Cậu Hôn Anh Một Cái
Chương 17: Hai viên kẹo

[Đồng đội cũng rất mạnh,] Tạ Văn Tinh suy nghĩ rồi trả lời lại: [Nếu như EVE support không mạng đổi mạng với Flash, trận này chưa chắc đã thắng].

Cậu chờ câu trả lời, tim đập bùm bùm bùm. Ngay lúc ấy EVE support gọi cậu một tiếng: "Sờ thần, anh muốn Flash cosplay ai?"

Tạ Văn Tinh nghe thế ngẩng đầu.

Ngồi sau lưng cậu là cả đội EVE, Flash cách cậu xa nhất, giây phút này đang cúi đầu nghịch điện thoại, thoạt nhìn có hơi chút mất tập trung.

Support và jungle chen chúc tới: "Phất cẩu chơi xấu, nó nói chỉ cos vai anh yêu cầu, không thì nó sẽ không cosplay." Nói xong còn bồi thêm câu nhỏ: "Jinx? Hay là Katarina? Chọn cho nó cái nào lộ nhiều tí, vớ vẩn lại kiếm thêm được một đám fan nam."

"Skin Tiệc Bể Bơi của Fiora? Hay là Akali mặc đồ y tá?" Tạ Văn Tinh thấy mắt hai người đều sáng lên, chuyển đề tài cười cười: "Ahri đi."

"Sờ thần anh không thể như vậy được! Cứ phải độc ác vào đừng nể mặt!"

"Ông đây bị FF5 bắt cos Soraka kia kìa..."

"Soraka vẫn được mà?"

"Được cái shit! Cos cái skin Vệ Binh Tinh Tú kia kìa!"

Trong lúc Jungle và Support còn đang cãi nhau, Flash nhìn về phía Tạ Văn Tinh: "Skin nào hả anh?"

"Skin mặc định đi."

Flash cong môi một lúc: "Được."

Jungle tuyệt vọng:" Sờ thần ơi anh đối tốt với nó quá."

Đội thua đi chuẩn bị cosplay, lúc này Tạ Văn Tinh mới có thời gian rảnh để đọc tin nhắn, Quan Hạc trả lời cậu: [Ừ].

Lại một chữ ừ sao?

Tạ Văn Tinh còn chưa định từ bỏ ý định, lại không biết nên nói thêm cái gì. Hơn nữa Quan Hạc trả lời cũng được mấy phút rồi.

Ai... Thôi.

Trong quá trình chờ đợi, Tạ Văn Tinh vào phòng nghỉ tìm đồ uống, FF5 nhờ Tạ Văn Tinh cầm thêm một cốc nước trái cây nữa. Lúc đến phòng nghỉ, đang định đi vào, liền thấy một showgirl đang ở trong phòng.

Chân Tạ Văn Tinh dừng lại.

Bình thường khi Lam Kình tổ chức hoạt động, sẽ có những cô gái trẻ đẹp đến làm nóng bầu không khí, những người này được gọi là showgirl. Nhưng ở chỗ riêng tư như hậu trường hay phòng nghỉ thì tuyệt đối sẽ không thể có mặt showgirl được...

Showgirl kia lén lén lút lút chọn một cốc trà sữa trong túi, cuối cùng lấy ra một cốc dùng bút viết lên chữ F, Tạ Văn Tinh thấy cô ta cẩn thận mở nắp cốc, lấy môi đụng một cái.

Mắt lóe lóe, nhìn như rất hài lòng.

"Cô đang làm cái gì?"

Tạ Văn Tinh đẩy cửa vào, showgirl vội vã nghiêng đầu qua chỗ khác, cô ta nhìn thấy Tạ Văn Tinh mà hoảng loạn làm đổ cốc trà, dùng hai, ba bước chạy ra khỏi cửa.

Cốc trà bị showgirl làm đổ ngã lăn trên bàn, Tạ Văn Tinh đi tới. Trợ lí của EVE bước vào phòng nghỉ, nhìn thấy chuyện bên trong kinh ngạc hỏi: "Chuyện gì thế này?"

"Có một showgirl lạ mặt vào đây động tay chân với cốc trà sữa," Tạ Văn Tinh nói: "Hình như cô ta là fan của Flash? Tôi thấy vô ta viết chữ F lên cốc."

"Đúng rồi, đây là cốc của Flash, trà sữa hôm nay được chuyển đến đều viết tên cả," trợ lí nói: "Làm phiền anh đừng nói ra ngoài vội, để bọn tôi check camera làm rõ chuyện đã."

Tạ Văn Tinh gật đầu, dù giới game vẫn còn nhỏ, mà theo ngành này càng ngày càng phát triển thì cũng có đủ loại fan xuất hiện, xuất hiện sasaeng fan cũng không phải chuyện lạ.

*Sasaeng fan là những người yêu thích đến nỗi ám ảnh thần tượng của mình, độ tuổi từ khoảng 12-21, nó đáng sợ như kiểu fan quá khích vậy.

Ánh mắt lúc showgirl rời đi làm Tạ Văn Tinh cảm thấy có chút quái dị, dù hoang mang nhưng trong đó còn có thứ gì đó khang khác.

Ánh mắt nhìn cậu, như là có thù hận.

Dù chuyện cosplay crossover chơi lớn như thế, nhưng vẫn tôn trọng sự riêng tư của các tuyển thủ. Sau khi thay quần áo xong cũng không bắt đội thua lên sân khấu, chỉ chụp vài bức ảnh chung rồi post lên cho fan thôi.

EVE top, jungle cùng hai tên streamer thua trận đều đi thay quần áo, Tạ Văn Tinh đang tò mò sao không thấy Flash, một cánh tay tái nhợt thò từ sau lưng ra ôm chặt eo cậu.

"Anh giúp em chặn một chút đi," Flash nhỏ giọng nói: "Phải chụp ảnh rồi."

Tạ Văn Tinh quay đầu nhìn lại, trên đầu Flash là một đôi tai hồ ly, đội một mái tóc màu xanh lam, dưới váy ngắn màu đỏ sẫm là chín chiếc đuôi hồ ly.

Tạ Văn Tinh nhìn thế không nhịn được cười, Flash lại càng ôm chặt cậu hơn chút: "Anh đừng cười, em vì thua anh mới vậy thôi."

Tạ Văn Tinh cong mắt: "Mỹ nữ, đừng có ngượng."

Mặt Flash hơi nóng: "Em nhìn xấu chết."

Tạ Văn Tinh: "Kỳ thực cũng không tệ lắm."

Quả thực không tệ. Khung xương của nam bị quần áo và tóc giả che mất gần hết, nhìn qua còn tưởng là một mỹ nữ cao hơn Tạ Văn Tinh chút ít.

Vài đội viên của EVE Team đứng đằng xa cười:

"Phất cẩu nhìn ống kính này!"

"Cái đệch cách đệch ối dồi cái dáng người này, đôi chân dài này, đây chính là Flash đẹp nhất của chúng ta."

"Sờ thần đừng chắn dùm nó, mau đá nó ra ha ha ha ha ha!"

Đùa đùa chơi chơi chụp xong mấy kiểu ảnh, Tạ Văn Tinh tìm đội viên của EVE định share ảnh. Cậu muốn gửi cho Quan Hạc.

[Trước có nói, đội thua phải mặc đồ nữ]

[Nhìn Flash cũng không tệ đúng không?]

Mãi đến tận khi kết thúc hoạt động, Tạ Văn Tinh bị người của EVE lén lút gọi đi liên hoan, Quan Hạc cũng chưa trả lời.

Chỗ mà EVE chọn là một cửa hàng lẩu thịt bò, mấy cậu thanh niên xấp xỉ tuổi cậu kể chuyện hài hước trong đội. Thấy Tạ Văn Tinh cứ cười suốt, EVE support hỏi: "Anh Sờ có muốn đánh chuyên nghiệp hay không? Cái tốc biến hôm nay hay thật đó."

Lời vừa mới nói ra, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về đây, jungle nói: "Tuy cũng có chút sai lầm của em, mà chiêu lúc đó của anh thật xuất thần. Lần trước chơi Jarvan vẫn bị thua trong tay Phất cẩu."

Flash đánh gãy bọn họ: "Tôi hỏi nhiều rồi, ảnh không chơi chuyên nghiệp đâu."

Tạ Văn Tinh gật đầu. Support có chút tiếc nuối cười nói: "Cũng phải, nếu ad cũng bổ sung được thì tiện cho Flash quá."

Trong lúc bọn họ ăn cơm, tuyết đã rơi rồi, Tạ Văn Tinh book mấy lần cũng không bắt được xe, thấy càng ngày càng muộn, chỉ có thể cắn răng tăng thêm giá. Vẫn là EVE support để ý: "Chút nữa trợ lý bọn em đưa anh về, chỉ cần thêm 100 thôi."

Bên đây cũng không phải là chỗ phồn hoa gì, quả thực hết cách rồi, Tạ Văn Tinh cất điện thoại đi: "Vậy cảm ơn nhiều."

Sau khi ăn tối xong, mọi người cùng nhau ra ngoài, Tạ Văn Tinh đi hơi tụt lại phía sau một chút, cậu nghe thấy jungle chà chà ở trước mặt: "Maybach đó, hình như xe này không có trong nước."

Người bên cạnh cũng thuận miệng tiếp câu: "Cũng chưa biết chưa nghe bao giờ."

"Đắt phết đó, chú không ăn không uống một năm chưa chắc đã tậu được một con như thế, tình nhân trong mộng cũng chỉ đến vậy thôi."

"Anh em, tình nhân trong mộng của chú hình như dừng lại rồi kìa?"

"Chủ xe muốn xuống xe, kinh ngạc cái gì."

"Nhưng mà nó nháy đèn với chúng ta."

Lúc này điện thoại của Tạ Văn Tinh vang lên, thấy người gọi điện, cậu nhấn ngay nút nhận.

"Lên xe." Quan Hạc nói: "Đứng ở phía trước cậu, nháy đèn."

Tạ Văn Tinh tránh khỏi jungle với top còn đang phỏng đoán, xác định ngoài con Maybach đang ở trước mặt ra thì không còn xe khác, cậu do dự chốc lát: "Vậy... Tôi về trước."

"A? Chẳng phải đã nói là trợ lí bọn em sẽ đưa anh về mà?" Jungle suy diễn: "Anh book được con Maybach? Trời ơi, em cũng phải cài app đón xe mất thôi."

"Ngáo hả mày? Tay của Sờ thần còn chạm vào vô lăng kia kìa."

Cửa sổ xe hạ xuống, Lê Diễn ngồi ở hàng sau cười híp mắt nhìn Tạ Văn Tinh, tầm mắt hắn đảo qua một vòng EVE team, dừng ở trên người Flash chốc lát: "Cảm ơn mọi người dẫn cậu ta đi chơi, bọn tôi đến đón Tiểu Tạ về đây."

Mấy đội viên của EVE khách sáo một chốc, Flash hơi nhíu mày.

Từ góc độ này, hắn có thể thấy mờ mờ đường viền người ngồi ghế lái, nhìn hơi quen.

Nhưng người kia... Sao lại có chuyện đó được?

Tạ Văn Tinh định ngồi ghế sau, Lê Diễn nháy mắt ra dấu: "Cậu ngồi ghế phụ."

Cậu mở cửa xe ở ghế phụ ra, ngồi vào mới thấy Quan Hạc đang mở bản đồ dẫn đường. Tạ Văn Tinh hỏi: "Sao hai người lại ở đây?"

Lê Diễn tươi cười hớn hở: "Tôi và A Hạc ăn cơm ở gần đây, tôi uống rượu, cậu ta lái xe."

Vừa nói còn vừa oán thầm trong lòng, đù má lễ tình nhân bị một cuộc điện thoại gọi ra ngoài chặn người, xem ra Tiểu Tạ và đội viên kia cũng không có gì.

Lê Diễn tiếp tục hỗ tợ nói bậy: "Mới bàn chuyện làm ăn xong, vừa ra đã thấy cậu. Hôm nay các cậu có sự kiện bên Thế Triển hả? Trùng hợp thật."

Bàn chuyện làm ăn?

Lễ tình nhân Quan Hạc đi làm việc, không đi gặp người nào.

Tạ Văn Tinh liếc mắt nhìn người đang ngồi ở ghế lái: "Trùng hợp thật đó."

Lê Diễn thấy Tạ Văn Tinh hơi cong môi qua gương chiếu hậu, bừng tỉnh nhớ lại màn kịch quan trọng tối nay: "Này Tiểu Tạ, cái đó, đội viên của EVE mà tóc màu xanh xám ấy, có bạn gái chưa?"

"Flash? Không có."

"Bạn trai thì sao?"

"..." Tạ Văn Tinh: "Chắc là cũng không."

"Độc thân à? Nhìn cậu ta được đó, cậu cảm thấy tôi với cậu ta thế nào?"

Tạ Văn Tinh quay đầu lại, khá là kinh ngạc nhìn Lê Diễn, thấy thế nào cũng là trai thẳng. Lê Diễn nhe răng nở nụ cười: "Cậu đừng có mà im lặng, có ý gì thì cứ nói ra."

"Tôi thấy Flash cũng không phải gay."

Trong lòng Lê Diễn thở dài.

Tuy không biết Quan Hạc bị cái gì kích thích, mà người có thể để Quan Hạc cảnh giác như vậy, thì câu không phải gay chưa đủ để giải quyết.

Hắn đưa chân lặng lẽ đạp vào ghế Quan Hạc đang ngồi, ý là chỉ giúp được đến đây thôi.

Sau khi đưa Lê Diễn về, bầu không khí trong xe trầm mặc lại, lúc dừng xe Tạ Văn Tinh nói: "Hôm nay tôi không nhận ra được đây là xe của anh."

"Chiếc này chưa lái ở trước mặt cậu bao giờ."

Tạ Văn Tinh nhìn biệt thự xa hoa lộng lẫy còn mấy chiếc xe, cơ bản là cậu chưa từng thấy.

"Anh có đọc tin nhắn không? Sau đó tôi có nhắn tin mà không nhận được trả lời."

Ngẩng đầu nhìn Quan Hạc, đối phương cũng đang nhìn cậu. Mấy giây kia như bị kéo dài vô hạn, đánh vỡ yên tĩnh chính là tiếng bước chân đạp trên mặt đất, còn có cánh tay đột nhiên đặt lên eo Tạ Văn Tinh.

"Cậu cảm thấy... Tôi có đọc hay không?"

Tiếng nói bên tai có chút khàn khàn, mùi nước hoa gỗ mun lẫn với hơi thở của Quan Hạc xẹt qua chóp mũi. Đồng tử Tạ Văn Tinh hơi co lại, cậu có thể cảm giác được cánh tay bên eo đang co lại.

Một giây sau, loại cảm giác ngột ngạt như muốn giam cậu biến mất không thấy tăm hơi, Quan Hạc thu tay lại: "Flash ôm cậu như thế, có thấy."

Máu trào ngược lên đầu Tạ Văn Tinh, chờ cậu phản ứng lại khuôn mặt mình đã bắt đầu đỏ lên. Ngay lúc nãy, Quan Hạc ôm cậu.

Đây là cái ôm đúng nghĩa nhất tính từ ngày bọn họ gặp lại nhau.

Tạ Văn Tinh không muốn Quan Hạc nhìn ra sự khác thường của mình, khẽ cắn răng, cười hì hì: "Anh ôm tôi cũng không báo trước?"

Cái giọng này của cậu đổi thành một câu nhẹ nhàng của Quan Hạc: "Tôi muốn ôm cậu một lát."

Cánh tay thon dài đặt lên eo cậu, nghe đâu ôm eo là tư thế cho người ta cảm giác thân mật và an toàn nhất.

Như là dung nhập vào trong lòng người từng chút từng chút một.

"Như vậy được không?"

Không chờ được đáp lại, anh nhìn về phía Tạ Văn Tinh đứng chếch mình, Quan Hạc kinh ngạc phát hiện, bề ngoài thành thạo điêu luyện của người kia lại đỏ từ tai xuống cổ.

Sao lại đỏ như vậy?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương