Cầu Hoàng
Chương 9

*

Từng món ăn một được bưng lên bàn, quả thật là mỹ vị nhân gian, chỉ là Như Kim lại hối hận vì đã ở lại.

Vệ Cầu Hoàng vẫn như cũ đội mặt nạ, nhưng lại có thể dùng bữa, này xem ở trong mắt Như Kim, kinh ngạc đến cằm thiếu chút nữa rơi xuống.

Tuy rằng ăn cơm không tiếng động là một mỹ đức, nhưng chủ tớ trước mắt hoàn toàn không có tiếng vang gì, làm cho Như Kim nghĩ chính mình là người duy nhất đang dùng bữa.

Động tác Như Kim ăn càng lúc càng chậm, làm cho Vệ Cầu Hoàng rất muốn cười ra tiếng.

Biểu tình hay thay đổi biến hoá của Như Kim làm cho Vệ Cầu Hoàng cảm thấy rất thú vị, nhưng hắn cũng biết, trải qua một trận đối lập giương cung múa kiếm vừa rồi, chắc chắn là Như Kim không muốn cùng hắn bắt chuyện! Cho nên Vệ Cầu Hoàng tiếp tục bảo trì trầm mặc, cố gắng nghẹn cười.

” Khụ!” Như Kim rốt cuộc nhịn không được ra tiếng.” Vị này chính là……” Ánh mắt gã dừng ở trên người Nguỵ Tinh, trải qua giằng co vừa rồi, Như Kim không muốn cùng Vệ Cầu Hoàng nói chuyện.

Nguỵ Tinh không có phản ứng nhìn lại gã. Như Kim cảm thấy xấu hổ, nhưng lại không cách nào thối lui, đành phải hỏi lại: ” Vị huynh đệ này là……”

” Tinh…… Như Kim huynh đang nói chuyện cùng với ngươi.” Vệ Cầu Hoàng biết Nguỵ Tinh lại lâm vào trạng thái trầm tư, bình thường Nguỵ Tinh mặc dù linh mẫn như một con báo, nhưng khi không gặp nguy nan, Nguỵ Tinh thường thường đều là một bộ dáng thất thần.

” Như Kim huynh có việc?” Nguỵ Tinh lúc này mới phục hồi tinh thần lại.

” Chỉ là muốn thỉnh giáo đại danh của huynh đệ.” Như Kim nhìn Vệ Cầu Hoàng liếc mắt một cái, hắn mặc dù thủ đoạn lợi hại nhưng ít ra không lợi dụng mà bỏ đá xuống giếng.

” Tại hạ Nguỵ Tinh…….”

” Nguỵ huynh đệ võ nghệ rất tốt a!” Vừa rồi hành động ngăn cản gã cuồng nộ không hợp nghi của Nguỵ Tinh, làm cho gã có chút cảm kích.

” Ân! Đại gia dạy.” Nguỵ Tinh ngắn gọn trả lời.

” Hoàng nhi……”

Tiếng rung thật mạnh nơi cầu thang, làm cho Như Kim cảm thấy cầu thang này có thể chống đỡ không được, gã lo lắng nhìn nơi thanh âm vang lên.

Rốt cuộc, nơi thang lầu xuất hiện một viên tròn tròn…… A! Không…… thì ra là người, một người thấp bé lại tròn tròn, từng bước chậm chạp lăn…… đi đến trước mặt Vệ Cầu Hoàng.

” Hoàng nhi…… hô…… hô…… đồ ăn hôm nay có hợp khẩu vị không?”

Thì ra đây là đầu bếp đã nấu bữa ăn này.

Từ cao tới thấp trong Nguỵ quý phủ không ai là không yêu quý Vệ Cầu Hoàng, hiểu rõ hắn nhất ngoại trừ Nguỵ Vô Kỵ ra, chính là người đầu bếp mập mạp phì béo, được người gọi là Viên đại bá này. Từ ngày Vệ Cầu Hoàng về phủ, gã liền vì thân mình cốt nhược của Vệ Cầu Hoàng, mỗi ngày cho hắn thực bổ, hôm nay cũng là bởi vì Nguỵ Vô Kỵ nói muốn giúp Vệ Cầu Hoàng chuẩn bị chút thức ăn, Viên đại bá mới bằng lòng ra phủ, phải đổi thành người khác, chỉ sợ hắn không thèm quan tâm đến lý lẽ.

” Viên bá bá, đồ ăn hôm nay rất hợp khẩu vị a! Bá bá nấu món gì vẫn là ăn ngon giống nhau.”

” Ai! Trên mặt ngươi mang cái quỷ gì đó a?” Viên đại bá nhìn thấy mặt nạ không biểu tình kia, cảm thấy kỳ quái không được tự nhiên, vươn tay định gở xuống.

” Viên bá bá, cha dặn là không thể lấy ra.” Vệ Cầu Hoàng khẩn trương ngăn trở bàn tay của Viên đại bá, có Như Kim ở một bên làm cho hắn có điều băn khoăn.

” Lão nhân kia lại nghĩ ra loại phương pháp kỳ quái này.” Viên đại bá hừ một tiếng, vẫn là thu hồi tay mình lại.

” Viên…… Viên sư phó…… lão nhân kia là?” Gã không có nghe sai đi? Một đầu bếp thế nhưng lại xưng hô chủ nhân mình như vậy?!

Viên đại bá trừng mắt nhìn Như Kim liếc một cái, ” Đương nhiên chính là Nguỵ Vô Kỵ a!” Bọn họ là bằng hữu có ba mươi năm giao tình, ngoài miệng từ trước đến nay là không khách khí như vậy.

” Vâng.”

” Viên bá bá…… không còn món ăn nào muốn đưa lên sao?” Vệ Cầu Hoàng không hy vọng lại nghe được Viên đại bá gọi nhủ danh của mình, thầm nghĩ mau chóng chấm dứt bữa cơm này.

” Không có, không có…… sức ăn của tiểu quỷ ngươi bao nhiêu ta không phải không biết, ta hôm nay riêng chuẩn bị mấy món ngươi thích ăn, này đó đối với ngươi mà nói là nhiều hơn lắm rồi!” Viên đại bá ha hả cười to.

Vừa nghe nói như vậy, Như Kim mới phát giác, thì ra bữa cơm này là chuẩn bị riêng cho Nguỵ thiếu gia.

” Như Kim huynh, như vậy…… mười ngày sau, liền ước hẹn ở trong này.”

Vệ Cầu Hoàng đứng lên, một bộ dáng muốn rời đi.

” Hảo…… liền mười ngày.” Như Kim có chút không thoải mái, cũng vội vã muốn rời đi.

Lúc này, Nguỵ Tinh đột nhiên đứng dậy, hướng dưới lầu nhìn lại.-

” Như Kim huynh…… những người dưới lầu đó không phải tìm tới ngươi đi!” Ánh mắt Nguỵ Tinh trở nên thâm trầm, trong mắt nhìn Như Kim xuất hiện sát khí.

” Cái gì?” Như Kim không hiểu rõ tới gần lan can, nhìn xuống.

Chỉ thấy phía dưới có một đám người, khách nhân đều bị đuổi ra khỏi Tuý Tiên Lâu hết, một đám người đi ra phía ngoài, một nhóm người khác lần lượt tiến vào.

” Này là ai?” Như Kim cảm giác không ổn.

” Người nào a?” Vệ Cầu Hoàng tò mò muốn tới gần lan can lại bị Nguỵ Tinh cản trở về.” Thiếu gia, nơi này giao cho ta đi.” Bởi vì gã nhìn thấy người mà thiếu gia tuyệt đối không muốn tái kiến: Thượng Quan Tĩnh.

” Là ai a?” Viên đại bá cũng dựa vào hướng lan can, nhìn Nguỵ Tinh chờ đáp án.

Nguỵ Tinh dùng thần hình nói cho gã biết  là Thượng Quan Tĩnh, sắc mặt Viên đại bá đại biến.

” Là tên xú tiểu tử bị thiến ngày đó.” Năm trước phát sinh sự kiện kia, tổng cộng có năm người biết đến, ngay cả Vệ Cầu Hoàng cũng không biết. Sau khi Nguỵ Vô Kỵ nói cho Viên đại bá biết, còn được Viên đại bá khen ngợi hết lời, nói làm như thế thật tốt.

Dưới lầu ước lượng khoảng mười người, Nguỵ Tinh không biết số lượng xác thực, nhưng thanh âm đám người kia lên lầu lại làm cho gã bắt đầu động tác, gã lấy từ trong túi đồ ra một hoả dược sau khi gặp lửa có thể lập tức phun ra hoả hoa, ở thời tiết chính ám hiện tại, càng dẫn người chú mục. Nguỵ Tinh châm ngòi nổ, cầm ống phóng phát ra bạch quang, từ ngoài cửa sổ hướng phía lên trên, chỉ thấy một đạo ánh lửa bắn lên không trung.

” Nguỵ Tinh, phát sinh chuyện gì?” Vệ Cầu Hoàng nhìn thấy động tác của gã, biết có việc sắp phát sinh, hắn không thích bị giấu diếm.

” Là Thượng Quan Tĩnh.” Viên đại bá nghĩ nghĩ, vẫn là thẳng thắn nói ra.

Nhìn thấy Vệ Cầu Hoàng vẻ ngoài từ trước đến nay không dễ dàng biểu hiện cảm xúc cư nhiên run rẩy, Viên đại bá liền hối hận. Nguỵ Tinh bên cạnh muốn ngăn cản đã không kịp, chỉ có thể nhìn Vệ Cầu Hoàng.

” Đã lâu không thấy a!” Thượng Quan Tĩnh từ thân hình Vệ Cầu Hoàng liền dễ dàng nhận ra hắn, trong mắt hiện lên một trận mừng như điên, nhưng khi ánh mắt chuyển tới trên người Nguỵ Tinh, lại biến thành ác độc mà thâm trầm hận ý.

” Cha nói…… ngươi sẽ không xuất hiện nữa.” Vệ Cầu Hoàng cắn chặt hàm răng đang run lên cầm cập, gian nan nói ra.

Như Kim đứng một bên nghe thế gần như rối loạn, cảm thấy sửng sốt, đây là người vừa rồi cùng gã đối chọi gay gắt sao?

Lúc này Nguỵ Tinh lắc mình đến phía trước Vệ Cầu Hoàng, cùng Thượng Quan Tĩnh giằng co, Thượng Quan Tĩnh lại thối lui đến phía sau hơn mười người cùng nhau lên lầu.

” Đủ đê tiện!” Như Kim không biết sống chết thốt ra một câu làm cho ánh mắt mọi người đều tập trung về phía gã.

” Tiểu tử…… nói rất hay a!” Viên đại bá mở miệng khen.

Như Kim gãi gãi đầu, ” Không dám, không dám.”

Thượng Quan Tĩnh lười lại nhìn bọn họ cố làm ra vẻ.” Ngoại trừ mỹ nhân mang mặt nạ kia ra, mặt khác toàn bộ giết cho ta.”

” Chờ một chút!”

Người mở miệng cư nhiên là Vệ Cầu Hoàng.

” Dừng tay, dừng tay, tiểu mỹ nhân, có cái gì muốn nói sao?” Thượng Quan Tĩnh đã bị mất vật tượng trưng cho nam tính, nói chuyện cư nhiên trở nên có chút ẻo lả, làm cho người nghe lâm vào buồn nôn.

” Vị Như Kim huynh này là người không liên quan, còn có vị Viên đại bá này cũng cùng ngươi không dính líu, mà Nguỵ Tinh là tuỳ tùng của ta, tóm lại, ngươi người muốn tìm chỉ có ta, có thể thả bọn họ đi không?” Sắc mặt Vệ Cầu Hoàng ở sau mặt nạ sớm trở nên trắng, nhưng hắn thật sự không muốn liên lụy những người khác.

Như Kim đối với thủ đoạn vừa rồi của hắn mặc dù không thích, nhưng bội phục dũng khí của hắn.

Trong khi Vệ Cầu Hoàng đang thương lượng cùng Thượng Quan Tĩnh, Viên đại bá không quen nhìn ánh mắt dâm tà của gã nhìn chằm chằm vào Vệ Cầu Hoàng, tức giận đến mở ra con bài chưa lật.” Tên tiểu tử bị thiến nhà ngươi, rốt cuộc muốn làm cái gì?! Là bởi vì thiếu cái kia, cho nên người cũng trở nên cổ cổ quái quái theo a! Rõ ràng là không có cái kia rồi, còn mạnh miệng cái gì a!”

Nhất thời, bốn phía một mảnh tĩnh mịch.

Tất cả cùng nhìn chằm chằm về phía Thượng Quan Tĩnh sắc mặt một trận hồng, một trận trắng.

Như Kim thầm đoán…… có lẽ là bởi vì làm loại sự này mới có thể bị thiến đi! Bất quá…… ai lại ngoan độc như vậy a?

Vệ Cầu Hoàng thế mới biết, cái mà Nguỵ Vô Kỵ gọi là gã sẽ không xuất hiện nữa là bởi vì làm cho thành bộ dáng này, mặt nạ che dấu biểu tình kinh dị của hắn.

” Ngươi nhìn chằm chằm ta là bởi vì lúc ấy không hài lòng sao?”

Thượng Quan Tĩnh không có hảo ý vừa thốt lên xong, Nguỵ Tinh cùng Viên đại bá lập tức biết gã muốn làm cái gì, hai người muốn tiến lên ngăn cản, Thượng Quan Tĩnh lại thối lui đến phía sau bức tường người.

“Là ngươi tự mình câu dẫn ta, hiện tại ta bị ngươi hại thành như vậy, ngươi lại ở đàng kia tiêu dao.” Phía sau bức tường người Thượng Quan Tĩnh nói tiếp.

Vệ Cầu Hoàng ngơ ngác nhìn Thượng Quan Tĩnh, gương mặt phía sau mặt nạ thống khổ vặn vẹo.

” Tên vô sỉ này ít bịa đặt sinh sự đi.” Viên đại bá giận dữ rống to.

Nguỵ Tinh đi đến bên cạnh Vệ Cầu Hoàng, đưa tay muốn ôm chặt hắn, gã không đành lòng nhìn hắn cả người phát run. Nhưng Vệ Cầu Hoàng lại nhớ tới nhiệt độ cơ thể lúc ấy của Thượng Quan Tĩnh làm cho hắn cảm thấy ghê tởm, kháng cự đẩy gã ra.

Trong mắt Nguỵ Tinh hiện lên một trận đau lòng.

” Cái bớt hồng nhạt trên người ngươi, thật sự là làm cho ta rất thích.”

Trong thanh âm Thượng Quan Tĩnh pha lẫn một chút âm nhu, làm cho người ta khó quên.

” Ở dưới thân ta rên rỉ ……”

” Đủ rồi! Đủ rồi! Đủ rồi!” Chuyện này không thể làm cho Ứng Long biết.

” Ngươi…… lúc đó là ngươi dụ dỗ ta trước, hiện tại lại không chịu nhận.” Thượng Quan Tĩnh giả bộ khóc lóc kể lể.

” Ngô……” Vệ Cầu Hoàng nhịn không được nôn hết những thứ vừa mới ăn.

Thân mình hắn lung lay sắp đổ, Viên đại bá vội vàng đỡ lấy hắn, thuận tay tháo xuống mặt nạ của hắn.

” Đừng khóc.” Viên đại bá thấy sắc mặt Vệ Cầu Hoàng tái nhợt, nước mắt lã chã rơi xuống, đau lòng đưa hắn ôm sát.

Nguỵ Tinh kéo xuống một góc áo, giúp Vệ Cầu Hoàng lau đi uế vật nơi khoé miệng, không chú ý tới trong lúc nhất thời mọi người đều dùng ánh mắt mê muội nhìn chằm chằm vào Vệ Cầu Hoàng.

” Ngươi lúc ấy cũng không phải là bộ dáng này.” Thượng Quan Tĩnh nói tiếp.

Vệ Cầu Hoàng nước mắt chảy ròng, phản bác lời nói của Thượng Quan Tĩnh: ” Nhìn thấy ngươi ta liền cảm thấy ghê tởm, sao có thể để cho ngươi đến gần ta.”

” Nói đúng lắm!”

Giọng nói lớn vang lên như sấm, làm cho Thượng Quan Tĩnh như bị sét đánh.

” Đứa con bảo bối ngoan a! Không khóc không khóc, con vừa khóc, cha cũng muốn khóc theo.” Nguỵ Vô Kỵ cười nói, nhưng ánh mắt lại một cái không chớp nhìn Thượng Quan Tĩnh.

Ánh mắt kia làm cho Thượng Quan Tĩnh toát mồ hôi lạnh.

Nguỵ Vô Kỵ hơi hơi vung tay, một đám người phía sau nhanh chóng xông lên.

Khống chế Thượng Quan Tĩnh chính là thủ hạ.

Vệ Cầu Hoàng bĩu môi, cố gắng kìm nén tiếng khóc, kéo góc áo Nguỵ Tinh lau lau lệ.

” Tiểu huynh đệ, cho ngươi chê cười.” Nguỵ Vô Kỵ lần này lại là lo lắng đi theo bên cạnh Vệ Cầu Hoàng, vừa nhìn thấy ánh lửa liền lập tức chạy lại đây.

” Không, lệnh công tử rất lợi hại.” Như Kim cười cười, giống như vừa rồi không phát sinh qua chuyện gì, vẻ mặt gã như trước không thay đổi.” Ta hôm nay cùng hắn lại hẹn mười ngày sau tái kiến một lần.”

” Hai năm nay hết thảy sự tình ta đều giao cho nó để ý, đương nhiên lợi hại a!”

Nguỵ Vô Kỵ đắc ý cười không ngừng, một bộ dáng không có việc gì.

” Làm phiền, cáo từ.” Như Kim cung tay, không dám lại nhìn Vệ Cầu Hoàng liếc mắt một cái liền rời đi. Gã thầm nghĩ…… khó trách hắn phải mang mặt nạ, cũng may mắn hắn đội, nếu không chỉ sợ gã cũng vô tâm tư cùng hắn nói chuyện.

Sau khi tiễn bước Như Kim, Vệ Cầu Hoàng lập tức nhìn về phía nghĩa phụ, ” Cha! Sao ngài lại có thể…… thiến hắn?” Hắn cảm thấy như vậy không khỏi rất ngoan độc.

” Ta không đưa hắn lăng trì xử tử, xem như đối hắn không tồi.” Cả người Nguỵ Vô Kỵ vẫn phát ra hơi thở tức giận không thay đổi.” Hôm nay tuyệt không buông tha hắn.”

” Cha…… tìm chỗ khoan dung mà độ lượng a!”

” Con nhìn thấy hắn liền ghê tởm đến muốn phun, cư nhiên còn muốn ta tha cho hắn?” Nguỵ Vô Kỵ nhẹ nhàng gõ đầu của hắn.

” Tha hắn đi!” Vệ Cầu Hoàng nhìn chằm chằm Nguỵ Vô Kỵ, nhẹ giọng cầu xin.

” Ai, được rồi, ” Nguỵ Vô Kỵ lấy hắn không có biện pháp.” Con a! Không cần có nhiều lắm lòng dạ đàn bà. Bằng không…… về sau khổ chỉ là chính mình thôi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương