Câu Chuyện Tình Yêu Của Hai Giáo Bá
-
Chương 11
Khương Nghệ bước lên xe đạp của Tần Tống, hai tay từ từ đỡ lấy eo Tần Tống, Tần Tống chờ cậu đứng xong mới hỏi: “Đi đâu đây?”
Khương Nghệ thật vất vả mới có thể chạm vào người Tần Tống một lần, cũng không nghĩ tới chuyện vừa mới thân thiết một chút đã mời người ta tới nhà ngay, cậu xoa xoa khuôn mặt lúc nãy bị trúng một đấm, mừng thầm mà nói: “Cậu đưa tôi tới tiệm thuốc mua chút cồn iốt bôi với.”
“Được, cậu đứng vững.”
Khương Nghệ bị thương trên mặt, nhưng lại được đứng trên xe đạp của Tần Tống, còn được bám vào eo Tần Tống, cậu cảm giác gió thổi vào mặt cũng có vị ngọt, khóe miệng vị đánh nứt ra vẫn không nhịn được mà nhếch miệng cười, sau đó bị ảnh hưởng tới vết thương, kêu “ai u” hai tiếng, trong lòng vẫn rất vui vẻ.
Tần Tống thấy cậu nhỏ giọng kêu nhưng vẫn nhịn đau, tốc độ đạp xe càng nhanh hơn, tới cửa tiệm thuốc, Khương Nghệ xuống xe, Tần Tống để cậu trông xe, còn mình thì vào tiệm mua thuốc.
Khương Nghệ thấy anh xách bịch to, túi nhỏ đi ra, vừa định tìm thêm một cái cớ, Tần Tống lại nói: “Tìm một chỗ giúp cậu xử lý một chút.”
Khương Nghệ đồng ý cực quyết đoán: “Lúc nãy đạp xe tôi thấy có một cái công viên.”
“Ừ, đi thôi.”
Hai người nhanh chóng bon bon chạy xe tới công viên, Tần Tống dựng xe một bên, Khương Nghệ tìm một cái ghế dài ngồi xuống, Tần Tống cầm thuốc vừa mới mua đứng trước mặt cậu, cúi đầu nhìn: “Tôi giúp cậu nhé?”
Khương Nghệ ngửa đầu, sảng khoái nói: “Đến đi.”
Tần Tống đặt túi xuống ghế dài, sau đó lấy cồn iốt và bông ngoáy tai ra, anh chuẩn bị kĩ càng mọi thứ rồi ngồi xổm trước mặt Khương Nghệ, Khương Nghệ cúi đầu lập tức lọt vào tầm mắt của Tần Tống, cậu vừa định nhếch miệng cười, ai ngờ Tần Tống lại nhàn nhạt nói: “Đừng cười.”
Khương Nghệ nhanh lẹ ngậm miệng lại, mắt vẫn nhìn anh chằm chằm.
Tần Tống nhìn đôi mắt đảo tới đảo lui của cậu, trong lòng ngứa ngáy, chỉ muốn ôm lấy cổ cậu, hôn cậu một cái, anh và Khương Nghệ cùng nhìn nhau hai giây rồi anh mới giải thích: “Đừng làm ảnh hưởng tới vết thương.”
Nói xong mở hộp cồn iốt ra, cầm bông ngoáy tai lên giúp cậu tiêu độc, chút vết thương nho nhỏ này đối với Khương Nghệ chẳng chút đáng kể, trước đây cậu đánh nhau ẩu đả còn từng bị thương nặng hơn thế này, cậu thấy Tần Tống cẩn cẩn thận thận giúp mình xử lý vết thương, đột nhiên nói: “Không ngờ cậu còn rất ôn nhu đấy?”
Tần Tống ngước mắt nhìn cậu một chút, không lên tiếng.
Khương Nghệ cười ngây ngô hai tiếng: “Cái đó gọi là gì ấy nhỉ? Con người sắt đá cũng biết nhu tình?”
“Đừng có dùng thành ngữ lung tung.”
Tần Tống giúp cậu xử lý vết thương xong xuôi rồi vứt bông ngoáy tai đã dùng đi, hai người cũng không nói với nhau nhiều, lúc đang định về nhà, Khương Nghệ đột nhiên có động tác, cậu giơ ngón tay, ra hiệu Tần Tống chớ lên tiếng, động tác và hô hấp của Tần Tống đều nhẹ hơn nhiều, Khương Nghệ vẫy tay với anh, ý bảo anh ngồi xuống bên cạnh mình, chờ Tần Tống ngồi xuống rồi, Khương Nghệ mới ghé sát tai anh, nhỏ giọng nói: “Cậu nghe thử tiếng động sau lưng xem.”
Sau lưng họ là một rừng cây nhỏ, lúc này sắc trời đã hơi tối, trong rừng cây nhỏ lúc ẩn lúc hiện vang lên vài tiếng rên rỉ, Khương Nghệ nháy mắt với anh, làm khẩu hình “Dã uyên ương”.
Tần Tống nhướng mày nhìn vẻ hưng phấn vì nghe lén lóe lên trong mắt cậu, cũng trả lại cho cậu khẩu hình “Lưu manh”.
Hai người ngồi trên ghế dài nghe tận mười phút mới quyết định trở về nhà, Khương Nghệ đứng sau xe đạp đàng hoàng trịnh trọng phê bình: “Sự văn minh của thành thị vẫn chưa được kiện toàn, tố chất của cư dân còn phải nâng cao thêm.”
Tần Tốn cảm nhận được bàn tay Khương Nghệ đặt trên eo mình, tùy tiện hỏi một câu: “Từng có bạn gái chưa?”
“Chưa, không vội, sau này hẵng tính, cậu thì sao?”
“Không có.”
Tần Tống hỏi vậy, Khương Nghệ mới đột nhiên nhớ tới chuyện mình vẫn còn chưa biết Tần Tống thích nam hay nữ, cậu đầy đầu đều là chuyện mình thích Tần Tống nhưng lại quên mất vấn đề mấu chốt nhất! Cậu đột nhiên có chút xoắn xuýt, nhỡ đâu Tần Tống là thẳng vậy mình thông đồng kiểu gì bây giờ, cậu mang theo ý thăm dò, hỏi một câu: “Cậu thích loại con gái thế nào?”
Tần Tống không chút do dự trả lời: “Tôi không thích con gái.”
“Hả??” Khương Nghệ không ngờ rằng trên trời có cái bánh khổng lồ rơi xuống lại đập trúng đầu mình, cậu có chút kích động: “Vậy cậu thích con trai à?”
“Ừ, cậu kì thị người đồng tính?”
“Sao có thể! Vậy cậu đã có người con trai mà mình thích chưa?”
“Rồi.”
Khương Nghệ cảm thấy cái bánh vừa rơi xuống đã biến ngay thành tảng đá, trong lòng có chút rầu rĩ, cảm thấy mình cũng không nên níu kéo hơn nữa, thầm mến nửa năm cũng không có kết quả, tối nay nhất định là tối của thất tình rồi, cậu che giấu một chút tâm tư của mình, nhìn thì bát quái như trong lòng lại như tro tàn, nói: “Cậu thế này gọi là yêu sớm đấy, hai người yêu nhau bao lâu rồi.”
“Vẫn chưa ở bên nhau, cậu ấy không biết.”
Tâm tình vừa xám xịt của Khương Nghệ bỗng chốc rực rỡ muôn màu, tâm tình lên xuống trập trùng hơn cả đường núi: “Cậu thầm mến sao?”
“Ừm.”
Khương Nghệ vừa nghe thấy vội vàng nói hươu nói vượn, đổi trắng thay đen, tự tìm một cơ hội cho mình: “Cậu đừng chê tôi nhiều chuyện, thầm mến thảm lắm, cậu tuyệt đối đừng nói ra, cậu muốn nói còn không biết người ta nghĩ thế nào, nhỡ thổ lộ rồi hai người các cậu ngay cả làm bạn bè cũng không thể nữa, cậu không phải sẽ còn thương tâm hơn sao, cậu bây giờ chớ để cho tâm tình mình che mắt, cảm thấy không phải cậu ta thì không thể, đó chính là một giấc mơ của tuổi thanh xuân mà thôi, căn bản không thể thành hiện thực! Chỉ qua vài ngày là sẽ quên mất, cậu nói thử xem, chúng ta bây giờ đều đang học lớp 11 rồi, tới lớp 12 nhất định mỗi người đi một ngả, đối tượng cậu thầm mến có thể đăng kí thi rồi học cùng một trường với cậu chắc?”
“Không thể, cậu ấy học dốt lắm.”
“Thấy chưa! Thế nên cậu thầm mến chắc chắn không có kết quả, cậu trực tiếp bỏ cuộc đi, không bằng nhìn những người xung quanh cậu nhiều thêm một chút, chắc chắn có không ít người cũng có ý với cậu.” Khương Nghệ đứng sau ưỡn ngực hét trong lòng: Ví dụ như tôi này! Nhìn tôi nhiều thêm một chút đi!
Nói một hồi, nghiễm nhiên đã quên mất chuyện mình đã thầm mến người ta cả nửa năm nay.
Tần Tống nghe mấy lời nói bậy về giấc mộng kia cả nửa ngày: “Những chuyện này cũng không phải là trọng điểm.”
“Hả? Vậy trọng điểm là gì?”
Tần Tống hiếm có lúc lại ủ rũ: “Trọng điểm là tôi phát hiện, cậu ấy hình như là thẳng.”
Khương Nghệ hưng phấn tới sắp nhảy ra khỏi xe, thẳng càng tốt, thẳng thì càng không nên thổ lộ, cậu tỏ vẻ an ủi Tần Tống một chút, nhân cơ hội tự quảng cáo bản thân: “Cậu thật thảm, mà thôi cũng đừng để trong lòng, tuy rằng cậu vừa mất đi một đối tượng thầm mến là thẳng nhưng lại nhiều hơn một người anh em cũng là cong.”
Tần Tống trong một khoảng thời gian ngắn còn chưa kịp hiểu ý của Khương Nghệ, im lặng vài giây đột nhiên kịp phản ứng, xe phanh gấp tới độ suýt chút nữa Khương Nghệ đã văng khỏi xe, Khương Nghệ bị dọa tới ôm eo Tần Tống thật chặt, thuận thế nằm nhoài trên lưng anh: “Cậu làm gì vậy?”
Tần Tống ho nhẹ một tiếng: “Không có gì đâu.”
Khương Nghệ lưu luyến không rời mà đứng thẳng lại từ trên lưng Tần Tống, nói tiếp: “Cậu đừng thương tâm, hôm khác tôi mời cậu uống rượu.”
Khương Nghệ thật vất vả mới có thể chạm vào người Tần Tống một lần, cũng không nghĩ tới chuyện vừa mới thân thiết một chút đã mời người ta tới nhà ngay, cậu xoa xoa khuôn mặt lúc nãy bị trúng một đấm, mừng thầm mà nói: “Cậu đưa tôi tới tiệm thuốc mua chút cồn iốt bôi với.”
“Được, cậu đứng vững.”
Khương Nghệ bị thương trên mặt, nhưng lại được đứng trên xe đạp của Tần Tống, còn được bám vào eo Tần Tống, cậu cảm giác gió thổi vào mặt cũng có vị ngọt, khóe miệng vị đánh nứt ra vẫn không nhịn được mà nhếch miệng cười, sau đó bị ảnh hưởng tới vết thương, kêu “ai u” hai tiếng, trong lòng vẫn rất vui vẻ.
Tần Tống thấy cậu nhỏ giọng kêu nhưng vẫn nhịn đau, tốc độ đạp xe càng nhanh hơn, tới cửa tiệm thuốc, Khương Nghệ xuống xe, Tần Tống để cậu trông xe, còn mình thì vào tiệm mua thuốc.
Khương Nghệ thấy anh xách bịch to, túi nhỏ đi ra, vừa định tìm thêm một cái cớ, Tần Tống lại nói: “Tìm một chỗ giúp cậu xử lý một chút.”
Khương Nghệ đồng ý cực quyết đoán: “Lúc nãy đạp xe tôi thấy có một cái công viên.”
“Ừ, đi thôi.”
Hai người nhanh chóng bon bon chạy xe tới công viên, Tần Tống dựng xe một bên, Khương Nghệ tìm một cái ghế dài ngồi xuống, Tần Tống cầm thuốc vừa mới mua đứng trước mặt cậu, cúi đầu nhìn: “Tôi giúp cậu nhé?”
Khương Nghệ ngửa đầu, sảng khoái nói: “Đến đi.”
Tần Tống đặt túi xuống ghế dài, sau đó lấy cồn iốt và bông ngoáy tai ra, anh chuẩn bị kĩ càng mọi thứ rồi ngồi xổm trước mặt Khương Nghệ, Khương Nghệ cúi đầu lập tức lọt vào tầm mắt của Tần Tống, cậu vừa định nhếch miệng cười, ai ngờ Tần Tống lại nhàn nhạt nói: “Đừng cười.”
Khương Nghệ nhanh lẹ ngậm miệng lại, mắt vẫn nhìn anh chằm chằm.
Tần Tống nhìn đôi mắt đảo tới đảo lui của cậu, trong lòng ngứa ngáy, chỉ muốn ôm lấy cổ cậu, hôn cậu một cái, anh và Khương Nghệ cùng nhìn nhau hai giây rồi anh mới giải thích: “Đừng làm ảnh hưởng tới vết thương.”
Nói xong mở hộp cồn iốt ra, cầm bông ngoáy tai lên giúp cậu tiêu độc, chút vết thương nho nhỏ này đối với Khương Nghệ chẳng chút đáng kể, trước đây cậu đánh nhau ẩu đả còn từng bị thương nặng hơn thế này, cậu thấy Tần Tống cẩn cẩn thận thận giúp mình xử lý vết thương, đột nhiên nói: “Không ngờ cậu còn rất ôn nhu đấy?”
Tần Tống ngước mắt nhìn cậu một chút, không lên tiếng.
Khương Nghệ cười ngây ngô hai tiếng: “Cái đó gọi là gì ấy nhỉ? Con người sắt đá cũng biết nhu tình?”
“Đừng có dùng thành ngữ lung tung.”
Tần Tống giúp cậu xử lý vết thương xong xuôi rồi vứt bông ngoáy tai đã dùng đi, hai người cũng không nói với nhau nhiều, lúc đang định về nhà, Khương Nghệ đột nhiên có động tác, cậu giơ ngón tay, ra hiệu Tần Tống chớ lên tiếng, động tác và hô hấp của Tần Tống đều nhẹ hơn nhiều, Khương Nghệ vẫy tay với anh, ý bảo anh ngồi xuống bên cạnh mình, chờ Tần Tống ngồi xuống rồi, Khương Nghệ mới ghé sát tai anh, nhỏ giọng nói: “Cậu nghe thử tiếng động sau lưng xem.”
Sau lưng họ là một rừng cây nhỏ, lúc này sắc trời đã hơi tối, trong rừng cây nhỏ lúc ẩn lúc hiện vang lên vài tiếng rên rỉ, Khương Nghệ nháy mắt với anh, làm khẩu hình “Dã uyên ương”.
Tần Tống nhướng mày nhìn vẻ hưng phấn vì nghe lén lóe lên trong mắt cậu, cũng trả lại cho cậu khẩu hình “Lưu manh”.
Hai người ngồi trên ghế dài nghe tận mười phút mới quyết định trở về nhà, Khương Nghệ đứng sau xe đạp đàng hoàng trịnh trọng phê bình: “Sự văn minh của thành thị vẫn chưa được kiện toàn, tố chất của cư dân còn phải nâng cao thêm.”
Tần Tốn cảm nhận được bàn tay Khương Nghệ đặt trên eo mình, tùy tiện hỏi một câu: “Từng có bạn gái chưa?”
“Chưa, không vội, sau này hẵng tính, cậu thì sao?”
“Không có.”
Tần Tống hỏi vậy, Khương Nghệ mới đột nhiên nhớ tới chuyện mình vẫn còn chưa biết Tần Tống thích nam hay nữ, cậu đầy đầu đều là chuyện mình thích Tần Tống nhưng lại quên mất vấn đề mấu chốt nhất! Cậu đột nhiên có chút xoắn xuýt, nhỡ đâu Tần Tống là thẳng vậy mình thông đồng kiểu gì bây giờ, cậu mang theo ý thăm dò, hỏi một câu: “Cậu thích loại con gái thế nào?”
Tần Tống không chút do dự trả lời: “Tôi không thích con gái.”
“Hả??” Khương Nghệ không ngờ rằng trên trời có cái bánh khổng lồ rơi xuống lại đập trúng đầu mình, cậu có chút kích động: “Vậy cậu thích con trai à?”
“Ừ, cậu kì thị người đồng tính?”
“Sao có thể! Vậy cậu đã có người con trai mà mình thích chưa?”
“Rồi.”
Khương Nghệ cảm thấy cái bánh vừa rơi xuống đã biến ngay thành tảng đá, trong lòng có chút rầu rĩ, cảm thấy mình cũng không nên níu kéo hơn nữa, thầm mến nửa năm cũng không có kết quả, tối nay nhất định là tối của thất tình rồi, cậu che giấu một chút tâm tư của mình, nhìn thì bát quái như trong lòng lại như tro tàn, nói: “Cậu thế này gọi là yêu sớm đấy, hai người yêu nhau bao lâu rồi.”
“Vẫn chưa ở bên nhau, cậu ấy không biết.”
Tâm tình vừa xám xịt của Khương Nghệ bỗng chốc rực rỡ muôn màu, tâm tình lên xuống trập trùng hơn cả đường núi: “Cậu thầm mến sao?”
“Ừm.”
Khương Nghệ vừa nghe thấy vội vàng nói hươu nói vượn, đổi trắng thay đen, tự tìm một cơ hội cho mình: “Cậu đừng chê tôi nhiều chuyện, thầm mến thảm lắm, cậu tuyệt đối đừng nói ra, cậu muốn nói còn không biết người ta nghĩ thế nào, nhỡ thổ lộ rồi hai người các cậu ngay cả làm bạn bè cũng không thể nữa, cậu không phải sẽ còn thương tâm hơn sao, cậu bây giờ chớ để cho tâm tình mình che mắt, cảm thấy không phải cậu ta thì không thể, đó chính là một giấc mơ của tuổi thanh xuân mà thôi, căn bản không thể thành hiện thực! Chỉ qua vài ngày là sẽ quên mất, cậu nói thử xem, chúng ta bây giờ đều đang học lớp 11 rồi, tới lớp 12 nhất định mỗi người đi một ngả, đối tượng cậu thầm mến có thể đăng kí thi rồi học cùng một trường với cậu chắc?”
“Không thể, cậu ấy học dốt lắm.”
“Thấy chưa! Thế nên cậu thầm mến chắc chắn không có kết quả, cậu trực tiếp bỏ cuộc đi, không bằng nhìn những người xung quanh cậu nhiều thêm một chút, chắc chắn có không ít người cũng có ý với cậu.” Khương Nghệ đứng sau ưỡn ngực hét trong lòng: Ví dụ như tôi này! Nhìn tôi nhiều thêm một chút đi!
Nói một hồi, nghiễm nhiên đã quên mất chuyện mình đã thầm mến người ta cả nửa năm nay.
Tần Tống nghe mấy lời nói bậy về giấc mộng kia cả nửa ngày: “Những chuyện này cũng không phải là trọng điểm.”
“Hả? Vậy trọng điểm là gì?”
Tần Tống hiếm có lúc lại ủ rũ: “Trọng điểm là tôi phát hiện, cậu ấy hình như là thẳng.”
Khương Nghệ hưng phấn tới sắp nhảy ra khỏi xe, thẳng càng tốt, thẳng thì càng không nên thổ lộ, cậu tỏ vẻ an ủi Tần Tống một chút, nhân cơ hội tự quảng cáo bản thân: “Cậu thật thảm, mà thôi cũng đừng để trong lòng, tuy rằng cậu vừa mất đi một đối tượng thầm mến là thẳng nhưng lại nhiều hơn một người anh em cũng là cong.”
Tần Tống trong một khoảng thời gian ngắn còn chưa kịp hiểu ý của Khương Nghệ, im lặng vài giây đột nhiên kịp phản ứng, xe phanh gấp tới độ suýt chút nữa Khương Nghệ đã văng khỏi xe, Khương Nghệ bị dọa tới ôm eo Tần Tống thật chặt, thuận thế nằm nhoài trên lưng anh: “Cậu làm gì vậy?”
Tần Tống ho nhẹ một tiếng: “Không có gì đâu.”
Khương Nghệ lưu luyến không rời mà đứng thẳng lại từ trên lưng Tần Tống, nói tiếp: “Cậu đừng thương tâm, hôm khác tôi mời cậu uống rượu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook