Câu Chuyện Một: Làm Nữ Quần Chúng Sao Khó Vậy
-
Chương 7: Rắc rối nhà ăn 2. Làm người hầu 3 tháng
Trịnh Nhược Hoa ả trước nay chưa từng trải qua sự khinh thường như vậy, từ khi sinh ra đã được hưởng sự nuông chiều, như một bảo vật vô giá. Đi đến đâu cũng đều nhận được người yêu mến, nhưng từ khi tới ngôi trường này mọi thứ đều không theo ý của ả.
Chẳng hạn như tại nhà ăn này, mọi ánh mắt của bọn con trai đều tập chung trên người con ả (Hạ Thủy) kia. Ả ghen tỵ mọi ánh mắt yêu mến ấy phải là của ả, bất cứ ai cũng đừng hòng có được.
Ả vẫn còn nhớ vụ ở trên lớp đấy, vết thương này không trả ả sẽ viết tên ngược lại. Hừ muốn ăn trưa? Vậy ả tặng cho bữa ăn thật "ngon".
Trịnh Nhược Hoa cười tới ngọt ngào, ả vươn cái chân dài kiêm tốn của mình ra giữa đường. Bẫy vừa đặt con mồi đã xa lưới, một vị hết sức quần chúng yêu mến sắc đẹp của hai vị soái cưa với lí do không để ý mà vấp phải chân ai kia. Đôi tay vị quần chúng theo quán tính lao về phía trước.
Tô mì nóng hổi bay theo một đường Parabol và tiếp xúc thân mật với mặt đất, tiếng bát sứ vỡ làm cả nhà ăn im bặt.
Dạ Nguyệt Linh ôm sàn còn may mắn được làm cái nệm thịt miễn phí. Quả này thì bẹp gan gãy xương tôi rồi, cô gái kia cô ăn gì mà lặng vậy.
"Không sao chứ?" Hạ Thủy hỏi, nâng cô dậy.
"Từ.. từ thôi, đau quá đi mất".
Xoa xoa cái eo, Dạ Nguyệt Linh giật mình da gà da vịt nổi đầy tay. Cô nhìn Hạ Thủy hỏi:"nhà ăn có bật điều hòa hả?"
Hạ Thủy ngẫm một lúc nói:" không phải, là do người kia tạo ra".
Nuốt khan ngụm nước bọt, nhìn theo cánh tay xinh đẹp, ngón tay dài chỉ thẳng vào khuân mặt mĩ nam đang từ từ đen lại. Trên chiếc áo trắng cùng chiếc quần tây đắt tiền, từng sợi mì treo lỏng lẻo, nước dùng loang lổ, thêm vài cọng rau cho có màu sắc.
Dù nó không chói tại sao mắt cô lại đau nhỉ, là lên lẹo rồi?.
Cố Thiên Trọng nắm chặt bàn tay còn nhìn rõ các khớp xương, chẳng cần ai nói cũng biết hắn đang rất tức giận. Đôi mắt đen đục chiếu thẳng đến trên người chủ nhân của bát mì.
Dạ Nguyệt Linh nuốt thêm ngụm nước bọt, ngoài không biểu hiện gì nhưng trong tâm lại đang gào thét như một con mãnh thú, âm thầm chắp tay khấn phật cầu bình an.
"B..bạn học... Cố.. bạn không có.. việc gì chứ?"
"Cô thử bị tô mì nóng dội vào người xem".
"Cái này,....bạn Cố thật sự mình không cố ý.. đâu, p..phải không Hạ Thủy".
Cô nàng gật một cái.
Cố Thiên Trọng dương mắt nhìn cô, ý vị sâu xa đôi môi bạc nhếch lên:"dù sao cũng là bát mì của cô, trong vòng 3 tháng cô phải làm người hầu cho tôi".
"Éc, không phải chứ, 3 tháng lận á".
"không muốn?" hắn nhướng mày.
"Không có, không có, 3 tháng này xin bạn Cố cứ nhiệt tình sai bảo".
Tạm thời đành phải ôm đùi tên nam chủ này trước, làm việc tốt, có khi sau này hắt còn ra tay cứu cho một mạng. 3 tháng làm không công ực, mau mau trôi qua nhanh đi.
"Đi thôi" hắn nói.
Cô ngu ngơ trả lời: "đi đâu?".
"Tắm".
"Tôi chưa có ăn trưa".
"HẢ ~~~~?".
"Mời đại thiếu gia đi bên này" cô khom người đưa tay hướng phía trước rất ra dáng Trần quản gia nhà mình. Quay ngoắt đầu lại hướng cô bạn của mình nói:"mỹ nhân, nhớ mua bánh cho tớ nhé".
............
Trường J.K dù sao cũng là trường danh giá cho bọn con nhà giàu, các vật liệu cung cấp cho việc học của các học viên tất nhiên không thể thiếu. Thứ gì cần có sẽ có, thứ gì không cần có sẽ vẫn có, thế nên một cái phòng tắm cho các tiết thể dục hay sự cố ngoài ý muốn là tuyệt đối không thể thiếu rồi.
Nhà tắm trường J.k chẳng biết là do tên kiến trúc sư nào thiết kế mà nó lại củ chuối như vậy. Đã đi tắm còn dùng chung nam nữ, cũng may buồn tắm kín kẽ từ bên ngoài không thể nhìn vào được.
Dạ Nguyệt Linh híp mắt, nhất định tên kiến trúc sư này có ý đồ tăng dân số thế hệ trẻ sơ sinh.
"Phòng tắm ở bên kia" cô nam quả nữ ở chung trong một phòng rất không được an toàn, cô tốt nhất nên tránh xa cái tên nam chủ này. Chẩm bị lẩn đi lại nghe hắn nói.
"Quá nhỏ"
Cô muốn đạp chân lên bàn phun nước bọt, thế này còn nhỏ? Mắt anh bị đui à cả cái căn phòng ít nhất cũng chứa được bốn lớp cộng lại đấy. Chê nhỏ chứ gì về nhà mà tắm, tôi thay trường khinh bỉ anh.
"Thu ngay ánh mắt đó lại. Tôi tắm xong mà không có đồ mặc lúc ấy chẩm bị....chết đi" hắn đóng cửa lại.
Tên đáng ghét.
.........
Thời gian cứ thế trôi qua, Dạ Nguyệt Linh ngồi ở ghế ngật ngà ngật gù, bụng sôi ùng ục, tay chống cằm, đôi mắt hé ra lại đóng vào. Tự dưng tiếng động trong nhà tắm phát ra khiến cô giật mình chượt tay, mặt cô an an ổn ổn tiếp xúc một cách thân mật với nền đá nát sàn nhà. Từ cái đụng chạm này cũng khiến cô tỉnh ngủ hẳn, vận động tự bò dậy đi đến cửa nhà tắm gõ ba tiếng.
"Đại thiếu gia, cậu không sao chớ?"
"..."
"Cậu mà không nói tôi vào đấy".
"..."
"Mặc dù tôi không muốn vào đâu, nhưng vì tính mạng vì an nguy của cậu tôi mứi bắt buộc phải vào thôi..." Lúc đó đừng có hiểu lầm tôi là sắc nữ đấy.
Hớn hở mở cửa đi vào, cái mặt lại một lần nữa tiếp xúc thân mật với bức tường thịt ấm ấm ẩm ướt. Máu háo sắc nổi lên, cô nhìn chằm chằm vào khuân ngực rắn chắc, từng đường nét của cơ bắp đầu hiện lên rõ mồn một. Đôi tay không tự chủ được mà đưa lên sờ, cô nuốt nước bọt, da thịt sao lại có thể tốt như vậy chứ, cơ ngực này, cơ bụng này lại thêm cơ cánh tay nữa. Quá tuyệt hảo, nữ chủ sao lại may mắn thế cơ chứ.
"Sờ đủ chưa?"
"Đủ"
Giọng nói lạnh lẽo khiến cô rùng mình, mở to đôi mắt nhìn người phía diện. Mịa Cố Thiên Trọng, cô lại nhìn đôi tay vấn còn đặt trên ngực hắn, móa vậy nãy giờ là cô đang ăn vụng đậu hũ nhà người ta à. Nếu để nữ chủ biết thế nào tính mạng cũng sớm kết thúc cho coi.
"Ahihi, bạn Cố tắm xong rồi hả, đồng phục mới ở đây, bạn cứ từ từ mà mặc ha. Mình không làm phiền nhã hứng thay đồ của bạn nữa".
Nói xong chưa để đối phương nói lời nào, cô đã chạy té mất để lại Cố Thiên Trọng một mình trong phòng.
Cố Thiên Trọng tựa người vào cánh cửa, hắn đưa một tay lên đỡ trán, đôi mắt đen đục khép lại. Hắn lại nhìn thấy giấc mơ ấy, nó càng ngày càng xuất hiện nhiều hơn, cô gái với đôi mắt ưu thương đầy nước mắt. Cô nhìn hắn không ngừng nói không phải cô ấy làm, hắn thì sao, hắn lạnh lùng tàn nhẫn kêu người làm nhục cô. Trước khi hắn rời khỏi căn phòng đó, cô đã nói điều gì đó với hắn và cười. Cái nụ cười cuối cùng ấy tại sao lại làm tim hắn đau đến vậy.
Hắn ngồi bệt xuống nền đá, một giọt nước mắt lăng xuống, cô gái trong mơ rốt cuộc em là ai?.
Trở lại với nữ chính của chúng ta, cô nàng như hổ đói ăn ngấu nghiến chiếc bánh mì Hạ Thủy mua.
"Ư.. ư ng.. nghẹn".
"Ăn từ từ không ai dành của cậu đâu" Hạ Thủy tốt tính đưa cho hộp sữa cô nàng uống dở.
"Thánh kừu".
..............
Tây Tây chúc các nàng một giáng sinh an lành.
Đã là giáng sinh thì tất nhiên một con fa như Tây Tây sẽ ở nhà cầu mưa, có nàng nào tham gia thì dơ tay ná.
Chẳng hạn như tại nhà ăn này, mọi ánh mắt của bọn con trai đều tập chung trên người con ả (Hạ Thủy) kia. Ả ghen tỵ mọi ánh mắt yêu mến ấy phải là của ả, bất cứ ai cũng đừng hòng có được.
Ả vẫn còn nhớ vụ ở trên lớp đấy, vết thương này không trả ả sẽ viết tên ngược lại. Hừ muốn ăn trưa? Vậy ả tặng cho bữa ăn thật "ngon".
Trịnh Nhược Hoa cười tới ngọt ngào, ả vươn cái chân dài kiêm tốn của mình ra giữa đường. Bẫy vừa đặt con mồi đã xa lưới, một vị hết sức quần chúng yêu mến sắc đẹp của hai vị soái cưa với lí do không để ý mà vấp phải chân ai kia. Đôi tay vị quần chúng theo quán tính lao về phía trước.
Tô mì nóng hổi bay theo một đường Parabol và tiếp xúc thân mật với mặt đất, tiếng bát sứ vỡ làm cả nhà ăn im bặt.
Dạ Nguyệt Linh ôm sàn còn may mắn được làm cái nệm thịt miễn phí. Quả này thì bẹp gan gãy xương tôi rồi, cô gái kia cô ăn gì mà lặng vậy.
"Không sao chứ?" Hạ Thủy hỏi, nâng cô dậy.
"Từ.. từ thôi, đau quá đi mất".
Xoa xoa cái eo, Dạ Nguyệt Linh giật mình da gà da vịt nổi đầy tay. Cô nhìn Hạ Thủy hỏi:"nhà ăn có bật điều hòa hả?"
Hạ Thủy ngẫm một lúc nói:" không phải, là do người kia tạo ra".
Nuốt khan ngụm nước bọt, nhìn theo cánh tay xinh đẹp, ngón tay dài chỉ thẳng vào khuân mặt mĩ nam đang từ từ đen lại. Trên chiếc áo trắng cùng chiếc quần tây đắt tiền, từng sợi mì treo lỏng lẻo, nước dùng loang lổ, thêm vài cọng rau cho có màu sắc.
Dù nó không chói tại sao mắt cô lại đau nhỉ, là lên lẹo rồi?.
Cố Thiên Trọng nắm chặt bàn tay còn nhìn rõ các khớp xương, chẳng cần ai nói cũng biết hắn đang rất tức giận. Đôi mắt đen đục chiếu thẳng đến trên người chủ nhân của bát mì.
Dạ Nguyệt Linh nuốt thêm ngụm nước bọt, ngoài không biểu hiện gì nhưng trong tâm lại đang gào thét như một con mãnh thú, âm thầm chắp tay khấn phật cầu bình an.
"B..bạn học... Cố.. bạn không có.. việc gì chứ?"
"Cô thử bị tô mì nóng dội vào người xem".
"Cái này,....bạn Cố thật sự mình không cố ý.. đâu, p..phải không Hạ Thủy".
Cô nàng gật một cái.
Cố Thiên Trọng dương mắt nhìn cô, ý vị sâu xa đôi môi bạc nhếch lên:"dù sao cũng là bát mì của cô, trong vòng 3 tháng cô phải làm người hầu cho tôi".
"Éc, không phải chứ, 3 tháng lận á".
"không muốn?" hắn nhướng mày.
"Không có, không có, 3 tháng này xin bạn Cố cứ nhiệt tình sai bảo".
Tạm thời đành phải ôm đùi tên nam chủ này trước, làm việc tốt, có khi sau này hắt còn ra tay cứu cho một mạng. 3 tháng làm không công ực, mau mau trôi qua nhanh đi.
"Đi thôi" hắn nói.
Cô ngu ngơ trả lời: "đi đâu?".
"Tắm".
"Tôi chưa có ăn trưa".
"HẢ ~~~~?".
"Mời đại thiếu gia đi bên này" cô khom người đưa tay hướng phía trước rất ra dáng Trần quản gia nhà mình. Quay ngoắt đầu lại hướng cô bạn của mình nói:"mỹ nhân, nhớ mua bánh cho tớ nhé".
............
Trường J.K dù sao cũng là trường danh giá cho bọn con nhà giàu, các vật liệu cung cấp cho việc học của các học viên tất nhiên không thể thiếu. Thứ gì cần có sẽ có, thứ gì không cần có sẽ vẫn có, thế nên một cái phòng tắm cho các tiết thể dục hay sự cố ngoài ý muốn là tuyệt đối không thể thiếu rồi.
Nhà tắm trường J.k chẳng biết là do tên kiến trúc sư nào thiết kế mà nó lại củ chuối như vậy. Đã đi tắm còn dùng chung nam nữ, cũng may buồn tắm kín kẽ từ bên ngoài không thể nhìn vào được.
Dạ Nguyệt Linh híp mắt, nhất định tên kiến trúc sư này có ý đồ tăng dân số thế hệ trẻ sơ sinh.
"Phòng tắm ở bên kia" cô nam quả nữ ở chung trong một phòng rất không được an toàn, cô tốt nhất nên tránh xa cái tên nam chủ này. Chẩm bị lẩn đi lại nghe hắn nói.
"Quá nhỏ"
Cô muốn đạp chân lên bàn phun nước bọt, thế này còn nhỏ? Mắt anh bị đui à cả cái căn phòng ít nhất cũng chứa được bốn lớp cộng lại đấy. Chê nhỏ chứ gì về nhà mà tắm, tôi thay trường khinh bỉ anh.
"Thu ngay ánh mắt đó lại. Tôi tắm xong mà không có đồ mặc lúc ấy chẩm bị....chết đi" hắn đóng cửa lại.
Tên đáng ghét.
.........
Thời gian cứ thế trôi qua, Dạ Nguyệt Linh ngồi ở ghế ngật ngà ngật gù, bụng sôi ùng ục, tay chống cằm, đôi mắt hé ra lại đóng vào. Tự dưng tiếng động trong nhà tắm phát ra khiến cô giật mình chượt tay, mặt cô an an ổn ổn tiếp xúc một cách thân mật với nền đá nát sàn nhà. Từ cái đụng chạm này cũng khiến cô tỉnh ngủ hẳn, vận động tự bò dậy đi đến cửa nhà tắm gõ ba tiếng.
"Đại thiếu gia, cậu không sao chớ?"
"..."
"Cậu mà không nói tôi vào đấy".
"..."
"Mặc dù tôi không muốn vào đâu, nhưng vì tính mạng vì an nguy của cậu tôi mứi bắt buộc phải vào thôi..." Lúc đó đừng có hiểu lầm tôi là sắc nữ đấy.
Hớn hở mở cửa đi vào, cái mặt lại một lần nữa tiếp xúc thân mật với bức tường thịt ấm ấm ẩm ướt. Máu háo sắc nổi lên, cô nhìn chằm chằm vào khuân ngực rắn chắc, từng đường nét của cơ bắp đầu hiện lên rõ mồn một. Đôi tay không tự chủ được mà đưa lên sờ, cô nuốt nước bọt, da thịt sao lại có thể tốt như vậy chứ, cơ ngực này, cơ bụng này lại thêm cơ cánh tay nữa. Quá tuyệt hảo, nữ chủ sao lại may mắn thế cơ chứ.
"Sờ đủ chưa?"
"Đủ"
Giọng nói lạnh lẽo khiến cô rùng mình, mở to đôi mắt nhìn người phía diện. Mịa Cố Thiên Trọng, cô lại nhìn đôi tay vấn còn đặt trên ngực hắn, móa vậy nãy giờ là cô đang ăn vụng đậu hũ nhà người ta à. Nếu để nữ chủ biết thế nào tính mạng cũng sớm kết thúc cho coi.
"Ahihi, bạn Cố tắm xong rồi hả, đồng phục mới ở đây, bạn cứ từ từ mà mặc ha. Mình không làm phiền nhã hứng thay đồ của bạn nữa".
Nói xong chưa để đối phương nói lời nào, cô đã chạy té mất để lại Cố Thiên Trọng một mình trong phòng.
Cố Thiên Trọng tựa người vào cánh cửa, hắn đưa một tay lên đỡ trán, đôi mắt đen đục khép lại. Hắn lại nhìn thấy giấc mơ ấy, nó càng ngày càng xuất hiện nhiều hơn, cô gái với đôi mắt ưu thương đầy nước mắt. Cô nhìn hắn không ngừng nói không phải cô ấy làm, hắn thì sao, hắn lạnh lùng tàn nhẫn kêu người làm nhục cô. Trước khi hắn rời khỏi căn phòng đó, cô đã nói điều gì đó với hắn và cười. Cái nụ cười cuối cùng ấy tại sao lại làm tim hắn đau đến vậy.
Hắn ngồi bệt xuống nền đá, một giọt nước mắt lăng xuống, cô gái trong mơ rốt cuộc em là ai?.
Trở lại với nữ chính của chúng ta, cô nàng như hổ đói ăn ngấu nghiến chiếc bánh mì Hạ Thủy mua.
"Ư.. ư ng.. nghẹn".
"Ăn từ từ không ai dành của cậu đâu" Hạ Thủy tốt tính đưa cho hộp sữa cô nàng uống dở.
"Thánh kừu".
..............
Tây Tây chúc các nàng một giáng sinh an lành.
Đã là giáng sinh thì tất nhiên một con fa như Tây Tây sẽ ở nhà cầu mưa, có nàng nào tham gia thì dơ tay ná.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook