***

“A!” Hình Vệ sợ hãi ngồi bật dậy, đụng đến vết thương khiến y đau đến cúi gập người xuống.

Sau khi nhớ tới lý do tại sao lại có cảm giác như thế, y liền kinh sợ một trận, đến đến lúc xoay người nhìn lại, thấy Tề Thúc Hạo vẫn đang bình yên nằm ở bên cạnh y, lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm.

“Ngươi đã tỉnh rồi a!”

Nơi này là chỗ ở của Hình Vệ tại Âm phủ, mà người y không muốn nhìn thấy nhất lại đang đứng cách giường y một khoảng không xa.

“Ván bài này ta đã thắng, ngươi còn tới đây làm gì?”

“Ai nha! Tức giận rồi.”

“Ta đương nhiên sẽ phải tức giận rồi! Thúc Hạo thiếu chút nữa đã bị ngươi hại chết.”

“Vậy thì sao?” Giọng điệu Diêm Vương trở nên cương quyết. “Nếu như hắn chết đi, không phải các ngươi sẽ có thể danh chính ngôn thuận ở cùng một chỗ sao? Cho dù hiện tại hắn có rời khỏi Âm phủ, một ngày nào đó cũng sẽ phải chết đi.”

“Ta không cần! Ta không thể nào trơ mắt nhìn y chết đi như vậy. Y còn rất nhiều thứ chưa thử qua, còn có mơ ước chưa thực hiện xong; cho nên, dù cho một ngày nào đó y nhất định phải chết, cũng là sau khi y làm xong hết những việc muốn làm. Bằng không, ai cũng đừng hòng lấy được mạng của y.”

“Xem ra, hắn đã tìm được bùa hộ mệnh của mình rồi.”

“Ngươi nhầm rồi.” Vẻ nghiêm nghị trên mặt Hình Vệ từ từ biến mất, hiện lên một cỗ ôn nhu khác thường. “Thật ra y mới là bùa hộ mệnh của ta.”

“Thật sự là chịu không nổi mà!” Diêm Vương có phần xem thường. “Nếu như ngươi thật sự nghĩ như vậy, vậy ngươi cứ nằm ở đó hai ba ngày để hắn bảo vệ ngươi đi! Ta cũng sẽ không quấy rầy hai kẻ ngốc bọn ngươi nữa.”

Diêm Vương phất phất tay, mở cửa rời đi, tinh thần đang căng thẳng của Hình Vệ mới thả lỏng một chút.

Y biết Diêm Vương không cố ý làm hại Tề Thúc Hạo, nhưng không tự chủ được mà phòng vệ. Kỳ thật, nếu không phải Diêm Vương sử dụng thủ đoạn quyết liệt này, Tề Thúc Hạo cũng sẽ không biểu lộ tâm ý với y nhanh như vậy; nhưng cũng phải nói rằng thủ đoạn này quả thực như liều mạng chơi với dao, không cẩn thận một chút thì sẽ có người phải chết.

May mà y và Tề Thúc Hạo không có chuyện gì.

Hình Vệ xoay người, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Tề Thúc Hạo.

Tề Thúc Hạo có bị nội thương hay không, trước mắt y vẫn chưa biết, nhưng toàn bộ gương mặt đều bị liêt hỏa* làm cho ửng đỏ, phải nghỉ ngơi một trận thật tốt mới được.

(liệt hỏa: ngọn lửa cháy lớn, cháy bừng bừng)

Y nhẹ nhàng hôn lên mặt nó một cái, nhớ tới bản thân nên đi lấy dược giúp nó, rồi lại không nỡ rời đi. Y, cứ như vậy ôm lấy nó thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, đánh thức Hình Vệ đang chìm trong mộng.

Y liếc nhìn Tề Thúc Hạo một cái trước, sau đó mới đứng dậy mở cửa.

“A! Thì ra là Minh Lão ngươi.”

Minh Lão nhìn y từ trên xuống dưới một hồi, vui vẻ gật đầu liên tục. “Không có chuyện gì là tốt rồi!”

“Cũng may là nhờ có Minh Lão ngươi âm thầm giúp đỡ, nếu không Thúc Hạo đã sớm mất mạng rồi.”

“Nếu không phải nhìn thấy đứa nhỏ này chân thành như vậy, ta cũng sẽ không giúp y.” Minh Lão có chút ngượng ngùng. “Đúng rồi! Khoan hãy nói những chuyện này đã. Ngươi mau thu dọn một chút, nhanh chóng trở lại phàm trần đi! Các sư huynh đệ của y tìm y đến phát điên lên rồi.”

“A! Ta quên mất.”

Được Minh Lão nhắc nhở, Hình Vệ mới nhớ tới những người ở Vô Danh sơn trang. Nếu để cho bọn họ biết chính mình khiến Tề Thúc Hạo phải mạo hiểm, nhất định sẽ không có ngày nào được yên; nhưng chuyện đã tới nước này, y cũng chỉ có thể nhanh chóng trở về đền tội với bọn họ.

Hình Vệ vội vàng giúp Tề Thúc Hạo đang ngủ say mặc lại y phục, đến khi y muốn thúc giục pháp lực, lại bị Minh Lão ngăn lại.

“Thân thể ngươi còn chưa hoàn toàn bình phục, cứ để đó cho ta!”

Minh Lão cười cười với  Hình Vệ, miệng lập tức niệm chú, không lâu sau một trận mây khói thổi tới! Ba người đứng trong mây khói, chỉ thấy khói trắng cùng y phục lay động trong gió.

Gió dần dần ngừng lại, khói chậm rãi tản đi, cảnh tượng xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.

Bọn họ đã về tới Hành Vũ Cư của Tề Thúc Hạo.

“Minh Lão, đa tạ.” Sau khi Hình Vệ nói lời cảm ơn với Minh Lão xong, liền nhẹ nhàng đặt Tề Thúc Hạo lên giường.

“Đều là lão bằng hữu (bạn bè lâu năm), còn khách sáo làm cái gì chứ.”

Minh Lão nói xong, lại biết mất như một làn khói.

Hình Vệ thắp sáng nến trong phòng, quả nhiên đúng như y dự đoán, chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người đều lũ lượt kéo đến Hành Vũ Cứ, y cũng đã chuẩn bị tốt để đối mặt với lời hỏi tội của mọi người.

Mọi người vừa bước lên lầu hai, trước mắt liền nhìn thấy Hình Vệ, đều lấy làm kinh hãi.

“Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”

“Tam sư huynh đâu?”

Tề Bá Quang giơ tay ngăn cản mọi người tiếp tục truy hỏi, ngồi xuống giường, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Hình Vệ hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là sao? Thỉnh cầu ngươi giải thích rõ ràng.”

Những người khác cũng đều ngồi xuống trước mặt Hình Vệ, hung hăng chờ y trả lời.

“Kỳ thật, cũng không phải là chuyện gì to tát cả. Chỉ vì ta gặp phải một chút phiền phức, Thúc Hạo liền vội vã chạy tới giải vây giúp ta, đã quên báo cho mọi người biết, thật sự xin lỗi.”

Mọi chuyện đều do y gây ra, Hình Vệ cũng chỉ biết cúi đầu thật thấp nhận tội.

“Vậy mọi chuyện giải quyết sao rồi?”

“Mọi chuyện đã được giải quyết, nhưng…”

“Sư đệ bị thương!” Tề Trọng Lẫm nhịn không được buột miệng nói ra.

“Xin lỗi. Y do phải cứu ta, nên mới bị thương.”

“Tình trạng vết thương có nặng lắm không.” Tề Quý Thanh cũng nhịn không được hỏi. “Bởi vì võ công của tam sư huynh cũng không kém, vậy mà lại có người có khả năng làm huynh ấy bị thương.”

“Thương tích cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều một chút là có thể an dưỡng tốt thân thể rồi.”

“Có thật là vậy không, vậy thì tốt rồi.” Tề Bá Quang từ đầu đến cuối vẻ mặt vẫn luôn căng thẳng cuối cùng cũng hòa hoãn xuống, những người khác cũng giống như trút được gánh nặng.

Lúc này, có lẽ bởi vì tiếng người tranh cãi ầm ĩ, Tề Thúc Hạo vẫn một mực ngủ say cũng chậm rãi tỉnh lại. Nó chậm rãi mở mắt, trong khoảng thời gian ngắn, không biết bản thân mình đang ở đâu.

Nó còn nhớ được đã ở cùng Hình Vệ tại Địa Ngục Cốc…

“Hình Vệ…”

“Ta ở đây! Đã không còn chuyện gì nữa.”

Tuy rằng Hình Vệ ở gần ngay trước mắt, Tề Thúc Hạo vẫn hy vọng có thể nhích lại gần y hơn, vì thế liền giãy dụa muốn ngồi dậy.

“Ngươi nên nằm yên để nghỉ ngơi đi.” Hình Vệ mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn khẽ đưa tay đỡ nó ngồi dậy.

Tề Thúc Hạo ngồi dậy, liền đưa tay vòng quanh cổ của Hình Vệ, ôm thật chặt. “Ta thật sự rất sợ! Ta thiếu chút nữa là đã mất đi ngươi.”

Trong lòng Hình Vệ nổi lên một trận chua xót, bất chấp còn có những người khác ở đây, đưa tay ôm Tề Thúc Hạo vào lòng. “Đúng a! Ta cũng vậy. Ta cũng rất sợ sẽ mất đi ngươi! Bất quá hiện tại đã không còn chuyện gì nữa, ngươi yên tâm đi.”

Bàn tay to ấm áp của Hình Vệ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tề Thúc Hạo, khiến thân thể khẩn trương của nó từ từ dịu xuống.

Tề Thúc Hạo chậm rãi ngẩng đầu, đôi môi bắt đầu hôn lên môi của Hình Vệ, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng ho nhẹ. Nó quay đầu lại, mới phát hiện có một đống người đang ở trong phòng của nó, nó nhất thời thẹn đến muốn chui xuống đất, vội vàng bối rối đẩy y ra.

Mọi người không có trách nó, chẳng qua chỉ không ngừng dán mắt vào nó.

“Tam sư huynh, mặt của ngươi đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tề Quý Thanh nói ra nghi vấn của mọi người.

“Mặt của ta, bị gì sao?” Tề Thúc Hạo hoảng hốt sờ sờ mặt của mình, lập tức nhìn về phía gương đồng đặt trên cái bàn nhỏ. “Chỉ là bị bỏng một chút, lập tức sẽ khỏi mà.” Hình Vệ muốn ngăn cản nó soi gương, kết quả chỉ đổi lấy cái trừng mắt đầy hung hăng.

Tề Thúc Hạo cầm lấy chiếc gương đồng trên cái bàn nhỏ, lập tức kêu lên thảm thiết rồi ném chiếc gương đồng vào tường.

Mọi người yên lặng như tờ, ngay cả động cũng không dám động.

“Đi ra ngoài! Các ngươi mau đi ra ngoài hết đi!” Thanh âm gầm gừ của Tề Thúc Hạo mang theo chút nghẹn ngào.

Hình Vệ ra hiệu cho Tề Bá Quang cùng những người khác rời đi trước.

Tề Bá Quang đánh giá tình huống trước mắt, liền mang các sư đệ rời đi trước.

“Ngươi cũng đi đi! Ta không muốn gặp mặt ngươi.” Không nghe thấy âm thanh Hình Vệ rời đi, Tề Thúc Hạo lại thúc giục.

“Ta không muốn! Ta sẽ không đi!” Hình Vệ không những không đi, ngược lại còn đi về phía Tề Thúc Hạo.

“Đừng qua đây!” Tề Thúc Hạo đem mặt chôn sâu vào gối. “Ta không muốn ngươi nhìn thấy bộ dạng xấu xí của ta.”

“Đồ ngốc này! Ngươi không hề xấu một chút nào a!” Hình Vệ cười cười ôm lấy Tề Thúc Hạo từ phía sau.

“Sao lại không xấu? Mặt của ta sưng đỏ giống hệt như thịt bị nướng chín vậy.” Tề Thúc Hạo vẫn kháng cự không chịu quay đầu lại.

“Đối với ta mà nói, đó chính là ký hiệu đẹp nhất, là minh chứng cho việc ngươi không màng nguy hiểm, liều mình cứu ta.”

Hình Vệ nâng mặt Tề Thúc Hạo lên, hôn lên nơi đang ngân ngấn nước mắt của nó một cái, lại hôn lên má nó.

“Đừng mà! Ta rất xấu!”

Tề Thúc Hạo vẫn muốn lẩn tránh, Hình Vệ liền nhanh chóng túm chặt lấy nó không buông.

“Nếu ngươi còn nói mình xấu nữa, ta sẽ tức giận đó.” Hình Vệ nghiêm mặt.

“Nhưng…” Tề Thúc Hạo ủy khuất mở miệng.

Hình Vệ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Nếu như đổi lại hôm nay là mặt của ta bị bỏng, ngươi có cảm thấy ta xấu xí hay không, sẽ không thích ta nữa sao?”

“Đương nhiên là không!” Tề Thúc Hạo nói một hồi, mới phát hiện chính mình đã bị rơi vào bẫy.

“Như vậy là được rồi a.” Hình Vệ trưng ra biểu tình như đây là điều đương nhiên. “Bất luận ngươi trở thành như thế nào, ngươi ở trong lòng ta, vĩnh viễn là người đẹp nhất, cảm giác ta dành cho ngươi cũng sẽ vĩnh viễn không thay đổi, huống chi, vết sưng đỏ này mấy ngày nữa sẽ biến mất, ngươi cũng đừng tự tìm phiền não nữa có được không?”

“Nhưng…”

Tề Thúc Hạo vẫn còn muốn kháng nghị, liền bị Hình Vệ dùng miệng ngăn lại.

“Ân…” Tề Thúc Hạo vẫn không muốn Hình Vệ nhìn thấy mặt của nó. “Đừng mà…”

“Trời ơi! Ngươi thật sự rất cứng đầu nha.” Hình Vệ bất đắc dĩ nói: “Ta đây đành phải hôn chỗ không bị bỏng của ngươi vậy.”

“A.” Tề Thúc Hạo hoảng sợ, nó nhìn thấy vạt áo bị cởi ra, nhưng nó cũng không có ngăn cản, vẫn cứ dùng hai tay che kín mặt.

“Thật là đẹp!” Hình Vệ mỗi lần hôn xuống, liền nói ra một câu khen ngợi. “Ngươi thật sự đẹp đến mức khiến người khác thần hồn điên đảo, làm sao có tư cách nói bản thân xấu xí!”

Hình Vệ vặn bung hai tay của nó ra, ôn nhu hôn gương mặt dính đầy nước mắt kia, đôi mắt màu đen vẫn nhìn sâu vào mắt nó.

“Ngươi là bảo vật đẹp nhất của ta.”

Tề Thúc Hạo kích động rơi nước mắt, khóe miệng lại giơ lên một nụ cười. Nó lần nữa vươn tay, nhưng không phải để che mặt, mà là vòng lên cổ của Hình Vệ, kéo đôi môi của y lại gần hơn.

“Ngươi đừng có nói cái gì mà vĩnh viễn nữa.”

Hình Vệ khẽ cười một tiếng, lại nói: “Ngươi vĩnh viễn là bảo vật đẹp nhất của ta.”

Thỏa mãn than nhẹ một tiếng, Tề Thúc Hạo hôn thật sâu lên đôi môi của Hình Vệ...::Hết chương 10::..

~TOÀN VĂN HOÀN~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương