Cậu Có Nhận Ra Tôi
-
5: Cam Tâm Tình Nguyện
Buổi tối trở về phòng trọ cũng đã khá khuya, vì ai cũng có chút rượu nên xe taxi đã đưa về khắp lượt.
Sau khi tắm gội xong, mở máy tính chuẩn bị làm việc bỗng nhớ ra đi tìm điện thoại.
Cả tối mải vui nên không để ý có tin nhắn nào quan trọng, có cuộc gọi nào quan trọng không.
Một đống tin nhắn.
Anh Đào, “Ngân Hà này, hôm nào rảnh tụ tập nhé, mấy đứa tổ mình ở Hà Nội rủ nhau gặp mặt.
Hôm nọ đông quá không có dịp trò chuyện nhiều”.
Anh Đào này bao năm vẫn thế, chỉ thích tụ tập đàn đúm, cô ấy với cô là hai đầu nam châm trái dấu, tuy khác nhau nhưng lại luôn muốn dính lấy nhau.
Mẹ, “Hôm nọ con về bận dọn nhà nên vội quá.
Ngày mai có người đi Hà Nội, mẹ gửi cho con ít ruốc bông, ít cá mẹ kho sẵn, con về chỉ việc cho vào lò vi sóng quay lại rồi ăn thôi.
Nhớ ăn uống đầy đủ đúng giờ, mẹ thấy chuyến này con gầy đi rồi đó”.
Ngân Hà cầm điện thoại ra đứng trước gương, gầy đâu mà gầy, mẹ định vỗ cho mình thành con vịt béo chắc.
“À mẹ quên, ngày mai người mang đồ đến cho con là người quen, mẹ đưa số điện thoại của con cho cậu ấy rồi, nếu thấy số lạ thì nhớ nghe nhé”.
Lại gì nữa đây, người quen, mà lại là nam giới.
Ngân Hà nhớ rõ ràng nhà mình không có họ hàng thân thích hay người quen gì đó sống ở Hà Nội.
Hay mẹ lại tìm mối nào, rồi kiếm cớ làm mối cho cô.
Cũng có thể, cô đã suy nghĩ nhiều rồi.
Còn một tin nhắn lạ nữa, đang thở dài vì nghĩ có thể là anh nào đó sắp làm phiền thì bỗng chợt nhận ra cái tên vừa quen vừa lạ.
Giangnamnguyen.
Là cậu ấy nhắn tin cho cô sao? Ngân Hà hồi hộp chưa dám mở tin ra đọc.
Cậu ấy định nói gì với cô.
Định thần một lúc rồi khẽ bật cười, giờ mới nhớ cậu ấy đã nhờ cô dịch tài liệu cho cậu ấy, có lẽ là file tài liệu cậu ấy gửi qua.
Hôm nay đúng là cô ảo tưởng hơi bị nhiều.
“Ngân Hà này, sao tiếng Pháp phiền phức vậy chứ? Lại còn giống đực với giống cái, tại sao cái nhà là giống cái mà cái vườn lại là giống đực? Có quy tắc nào cho tất cả không? Cần phải tìm thầy bổ túc thôi, cậu nhận làm cô giáo của tớ nhé.
Cám ơn cô giáo nhiều”.
Một biểu tượng méo xệch trên màn hình.
Ngân Hà lại bật cười sảng khoái.
Không phải Giang Nam giỏi tất cả mọi thứ trên đời sao, không ngờ cũng có thứ khiến cậu ấy bó tay, Ngân Hà nhấn một nút thả tim ngay bên dưới, rồi nhắn “Ok cậu”.
Hôm sau là một ngày làm việc bận rộn, rốt cuộc Ngân Hà cũng quên mất việc có một người sẽ tới đưa đồ mẹ gửi cho đến cuối buổi chiều sếp Duy Long gọi cô lên phòng.
Vừa bước chân vào đã bất ngờ, một người không biết có nên tính là người quen đang ngồi trong phòng cùng sếp, thoạt nhìn có thể thấy hai người họ không phải là xa lạ.
“Ngân Hà, vào đây”.
Thấy Ngân Hà xuất hiện tại cửa Duy Long lớn tiếng gọi.
“Không nghĩ em có quen với Minh Hải”
“Ơ, em…”
Ngân Hà trong lòng đang chất đầy sự ngạc nhiên, và cũng hơi khó xử.
Cô cũng không biết nói nên nói thế nào, không dám nhận là chỗ thân quen nhưng cũng không tiện từ chối.
Minh Hải nhìn sang cô, có thể thấy được sự không tự nhiên của cô.
“Tôi và em ấy mới biết nhau vài hôm trước thôi.
Bố mẹ em ấy và bố mẹ tôi cùng quê, còn lớn lên cùng nhau, giúp nhau trong gian khó.
Như vậy anh em mình cũng có thể tính là chỗ thân thiết đúng không Ngân Hà?”
Trước sự tự nhiên này Ngân Hà càng không biết nên phụ họa thế nào, đúng, là chỗ quen biết, nếu nói thêm nữa, có thể còn tính là ân nhân, dù người giúp gia đình cô là bố mẹ anh ta.
“À, vâng”
“Hôm qua anh đưa bố mẹ đến thăm cô chú, cô chú rất vui.
Biết hôm nay anh đi Hà Nội, liền gói ghém một chút đồ, bảo anh cầm đến cho em.”
Hóa ra người quen mà mẹ nói là anh ta.
Ngân Hà tự hỏi người này với người hôm Chủ Nhật liệu có phải một?Hôm đó sự lạnh lùng của anh ta đem cho người khác cảm giác hơi ngạo mạn, mà hôm nay lại giành nói hết phần hầu như không có chỗ cho cô lên tiếng.
Mà thôi, cô cũng không có ý định quá thân thiết, hỏi thăm qua loa vài câu rồi nhận đồ rồi chia tay, sau cô cũng không muốn liên quan quá nhiều.
Nhưng Ngân Hà sai rồi, chí ít Minh Hải không hề có ý định đó.
“Cô đưa cho anh từ hôm qua, anh không đi Hà Nội ngay được.
Anh để tủ lạnh, sáng nay mang đi thì luôn để trong xe, bật điều hòa số nhỏ, em kiểm tra xem đồ có bị hỏng không?”.
Anh ta thể hiện sự trân trọng đối với món ruốc bông và cá kho mẹ gửi làm Ngân Hà thấy ngại, trong lòng thầm oán thán.
Ai đó nghe thấy lại tưởng mẹ gửi cho cô những cao lương mỹ vị gì.
Mẹ à, lần sau không cần phiền phức vậy đâu nhé, có phải cô đến một nơi khỉ ho cò gáy không có gì để ăn đâu, đây là Hà Nội mà! Anh ta cầm một túi giấy đưa cho Ngân Hà, khuôn mặt toát lên vẻ chân thành và đáng tin.
Ngân Hà nhận túi từ tay anh ta, cũng mở ra nhìn để lấy lệ, rồi mỉm cười lịch sự.
“Chắc không sao đâu, anh cẩn thận quá!”
“Không cẩn thận, là việc anh nên làm”.
“Ngân Hà chuẩn bị tan làm chưa?”.
Sếp Duy Long quay sang hỏi cô.
“Em cũng xong việc rồi, đang chuẩn bị về”
“Vậy về cùng nhau đi!”.
Duy Long đề nghị.
“Vâng, các anh cứ đi trước.
Em xuống giờ chắc cũng phải chờ xe mười lăm phút nữa”.
Ngân Hà không hiểu lời Duy Long, cô vẫn nghĩ anh ấy nói cả ba người bọn họ cùng tan sở.
“Về cùng xe tụi anh, hôm nay anh không đi xe, để Minh Hải đưa về, cũng tiện đường đưa em về luôn”
“Sao tính là tiện được, anh về một hướng em về một hướng, làm khổ anh ấy ra.” Ngân Hà vội vã xua tay.
“Không khổ.
Anh cam tâm tình nguyện”.
“Thấy chưa, không lằng nhằng nữa, đi thôi!”.
Lời Duy Long cũng gần như mệnh lệnh.
Đứng ở cương vị của anh ấy đúng là phải dẹp bỏ ngay cái tính hay ngại, sợ làm phiền người khác này của Ngân Hà.
Ngân Hà không nói gì thêm nữa, đành đứng dậy đi cùng hai người ra sảnh.
Chẳng qua là cô không muốn phiền phức, chẳng qua là cô không thích tiếp chuyện với người lạ, chứ đi cùng cả Duy Long thì không có gì cần lo lắng.
Vả lại, cô nghĩ nếu từ chối nhiều quá có khi Minh Hải cho rằng cô không lịch sự, dù sao anh ta cũng có lòng mang đồ mẹ gửi đến cho cô, dù sao anh ta cũng là con trai của người đã giúp gia đình cô lúc khó khăn nhất, dù sao cũng chỉ một lần đi nhờ xe về nhà.
Chắc không phải vì thế sẽ bắt cô phải trả nợ ân tình cả đời đó chứ? Ngân Hà thầm cười với những suy nghĩ viển vông của mình.
Nhưng Ngân Hà tính toán sai rồi, vì vừa đi vào thang máy, Duy Long bỗng nhận được điện thoại, có vẻ có chuyện gì đó rất gấp cần anh giải quyết.
Anh đành phải ở lại, để cho Minh Hải một mình đưa Ngân Hà về.
Hôm nay công việc giải quyết nhanh gọn, dự án tại thành phố Vinh cũng có những tiến triển tốt, đã mấy ngày vất vả nên Bình An cho phép mình tan ca đúng giờ.
Anh Tuân sẽ kiêm tài xế đưa anh về nhà, đã bốn năm nay, Anh Tuân luôn là thư ký kiêm tài xế, còn kiêm luôn cả người giúp việc khi cần từ khi anh còn là trưởng phòng kinh doanh ở một chi nhánh nhỏ.
Trên xe còn tranh thủ xem vài tài liệu mới gửi từ đối tác chiều nay.
Xe đang chạy êm ru thì bỗng phanh lại, đây đã là lần thứ tư.
Dù Anh Tuân đã cố gắng nhấn phanh êm nhất có thể nhưng vẫn không khỏi khiến Bình An chú ý.
Anh nhấc mắt lên nhìn phía trước, rồi nhìn sang hai bên.
Anh Tuân phía trước khẽ liếc qua gương chiếu hậu, khuôn mặt có vẻ hơi căng thẳng, trong lòng rủa thầm tuyến đường này sao hôm nay tắc nhiều thế.
“Sao lại đi đường này?”
“À…Em có việc, muốn qua đường này mua ít đồ cuối tuần gửi về quê”
Bình An “Ừm” rồi lại cúi xuống đọc tài liệu tiếp.
“Tí qua nhà, tôi gửi ít thuốc bổ về cho thím”
“Ôi không cần đâu anh.
Mẹ em có bệnh tật đau ốm gì đâu, giờ sáu lăm tuổi mà vẫn ra đồng như thanh niên.
Anh cứ để mà dùng”
“Chẳng lẽ thím lại khỏe mãi à.
Hôm nào gọi điện nhắc nhở thím bớt việc đi, dù gì cũng có tuổi rồi.
Hơn nữa, thuốc bổ này dành cho người già, cậu bảo tôi uống thế nào?”
Anh Tuân hừm hừm trong cổ họng không nói, trong khóe mắt có chút cay cay.
Xe đi đến một đoạn đường thoáng hơn thì Anh Tuân dừng lại.
Bình Anh ngẩng lên, nhìn quanh.
Bên phải cách một đoạn là lối rẽ vào một chung cư, gần kế đó là một cửa hàng rượu, còn đang băn khoăn thì Anh Tuân đã nói.
“Anh à, em không sành lắm về rượu, anh có thể giúp em chọn một chai về em biếu bác cả không? Cuối tuần mừng thọ bác ấy”
Bình An “Ừm” một tiếng.
Anh Tuân tìm một chỗ đỗ xe gọn ghẽ rồi hai người cùng xuống xe, đi bộ đến cửa hàng rượu.
Nhân viên cửa hàng lịch sự mở cửa mời khách vào trong.
Cửa hàng rượu này là cửa hàng lớn, bày bán chủ yếu là các loại rượu ngoại, từ loại nhẹ như sâm panh đến các loại Vodka 80 độ.
Cửa hàng bài trí lịch sự, xung quanh là những bức tường kính nhìn được ra bên ngoài.
Bình An đi vòng quanh, hỏi về độ tuổi, sở thích của bác cả, có kiêng kỵ gì không.
Anh Tuân vòng vòng bên cạnh, mắt cứ liếc ra bên ngoài có vẻ gì đó chờ đợi, sốt ruột nên câu trả lời có hơi nghễnh ngãng.
“Mua cho bác cậu mà cậu chẳng nắm được gì là sao?”
Anh Tuân cười, gãi đầu gãi tai.
“Em xa quê cũng lâu, không còn nhớ sở thích của bác ấy.
Nhưng em tin anh, anh chọn dĩ nhiên bác em sẽ thích”
Bình Anh khẽ chau mày vì sự qua loa đấy.
Chân anh dừng lại bên một kệ Mao Đài, vươn tay cầm một chai Mao Đài-Phong Đàn Lão tửu.
“Lấy loại này nhé, bác cậu già rồi, có lẽ thích hương vị phương Đông hơn mấy loại phương Tây”.
Anh Tuân ậm ừ.
“Em cũng không biết nữa, anh xem liệu có thêm gợi ý nào khác không?”
Bình An đưa mắt khó hiểu nhìn Anh Tuân, không biết vì sao hôm nay cậu này trở nên rầy rà thế, không phải thường ngày cậu ta vẫn nhanh như thỏ, mua sắm cũng trong nháy mắt.
Khi miệng toan nói một điều gì đó chợt thoáng qua trước mắt là một bóng người, một gương mặt quen.
Anh Tuân đứng bên cạnh cũng đã nhìn thấy, vì tường của cửa hàng này hoàn toàn bằng kính, nên từ bên trong họ có thể quan sát rất rõ ràng.
Chiếc xe ô tô sang màu cà phê vừa đậu lại, một người đàn ông bước xuống mở cửa sau.
Ngân Hà túm vạt váy bước xuống.
Người đàn ông lịch sự đưa tay đỡ lấy tay cô, nhưng cô xua tay hàm ý mình có thể tự xuống được.
Người đàn ông kia đứng quay lưng lại nên từ chỗ Bình An không thể nhìn thấy rõ mặt, nhưng có thể thấy rõ Ngân Hà trong chiếc váy màu trắng túi xách nhỏ đeo ngang người, một tay cầm chiếc túi giấy to.
“Cảm ơn anh đã đưa em về”
“Đừng khách sáo thế, ở Hà Nội này anh em mình chính là đồng hương, là bạn bè.
Có gì khó khăn trong công việc có thể nói chuyện với anh, Duy Long và anh là bạn đại học.
Hoặc cả những khó khăn không phải là trong công việc, có thể giúp được em điều gì anh sẽ giúp”.
Ngân Hà “Vâng” một tiếng rồi cúi đầu chào lịch sự.
“Anh về cẩn thận”.
Khi người đàn ông kia đã lên xe cô còn đứng lại nhìn theo, vẫy tay chào cho đến khi xe rời đi một đoạn.
Bình An còn đang ngẩn người sau bức tường kính, nhìn theo bóng Ngân Hà đi bộ vào trong khuôn viên khu chung cư.
“Tình cảm cũng như chai rượu này, khi lựa chọn có thể kỹ càng, nhưng khi đã biết chắc chắn muốn có thì phải nhanh chóng lấy về, nếu không người khác sẽ đoạt mất, đúng không anh?”
Bình An giật mình, đôi chân mày chau lại nhìn Anh Tuân.
Anh Tuân hèm hèm trong cổ họng, tay cầm lấy chai rượu trên tay Bình An, mặt vẫn giả đò tỉnh bơ.
“Vậy nghe anh, em sẽ lấy loại Mao Đài này, bác em chắc chắn sẽ rất thích”
Nói rồi cậu ta đi ra quầy thanh toán.
Vì là cửa hàng sang nên quy trình thanh toán không thể nhanh như những cửa hàng nhỏ.
Trong suốt quá trình cô nhân viên thu ngân làm việc, Anh Tuân mấy lần liếc mắt nhìn sang phía Bình An, không có nhiều xáo trộn nhiều trên gương mặt, nhưng dám chắc trong lòng anh ấy cũng đã ít nhiều gợn sóng.
Suốt chặng đường về Bình An im lặng không nói năng, Anh Tuân thỉnh thoảng định cất lời, nhưng nhìn thấy gương mặt anh ấy qua gương chiếu hậu thì vẫn quyết định không nói gì thì hơn.
‘Vậy theo cậu nên làm thế nào?”
Đột nhiên Bình An phá tan sự im lặng làm Anh Tuân giật mình.
“Anh đang hỏi em sao?”
“Còn ai vào đây nữa”.
Bình Anh khẽ chau mày, hơi khó chịu với cách giao tiếp này của Anh Tuân.
Không phải cậu ta quá hiểu anh sao, những lúc như thế này còn bày đặt giả bộ.
“Mà anh hỏi chuyện gì?”
Bình An khoanh tay lại, hay cặp chân mày dường như kéo lại gần hơn.
Anh Tuân biết mình đùa không đúng lúc, hắng giọng vài lần.
Anh ấy chưa bao giờ phải tốn sức tán tỉnh một người con gái, vì chưa cần anh lên tiếng một tá đã vây quanh.
Còn với những cô gái như chị ấy, là kiểu con gái thế nào nhỉ? Có phải chính cậu đã điều tra, qua các loại hồ sơ từ phổ thông đến đại học, đến nơi làm việc, lại còn cho người kín đáo dò hỏi khắp nơi, tính cả hôm vừa rồi trực tiếp nhìn thấy chị ấy trong quán cà phê, thì cậu đã có những phán đoán cơ bản.
Nói thế nào nhỉ? Chắc chắn là xinh đẹp rồi, không phải kiểu đẹp rực rỡ, nhưng là thứ khiến người ta càng nhìn càng bị thu hút, còn về tính cách, có vẻ kín đáo, hơi khó tiếp cận, chăm chỉ dịu dàng, à, với những cô gái như vậy thì cậu cũng có kinh nghiệm ít nhiều.
Chẳng phải Hương Lan của cậu đấy thôi.
Nghĩ đến Hương Lan, trong lòng chợt dâng lên cảm giác vui vẻ, hai khóe môi vô thức nhếch lên.
“Cười cái gì?”.
Người phía trước giường như hơi khó chịu.
Cậu giật mình sững lại trong hai giây, sau đó xoắn xuýt.
“Vâng, để em nói, em nói”
Dừng một chút, Anh Tuân sắp xếp lại các ý trong đầu.
“Em biết anh kinh nghiệm rất phong phú, nhưng kiểu này có hơi khác, nếu dùng phương pháp cũ e rằng có thể có tác dụng ngược, không chừng sẽ mất luôn đó”.
Anh Tuân liếc qua gương dò xét thái độ của người ngồi ghế sau, anh ấy đang rất nghiêm túc tiếp thu.
“Phải tạo ra nhiều điểm chung, tạo ra nhiều dịp vô tình gặp gỡ, nói không chừng phải đưa về ngay bên cạnh, có như thế mới đẩy nhanh quá trình được.
Em cho rằng người như chị ấy không thiếu fan hâm mộ đâu, chậm một nhịp có khi rơi vào tay kẻ khác”
Bình An đăm chiêu trong chốc lát, rồi hướng mắt nhìn ra ngoài cửa kính.
Trời đã xế chiều, bóng nắng còn sót lại đang đùa nghịch trốn tìm sau những bóng lưng vun vút.
Lại một ngày sắp qua đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook