Câu Chuyện Phù Sinh
-
Quyển 2 - Chương 8
Hôm nay là sinh nhật thứ mười của Thương Đồng Khải.
Bố cậu không về, ông ta đang bận rộn tiệc tùng với một đám trùm tài phiệt ở London.
Trên bãi cỏ rộng lớn trong toà biệt thự, đoàn xiếc thú nổi tiếng nhất thành phố đang biểu diễn, tiếng nhạc vui nhộn vang đến tận mây xanh, đủ thứ đồ ăn ngon lành bắt mắt chất cao như núi. Các chú hề tươi cười hớn hở phát những trái bóng bay sặc sỡ cho từng người. Trên mỗi quả bóng bay đều in một hàng chữ ngay ngắn: “Chúc mừng sinh nhật Khải”.
Tất cả các bạn học của Thương Đồng Khải đều được mời tới làm khách quý. Khắp nơi rộn ràng tiếng nói cười.
Không ai phát hiện ra, nhân vật chính là Thương Đồng Khải đã mất tích ngay khi bữa tiệc sinh nhật thịnh soạn này bắt đầu chưa lâu.
Thương Đồng Khải buồn bã bước ven bờ biển. Trên bãi cát mịn màng in dấu những hàng vết chân của cậu, hết hàng này đến hàng khác.
Hôm nay là cuối tuần, thời tiết không đẹp lắm, chẳng có mấy người ra bờ biển chơi đùa.
Chập tối, sau một quầy giải khát tại bãi tắm bên cạnh, mấy đứa bé quây lại thành một đám, hào hứng chỉ chỉ trỏ trỏ.
– Vừa rồi tớ ngồi bên bờ biển ăn kem ốc quế, thế là nó nhảy vọt từ dưới nước lên, cắn hết nửa cây kem của tớ!
– Con cá này lạ quá! Toàn thân trắng toát!
– Nó có đáng tiền không nhỉ? Trong tiệm hải sản của bố tớ, cá gần giống với con này bán được mấy chục đồng một cân đấy!
– Thật à?
Thương Đồng Khải bước lại gần, thấy trong thùng nước mà bọn trẻ xúm xít vây quanh, có một con cá màu trắng, vây và đuôi lay động như những dải đăng ten. Vảy trên sống lưng thiếu mất vài chiếc, lộ ra lớp da hồng hồng. Một đứa trẻ nghịch ngợm trên tay cầm một cành cây mảnh nhọn, chọc thẳng vào mình con cá. Nó cuống quýt né tránh, đôi mắt tròn xoe long lanh chuyển động, nhìn vào Thương Đồng Khải.
– Cứu tôi!
Thương Đồng Khải chợt nghe thấy một tiếng cầu cứu khe khẽ.
Cậu có phần kinh ngạc nhìn con cá trắng.
– Đang nói với cậu đấy. Nếu cậu không mang tôi đi, tôi sẽ bị người ta bán đi, bị người ta ăn thịt!
Con cá quẫy loạn trong nước, liên tục nhả ra từng chùm bọt khí.
Khi đứa trẻ độc ác kia định lấy cành cây chọc vào mắt con cá, Thương Đồng Khải xô bật nó ra.
Khi đánh nhau thật sự, Thương Đồng Khải hung dữ như một con báo con.
Mấy đứa trẻ cuống quýt bỏ chạy.
Con cá trắng trong thùng nước thoáng ngạc nhiên nhìn cậu bé đã đánh lộn vì mình.
Thời tiết lúc chập tối lại đẹp hơn cả ban ngày. Mặt biển khẽ dập dờn, phản chiếu ráng chiều nhàn nhạt.
Thương Đồng Khải ngồi bên bờ biển, những con sóng xô bờ đã ngập lút bàn chân. Chiếc thùng gỗ kia, đang đặt trước mặt Khải.
– Sao cậu lại biết nói? – Cậu hỏi con cá.
– Tôi sinh ra đã biết nói rồi! – Con cá ngây thơ nhả ra một cái bong bóng.
– Sao mấy đứa trẻ kia không nghe thấy cậu nói?
– Bởi vì chúng là con người!
– Tôi cũng là con người!
– Có lẽ chúng ta có duyên…
Thương Đồng Khải cười, con cá này thật thú vị.
– Cậu có tên không?
– Tôi tên là Đồ Đồ.
– Tôi tên là Thương Đồng Khải!
Thương Đồng Khải vớt con cả từ trong thùng nước ra, thả xuống biển.
– Hôm nay là sinh nhật của tôi, được quen biết cậu, thật là vui! – Cậu làm mặt hẻ với Đồ Đồ – Cậu đi đi, bố mẹ cậu chắc đang lo lắng lắm đấy!
– Tôi không có bố mẹ! – Đồ Đồ thật thà trả lời, sau đó đột nhiên cười khúc khích – Hôm nay là sinh nhật của cậu à?
Thương Đồng Khải gật đầu.
Đồ Đồ quẫy đuôi một cái, mất hút trong làn nước biển. Bên trời, tia sáng cuối cùng đã tắt.
Chắc nó đã đi rồi. Thương Đồng Khải đứng dậy, nhìn xa xăm về mặt biển vắng lặng, có đôi chút hụt hẫng. Đứng lặng một lát, cậu quay người đi về. Bỗng nhiên, đằng sau có một giọng nói trong trẻo gọi tên cậu.
Ngoảnh đầu, một thiếu nữ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, váy áo trắng muốt, trên tay nâng một cành san hô đỏ tuyệt đẹp, nhìn cậu cười rạng rỡ.
– Cô là… – Thương Đồng Khải đứng ngây người.
– Tôi là Đồ Đồ đấy! – Cô gái bước tới trước mặt Thương Đồng Khải, dúi cành san hô vào tay cậu, nở một nụ cười ngọt ngào – Tôi phải chọn rất lâu đấy, đây là cành san hô đẹp nhất, tặng cho cậu. Chúc mừng sinh nhật!
– Cảm… cảm ơn! – Thương Đồng Khải thoáng sững sờ nhìn vào cành san hô trên tay, hồi lâu mới hỏi – Là món quà cô đã tận tay lựa chọn từ dưới biển?
– Đúng vậy! – Đồ Đồ gật đầu – Quà sinh nhật nhất định phải lựa chọn bằng tấm lòng mới có ý nghĩa.
– Cảm ơn cô! – Thương Đồng Khải đột nhiên ôm chầm lấy cô – Từ rất lâu rồi tôi không nhận được một món quà sinh nhật đúng nghĩa.
Thương Đồng Khải không biết mình bị làm sao nữa. Rõ ràng là cậu đang cười, nhưng nước mắt lại rơi trên vai Đồ Đồ.
Đồ Đồ cười, vỗ vỗ vào lưng cậu.
– Đồ Đồ, vai của cô… – Thương Đồng Khải đột nhiên phát hiện ra trên vai của Đồ Đồ có một đốm nhỏ màu hồng nhạt. Nước mắt của cậu nhỏ lên đó, đốm đỏ liền bốc lên một tia khói trắng, sau đó biến mất tăm.
– À, vừa rồi bị đám trẻ con kia làm bị thương. – Đồ Đồ nhìn vào vai mình, kinh ngạc kêu lên – Ồ, sao vết thương tự dưng lại lành rồi?
– Có phải nhờ nước mắt của tôi không? – Thương Đồng Khải dụi mắt, hỏi một cách ngây ngô.
– Có lẽ! – Đồ Đồ nghiêm túc gật đầu, sau đó cười vang, nắm lấy tay cậu, vui vẻ nói – Khải, cậu thật tài giỏi!
Nhìn vào nụ cười chân thành nhường này, có trái tim nào lại không cảm thấy ấm áp. Thế là, trên bãi cát buổi đêm, một cậu bé cùng một cô bé cùng vui vẻ trò chuyện, nô đùa. Tới cả bầu trời đêm đen kịt cũng điểm thêm một vài ngôi sao rất đúng lúc, hắt bóng lung linh xuống mặt biển.
– Đồ Đồ, cô có thể ở lại tới khi trời sáng hãy đi không? – Bước chân tung tăng của Thương Đồng Khải bỗng nhiên dừng lại, đầu cúi rũ – Tôi lúc nào cũng phải đón sinh nhật một mình.
Đồ Đồ ngẫm nghĩ rồi nói:
– Tôi không đi nữa. Sau này tôi sẽ chơi cùng với cậu. Như thế, chúng ta sẽ không còn phải sống một mình nữa, được không?
– Hay quá! – Thương Đồng Khải mừng rỡ nhảy cẫng lên.
Buổi tối hôm sau, Huyền lo lắng nhìn ngắm Đồ Đồ trong bể cá:
– Khải, chúng ta không thể nuôi nó được. Nó là một con cá. Tiên sinh cũng sẽ không cho phép.
– Nó là bạn của tôi! – Thương Đồng Khải đổi giọng – Huyền, anh hãy thay tôi giữ kín bí mật này. Tôi sẽ giấu nó trong mật thất, sẽ không ai biết được. Còn về bố tôi, ông ấy mấy năm cũng chẳng về nhà lấy một lần, có về cũng không ở nhà quá một tiếng đồng hồ. Ông ấy sẽ không phát hiện ra đâu! – Cậu giật tay áo Huyền – Tôi chỉ muốn có thêm một người bạn!
Huyền băn khoăn im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu. Hắn rất hiếm khi làm trái ý Thương Đồng Khải.
Hắn lớn hơn Thương Đồng Khải vài tuổi. Hai năm về trước, hắn chỉ là một con mèo hoang quặt quẹo, suốt ngày lang thang trong bãi rác bới tìm thức ăn, lại còn phải lẩn trốn thòng lọng của bọn săn mèo. Đúng vào cái đêm mưa khi hắn ốm nặng sắp chết, chính cha của Thương Đồng Khải đã cứu sống hắn, mang hắn về nhà, dạy hắn tu luyện, giúp hắn từ một con mèo đen bình thường trở thành một yêu mèo không chỉ tự bảo vệ được bản thân, mà còn có khả năng bảo vệ người khác.
Với hắn, cha của Thương Đồng Khải chỉ có một yêu cầu: bảo vệ, và bầu bạn với Thương Đồng Khải.
Huyền ghi nhớ nằm lòng lời hứa của mình với nhà Thương Đồng.
Thoáng cái, đã mười bảy năm.
Vì Thương Đồng Khải, hắn có thể đánh đổi bất cứ thứ gì, kể cả tính mạng.
Bố cậu không về, ông ta đang bận rộn tiệc tùng với một đám trùm tài phiệt ở London.
Trên bãi cỏ rộng lớn trong toà biệt thự, đoàn xiếc thú nổi tiếng nhất thành phố đang biểu diễn, tiếng nhạc vui nhộn vang đến tận mây xanh, đủ thứ đồ ăn ngon lành bắt mắt chất cao như núi. Các chú hề tươi cười hớn hở phát những trái bóng bay sặc sỡ cho từng người. Trên mỗi quả bóng bay đều in một hàng chữ ngay ngắn: “Chúc mừng sinh nhật Khải”.
Tất cả các bạn học của Thương Đồng Khải đều được mời tới làm khách quý. Khắp nơi rộn ràng tiếng nói cười.
Không ai phát hiện ra, nhân vật chính là Thương Đồng Khải đã mất tích ngay khi bữa tiệc sinh nhật thịnh soạn này bắt đầu chưa lâu.
Thương Đồng Khải buồn bã bước ven bờ biển. Trên bãi cát mịn màng in dấu những hàng vết chân của cậu, hết hàng này đến hàng khác.
Hôm nay là cuối tuần, thời tiết không đẹp lắm, chẳng có mấy người ra bờ biển chơi đùa.
Chập tối, sau một quầy giải khát tại bãi tắm bên cạnh, mấy đứa bé quây lại thành một đám, hào hứng chỉ chỉ trỏ trỏ.
– Vừa rồi tớ ngồi bên bờ biển ăn kem ốc quế, thế là nó nhảy vọt từ dưới nước lên, cắn hết nửa cây kem của tớ!
– Con cá này lạ quá! Toàn thân trắng toát!
– Nó có đáng tiền không nhỉ? Trong tiệm hải sản của bố tớ, cá gần giống với con này bán được mấy chục đồng một cân đấy!
– Thật à?
Thương Đồng Khải bước lại gần, thấy trong thùng nước mà bọn trẻ xúm xít vây quanh, có một con cá màu trắng, vây và đuôi lay động như những dải đăng ten. Vảy trên sống lưng thiếu mất vài chiếc, lộ ra lớp da hồng hồng. Một đứa trẻ nghịch ngợm trên tay cầm một cành cây mảnh nhọn, chọc thẳng vào mình con cá. Nó cuống quýt né tránh, đôi mắt tròn xoe long lanh chuyển động, nhìn vào Thương Đồng Khải.
– Cứu tôi!
Thương Đồng Khải chợt nghe thấy một tiếng cầu cứu khe khẽ.
Cậu có phần kinh ngạc nhìn con cá trắng.
– Đang nói với cậu đấy. Nếu cậu không mang tôi đi, tôi sẽ bị người ta bán đi, bị người ta ăn thịt!
Con cá quẫy loạn trong nước, liên tục nhả ra từng chùm bọt khí.
Khi đứa trẻ độc ác kia định lấy cành cây chọc vào mắt con cá, Thương Đồng Khải xô bật nó ra.
Khi đánh nhau thật sự, Thương Đồng Khải hung dữ như một con báo con.
Mấy đứa trẻ cuống quýt bỏ chạy.
Con cá trắng trong thùng nước thoáng ngạc nhiên nhìn cậu bé đã đánh lộn vì mình.
Thời tiết lúc chập tối lại đẹp hơn cả ban ngày. Mặt biển khẽ dập dờn, phản chiếu ráng chiều nhàn nhạt.
Thương Đồng Khải ngồi bên bờ biển, những con sóng xô bờ đã ngập lút bàn chân. Chiếc thùng gỗ kia, đang đặt trước mặt Khải.
– Sao cậu lại biết nói? – Cậu hỏi con cá.
– Tôi sinh ra đã biết nói rồi! – Con cá ngây thơ nhả ra một cái bong bóng.
– Sao mấy đứa trẻ kia không nghe thấy cậu nói?
– Bởi vì chúng là con người!
– Tôi cũng là con người!
– Có lẽ chúng ta có duyên…
Thương Đồng Khải cười, con cá này thật thú vị.
– Cậu có tên không?
– Tôi tên là Đồ Đồ.
– Tôi tên là Thương Đồng Khải!
Thương Đồng Khải vớt con cả từ trong thùng nước ra, thả xuống biển.
– Hôm nay là sinh nhật của tôi, được quen biết cậu, thật là vui! – Cậu làm mặt hẻ với Đồ Đồ – Cậu đi đi, bố mẹ cậu chắc đang lo lắng lắm đấy!
– Tôi không có bố mẹ! – Đồ Đồ thật thà trả lời, sau đó đột nhiên cười khúc khích – Hôm nay là sinh nhật của cậu à?
Thương Đồng Khải gật đầu.
Đồ Đồ quẫy đuôi một cái, mất hút trong làn nước biển. Bên trời, tia sáng cuối cùng đã tắt.
Chắc nó đã đi rồi. Thương Đồng Khải đứng dậy, nhìn xa xăm về mặt biển vắng lặng, có đôi chút hụt hẫng. Đứng lặng một lát, cậu quay người đi về. Bỗng nhiên, đằng sau có một giọng nói trong trẻo gọi tên cậu.
Ngoảnh đầu, một thiếu nữ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, váy áo trắng muốt, trên tay nâng một cành san hô đỏ tuyệt đẹp, nhìn cậu cười rạng rỡ.
– Cô là… – Thương Đồng Khải đứng ngây người.
– Tôi là Đồ Đồ đấy! – Cô gái bước tới trước mặt Thương Đồng Khải, dúi cành san hô vào tay cậu, nở một nụ cười ngọt ngào – Tôi phải chọn rất lâu đấy, đây là cành san hô đẹp nhất, tặng cho cậu. Chúc mừng sinh nhật!
– Cảm… cảm ơn! – Thương Đồng Khải thoáng sững sờ nhìn vào cành san hô trên tay, hồi lâu mới hỏi – Là món quà cô đã tận tay lựa chọn từ dưới biển?
– Đúng vậy! – Đồ Đồ gật đầu – Quà sinh nhật nhất định phải lựa chọn bằng tấm lòng mới có ý nghĩa.
– Cảm ơn cô! – Thương Đồng Khải đột nhiên ôm chầm lấy cô – Từ rất lâu rồi tôi không nhận được một món quà sinh nhật đúng nghĩa.
Thương Đồng Khải không biết mình bị làm sao nữa. Rõ ràng là cậu đang cười, nhưng nước mắt lại rơi trên vai Đồ Đồ.
Đồ Đồ cười, vỗ vỗ vào lưng cậu.
– Đồ Đồ, vai của cô… – Thương Đồng Khải đột nhiên phát hiện ra trên vai của Đồ Đồ có một đốm nhỏ màu hồng nhạt. Nước mắt của cậu nhỏ lên đó, đốm đỏ liền bốc lên một tia khói trắng, sau đó biến mất tăm.
– À, vừa rồi bị đám trẻ con kia làm bị thương. – Đồ Đồ nhìn vào vai mình, kinh ngạc kêu lên – Ồ, sao vết thương tự dưng lại lành rồi?
– Có phải nhờ nước mắt của tôi không? – Thương Đồng Khải dụi mắt, hỏi một cách ngây ngô.
– Có lẽ! – Đồ Đồ nghiêm túc gật đầu, sau đó cười vang, nắm lấy tay cậu, vui vẻ nói – Khải, cậu thật tài giỏi!
Nhìn vào nụ cười chân thành nhường này, có trái tim nào lại không cảm thấy ấm áp. Thế là, trên bãi cát buổi đêm, một cậu bé cùng một cô bé cùng vui vẻ trò chuyện, nô đùa. Tới cả bầu trời đêm đen kịt cũng điểm thêm một vài ngôi sao rất đúng lúc, hắt bóng lung linh xuống mặt biển.
– Đồ Đồ, cô có thể ở lại tới khi trời sáng hãy đi không? – Bước chân tung tăng của Thương Đồng Khải bỗng nhiên dừng lại, đầu cúi rũ – Tôi lúc nào cũng phải đón sinh nhật một mình.
Đồ Đồ ngẫm nghĩ rồi nói:
– Tôi không đi nữa. Sau này tôi sẽ chơi cùng với cậu. Như thế, chúng ta sẽ không còn phải sống một mình nữa, được không?
– Hay quá! – Thương Đồng Khải mừng rỡ nhảy cẫng lên.
Buổi tối hôm sau, Huyền lo lắng nhìn ngắm Đồ Đồ trong bể cá:
– Khải, chúng ta không thể nuôi nó được. Nó là một con cá. Tiên sinh cũng sẽ không cho phép.
– Nó là bạn của tôi! – Thương Đồng Khải đổi giọng – Huyền, anh hãy thay tôi giữ kín bí mật này. Tôi sẽ giấu nó trong mật thất, sẽ không ai biết được. Còn về bố tôi, ông ấy mấy năm cũng chẳng về nhà lấy một lần, có về cũng không ở nhà quá một tiếng đồng hồ. Ông ấy sẽ không phát hiện ra đâu! – Cậu giật tay áo Huyền – Tôi chỉ muốn có thêm một người bạn!
Huyền băn khoăn im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu. Hắn rất hiếm khi làm trái ý Thương Đồng Khải.
Hắn lớn hơn Thương Đồng Khải vài tuổi. Hai năm về trước, hắn chỉ là một con mèo hoang quặt quẹo, suốt ngày lang thang trong bãi rác bới tìm thức ăn, lại còn phải lẩn trốn thòng lọng của bọn săn mèo. Đúng vào cái đêm mưa khi hắn ốm nặng sắp chết, chính cha của Thương Đồng Khải đã cứu sống hắn, mang hắn về nhà, dạy hắn tu luyện, giúp hắn từ một con mèo đen bình thường trở thành một yêu mèo không chỉ tự bảo vệ được bản thân, mà còn có khả năng bảo vệ người khác.
Với hắn, cha của Thương Đồng Khải chỉ có một yêu cầu: bảo vệ, và bầu bạn với Thương Đồng Khải.
Huyền ghi nhớ nằm lòng lời hứa của mình với nhà Thương Đồng.
Thoáng cái, đã mười bảy năm.
Vì Thương Đồng Khải, hắn có thể đánh đổi bất cứ thứ gì, kể cả tính mạng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook