Câu Được Con Rùa Vàng
Chương 3: Lần đầu gặp mặt 3

Đúng bảy giờ tôi quẹt thẻ rồi đi về, vừa ra khỏi công ty đã bị Mạc Lãnh tóm lại:

- Lâm Sảng!

- Ớ, trùng hợp nhỉ, ha ha ha, sớm thế này mà cậu đã đến rồi à? Ha ha ha! – Tôi liên tục cười giả bộ.

- Con ranh, toàn lợi dụng người ta thôi! Tối qua hại cậu phải ở lại làm cả đêm, thật ngại quá! Tớ mà không đến thăm cậu thì tốt rồi! – Mạc Lãnh tỏ vẻ ái ngại.

- Cậu nhìn cậu xem, đang yên đang lành chạy đến thăm tớ làm gì? Đến thăm thì đến, sao còn dẫn theo bạn trai? Cậu có biết người đàn ông của cậu là Bầu Trời trên đầu bọn tớ không hả? – Tôi than thở.

- Thôi đi! Anh ấy cứ nằng nặc đòi đi cùng tớ, tớ đâu còn cách nào khác, ai bảo chúng ta xinh đẹp lắm cơ? – Mạc Lãnh nghịch ngợm lọn tóc, nếu như phải dùng từ “xinh đẹp” để miêu tả cô ấy, vậy thì cô ấy thực sự “rất xinh đẹp”.

- Cậu đang chọc tức tớ đấy à? Tớ không đi với cậu đâu, cậu là đồ yêu quái! – Tôi tức điên lên, sao mình có thể làm bạn với một đứa xinh đẹp như vậy cơ chứ?

- Tớ vốn định mời cậu ăn sáng mà… – Mạc Lãnh thì thầm.

- Đợi tớ nửa tiếng, tớ về nhà rửa mặt, đánh răng đã. Gặp nhau ở quán Lão Hữu Ký nhé! Nhớ là giúp tớ gọi một bát mỳ thịt năm trăm tệ ấy! Nhớ nhé đồng chí! – Tôi vừa lao như bay về nhà vừa dặn dò Mạc Lãnh.

- Cậu nhanh lên đấy, lát nữa Bầu Trời cũng đến đấy!

Bầu trời ở trên đầu… là bầu trời màu đen: trái tim sếp của chúng tôi, có màu đen.

Bầu Trời…

Đại danh: Ngũ Dật Thiên.

Thân phận: Tổng giám đốc công ty

Bạn gái hiện tại: Mạc Lãnh

Sau khi thất nghiệp lần thứ n, nhờ sự giới thiệu của Mạc Lãnh, tôi đã vào được công ty này, bắt đầu một cuộc đấu tranh sinh tồn tối tăm mặt mũi.

Thỉnh thoảng tôi lại thầm ghen tỵ với số phận sung sướng của Mạc Lãnh, sau khi tốt nghiệp cô ấy vào làm việc ở công ty, chẳng quá hai tháng đã được Bầu Trời để mắt đến và theo đuổi, sau n lần được theo đuổi, cuối cùng Mạc Lãnh đã trở thành bạn gái của Bầu Trời, còn suốt ngày khoe khoang trước mặt tôi: Cuộc sống của cô ấy đẹp biết bao, không khí trong lành biết bao, thế giới tươi đẹp biết bao!

- Cậu chết đi! – Tôi ném cái gối vào mặt cô ấy. Mỗi khi nghe Mạc Lãnh kể lể, trong lòng tôi lại dậy lên thứ cảm xúc tầm thường của con người: sự ghen tỵ, một thứ ghen tỵ trần trụi.

- Hay là cậu cũng kiếm một anh đi? – Mạc Lãnh cười đắc chí.

- Ép tớ à? Tớ biết cậu đang ép tớ. Biết thừa tớ không thể kiếm được anh nào vừa đa tình, vừa lắm tiền, lại đẹp trai như Bầu Trời nên trắng trợn ép buộc phải không?

Tôi là kẻ bại trận, đành phải gạt lệ đau thương, sau đó cầm băng vệ sinh bịt miệng Mạc Lãnh, đểu cáng nói:

- Đừng có trách tớ, đều tại cậu ép tớ mà ra đấy!

Sau một trận cười nghiêng ngả, cả hai đều mệt nhoài nằm bò ra giường.

- Cậu nói đi, cậu nói xem sao cậu lại tốt số thế? Có ối người xinh đẹp hơn cậu nhiều, tại sao họ không tốt số như cậu? Cậu dạy tớ vài chiêu cho số tớ bớt khổ, ít khổ hơn một tí cũng được! – Tôi than thở.

- Ranh con, cậu cũng sẽ tốt số thôi! – Mạc Lãnh ôm gối ném trả vào mặt tôi.

Về đến nhà rửa mặt mũi, đánh răng, thay quần áo xong xuôi, tôi nhìn mình trong gương rồi thở dài, hình như tôi đã tiều tụy đi nhiều. Tôi thật sự không thích hợp với việc làm thêm giờ, một người có chiều sâu như tôi nên ở nhà trồng hoa, đọc sách, uống trà, dắt chó đi dạo. Đáng tiếc, trong cuộc đời tôi không có chó, chỉ có máu chó.

Tôi còn nhớ rất rõ năm tôi mười tám tuổi có đi ngang qua một sạp xem tướng dọc đường. Thầy bói hỏi đủ thứ rồi nhắm mắt, bấm đốt ngón tay, nhanh chóng đưa ra kết luận: Cô là người rất có phúc.

Vì câu nói này mà tôi đã hào phóng để năm tệ vào đĩa của ông ta.

Nhưng giờ phúc của tôi ở đâu, nằm ở chỗ nào? Không hiểu cái dái tai dài của tôi có phải là mọc phí công không nữa.

Tôi đã đầu tóc tinh tươm, mẹ tôi đã chuẩn bị đồ ăn sáng sẵn sàng, nhưng không có thịt.

Tôi mắt ươn ướt nói với mẹ rằng Mạc Lãnh đang đợi tôi, tôi phải ra ngoài ăn.

Mẹ lườm tôi một cái:

- Con về từ bao giờ đấy? Mẹ tưởng con không về nên đâu có chuẩn bị phần con!

Tôi khóc. Mẹ à, sao mẹ có thể bỏ qua sự tồn tại của con như vậy chứ? Trừ khi ở trên nick là con ẩn dật thôi chứ thường ngày con làm gì chẳng ồn ào?

Tại cửa hàng ăn sáng, Mạc Lãnh đã gọi sẵn đồ ăn, Bầu Trời cũng đã đến.

Mạc Lãnh đẩy bữa sáng ra trước mặt tôi, Bầu Trời mỉm cười với tôi.

- Lâm Sảng, ban nãy Dật Thiên nói hôm nay công ty sẽ có nhân viên mới đến, được phân vào bộ phận của cậu đấy! – Mạc Lãnh vừa ăn vừa nói.

- Là nam hay nữ? – Tôi hỏi. Thực ra tôi biết có hỏi câu này cũng bằng thừa, tôi vào công ty chưa lâu, ngoài sếp ra, trong phòng tôi chưa từng tuyển đàn ông.

- Nam! – Bầu Trời nói.

Tôi vô cùng ngạc nhiên, buột miệng hỏi:

- Thẳng hay là cong?

Hỏi xong tôi mới thấy hối hận, lập tức ngẩng đầu, hoang mang nhìn Bầu Trời, anh ta có hiểu gì không nhỉ? Anh ta có hiểu rằng “cong” là để chỉ những kẻ bị gay không?

- Cái gì? – Bầu Trời quả nhiên không hiểu.

- À, tôi nói là lưng anh ta thẳng hay là cong ấy mà! – Tôi vội vàng lấp liếm, gạt mồ hôi trên trán.

- Công ty ta tuyển dụng người gù bao giờ?

- Không có, công ty ta toàn là nam thanh nữ tú! – Bao gồm cả tôi.

- Thế ư? Mắt của cô có vấn đề gì không? – Bầu Trời thờ ơ hỏi.

- Chẳng phải tối qua vừa bị làm thêm thâu đêm sao? Tôi vừa thức trắng một đêm đấy! – Tôi nói với vẻ tội nghiệp, đều tại anh hại đấy, vẫn còn mặt mũi mà hỏi như vậy à?

- Thế à? – Bầu Trời cười nhạt.

Tôi gượng gạo gật đầu, thật sự tôi đâu có ngủ.

Lúc về văn phòng, tôi tìm người mới đến mà Bầu Trời nhắc đến ban nãy, nhưng đợi đến lúc mọi người đông đủ rồi vẫn không thấy khuôn mặt mới ấy đâu. Mới ngày đầu tiên đi làm đã đi muộn, tên này đúng là không biết trời cao đất dày là gì. Tôi thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh sếp chỉ vào mặt anh ta mà chửi. Nói thật là tôi rất thích chứng kiến cảnh người khác bị sếp mắng. Tôi thật xấu xa!

Nghĩ đến sếp là sếp xuất hiện liền.

- Lâm Sảng, cô lên phòng tổng giám đốc ngay nhé! – Mặt sếp tỏ vẻ ái ngại, dường như có điều gì khó nói.

- Không đùa chứ? Hay là chuyện tối qua mình ngủ đến sáng đã bị phát hiện rồi? – Tôi lẩm bẩm, nụ cười nhạt của Bầu Trời hiện lên trong đầu tôi.

- Cái gì? Tối qua cô ngủ đến tận sáng ư? – Tai của sếp còn thính hơn dơi nữa.

- Hóa ra chưa bị phát hiện à? – Tôi thật sự ân hận, đành phải giả bộ như không nhìn thấy vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống người khác của sếp, lặng lẽ rời đi. Vẻ mặt ái ngại lúc nãy của sếp là sao? Hay là cãi nhau với Bầu Trời rồi? Có thể nguyên nhân cãi vã là tôi? Hoặc cũng có thể Bầu Trời ra lệnh đuổi tôi. Nhưng nhìn biểu hiện sáng nay của anh ta rất bình thường mà.

Tôi đưa tay sờ lên dái tai mình. Phúc ơi, mày phải giúp tao đấy!

Trước cửa phòng tổng giám đốc, tôi chỉnh lại quần áo, gõ cửa, đi vào, đứng trước mặt Bầu Trời, mỉm cười, bắt buộc phải mỉm cười, dù đẹp hay xấu cũng vẫn phải cười.

- Tổng giám đốc Ngũ, ngài tìm tôi ạ? – Giọng nói thể hiện sự tôn kính.

- Đúng thế! – Bầu Trời bình thản đáp, xem ra không có sát khí trong giọng nói ấy. Tôi ngước mắt lên, nhìn thấy “anh mỳ” kia đang đứng ở một bên, vẻ mặt kỳ quái.

- Anh? Anh mỳ? – Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, không hiểu có chuyện gì đang xảy ra.

- Là Lâm Diệu! – Anh ta bối rối sửa lại.

- Là thế này, đây là nhân viên mới của công ty chúng ta, tên là Lâm Diệu. Cô cũng coi như là bậc tiền bối của công ty, anh ta sẽ theo cô học tập, cô thấy thế có được không? – Bầu Trời lạnh lùng nhìn tôi, trên mặt như viết rõ bốn chữ: “Không thể không được!”.

- Được ạ, có gì mà không được cơ chứ, tôi thích nhất là được dẫn dắt các đàn em đấy! (Đặc biệt là những anh chàng đẹp trai chết người như thế này.) Lâm Diệu, sau này cứ gọi tôi là chị Lâm nhé! – Tôi đưa tay ra, chuẩn bị bắt tay thì nào ngờ, cậu ta ôm chầm lấy tôi.

- Đối với chị Lâm thì bắt tay đâu có đủ, nhất định phải ôm mới được! – Một người sống thoáng như tôi cũng phải kinh ngạc trước sự nhiệt tình quá đỗi của anh ta. Lúc này tôi nhìn thấy vẻ mặt của Bầu Trời, anh ta đang cười thầm. Anh mỳ, tôi thừa nhận anh rất đẹp trai, thật sự rất đẹp trai, đẹp trai đến mức anh ôm tôi khiến tôi chẳng muốn rời tay ra nữa.

Tôi cười như mếu. Cái thằng ranh miệng còn hôi sữa này sao chỉ qua có một đêm mà đã to gan đến thế?

Dẫn “anh mỳ” về văn phòng, anh ta ngồi đúng vào vị trí của tôi, cái ghế duy nhất bị anh ta ngồi mất rồi, vậy tôi ngồi đâu? Cái thằng ranh này sao dám đối xử với đàn chị như vậy chứ? Đây rõ ràng là đang thách thức quyền uy của tôi mà! Tôi nhìn quanh, sếp đang ở trước cửa văn phòng, ra sức ra hiệu bằng mắt với tôi.

Sếp đang ra hiệu bảo tôi thể hiện cho ra dáng bậc đàn chị! Tôi hiểu chứ.

- Nghe này…. – Tôi đang định nhắc nhở “anh mỳ” đứng dậy, tự đi bê một cái ghế đến, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh tôi học hỏi, tôi chưa kịp nói gì thì anh ta đã cướp lời.

- Ăn cơm trước đã, tôi đói rồi! – “Anh mỳ” cười nói.

Tôi nhìn đồng hồ. Hả? Mới có mười giờ.

- Ăn sáng hay là ăn trưa? – Tôi nói vẻ châm biếm.

- Chẳng cần biết, đói là phải ăn thôi! – Anh ta ngồi trên ghế của tôi, xoay qua xoay lại, vẻ mặt thản nhiên nhìn tôi.

Tôi vung tay gõ vào đầu anh ta rồi gắt lên:

- Ăn, chỉ biết ăn thôi! Giờ đang là giờ làm việc, cậu không sợ chết vì ăn à? Sau này không nghe lời tôi thì cậu ăn đủ!

“Anh mỳ” bị tôi cốc cho một cái, mặt mày biến sắc, đưa tay lên xoa xoa đầu, nheo nheo mắt nhìn tôi, chậm rãi thốt ra từng chữ một:

- Có cái gì ngon mà ăn đủ? Chị mau kể ra xem nào, không kể được thì chị chết với tôi!

- Cứt…. – Tôi gào to, chẳng buồn để ý đến hình tượng của mình nữa. Đây là địa bàn của tôi, cậu là cái quái gì mà giở thói ngang ngược chứ?

Không khí trong phòng như đông cứng lại, ai nấy đều ngây ra nhìn tôi. Tôi có một linh cảm không lành. Lúc này đây, chẳng ai muốn mình trở thành tiêu điểm cả.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương