Cầu Em Mãi Một Đời Yêu Tôi
-
Chương 1-2: Gia đình là nơi yên nghỉ cuối cùng (2)
Trong một căn hộ nhỏ vang lên tiếng kêu lách cách nhỏ và một bài nhạc Trịnh vang lên thanh thanh giữa căn phòng…
Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nay
Tuổi nào ngồi hát mây bây ngang trời
Tay mang trôi trên vùng tóc dài
Bao nhiêu cơn mơ vừa tuổi này
Tuổi nào ngơ ngác tìm từng gió heo may
Tuổi nào vừa thoáng một áo gầy vai
Tuổi nào ghi dấu chân chim qua đồi
Xin cho tay em còn ngút dài
Xin cho cô đơn vào tuổi này
Tuổi nào lang thang thành phố tóc mây cay
Em xin tuổi nào
Còn tuổi nào cho nhau
Trời xanh trong mắt em sâu
Mây xuống vây quanh giọt sâù
Em xin tuổi nào
Còn tuổi trời hư vô
Bàn tay che giấu lệ nhòa
Ôi!buồn
Tuổi nào ngồi khóc tình đã nghìn thu
Tuổi nào mơ kết mây trong sương mù
Xin chân em qua từng phiến ngàn
Xin mây se thêm màu áo lụa
Tuổi nào thôi từng hết tháng năm mong chờ
(Còn tuổi nào cho em-Trịnh Công Sơn)
Đây là bài hát cô thích nhất của Trịnh Công Sơn. Một đời người phụ nữ vàng son nhất chính là cùng người mình yêu trải qua những năm tháng thanh xuân ngọt ngào nhất, lãng mạn nhất để đến khi về cuối đời người cùng người bạn đời tưởng lại những ký ức ngọt ngào để không phải hối tiếc.
Thế nhưng trong thời thanh xuân của bạn, chính là cái tuổi mơ mộng, khao khát yêu và được yêu, một tình yêu lý tưởng, một tình yêu thấu hiểu đối với những người con gái sâu sắc. Luôn tìm tìm kiếm kiếm, mải miết truy tìm đến một khoảng nhất định.
Nhìn vào trong gương, bạn không còn nhận ra chính bạn của năm nào. Giờ ngồi đây, bạn chỉ còn lại những năm tháng đã qua và ngồi đếm còn tuổi nào cho em.
Đột nhiên, chuông điện thoại reo vang. Là mẹ của cô, lần này lại không biết mẹ giáo huấn bao lâu đây, không về nhà thì cũng là chuyện kết hôn. Năm nay cô cũng chỉ có 27 tuổi, cũng đâu có già lắm đâu, thế mà mẹ cứ hối làm như cô ế đến nơi.
Nhìn màn hình trước mặt, bao nhiêu bản thảo tài liệu còn đang ngùn ngụt trên đầu cô, sắp đến hạn phải nộp. Giờ mà bắt máy, thế nào mẹ cũng càm ràm mất 30 phút chưa kể cô còn phải phục hồi tâm trạng sau trận trời ơi đất hỡi của mẹ, quá lãng phí thời gian.
Cô định tắt máy, thế nhưng ngón tay do dự một hồi. Đã bao lâu rồi cô chưa về nhà, cả năm nay, không đi thực tế viết bản thảo thì cũng là đi công tác, không thì cũng là biên dịch từng trang này qua trang khác mà chẳng biết khi nào xong.
Trong nhà có hai chị em, chị cô học xong ở thành phố Sài Gòn dự định sẽ làm ở đây luôn không ngờ năm cuối cấp yêu phải một anh chàng dưới quê cùng với lý do quá chán ngán cuộc sống nơi thành thị đông đúc đầy ô nhiễm này.
Nên chị đã về quê làm một công việc văn phòng qua sự giới thiệu của anh rể tương lai và giờ đây hai người đã có một nhóc tỳ khôi ngô kháu khỉnh và cô cũng đã lên chức làm dì.
Thế nên ba mẹ cũng luôn mong mỏi cô sớm trở về cùng với gia đình đoàn tụ, công việc sẽ có người thu xếp sẵn không cần phải lo. Nhưng cô không thể nào hoàn thành tâm nguyện này của họ được.
Nếu nói hiện giờ cô không nhớ bố mẹ thì có quỷ mới tin, chỉ là công việc và cuộc sống đã chiếm quá nhiều thời gian của cô, làm cho bản thân cô tê liệt không còn cảm giác thương nhớ nữa.
Có phải cô giống lời của anh nói không, cô chỉ là một con người máu lạnh vô tình, trái tim không có độ ấm của con người thế nên anh mới rời xa cô đi đến một đất nước khác bỏ lại tình yêu của cô mà anh không hiểu nổi.
Cô do dự một hồi, ngón tay nhấn nút “mẹ…”, cô chưa kịp nói hết câu, bên kia điện thoại đã gào lên:
-Cô còn biết gọi tôi là mẹ đấy, có ai như cô không cả năm trời không về nhà, gọi điện thì không bắt máy có giỏi thì đừng về nhà nữa.
Cô đưa điện thoại ra xa, chờ âm thanh giảm hẳn đi, cô mới giả lả:
-Xin lỗi mẹ, con có chuyến đi vài tháng ở Tây Bắc bắt buộc phải tắt máy điện thoại đến hôm nay mới về được, còn phải nộp bản thảo nên không có thời gian, tết năm nay con hứa sẽ về nhà mang một đống quà về cho mẹ luôn.
Nghe giọng nói hối lỗi của cô, phần nào tức giận của bà cũng đã hạ xuống. Mấy tháng nay, bà không liên lạc được với đứa con gái này làm bà ăn không ngon ngủ không yên, nay nghe được giọng nói bình an của con gái, lo lắng phần nào cũng đã giảm bớt.
-Làm mẹ chỉ mong con cái bình an và hạnh phúc. Con biệt tích cả năm nay không ai liên lạc được với con. Con có biết mọi người lo lắng cho con thế nào không?
Cô nghẹn ngào khi nghe giọng điệu thấm đầy nỗi buồn của mẹ, cô biết trong lời nói của mẹ không chỉ là lời trách, lời quan tâm mà quan trọng hơn hết chính là thất vọng.
Cô thật là một đứa con bất hiếu, chỉ vì trốn chạy tình yêu mà bỏ mặc tất cả đằng sau gia đình, bạn bè chỉ để thỏa nỗi lòng của riêng mình. Anh có đáng để cô làm như vậy không?
-Xin lỗi mẹ, là con sai. Đáng lí ra con không nên làm như vậy, xin lỗi vì để cho mẹ thất vọng vì con, và xin lỗi cả bố nữa.
Giọng cô run rẩy, cô không dám bật khóc, vì sợ mẹ biết được sẽ đau lòng cho cô đến nhường nào.
Mẹ cô không còn lời nào để nói nữa, chỉ để lại một câu “ừ” rồi tắt máy.
Cô cầm điện thoại trên tay mà ngẩn ngơ. Gia đình chính là nơi yên nghỉ khi mà bạn mất đi điểm tựa trong cuộc sống. Sau kỳ công việc này, cô sẽ sắp xếp nghỉ phép khoảng 2 tuần để về quê, không cần phải chờ tết nữa.
Chỉ trong thoáng chốc cô đã xốc lại tinh thần và ổn định lại tâm lý để tiếp tục công việc. Chỉ có như thế cô mới có thể hoàn thành công việc nhanh nhất có thể.
****
Ở bên kia đại dương, Hoa kỳ…2h sáng..
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào phòng, một ánh sáng mờ ảo phủ trên thân hình mạnh mẽ. Anh cục cựa, vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Ác mộng năm nào cứ chiếm lĩnh tâm trí anh, không giây phút nào ngơi nghỉ. Để khi về đêm cứ chực chờ quấy nhiễu làm bùng lên viễn cảnh năm nào.
Anh choàng giật mình tỉnh dậy, thở hồng hộc. Anh nhắm mắt lại để cho mình bình tĩnh lại. Hôm nay tròn 365 ngày anh và cô xa nhau.
Anh vén chăn xuống giường, nửa đêm bị cơn ác mộng hành hạ này không còn làm anh thấy hoảng hốt nữa. Anh đứng trên ban công nhìn về một nơi xa xăm.
Bây giờ cô đang làm gì, cô có nhớ anh không. Còn anh không lúc nào nhớ về cô.
Em nói thời gian chính là thứ tốt nhất để chữa lành vết thương, anh đã dùng toàn bộ thời gian của mình để vùi đầu vào công việc, cố gắng quên đi hình ảnh của em.
Anh đã làm như cô nói. Quả thật hình ảnh của cô ngày càng ít xuất hiện trong cuộc sống của anh hơn, anh càng ít nghĩ về cô hơn dần dà khuôn mặt cô càng nhạt nhòa trong trí nhớ của anh.
Nhưng đến khi về đêm, cô hiện rõ trong lòng anh hơn, anh càng nhớ cô dữ dội hơn và không thể nào quên đi được cô. Phần nào trong cơ thể gào thét dữ dội, dậy sóng mạnh mẽ muốn có cô.
Anh không bỏ được cô đó là kết luận hàng đêm anh choàng tỉnh trong cơn ác mộng.
Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nay
Tuổi nào ngồi hát mây bây ngang trời
Tay mang trôi trên vùng tóc dài
Bao nhiêu cơn mơ vừa tuổi này
Tuổi nào ngơ ngác tìm từng gió heo may
Tuổi nào vừa thoáng một áo gầy vai
Tuổi nào ghi dấu chân chim qua đồi
Xin cho tay em còn ngút dài
Xin cho cô đơn vào tuổi này
Tuổi nào lang thang thành phố tóc mây cay
Em xin tuổi nào
Còn tuổi nào cho nhau
Trời xanh trong mắt em sâu
Mây xuống vây quanh giọt sâù
Em xin tuổi nào
Còn tuổi trời hư vô
Bàn tay che giấu lệ nhòa
Ôi!buồn
Tuổi nào ngồi khóc tình đã nghìn thu
Tuổi nào mơ kết mây trong sương mù
Xin chân em qua từng phiến ngàn
Xin mây se thêm màu áo lụa
Tuổi nào thôi từng hết tháng năm mong chờ
(Còn tuổi nào cho em-Trịnh Công Sơn)
Đây là bài hát cô thích nhất của Trịnh Công Sơn. Một đời người phụ nữ vàng son nhất chính là cùng người mình yêu trải qua những năm tháng thanh xuân ngọt ngào nhất, lãng mạn nhất để đến khi về cuối đời người cùng người bạn đời tưởng lại những ký ức ngọt ngào để không phải hối tiếc.
Thế nhưng trong thời thanh xuân của bạn, chính là cái tuổi mơ mộng, khao khát yêu và được yêu, một tình yêu lý tưởng, một tình yêu thấu hiểu đối với những người con gái sâu sắc. Luôn tìm tìm kiếm kiếm, mải miết truy tìm đến một khoảng nhất định.
Nhìn vào trong gương, bạn không còn nhận ra chính bạn của năm nào. Giờ ngồi đây, bạn chỉ còn lại những năm tháng đã qua và ngồi đếm còn tuổi nào cho em.
Đột nhiên, chuông điện thoại reo vang. Là mẹ của cô, lần này lại không biết mẹ giáo huấn bao lâu đây, không về nhà thì cũng là chuyện kết hôn. Năm nay cô cũng chỉ có 27 tuổi, cũng đâu có già lắm đâu, thế mà mẹ cứ hối làm như cô ế đến nơi.
Nhìn màn hình trước mặt, bao nhiêu bản thảo tài liệu còn đang ngùn ngụt trên đầu cô, sắp đến hạn phải nộp. Giờ mà bắt máy, thế nào mẹ cũng càm ràm mất 30 phút chưa kể cô còn phải phục hồi tâm trạng sau trận trời ơi đất hỡi của mẹ, quá lãng phí thời gian.
Cô định tắt máy, thế nhưng ngón tay do dự một hồi. Đã bao lâu rồi cô chưa về nhà, cả năm nay, không đi thực tế viết bản thảo thì cũng là đi công tác, không thì cũng là biên dịch từng trang này qua trang khác mà chẳng biết khi nào xong.
Trong nhà có hai chị em, chị cô học xong ở thành phố Sài Gòn dự định sẽ làm ở đây luôn không ngờ năm cuối cấp yêu phải một anh chàng dưới quê cùng với lý do quá chán ngán cuộc sống nơi thành thị đông đúc đầy ô nhiễm này.
Nên chị đã về quê làm một công việc văn phòng qua sự giới thiệu của anh rể tương lai và giờ đây hai người đã có một nhóc tỳ khôi ngô kháu khỉnh và cô cũng đã lên chức làm dì.
Thế nên ba mẹ cũng luôn mong mỏi cô sớm trở về cùng với gia đình đoàn tụ, công việc sẽ có người thu xếp sẵn không cần phải lo. Nhưng cô không thể nào hoàn thành tâm nguyện này của họ được.
Nếu nói hiện giờ cô không nhớ bố mẹ thì có quỷ mới tin, chỉ là công việc và cuộc sống đã chiếm quá nhiều thời gian của cô, làm cho bản thân cô tê liệt không còn cảm giác thương nhớ nữa.
Có phải cô giống lời của anh nói không, cô chỉ là một con người máu lạnh vô tình, trái tim không có độ ấm của con người thế nên anh mới rời xa cô đi đến một đất nước khác bỏ lại tình yêu của cô mà anh không hiểu nổi.
Cô do dự một hồi, ngón tay nhấn nút “mẹ…”, cô chưa kịp nói hết câu, bên kia điện thoại đã gào lên:
-Cô còn biết gọi tôi là mẹ đấy, có ai như cô không cả năm trời không về nhà, gọi điện thì không bắt máy có giỏi thì đừng về nhà nữa.
Cô đưa điện thoại ra xa, chờ âm thanh giảm hẳn đi, cô mới giả lả:
-Xin lỗi mẹ, con có chuyến đi vài tháng ở Tây Bắc bắt buộc phải tắt máy điện thoại đến hôm nay mới về được, còn phải nộp bản thảo nên không có thời gian, tết năm nay con hứa sẽ về nhà mang một đống quà về cho mẹ luôn.
Nghe giọng nói hối lỗi của cô, phần nào tức giận của bà cũng đã hạ xuống. Mấy tháng nay, bà không liên lạc được với đứa con gái này làm bà ăn không ngon ngủ không yên, nay nghe được giọng nói bình an của con gái, lo lắng phần nào cũng đã giảm bớt.
-Làm mẹ chỉ mong con cái bình an và hạnh phúc. Con biệt tích cả năm nay không ai liên lạc được với con. Con có biết mọi người lo lắng cho con thế nào không?
Cô nghẹn ngào khi nghe giọng điệu thấm đầy nỗi buồn của mẹ, cô biết trong lời nói của mẹ không chỉ là lời trách, lời quan tâm mà quan trọng hơn hết chính là thất vọng.
Cô thật là một đứa con bất hiếu, chỉ vì trốn chạy tình yêu mà bỏ mặc tất cả đằng sau gia đình, bạn bè chỉ để thỏa nỗi lòng của riêng mình. Anh có đáng để cô làm như vậy không?
-Xin lỗi mẹ, là con sai. Đáng lí ra con không nên làm như vậy, xin lỗi vì để cho mẹ thất vọng vì con, và xin lỗi cả bố nữa.
Giọng cô run rẩy, cô không dám bật khóc, vì sợ mẹ biết được sẽ đau lòng cho cô đến nhường nào.
Mẹ cô không còn lời nào để nói nữa, chỉ để lại một câu “ừ” rồi tắt máy.
Cô cầm điện thoại trên tay mà ngẩn ngơ. Gia đình chính là nơi yên nghỉ khi mà bạn mất đi điểm tựa trong cuộc sống. Sau kỳ công việc này, cô sẽ sắp xếp nghỉ phép khoảng 2 tuần để về quê, không cần phải chờ tết nữa.
Chỉ trong thoáng chốc cô đã xốc lại tinh thần và ổn định lại tâm lý để tiếp tục công việc. Chỉ có như thế cô mới có thể hoàn thành công việc nhanh nhất có thể.
****
Ở bên kia đại dương, Hoa kỳ…2h sáng..
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào phòng, một ánh sáng mờ ảo phủ trên thân hình mạnh mẽ. Anh cục cựa, vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Ác mộng năm nào cứ chiếm lĩnh tâm trí anh, không giây phút nào ngơi nghỉ. Để khi về đêm cứ chực chờ quấy nhiễu làm bùng lên viễn cảnh năm nào.
Anh choàng giật mình tỉnh dậy, thở hồng hộc. Anh nhắm mắt lại để cho mình bình tĩnh lại. Hôm nay tròn 365 ngày anh và cô xa nhau.
Anh vén chăn xuống giường, nửa đêm bị cơn ác mộng hành hạ này không còn làm anh thấy hoảng hốt nữa. Anh đứng trên ban công nhìn về một nơi xa xăm.
Bây giờ cô đang làm gì, cô có nhớ anh không. Còn anh không lúc nào nhớ về cô.
Em nói thời gian chính là thứ tốt nhất để chữa lành vết thương, anh đã dùng toàn bộ thời gian của mình để vùi đầu vào công việc, cố gắng quên đi hình ảnh của em.
Anh đã làm như cô nói. Quả thật hình ảnh của cô ngày càng ít xuất hiện trong cuộc sống của anh hơn, anh càng ít nghĩ về cô hơn dần dà khuôn mặt cô càng nhạt nhòa trong trí nhớ của anh.
Nhưng đến khi về đêm, cô hiện rõ trong lòng anh hơn, anh càng nhớ cô dữ dội hơn và không thể nào quên đi được cô. Phần nào trong cơ thể gào thét dữ dội, dậy sóng mạnh mẽ muốn có cô.
Anh không bỏ được cô đó là kết luận hàng đêm anh choàng tỉnh trong cơn ác mộng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook