Cầu Được Kiếp Này
-
Chương 57
Trong mộng - Kiếp trước.
Ân Xu nhẹ “Ừ” một tiếng.
Hôm nay Giang Mục Chi vào ngục, nàng còn có gì không rõ.
“Qua mấy ngày, quận vương phủ sẽ đưa thiếp mời đến Lý phủ, ta sẽ đón ngươi vào phủ.” Hắn lại nói.
Mí mắt Ân Xu giật giật, cuối cùng đáp một câu, “Được.”
Tới hừng đông, Sầm Duẫn sớm đã rời đi.
Qua mấy ngày, không chờ đến quận vương phủ đưa thiếp mời, Thánh Thượng đột nhiên hạ một đạo thánh chỉ, Giang Mục Chi vô tội phóng thích, cũng bỏ thêm một đạo thánh chỉ tứ hôn, đúng là tứ hôn cho Giang Mục Chi và Lý Ân Xu.
Nghe nói ngày đó, Thế tử gia quận vương phủ không được Thánh Thượng tuyên triệu, ban đêm vào cung, lại không người nào biết quận vương thế tử vào cung để làm cái gì. Thánh Thượng giận dữ, mắng hắn ra ngoài.
Man di đột nhiên nhập cảnh, thế tới rào rạt, biên quan khó chống đỡ, trên triều Văn Uyên Đế chọn Sầm Duẫn ra biên quan.
Sau khi Hòa Hương trưởng công chúa biết việc này, một mình vào cung thỉnh cầu thu hồi hoàng mệnh, lại bị từ chối đứng ở ngoài cửa. Sau đó hôn mê bất tỉnh, Sầm Lăng Văn tới vội vàng ôm người về quận vương phủ.
Sầm Duẫn bị bắt lãnh binh.
Lúc đi hắn thỉnh cầu Văn Uyên Đế, nếu Đại Yến thắng, hắn sẽ có thể cầu một việc. Văn Uyên Đế đồng ý với hắn.
Đêm hôm đó lúc gần đi, Sầm Duẫn đến Nhàn Viện Lý phủ, chỗ của Lý Ân Xu.
Hắn mở cửa sổ đi vào, bên trong đen như mực, không có một bóng người. Hắn ngồi ở trên giường lạnh lẽo, thần sắc mỏi mệt, phút chốc song quyền nắm chặt.
Sau nửa canh giờ, Thận Thường đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa, “Công tử, Ân Xu cô nương…” Hắn do dự nói.
“Nói.” Bên trong truyền ra tiếng người.
“Ân Xu cô nương hôm nay đi Giang phủ tịch yến, còn chưa về.” Thận Thường thấp giọng trả lời.
Bên trong lại không nói chuyện.
Thận Thường thậm chí không biết qua bao lâu, mây đen trên trời dần che khuất mặt trăng.
Mùa đông năm nay ở Thượng Kinh, lạnh thấu xương cốt.
Hồi lâu, Sầm Duẫn đẩy cửa ra, tựa như không chút để ý, “Đã biết.”
Thận Thường rũ đầu, chỉ liếc thân ảnh công tử một cái, sắc trời tối, hắn nhìn không rõ lắm, nhưng hắn luôn cảm thấy, bóng dáng công tử có một khắc lảo đảo rất nhỏ.
Năm Văn Uyên thứ ba mươi mốt, man di tấn công biên cảnh Đại Yến, quận vương thế tử tự mình dẫn binh, không tới hai tháng, binh man di tất cả đều bị tiêu diệt.
Còn một cuộc chiến cuối cùng, Sầm Duẫn ngồi ở chính sảnh xem bản vẽ, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng của hai tướng sĩ.
“Ngươi biết gì chưa, ngày mai là đại hôn của Giang đại nhân và muội tử của ta, Thánh Thượng sắc phong muội phu của ta làm thượng thư! Muội tử của ta đúng là có phúc khí!”
Một người khác nói tiếp, “Quả thực như thế, thật là chúc mừng Lý tướng quân!”
Cửa đột nhiên bật mở, “Các ngươi nói cái gì?”
Hai người đồng thời ôm quyền, “Tướng quân.”
Sầm Duẫn nói thẳng, “Ngươi mới vừa nói cái gì?”
Lý Dung Hoa nói, “Tướng quân, là biểu muội trong nhà ngày mai sắp sửa thành thân.”
Người chứng kiến trận chiến này đều biết có bao nhiêu thảm thiết, trên chiến trường thương vong vô số, chiến đến cuối cùng. Giữa lưng Sầm Duẫn cũng trúng một mũi tên, hôn mê nhiều ngày.
“Công tử, ngài tỉnh.” Thận Thường bưng thuốc cho hắn, đặt ở bên cạnh bàn.
Sầm Duẫn ngồi dậy, nói, “Ta ngủ bao lâu.”
Thận Thường biết hắn đang gấp cái gì, muốn khuyên hắn, “Công tử, ngài ngủ ba ngày, vẫn nên dưỡng thương trước đi.”
Ba ngày, chắc nàng đã thành thân rồi.
Phút chốc, Sầm Duẫn xốc chăn lên, phủ thêm áo ngoài đi xuống giường.
Thận Thường cản hắn: “Công tử, ngài phải dưỡng thương, việc đã thành kết cục đã định, hiện tại ngài trở về cũng không thay đổi được gì...”
Sầm Duẫn rút trường kiếm trên đầu giường đặt trên cổ hắn, giữa mày lạnh lẽo: “Tránh ra.”
Thận Thường bất động, chuôi kiếm Sầm Duẫn đánh vào ngực hắn, Thận Thường ăn đau che lại ngực lui về phía sau một bước.
Sầm Duẫn thắt đai lưng, thu kiếm, sải bước đi ra ngoài. Ngựa chạy suốt hai ngày hai đêm, chỉ dừng lại uống mấy ngụm nước.
Hai ngày sau, ban đêm hắn nhập kinh, đi thẳng vào hoàng cung, Thánh Thượng còn thiếu hắn một yêu cầu, đây là cơ hội cuối cùng của hắn, là hắn dùng mạng đổi lấy.
“Đứng lại.” Hòa Hương trưởng công chúa ở trên đường ngăn cản ngựa của hắn. Bốn ngày trước Thận Thường đã truyền tin cho bà. Bà cũng ở đây đợi hắn hồi lâu.
Sầm Duẫn giữ chặt dây cương, nói “Mẫu thân.”
Hòa Hương trưởng công chúa ngồi ở trong xe ngựa, màn xe xốc lên, vẻ mặt bà nghiêm khắc, “Nếu ngươi còn nhận ta là mẫu thân, hiện tại lập tức hồi phủ cho ta.”
Sầm Duẫn nheo mắt, vô cùng kiên quyết, “Mẫu thân, đây là một lần cuối cùng của nhi tử, sẽ không có lần sau, nhi tử thỉnh ngài chấp thuận.”
Gió càng lúc càng lớn, rõ ràng sắp vào xuân, nhưng gió giống như dao nhỏ quét đến lòng người phát đau.
Hai người giằng co.
Cuối cùng, Hòa Hương trưởng công chúa buông tay xuống, bất đắc dĩ thở dài một hơi, “Ngươi đi đi.”
Cửa cung mở ra, miệng vết thương trên lưng Sầm Duẫn nứt ra, y phục màu đen cả người là máu.
Hắn quỳ gối ở cửa đại điện, “Thánh Thượng, thần muốn thỉnh cầu Thánh Thượng một chuyện.”
Văn Uyên Đế ở trong điện, lại chậm chạp không triệu kiến hắn.
Công công bên người Văn Uyên Đế đi đến, “Thế tử gia, ngài trở về đi, Thánh Thượng sẽ không gặp ngài.”
Sầm Duẫn quỳ thần sắc bất động, “Thần không gặp được Thánh Thượng, sẽ không trở về.”
Công công cũng không làm được gì, trở về trong điện.
Ban đêm tuyết lại rơi, năm nay là năm tuyết rơi lớn nhất Đại Yến.
Tuyết rơi suốt một đêm.
Vết máu phía sau lưng Sầm Duẫn nhiễm trùng, hắn ho khan hai tiếng, trước mắt đột nhiên tối đen, chỉ sau một lúc lại sáng lên, sống lưng hắn thẳng tắp, im lặng quỳ.
Hòa Hương trưởng công chúa chờ ở trong phủ, trong lòng gấp gáp, nhi tử bà nuôi, bà hiểu nó nhất, tính nết cứng thật sự, nếu không được Thánh Thượng đáp lại nhất định không chịu trở về. Gần đây cũng không biết vì sao Thánh Thượng không dày rộng với quận vương phủ như trước nữa. Bà nhờ người tìm hiểu, biết hắn vẫn luôn quỳ gối bên ngoài, tuyết bên ngoài càng lúc càng lớn. Hòa Hương trưởng công chúa nhìn tuyết trên bầu trời, ra lệnh, “Chuẩn bị ngựa, đi Giang phủ.”
Ban đêm Ân Xu bị người kêu ra, nghe người ta nói là Hòa Hương trưởng công chúa, thần sắc nàng cả kinh. Giang Mục Chi gật gật đầu, để nàng đi gặp.
Nàng phủ thêm áo ngoài, Linh Hoàn bung dù cho nàng, đi chính sảnh.
Vừa vào cửa, Hòa Hương trưởng công chúa đột nhiên quỳ xuống, Ân Xu vội vàng tiến lên đỡ bà, Hòa Hương trưởng công chúa nói, “Hôm nay ta tới chỉ cầu ngươi một chuyện.”
Giọng bà khẩn thiết “Cầu ngươi làm nó quay đầu lại.”
“Chỉ có ngươi mới có thể làm nó quay đầu lại.”
Khi trời vừa sáng, Thận Thường đuổi theo hai ngày rốt cuộc cũng vào Thượng Kinh, chạy tới cửa điện đưa một phong thư cho Sầm Duẫn, trên giấy là chữ viết còn ngây ngô của nữ lang, quyên tú linh động, từng chữ như đao nhọn, “Thiếp tâm lương bạc, vô tình với quân, đã hứa với Giang Lang, ngày sau cùng quân từ biệt đôi đường, mỗi bên vui vẻ, mong quân trân trọng.”
Thiếp tâm lương bạc, vô tình với quân…
Giấy Tuyên Thành rơi trên mặt đất, tuyết thấm vào làm nhòe chữ viết.
Sầm Duẫn toét miệng cười, quả nhiên, nữ nhân này chưa bao giờ có tâm gan! Nàng trước nay đều không thật lòng đối đãi với hắn, hành vi của hắn trong mắt nàng chỉ là một trò cười. Khụ ra một búng máu, trước mắt đột nhiên tối sầm, ngã xuống nền tuyết.
———
Hiện thực.
“Hạ Liêu, ngươi cản phía sau, ta mang công tử đi ra ngoài.” Thận Thường cõng Sầm Duẫn, trong tay cầm trường đao, bày ra một đường giữa đàn sói.
“Được.” Hạ Liêu đưa lưng về phía hắn, cảnh giác nhìn chằm chằm bầy sói bốn phía.
Sầm Duẫn bị mang ra cánh rừng, Thận Thường buông hắn xuống, gọi: “Công tử?”
Nghe thấy tiếng, cảnh trong mơ đột nhiên tan nát, Sầm Duẫn mở to mắt.
Thận Thường nói “Công tử, người trong Giang phủ đều đã bị giết, thuộc hạ trở về phục mệnh, lại nhìn thấy ngài ngã vào bầy sói.”
Sầm Duẫn đứng lên, phía sau lưng đau đớn, tay chống ở trên thân cây.
Thận Thường tiến lên đỡ lấy hắn, “Công tử.”
Hạ Liêu đuổi kịp ở phía sau.
Sầm Duẫn nói, “Lý Ân Xu đâu?”
Thận Thường ngẩn người, “Hẳn là còn ở quận vương phủ.”
Sầm Duẫn rút đao của Thận Thường ra chém đứt đuôi mũi tên, tay nắm chặt, mồ hôi lạnh chảy xuống, “Lập tức trở về.”
Nếu hắn không đoán sai, Giang Mục Chi tất nhiên sẽ nương cơ hội này, bại lộ thân phận của Lý Ân Xu, làm nàng trở lại Lý phủ. Hết thảy giống như trong mộng.
Hiện tại còn chưa tới lúc nàng trở về.
Khi Sầm Duẫn chạy trở về, cuộc săn thú sắp kết thúc, vốn là đã muộn, Văn Uyên Đế thấy hắn bị thương, cho hắn hồi phủ trước. Sầm Duẫn cũng không lên xe ngựa, xoay người lên ngựa, chạy về quận vương phủ.
Quận vương phủ.
Ân Xu đang ngồi trước cửa sổ thắt dây, đột nhiên, một cây ngân châm kèm một tờ giấy bay vào, dính ở trên cửa sổ.
Nàng cả kinh, đây là quận vương phủ, ai có lá gan dùng ám khí ở chỗ này?
Nhổ cây châm kia, nàng xé mở tờ giấy ra, “Muốn thuốc giải, năm ngày sau Mãn Nguyệt Lâu gặp lại.”
Người đặt bút Giang Mục Chi.
Sầm Duẫn vào phủ, ném cương ngựa, vội vàng trở về sân.
Thẳng đến vào cửa viện, xuyên thấu qua cửa sổ nửa mở, nhìn đến đoàn tóc mây mới yên tâm.
Hắn đẩy cửa tiến vào.
Ân Xu giương mắt vừa lúc nhìn thấy hắn.
Sầm Duẫn hai bước cũng thành một bước đi đến trước giường, dang cánh tay ôm nàng vào trong lòng ngực, như gông cùm xiềng xích, áp vào mặt nàng, khiến nàng khó hô hấp.
Đầu tóc xả xuống đều bị hắn ôm chặt, Ân Xu nhíu mày, “Công tử, ngài buông ta ra, ngài làm đau ta.”
Sầm Duẫn không buông, có thứ gì đó ấm áp dính nhớp trượt xuống tay chân nàng, Ân Xu sờ sờ, tay cứng đờ, đôi mắt mở to, là máu, mũi tên bị bẻ gãy còn ghim sau lưng hắn.
Hắn mặc đồ đen nhìn không rõ, tới gần mới ngửi thấy mùi máu tươi, giọt máu ấm áp không ngừng chảy xuống.
“Công tử, ngài bị thương?” Nàng đứng dậy muốn đẩy hắn ra, bị hắn ôm càng chặt, hắn đột nhiên nói, “Ngươi không phải muốn làm thế tử phi, muốn vinh hoa phú quý quận vương phủ sao! Lưu lại, ta hứa cho ngươi vị trí thê tử.”
Ân Xu ngẩn ra, nàng không tin nổi, hỏi, “Ngài nói cái gì?”
Đôi tay Sầm Duẫn nâng má nàng, đôi mắt nghiêm túc, “Ngươi ở lại quận vương phủ, ta sẽ hứa cho ngươi vị trí thê tử.”
“Nhưng ta…” Ân Xu vừa muốn nói chuyện, lại bị hắn lấp kín.
Sầm Duẫn hôn, rũ mắt nhìn nàng.
Đừng đi, đừng nói cái gì thiếp tâm lương bạc, vô tình với quân, Lý Ân Xu, ta không muốn… Không muốn ngươi lại cầm dao nhỏ đâm ta lần thứ hai. Cũng không muốn… Nhìn ngươi gả cho người khác.
“Ta muốn ngươi nói, ngươi sẽ lưu lại, chỉ gả cho ta.” Hắn nói.
Ân Xu thần sắc trì trệ, giương mắt nhìn hắn.
Động tác Sầm Duẫn buộc chặt, hung hăng nhìn chằm chằm nàng, ngữ khí không bình tĩnh: “Nói!”
Ân Xu bị hắn làm hoảng sợ, nhưng tính tình nàng luôn biết dỗ người, mặc kệ hắn muốn nghe cái gì nàng cũng sẽ nói. Huống chi, lời hắn nói nàng cầu còn không được. Khóe môi nàng cười nhạt, như là nữ nhi gia tình ý thẹn thùng, môi đỏ nhấp nháy, “Ân Xu chỉ ở bên cạnh công tử, chỉ gả cho một mình công tử.”
Sầm Duẫn nghe được nàng nói, rốt cuộc vừa lòng, rũ mắt nhìn nàng, hôn khóe môi nàng, vô cùng mềm nhẹ. Nhưng không bao lâu, cuối cùng mất máu quá nhiều hôn mê bất tỉnh.
Thận Thường chờ ở bên ngoài, An Lăng Viễn tiến vào trị thương cho hắn.
Nhìn đến Ân Xu ở chỗ này, An Lăng Viễn kinh ngạc ra mặt, “Xu Nhi muội muội!”
Tâm tư y vừa chuyển, trách không được sau khi nhập kinh không thấy Xu Nhi muội muội, Ngôn Chi cũng không đề cập tới, thì ra là bị hắn đưa tới quận vương phủ.
Ân Xu chỉ phúc lễ, dẫn y vào trong phòng.
Sầm Duẫn bị thương ở phần lưng, mũi tên kia đâm sâu, miệng vết thương không ngừng chảy máu.
An Lăng Viễn băng bó miệng vết thương, phần lưng hắn còn có rất nhiều chỗ bị thương ngoài da, y đưa thuốc trị thương giao cho Ân Xu, không chờ Sầm Duẫn tỉnh lại, rời quận vương phủ trước.
Rốt cuộc việc Sầm Duẫn bị thương trưởng công chúa còn chưa biết, trên dưới đều gạt, y cũng không thể ở lâu.
Trán Sầm Duẫn thấm mồ hôi lạnh, giữa mày nhíu lại. Ân Xu giơ tay vuốt phẳng mi tâm hắn. Trong lòng sinh ra một tia khác thường, nàng không biết vì sao hắn bị thương nghiêm trọng như vậy, cũng không biết vì sao hắn bị thương thành như vậy, khăng khăng sốt ruột trở về. Còn muốn… Hứa cho nàng thê vị. Lúc trước nàng vẫn luôn muốn, hiện tại giơ tay là có thể với tới.
Khi Sầm Duẫn tỉnh lại, đã là nửa đêm.
Nữ lang dựa vào đầu giường, chống má ngủ. Có ánh trăng chiếu xuống mặt nàng, càng hiện an nhàn.
Động tác Sầm Duẫn nhẹ nhàng, ngồi dậy nhìn nàng, nương ánh sáng, lòng bàn tay theo hình dáng má nàng chậm rãi xẹt qua, mỗi một tấc đều quyến luyến không nỡ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook