Câu Chuyện Ở Núi Phụng Võ
-
Chương 23
Mã Võ bắt vài đợt xe, khi vật lộn về được tới nhà, đã là chiều hôm sau, cha Mã đang say, trong nhà bừa bộn, bạn tốt Vương Đại Ngưu của y đang xách nước trong nhà y.
Thấy y, Vương Đại Ngưu trước là giật mình, hắn gần như không nhận ra y, Mã Võ vốn chắc khỏe giống hắn bây giờ không chỉ gầy hơn nửa, trên mặt cũng bị tổn thương đến mức nhìn không ra nguyên dạng, đã thế, trông y có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, Vương Đại Ngưu vội ném thùng nước ra đón.
“Võ tử?” Hắn dìu Mã Võ, không tin được hỏi, “Cậu sao thế này?”
Mã Võ ấp úng, y có thể nói gì, bây giờ, gặp lại bạn tốt lúc nhỏ, cảm giác trong lòng khó diễn tả được, mọi chuyện trước kia giống như đã từ kiếp trước, xa xôi tới mức y không thể trở lại, “Cậu luôn chăm sóc cha tôi sao? Cảm ơn cậu…”
Vương Đại Ngưu không đồng ý, “Có gì đáng nói chứ!” Vương Đại Ngưu dìu Mã Võ ngồi xuống ghế đá, “Mấy hôm nay cậu đi đâu? Không có chút tin tức nào, Phụng Nha nói cậu bị người đòi nợ dẫn đi, làm chúng tôi lo muốn chết. Sao cậu lại thành thế này? Là những người đó làm sao!” Hắn hỏi dồn dập.
Mã Võ vẫn không nói được, cuối cùng Vương Đại Ngưu nóng ruột la, “Sao cậu không nói gì, Võ tử! Lúc trước cậu đâu có ấp a ấp úng như vậy! Cậu nói đi huynh đệ chúng ta liều với họ, chúng ta nghèo cũng không thể tùy ý người khác ức hiếp!”
“Thật sự không…” Mắt Mã Võ nóng lên, nhưng y cố nén, “Đã qua rồi, Đại Ngưu.”
Đại Ngưu trừng y, hắn biết Mã Võ tính tình hàm hậu kỳ thật rất bướng, chuyện y đã không muốn nói thì làm sao cũng không chịu nói, Đại Ngưu nghẹn hồi lâu, “Nhưng Phụng Nha đã gả đi rồi, cậu biết không?” Lúc nói đến cái này, giọng Vương Đại Ngưu khàn đi.
Mấy năm nay, trong lòng Vương Đại Ngưu luôn giấu một bí mật, từ nhỏ chơi với Mã Võ đến lớn, cùng nhìn Mã Phụng Nha lớn lên từng ngày, dần trở thành một tiểu cô nương như hoa như ngọc dịu dàng thân thiết, tình cảm hắn dành cho Mã Phụng Nha từ lâu đã biến đổi không còn là tiểu muội muội của bạn tốt, chỉ là, Vương Đại Ngưu tính tình hấp tấp hơn Mã Võ, khi đứng trước mặt cô nương mình thương, chẳng có chút biểu hiện thông minh nào, cũng chỉ là hiền lành không dám bày tỏ, vì thế, Mã Võ cũng không biết tình cảm của hắn.
Vương Đại Ngưu hiểu rõ cha Mã sẽ không vừa mắt người nghèo như hắn, hắn vốn hy vọng tìm cơ hội thích hợp lộ chút hơi gió với Mã Võ, dò hỏi ý Mã Võ, nhưng chẳng ngờ đột nhiên một ngày cha Mã lại định thân cho Mã Phụng Nha, tuy nói đối phương là đại lão gia, nhưng ai biết hắn có mấy phòng mấy thiếp, có thể tốt với Phụng Nha sao? Vương Đại Ngưu vừa lo lắng vừa buồn bã, nhưng Mã Võ lại không có mặt, hôm đó hắn đánh bạo giả vờ quan tâm hỏi thăm Mã Phụng Nha, chỉ thấy cô vẻ mặt xấu hổ đỏ lên cùng đôi mắt khẽ sáng, lòng Vương Đại Ngưu hoàn toàn nguội lạnh, hắn không ngờ sẽ nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, Hoa Phụng Tường, Vương Đại Ngưu không quên tên của người đó!
Chuyện tới hôm nay hắn còn có thể làm gì? Ngay cả nói cũng không còn cần nữa, có trách chỉ trách Vương Đại Ngưu này không có tiền không có phúc!
Vẻ mặt Mã Võ vặn vẹo lạ thường, nhưng Vương Đại Ngưu không kịp chú ý đã biến mất, “Tôi biết…” Mã Võ cố nén hỗn loạn trong lòng.
Nếu Mã Võ biết được tình cảm của huynh đệ, chỉ sợ sẽ càng thêm đau lòng.
“Cậu biết?” Vương Đại Ngưu ngạc nhiên.
“Ừ.” Mã Võ chịu không nổi, y không muốn nói nữa, đặc biệt là y vẫn nhớ chuyện cực kỳ quan trọng đối với mình lúc này, đã không còn nhiều thời gian, “Đại Ngưu, lát nữa giúp tôi thu dọn một chút được không? Tôi phải cùng cha đi một thời gian.”
Vương Đại Ngưu càng khó hiểu, “Đi? Cậu muốn đi đâu?”
“… Sau này tôi sẽ cho cậu biết.” Mã Võ cúi mặt ánh mắt lảng tránh, y cố gắng đứng lên.
Trước mắt, bất kể người đó có thật sự ngàn dặm xa xôi đuổi theo bắt y không, nhanh chóng rời đi trong vòng hai ngày theo lời lão thái thái đó mới là quan trọng nhất.
Lúc Lôi Thanh cùng ba người nữa đuổi tới thôn Đông Phụng, đúng lúc bắt được Mã Võ cùng cha Mã đã ra khỏi thôn được mấy dặm.
Mã Võ đẩy một chiếc xe cũ chứa đầy gia cụ, Vương Đại Ngưu đỡ phụ y, cha Mã liên tục càm ràm cằn nhằn theo tít đằng sau, cha Mã không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa tỉnh lại con trai Mã Võ đã về, nhưng toàn thân thương tích không nói, càng như đòi mạng không nói rõ ràng nhất định muốn chuyển nhà, cha Mã không hiểu, họ đang ở đây yên lành làm gì phải vội vàng như bỏ chạy thế, Mã Phụng Nha gả đi chưa bao lâu, bọn đòi nợ cũng không tới nữa, cuộc sống tốt đẹp của cha Mã ông mới vừa bắt đầu thôi, nhưng lần này ông không xen mồm được, Mã Võ trước nay cũng xem như nghe lời đột nhiên trở nên rất cố chấp.
Lúc nghe được tiếng vó ngựa đuổi tới từ xa, sắc mặt Mã Võ lập tức thay đổi, y nhìn trái nhìn phải, nhưng chỗ này không có gì để che để trốn, Vương Đại Ngưu phát giác được y bất thường, từ bên kia xe vòng qua nhìn y, “Sao vậy Võ tử?”
Mã Võ mặt tái nhợt đổ đầy mồ hôi, nói không nên lời nhìn hắn, không qua bao lâu, bốn con ngựa đỏ thẫm đã từ khúc cua lao ra, sau khi mơ hồ nhìn thấy người dẫn đầu, Mã Võ chết điếng.
Người dẫn đầu rõ ràng cũng nhìn thấy họ, lập tức dừng lại, sau đó thúc ngựa chậm rãi lại gần.
“Đây là muốn đi đâu thế?” Lôi Thanh quái gở nói, gia quả nhiên liệu sự như thần, tới trễ một bước chỉ sợ sẽ không gặp nữa.
Phía trước không xa chính là một ngã ba, nếu để bọn họ đi tới đó, Lôi Thanh hắn biết đi đâu bắt người cho gia, “Xin lỗi rồi, bây giờ ngươi không thể đi đâu nữa, đẩy đồ theo ta đi!”
Môi Mã Võ run lên, thật lâu: “… Tôi không thể theo anh… là lão thái thái thả tôi đi.”
“Ngươi nói không đi thì không đi sao?” Lôi Thanh bật cười, “Lão thái thái muốn thả ngươi đi, nhưng ý của gia, là muốn ta tới dẫn ngươi về!”
Vương Đại Ngưu quay qua quay lại nhìn hảo huynh đệ Mã Võ cùng đám người hống hách ngang tàng kia, vẻ mặt Mã Võ khiến hắn rối rắm, Mã Võ lần này trở về, cảm giác rất khác trước kia. Nghĩ lại, chính là từ lúc bị mấy người đòi nợ quấy rối.
Vương Đại Ngưu rất bi phẫn, lẽ nào mấy người này nhất định phải dồn người vào chỗ chết sao? “Các người muốn làm gì?” Vương Đại Ngưu chắn trước xe, “Huynh đệ ta nói y không muốn đi!”
Lôi Thanh sửng sốt, tiểu tử này từ đâu chui ra, “… Mau đi thôi, ai rảnh thừa lời với các ngươi!” Lôi Thanh không kiên nhẫn, “Chẳng lẽ muốn chúng ta động thủ sao?”
Mã Võ cúi đầu kéo Vương Đại Ngưu sang một bên, giọng y thấp khàn khô khan, “Đại Ngưu, cậu về đi, tiễn tới đây được rồi.”
Vương Đại Ngưu gân cổ đứng thẳng bất động, “Võ tử, cậu yên tâm, lần này có tôi ở đây! Sẽ không để họ động vào một sợi lông của cậu!”
“Ô! Đây là ai nhỉ, giọng điệu lớn gớm!” Lôi Thanh và ba người kia cười ồ lên, Lôi Thanh liếc mắt nhìn Vương Đại Ngưu, “Nếu đã vậy, tới đi, để mấy huynh đệ đây hiểu biết bản lĩnh của ngươi!”
Thấy y, Vương Đại Ngưu trước là giật mình, hắn gần như không nhận ra y, Mã Võ vốn chắc khỏe giống hắn bây giờ không chỉ gầy hơn nửa, trên mặt cũng bị tổn thương đến mức nhìn không ra nguyên dạng, đã thế, trông y có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, Vương Đại Ngưu vội ném thùng nước ra đón.
“Võ tử?” Hắn dìu Mã Võ, không tin được hỏi, “Cậu sao thế này?”
Mã Võ ấp úng, y có thể nói gì, bây giờ, gặp lại bạn tốt lúc nhỏ, cảm giác trong lòng khó diễn tả được, mọi chuyện trước kia giống như đã từ kiếp trước, xa xôi tới mức y không thể trở lại, “Cậu luôn chăm sóc cha tôi sao? Cảm ơn cậu…”
Vương Đại Ngưu không đồng ý, “Có gì đáng nói chứ!” Vương Đại Ngưu dìu Mã Võ ngồi xuống ghế đá, “Mấy hôm nay cậu đi đâu? Không có chút tin tức nào, Phụng Nha nói cậu bị người đòi nợ dẫn đi, làm chúng tôi lo muốn chết. Sao cậu lại thành thế này? Là những người đó làm sao!” Hắn hỏi dồn dập.
Mã Võ vẫn không nói được, cuối cùng Vương Đại Ngưu nóng ruột la, “Sao cậu không nói gì, Võ tử! Lúc trước cậu đâu có ấp a ấp úng như vậy! Cậu nói đi huynh đệ chúng ta liều với họ, chúng ta nghèo cũng không thể tùy ý người khác ức hiếp!”
“Thật sự không…” Mắt Mã Võ nóng lên, nhưng y cố nén, “Đã qua rồi, Đại Ngưu.”
Đại Ngưu trừng y, hắn biết Mã Võ tính tình hàm hậu kỳ thật rất bướng, chuyện y đã không muốn nói thì làm sao cũng không chịu nói, Đại Ngưu nghẹn hồi lâu, “Nhưng Phụng Nha đã gả đi rồi, cậu biết không?” Lúc nói đến cái này, giọng Vương Đại Ngưu khàn đi.
Mấy năm nay, trong lòng Vương Đại Ngưu luôn giấu một bí mật, từ nhỏ chơi với Mã Võ đến lớn, cùng nhìn Mã Phụng Nha lớn lên từng ngày, dần trở thành một tiểu cô nương như hoa như ngọc dịu dàng thân thiết, tình cảm hắn dành cho Mã Phụng Nha từ lâu đã biến đổi không còn là tiểu muội muội của bạn tốt, chỉ là, Vương Đại Ngưu tính tình hấp tấp hơn Mã Võ, khi đứng trước mặt cô nương mình thương, chẳng có chút biểu hiện thông minh nào, cũng chỉ là hiền lành không dám bày tỏ, vì thế, Mã Võ cũng không biết tình cảm của hắn.
Vương Đại Ngưu hiểu rõ cha Mã sẽ không vừa mắt người nghèo như hắn, hắn vốn hy vọng tìm cơ hội thích hợp lộ chút hơi gió với Mã Võ, dò hỏi ý Mã Võ, nhưng chẳng ngờ đột nhiên một ngày cha Mã lại định thân cho Mã Phụng Nha, tuy nói đối phương là đại lão gia, nhưng ai biết hắn có mấy phòng mấy thiếp, có thể tốt với Phụng Nha sao? Vương Đại Ngưu vừa lo lắng vừa buồn bã, nhưng Mã Võ lại không có mặt, hôm đó hắn đánh bạo giả vờ quan tâm hỏi thăm Mã Phụng Nha, chỉ thấy cô vẻ mặt xấu hổ đỏ lên cùng đôi mắt khẽ sáng, lòng Vương Đại Ngưu hoàn toàn nguội lạnh, hắn không ngờ sẽ nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, Hoa Phụng Tường, Vương Đại Ngưu không quên tên của người đó!
Chuyện tới hôm nay hắn còn có thể làm gì? Ngay cả nói cũng không còn cần nữa, có trách chỉ trách Vương Đại Ngưu này không có tiền không có phúc!
Vẻ mặt Mã Võ vặn vẹo lạ thường, nhưng Vương Đại Ngưu không kịp chú ý đã biến mất, “Tôi biết…” Mã Võ cố nén hỗn loạn trong lòng.
Nếu Mã Võ biết được tình cảm của huynh đệ, chỉ sợ sẽ càng thêm đau lòng.
“Cậu biết?” Vương Đại Ngưu ngạc nhiên.
“Ừ.” Mã Võ chịu không nổi, y không muốn nói nữa, đặc biệt là y vẫn nhớ chuyện cực kỳ quan trọng đối với mình lúc này, đã không còn nhiều thời gian, “Đại Ngưu, lát nữa giúp tôi thu dọn một chút được không? Tôi phải cùng cha đi một thời gian.”
Vương Đại Ngưu càng khó hiểu, “Đi? Cậu muốn đi đâu?”
“… Sau này tôi sẽ cho cậu biết.” Mã Võ cúi mặt ánh mắt lảng tránh, y cố gắng đứng lên.
Trước mắt, bất kể người đó có thật sự ngàn dặm xa xôi đuổi theo bắt y không, nhanh chóng rời đi trong vòng hai ngày theo lời lão thái thái đó mới là quan trọng nhất.
Lúc Lôi Thanh cùng ba người nữa đuổi tới thôn Đông Phụng, đúng lúc bắt được Mã Võ cùng cha Mã đã ra khỏi thôn được mấy dặm.
Mã Võ đẩy một chiếc xe cũ chứa đầy gia cụ, Vương Đại Ngưu đỡ phụ y, cha Mã liên tục càm ràm cằn nhằn theo tít đằng sau, cha Mã không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa tỉnh lại con trai Mã Võ đã về, nhưng toàn thân thương tích không nói, càng như đòi mạng không nói rõ ràng nhất định muốn chuyển nhà, cha Mã không hiểu, họ đang ở đây yên lành làm gì phải vội vàng như bỏ chạy thế, Mã Phụng Nha gả đi chưa bao lâu, bọn đòi nợ cũng không tới nữa, cuộc sống tốt đẹp của cha Mã ông mới vừa bắt đầu thôi, nhưng lần này ông không xen mồm được, Mã Võ trước nay cũng xem như nghe lời đột nhiên trở nên rất cố chấp.
Lúc nghe được tiếng vó ngựa đuổi tới từ xa, sắc mặt Mã Võ lập tức thay đổi, y nhìn trái nhìn phải, nhưng chỗ này không có gì để che để trốn, Vương Đại Ngưu phát giác được y bất thường, từ bên kia xe vòng qua nhìn y, “Sao vậy Võ tử?”
Mã Võ mặt tái nhợt đổ đầy mồ hôi, nói không nên lời nhìn hắn, không qua bao lâu, bốn con ngựa đỏ thẫm đã từ khúc cua lao ra, sau khi mơ hồ nhìn thấy người dẫn đầu, Mã Võ chết điếng.
Người dẫn đầu rõ ràng cũng nhìn thấy họ, lập tức dừng lại, sau đó thúc ngựa chậm rãi lại gần.
“Đây là muốn đi đâu thế?” Lôi Thanh quái gở nói, gia quả nhiên liệu sự như thần, tới trễ một bước chỉ sợ sẽ không gặp nữa.
Phía trước không xa chính là một ngã ba, nếu để bọn họ đi tới đó, Lôi Thanh hắn biết đi đâu bắt người cho gia, “Xin lỗi rồi, bây giờ ngươi không thể đi đâu nữa, đẩy đồ theo ta đi!”
Môi Mã Võ run lên, thật lâu: “… Tôi không thể theo anh… là lão thái thái thả tôi đi.”
“Ngươi nói không đi thì không đi sao?” Lôi Thanh bật cười, “Lão thái thái muốn thả ngươi đi, nhưng ý của gia, là muốn ta tới dẫn ngươi về!”
Vương Đại Ngưu quay qua quay lại nhìn hảo huynh đệ Mã Võ cùng đám người hống hách ngang tàng kia, vẻ mặt Mã Võ khiến hắn rối rắm, Mã Võ lần này trở về, cảm giác rất khác trước kia. Nghĩ lại, chính là từ lúc bị mấy người đòi nợ quấy rối.
Vương Đại Ngưu rất bi phẫn, lẽ nào mấy người này nhất định phải dồn người vào chỗ chết sao? “Các người muốn làm gì?” Vương Đại Ngưu chắn trước xe, “Huynh đệ ta nói y không muốn đi!”
Lôi Thanh sửng sốt, tiểu tử này từ đâu chui ra, “… Mau đi thôi, ai rảnh thừa lời với các ngươi!” Lôi Thanh không kiên nhẫn, “Chẳng lẽ muốn chúng ta động thủ sao?”
Mã Võ cúi đầu kéo Vương Đại Ngưu sang một bên, giọng y thấp khàn khô khan, “Đại Ngưu, cậu về đi, tiễn tới đây được rồi.”
Vương Đại Ngưu gân cổ đứng thẳng bất động, “Võ tử, cậu yên tâm, lần này có tôi ở đây! Sẽ không để họ động vào một sợi lông của cậu!”
“Ô! Đây là ai nhỉ, giọng điệu lớn gớm!” Lôi Thanh và ba người kia cười ồ lên, Lôi Thanh liếc mắt nhìn Vương Đại Ngưu, “Nếu đã vậy, tới đi, để mấy huynh đệ đây hiểu biết bản lĩnh của ngươi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook