Cậu Hai Anh Già Rồi!
-
Chương 44: Kết cục của con Sen
Nó vừa gào lên vừa với tay lấy con dao nhỏ gọt trái cây trên bàn, cứ thế nó lao thẳng về phía Út Mỹ. Mọi thứ diễn ra quá nhanh trước sự bất ngờ và ngỡ ngàng của tất cả mọi người có mặt tại đó.
Cây dao đâm phập vào người, máu từ từ tuôn ra thấm đẫm hết cả mảng áo.
Con Sen thấy người nọ bị đâm, nó hoảng hốt vội buông cây dao trong tay ra. Nhưng cho dù nó có buông ra hay không thì cái dao vẫn cắm vững vàng vào lưng người ấy!!!
Hai Thành nằm đè lên người Út Mỹ, cậu hứng trọn nhát dao ấy. Út Mỹ run run ôm lấy Hai Thành khóc nấc lên: " Trời ơi chồng ơi…anh ơi, anh có sao không? Anh đừng làm em sợ nghen anh ơi…"
Trước sự hoang mang và ngỡ ngàng của mọi người, con Sen bị mấy thằng hầu to con ghì chặt.
Cậu Phương nhanh chân cõng Hai Thành chạy ra xe, Út Mỹ vội vàng chạy theo phía sau, lên xe đi đến bệnh viện.
Nhìn ánh đèn nhấp nháy trước phòng cấp cứu mà lòng Út Mỹ nhộn nhạo hết cả lên, mợ khóc đến độ suýt ngất vì khó thở…May mắn bên cạnh còn có cậu Hai Phương dìu dắt, có cô ba Mai khuyên bảo nên mợ mới ổn định tinh thần mà ngồi chờ đợi.
Chưa bao giờ…chưa bao giờ mà mợ thấy thời gian trôi qua như đang giết chết linh hồn con người ta như vậy. Mấy ai hiểu được cái cảm giác nhìn người mình yêu đang nguy cấp nhưng bản thân lại chẳng thể làm gì ngoài việc chờ đợi!!!
Cuối cùng sau vài tiếng ròng rãi dài nhất của cuộc đời Út Mỹ, cánh cửa sinh tử kia cũng đã mở ra…
Út Mỹ vội chạy lại hỏi đốc tờ: " Thưa đốc tờ chồng tôi anh ấy như thế nào rồi ạ? "
Người đốc tờ nọ đáp: " Cô yên tâm, chồng cô đã không có gì nguy hiểm. Chỉ cần thời gian tịnh dưỡng là được."
Út Mỹ nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, mợ mỉm cười: " Cảm ơn đốc tờ, cảm ơn đốc tờ rất nhiều…"
Đốc tờ gật đầu, nhìn Út Mỹ: " Không có gì, đó là bổn phận của tôi. Thôi tôi xin phép đi trước…"
Cậu Hai Thành được chuyển qua phòng hồi sức, rất nhanh liền tỉnh lại.
Út Mỹ thấy chồng đã tỉnh nước mắt liền rơi lộp bộp dài ngắn nối đuôi nhau mà oà ra, nếu Hai Thành không đỡ cho mợ, thì người nằm đó có lẽ là mợ mới đúng. Mợ xót quá đa, xót cho cái người đàn ông đầu gỗ này cứ không tiếc hi sinh bản thân vì mợ…
Hai Thành thấy vợ khóc như mưa, cậu khẽ cười dỗ dành: " Nào nào sao lại khóc rồi, anh tỉnh rồi này có chi đâu mà khóc đó đa."
Út Mỹ hít hít cái mũi, nghẹn ngào nói: " Cớ chi anh nhào vô làm gì? Bị đâm trúng rồi đó thấy chưa? Có đau không anh…huhu…"
Hai Thành đưa tay lau nước mắt cho mợ, cậu nói:“Thà là vậy, chớ mà để em bị đâm trúng thì anh lại đau hơn như vậy nhiều. Bé cưng của anh mà có gì thì làm sao anh chịu nổi…Ngoan không khóc nữa nghen…”
Út Mỹ nghe lời cố gắng nín khóc, nhưng sao nó không ngừng được. Mợ ráng nín nhung rốt cuộc thành ra mếu máo nhìn tội nghiệp lắm đa.
Hai Thành nhìn vậy bật cười ha hả, liền động vết thương khiến cậu đau đến hít hà.
Cuộc sống chăm chồng ở bệnh viện trên tỉnh diễn ra được mấy ngày thì cậu Hai được xuất viện về nhà.
Vợ chồng cô Út về lại nhà họ Nguyễn, chuyện cậu Hai bị đâm đã được Nguyễn gia bịt miệng tất cả nên không ai có thể biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hôm nay lại tiếp tục với chuyện của con Sen, ông Nghĩa với bà Hoa đã nhốt nó lại để chờ cô Út về xử trí.
Út Mỹ nhìn cái thân tàn ma dại của nó, mợ rành mạch nói: " Làm tôi tớ trong nhà mà lại hãm hại chủ đến suýt mất mạng là một tội, có ý đồ bại hoại gia phong với chủ là tội thứ hai, cố ý gây thương tích là tội thứ ba. Theo gia pháp của nhà họ Nguyễn ba tội này đã đủ xử chết cho mày, nhưng tao muốn mày phải sống…sống mà không bằng chết."
Đừng ai hỏi vì sao Út Mỹ lại ác, bởi vì ngay từ đầu có những người đã sai nhưng họ lại cố chấp đối với cái sai của họ thì đó chính là con đường nhanh nhất đi đến ngõ cục!!!
Bà Hoa nghe con gái nói thế thì gật gù, bà lớn giọng gọi: " Bây đâu, gọi thằng Tèo vào đây."
Dứt lời một người đàn ông thân hình mập mạp, gương mặt xấu xí đến thảm hại, quần áo gã rách rưới hôi thối đến không chịu được.
Bà Hoa nhìn vẻ mặt tái mét của con Sen, bà nói:“Nếu mày đã lấy đi đời con gái của nó, thì hôm nay bà sẽ ban hôn cho hai đứa bây nên nghĩa vợ chồng.”
Thằng Tèo nghe thế cười hề hề, con Sen nó đẹp cưới nó chỉ có sướng thân chứ chẳng mất gì. Thằng Tèo nó nghĩ thế. Rồi nó nhớ lại buổi tối hôm đó nó được người " mời " về hầu hạ cho ả. Cảm giác vẫn còn sướng rang cả người đây này.
Bà Hoa nhìn vẻ mặt háo sắc của thằng Tèo, rồi bà lại nhìn con Sen nói: " Từ đây con Sen sẽ là vợ của thằng Tèo, là gái đã có chồng tránh cho mày lại nhầm lẫn mà mò lên giường người khác nghen con."
Thằng Tèo vội vã tạ ơn, con Sen thì mặt mày tái ngắt.
Xong rồi, đời nó xong rồi…đời nó đã bị hủy bởi một kẻ xấu xí, hôi thối như này sao? Nó muốn quyền quý, nó muốn làm mợ Hai nhà họ Lê…nó muốn tất cả mọi người phải ngước nhìn nó, nhưng sao bây giờ nó chẳng có gì cả, những thứ nó muốn điều là xa vời!!!
Đúng như những gì Út Mỹ nói, những thứ không với tới được thì lại khiến cho con người ta mê đắm!!! Có điều bây giờ nó ngẫm ra được thì cũng đã muộn, mọi tội ác mà nó gây ra điều được đáp trả một cách từ tốn mà sâu sắc.
Cây dao đâm phập vào người, máu từ từ tuôn ra thấm đẫm hết cả mảng áo.
Con Sen thấy người nọ bị đâm, nó hoảng hốt vội buông cây dao trong tay ra. Nhưng cho dù nó có buông ra hay không thì cái dao vẫn cắm vững vàng vào lưng người ấy!!!
Hai Thành nằm đè lên người Út Mỹ, cậu hứng trọn nhát dao ấy. Út Mỹ run run ôm lấy Hai Thành khóc nấc lên: " Trời ơi chồng ơi…anh ơi, anh có sao không? Anh đừng làm em sợ nghen anh ơi…"
Trước sự hoang mang và ngỡ ngàng của mọi người, con Sen bị mấy thằng hầu to con ghì chặt.
Cậu Phương nhanh chân cõng Hai Thành chạy ra xe, Út Mỹ vội vàng chạy theo phía sau, lên xe đi đến bệnh viện.
Nhìn ánh đèn nhấp nháy trước phòng cấp cứu mà lòng Út Mỹ nhộn nhạo hết cả lên, mợ khóc đến độ suýt ngất vì khó thở…May mắn bên cạnh còn có cậu Hai Phương dìu dắt, có cô ba Mai khuyên bảo nên mợ mới ổn định tinh thần mà ngồi chờ đợi.
Chưa bao giờ…chưa bao giờ mà mợ thấy thời gian trôi qua như đang giết chết linh hồn con người ta như vậy. Mấy ai hiểu được cái cảm giác nhìn người mình yêu đang nguy cấp nhưng bản thân lại chẳng thể làm gì ngoài việc chờ đợi!!!
Cuối cùng sau vài tiếng ròng rãi dài nhất của cuộc đời Út Mỹ, cánh cửa sinh tử kia cũng đã mở ra…
Út Mỹ vội chạy lại hỏi đốc tờ: " Thưa đốc tờ chồng tôi anh ấy như thế nào rồi ạ? "
Người đốc tờ nọ đáp: " Cô yên tâm, chồng cô đã không có gì nguy hiểm. Chỉ cần thời gian tịnh dưỡng là được."
Út Mỹ nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, mợ mỉm cười: " Cảm ơn đốc tờ, cảm ơn đốc tờ rất nhiều…"
Đốc tờ gật đầu, nhìn Út Mỹ: " Không có gì, đó là bổn phận của tôi. Thôi tôi xin phép đi trước…"
Cậu Hai Thành được chuyển qua phòng hồi sức, rất nhanh liền tỉnh lại.
Út Mỹ thấy chồng đã tỉnh nước mắt liền rơi lộp bộp dài ngắn nối đuôi nhau mà oà ra, nếu Hai Thành không đỡ cho mợ, thì người nằm đó có lẽ là mợ mới đúng. Mợ xót quá đa, xót cho cái người đàn ông đầu gỗ này cứ không tiếc hi sinh bản thân vì mợ…
Hai Thành thấy vợ khóc như mưa, cậu khẽ cười dỗ dành: " Nào nào sao lại khóc rồi, anh tỉnh rồi này có chi đâu mà khóc đó đa."
Út Mỹ hít hít cái mũi, nghẹn ngào nói: " Cớ chi anh nhào vô làm gì? Bị đâm trúng rồi đó thấy chưa? Có đau không anh…huhu…"
Hai Thành đưa tay lau nước mắt cho mợ, cậu nói:“Thà là vậy, chớ mà để em bị đâm trúng thì anh lại đau hơn như vậy nhiều. Bé cưng của anh mà có gì thì làm sao anh chịu nổi…Ngoan không khóc nữa nghen…”
Út Mỹ nghe lời cố gắng nín khóc, nhưng sao nó không ngừng được. Mợ ráng nín nhung rốt cuộc thành ra mếu máo nhìn tội nghiệp lắm đa.
Hai Thành nhìn vậy bật cười ha hả, liền động vết thương khiến cậu đau đến hít hà.
Cuộc sống chăm chồng ở bệnh viện trên tỉnh diễn ra được mấy ngày thì cậu Hai được xuất viện về nhà.
Vợ chồng cô Út về lại nhà họ Nguyễn, chuyện cậu Hai bị đâm đã được Nguyễn gia bịt miệng tất cả nên không ai có thể biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hôm nay lại tiếp tục với chuyện của con Sen, ông Nghĩa với bà Hoa đã nhốt nó lại để chờ cô Út về xử trí.
Út Mỹ nhìn cái thân tàn ma dại của nó, mợ rành mạch nói: " Làm tôi tớ trong nhà mà lại hãm hại chủ đến suýt mất mạng là một tội, có ý đồ bại hoại gia phong với chủ là tội thứ hai, cố ý gây thương tích là tội thứ ba. Theo gia pháp của nhà họ Nguyễn ba tội này đã đủ xử chết cho mày, nhưng tao muốn mày phải sống…sống mà không bằng chết."
Đừng ai hỏi vì sao Út Mỹ lại ác, bởi vì ngay từ đầu có những người đã sai nhưng họ lại cố chấp đối với cái sai của họ thì đó chính là con đường nhanh nhất đi đến ngõ cục!!!
Bà Hoa nghe con gái nói thế thì gật gù, bà lớn giọng gọi: " Bây đâu, gọi thằng Tèo vào đây."
Dứt lời một người đàn ông thân hình mập mạp, gương mặt xấu xí đến thảm hại, quần áo gã rách rưới hôi thối đến không chịu được.
Bà Hoa nhìn vẻ mặt tái mét của con Sen, bà nói:“Nếu mày đã lấy đi đời con gái của nó, thì hôm nay bà sẽ ban hôn cho hai đứa bây nên nghĩa vợ chồng.”
Thằng Tèo nghe thế cười hề hề, con Sen nó đẹp cưới nó chỉ có sướng thân chứ chẳng mất gì. Thằng Tèo nó nghĩ thế. Rồi nó nhớ lại buổi tối hôm đó nó được người " mời " về hầu hạ cho ả. Cảm giác vẫn còn sướng rang cả người đây này.
Bà Hoa nhìn vẻ mặt háo sắc của thằng Tèo, rồi bà lại nhìn con Sen nói: " Từ đây con Sen sẽ là vợ của thằng Tèo, là gái đã có chồng tránh cho mày lại nhầm lẫn mà mò lên giường người khác nghen con."
Thằng Tèo vội vã tạ ơn, con Sen thì mặt mày tái ngắt.
Xong rồi, đời nó xong rồi…đời nó đã bị hủy bởi một kẻ xấu xí, hôi thối như này sao? Nó muốn quyền quý, nó muốn làm mợ Hai nhà họ Lê…nó muốn tất cả mọi người phải ngước nhìn nó, nhưng sao bây giờ nó chẳng có gì cả, những thứ nó muốn điều là xa vời!!!
Đúng như những gì Út Mỹ nói, những thứ không với tới được thì lại khiến cho con người ta mê đắm!!! Có điều bây giờ nó ngẫm ra được thì cũng đã muộn, mọi tội ác mà nó gây ra điều được đáp trả một cách từ tốn mà sâu sắc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook