Câu Chuyện Ở Núi Phụng Võ
-
Chương 26
Hoa Phụng Tường không dừng lại, thuần thục nhưng lại hơi tốn sức tiếp tục động tác, Mã Võ thì vẫn giữ chặt lấy hắn.
“Tiểu tử thối, quả nhiên ngày càng giỏi nhỉ!” Hoa Phụng Tường cởi một hồi không được, càng thêm bực dọc, từ vừa rồi, Hoa Phụng Tường đã nghe ra được trong giọng Mã Võ có chút nghẹn ngào, nhưng lúc này hắn áp chế y, dán chặt vào sau đầu y, lại không nghe thấy một chút âm thanh nào, chỉ thấy y vùi đầu co chặt toàn thân tì lên vách tường. truyện kiếm hiệp hay
“Buông ra, gia hôm nay không muốn dùng bạo lực!” Tay Hoa Phụng Tường dần không hành động được nữa, hắn dồn thêm sức cũng không thể kéo Mã Võ ra khỏi bức tường, tức tới mức nghẹn lời hồi lâu, sau đó chỉ thoáng cái, lại bắt đầu buồn cười.
Vừa rồi là hắn đè y, lúc này hắn lại muốn kéo mà kéo không ra. Hoa Phụng Tường rút tay ra, chỉ thấy hắn bình tĩnh đưa tay sờ lên mông Mã Võ, hắn tin chỉ cần thế này, là có thể khiến nam nhân ngu ngốc này mất sạch sức phòng thủ.
Quả nhiên Mã Võ giật bắn người, y hoảng loạn muốn quay người lại, nhưng lại bị Hoa Phụng Tường túm lấy cơ hội này đè chặt lần nữa, tay vẫn luôn xoa nắn, cách lớp vải thô xoa lên bờ mông chắc nịch khiến hắn vui vẻ phơi phới.
Mã Võ cố sức xoay người, lại bắt đầu một phen giãy dụa, trong ẩu đả hỗn loạn Hoa Phụng Tường ăn liền mấy phát, đau đến mức nhe răng, nói thật, nếu quả thật không dùng bạo lực, muốn bắt được nam nhân này, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Nhưng Hoa Phụng Tường chỉ là không chịu buông, chứ không dùng bạo lực, lúc này, hắn đăm đăm nhìn gương mặt đỏ bừng đang liều mạng xoay lại của Mã Võ, không biết tại sao lại nhớ đến bộ dạng lúc y mê mang trên giường bệnh, sốt cao đau đớn nói mớ nắm chặt tay hắn, khi đó, y cũng nổi gân xanh mặt đỏ bừng như bây giờ.
Tay Hoa Phụng Tường bất tri bất giác đã dừng lại, hắn không biết vẻ mặt mình lúc này có một chút kỳ lạ, giống như muốn dịu dàng, lại giống như có chút nghiêm túc khó hiểu, “… Tiểu tử, thành thật để gia ôm, gia sẽ không chạm vào cậu, nếu không thành thật, gia thật sự không thể bảo đảm sẽ không làm ra chuyện gì.” Hoa Phụng Tường thấp giọng trầm nói.
Hoa Phụng Tường nhìn Mã Võ, nhưng lát sau, hắn câm nín, hắn phát hiện Mã Võ căn bản không nghe hắn nói, ít nhất cũng là không hiểu, toàn bộ sức lực dồn vào giãy dụa khiến y lúc này cũng đang thở dốc, cố sức đẩy hắn.
“…” Hoa Phụng Tường từ bỏ, “… Tiểu tử, sau này nếu không có sự cho phép của gia còn dám chạy, trở về đập gãy chân cậu, cả muội muội của cậu nữa, gia sẽ trừng trị các người.” Nói thế, phát giác Mã Võ đã có chút phân tâm, Hoa Phụng Tường đột nhiên dồn sức, quả nhiên tấn công cho Mã Võ không trở tay kịp, lập tức bị ôm chặt, “Còn dám động!” Hoa Phụng Tường uy hiếp, Mã Võ có muốn giãy dụa nữa cũng đã muộn, Hoa Phụng Tường thề chết chính là không buông tay.
Hoa Phụng Tường khống chế Mã Võ, cảm giác được Mã Võ phẫn hận uất nghẹn, tâm trạng hắn chưa từng sướng như vậy, tiểu tử thối, còn cho là gia thật sự không giải quyết được ngươi sao? Ngươi hãy còn non lắm!
Hoa Phụng Tường nghĩ không sai, những lời hắn nói Mã Võ căn bản không nghe vào tai, càng không hiểu được, y chỉ hiểu được câu cuối cùng, chỉ là y còn chưa kịp suy nghĩ gì, Hoa Phụng Tường đã thình lình ôm chặt.
Vết dao của Mã Võ đã chuyển thành màu tím, lần này ra ngoài, Mã Võ đã biết mặt mình bị hủy, y không phải là người quá để ý ngoại hình, chỉ là vết dao như vậy người bình thường nhìn thấy đều khó tránh được nảy sinh rét lạnh chán ghét, sau đó, Mã Võ mới mơ hồ ý thức được lẽ nào nam nhân đó còn có thể làm chuyện kia với gương mặt thế này sao?
Mã Võ rất hận, y bi phẫn khó nói, y đã không còn gì nữa, không thể bảo vệ được muội muội, không còn gia đình, mặt cũng bị hủy, càng không phải là một nam nhân nữa… mà tất cả, đều vì người này! Y không hiểu tại sao hắn vẫn không chịu buông tha cho mình?!
Hai mắt Mã Võ đỏ bừng, tay chân đều bị ấn chặt, cuối cùng y liều mạng cắn một cái lên vai Hoa Phụng Tường.
“A!” Hoa Phụng Tường lập tức kêu đau, tay vung lên muốn đánh Mã Võ ra, nhưng ngay lập tức nhịn lại, “Tiểu tử nhả ra!” Mã Võ giống như không nghe thấy.
Hoa Phụng Tường nghiến răng trừng mắt, nghĩ hắn đường đường Hoa đại thiếu, từ khi nào phải chịu thua thiệt như vậy! Nhưng chuyển mắt nhìn cái đầu rối nùi như đống củi đang tì lên vai mình, hắn liền không cách nào xuống tay, “Nhả ra cho ta! Gia cũng sẽ buông ra!” Đúng là gặp quỷ, tại sao hắn phải chịu y áp chế chứ!
Mã Võ sửng sốt, nhân cơ hội này, Hoa Phụng Tường đẩy y ra, “…” Hoa Phụng Tường đau hít một hơi, hắn chậm rãi liếc mắt kiểm tra vai mình, vậy là có máu đang rỉ ra, Hoa Phụng Tường nói không nên lời, tiểu tử này dám cắn hắn!
Hồi sau, Hoa Phụng Tường đột nhiên nhớ ra gì đó, thế là, hắn giận dữ cười, “Ta đúng là mù đầu, quấn lấy ngươi làm gì, không bằng sang nếm thử tiểu tử bên kia!” Đúng vậy, tại sao hắn phải ở đây chịu nam nhân này dằn vặt, có tinh thần này, còn không bằng nếm thử hàng mới!
Mã Võ giật mình, đầu óc trở nên mù mờ… tiểu tử bên kia? Lẽ nào hắn đang nói… Hoa Phụng Tường nói xong quay đầu muốn đi, Mã Võ buột miệng, “… Đợi…”
Lúc này, Hoa Phụng Tường đã quay đầu đi đang rất buồn bực, nhưng hắn càng bực chính mình hơn, đủ chuyện tối nay nếu là trước kia thì khó tin cỡ nào, tuy hắn tùy ý đã quen, muốn làm gì liền làm, nhưng khác thường như bây giờ, đến cuối cùng đổi lấy chẳng qua chỉ là bướng bỉnh quyết không nghe theo của Mã Võ, thậm chí còn bướng hơn. Trên vai vẫn đang nóng rát, mẹ nó đúng là đáng ghét!
“Tiểu tử thối, quả nhiên ngày càng giỏi nhỉ!” Hoa Phụng Tường cởi một hồi không được, càng thêm bực dọc, từ vừa rồi, Hoa Phụng Tường đã nghe ra được trong giọng Mã Võ có chút nghẹn ngào, nhưng lúc này hắn áp chế y, dán chặt vào sau đầu y, lại không nghe thấy một chút âm thanh nào, chỉ thấy y vùi đầu co chặt toàn thân tì lên vách tường. truyện kiếm hiệp hay
“Buông ra, gia hôm nay không muốn dùng bạo lực!” Tay Hoa Phụng Tường dần không hành động được nữa, hắn dồn thêm sức cũng không thể kéo Mã Võ ra khỏi bức tường, tức tới mức nghẹn lời hồi lâu, sau đó chỉ thoáng cái, lại bắt đầu buồn cười.
Vừa rồi là hắn đè y, lúc này hắn lại muốn kéo mà kéo không ra. Hoa Phụng Tường rút tay ra, chỉ thấy hắn bình tĩnh đưa tay sờ lên mông Mã Võ, hắn tin chỉ cần thế này, là có thể khiến nam nhân ngu ngốc này mất sạch sức phòng thủ.
Quả nhiên Mã Võ giật bắn người, y hoảng loạn muốn quay người lại, nhưng lại bị Hoa Phụng Tường túm lấy cơ hội này đè chặt lần nữa, tay vẫn luôn xoa nắn, cách lớp vải thô xoa lên bờ mông chắc nịch khiến hắn vui vẻ phơi phới.
Mã Võ cố sức xoay người, lại bắt đầu một phen giãy dụa, trong ẩu đả hỗn loạn Hoa Phụng Tường ăn liền mấy phát, đau đến mức nhe răng, nói thật, nếu quả thật không dùng bạo lực, muốn bắt được nam nhân này, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Nhưng Hoa Phụng Tường chỉ là không chịu buông, chứ không dùng bạo lực, lúc này, hắn đăm đăm nhìn gương mặt đỏ bừng đang liều mạng xoay lại của Mã Võ, không biết tại sao lại nhớ đến bộ dạng lúc y mê mang trên giường bệnh, sốt cao đau đớn nói mớ nắm chặt tay hắn, khi đó, y cũng nổi gân xanh mặt đỏ bừng như bây giờ.
Tay Hoa Phụng Tường bất tri bất giác đã dừng lại, hắn không biết vẻ mặt mình lúc này có một chút kỳ lạ, giống như muốn dịu dàng, lại giống như có chút nghiêm túc khó hiểu, “… Tiểu tử, thành thật để gia ôm, gia sẽ không chạm vào cậu, nếu không thành thật, gia thật sự không thể bảo đảm sẽ không làm ra chuyện gì.” Hoa Phụng Tường thấp giọng trầm nói.
Hoa Phụng Tường nhìn Mã Võ, nhưng lát sau, hắn câm nín, hắn phát hiện Mã Võ căn bản không nghe hắn nói, ít nhất cũng là không hiểu, toàn bộ sức lực dồn vào giãy dụa khiến y lúc này cũng đang thở dốc, cố sức đẩy hắn.
“…” Hoa Phụng Tường từ bỏ, “… Tiểu tử, sau này nếu không có sự cho phép của gia còn dám chạy, trở về đập gãy chân cậu, cả muội muội của cậu nữa, gia sẽ trừng trị các người.” Nói thế, phát giác Mã Võ đã có chút phân tâm, Hoa Phụng Tường đột nhiên dồn sức, quả nhiên tấn công cho Mã Võ không trở tay kịp, lập tức bị ôm chặt, “Còn dám động!” Hoa Phụng Tường uy hiếp, Mã Võ có muốn giãy dụa nữa cũng đã muộn, Hoa Phụng Tường thề chết chính là không buông tay.
Hoa Phụng Tường khống chế Mã Võ, cảm giác được Mã Võ phẫn hận uất nghẹn, tâm trạng hắn chưa từng sướng như vậy, tiểu tử thối, còn cho là gia thật sự không giải quyết được ngươi sao? Ngươi hãy còn non lắm!
Hoa Phụng Tường nghĩ không sai, những lời hắn nói Mã Võ căn bản không nghe vào tai, càng không hiểu được, y chỉ hiểu được câu cuối cùng, chỉ là y còn chưa kịp suy nghĩ gì, Hoa Phụng Tường đã thình lình ôm chặt.
Vết dao của Mã Võ đã chuyển thành màu tím, lần này ra ngoài, Mã Võ đã biết mặt mình bị hủy, y không phải là người quá để ý ngoại hình, chỉ là vết dao như vậy người bình thường nhìn thấy đều khó tránh được nảy sinh rét lạnh chán ghét, sau đó, Mã Võ mới mơ hồ ý thức được lẽ nào nam nhân đó còn có thể làm chuyện kia với gương mặt thế này sao?
Mã Võ rất hận, y bi phẫn khó nói, y đã không còn gì nữa, không thể bảo vệ được muội muội, không còn gia đình, mặt cũng bị hủy, càng không phải là một nam nhân nữa… mà tất cả, đều vì người này! Y không hiểu tại sao hắn vẫn không chịu buông tha cho mình?!
Hai mắt Mã Võ đỏ bừng, tay chân đều bị ấn chặt, cuối cùng y liều mạng cắn một cái lên vai Hoa Phụng Tường.
“A!” Hoa Phụng Tường lập tức kêu đau, tay vung lên muốn đánh Mã Võ ra, nhưng ngay lập tức nhịn lại, “Tiểu tử nhả ra!” Mã Võ giống như không nghe thấy.
Hoa Phụng Tường nghiến răng trừng mắt, nghĩ hắn đường đường Hoa đại thiếu, từ khi nào phải chịu thua thiệt như vậy! Nhưng chuyển mắt nhìn cái đầu rối nùi như đống củi đang tì lên vai mình, hắn liền không cách nào xuống tay, “Nhả ra cho ta! Gia cũng sẽ buông ra!” Đúng là gặp quỷ, tại sao hắn phải chịu y áp chế chứ!
Mã Võ sửng sốt, nhân cơ hội này, Hoa Phụng Tường đẩy y ra, “…” Hoa Phụng Tường đau hít một hơi, hắn chậm rãi liếc mắt kiểm tra vai mình, vậy là có máu đang rỉ ra, Hoa Phụng Tường nói không nên lời, tiểu tử này dám cắn hắn!
Hồi sau, Hoa Phụng Tường đột nhiên nhớ ra gì đó, thế là, hắn giận dữ cười, “Ta đúng là mù đầu, quấn lấy ngươi làm gì, không bằng sang nếm thử tiểu tử bên kia!” Đúng vậy, tại sao hắn phải ở đây chịu nam nhân này dằn vặt, có tinh thần này, còn không bằng nếm thử hàng mới!
Mã Võ giật mình, đầu óc trở nên mù mờ… tiểu tử bên kia? Lẽ nào hắn đang nói… Hoa Phụng Tường nói xong quay đầu muốn đi, Mã Võ buột miệng, “… Đợi…”
Lúc này, Hoa Phụng Tường đã quay đầu đi đang rất buồn bực, nhưng hắn càng bực chính mình hơn, đủ chuyện tối nay nếu là trước kia thì khó tin cỡ nào, tuy hắn tùy ý đã quen, muốn làm gì liền làm, nhưng khác thường như bây giờ, đến cuối cùng đổi lấy chẳng qua chỉ là bướng bỉnh quyết không nghe theo của Mã Võ, thậm chí còn bướng hơn. Trên vai vẫn đang nóng rát, mẹ nó đúng là đáng ghét!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook