Cậu Hai Anh Già Rồi!
-
Chương 47: Cậu Minh
Người nọ cứ đứng như thế mà nhìn mợ Hai miết, sau khi tính toán xong một trang mợ hơi mỏi nên liền lắc lắc cái đầu qua lại cho đỡ mỏi hơn, ấy thế mà khi ngẩng mặt lên mợ Hai liền thấy có một người đang tựa lưng vào cửa khoanh tay thong thả đứng nhìn mình.
Mợ liền đứng bật dậy, xấu hổ gấp sổ sách lại rồi hướng người nọ chào hỏi: " Chào cậu, chẳng hay là cậu ghé tiệm để mua hay là để cầm."
Người kia từ tốn đứng thẳng người dậy, chẳng có chút e dè khi nhìn trộm người khác là bao. Người nọ mỉm cười, đi đến trước mặt Út Mỹ, thưởng thức nhìn Út Mỹ một lát rồi mới mấp máy môi nói:" Tôi đến để mua."
Út Mỹ nghe vậy thì thở phào, bởi vì bán đồ thì tất cả điều có sổ sách ghi lại giá, còn cầm đồ thì mợ lại không biết định giá thành ra sao.
Út Mỹ mỉm cười, hướng tay chỉ vào cái khây đựng đầy vàng nói: " Cậu muốn mua gì? Dây chuyền, nhẫn, hay là vàng thẻ…"
Người nọ cũng cười, nhìn nhìn một lúc rồi mới chỉ tay vào một đôi bông tay nữ trẻ trung đang nằm ở trên khây. Út Mỹ nhìn theo, rồi thì nghĩ ra chắc là cậu này muốn mua bông tai cho vợ.
Út Mỹ cười cười, lấy bông tai cho người nọ xem. Thấy người nọ ngắm nghía đủ bề, mợ nói: " Cậu đúng là tinh mắt, mẫu này tiệm tôi mới nhập về hồi sáng sớm hôm nay đấy."
Người nọ gật gù, rồi nói: " Tôi định mua tặng một cô gái vừa mới gặp, chắc có duyên vừa gặp là tôi đã trúng tiếng sét ái tình mất rồi."
Út Mỹ giờ mới vỡ lẽ, thì ra là mua tặng ý trung nhân chứ không phải vợ.
Mợ cười hề hề, rồi hỏi lại: " Thế cô gái ấy bao tuổi anh biết không? Để tôi tư vấn cho anh những mẫu phù hợp đó đa."
Người nọ bỗng nhìn Út Mỹ, rồi bật cười nói:"Chắc là cỡ tuổi cô đấy, cô chủ nhỏ!!! "
Út Mỹ nhướng mày, nói: " Vừa vặn thế sao? Cỡ tôi thì 20 đấy cậu ạ."
Người nọ mỉm cười càng sâu, ý tứ hỏi: " Thế cô 20 à? Vậy cô chủ nhỏ tên gì thế? "
Út Mỹ nhìn nhìn người nọ, mợ gật đầu rồi nói lãng sang chuyện khác: " Tôi thấy mẫu cậu mới chọn rất phù hợp với những cô gái trẻ, chắc hẳn cô ấy sẽ rất thích."
Người nọ không nghe được tên nhưng cũng chẳng buồn, bởi lẽ hỏi tên con gái nhà người ta thì cũng hơi sỗ sàng một tí.
Nhưng vẫn có một chút gì đó mất mát, người nọ trả lời: " Nếu cô đã nói hợp thì là hợp, vậy cô gói lại giúp tôi nhé."
Út Mỹ gật đầu, sau đó đem đôi bông tai đi gói lại. Lúc quay lại quầy, cô cầm theo một tờ giấy rồi nói:“Cậu cho tôi xin tên, đặng tôi ghi tờ cam kết bảo hành vàng cho cậu.”
Người nọ trước sau như một vẫn luôn nhìn mợ, rồi nói: " Tôi tên Minh."
Út Mỹ nghe vậy thì ghi ghi chép chép gì đó, sau đó lại tính tiền cho cậu Minh.
Sau khi trả tiền xong xuôi, cậu Minh vẫn chẳng chịu nhận lấy hộp bông tai, Minh nói: " Tôi có nói là tặng nó cho người mà tôi để ý, thế giờ tôi tặng đấy."
Út Mỹ nào có không hiểu, nhưng vẫn giả vờ ngờ nghệch hỏi: " Ý cậu là? "
Cậu Minh cười, cậu ấy cười tươi rói, cậu đẩy cái hộp bông tai lại gần phía Út Mỹ, rồi nói: " Cô nhận đi cho tôi vui, tôi là cố ý tặng cho cô chủ nhỏ đấy!!!"
Út Mỹ đang định trả lời thì nghe có tiếng chân từ phía sau truyền đến.
Khỏi nói cũng biết là ai rồi hen, Út Mỹ xoay người cười tươi rói ngoắt tay ý bảo cậu Hai Thành đi nhanh lại.
Hai Thành to con, làn da màu đồng khoẻ khắn, cái gì cũng đối nghịch với Út Mỹ nhưng khi đứng kế nhau thì nó lại hoà hợp một cách kì lạ.
Hai Thành và cậu Minh dùng linh tính của người đàn ông mà đánh giá đối phương, cậu Minh thì hơi yếu thế hơn nên thành ra cậu Minh liền lãng tránh ánh mắt như dao găm của Hai Thành trước.
Út Mỹ thấy vậy bèn nói: " Anh tên gì?"
Cả hai người đàn ông nọ liền ngớ người, Hai Thành thì nghĩ Út Mỹ hỏi người nọ, người nọ thì mang vẻ mặt hoang mang, chẳng phải khi nãy cậu Minh đã giới thiệu tên mình rồi sao?
Út Mỹ nhìn vẻ ngờ nghệch của hai người mà chậc lưỡi, lại nhìn Hai Thành nói rõ ràng: " Anh tên gì?"
Cậu Hai nhà ta đang hoang mang lung lắm, cậu chẳng hiểu ra làm sao mà mới không gặp có một chút cậu liền bị vợ cho vào quên lãng như vậy.
Hai Thành không hiểu chuyện gì nhưng vẫn ấm ức trả lời: " Anh tên Lê Hữu Thành."
Út Mỹ nghe vậy cười gật đầu, cậu Hai Thành liền chẳng hiểu làm sao nên bèn hỏi: " Làm sao vậy em? "
Út Mỹ liền nhìn mỉm cười, mắt long lanh chớp chớp nhìn cậu nói: " Bởi vì tên anh chính là lý do để em từ chối người khác."
Cậu Hai Thành nghe thế liền bật cười ha hả, vợ cậu đúng thật là biết cách chơi. Nghe thế ánh mắt cậu cao ngạo mà nhìn người đàn ông kia như thể đang nói: Thấy chưa, đây là vợ anh đấy chú em.
Đoạn Út Mỹ liền quay sang nói với cậu Minh:“Đây là chồng tôi, Hai Thành.”
Cậu Minh nghe vậy như sấm chớp giáng xuống ở bên tai, cậu Minh nhìn vợ chồng nhà người ta đến muốn nổ đom đóm.
Nhưng người hiểu chuyện, cậu biết vậy nên liền cười xoà nói: " Thôi vậy, cho tôi xin lỗi, tôi không biết rằng cô đã có chồng."
Rồi cậu lại chỉ tay vài hộp bông tai trên bàn nói:“Cái này là tôi đã nói muốn tặng cho cô đây, thì sẽ vẫn là như vậy đó đa.” Nói rồi cậu Minh xoay người đi mất, bỏ lại hộp bông tai vừa mới thanh toán.
Mợ liền đứng bật dậy, xấu hổ gấp sổ sách lại rồi hướng người nọ chào hỏi: " Chào cậu, chẳng hay là cậu ghé tiệm để mua hay là để cầm."
Người kia từ tốn đứng thẳng người dậy, chẳng có chút e dè khi nhìn trộm người khác là bao. Người nọ mỉm cười, đi đến trước mặt Út Mỹ, thưởng thức nhìn Út Mỹ một lát rồi mới mấp máy môi nói:" Tôi đến để mua."
Út Mỹ nghe vậy thì thở phào, bởi vì bán đồ thì tất cả điều có sổ sách ghi lại giá, còn cầm đồ thì mợ lại không biết định giá thành ra sao.
Út Mỹ mỉm cười, hướng tay chỉ vào cái khây đựng đầy vàng nói: " Cậu muốn mua gì? Dây chuyền, nhẫn, hay là vàng thẻ…"
Người nọ cũng cười, nhìn nhìn một lúc rồi mới chỉ tay vào một đôi bông tay nữ trẻ trung đang nằm ở trên khây. Út Mỹ nhìn theo, rồi thì nghĩ ra chắc là cậu này muốn mua bông tai cho vợ.
Út Mỹ cười cười, lấy bông tai cho người nọ xem. Thấy người nọ ngắm nghía đủ bề, mợ nói: " Cậu đúng là tinh mắt, mẫu này tiệm tôi mới nhập về hồi sáng sớm hôm nay đấy."
Người nọ gật gù, rồi nói: " Tôi định mua tặng một cô gái vừa mới gặp, chắc có duyên vừa gặp là tôi đã trúng tiếng sét ái tình mất rồi."
Út Mỹ giờ mới vỡ lẽ, thì ra là mua tặng ý trung nhân chứ không phải vợ.
Mợ cười hề hề, rồi hỏi lại: " Thế cô gái ấy bao tuổi anh biết không? Để tôi tư vấn cho anh những mẫu phù hợp đó đa."
Người nọ bỗng nhìn Út Mỹ, rồi bật cười nói:"Chắc là cỡ tuổi cô đấy, cô chủ nhỏ!!! "
Út Mỹ nhướng mày, nói: " Vừa vặn thế sao? Cỡ tôi thì 20 đấy cậu ạ."
Người nọ mỉm cười càng sâu, ý tứ hỏi: " Thế cô 20 à? Vậy cô chủ nhỏ tên gì thế? "
Út Mỹ nhìn nhìn người nọ, mợ gật đầu rồi nói lãng sang chuyện khác: " Tôi thấy mẫu cậu mới chọn rất phù hợp với những cô gái trẻ, chắc hẳn cô ấy sẽ rất thích."
Người nọ không nghe được tên nhưng cũng chẳng buồn, bởi lẽ hỏi tên con gái nhà người ta thì cũng hơi sỗ sàng một tí.
Nhưng vẫn có một chút gì đó mất mát, người nọ trả lời: " Nếu cô đã nói hợp thì là hợp, vậy cô gói lại giúp tôi nhé."
Út Mỹ gật đầu, sau đó đem đôi bông tai đi gói lại. Lúc quay lại quầy, cô cầm theo một tờ giấy rồi nói:“Cậu cho tôi xin tên, đặng tôi ghi tờ cam kết bảo hành vàng cho cậu.”
Người nọ trước sau như một vẫn luôn nhìn mợ, rồi nói: " Tôi tên Minh."
Út Mỹ nghe vậy thì ghi ghi chép chép gì đó, sau đó lại tính tiền cho cậu Minh.
Sau khi trả tiền xong xuôi, cậu Minh vẫn chẳng chịu nhận lấy hộp bông tai, Minh nói: " Tôi có nói là tặng nó cho người mà tôi để ý, thế giờ tôi tặng đấy."
Út Mỹ nào có không hiểu, nhưng vẫn giả vờ ngờ nghệch hỏi: " Ý cậu là? "
Cậu Minh cười, cậu ấy cười tươi rói, cậu đẩy cái hộp bông tai lại gần phía Út Mỹ, rồi nói: " Cô nhận đi cho tôi vui, tôi là cố ý tặng cho cô chủ nhỏ đấy!!!"
Út Mỹ đang định trả lời thì nghe có tiếng chân từ phía sau truyền đến.
Khỏi nói cũng biết là ai rồi hen, Út Mỹ xoay người cười tươi rói ngoắt tay ý bảo cậu Hai Thành đi nhanh lại.
Hai Thành to con, làn da màu đồng khoẻ khắn, cái gì cũng đối nghịch với Út Mỹ nhưng khi đứng kế nhau thì nó lại hoà hợp một cách kì lạ.
Hai Thành và cậu Minh dùng linh tính của người đàn ông mà đánh giá đối phương, cậu Minh thì hơi yếu thế hơn nên thành ra cậu Minh liền lãng tránh ánh mắt như dao găm của Hai Thành trước.
Út Mỹ thấy vậy bèn nói: " Anh tên gì?"
Cả hai người đàn ông nọ liền ngớ người, Hai Thành thì nghĩ Út Mỹ hỏi người nọ, người nọ thì mang vẻ mặt hoang mang, chẳng phải khi nãy cậu Minh đã giới thiệu tên mình rồi sao?
Út Mỹ nhìn vẻ ngờ nghệch của hai người mà chậc lưỡi, lại nhìn Hai Thành nói rõ ràng: " Anh tên gì?"
Cậu Hai nhà ta đang hoang mang lung lắm, cậu chẳng hiểu ra làm sao mà mới không gặp có một chút cậu liền bị vợ cho vào quên lãng như vậy.
Hai Thành không hiểu chuyện gì nhưng vẫn ấm ức trả lời: " Anh tên Lê Hữu Thành."
Út Mỹ nghe vậy cười gật đầu, cậu Hai Thành liền chẳng hiểu làm sao nên bèn hỏi: " Làm sao vậy em? "
Út Mỹ liền nhìn mỉm cười, mắt long lanh chớp chớp nhìn cậu nói: " Bởi vì tên anh chính là lý do để em từ chối người khác."
Cậu Hai Thành nghe thế liền bật cười ha hả, vợ cậu đúng thật là biết cách chơi. Nghe thế ánh mắt cậu cao ngạo mà nhìn người đàn ông kia như thể đang nói: Thấy chưa, đây là vợ anh đấy chú em.
Đoạn Út Mỹ liền quay sang nói với cậu Minh:“Đây là chồng tôi, Hai Thành.”
Cậu Minh nghe vậy như sấm chớp giáng xuống ở bên tai, cậu Minh nhìn vợ chồng nhà người ta đến muốn nổ đom đóm.
Nhưng người hiểu chuyện, cậu biết vậy nên liền cười xoà nói: " Thôi vậy, cho tôi xin lỗi, tôi không biết rằng cô đã có chồng."
Rồi cậu lại chỉ tay vài hộp bông tai trên bàn nói:“Cái này là tôi đã nói muốn tặng cho cô đây, thì sẽ vẫn là như vậy đó đa.” Nói rồi cậu Minh xoay người đi mất, bỏ lại hộp bông tai vừa mới thanh toán.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook