Cậu Có Nhận Ra Tôi
-
15: Tôi Không Vội Tôi Có Thể Chờ Em
Cuối tuần, Anh Đào lái một chiếc xe đỏ chói đợi Ngân Hà dưới cổng chung cư.
“Xe mới à?”
“Xe mới tậu đấy, đẹp không?”
“Đẹp lắm, màu sắc rất bắt mắt”
“Chúng mình mệnh thổ nên màu đỏ là chân ái.
Xe Mạnh mua đứng tên tớ đấy”.
Cô ấy nở một nụ cười kiêu hãnh, Ngân Hà có thể nhìn thấy vô vàn tia lấp lánh trong ánh mắt cô ấy.
“Vậy cậu ấy đâu?”.
Ngân Hà nhìn quanh.
“Sáng nay còn bận việc, đi sau.
Tớ không chờ được nên đi trước, có bao nhiêu là thứ phải chuẩn bị nên hơi sốt ruột”
“Nhưng mà…nhưng mà cậu lái xe ổn chứ?”.
Ngân Hà hơi lo lắng.
“Sao lại không ổn, tớ đã có bằng tháng trước”
“Mới tháng trước thôi sao?”
“Không chết được đâu, tớ đã lái vòng quanh Hà Nội hàng trăm lần rồi, lên đi!”
Ngân Hà không còn lựa chọn, đành lên xe ngồi bên cô ấy, nhưng quả thật trong lòng vẫn hơi lo sợ, Anh Đào này tính cách vốn luôn rất liều lĩnh.
Chiếc xe lướt đi trên đường đông đúc, một lúc sau tách dần ra khỏi thành phố, dọc theo con đường lớn hướng về phía Hồ Then.
Thực ra hôm qua Ngân Hà có suy nghĩ đôi chút.
Cô lo tới đây sẽ gặp lại Minh Hải.
Nhưng cân nhắc nhiều lần cô cho rằng mình khó lòng đụng phải anh ta, dù gì anh ta cũng là ông chủ nên hầu như không mấy khi phải ra mặt, hơn nữa khu nghỉ dưỡng là một tổ hợp các biệt thự khách sạn nhà hàng sang trọng, làm sao anh ta có thể quản một đám cưới nhỏ bé trong cả tổ hợp đó.
Khi xe rẽ vào khu đường mòn nằm giữa một bên là hàng thông xanh, bên còn lại là vở đồi cao phủ đầy sim mua dẫn vào khu nghỉ dưỡng thì từ đâu có một chú chó lạc chạy vút qua đường, ngay trước mũi xe ô tô.
Anh Đào kêu toáng lên rồi vội vã đánh lái.
Chiếc xe đột ngột đổi hướng lao về phía vở đồi cao, may mà lúc gần va chạm thì Anh Đào đã kịp thời phanh lại, kèm theo là tiếng thét thất thanh vì sợ hãi.
Ngân Hà tim đập thình thịch hoảng hốt quay sang thấy Anh Đào hai tay bo đầu.
“Ổn rồi, ổn rồi không sao đâu”
“Ngân Hà, tớ sợ!”.
Anh Đào vẫn hai tay bo đầu, gương mặt tái mét.
Ngân Hà xuống xe, vòng ra phía trước kiểm tra.
Đúng là chỉ còn vài xăng ti mét nữa xe sẽ lao vào vở đất, cũng may chỉ là suýt soát, số cô và Anh Đào vẫn là còn được phù hộ.
Nhưng Anh Đào giờ vẫn đang trong xe rất sợ hãi, hẳn là cô ấy không thể lái tiếp, mà Ngân Hà thì không biết lái xe.
Đang còn mải suy nghĩ tìm cách thì từ sau một chiếc xe hơi màu trắng sang trọng vừa đến, thấy phía trước có sự cố người ngồi trên xe liền đi xuống.
Người vừa bước ra khỏi cửa khiến Ngân Hà ngạc nhiên hết mức, chưa kịp nói nên lời.
Thoạt đầu nhìn thấy Ngân Hà Minh Hải cũng rất ngạc nhiên, khuôn mặt giãn nở trong chốc lát nhưng sau khi quan sát hiện trường lại trở nên nghiêm túc.
“Sao em lại ở đây?”.
Anh ta đưa mắt nhìn toàn bộ cục diện.
“Xảy ra chuyện gì?”
Gặp anh ta là một điều không mong đợi, nhưng lúc này sự xuất hiện của anh ta lại như một vị cứu tinh.
Sự cố vừa rồi thực ra cũng làm cho Ngân Hà rất hoảng sợ, cô chỉ cố làm ra vẻ bình tình để trấn an Anh Đào.
Minh Hải xuất hiện khiến cô thấy vững vàng hơn rất nhiều.
“Bạn em lái xe, gặp sự cố, may mà kịp xử lý, nhưng giờ bạn ấy giờ rất hoảng loạn, em đang tính làm sao đi tiếp”
Minh Hải đi ra phía trước nhìn qua cửa kính.
Thấy gặp người quen, mà là đàn ông, Anh Đào như trút được nỗi sợ hãi, cô ấy lách người sang ghế phụ rồi mở cửa thoát ra.
“Anh Minh Hải, thật sợ quá, hình như em vừa đâm phải một chú chó”
“Không sao đâu, chú chó đó chạy thoát rồi, xe cũng không có va chạm”.
Ngân Hà nói lời động viên cô ấy.
Anh Đào nhìn cô khuôn mặt lộ rõ vẻ khó tin.
“Thật sao?”
“Thật, cậu lái cũng tài quá đấy.
Xém chút nữa thì đâm vào vở đất, nhưng lại dừng rất vừa kịp lúc”
Anh Đào nghe vậy tò mò đi lại quan sát, sau khi thấy liền vỗ vỗ ngực, thở phào.
“Thật là may, tớ cứ tưởng chuyện không hay xảy ra rồi”
Khi thấy mọi chuyển đã ổn, Minh Hải quay sang nhìn hai cô gái trước mặt.
“Sao hai em lại ở đây?”
Anh Đào sực nhớ ra chuyện chính, cũng vừa may gặp được ông chủ resort.
“Em đang lên resort đặt dịch vụ cưới, cũng may gặp ngay anh ở đây”
“À, có phải là khách hàng đặt dịch vụ cưới tháng sau, concept hồi ức đúng không?”
“Anh biết rồi à? Em cùng cậu ấy định lên khảo sát, rồi bàn bạc với bên tổ chức, chốt phương án”
“Vậy… là đám cưới của…”.
Minh Hải đưa mắt nhìn Anh Đào rồi chuyển sang Ngân Hà, trong giọng nói và ánh mắt đó có chút hoài nghi, một chút lo lắng.
Anh Đào hiểu tâm ý anh ta, cười phá lên.
“Là đám cưới của em, cậu ấy chỉ là đi cùng tư vấn cho em thôi!”.
Minh Hải thấy tâm tư của mình hơi lộ liễu, giống như một đứa trẻ mới lớn, gượng cười rồi rất nhanh chóng trở về bình thường.
Ngân Hà cũng không để ý nhiều, điều cô vẫn lo là không biết làm sao có thể đến nơi, tâm trạng Anh Đào bây giờ sợ không thể lái xe.
Minh Hải thoạt nhìn đã hiểu được nỗi lo lắng của cô.
“Vậy thế này nhé, anh sẽ lái xe đưa hai em đến nơi.
Còn xe của anh sẽ để tài xế một mình lái đến đó”
Nghe vậy Ngân Hà và Anh Đào liền cảm thấy nhẹ nhõm, có một người đàn ông ngồi trong xe dĩ nhiên sẽ vững tâm hơn rất nhiều, lúc này Ngân Hà đều bỏ qua hết những cái gì gọi là ngại ngùng và giữ ý.
Hai mươi phút sau xe đã đến nơi, lần này xe không dừng lại ở biệt thự hôm nọ, mà đến thẳng tòa nhà điều hành chính.
Cả Ngân Hà và Anh Đào đều bị choáng ngợp bởi sự xa hoa nơi này, một vẻ xa hoa sang trọng lại chứa nét tao nhã của những người biết hưởng thụ.
Ngân Hà nhớ lại biệt thự ở quê của gia đình Minh Hải, đúng là sự giàu có sang chảnh của anh ta chỉ cần nhìn mọi thứ xung quanh đều có thể thấy rõ.
Hôm nay đột nhiên hai cô trở thành khách VIP, đích thân người quản lý cấp cao đứng ra tư vấn.
Khi hai bên bàn bạc Minh Hải đi vào trong giải quyết công việc, phải một lúc lâu sau mới đi ra.
“Giám đốc, hôm nay anh có đi kiểm tra xây dựng sân golf không?”.
Một người quản lý khác đi lại, cung kính hỏi.
“Hoãn lại cho tôi, hôm nay tôi tiếp khách VIP”
Anh Đào ngồi gần đấy nghe thấy, nở một cười nói nhỏ vào tài Ngân Hà.
“Đúng là có người nhà có khác, tớ thấy hôm nay mình hời quá!”
Ngân Hà nghe vậy đỏ mặt, hích vào tay Anh Đào.
Cô chợt nhớ hôm đó, anh ta cụng ly và nói mong muốn trở thành người nhà với cả lớp, đương nhiên ý tứ là gì ai cũng hiểu.
Người quản lý đưa ra rất nhiều phương án, Anh Đào nghe thấy phương án nào cũng được, nhưng mỗi phương án cô lại thấy một vài khuyết điểm, không thật sự hài lòng.
“Thế này nhé, để tôi đi tham quan vòng quanh, ưng ý chỗ nào tôi sẽ chốt”.
Cuối cùng cô ấy muốn đích thân đi kiểm tra các địa điểm, Ngân Hà thấy cũng phải, Anh Đào vốn rất kỹ tính, nếu không phải là đích thân cô ấy xem xét thì dứt khoát cô ấy sẽ không đồng ý.
“Để tôi đưa hai cô ấy đi”.
Minh Hải lên tiếng khi người quản lý định đứng dậy chuẩn bị.
Diện tích khu nghỉ dưỡng rất lớn, nên ba người họ phải di chuyển bằng ô tô của Minh Hải.
Ô tô di chuyển chầm chậm theo con đường lớn nối liền giữa các khu biệt thự, hai bên đường là những hàng cọ cảnh được cắt tỉa gọn ghẽ trên những thảm cỏ xanh mướt, thỉnh thoảng lại điểm xuyết một khóm hoa rực rỡ.
Xe lại chạy men theo đồi thông đi qua sân tennis, sân golf hướng tới một khách sạn sang trọng nhìn ra phía hồ.
Phía trước khách sạn là một khoảng sân rộng, bao quanh là vô vàn những khóm hoa đủ màu sắc.
Xe dừng lại, ba người cùng bước xuống.
Minh Hải dẫn Ngân Hà và Anh Đào cùng vào trong.
Bên trong là một không gian rộng đến mức khiến người ta choáng ngợp, chắc diện tích phải gần bằng một sân vận động, tầng một và tầng hai thông với nhau, những món đồ trang trí được bài trí một cách lịch sự và trang nhã.
“Các đám cưới thường tổ chức ngoài trời, nếu là tổ chức ngoài trời thì không khó tìm địa điểm.
Nhưng đám cưới của em vào tháng sau, sẽ vào lúc thời tiết nắng nóng nên không thể.
Có mấy khu khách sạn nhà hàng cao cấp, nhưng theo anh địa điểm này là hợp lý nhất.
Hội trường bên trong thông hai tầng có sức chứa hàng trăm người, điều hòa thông khí đều mới được lắp đặt loại tốt nhất, hơn nữa không gian rộng các em có thể bài trí tùy thích.
Có năm góc có thể đặt được màn hình lớn, mỗi màn hình sẽ liên tục chiếu những video về các tấm ảnh kỷ niệm của cô dâu chú rể.
Cái này em tìm tư liệu và gửi cho bên tổ chức để tạo video.
Tầng ba là các phòng nghỉ cho khách ở qua đêm.
Hơn nữa, lúc nãy các em có qua, vườn hoa bên ngoài có thể tổ chức các hoạt động ngoài trời buổi tối hôm trước.”
Anh Đào ồ lên trầm trồ.
“Quá tuyệt anh ạ, đúng là thứ em đang tìm kiếm”
“Nhà bếp ở bên cạnh, đồ ăn sẽ được chế biến bằng những nguyên liệu tươi nhất từ các nhà cung cấp có uy tín.
Phòng khách ở lại qua đêm trên tầng có các dịch vụ giải trí karaoke, tắm nước nóng, massage.
Vườn hoa có sân khấu có thể biểu diễn nghệ thuật, hoạt động ngoài trời vào buổi đêm ở đây sẽ rất mát mẻ.
Em có thể đi khảo sát từng nơi”
“Để đi xem hết những chỗ này xem ra cũng mệt đấy”.
Anh Đào cảm thán đưa mắt nhìn quanh.
“Thế này đi, anh Minh Hải đưa cậu đi xem các phòng và dịch vụ, để tớ ra ngoài khảo sát khu vực xung quanh, tớ sẽ chụp ảnh đầy đủ để cậu tham khảo”.
Ngân Hà đề nghị.
“Phải rồi, chỉ như thế may ra mới xong được”.
Anh Đào đồng ý.
Ngân Hà ra ngoài khách sạn quan sát.
Sự đẹp đẽ và tinh tế của cảnh vật ở đây đúng là không lời nào tả được, không phải là phong cảnh tự nhiên, mà đều là có sự chăm chút của bàn tay con người.
Khu vườn có một khoảng trống rất rộng, trải thảm cỏ xanh mướt, có thể làm chỗ tổ chức hoạt động cho hàng trăm người.
Có một sân khấu lớn bên góc trái cũng được trang trí viền quanh bằng những khóm hoa hồng đang nở rộ.
Lác đác là những chiếc xích đu, những chiếc ghế băng dài được che chắn bằng những chiếc ô lớn đủ màu sắc.
Xa hơn nữa chính là Hồ Then, bên bờ thưa thớt cây cổ thụ và ghế đá, một vài chiếc thuyền mộc đang neo đậu.
Tổ chức hoạt động ban đêm ở đây hẳn rất mát mẻ và lãng mạn.
Đúng là một khung hình cổ tích.
Ngân Hà đưa điện thoại lên chụp lại, cô định về sẽ gửi lại cho Anh Đào xem.
Sau khi đi khảo sát một vòng, Ngân Hà đi đến một chiếc ghế băng dài ngồi xuống, đưa điện thoại lên xem những bức ảnh vừa chụp được.
“Đã xong rồi sao?”.
Có tiếng nói khiến Ngân Hà ngước lên nhìn.
Minh Hải đã đứng ngay ở đó.
Anh ta nhìn cô một lúc rồi đi lại ngồi xuống bên cạnh.
Ngân Hà tròn mắt ngạc nhiên.
“Em nghĩ anh đang đi cùng cậu ấy!”
“Bạn của em ấy vừa đến, đã có quản lý khách sạn đưa đi rồi”
Ngân Hà nghe vậy cũng chỉ biết gật đầu.
“Hôm nay thật tình rất cảm ơn anh!”
Minh Hải nhìn sang phía cô, ánh mắt anh ta như muốn nói với cô điều gì đó khiến cho Ngân Hà thật sự lúng túng.
“Vì sao em cứ mãi giữ khoảng cách với anh?”
“Em …em …” Ngân Hà cũng không biết mình định nói gì.
Mọi thứ quá đột ngột khiến cô ngỡ ngàng, không có chút chuẩn bị.
Câu hỏi trực diện của anh ta khiến cô không có cách nào né tránh.
Thực ra mỗi lần gặp anh ta là một lần cô né tránh.
Cô không phải là thiếu nữ mới lớn mà không thể hiểu tâm ý của Minh Hải.
Chỉ có điều, cô không muốn buông những lời từ chối trực tiếp.
Dù gì tình cảm người khác đối với mình cũng là một điều đáng trân trọng, không phải thứ để bài xích.
Ngân Hà mong anh ta tự hiểu mà dừng lại.
Nhưng mọi việc dường như không đơn giản như thế, Minh Hải không phải là người dễ dàng từ bỏ.
Có lẽ đây cũng nên là lúc cô nói với anh ta, tránh cho anh ta quá nhiều hy vọng.
“Anh Minh Hải, em hiểu tấm lòng của anh, nhưng em có lẽ sẽ không đáp ứng được những kỳ vọng đó, anh đừng lãng phí thời gian nơi em”
“Anh không có tiêu chuẩn gì cả, chỉ cần là em đã đủ rồi!”
Ngân Hà lúng túng.
Anh ta không hiểu lời cô nói hay cố tình không chịu hiểu.
Cô nghĩ bản thân đã diễn đạt rất rõ ràng.
Thật tình không muốn nói lại những lời ấy lần nữa, thật tình điều cô không muốn làm nhất là gây tổn thương cho người khác.
Cô không hiểu nhiều về anh ta, nhưng cô biết bất cứ ai trên đời cũng xứng đáng nhận được tình yêu từ những người yêu họ.
Chỉ là cô không thể cho Minh Hải được thứ đó, anh ta chắc chắn đã chọn sai người rồi.
“Không, ý em là em không thể đáp lại tình cảm của anh”
Ánh mắt Minh Hải nhìn cô chăm chú, rất sâu.
“Em đã có bạn trai?”
“Ồ không, không phải vậy”.
Ngân Hà không nghĩ nhiều đã thốt lên theo bản năng, khi lời bay ra rồi cô mới thấy bản thân dại dột.
Lẽ ra cô nên nói đã có bạn trai rồi thì có lẽ Minh Hải sẽ dừng lại.
“Vậy có lý do gì để anh không thể thích em? Kể cả nếu em có bạn trai với anh cũng không quan trọng.
Anh biết em hiện tại chưa mở lòng với anh, nhưng em yên tâm, anh có thể chờ, anh không vội!”
Ngân Hà mặt ửng đỏ, ngại ngùng nhìn xuống đất, hai tay vê vê vành mũ đang cầm trên tay.
Nếu lời này là từ người nào đó kia chắc hẳn cô sẽ rất vui, nhưng lại là Minh Hải, những lời đó càng làm cô không biết nên đối diện với anh ta thế nào.
Lúng túng một hồi đành ngước lên, đánh trống lảng.
“Em nghĩ chúng ta nên vào trong rồi, có lẽ các cậu ấy đã xem xét xong mọi thứ.”
Minh Hải nhìn cô thêm vài phút rồi đứng dậy, Ngân Hà cũng đứng dậy cùng với anh ta đi về phía khách sạn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook