Câu Chuyện Đã Qua
C6: Chương 6

16.

Sau khi Chu Cẩn Vi bị bắt, Trình Ngạn tìm đến một đội thợ sửa chữa, hứa sẽ trả một khoản tiền lớn, để họ làm theo những bức ảnh mà anh ta đưa ra và hoàn lại nguyên trạng. Khi anh ta nói chuyện với đội thợ sửa chữa, tôi nhận ra rằng anh ta đã đeo lại chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út trái của mình.

Ba ngày sau khi Chu Cẩn Vi bị bắt, cảnh sát đã thông báo rằng cô ta đã nhận tội. Cô ta thừa nhận rằng mình đã thuê người gi.ết An Hòa

Tiếp theo là chờ đợi phiên tòa.

Và tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện của Trình Ngạn với cảnh sát. Người kia nói với Trình Ngạn rằng, dựa trên việc An Hòa bị tàn phế ở hai chân khi khám nghiệm t.ử th.i và tính chất của v.ụ á.n gi.ết người gi.ấu xác, về cơ bản có thể xác định là á.n t.ử hì.nh.

Trình Ngạn im lặng trong một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng nói một câu "Cảm ơn."

Sau ngày đó, Trình Ngạn như biến thành một người khác.

Anh ta kiên quyết sửa sang lại biệt thự cho giống như trước đây. Mỗi ngày đều không chịu đến công ty, chỉ ngồi ở nhà giám sát.

Khi đói, anh ta liền bảo tôi nấu hai món ăn đó. Mỗi lần tôi nấu bao nhiêu, anh ta đều ăn bấy nhiêu. Dù có cay đến mấy cũng ăn hết. Không chỉ một lần sau bữa ăn anh ta phải ôm bồn cầu nôn mửa.

Mà vườn hoa tôi yêu thích phía sau nhà, những bông hồng đỏ cũng đã bị nhổ sạch, không còn một cây nào. Anh ta bắt đầu tự tay trồng lại từng đóa hoa cúc dại một. Trình Ngạn chưa bao giờ trồng hoa. Anh ta quỳ xuống đất, cẩn thận đào hố, trồng hoa, lấp đất, tưới nước... Động tác thì vụng về nhưng lại chân thành.

Còn tôi thì dựa vào cửa nhìn anh ta.

Dù sao thì bây giờ Trình Ngạn cũng không bình thường lắm. Biệt thự bị đập nát không ra hình dạng. Tôi không làm việc anh ta cũng không nói gì. Anh ta cũng không cho tôi giúp trồng hoa.

Trình Ngạn làm như vậy suốt cả một ngày. Mà tôi sau đó đã mang một chiếc ghế nhỏ dựa vào cửa quan sát anh ta.

Nhưng thực tế thì...

Trong lòng tôi, những bông cúc dại đó đã chết từ lâu rồi. Dù anh ta có lật đất tưới nước nhiều thế nào, những rễ cây đã mục nát trong đất cũng không thể hồi sinh.

Hoa cũng vậy, con người cũng thế.



Trình Ngạn trồng hoa được vài ngày, tôi cũng mang ghế nhỏ ngồi xem từng đó ngày. Chuyện lạ là... Những bông hoa anh ta trồng đều không thể sống sót. Thường thì chỉ mới trồng ngày hôm trước, ngày hôm sau đã héo rũ. Trình Ngạn không tin vào điều đó, đã thuê vài người thợ làm vườn có tiếng với giá cao, nhưng vẫn không thể trồng được. Đất cũng đã thay đổi nhiều lần, nhưng vẫn không có tác dụng. Cuối cùng, những người thợ làm vườn đều kêu trời.

Nhưng Trình Ngạn vẫn không tin. Anh ta giống như đang đấu với chính mình. Trồng đi trồng lại, với thái độ không trồng được hoa cúc dại thì không chịu bỏ cuộc.

Cứ thế một tuần trôi qua.

Vẫn không có một bông hoa nào sống sót.

Cả tôi, một kẻ đứng ngoài cuộc cũng không thể nhìn nổi nữa. Một ngày nọ, vào buổi trưa, tôi trông thấy bóng dáng cao lớn đó đang quỳ gối trước bồn hoa dưới ánh nắng mặt trời. Tôi nói một cách nhẹ nhàng:

“Trồng không sống thì thôi.”

“Dù vẫn là hoa cúc, nhưng cũng không còn là bông hoa ban đầu nữa thì có ích gì chứ?”


Tay Trình Nghiêm đang trồng hoa bỗng dừng lại. Sau một lúc lâu, anh ta mới ngẩng đầu nhìn tôi. Trong ấn tượng của mình,đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta đỏ mắt. Anh ta nhìn tôi một cách lặng lẽ, không biết liệu có nhìn ra điều gì không.

“Có ích.”

Anh ta chỉ nói hai chữ nhẹ nhàng, rồi cúi đầu tiếp tục trồng hoa.

Cả người anh ta trở nên cố chấp đến cực điểm, giống như đã phát điên vậy. Tôi lắc đầu, không nói gì nữa, quay người trở về phòng.

17

Đêm khuya, tôi nằm trên giường trằn trọc không ngủ được. Thực ra, tôi cũng không vô tâm như mình thể hiện. Trình Ngạn xuất hiện trong cuộc đời tôi vào lúc khó khăn nhất.Khi đó mẹ tôi, người thân duy nhất của tôi bị bệnh nặng nằm viện, và tôi thậm chí không thể trả nổi chi phí đi.ều tr.ị trong một ngày.

Là Trình Ngạn xuất hiện trong cuộc sống của tôi. Tôi theo anh vì anh đã chi trả tất cả chi phí đi.ều tr.ị cho mẹ tôi. Nhưng sáu tháng sau, mẹ tôi vẫn qua đời.

Tôi đi theo Trình Ngạn.

Anh tính tình lạnh lùng, nhưng đối xử với tôi cũng rất tốt. Đến mức khiến tôi dần dần lạc lối trong sự dịu dàng của anh mà quên đi mối quan hệ trao đổi ban đầu giữa chúng tôi.

Ba năm, tôi coi Trình Ngạn như tất cả cuộc sống của mình mà nắm chặt lấy. Tôi đã kết hôn cùng anh. Thậm chí không dưới một lần tưởng tượng rằng chúng tôi sau này sẽ sinh một trai một gái.

Nhưng sau đó...

Sống lại một lần nữa, những tình cảm đã từng dành cho nhau không thể phủ nhận, những ký ức từng khiến trái tim tôi rung động cũng không thể xóa bỏ hoàn toàn.

Điều khác biệt duy nhất là...

Người đã từng ch.ết, cuối cùng cũng tỉnh táo. Đau đớn thì đau đớn, nhưng phải bước tiếp chứ. Sao có thể quay đầu lại được.

Phòng thì ngột ngạt, tôi ra ngoài hít thở không khí, tiện thể đi tới chỗ Đing Đing. Đêm tối âm u, đi đến gốc cây ch.ôn Đing Đing, tôi mới phát hiện ra bên cạnh cây còn có một người ngồi.

Trình Ngạn.

Anh đã uống rượu, lúc này đang ngồi trên mặt đất ngẩng đầu nhìn tôi.

“Cùng tôi uống chút đi.”

Anh đưa cho tôi một chai rượu, vừa nói vừa tỏa ra hơi men. Tôi im lặng hai giây, nhận lấy.

"Tôi sẽ kể cho cô nghe một câu chuyện."

"Ừm."

Trình Ngạn uống một ngụm rượu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Tối nay là ngày trăng mù mịt, mây che khuất những vì sao, chỉ còn một vầng trăng tròn.


Anh kể:

“Tôi từng nghĩ rằng mình rất thích một cô gái, ngay cả khi cô ấy bỏ tôi đi nước ngoài với người khác, tôi vẫn đợi.”

“Mọi người đều nghĩ rằng tôi yêu cô ấy đến chết, tôi cũng nghĩ vậy.”

“Vì vậy, sau đó, khi tôi gặp một cô gái khác rất giống cô ấy, tôi đã giữ cô ấy ở bên cạnh. Tất cả những người từng gặp họ, đều nghĩ rằng tôi đã tìm thấy một người thay thế, một thế thân.”

“Tôi cũng vậy.”

Tôi lắng nghe một cách im lặng.

Mặc dù đã biết trước, nhưng những lời này từ miệng Trình Ngạn nói ra vẫn khiến tôi cảm thấy khó chịu trong lòng.

“Sau đó, cô ấy về nước.”

“Tôi nghĩ mình vẫn yêu cô ấy. Vì vậy, tôi đã gửi cho cô gái kia một lá đơn ly hôn.”

“Và sau đó, cô gái kia đã biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Cô ấy bướng bỉnh, tôi luôn nghĩ rằng cô ấy chỉ đang trốn tránh và không muốn gặp tôi.”

“Sau khi cô ấy đi, tôi dần dần nhận ra rằng mình dường như không thể chấp nhận sự ra đi của cô ấy. Căn nhà không có cô ấy quá trống vắng, những món ăn không phải do cô ấy nấu, tôi không thể ăn được. Không ngửi thấy mùi nước hoa của cô ấy, tôi cũng không thể ngủ ngon vào ban đêm.”

Trình Ngạn đột nhiên cười.

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy ý say.

Anh nói.

"Cô biết không? Tôi luôn nghĩ rằng mùi nước hoa trên người cô ấy rất dễ chịu. Vì vậy, sau khi cô ấy rời đi, tôi đã mua chai nước hoa đó xịt ở khắp phòng. Nhưng …"

"Không có tác dụng, hoàn toàn không có tác dụng."

"Tôi vẫn thức trắng đêm, thi thoảng ngủ được thì trong mơ cũng nhất định sẽ xuất hiện khuôn mặt của cô ấy."

"Tôi bắt đầu mơ màng, nhìn thấy gì cũng sẽ nhớ đến cô ấy. Khoảng thời gian đó, mọi thứ liên quan đến cô ấy đều khiến tôi vô cùng khó chịu."

"Nhưng tôi không chịu thừa nhận sự cố chấp và ngu ngốc của mình. Vì vậy, tôi chỉ có thể đối xử tốt hơn với người khác, tự lừa dối bản thân để kìm nén những bất an và sợ hãi do sự ra đi của cô ấy gây ra."

"Nhưng mà…"

Giọng nói của Trình Ngạn đột nhiên nghẹn ngào vài phần.

"Khi tôi biết được tin cô ấy đã chết thì không thể nào lừa dối bản thân mình nữa."


Ở câu nói cuối cùng, giọng nói của Trình Ngạn trở nên rất nhẹ. Nghe kỹ, từng âm tiết đều run rẩy.

Nhưng tôi vẫn luôn lắng nghe một cách im lặng, không nói gì cả.

Mắt nhìn về phía trước, nhưng vẫn có chút mờ mịt.

Một cơn gió thoảng qua, nước mắt rơi xuống.

Bên cạnh, Trình Ngạn nhỏ giọng hỏi tôi, "Cô khóc à?"

"Không có."

Tôi dùng mu bàn tay lau mặt, giọng nhàn nhạt:

"Gió thổi."

Nói xong, tôi đứng dậy.

"Câu chuyện của anh Trình nếu đã kể xong, tôi nên về phòng ngủ rồi."

Trình Ngạn không nói gì, tôi liền đi về phía sân trong.

Bất chợt, tiếng của anh vọng lại từ phía sau.

“An An……”

Tôi dừng bước, quay lại nhìn anh. Nhìn nhau vài giây, Trình Ngạn khẽ cười.

“Đường An An, phải không?”

Tôi gật đầu, quay người rời đi. Tối nay không có sao, gió rất to, những chuyện được kể ra đều tan biến theo làn gió đêm.

Câu chuyện kết thúc, nhưng không chỉ là những câu chuyện.

18

Ngày hôm sau, tôi đã xin nghỉ việc với Trình Ngạn. Chu Cẩn Vi đã bị bắt, tôi không muốn ở lại nữa. Tôi thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng để viết giấy nợ cho anh, nhưng Trình Ngạn không nhắc đến chuyện phạt vi phạm hợp đồng.

Anh dựa vào cửa nhìn tôi, dường như không cảm thấy bất ngờ.

Một lúc lâu sau, Trình Ngạn mới nhẹ giọng hỏi:

“Không đi nữa được không?”

“Tăng lương bao nhiêu cũng được.”

Tôi lắc đầu:

“Tôi không muốn làm nữa.”

“Phí vi phạm hợp đồng tôi có thể viết giấy nợ cho anh. Thời gian trả nợ, anh tự quyết định.”

Trình Ngạn nhìn tôi rất lâu.


“Được.”

Vì vậy, tôi đã viết giấy nợ, cuối cùng để anh ấy ký tên. Anh ấy cầm bút ký rất nhanh. Tôi không nhìn, trực tiếp bỏ vào túi.

Sau khi Trình Ngạn ký hợp đồng giải ước, tôi bắt đầu dọn đồ. Thực ra chỉ có hai bộ quần áo, cũng không có gì để dọn. Khi tôi kéo hành lý đi, Trình Ngạn đứng ở cửa sổ tầng hai nhìn tôi. Tôi đi không nhanh, nhưng vẫn không ngoảnh lại. Ngược lại với đêm qua. Hôm nay trời đẹp. Trời quang mây tạnh, gió hiu hiu. Là một ngày rất thích hợp để chia tay. Tôi bước ra khỏi biệt thự, trong lòng lặng lẽ tạm biệt.

Trình Ngạn, tạm biệt.

Quá khứ, tạm biệt. ……

Ba ngày sau, tôi đang xem TV trong căn phòng mới thuê. Bất ngờ nhìn thấy một bản tin địa phương.

Sáng nay, một căn biệt thự cao cấp trong thành phố đã bị cháy. Sau khi đi.ều tr.a, có một người t.ử vo.ng. Theo người trong cuộc, n.ạn nh.ân là chủ tịch công ty XX của thành phố...

Tôi đang cầm điều khiển TV thì nó rơi xuống đất.

Pin cũng văng ra ngoài, lăn tứ tung.

Căn biệt thự bị cháy là nhà cũ của tôi và Trình Nganj.Và người ch.ết trong đ.ám ch.áy... chính là anh.

Tôi sững sờ, chỉ nghe thấy câu cuối cùng của bản tin.

Theo điều tra, cảnh sát ban đầu xác định là t.ự t.ử.

Nghĩa là... l.ửa là do anh ta t.ự tay ch.âm.

Tôi sững sờ rất lâu, đột nhiên nhớ đến tờ giấy nợ mà Trình Ngạn đã ký nhưng tôi chưa xem.

Lật ra xem——

Chữ viết bay bổng của Trình Ngạn hoàn toàn không phải là "Trình Ngạn", mà là ba chữ:

"Xin lỗi."

Xin lỗi...

Anh biết tôi là An Hoà.

Thì ra tối qua tiếng "An An" đó không phải đang gọi Đường An An, mà là An Hoà.

Tôi cầm tờ giấy nợ ngơ ngẩn rất lâu, sau đó đi chân đất xuống lầu, mua một cái bật l.ửa. Bên cạnh thùng rác, dùng bật l.ửa đ.ốt ch.áy tờ giấy n.ợ đó. Một tờ giấy trong nháy mắt biến thành tro bụi. Tro bụi hòa vào trong gió. Trước khi đốt, tôi cũng viết ba chữ trên giấy:

"Không sao đâu."

Đó là lời đáp lại lời xin lỗi của anh, cũng là nói về chúng tôi với nhau.

Đúng sai, phải trái đều tan theo gió. Đều đã ch.ết một lần, không còn n.ợ n.ần gì nhau, thì thật sự không liên quan gì đến nhau nữa. Anh ấy có thể đã thực sự yêu tôi, cũng có thể không. Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa rồi. Tôi cũng không còn là An Hoà. An Hoà đã ch.ết và tôi là Đường An An.

Ngày hôm sau khi Trình Ngạn qua đời, bản á.n của Chu Cẩn Vi được đưa ra x.ét x.ử. Tòa án tuy.ên án cô ta t.ử hì.nh. Ngày hôm đó thời tiết cũng rất đẹp, nắng ấm và gió nhẹ.

Lại là một ngày trời quang mây tạnh.

(Toàn văn hoàn)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương