc mặt Hình Vệ tái nhợt tựa như tùy thời đều có thể té xỉu.

Nhìn vẻ mặt của Hình Vệ, Nhạc Khải giác ngộ được điều gì đó. Hắn cúi đầu nhìn Tề Thúc Hạo trước mặt! Chậm rãi nói: “Y vẫn chưa biết ngươi là người hại chết người nhà của y a!”

Hình Vệ nắm chặt quyền, tựa như muốn bóp nát xương cốt phát ra âm thanh rắc rắc! Cổ họng ra sức nuốt nước bọt, nhưng cổ họng lại khô khốc đến ngay cả một câu cũng nói không được, tâm tình căng thẳng đè lên ngực, khiến y rất gần như không thở nổi. Y không phải là sợ Nhạc Khải, mà là ánh mắt kinh hoàng của Tề Thúc Hạo.

Không nên! Không nên là cái loại ánh mắt này!

“Ngươi vẫn là nên nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện riêng đi. Ba ngày sau ta ở Âm phủ chờ ngươi, nếu ngươi không đến, ta sẽ tự tìm đến cửa lần nữa.”

Nhạc Khải thu lại sợi xích bạc, Tề Thúc Hạo suy sụp ngã trên mặt đất.

Hình Vệ muốn tiến lên đỡ nó, nhưng thân thể lại không thể động đậy.

“Ta chờ ngươi!” Nhạc Khải tung người liền rời khỏi cầu, thân ảnh dần dần biến mất.

Trên cầu rơi vào yên tĩnh, chỉ có tiếng gió cùng lá cây bị lay động phát ra thanh âm xào xạc, mà bầu trời tựa hồ cũng bị nhiễm không khí khác thường này, từ từ bao phủ Thượng Điểu Vân*.

(Thượng Điểu Vân: trong bản raw là 上鸟云; thượng (上) nghĩa là ở trên, bên trên; điểu (鸟) là chim, vân (云) là mây; gộp cả ba từ thì hổng có nghĩa gì hết nên Lợi Anh đành để nguyên và coi nó như danh từ riêng, cũng có thể là do bản raw type sai, vì trong số các bản raw mà Lợi Anh đang có, thì rất nhiều lần tên của anh Hạo đã bị type sai)

Tề Thúc Hạo cúi đầu vịn tay vào thành cầu, không nhúc nhích.

“Thúc Hạo…” Hình Vệ muốn bước lại gần, nhưng lại sợ kích động nó.

“Những điều hắn nói… Đều là sự thật sao?”

Hình Vệ muốn nhìn phản ứng của Tề Thúc Hạo, muốn biết nét mặt nó ra sao, nhưng nó vẫn cúi thấp đầu, không chịu ngước lên.

“Hắn nói như vậy có phải là thật hay không?” Tề Thúc Hạo lớn tiếng gầm gừ tra hỏi.

Gương mặt Hình Vệ tái nhợt, lộ ra vẻ tươi cười tuyệt vọng, như có như không khẽ thở dài. “Đúng vậy, hắn nói không sai.”

Tề Thúc Hạo chấn động đến mức thân thể cứng đờ, khẽ run. Nó cố sức từ trên cầu đứng lên, thân thể bất lực loạng choạng như tùy thời đều có thể té ngã.

“Vì sao…” Tề Thúc Hạo cúi gầm mặt, âm thanh thì thầm đột nhiên biến thành âm thanh chất vấn đầy tức giận. “Vì sao? Vì sao ngươi lại không chịu phủ nhận hả?”

Tề Thúc Hạo lúc này mới ngước mặt lên, nước mắt đã sớm lăn dài hai má nó, trong mắt lại bùng cháy phẫn nộ cùng bi thương.

“Ta…” Hình Vệ á khẩu không trả lời được.

Y vô lực biện hộ cho bản thân mình, cũng không có tư cách an ủi Tề Thúc Hạo. Bởi vì người gây ra hết thẩy khiêu khích hết thảy phong ba, khiến cho nó phải thống khổ như thế, đúng là y.

“Ngươi là tên đại lừa đảo! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi!” Tề Thúc Hạo rơi lệ, tuyệt vọng chạy đi mất.

Tề Thúc Hạo tuyệt tình trách mắng, khiến Hình Vệ như rơi xuống vực sâu vạn trượng, ngay cả khi cơn mưa tầm tả đột nhiên trút xuống y cũng rời đi, giống như bị đóng đinh ở trên cầu, tùy ý để gió thổi mưa xối.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên có chiếc ô che mưa giúp y.

“Này! Đồ ngốc ngươi đứng ở đây làm cái gì? Tam sư huynh của ta đâu?” Tề Quý Thanh nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của Hình Vệ, liền đoán được hai người nhất định đã xảy ra chuyện.

“Thúc Hạo sẽ không để ý đến ta nữa.” Hình Vệ lẩm bẩm một mình.

“Ta hỏi tam sư huynh của ta đang ở đâu?” Tề Quý Thanh bất đắc dĩ trợn mắt nhìn Hình Vệ một cái, thở dài thật mạnh đem cái ô nhét vào trong tay y. “Thiệt là, nói chuyện với mấy người đang yêu đương thật là phiền phức.”

Sau khi lầm bầm xong, Tề Quý Thanh mạo hiểm chạy trong cơn mưa tiến về phía Hành Vũ Cứ, nhưng tìm khắp lầu trên lầu dưới, vẫn không thấy bóng dáng tam sư huynh của cậu đâu cả, cậu không thể làm gì khác hơn là quay lại trên cầu.

“Này! Các ngươi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy hả? Tam sư huynh không có ở Hành Vũ Cứ, nhất định cũng sẽ giống như ngươi, không biết lại dầm mưa chạy đi đâu nữa.”

“Thúc Hạo dầm mưa?”

Được Tề Quý Thanh nhắc nhở, ánh mắt mờ mịt của Hình Vệ cuối cùng cũng thoáng có phản ứng.

“Đại ca à! Ngươi tỉnh táo lại một chút có được hay không vậy? Từ hồi nãy đã mất hồn mất vía, ngươi rốt cuộc có nghe thấy lời nói của ta không hả?”

Đả kích thình lình xuất hiện, cùng sợ hãi mất đi Tề Thúc Hạo, khiến ngũ giác của Hình Vệ tạm thời mất đi công năng.

Nếu như ngay cả y cũng thống khổ như vậy, chắc hẳn nó lại càng khổ sở vạn phần.

“Ta phải đi tìm Tề Thúc Hạo.” Hình Vệ cũng không quay đầu lại mà phóng về phía Tề Thúc Hạo mới vừa rời đi.

“Ngươi biết huynh ấy đang ở chỗ nào sao?” Tề Quý Thanh hướng về phía bóng lưng của Hình Vệ hỏi to, nhưng Hình Vệ cũng không quay đầu lại, thoáng cái đã không thấy bóng dáng.

“Thiệt là! Đành phải gọi các sư huynh cùng đi tìm thôi.” Tề Quý Thanh nói thầm rồi đi liên lạc với các sư huynh.

Không lâu sau mọi người liền chia nhau ra tìm kiếm, nhưng xung quanh Vô Danh sơn trang là một vùng rừng núi, nếu như Tề Thúc Hạo cố y muốn trốn bọn họ, thì muốn tìm cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương