Câu Chuyện Phù Sinh
Quyển 16 - Chương 4

Một tiếng đồng hồ trôi qua, đội quân chi viện mà hai viên cảnh sát đang chờ đợi vẫn chưa tới. Sau khi hoàn thành những công việc cơ bản như ghi chép, lấy lời khai, họ đứng canh ở trước cửa, sắc mặt nghiêm nghị. Là những cảnh sát quèn quanh năm làm việc ở cái nơi hẻo lánh này, cơ hội tiếp xúc với bỏng ngô và khoai tây chiên thường xuyên hơn rất nhiều so với thi thể, nên ngoài việc chờ đợi chi viện, thì bảo vệ hiện trường vụ án là nhiệm vụ duy nhất của họ.

Đám đông đã giải tán gần hết, người có nhà đều đã về nhà, mấy vị khách Mỹ, cũng là đám khách trọ duy nhất trong khách sạn này ngoài vợ chồng Tư Đồ, đã lên gác trở về phòng. Chung Húc và Tư Đồ Nguyệt Ba giúp Kính dìu ông chủ đang đau khổ cùng cực về phòng nghỉ ngơi, rồi an ủi Kính một hồi, sau đó mới quay về phòng.

Bước từ phòng của họ ra, đi ngang qua cánh cửa nách, Chung Húc liếc nhìn hai vị thần giữ cửa một cái, trong lòng âm thầm tính toán.

Trở về phòng, Chung Húc vội vàng lôi ra một chiếc cặp da màu đen nhỏ xinh từ trong cả núi hành lý, lấy từ bên trong ra hai chiếc bút lông và một vật có hình thù giống như bảng pha màu, rồi lại móc từ ngăn giữa ra một xấp giấy màu đỏ gấp thành hình vuông cạnh dài ba tấc, sau đó mang những thứ này tới trước bàn trang điểm, ngồi xuống, mở bảng pha màu, để lộ ra hai ngăn nhỏ hình vuông, bên trong lần lượt đựng phẩm màu vàng kim và màu đen. Cầm bút lên, cô không chút do dự chấm đẫm ngòi bút vào ngăn màu đen, rồi cúi đầu vẽ loằng ngoằng lên tờ giấy đỏ. Vẽ xong mấy tờ màu đen, cô lại đổi bút chấm sang màu vàng, tiếp tục vẽ.

Tư Đồ Nguyệt Ba ngồi ở mép giường, hết sức nhẫn nại nhìn cô vợ đang đắm chìm trong “công việc”. Đoán chừng cô đã sắp làm xong, anh hỏi:

– Này em, phòng ốc nơi này phần lớn làm bằng gỗ, rất dễ bị thiêu cháy. Những sản phẩm mà em vừa chế tạo ra có mức độ phá hủy cấp mấy?

Chung Húc dừng bút, hài lòng cầm lên nắm bùa gia truyền vừa mới viết, quay lại nhìn chồng, mỉm cười tự tin:

– Anh yên tâm đi, bây giờ em chỉ muốn tìm một phương pháp có thể đi xuống tầng hầm mà không bị người ta phát hiện ra mà thôi. Cho dù hung thủ mà em tìm được có ở ngay trong khách sạn, thì em cũng sẽ cẩn thận ứng phó, không đến nỗi thiêu hủy cả một công trình kiến trúc đẹp đẽ thế này đâu. – Cuối cùng, cô không quên lườm anh một cái – Vợ anh chứ có phải là cái máy ủi biến thành đâu!

– Nhắc nhở trước vẫn tốt hơn, em cũng chẳng phải là chưa có tiền án… – Nhớ lại trước đây, để hàng phục một ác ma, cô vợ dữ dằn của Tư Đồ Nguyệt Ba đã khiến toàn bộ trụ sở chính công ty anh thành một đống đổ nát hoang tàn, thảm hại đến không dám nhìn, Tư Đồ Nguyệt Ba không nhịn nổi mà lụng bụng một câu, sau đó nghiêm mặt hỏi – Nói thử xem, em dự định làm thế nào để tránh khỏi tai mắt của hai tay cảnh sát kia? Có cần anh giúp không?

Cầm hai tờ giấy màu đỏ vẽ kín bùa chú màu đen lên, Chung Húc nhướng đôi mày thanh tú, nói:

– Bùa mê hồn!

– Sản phẩm mới đây! Hình như chưa thấy em dùng bao giờ. – Tư Đồ Nguyệt Ba gãi gãi chớp mũi, thầm tưởng tượng hai lá bùa này sẽ mang lại uy lực ra sao.

Chung Húc thu lá bùa lại, bước tới bên cạnh anh, nói:

– Em cũng chẳng muốn gây tổn thương tới hai viên cảnh sát kia, dùng bùa mê hồn dù sao cũng êm ái hơn nhiều so với việc cho họ hai đấm. Nhưng lát nữa, đúng là phải cần đến anh giúp đỡ, em mới dễ ra tay.

– Không thành vấn đề. Chỉ cần không chơi trò bạo lực, không ảnh hưởng hình tượng là được. – Tư Đồ Nguyệt Ba cười gian xảo.

– Anh vẫn còn tâm trí để châm chọc em à? – Chung Húc khẽ đấm cho anh một cái, rồi bất chợt sực nhớ ra điều gì, liền hỏi – Vừa rồi mấy người đứng xem cứ xì xà xì xồ cái gì thế? Em thấy sắc mặt họ có vẻ khác thường.

Tư Đồ Nguyệt Ba ngẫm nghĩ một lát rồi đáp:

– Bọn họ nói, biệt thự lại xuất hiện rồi, tu viện đã không giam giữ nổi thái tử và Mary nữa. Bọn họ lại bắt đầu báo thù rồi. Ừm, đại khái là như vậy, không đầu không cuối, không biết có ý gì.

– Thái tử? Mary? Biệt thự? – Chung Húc nhặt ra vài từ khóa then chốt, rồi vỗ tay đánh đét, kêu lên – Đúng rồi, chẳng phải ban ngày anh từng kể với em, là người kế thừa của vương triều gì gì đó có xây dựng một tòa biệt thự đi săn ở làng Meyerling?

– Đúng vậy! – Tư Đồ Nguyệt Ba nói – Đó là con trai duy nhất của hoàng đế Franz Josef, thái tử Rudolph, cũng chính là con trai của công chúa Sissi nổi tiếng. – Nói rồi, đôi mày của anh chau tít lại – Nói đến đây, anh lại nhớ tới một câu chuyện có chút liên quan tới người này, và còn cả… Mary.

– Khoan đã! – Chung Húc ngắt lời chồng, kéo tay anh đứng dậy – Tạm thời gác câu chuyện lại! Chúng ta phải xuống tầng hầm xem xét thi thể của Sabrina trước khi lực lượng chi viện của cảnh sát kịp tới nơi.

Nói xong, hai vợ chồng rón rén đi ra khỏi phòng, bước xuống cầu thang, nép vào một góc kín đáo tại chỗ ngoặt, quan sát hai cảnh sát đang thực thi nhiệm vụ ở phía đối diện. Sau khi xác nhận xung quanh không còn người nào khác, Chung Húc bèn ghé tai Tư Đồ Nguyệt Ba thì thầm một hồi.

Chỉnh lại quần áo, Tư Đồ Nguyệt Ba điềm nhiên bước về phía hai viên cảnh sát đang nhìn mình chòng chọc đầy cảnh giác, phô ra một nụ cười vô hại:

– Hai anh cảnh sát, vừa rồi, khi tôi đưa ông chủ về phòng, ông ấy đột nhiên nhớ ra một vài manh mối có thể có ích cho việc điều tra, nên tôi đến đây để nói lại với hai anh.

Hai viên cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, rồi một người hỏi:

– Manh mối gì?

– Ồ… Là thế này… Buổi chiều bà Sabrina… – Tư Đồ Nguyệt Ba bước tới trước mặt họ, vừa kể lể như thật, vừa kín đáo dịch chuyển vị trí của mình. Hai viên cảnh sát rất tự nhiên nhìn theo anh mà quay lưng lại.

– Buổi chiều nạn nhân làm sao? – Một cảnh sát tính khí nóng nảy, thấy anh mãi không chịu nói tiếp, thì nôn nóng hỏi. Hai anh chàng cao lớn bị Tư Đồ Nguyệt Ba phân tán sức chú ý đã không phát hiện ra có một bóng đen đang lướt đến sau lưng họ còn nhẹ nhàng hơn cả con mèo.

“Đét đét” hai tiếng, sau gáy hai viên cảnh sát cùng lúc được dán lên hai đạo bùa giấy đỏ chữ đen, hai luồng khí vô hình dập dờn tỏa lên, chớp mắt đã lặn vào trong cơ thể hai người. Chỉ thấy con mắt của hai người này nhanh chóng chuyển từ màu xanh sang màu xám đục vô hồn, giống như bị phủ lên một lớp bụi lâu năm, cả cơ thể như bị đông cứng, không thể cử động.

Nụ cười đắc ý của Chung Húc ló ra từ sau lưng họ, ngón trỏ khẽ ấn nhẹ vào chính giữa lá bùa, quát lên một tiếng:

– Ngủ!

Cặp mắt của hai viên cảnh sát lập tức sập ngay xuống, cơ thể đổ đánh huỵch xuống sàn nhà, ý thức hoàn toàn biến mất. Cô phủi tay, kéo Tư Đồ Nguyệt Ba chạy vào trong cánh cửa nách mà họ đang canh giữ.

Bước xuống cầu thang lờ mờ ánh đèn, Tư Đồ Nguyệt Ba lo lắng hỏi:

– Này em, họ sẽ không sao chứ?

– Hai đạo bùa chú đó sẽ chỉ khiến họ ngủ mê mệt mười lăm phút thôi, sau khi tỉnh lại sẽ không còn nhớ gì hết, bao gồm cả việc từng gặp chúng ta. – Chung Húc vỗ ngực bảo anh chồng hãy tuyệt đối yên tâm, uy lực bùa chú mà cô hạ vào hai đạo bùa này mới chỉ là non nửa thành công lực mà thôi. Nếu để cô vận hết mười thành công lực, thì hai gã này e rằng một năm nữa cũng chưa tỉnh lại.

Đồ đạc trong tầng hầm sơ sài và có phần lộn xộn. Hai tủ rượu xếp đầy rượu vang dựa sát vào bờ tường, vài thùng rượu bằng gỗ đã rất cũ kỹ đổ nghiêng bên cạnh, còn lại là những món đồ tạp nhạp vứt bừa bãi.

Bà Sabrina nằm ngửa ngay bên dưới tủ rượu, bên cạnh là một chai rượu vang vỡ tan tành, cổ chai rượu vẫn nắm chặt trong tay.

Gượng kìm nén nỗi đau buồn trong lòng, Chung Húc rảo bước lại gần, quan sát tỉ mỉ thi thể của Sabrina, bộ dạng giống hệt như một bác sĩ pháp y chuyên nghiệp nhất. Điểm khác biệt duy nhất là cô chẳng hề dùng đến bất cứ dụng cụ gì, chỉ khép hờ mắt lại, tập trung tinh thần quỳ xuống bên cạnh thi thể, chuyên chú như đang cầu nguyện.

Rất nhanh, Chung Húc mở mắt ra, chỉ nói một câu:

– Khí của yêu ma!

– Ý em là bà Sabrina bị… – Tư Đồ Nguyệt Ba thoáng kinh ngạc.

– Tà khí bao phủ trên người bà ấy vẫn còn rất mới. – Chung Húc ngẩng lên, chau mày nói – Còn nữa, anh hãy nhìn bà ấy mà xem, em nghĩ trên người bà ấy không còn sót lại lấy một giọt máu.

Tư Đồ Nguyệt Ba vội vã ngồi xuống nhìn kỹ, phát hiện ra khuôn mặt trước đây lúc nào cũng hồng hào đến quá mức của người phụ nữ này, bây giờ ngay cả từ “trắng bệch” cũng không còn đủ để hình dung nữa. Tất cả những phần da thịt lộ ra bên ngoài cứ như được quét lên một lớp sơn trắng.

– Ma cà rồng? – Anh buột miệng kêu lên.

– Anh bị ngộ phim ảnh rồi đấy! – Chung Húc lừ mắt nhìn anh, chỉ vào động mạch cổ của bà Sabrina – Nhìn xem, có vết thương nào không?

Cổ bà Sabrina vẫn nhẫn nhụi như thường, không có bất kỳ một vết thương khả nghi nào. Sự thực là khắp cơ thể bà ta đều không phát hiện thấy một vết thương. Nếu không phải mất máu quá rõ rệt, trông bà thư thái như thể đang ngủ say. Trên khuôn mặt bà không nhìn thấy một mảy may kinh hoàng do bị tấn công đột ngột hay vẻ tuyệt vọng trước cái chết. Khóe miệng bà ta thậm chí còn mang một nét cười thanh thản.

Trong không gian vẫn phảng phất mùi rượu nho đang bốc hơi trong phòng, cộng với một bà lão đang mỉm cười trong cái chết, không khí trong tầng hầm bỗng trở nên vô cùng ma quái.

– Em nghĩ rằng, có lẽ vào lúc bà Sabrina đang lấy rượu đã bị tấn công bất ngờ… Thế nhưng, thế nhưng sắc mặt của bà ấy quả thực khiến em khó hiểu! – Chung Húc bóp cằm suy nghĩ, một phút sau, ánh mắt cô nhìn xuống bàn tay trái đang mở ra của bà Sabrina, khựng lại trong phút chốc rồi huých cùi chỏ vào Tư Đồ Nguyệt Ba – Anh hãy nhìn lòng bàn tay bà ấy!

Một chấm đỏ nhỏ xíu không dễ phát hiện ẩn trong lòng bàn tay chằng chịt nếp nhăn của bà ta.

– Có lẽ, đây chính là nguyên nhân khiến bà ấy mất mạng.

Chung Húc vừa dứt lời, Tư Đồ Nguyệt Ba lại nhìn lên vạt áo trước ngực bà Sabrina, kêu lên:

– Trên áo của bà Sabrina dường như có mấy vết cào?

Được anh nhắc nhở, Chung Húc cũng phát hiện ra trước ngực bà Sabrina quả thực có mấy vết cào rất ngay ngắn, làm xước rách chiếc váy nỉ màu xám, để lộ ra lớp vải lót bên trong cũng là màu xám, chẳng trách vừa rồi họ không để ý tới tiểu tiết này.

Chấm đỏ trên lòng bàn tay, vết cào trước ngực, và cả nụ cười của bà Sabrina, cùng với làn yêu khí, tất cả những chi tiết này phải liên hệ lại với nhau thế nào mới thành đáp án chính xác nhất đây?

Trước khi hai viên cảnh sát tỉnh lại, Chung Húc và Tư Đồ Nguyệt Ba ôm theo một bụng nghi vấn quay trở lại phòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương