Câu Chuyện Về Số Mệnh Của Chúng Ta
-
Chương 19: Kết thúc
Cảnh Quân Uy cùng Quan Hướng Tình bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị lên chuyên cơ đến nước Mĩ, bởi vì Cảnh Quân Minh cùng Reithy thấy Nhã Mật không phá hoại được hôn nhân của bọn họ, vừa tức giận lại không cam lòng, bèn mỗi ngày đến nhà bọn họ gây phiền phức, nếu là bọn họ tránh không gặp mặt, liền đến công ty nói lung tung, khiến cho bọn họ bị quấy nhiễu.
Anh dứt khoát nhân cơ hội này đến New York để tham gia một cuộc hội nghị quan trọng, tiện đường muốn đến Washington DC và ăn một bữa cùng với Lý Sự Trường người có tình cảm khá là tốt với anh, cũng để giới thiệu Lý Sự Trường với cô.
"Tình nhi, tuy rằng tuổi của Lý Sự Trường lớn hơn anh rất nhiều, nhưng lại là bạn rất tốt của anh, giúp đỡ anh không ít, ngoại trừ ông ấy, còn có một vài người bạn của ông ấy muốn gặp em, vì thế nên chuyến đi lần này của chúng ta, có thể sẽ không trở về Đài Loan sớm được đâu, em không ngại chứ?"
"Em không để ý đâu! Hơn nữa, nếu là bởi vì như vậy, có thể cha của anh sẽ nhận ra chúng ta không thể nào tách ra được, có lẽ bọn họ sẽ không làm khó anh nữa. Quan trọng nhất chính là, chỉ cần là chỗ có anh, cho dù ở đâu đi nữa, em tin là mình cũng sẽ cảm thấy rất hạnh phúc."
Anh khoác vai của cô: "Em nghĩ như vậy là tốt rồi."
Bởi vì giữa bọn họ không còn bí mật nào nữa, lại có tình yêu say đắm ở kiếp trước kiếp này, nên tình cảm lại càng vững vàng hơn, giơ tay nhấc chân đều có thể cảm nhận được tình cảm nồng đậm của bọn họ.
Sau khi bọn họ đi tới sân bay, đang chuẩn bị lên chuyên cơ, lại nghe được tiếng ầm ĩ truyền đến ở cách đó không xa.
Cảnh Quân Uy nhíu mày, nhìn về phía Á Lịch đang đi bên cạnh: "Cậu đi xem xem, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?"
"Vâng." Á Lịch nhanh chân rời đi.
Không bao lâu, vẻ mặt khó xử đi tới.
"Boss, lão chủ tịch, phu nhân cùng tiểu thư Nhã Mật khăng khăng muốn gặp mặt anh, còn nói bọn họ là cha mẹ của anh, có quyền ngồi chung chuyên cơ với anh, nhưng bởi vì bị ngăn cản ở bên ngoài, nên mới tranh luận ầm ĩ như vậy."
"Cậu đi nói cho bọn họ biết, tôi không đi cùng với đường về nhà của họ, nếu bọn họ muốn về nhà ngay, tôi có thể mua vé máy bay giúp bọn họ."
"Nhưng là hành vi của bọn họ đã gây sự chú ý của cánh phóng viên, đặc biệt là phu nhân, bà ấy còn định chấp nhận phỏng vấn của bọn họ, tôi sợ..."
"Đi gọi bọn họ đến đây đi!" Cảnh Quân Uy quyết đoán nói, sau đó liếc mắt ra hiệu với Hoa Đức.
Hoa Đức nhanh chóng hiểu được, để cho vệ sĩ đứng xung quanh, chờ đến khi ba người bọn họ đi tới, thì bao vây bọn họ ở bên trong, tiếp theo lại để một nhóm vệ sĩ khác đứng chắn trước người Cảnh Quân Uy cùng Quan Hướng Tình, cách xa bọn họ ra.
Cảnh Quân Minh nhìn thấy trận địa như vậy, thì lạnh lùng hừ một tiếng, căn bản không xem ở đáy mắt, hai mắt lạnh lùng nhìn trực tiếp về phía con trai: "Nếu như cậu còn coi tôi là cha cậu, liền ly hôn với cô ta, cưới Nhã Mật."
Cảnh Quân Uy cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Cha có quyền gì mà can thiệp vào chuyện tình cảm của con? Cứ coi như con là con của cha, thì cha cũng không thể nắm giữ hôn nhân của con, điều quan trọng nhất chính là, con vô cùng rõ ràng người phụ nữ cha cưới là người như thế nào, nếu như cha không muốn mất đi đứa con trai này, con khuyên cha đừng quản chuyện của con nữa."
"Phản rồi! Bây giờ cậu đang đe dọa cha của cậu hay sao?" Sắc mặt Cảnh Quân Minh trở nên tái nhợt.
"Cha muốn nghĩ như thế nào cũng được, bằng bản lãnh và năng lực của con, lãnh đạo tập đoàn Cảnh thị, còn kiếm vào lợi nhuận kinh người mỗi năm, cũng giúp cha lĩnh được một số tiền lãi lớn cùng cổ phần, cho còn gì bất mãn nữa chứ?"
"Cha không có bất mãn gì, chỉ là không muốn con cưới người phụ nữ kia, vì cái gì mà cô ta..."
"Chỉ vì con yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu con, cô ấy là người vợ duy nhất trên đời này của con, ai dám phản đối, chính là kẻ thù của con! Nếu như cha còn muốn nhìn thấy con, hoặc là muốn kiếm được lời từ trên người con, như vậy con khuyên cha, tốt nhất từ giờ hãy ngậm miệng lại, nếu không chầm chọc cho con giận, kết quả cha không gánh nổi đâu."
"Cảnh Quân Uy, cậu..." Reithy muốn mở miệng dạy dỗ anh.
"Được rồi, ít nói nhảm, đặc biệt là người phụ nữ mà tôi chưa từng thừa nhận là người trong nhà như bà, tôi không có hứng thú nghe bà nói gì cả, cũng không có nhẫn nại mà đối phó với bà, nếu như bà muốn tiếp tục đi theo bên người cha tôi, ăn ngon mặc đẹp thì đừng có xen vào chuyện của tôi." Cảnh Quân Uy không chút khách khí cảnh cáo bà ta, sau đó dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, nắm tay Quan Hướng Tình đến chỗ chuyên cơ.
"Chồng à, anh làm như vậy có ổn không? Dù sao thì ông ấy cũng là cha của anh mà." Quan Hướng Tình có chút bận tâm quay đầu lại, phát hiện mặt bọn họ đều tỏ vẻ không cam lòng.
"Bất kể là ai, chỉ cần là người muôn tách chúng ta ra, chắc chắn anh sẽ không nhượng bộ, hơn nữa nếu anh không cho họ thấy thái độ cứng rắn của mình, thì với cá tính của cha anh, chắc chắn ông ấy sẽ không bỏ qua đâu. Chuyện này em không cần lo, một mình anh sẽ đối phó với bọn họ, chỉ cần ông ấy không hành xử quá mức, anh cũng sẽ không làm gì ông ấy đâu."
"Nhưng..."
"Tình nhi, anh chỉ muốn ngăn chặn tất cả các nhân tố có thể khiến chúng ta tách ra thôi mà, bởi vì anh đã đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể hạnh phúc bên em, anh không muốn mất đi hạnh phúc quý giá này, vì thế nên nhất định anh phải bảo vệ nó."
"Em biết tâm của anh, nhưng mà...Chẳng lẽ chúng ta không thể thử để cho cha anh chịu tiếp nhận em hay sao? Nói không chừng ông ấy sẽ thay đổi cái nhìn, muốn sống chung với chúng ta thì sao."
"Em quá ngây thơ rồi, ông ấy là một người làm ăn, ở trong mắt ông ấy chỉ có lợi ích, đến cả anh ở trong mắt ông ấy cũng là một đống tài sản có lợi, nếu không phải là như thế, thì ông ấy cần gì phải kiêng kỵ anh như vậy? Trừ phi ông ấy nhìn thấy được lợi ích từ trên người em, nếu không em có cố gắng mấy ông ấy cũng không chấp nhận em đâu. Tình nhi, nếu anh dùng phương pháp xử lý như vậy, em có cảm thấy anh là một kẻ tàn nhẫn vô tình không?"
"Đương nhiên sẽ không, ở đáy lòng của em, anh là người đàn ông thâm tình nhất, biết chăm sóc nhất."
Bọn họ lên máy bay, thân mật ngồi cùng một chỗ, bên trong cabin xa hoa, chỉ có hai người bọn họ.
Á Lịch cùng Hoa Đức biết điều trốn đi rất xa, miễn cho lại bị ông chủ ghét bỏ, cho bọn họ đi công tác càng nhiều thì khổ.
"Ở trên đời này, anh chỉ cần sự đồng ý, tin tưởng và tình yêu của em thôi, những suy nghĩ cùng cái nhìn của người khác, đối với anh mà nói, cũng không phải là chuyện quan trọng gì."
"Trải qua ngàn năm, anh vẫn hệt giống như trước đây, tác phong làm việc một chút cũng không thay đổi, chỉ cần cảm thấy đó là chuện tốt, là đúng, cho dù phải chịu nhiều sự phản đối, anh vẫn dũng cảm tiến lên như cũ."
"Còn không phải là vì có sự chống đỡ vô điều kiện của em sao?"
Quan Hướng Tình nắm thật chặt tay của anh, mười ngón tay đan vào nhau, nghịch ngợm lườm anh: "Hay là em cũng giống như kiếp trước, làm hoàng hậu của anh, làm cho anh không phải lo lắng gì cả, chỉ cố gắng để quản lý thật tốt vương quốc của anh."
Đầu tiên Cảnh Quân Uy ngây người, sau đó nhah chóng nở nụ cười thỏa mãn: "Được, em không chỉ là hoàng hậu của anh, mà còn là người phụ nữ duy nhất mà anh yêu, anh sẽ đưa em vào trong vương quốc của anh, khiến cho em trở thành một người phụ nữ hạnh phúc nhất."
"Em tin là anh sẽ làm được, bởi vì em nhìn thấy trong mắt của anh toàn là hình bóng của em." Anh cười to lên, bởi vì biết cô đã thấy rõ được chân tâm của anh.
Họ nhìn lẫn nhau, đều cảm nhận được sự vui sướng cùng ngọt ngào như nhau.
Cuối cùng máy bay cũng cất cánh, bay về phía trời xanh mây trắng, tượng trưng cho tương lai tràn ngập hi vọng của bọn họ.
~Kết thúc~
Anh dứt khoát nhân cơ hội này đến New York để tham gia một cuộc hội nghị quan trọng, tiện đường muốn đến Washington DC và ăn một bữa cùng với Lý Sự Trường người có tình cảm khá là tốt với anh, cũng để giới thiệu Lý Sự Trường với cô.
"Tình nhi, tuy rằng tuổi của Lý Sự Trường lớn hơn anh rất nhiều, nhưng lại là bạn rất tốt của anh, giúp đỡ anh không ít, ngoại trừ ông ấy, còn có một vài người bạn của ông ấy muốn gặp em, vì thế nên chuyến đi lần này của chúng ta, có thể sẽ không trở về Đài Loan sớm được đâu, em không ngại chứ?"
"Em không để ý đâu! Hơn nữa, nếu là bởi vì như vậy, có thể cha của anh sẽ nhận ra chúng ta không thể nào tách ra được, có lẽ bọn họ sẽ không làm khó anh nữa. Quan trọng nhất chính là, chỉ cần là chỗ có anh, cho dù ở đâu đi nữa, em tin là mình cũng sẽ cảm thấy rất hạnh phúc."
Anh khoác vai của cô: "Em nghĩ như vậy là tốt rồi."
Bởi vì giữa bọn họ không còn bí mật nào nữa, lại có tình yêu say đắm ở kiếp trước kiếp này, nên tình cảm lại càng vững vàng hơn, giơ tay nhấc chân đều có thể cảm nhận được tình cảm nồng đậm của bọn họ.
Sau khi bọn họ đi tới sân bay, đang chuẩn bị lên chuyên cơ, lại nghe được tiếng ầm ĩ truyền đến ở cách đó không xa.
Cảnh Quân Uy nhíu mày, nhìn về phía Á Lịch đang đi bên cạnh: "Cậu đi xem xem, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?"
"Vâng." Á Lịch nhanh chân rời đi.
Không bao lâu, vẻ mặt khó xử đi tới.
"Boss, lão chủ tịch, phu nhân cùng tiểu thư Nhã Mật khăng khăng muốn gặp mặt anh, còn nói bọn họ là cha mẹ của anh, có quyền ngồi chung chuyên cơ với anh, nhưng bởi vì bị ngăn cản ở bên ngoài, nên mới tranh luận ầm ĩ như vậy."
"Cậu đi nói cho bọn họ biết, tôi không đi cùng với đường về nhà của họ, nếu bọn họ muốn về nhà ngay, tôi có thể mua vé máy bay giúp bọn họ."
"Nhưng là hành vi của bọn họ đã gây sự chú ý của cánh phóng viên, đặc biệt là phu nhân, bà ấy còn định chấp nhận phỏng vấn của bọn họ, tôi sợ..."
"Đi gọi bọn họ đến đây đi!" Cảnh Quân Uy quyết đoán nói, sau đó liếc mắt ra hiệu với Hoa Đức.
Hoa Đức nhanh chóng hiểu được, để cho vệ sĩ đứng xung quanh, chờ đến khi ba người bọn họ đi tới, thì bao vây bọn họ ở bên trong, tiếp theo lại để một nhóm vệ sĩ khác đứng chắn trước người Cảnh Quân Uy cùng Quan Hướng Tình, cách xa bọn họ ra.
Cảnh Quân Minh nhìn thấy trận địa như vậy, thì lạnh lùng hừ một tiếng, căn bản không xem ở đáy mắt, hai mắt lạnh lùng nhìn trực tiếp về phía con trai: "Nếu như cậu còn coi tôi là cha cậu, liền ly hôn với cô ta, cưới Nhã Mật."
Cảnh Quân Uy cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Cha có quyền gì mà can thiệp vào chuyện tình cảm của con? Cứ coi như con là con của cha, thì cha cũng không thể nắm giữ hôn nhân của con, điều quan trọng nhất chính là, con vô cùng rõ ràng người phụ nữ cha cưới là người như thế nào, nếu như cha không muốn mất đi đứa con trai này, con khuyên cha đừng quản chuyện của con nữa."
"Phản rồi! Bây giờ cậu đang đe dọa cha của cậu hay sao?" Sắc mặt Cảnh Quân Minh trở nên tái nhợt.
"Cha muốn nghĩ như thế nào cũng được, bằng bản lãnh và năng lực của con, lãnh đạo tập đoàn Cảnh thị, còn kiếm vào lợi nhuận kinh người mỗi năm, cũng giúp cha lĩnh được một số tiền lãi lớn cùng cổ phần, cho còn gì bất mãn nữa chứ?"
"Cha không có bất mãn gì, chỉ là không muốn con cưới người phụ nữ kia, vì cái gì mà cô ta..."
"Chỉ vì con yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu con, cô ấy là người vợ duy nhất trên đời này của con, ai dám phản đối, chính là kẻ thù của con! Nếu như cha còn muốn nhìn thấy con, hoặc là muốn kiếm được lời từ trên người con, như vậy con khuyên cha, tốt nhất từ giờ hãy ngậm miệng lại, nếu không chầm chọc cho con giận, kết quả cha không gánh nổi đâu."
"Cảnh Quân Uy, cậu..." Reithy muốn mở miệng dạy dỗ anh.
"Được rồi, ít nói nhảm, đặc biệt là người phụ nữ mà tôi chưa từng thừa nhận là người trong nhà như bà, tôi không có hứng thú nghe bà nói gì cả, cũng không có nhẫn nại mà đối phó với bà, nếu như bà muốn tiếp tục đi theo bên người cha tôi, ăn ngon mặc đẹp thì đừng có xen vào chuyện của tôi." Cảnh Quân Uy không chút khách khí cảnh cáo bà ta, sau đó dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, nắm tay Quan Hướng Tình đến chỗ chuyên cơ.
"Chồng à, anh làm như vậy có ổn không? Dù sao thì ông ấy cũng là cha của anh mà." Quan Hướng Tình có chút bận tâm quay đầu lại, phát hiện mặt bọn họ đều tỏ vẻ không cam lòng.
"Bất kể là ai, chỉ cần là người muôn tách chúng ta ra, chắc chắn anh sẽ không nhượng bộ, hơn nữa nếu anh không cho họ thấy thái độ cứng rắn của mình, thì với cá tính của cha anh, chắc chắn ông ấy sẽ không bỏ qua đâu. Chuyện này em không cần lo, một mình anh sẽ đối phó với bọn họ, chỉ cần ông ấy không hành xử quá mức, anh cũng sẽ không làm gì ông ấy đâu."
"Nhưng..."
"Tình nhi, anh chỉ muốn ngăn chặn tất cả các nhân tố có thể khiến chúng ta tách ra thôi mà, bởi vì anh đã đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể hạnh phúc bên em, anh không muốn mất đi hạnh phúc quý giá này, vì thế nên nhất định anh phải bảo vệ nó."
"Em biết tâm của anh, nhưng mà...Chẳng lẽ chúng ta không thể thử để cho cha anh chịu tiếp nhận em hay sao? Nói không chừng ông ấy sẽ thay đổi cái nhìn, muốn sống chung với chúng ta thì sao."
"Em quá ngây thơ rồi, ông ấy là một người làm ăn, ở trong mắt ông ấy chỉ có lợi ích, đến cả anh ở trong mắt ông ấy cũng là một đống tài sản có lợi, nếu không phải là như thế, thì ông ấy cần gì phải kiêng kỵ anh như vậy? Trừ phi ông ấy nhìn thấy được lợi ích từ trên người em, nếu không em có cố gắng mấy ông ấy cũng không chấp nhận em đâu. Tình nhi, nếu anh dùng phương pháp xử lý như vậy, em có cảm thấy anh là một kẻ tàn nhẫn vô tình không?"
"Đương nhiên sẽ không, ở đáy lòng của em, anh là người đàn ông thâm tình nhất, biết chăm sóc nhất."
Bọn họ lên máy bay, thân mật ngồi cùng một chỗ, bên trong cabin xa hoa, chỉ có hai người bọn họ.
Á Lịch cùng Hoa Đức biết điều trốn đi rất xa, miễn cho lại bị ông chủ ghét bỏ, cho bọn họ đi công tác càng nhiều thì khổ.
"Ở trên đời này, anh chỉ cần sự đồng ý, tin tưởng và tình yêu của em thôi, những suy nghĩ cùng cái nhìn của người khác, đối với anh mà nói, cũng không phải là chuyện quan trọng gì."
"Trải qua ngàn năm, anh vẫn hệt giống như trước đây, tác phong làm việc một chút cũng không thay đổi, chỉ cần cảm thấy đó là chuện tốt, là đúng, cho dù phải chịu nhiều sự phản đối, anh vẫn dũng cảm tiến lên như cũ."
"Còn không phải là vì có sự chống đỡ vô điều kiện của em sao?"
Quan Hướng Tình nắm thật chặt tay của anh, mười ngón tay đan vào nhau, nghịch ngợm lườm anh: "Hay là em cũng giống như kiếp trước, làm hoàng hậu của anh, làm cho anh không phải lo lắng gì cả, chỉ cố gắng để quản lý thật tốt vương quốc của anh."
Đầu tiên Cảnh Quân Uy ngây người, sau đó nhah chóng nở nụ cười thỏa mãn: "Được, em không chỉ là hoàng hậu của anh, mà còn là người phụ nữ duy nhất mà anh yêu, anh sẽ đưa em vào trong vương quốc của anh, khiến cho em trở thành một người phụ nữ hạnh phúc nhất."
"Em tin là anh sẽ làm được, bởi vì em nhìn thấy trong mắt của anh toàn là hình bóng của em." Anh cười to lên, bởi vì biết cô đã thấy rõ được chân tâm của anh.
Họ nhìn lẫn nhau, đều cảm nhận được sự vui sướng cùng ngọt ngào như nhau.
Cuối cùng máy bay cũng cất cánh, bay về phía trời xanh mây trắng, tượng trưng cho tương lai tràn ngập hi vọng của bọn họ.
~Kết thúc~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook