Câu Chuyện Phù Sinh
-
Quyển 17 - Chương 6
Hai năm rồi, Phương Nhạc lần đầu tiên tới thành phố nơi La Ảnh sống. La Ảnh đã không chỉ một lần mời anh tới nơi này, dù chỉ tới chơi một tuần cũng được, cô mong anh nhìn thấy căn nhà mình ở trông như thế nào. Nhưng anh luôn viện đủ lý do từ chối. Đúng vậy, xa xôi ngàn dặm, mất công mất sức tới thăm một cô gái không quá quan trọng với mình, chẳng thà ở nhà ngủ còn hơn. Có lúc anh đã nghĩ như vậy, tuy anh cũng biết rằng cái suy nghĩ đó thật là khốn nạn.
Đứng trước toàn nhà cũ kỹ ở ngoại ô thành phố, nhìn hai chữ “giải tỏa” to đùng viết bên ngoài tường bao, Phương Nhạc băn khoăn không biết mình có nhầm địa chỉ không.
Lên tới tầng sáu, anh ấn chuông cửa nhà số 12. Con heo màu hồng đeo lục lạc treo trên tay nắm cửa, cuối cùng cũng đã giúp anh xác nhận rằng mình không nhầm nhà. Cô gái ấy lúc nào cũng thích treo những con búp bê bé xíu kiểu này lên túi xách hoặc điện thoại, đặc biệt là con heo hồng là thứ cô thích nhất. Cô từng ương bướng đòi đeo lên điện thoại của Phương Nhạc, nhưng đã bị anh dứt khoát từ chối.
Nghĩ tới những chuyện xưa cũ đó, trên khuôn mặt đã lâu không cười của Phương Nhạc, lại bất giác thoáng qua một nụ cười.
Cửa mở, nhưng đứng sau cánh cửa không phải là La Ảnh, mà là một cô gái trẻ mặc áo đen quần đen, với mái tóc uốn quăn chảy dài, có đôi mắt to giống như La Ảnh, chỉ là trong mắt cô, không có vẻ nồng nhiệt như La Ảnh, mà lạnh lẽo như phủ dưới một lớp băng mỏng, im lặng nhìn thẳng vào anh.
– Chắc anh là Phương Nhạc? – Cô gái lên tiếng trước, nhã nhặn nhường đường cho anh – Vào đi, La Ảnh đã đợi anh rất lâu rồi!
Phương Nhạc cảm thấy hơi băn khoăn. Tuy anh chưa bao giờ tới nhà La Ảnh, nhưng anh biết cô sống một mình, còn bà ngoại cô bị bại liệt, luôn ở trung tâm phục hồi sức khỏe dành cho người già. Cô gái kia là ai, lẽ nào là bạn ở chung nhà với La Ảnh?
Bước vào trong nhà, Phương Nhạc nhìn thấy đồ đạc và sàn nhà phủ đầy bụi bặm, trong lòng anh bỗng thấy dấy lên một cảm giác lạ lùng.
– La Ảnh, cô ấy… – Anh nghi hoặc nhìn cô gái áo đen. Theo lẽ thường, một căn phòng thế này, vừa nhìn đã biết lâu rồi không có người ở. Mặc dù anh đã nhìn thấy bức ảnh chụp chung hiếm hoi của mình với La Ảnh đặt ngay ngắn ở vị trí bắt mắt nhất trên kệ ti vi, nhưng anh vẫn không dám khẳng định đây có đúng là nhà của La Ảnh hay không.
– Cô ấy ở trong phòng! – Cô gái áo đen chỉ vào căn phòng duy nhất, trên tay nắm cửa cánh cửa khép hờ còn treo một con heo màu hồng.
Phương Nhạc buông hành lý trong tay xuống, bước tới trước cửa phòng, thận trọng đẩy cửa ra.
Trong phòng tối tăm hơn nhiều so với bên ngoài, vì rèm cửa đều buông xuống, lại còn cố ý dém kỹ tới mức không có lấy một khe hở.
Chỉ có một màn hình máy tính đang bật, sáng lòe lòe trên mặt bàn dưới cửa sổ.
Căn phòng không rộng, Phương Nhạc không nhìn thấy La Ảnh bên trong.
Đang định hỏi cô gái áo đen, đèn trong phòng thình lình bật sáng.
Đến khi kịp thích ứng với ánh sáng đột ngột, Phương Nhạc nhìn vào phía trước màn hình máy tính, bỗng giật nảy mình kinh hãi…
Trên con chuột máy tính đặt trước màn hình, một bàn tay trắng hếu, hay nói chính xác hơn, là một khối xương bàn tay chỉ còn sót lại một nửa ngón tay cái, những ngón khác đều đã đứt lìa không thấy đâu nữa, đang đặt lên con chuột có phần khó nhọc, không hề có một ngoại lực nào nâng đỡ, nhưng vẫn chầm chậm dịch chuyển, hệt như là đang sống.
Phương Nhạc loạng choạng lùi lại, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
– Đó chính là La Ảnh! – Cô gái áo đen khoanh tay trước ngực, đứng bên cạnh Phương Nhạc, sắc mặt lạnh băng.
– Cô… cô nói gì? – Toàn thân Phương Nhạc run lên lẩy bẩy. Đó chỉ là một đống xương trắng, làm sao có thể là La Ảnh? Anh ngẩng đầu nhìn cô gái thân hình mảnh mai, thái độ trầm tĩnh bên cạnh – Cô… cô là ai?
– Bạn bè đều gọi tôi là Sa La. – Cô gái ngồi xuống mép giường bên cạnh, cười mà như không cười, nhìn Phương Nhạc – Anh có tin trên đời này có yêu quái không? Nếu tôi nói với anh, tôi là một yêu cây đã sống cả ngàn năm, lãng du trong thế giới con người, tìm kiếm những người, những chuyện mà tôi thấy hứng thú để viết truyện bán kiếm chút tiền tiêu vặt, rồi một ngày nào đó vô tình làm hàng xóm với người yêu của anh, anh có tin không?
Yêu quái… Trong tiềm thức, Phương Nhạc muốn nói với mình rằng, chuyện này thực quá hoang đường, nhưng những gì đang nhìn thấy trước mắt, lại tuyệt đối không thể giải thích bằng lý lẽ thông thường… Đầu óc anh hỗn loạn chưa từng có.
– Chuyện này rốt cuộc là thế nào! – Sau một hồi im lặng, cuối cùng, Phương Nhạc gào lên điên dại – La Ảnh đâu? Cô ấy đi đâu rồi?
Cô gái thu lại nụ cười mơ hồ, quay về với vẻ lãnh đạm lúc trước.
– Mảnh xương gãy trước mắt anh, chính là dấu tích cuối cùng của La Ảnh còn sót lại trên cõi đời này. – Cô ta lạnh lùng đáp – La Ảnh từng nói với tôi rằng, cô ấy có một miếng ngọc Phật gia truyền, từ khi cô ấy còn nằm nôi, có một vị cao tăng từng căn dặn người nhà cô ấy rằng, trong cuộc đời của cô ấy có một kiếp nạn sinh tử, nhất định phải đeo miếng ngọc Phật này bên người cho tới khi hai mươi lăm tuổi mới được gỡ xuống, nếu không sẽ gặp đại họa. Thế nhưng, khi cô ấy trở về sau khi tới chỗ anh lần đầu tiên, tôi đã không nhìn thấy miếng ngọc Phật trên cổ cô ấy nữa. Ha ha…
Ngọc Phật… Miếng ngọc Phật đã phai màu chỉ trong một đêm ấy… Phương Nhạc lắp bắp, lời nói cũng trở nên hỗn loạn:
– Đại họa… nghĩa là gì?
– Trong một đêm tháng trước, anh còn nhớ trận mưa khủng khiếp ấy không? – Cô gái áo đen chậm rãi nói – Trên thế gian có loài yêu quái tên là Hợp Khẩu, mặt người mình lợn, ẩn náu dưới đất, không thích ánh mặt trời, ăn thịt người để sống, cứ hai mươi năm lại xuất hiện tìm kiếm thức ăn. Mỗi khi loài vật này hiện thân, ắt gây mưa lớn.
Trong cơn hãi hùng, Phương Nhạc nghe mà lùng bùng không hiểu, lập cập hỏi:
– Chuyện này… có liên quan gì đến La Ảnh?
– Hợp Khẩu tuy hung hãn, nhưng dù sao cũng là tà vật. Vị cao tăng kia có duyên với La Ảnh, biết được rằng kiếp nạn sinh tử trong số mệnh của cô ấy có liên quan tới giống yêu này, chỉ có ngọc Phật mới có thể giúp cô ngăn chặn kiếp số. – Khuôn mặt cô gái lộ vẻ tiếc thương – Chỉ tiếc rằng cô ấy đã tặng lá bùa cứu mạng ấy cho anh. Hận một nỗi, đêm đó tôi không ở đây, nếu không, cô gái này đã không đến nỗi… – Cặp mày liễu của cô hơi chau lại, đôi môi khẽ mím, dồn ép một chút buồn thương quay trở lại.
Yêu quái ăn thịt người, miếng ngọc bị phai màu, kiếp nạn sinh tử… Cái đêm mưa giống như một cơn ác mộng ấy bỗng hiện về mồn một trước mắt Phương Nhạc. Tiếng động quái đản bên tai, hơi nóng kỳ lạ tỏa ra trên ngực, những dấu chân dị hợm trong phòng, tất cả, tất cả đều đang chứng minh với anh một câu chuyện hoang đường nhất nhưng cũng chân thực nhất.
– Nếu La Ảnh không vì một câu nói vu vơ của anh mà tặng anh miếng ngọc Phật, thì người bị Hợp Khẩu ăn thịt, đáng lẽ là anh. – Cô gái áo đen lạnh lùng liếc xéo khuôn mặt trắng bệch của Phương Nhạc – Tất cả mọi việc xảy ra đêm hôm ấy, có lẽ anh đã biết rằng không phải là cơn ác mộng. Nếu anh có đọc số báo địa phương nơi anh ở ra vào ba ngày sau đó, chắc hẳn sẽ biết trong đêm mưa ấy, ở khu phố gần nhà anh có một gia đình ba người đã mất tích một cách khó hiểu. Ngoài ra, nếu anh tập hợp tin tức của các nơi trên thế giới trong ngày hôm đó, sẽ phát hiện ra rằng, người bị mất tích một cách khó hiểu vào đêm hôm ấy tuyệt đối không chỉ có gia đình ba người kia. Số lượng của Hợp Khẩu không nhiều, nhưng dưới mỗi mảnh đất nơi chúng ta đang sống, đều có dấu tích của chúng. Chúng phân chia lãnh thổ theo tập quán riêng của chúng, một khi thời cơ chín muồi, liền nhất tề hành động. Anh thật may mắn, ngọc Phật đã dốc toàn lực xua đuổi con Hợp Khẩu hung hãn ấy, nên mới mất màu sắc ban đầu. Còn ở nơi La Ảnh sống, cũng có Hợp Khẩu đang ẩn náu rình thời cơ. Thế nhưng, cô ấy đã dùng sinh mạng của mình đổi lại sinh mạng cho anh, mà để mất đi thân xác có linh hồn, chỉ còn sót lại một mảnh xương trắng không màu sắc.
– Cô… tại sao cô lại biết được chuyện của chúng tôi… Cô… – Lồng ngực Phương Nhạc phập phồng dữ dội, kinh hoàng nhìn cô gái thần thái ung dung, mang vẻ điềm tĩnh của thiên thần, nhưng lại tiềm tàng nét tàn khốc của ác quỷ.
Cô gái áo đen nhếch mép, cười khẽ:
– Tôi đã nói tôi là một yêu cây ngàn năm. Chuyện gì tôi muốn biết, chắc chắn sẽ biết được. Con người bình thường, đối với tôi, chẳng có gì là bí mật!
Nói rồi, cô ta đứng lên, bước tới trước bàn, nhìn vào mảnh xương bàn tay đang úp lên con chuột dịch chuyển trong vô thức với một vẻ hơi thẫn thờ, rồi điềm đạm nói:
– Khi tôi về tới nơi, La Ảnh đã không còn nữa. Trong phòng, chỉ sót lại một mảnh xương bàn tay không còn nguyên vẹn.
Cô ta không nhìn Phương Nhạc thêm lần nào nữa, cứ tự nói một mình:
– Ngay lập tức, tôi phát hiện ra, mảnh xương bàn tay, vẫn còn sống. Tôi quan sát nó dùng đốt xương ngón tay duy nhất còn lại bật máy vi tính, sau đó cứ mãi đặt trên con chuột, khiến cho nick MSN lại bật sáng vào sớm ngày hôm ấy. Suốt một tháng nay, tôi luôn ở lại đây, nhìn xem mảnh xương kia rốt cuộc muốn làm gì…
Những lời của cô khiến Phương Nhạc đờ ra tại chỗ như hóa đá.
– Một mảnh xương trắng đang nghịch máy tính, ha ha. Có lẽ trong suy nghĩ của người ngoài, việc này thật quá ư hài hước. – Cô ta quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt đờ đẫn của Phương Nhạc – Rất lâu về trước, vào buổi tối, thi thoảng tôi lại sang nhà La Ảnh tìm cô ấy trò chuyện, phát hiện ra cô ấy thường rất muộn vẫn chưa ngủ, luôn bật MSN, nhưng lại không thấy có ai trò chuyện với cô ấy. Tôi hỏi thì cô nói rằng, cô sợ nhất là anh ấy muốn tìm mình nói chuyện, cô ấy lại không có mặt, cô sợ nhất là anh ấy có tâm sự mà không thể giải tỏa được, nên lúc nào cũng để nick của mình bật sáng. Như vậy, nếu anh ấy muốn tìm người tâm sự, sẽ ngay lập tức tìm được cô ấy. Tôi từng thấy cô gái vụng về này đi đường bất cẩn ngã đến sứt sát khắp người, vẫn ngồi lì trước máy tính suốt ba ngày, giúp người yêu cô sửa cái bản kế hoạch gì đó… Tôi cũng từng ăn đồ ăn cô ấy nấu, không ngon chút nào. Cô ấy ngại ngùng nói rằng, cô đang tập nấu nướng, đợi sau này khi thực sự chung sống với người yêu, sẽ nuôi cho anh ấy béo tròn.
– Cô… Cô ấy… – Môi Phương Nhạc đã không còn huyết sắc. Anh lúc này, tới cả một từ trọn vẹn cũng không thốt nổi.
– Tôi từng hỏi một người bạn, anh ta nói rằng, tình sâu nghĩa nặng, xương khô cũng có sự sống. – Cô gái áo đen thở dài buồn bã – Bây giờ, chắc anh đã hiểu, tại sao trong thời gian đó, “La Ảnh” khi chat với anh chỉ biết gửi một vài biểu tượng? Không phải là “chỉ biết”, mà là “chỉ có thể”. Nó chỉ là một mảnh xương tàn có mang theo sự sống của La Ảnh, không thể nào gõ chữ trên bàn phím, chỉ có thể dùng cách thức đơn giản nhất, máy móc nhất, là dùng chuột click vào biểu tượng để gửi cho anh, ít nhất cũng để anh biết rằng, cô ấy vẫn ở bên anh. – Nói đến đây, cô gái dừng lại một chốc – Bảo anh tới đây, là ý của tôi. Là nhân vật nam chính trong toàn bộ câu chuyện, anh có quyền được biết. Nếu cứ để mảnh xương sống này tiếp tục mãi như vậy, niềm lưu luyến đó sẽ khiến cho La Ảnh không thể luân hồi, tôi phải giúp cô ấy.
Cô gái áo đen bước tới trước mặt Phương Nhạc, giơ ngón tay ra, vạch một đường vòng cung trong không khí.
Vô số trang giấy lả tả chao xuống từ trong không trung, giống như trận mưa tuyết mùa đông năm ngoái.
– Nhật ký của La Ảnh, cũng nên giao lại cho anh, coi như là di vật. Bà ngoại cô ấy, tôi sẽ chăm sóc. – Giọng nói của cô gái áo đen bình thản như đang đọc một lời thoại thông thường nhất.
Nói xong, cô ta cất bước đi ra ngoài cửa. Được hai bước, cô xoay nghiêng mặt qua, nói:
– Chuyện tình cảm của con người các anh, tôi vốn không thích can thiệp. Nhưng tôi vẫn muốn nói với anh rằng, có lẽ anh cảm thấy những thứ mà cô ấy có thể mang lại cho anh quá ít ỏi, quá nhỏ bé, tới cả mảnh ngọc Phật cứu mạng kia, cuối cùng cũng bị anh nhét bừa vào ngăn kéo. Một kẻ như anh, phải làm thế nào mới hiểu được rằng, thứ cô ấy cho anh, là toàn bộ những gì cô ấy có thể cho đi.
Giọng nói của cô gái áo đen rất êm ái, giống như chiếc chuông gió tinh xảo nhất đang ngân nga trong gió nhẹ. Thế nhưng, cái vẻ lạnh lẽo đi liền trong đó, giống như một lưỡi dao mỏng nhất, cũng sắc bén nhất, cứa vào tận trong mạch máu của Phương Nhạc.
Một làn khói mỏng bốc lên, hình bóng cô gái áo đen nhạt dần trong không gian mờ mịt.
Hồn phách của Phương Nhạc dường như đã tách rời khỏi thể xác. Anh mấp máy đôi môi, đưa bàn tay run rẩy nhặt lấy từng trang nhật ký trước mắt…
“Tháng sau là sinh nhật của anh ấy, nhất định phải nhớ mua bánh kem. Nghe anh ấy kể rằng, đã rất lâu rồi không có ai tổ chức sinh nhật cho anh ấy, mình thấy buồn.”
“Mẹ ơi, đau quá đi mất! Cái thằng cha mắt đui chết tiệt! Hại mình ngã đến thương tích đầy mình! Nhưng mà vẫn may, cuối cùng cũng sửa xong toàn bộ những thứ anh ấy cần trước thời hạn! Ngày mai còn phải tới bệnh viện nữa chứ… Mình muốn khóc quá!”
“Anh ấy là người tốt, mình luôn tin tưởng như vậy. Không được suy nghĩ lung tung, ngủ thôi!”
“Anh yêu, đêm qua em nằm mơ thấy chúng mình cưới nhau đấy. Ha ha, em chỉ mong đừng có thức dậy nhanh quá như thế, áo cưới thật là đẹp! Hôm nay anh bảo anh rất bận, nên em không kể cho anh nghe, he he.”
Cổ họng Phương Nhạc, giống như bị xương cá chặn cứng.
Đúng lúc đó, một cơn gió kỳ lạ cuốn qua trên đầu anh, tấm rèm cửa đang khép kín mít, bỗng nhiên bị hất tung lên.
Ánh nắng rực rỡ xuyên qua lớp cửa kính mờ sương, chiếu thẳng lên mảnh xương trắng lóa.
Bỗng chốc, mảnh xương lặng lẽ tan thành tro bụi, bay mờ mịt giữa không trung, tập hợp thành một hình vẽ kỳ ảo…
Một cô gái, tay chống nạnh, cố làm ra vẻ hung dữ, một tay cầm chiếc giẻ lau bám đầy bụi bặm, cong môi mắng mỏ:
– Cái con người kia, lúc không có mặt em, ít nhiều gì thì anh cũng phải lau qua cái bàn chứ! Bụi sắp lút cả người rồi đây này!
Trong cơn váng vất vô cùng tận, Phương Nhạc nằm lăn ra đất như một kẻ chết rồi. Những trang nhật ký trong tay, bị vo chặt thành một nắm…
Tam Trì gửi tin nhắn tới, nói rằng tuần sau sẽ quay về.
Phán Phán cầm điện thoại trong tay, sung sướng đến nhảy cẫng lên. Tam Trì rời thành phố Vong Xuyên tới Thâm Quyến đã được hai năm. Vào tuần thứ hai sau khi anh ta đeo chuỗi vòng tay bằng đá đen, đã kiếm được chức quản lý trong công ty chi nhánh của một tập đoàn xuyên quốc gia, nhưng yêu cầu phải điều chuyển tới Thâm Quyến. Một ngày trước khi lên đường, Tam Trì hẹn với Phán Phán, đợi anh ta gắng gỏi làm ăn bên ngoài vài năm, kiếm đủ tiền rồi sẽ quay về thành phố Vong Xuyên mở một công ty nhỏ, sau đó cưới cô.
Phán Phán ôm chầm lấy anh ta, cố kìm nước mắt bảo anh cứ yên tâm làm việc, cô sẽ ở đây đợi anh, chờ đợi cuộc sống hạnh phúc mà cô luôn kỳ vọng. Nhưng điều khiền cô vui nhất không phải là những việc này, mà là cô nhìn thấy trên khuôn mặt Tam Trì cuối cùng đã xuất hiện nụ cười tự tin, một vẻ phấn chấn từ trong lan tỏa ra ngoài, so với trước đây, tựa biến thành một con người khác hẳn.
Tam Trì đi rồi, hồi đầu lúc nào cũng không quên gọi điện hỏi han an ủi Phán Phán, nhưng về sau, anh ta nói công việc ngày càng bận rộn, từ một ngày gọi một cuộc điện thoại giảm xuống thành một tuần một lần, cuối cùng là mấy tháng liền chưa chắc đã có chút tăm hơi.
Phán Phán chưa bao giờ giận anh ta vì những chuyện này. Cho dù điện thoại của cô tần suất đổ chuông ngày càng thấp, nhưng cô vẫn giữ thói quen không tắt điện thoại, âm thầm gặm nhấm nỗi khổ sở của nhớ nhung mà mất ngủ suốt đêm dài. Khi giọng điệu của Tam Trì ngày càng trở nên khó chịu, nói rằng anh bận rộn tới mức nào, cô rất hiếm khi chủ động liên lạc với anh. Lúc bận rộn, chẳng ai muốn bị làm phiền. Phán Phán tuy cảm thấy hơi hơi buồn bã, nhưng vẫn cứ thuyết phục bản thân phải thông cảm cho anh.
Trong thời gian anh ta đi làm xa, bản thân Phán Phán sống rất khó khăn, thậm chí tới mức xui xẻo triền miên, động đâu hỏng đó. Ngẫu nhiên đi qua một tòa nhà, cũng bị đồ vật linh tinh trên cao rơi trúng đầu. Số lần phải nhập viện vì bị thương hoặc ngộ độc thực phẩm nhiều không đểm xuể. Cũng may, cô luôn biết cách tự an ủi mình, nghĩ rằng cứ cắn răng chịu đựng là được, đợi Tam Trì trở về, mọi thứ sẽ ổn.
Đã chờ đợi suốt hai năm, đã khổ sở suốt hai năm, cuối cùng anh ấy đã sắp trở về, anh ấy vẫn còn nhớ tới lời hứa năm xưa.
Phán Phán vui tươi như một chú bướm, lật tìm bộ đồ đẹp nhất trong tủ quần áo thay ra, hớn hở quay qua quay lại trước gương mấy vòng.
Cô trang điểm ăn vận hoàn toàn mới mẻ, hào hứng đi ra khỏi nhà, tới nhà hàng Sao Băng mà anh ta đã hẹn.
Trên đường đi, cô chỉ chăm chăm nghĩ xem, không biết anh ấy có bị đen đi không, có gầy đi không, ánh mắt có còn dịu dàng như trước không.
Đứng trên con phố không hề đông đúc, Phán Phán kiên nhẫn đợi đèn xanh bật sáng, mới bước lên vạch kẻ đường dành cho người đi bộ.
Tại chỗ ngoặt, đột nhiên vọt ra một chiếc minibus cũ nát, lao như điên vào làn đường dành cho người đi bộ.
Người vẫy tay với Phán Phán, không phải là tương lai, mà là tử thần.
Bầu trời trong xanh, máu tươi bắn vọt, và những khuôn mặt đang dần dần tụ lại, là cảnh tượng cuối cùng Phán Phán nhìn thấy trên cõi đời này.
Đứng trước toàn nhà cũ kỹ ở ngoại ô thành phố, nhìn hai chữ “giải tỏa” to đùng viết bên ngoài tường bao, Phương Nhạc băn khoăn không biết mình có nhầm địa chỉ không.
Lên tới tầng sáu, anh ấn chuông cửa nhà số 12. Con heo màu hồng đeo lục lạc treo trên tay nắm cửa, cuối cùng cũng đã giúp anh xác nhận rằng mình không nhầm nhà. Cô gái ấy lúc nào cũng thích treo những con búp bê bé xíu kiểu này lên túi xách hoặc điện thoại, đặc biệt là con heo hồng là thứ cô thích nhất. Cô từng ương bướng đòi đeo lên điện thoại của Phương Nhạc, nhưng đã bị anh dứt khoát từ chối.
Nghĩ tới những chuyện xưa cũ đó, trên khuôn mặt đã lâu không cười của Phương Nhạc, lại bất giác thoáng qua một nụ cười.
Cửa mở, nhưng đứng sau cánh cửa không phải là La Ảnh, mà là một cô gái trẻ mặc áo đen quần đen, với mái tóc uốn quăn chảy dài, có đôi mắt to giống như La Ảnh, chỉ là trong mắt cô, không có vẻ nồng nhiệt như La Ảnh, mà lạnh lẽo như phủ dưới một lớp băng mỏng, im lặng nhìn thẳng vào anh.
– Chắc anh là Phương Nhạc? – Cô gái lên tiếng trước, nhã nhặn nhường đường cho anh – Vào đi, La Ảnh đã đợi anh rất lâu rồi!
Phương Nhạc cảm thấy hơi băn khoăn. Tuy anh chưa bao giờ tới nhà La Ảnh, nhưng anh biết cô sống một mình, còn bà ngoại cô bị bại liệt, luôn ở trung tâm phục hồi sức khỏe dành cho người già. Cô gái kia là ai, lẽ nào là bạn ở chung nhà với La Ảnh?
Bước vào trong nhà, Phương Nhạc nhìn thấy đồ đạc và sàn nhà phủ đầy bụi bặm, trong lòng anh bỗng thấy dấy lên một cảm giác lạ lùng.
– La Ảnh, cô ấy… – Anh nghi hoặc nhìn cô gái áo đen. Theo lẽ thường, một căn phòng thế này, vừa nhìn đã biết lâu rồi không có người ở. Mặc dù anh đã nhìn thấy bức ảnh chụp chung hiếm hoi của mình với La Ảnh đặt ngay ngắn ở vị trí bắt mắt nhất trên kệ ti vi, nhưng anh vẫn không dám khẳng định đây có đúng là nhà của La Ảnh hay không.
– Cô ấy ở trong phòng! – Cô gái áo đen chỉ vào căn phòng duy nhất, trên tay nắm cửa cánh cửa khép hờ còn treo một con heo màu hồng.
Phương Nhạc buông hành lý trong tay xuống, bước tới trước cửa phòng, thận trọng đẩy cửa ra.
Trong phòng tối tăm hơn nhiều so với bên ngoài, vì rèm cửa đều buông xuống, lại còn cố ý dém kỹ tới mức không có lấy một khe hở.
Chỉ có một màn hình máy tính đang bật, sáng lòe lòe trên mặt bàn dưới cửa sổ.
Căn phòng không rộng, Phương Nhạc không nhìn thấy La Ảnh bên trong.
Đang định hỏi cô gái áo đen, đèn trong phòng thình lình bật sáng.
Đến khi kịp thích ứng với ánh sáng đột ngột, Phương Nhạc nhìn vào phía trước màn hình máy tính, bỗng giật nảy mình kinh hãi…
Trên con chuột máy tính đặt trước màn hình, một bàn tay trắng hếu, hay nói chính xác hơn, là một khối xương bàn tay chỉ còn sót lại một nửa ngón tay cái, những ngón khác đều đã đứt lìa không thấy đâu nữa, đang đặt lên con chuột có phần khó nhọc, không hề có một ngoại lực nào nâng đỡ, nhưng vẫn chầm chậm dịch chuyển, hệt như là đang sống.
Phương Nhạc loạng choạng lùi lại, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
– Đó chính là La Ảnh! – Cô gái áo đen khoanh tay trước ngực, đứng bên cạnh Phương Nhạc, sắc mặt lạnh băng.
– Cô… cô nói gì? – Toàn thân Phương Nhạc run lên lẩy bẩy. Đó chỉ là một đống xương trắng, làm sao có thể là La Ảnh? Anh ngẩng đầu nhìn cô gái thân hình mảnh mai, thái độ trầm tĩnh bên cạnh – Cô… cô là ai?
– Bạn bè đều gọi tôi là Sa La. – Cô gái ngồi xuống mép giường bên cạnh, cười mà như không cười, nhìn Phương Nhạc – Anh có tin trên đời này có yêu quái không? Nếu tôi nói với anh, tôi là một yêu cây đã sống cả ngàn năm, lãng du trong thế giới con người, tìm kiếm những người, những chuyện mà tôi thấy hứng thú để viết truyện bán kiếm chút tiền tiêu vặt, rồi một ngày nào đó vô tình làm hàng xóm với người yêu của anh, anh có tin không?
Yêu quái… Trong tiềm thức, Phương Nhạc muốn nói với mình rằng, chuyện này thực quá hoang đường, nhưng những gì đang nhìn thấy trước mắt, lại tuyệt đối không thể giải thích bằng lý lẽ thông thường… Đầu óc anh hỗn loạn chưa từng có.
– Chuyện này rốt cuộc là thế nào! – Sau một hồi im lặng, cuối cùng, Phương Nhạc gào lên điên dại – La Ảnh đâu? Cô ấy đi đâu rồi?
Cô gái thu lại nụ cười mơ hồ, quay về với vẻ lãnh đạm lúc trước.
– Mảnh xương gãy trước mắt anh, chính là dấu tích cuối cùng của La Ảnh còn sót lại trên cõi đời này. – Cô ta lạnh lùng đáp – La Ảnh từng nói với tôi rằng, cô ấy có một miếng ngọc Phật gia truyền, từ khi cô ấy còn nằm nôi, có một vị cao tăng từng căn dặn người nhà cô ấy rằng, trong cuộc đời của cô ấy có một kiếp nạn sinh tử, nhất định phải đeo miếng ngọc Phật này bên người cho tới khi hai mươi lăm tuổi mới được gỡ xuống, nếu không sẽ gặp đại họa. Thế nhưng, khi cô ấy trở về sau khi tới chỗ anh lần đầu tiên, tôi đã không nhìn thấy miếng ngọc Phật trên cổ cô ấy nữa. Ha ha…
Ngọc Phật… Miếng ngọc Phật đã phai màu chỉ trong một đêm ấy… Phương Nhạc lắp bắp, lời nói cũng trở nên hỗn loạn:
– Đại họa… nghĩa là gì?
– Trong một đêm tháng trước, anh còn nhớ trận mưa khủng khiếp ấy không? – Cô gái áo đen chậm rãi nói – Trên thế gian có loài yêu quái tên là Hợp Khẩu, mặt người mình lợn, ẩn náu dưới đất, không thích ánh mặt trời, ăn thịt người để sống, cứ hai mươi năm lại xuất hiện tìm kiếm thức ăn. Mỗi khi loài vật này hiện thân, ắt gây mưa lớn.
Trong cơn hãi hùng, Phương Nhạc nghe mà lùng bùng không hiểu, lập cập hỏi:
– Chuyện này… có liên quan gì đến La Ảnh?
– Hợp Khẩu tuy hung hãn, nhưng dù sao cũng là tà vật. Vị cao tăng kia có duyên với La Ảnh, biết được rằng kiếp nạn sinh tử trong số mệnh của cô ấy có liên quan tới giống yêu này, chỉ có ngọc Phật mới có thể giúp cô ngăn chặn kiếp số. – Khuôn mặt cô gái lộ vẻ tiếc thương – Chỉ tiếc rằng cô ấy đã tặng lá bùa cứu mạng ấy cho anh. Hận một nỗi, đêm đó tôi không ở đây, nếu không, cô gái này đã không đến nỗi… – Cặp mày liễu của cô hơi chau lại, đôi môi khẽ mím, dồn ép một chút buồn thương quay trở lại.
Yêu quái ăn thịt người, miếng ngọc bị phai màu, kiếp nạn sinh tử… Cái đêm mưa giống như một cơn ác mộng ấy bỗng hiện về mồn một trước mắt Phương Nhạc. Tiếng động quái đản bên tai, hơi nóng kỳ lạ tỏa ra trên ngực, những dấu chân dị hợm trong phòng, tất cả, tất cả đều đang chứng minh với anh một câu chuyện hoang đường nhất nhưng cũng chân thực nhất.
– Nếu La Ảnh không vì một câu nói vu vơ của anh mà tặng anh miếng ngọc Phật, thì người bị Hợp Khẩu ăn thịt, đáng lẽ là anh. – Cô gái áo đen lạnh lùng liếc xéo khuôn mặt trắng bệch của Phương Nhạc – Tất cả mọi việc xảy ra đêm hôm ấy, có lẽ anh đã biết rằng không phải là cơn ác mộng. Nếu anh có đọc số báo địa phương nơi anh ở ra vào ba ngày sau đó, chắc hẳn sẽ biết trong đêm mưa ấy, ở khu phố gần nhà anh có một gia đình ba người đã mất tích một cách khó hiểu. Ngoài ra, nếu anh tập hợp tin tức của các nơi trên thế giới trong ngày hôm đó, sẽ phát hiện ra rằng, người bị mất tích một cách khó hiểu vào đêm hôm ấy tuyệt đối không chỉ có gia đình ba người kia. Số lượng của Hợp Khẩu không nhiều, nhưng dưới mỗi mảnh đất nơi chúng ta đang sống, đều có dấu tích của chúng. Chúng phân chia lãnh thổ theo tập quán riêng của chúng, một khi thời cơ chín muồi, liền nhất tề hành động. Anh thật may mắn, ngọc Phật đã dốc toàn lực xua đuổi con Hợp Khẩu hung hãn ấy, nên mới mất màu sắc ban đầu. Còn ở nơi La Ảnh sống, cũng có Hợp Khẩu đang ẩn náu rình thời cơ. Thế nhưng, cô ấy đã dùng sinh mạng của mình đổi lại sinh mạng cho anh, mà để mất đi thân xác có linh hồn, chỉ còn sót lại một mảnh xương trắng không màu sắc.
– Cô… tại sao cô lại biết được chuyện của chúng tôi… Cô… – Lồng ngực Phương Nhạc phập phồng dữ dội, kinh hoàng nhìn cô gái thần thái ung dung, mang vẻ điềm tĩnh của thiên thần, nhưng lại tiềm tàng nét tàn khốc của ác quỷ.
Cô gái áo đen nhếch mép, cười khẽ:
– Tôi đã nói tôi là một yêu cây ngàn năm. Chuyện gì tôi muốn biết, chắc chắn sẽ biết được. Con người bình thường, đối với tôi, chẳng có gì là bí mật!
Nói rồi, cô ta đứng lên, bước tới trước bàn, nhìn vào mảnh xương bàn tay đang úp lên con chuột dịch chuyển trong vô thức với một vẻ hơi thẫn thờ, rồi điềm đạm nói:
– Khi tôi về tới nơi, La Ảnh đã không còn nữa. Trong phòng, chỉ sót lại một mảnh xương bàn tay không còn nguyên vẹn.
Cô ta không nhìn Phương Nhạc thêm lần nào nữa, cứ tự nói một mình:
– Ngay lập tức, tôi phát hiện ra, mảnh xương bàn tay, vẫn còn sống. Tôi quan sát nó dùng đốt xương ngón tay duy nhất còn lại bật máy vi tính, sau đó cứ mãi đặt trên con chuột, khiến cho nick MSN lại bật sáng vào sớm ngày hôm ấy. Suốt một tháng nay, tôi luôn ở lại đây, nhìn xem mảnh xương kia rốt cuộc muốn làm gì…
Những lời của cô khiến Phương Nhạc đờ ra tại chỗ như hóa đá.
– Một mảnh xương trắng đang nghịch máy tính, ha ha. Có lẽ trong suy nghĩ của người ngoài, việc này thật quá ư hài hước. – Cô ta quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt đờ đẫn của Phương Nhạc – Rất lâu về trước, vào buổi tối, thi thoảng tôi lại sang nhà La Ảnh tìm cô ấy trò chuyện, phát hiện ra cô ấy thường rất muộn vẫn chưa ngủ, luôn bật MSN, nhưng lại không thấy có ai trò chuyện với cô ấy. Tôi hỏi thì cô nói rằng, cô sợ nhất là anh ấy muốn tìm mình nói chuyện, cô ấy lại không có mặt, cô sợ nhất là anh ấy có tâm sự mà không thể giải tỏa được, nên lúc nào cũng để nick của mình bật sáng. Như vậy, nếu anh ấy muốn tìm người tâm sự, sẽ ngay lập tức tìm được cô ấy. Tôi từng thấy cô gái vụng về này đi đường bất cẩn ngã đến sứt sát khắp người, vẫn ngồi lì trước máy tính suốt ba ngày, giúp người yêu cô sửa cái bản kế hoạch gì đó… Tôi cũng từng ăn đồ ăn cô ấy nấu, không ngon chút nào. Cô ấy ngại ngùng nói rằng, cô đang tập nấu nướng, đợi sau này khi thực sự chung sống với người yêu, sẽ nuôi cho anh ấy béo tròn.
– Cô… Cô ấy… – Môi Phương Nhạc đã không còn huyết sắc. Anh lúc này, tới cả một từ trọn vẹn cũng không thốt nổi.
– Tôi từng hỏi một người bạn, anh ta nói rằng, tình sâu nghĩa nặng, xương khô cũng có sự sống. – Cô gái áo đen thở dài buồn bã – Bây giờ, chắc anh đã hiểu, tại sao trong thời gian đó, “La Ảnh” khi chat với anh chỉ biết gửi một vài biểu tượng? Không phải là “chỉ biết”, mà là “chỉ có thể”. Nó chỉ là một mảnh xương tàn có mang theo sự sống của La Ảnh, không thể nào gõ chữ trên bàn phím, chỉ có thể dùng cách thức đơn giản nhất, máy móc nhất, là dùng chuột click vào biểu tượng để gửi cho anh, ít nhất cũng để anh biết rằng, cô ấy vẫn ở bên anh. – Nói đến đây, cô gái dừng lại một chốc – Bảo anh tới đây, là ý của tôi. Là nhân vật nam chính trong toàn bộ câu chuyện, anh có quyền được biết. Nếu cứ để mảnh xương sống này tiếp tục mãi như vậy, niềm lưu luyến đó sẽ khiến cho La Ảnh không thể luân hồi, tôi phải giúp cô ấy.
Cô gái áo đen bước tới trước mặt Phương Nhạc, giơ ngón tay ra, vạch một đường vòng cung trong không khí.
Vô số trang giấy lả tả chao xuống từ trong không trung, giống như trận mưa tuyết mùa đông năm ngoái.
– Nhật ký của La Ảnh, cũng nên giao lại cho anh, coi như là di vật. Bà ngoại cô ấy, tôi sẽ chăm sóc. – Giọng nói của cô gái áo đen bình thản như đang đọc một lời thoại thông thường nhất.
Nói xong, cô ta cất bước đi ra ngoài cửa. Được hai bước, cô xoay nghiêng mặt qua, nói:
– Chuyện tình cảm của con người các anh, tôi vốn không thích can thiệp. Nhưng tôi vẫn muốn nói với anh rằng, có lẽ anh cảm thấy những thứ mà cô ấy có thể mang lại cho anh quá ít ỏi, quá nhỏ bé, tới cả mảnh ngọc Phật cứu mạng kia, cuối cùng cũng bị anh nhét bừa vào ngăn kéo. Một kẻ như anh, phải làm thế nào mới hiểu được rằng, thứ cô ấy cho anh, là toàn bộ những gì cô ấy có thể cho đi.
Giọng nói của cô gái áo đen rất êm ái, giống như chiếc chuông gió tinh xảo nhất đang ngân nga trong gió nhẹ. Thế nhưng, cái vẻ lạnh lẽo đi liền trong đó, giống như một lưỡi dao mỏng nhất, cũng sắc bén nhất, cứa vào tận trong mạch máu của Phương Nhạc.
Một làn khói mỏng bốc lên, hình bóng cô gái áo đen nhạt dần trong không gian mờ mịt.
Hồn phách của Phương Nhạc dường như đã tách rời khỏi thể xác. Anh mấp máy đôi môi, đưa bàn tay run rẩy nhặt lấy từng trang nhật ký trước mắt…
“Tháng sau là sinh nhật của anh ấy, nhất định phải nhớ mua bánh kem. Nghe anh ấy kể rằng, đã rất lâu rồi không có ai tổ chức sinh nhật cho anh ấy, mình thấy buồn.”
“Mẹ ơi, đau quá đi mất! Cái thằng cha mắt đui chết tiệt! Hại mình ngã đến thương tích đầy mình! Nhưng mà vẫn may, cuối cùng cũng sửa xong toàn bộ những thứ anh ấy cần trước thời hạn! Ngày mai còn phải tới bệnh viện nữa chứ… Mình muốn khóc quá!”
“Anh ấy là người tốt, mình luôn tin tưởng như vậy. Không được suy nghĩ lung tung, ngủ thôi!”
“Anh yêu, đêm qua em nằm mơ thấy chúng mình cưới nhau đấy. Ha ha, em chỉ mong đừng có thức dậy nhanh quá như thế, áo cưới thật là đẹp! Hôm nay anh bảo anh rất bận, nên em không kể cho anh nghe, he he.”
Cổ họng Phương Nhạc, giống như bị xương cá chặn cứng.
Đúng lúc đó, một cơn gió kỳ lạ cuốn qua trên đầu anh, tấm rèm cửa đang khép kín mít, bỗng nhiên bị hất tung lên.
Ánh nắng rực rỡ xuyên qua lớp cửa kính mờ sương, chiếu thẳng lên mảnh xương trắng lóa.
Bỗng chốc, mảnh xương lặng lẽ tan thành tro bụi, bay mờ mịt giữa không trung, tập hợp thành một hình vẽ kỳ ảo…
Một cô gái, tay chống nạnh, cố làm ra vẻ hung dữ, một tay cầm chiếc giẻ lau bám đầy bụi bặm, cong môi mắng mỏ:
– Cái con người kia, lúc không có mặt em, ít nhiều gì thì anh cũng phải lau qua cái bàn chứ! Bụi sắp lút cả người rồi đây này!
Trong cơn váng vất vô cùng tận, Phương Nhạc nằm lăn ra đất như một kẻ chết rồi. Những trang nhật ký trong tay, bị vo chặt thành một nắm…
Tam Trì gửi tin nhắn tới, nói rằng tuần sau sẽ quay về.
Phán Phán cầm điện thoại trong tay, sung sướng đến nhảy cẫng lên. Tam Trì rời thành phố Vong Xuyên tới Thâm Quyến đã được hai năm. Vào tuần thứ hai sau khi anh ta đeo chuỗi vòng tay bằng đá đen, đã kiếm được chức quản lý trong công ty chi nhánh của một tập đoàn xuyên quốc gia, nhưng yêu cầu phải điều chuyển tới Thâm Quyến. Một ngày trước khi lên đường, Tam Trì hẹn với Phán Phán, đợi anh ta gắng gỏi làm ăn bên ngoài vài năm, kiếm đủ tiền rồi sẽ quay về thành phố Vong Xuyên mở một công ty nhỏ, sau đó cưới cô.
Phán Phán ôm chầm lấy anh ta, cố kìm nước mắt bảo anh cứ yên tâm làm việc, cô sẽ ở đây đợi anh, chờ đợi cuộc sống hạnh phúc mà cô luôn kỳ vọng. Nhưng điều khiền cô vui nhất không phải là những việc này, mà là cô nhìn thấy trên khuôn mặt Tam Trì cuối cùng đã xuất hiện nụ cười tự tin, một vẻ phấn chấn từ trong lan tỏa ra ngoài, so với trước đây, tựa biến thành một con người khác hẳn.
Tam Trì đi rồi, hồi đầu lúc nào cũng không quên gọi điện hỏi han an ủi Phán Phán, nhưng về sau, anh ta nói công việc ngày càng bận rộn, từ một ngày gọi một cuộc điện thoại giảm xuống thành một tuần một lần, cuối cùng là mấy tháng liền chưa chắc đã có chút tăm hơi.
Phán Phán chưa bao giờ giận anh ta vì những chuyện này. Cho dù điện thoại của cô tần suất đổ chuông ngày càng thấp, nhưng cô vẫn giữ thói quen không tắt điện thoại, âm thầm gặm nhấm nỗi khổ sở của nhớ nhung mà mất ngủ suốt đêm dài. Khi giọng điệu của Tam Trì ngày càng trở nên khó chịu, nói rằng anh bận rộn tới mức nào, cô rất hiếm khi chủ động liên lạc với anh. Lúc bận rộn, chẳng ai muốn bị làm phiền. Phán Phán tuy cảm thấy hơi hơi buồn bã, nhưng vẫn cứ thuyết phục bản thân phải thông cảm cho anh.
Trong thời gian anh ta đi làm xa, bản thân Phán Phán sống rất khó khăn, thậm chí tới mức xui xẻo triền miên, động đâu hỏng đó. Ngẫu nhiên đi qua một tòa nhà, cũng bị đồ vật linh tinh trên cao rơi trúng đầu. Số lần phải nhập viện vì bị thương hoặc ngộ độc thực phẩm nhiều không đểm xuể. Cũng may, cô luôn biết cách tự an ủi mình, nghĩ rằng cứ cắn răng chịu đựng là được, đợi Tam Trì trở về, mọi thứ sẽ ổn.
Đã chờ đợi suốt hai năm, đã khổ sở suốt hai năm, cuối cùng anh ấy đã sắp trở về, anh ấy vẫn còn nhớ tới lời hứa năm xưa.
Phán Phán vui tươi như một chú bướm, lật tìm bộ đồ đẹp nhất trong tủ quần áo thay ra, hớn hở quay qua quay lại trước gương mấy vòng.
Cô trang điểm ăn vận hoàn toàn mới mẻ, hào hứng đi ra khỏi nhà, tới nhà hàng Sao Băng mà anh ta đã hẹn.
Trên đường đi, cô chỉ chăm chăm nghĩ xem, không biết anh ấy có bị đen đi không, có gầy đi không, ánh mắt có còn dịu dàng như trước không.
Đứng trên con phố không hề đông đúc, Phán Phán kiên nhẫn đợi đèn xanh bật sáng, mới bước lên vạch kẻ đường dành cho người đi bộ.
Tại chỗ ngoặt, đột nhiên vọt ra một chiếc minibus cũ nát, lao như điên vào làn đường dành cho người đi bộ.
Người vẫy tay với Phán Phán, không phải là tương lai, mà là tử thần.
Bầu trời trong xanh, máu tươi bắn vọt, và những khuôn mặt đang dần dần tụ lại, là cảnh tượng cuối cùng Phán Phán nhìn thấy trên cõi đời này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook