Câu Chuyện Của Princess
-
Chương 8
Trúc biết, thứ tình cảm mà Trúc đang giấu trong lòng là thứ tình cảm sai trái, vốn dĩ Trúc không được phép nuôi nó trong lòng. Nhưng biết giải quyết sao được khi nó cứ tự động lớn lên, tới độ chính Trúc cũng không kiểm soát được lòng mình. Trúc bắt đầu ủ rũ ngay từ khi nghe thấy Nhật Minh kể về chuyện Chi đang suy nghĩ làm quen với một anh lớp 12. Suy đi tính lại, mọi mặt Trúc đều không có, không thể mang tới hạnh phúc cho Chi được như người ta.
Bước chân về lớp cũng nặng trĩu, Trúc đi về chỗ ngồi, mặt cúi gằm xuống cố ý không phải nhìn sang chỗ Chi dù biết Chi đã nhìn theo mình ngay từ khi Trúc bước vào lớp. Ánh mắt Chi vẫn là vậy, vẫn dành cho Trúc sự quan tâm hơn người khác.
Cho tới giờ ra chơi, Trúc cũng không có ý định sẽ ngước mặt lên, mà lầm lì nhìn thẳng vào cuốn truyện tranh đã được gấp sẵn trang đang đọc dở.
- Này Trúc, ăn không? - Lan không biết từ khi nào giấu sẵn trong cặp một gói bim bim. Lan bóc ra, mời Chi và Ngọc rồi nhưng thấy Trúc cứ im im, đành ngồi ngay bên cạnh Trúc, gọi cho Trúc biết.
- À...ờ... mấy bạn ăn đi. Trúc không đói cho lắm!
Trúc từ chối không ăn. Không giống như ngày thường, họ sẽ tranh nhau cho tới miếng cuối cùng.
Nhìn biểu hiện của Trúc, Ngọc biết rõ có thể Nhật Minh đã nói gì đó khiến Trúc buồn. Và Ngọc tin là Chi cũng đã nhận ra điều đó. Chỉ có Lan, bản tính vô cùng yêu đời, nên không nghĩ sẽ có chuyện gì phức tạp xảy ra.
- Chê hả? Không ăn Lan bắt ăn? - Lan đưa một miếng bim bim lên tận miệng Trúc.
Trúc cũng giật mình, không nghĩ Lan có thể lầy nhầy tới độ này.
Trúc đưa tay đang còn lành lặn nhận lấy miếng bim bim rồi đưa vào miệng, chứ không thể để tình huống là lùng kia xảy ra. Chi cũng chứng kiến hết toàn bộ, tự nhiên trong lòng hơi nhột “Từ khi nào mà Trúc lại thân với hai bạn ấy hơn cả mình?“.
Chi gạt suy nghĩ đó đi ngay, thấy Trúc không chú ý tới mình, nên Chi đành quay lên.
Thấy không khí có vẻ căng thẳng, Lan lại đưa tiếp một miếng vào tay Trúc, lần này không có ý là ép Trúc ăn, mà là ý khác. Trúc ghé tai nghe Lan nói thầm...
- Trúc thân với Chi hơn tụi này, mời Chi ăn đi chứ?
Lan sớm đã thấy được thái độ không vui của Chi. Nhưng chính vì yêu đời và vô tư, nên Lan không suy rộng ra rằng Chi đang ghen tuông khi càng ngày Trúc càng thân với Lan và Ngọc hơn. Lan chỉ nghĩ, Chi có vẻ không vui vì không được mời ăn.
Trúc cầm miếng bim bim đó, nhìn Lan một hồi. Lan thì vẫn liên tục nhéo vào hông Trúc, thúc giục Trúc mau mau đưa cho Chi.
- Ăn không? - Trúc cũng bắt trước Lan, đưa tới tận miệng Chi.
Chi cũng giật mình, Chi đang ghi bù bài hôm nọ ghi không kịp, liền cảm thấy có bàn tay chạm vào má mình, rồi là miếng bim bim ngay sát môi mình... Chi mở miệng nhận miếng bim bim đó.
- Đấy, cái con này, con ra cái vẻ khi dễ vì không được tao mời bim bim kia!
Lan thấy Chi vui vẻ nhận miếng bim bim từ tay Trúc, là ngay lập tức nói ầm ĩ không để cho Trúc và Chi kịp nói gì với nhau rồi.
- Ơ kìa. Mày suy diễn lung tung gì thế. Có cần tao giả lại không? - Chi làm bộ sẽ lè ra miếng bim bim ấy thật.
- Eo ôi, con ranh này, từ khi nào mày bẩn thế? - Ngọc giật mình, vội lôi ngay cái cặp đi phòng hờ miếng bim bim ấy rơi vào cặp mình thật.
Chi cười phá lên một hồi, tạm thời quên đi những ghen tuông trong lòng của mình.
Trên đường Chi đạp xe về, hay trên đường về của Trúc, cả hai đều tự hỏi trong lòng mình, tại sao lại ghen?
Trúc đã có sẵn câu trả lời cho chính bản thân mình, đó là Trúc có một thứ tình cảm gì đó... không giống như tình bạn dành cho Chi. Thế nhưng Trúc luôn tự hỏi mình, rồi tự trả lời một cách dằn vặt bản thân. Khi Trúc chọn hình dáng này, Trúc biết... sẽ không có hạnh phúc nào cho mình. Nhưng chính điều này khiến Trúc sống mạnh mẽ với bản thân!
Còn Chi, Chi cũng đạp xe với một tâm trạng cực kì nặng nề. Bàn tay, làn da, hơi ấm của Trúc, để lại cho Chi một cảm giác lạ thường! Chưa bao giờ Chi có những suy nghĩ ích kỉ như thế này với Lan và Ngọc, nhưng đột nhiên, Chi chỉ muốn Trúc chơi với mình mình. Chỉ như thế...
...
1 tháng sau, tay Trúc lành lặn, có thể sinh hoạt thoải mái như thường rồi thế nên mọi thứ cũng dễ dàng hơn. Với một bên bị thương, Trúc vẫn có thể vượt qua bài kiểm tra cuối kì tốt, không những thế, Chi thật bất ngờ khi điểm số của Trúc nằm trong top 15 mà thầy nhắc tới. Không khoe khoang, chỉ là danh sách điểm được dán ngay chỗ cầu thang lên xuống, vậy nên ai cũng nhìn thấy tên Trúc ở top 15 học sinh đứng đầu khối.
Đạt được thành tích cao, mẹ Trúc hỏi Trúc muốn được thưởng cái gì... Trúc nghĩ ngợi một hồi, rồi mau chóng đáp... Trúc thích được mua một cái xe đạp, và xin phép mẹ tự đạp xe tới trường...
Với điều kiện của nhà Trúc, thì một cái xe đạp là điều quá nhỏ nhặt. Cuộc sống của Trúc giống như ước gì được nấy, thế nên Trúc được mẹ mua cho chiếc xe quá ư là đẹp. Ngay khi mới mua xe, Trúc đã leo lên đi ngay lập tức, vì mới biết đi, nên đi còn hơi run, nhưng chỉ vài quãng đường ngắn, Trúc đã tự tin hơn hẳn.
Trúc đạp xe tới nhà Chi đầu tiên.
- Chi ơi... - Trúc đứng ở ngoài cửa gọi. Hôm nay là chủ nhật, Trúc sang nhà Chi từ buổi sáng.
Chi ở trong nhà, nghe thấy giọng quen, liền biết là Trúc. Chi ăn mặc lại tử tế một chút, bởi khi Trúc gọi, cô đang còn mặc bộ đồ ngủ nằm trong chăn. Chi chạy nhanh ra cửa, thấy Trúc đang đứng cạnh chiếc xe đạp mới.- Uầy, Trúc mua rồi à... đẹp thế? - Chi bị lóa mắt bởi cái xe đẹp sáng bóng này. Chi biết đây là loại xe đời mới, mới nhập về, chứng tỏ giá thành không rẻ tẹo nào.
- Ừ, mới mua liền đạp xe sang này luôn, Chi đi không? Đi lượn vài vòng đi... - Trúc rủ Chi.
Không biết vì sao, Chi lại thấy vui, khi mình lại là người đầu tiên được ngồi trên chiếc xe này. Chi vui vẻ gật đầu, lanh lẹ ngồi lên yên sau.
Trúc ngồi lên yên trước, động tác đạp xe có hơi run, thế nhưng vẫn đi tốt, có lẽ Trúc run do lần đầu lai ai đó ở yên sau, nhưng cũng có thể, Trúc run là do đèo một người vô cùng đặc biệt.
- Trúc, sao tự nhiên lại thích đi xe đạp vậy? Chẳng phải ngồi xe ô tô thích hơn sao? - Chi ôm vào eo Trúc, Chi nghĩ, bạn bè bình thường như thế này là ổn. Chi đi với Ngọc, cô cũng thường hay ôm Ngọc như thế này. Trời lạnh mà.
- Đi xe đạp thì tự do hơn một chút, Trúc muốn đi đâu cũng được, có điều, Trúc chỉ thuộc đường từ nhà tới trường, và từ nhà tới nhà Chi!
Trúc nói điều này, cũng khiến Chi vui lòng hơn nữa. Cả hai cùng nhau đi quanh hồ Gươm, sau đó đi vào phố cổ, nói chung ở Hà Nội có chỗ nào hay, Chi đều chỉ đường cho Trúc đi hết.
Cảm giác cả hai người đi bên nhau như thế này, Chi mới thực sự vui. Đôi khi Chi tự hỏi lòng mình, tại sao phải khó chịu khi có sự hiện diện của Ngọc và Lan trong khi Ngọc và Lan cũng chơi thân với Chi, thậm chí Ngọc đã chơi với Chi từ ngày cấp hai? Nhưng rồi chính Chi không trả lời được, có lẽ, Trúc là một người bạn đặc biệt. Chi thích nhất mỗi khi trêu ghẹo Trúc, rồi mặt Trúc lại đần đi một tẹo. Sau đó, Chi sẽ nói vài câu, và nụ cười trên môi Trúc lại xuất hiện...
Có vẻ Trúc đạp xe đã mệt, vì chưa bao giờ vận động lâu như thế, Trúc dừng lại ở một hàng quà vặt, Trúc nói hôm nay mới mua xe, coi như là khao Chi một bữa nho nhỏ.
- Chi, có hai vé đi xem xiếc, mẹ Trúc được người ta cho, Trúc không muốn đi một mình, Chi đi với Trúc được không? - Trúc lấy một vé từ trong túi quần đã để sẵn đưa cho Chi. Còn vé kia Trúc để ở nhà dành cho riêng mình, nếu Chi không đi, có thể xem như nó là giấy lộn. Chi nhìn vào tấm vé, giá những 15000 đồng liền. Bằng nửa tiền ăn sáng trong một tháng của Chi rồi. Thế mà được cho không, nên Chi cũng thích thú lắm.
- Được thôi, khi nào diễn ra vậy? - Chi hỏi lại Trúc.
- Tầm 3 tuần nữa. Họ mới đưa cho mẹ Trúc, bọn mình hẹn nhau ở đâu được? Đi chung được không? Trúc không thích đi một mình cho lắm... - Trúc hỏi Chi niềm nở, cảm thấy phấn khích khi Chi đồng ý đi cùng mình.
- Được đấy, Chi sẽ xin mẹ Chi trước. Đường vào ngõ nhà Chi tối lắm, Trúc đợi Chi ở công viên bên ngoài, được không?
Chi hỏi Trúc. Cô rất vui nếu được đi xem xiếc, bởi cũng khá lâu rồi, cô chưa được đi xem. Lần đầu cô đi xem, đó là một gánh xiếc bên lề đường. Họ diễn những trò đơn giản, người đi đường có thể tùy tâm bỏ tiền vào hòm của họ. Ngày đó, Chi nhớ mẹ đã bỏ 1000 đồng vào hòm. Bây giờ, địa điểm xem là rạp xiếc trung ương, giá vé 15000 đồng, và đi cùng Trúc. Có thể nó sẽ thú vị hơn nhiều.Bên ngoài ngõ nhà Chi, là một công viên nho nhỏ. Chẳng có gì nhiều, chỉ là một cái xích đu, một cái cầu trượt cho đám trẻ con chơi thôi. Đi từ nhà ra tới cái công viên này còn chưa tới 100m, vì Trúc mới biết đi xe, ngõ nhà lại tối, nên Chi không muốn Trúc phải mất công.
Trúc gật đầu chấp nhận. Xem ra, tình bạn của họ chỉ đi lên, không thể vì vài chuyện vớ vẩn mà có thể giận nhau được. Chẳng hiểu sao, nhưng suy nghĩ ghen tuông trong lòng Trúc và Chi ngay lúc này không còn nữa. Từ giờ tới lúc 3 tuần nữa phải làm gì cho thời gian nhanh trôi đi chính là câu hỏi ở trong suy nghĩ của cả hai.
Những điều lạ lùng về mình, Chi đều ghi hết vào nhật ký.
...
Hôm nay là ngày họp đoàn định kì của tháng, Chi là một tay sai của Thảo. Vì không muốn gây hiềm khích với ban cán bộ lớp, nên khi Thảo nhờ vả gì, Chi luôn sẵn sàng làm. Theo lịch, từng người sẽ được Thảo nhờ làm gì đó, thì sổ đoàn luôn được tuyên dương hết lời. Thế nên Chi không có gì thắc mắc, luôn làm theo mà không câu nệ gì. Thảo nhờ Chi đi họp hộ, có vấn đề gì quan trọng thì ghi vào giấy, rồi đem lại cho Thảo bởi Thảo đang bận ôn Toán. Chi cũng đồng ý vì lịch thi của khối tự nhiên xếp sau khối xã hội, giúp được gì thì giúp thôi, Chi không phản đối.
Chi đi họp cùng Trang bên lớp B, vì Chi quen Trang ở lớp học thêm địa của mình. Cả hai ngồi cạnh nhau chăm chú nghe cô bí thư đoàn trường phổ biến lịch thi đua của tháng 1.
- Này Chi, cái anh kia luôn nhìn cậu đấy! – Trang nói nhỏ vào tai Chi.
- Mình biết! – Chi biết Phong đang nhìn mình một cách lộ liễm, thế nhưng Chi cố làm ngơ đi.
Được một người khác giới để ý, đa số con gái thích làm cao bản thân mình lên, thế nên dù biết Phong nhìn mình, nhưng Chi không bao giờ nhìn vào mắt anh ta. Chi không phủ nhận, Phong rất ưa nhìn. Cô luôn thầm thích Phong, thậm chí, Phong cũng được triệu hồi trong cuốn nhật ký bí mật của Chi. Nghe tin Phong muốn làm quen với mình, Chi cũng vui lắm, nhưng phải cố gắng giấu đi sự vui mừng trong chính mình.
Buổi họp kết thúc, mọi người cùng nhau ra về. Tháng 1 này, ngoài việc mua tăm ủng hộ người nghèo, phát động tháng thi đua học tập đầu năm mới, rồi chuẩn bị cho lễ hội xuân thì cũng không có gì đặc biệt, những gì cần thiết, Chi đều ghi lại cho Thảo, để Thảo có thể phát động cả lớp.
Chi định đi về lớp, thế nhưng bị ai đó kéo lại. Cô định hét lên, cả Trang và cô đều giật mình. Nhưng người kéo cô lại chính là Phong.
- Trang, em đợi ở ngoài, anh và Chi nói chuyện một chút được không?
Phong hỏi, Trang hiểu ý, liền đứng ở ngoài cửa đợi hai người.
- Anh làm gì vậy? Có chuyện gì sao bạn ấy không được nghe? – Chi hỏi lại Phong.
- Em hay nhỉ? Anh chỉ muốn nói chuyện với riêng em thôi...!
Phong nói những lời này, chính Chi cũng không tự chủ được cảm xúc nữa. Đột nhiên, lại bị thu hút bởi những lời tán tỉnh đùa cợt.
- Anh có gì thì nói đi, em còn phải về lớp giao lại việc cho bí thư.
Chi vẫn giữ thái độ cực kì nghiêm túc. Cô sợ anh ta chỉ cần nói thêm vài câu, chắc hai gò má lại mất tự chủ, tự động ửng hồng lên. - Anh muốn rủ em đi chơi. Em có muốn cuối tuần này đi tới công viên không? – Phong nhanh chóng nói luôn. Trước giờ, cậu ta là một kẻ sát gái. Đi đường, chỉ cần trêu ghẹo vài câu thôi, là con gái tự động “đổ” cậu ta cả loạt. Và Chi cũng thế. Nhưng Chi lại khác, lần này là Phong cũng có cảm tình với Chi.
- Anh học lớp lớn rồi, sắp thi đại học rồi, sao không lo học đi?
Chi hỏi với một suy nghĩ thật thà, ngoài ra không có gì khác.
- Em quan tâm anh đấy à? Anh học lâu nay rồi, chỉ muốn rủ em đi chơi một lần, sau đó, anh phải lo học không có thời gian nữa. Em mà từ chối, anh sẽ tiếc lắm! – Phong tỏ vẻ đau buồn nếu Chi từ chối.
Và đương nhiên, đối với Phong mà nói, cá đã cắn câu.
- Anh đừng suy lung tung, em chỉ xem anh là tiền bối trong trường thôi nhé, hai bọn mình chưa hiện hữu được từ “quan tâm” đâu. Được thôi, nếu anh đã nói thế, thì cuối tuần này đi...
Chi biết, hai gò má cô đã ửng hồng thật, cô phải nhanh chóng kết thúc chủ đề, sau đó sẽ lập tức rời đi.
- Coi như em đồng ý rồi nhé. Cuối tuần anh sẽ đợi em! - Phong nháy mắt trước khi Chi rời đi.
Chi chạy vội vã để rời khỏi đây cùng Trang. Tâm trạng Chi đang tràn ngập sự thích thú cho buổi đi chơi đầu tiên này. Chưa bao giờ Chi đi chơi riêng với một người con trai nào, lần này, lại là người mà Chi thầm thích nữa. Như thế không phải quá đỗi hào hứng sao? Nhưng Chi quên béng mất... cuối tuần, Chi đã hẹn với Trúc cách đây không lâu!
...
6h tối, Trúc mau chóng ăn cơm. Thậm chí, Trúc còn gọi chị họ của mình tới, để giúp Trúc chuẩn bị.
- Chị An, chị xem em mặc như thế này, có đẹp không? - Trúc đứng trước mặt chị họ của mình, chị ấy đang cắm mặt vào chiếc máy chơi game cầm tay cùng cái điện thoại nhắn tin.
- Tao thấy lần nào mày chẳng mặc thế? Mất công bắt tao sang đây? - An ném đôi tất vào người Trúc.
- Nhà chị ngay bên này, còn mất công gì? Em nên mặc gì được? - Trúc vẫn lầy nhầy hỏi tiếp không buông tha cho chị gái mình.
- Đi hẹn hò với ai à? Dáng mày, mặc ghi lê đi cho sang trọng.
Chị An học ở lớp thiết kế thời trang, đương nhiên chị ấy sẽ biết làm thế nào cho Trúc vừa đẹp, lại vừa bắt mắt. Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Trúc mới khai thật với chị gái mình là đi xem xiếc cùng bạn trong lớp.
Gần đến giờ, Trúc đạp xe sang nhà Chi. Theo đúng như lời Chi dặn, Trúc đợi Chi ở công viên mà Chi nói. Trúc dựng xe ở bên cạnh chiếc xích đu, rồi tự mình ngồi lên xích đu. Trường học của Trúc ở Florida cũng có một chiếc xích đu như thế này. Trúc và mối tình đầu của Trúc từ năm lớp 8 cũng thường ngồi xích đu và trò chuyện với nhau. Nhưng bạn gái ấy, bị ung thư vòm họng và đã qua đời. Điều đó tác động tới Trúc ít nhiều...về tới Việt Nam, gặp được Chi, thời gian gần đây Trúc mới vui vẻ hơn một chút. Khi dự đám tang cô gái ấy, Trúc không khóc. Trúc giữ vẻ mặt trầm lặng, không nói gì, không cảm xúc gì ở đám tang, nhưng về tới nhà, Trúc đã khóc rất nhiều. Vì cô gái ấy cũng nói là có tình cảm với Trúc. Cả hai đang ở tuổi dậy thì, tự tỏ tình với nhau như trong phim truyện, thế rồi, cô gái ấy rời khỏi thế giới này. Tự nhiên nhìn thấy xích đu, Trúc lại nghĩ tới chuyện buồn. Trúc lắc đầu vài cái, sau đó tiếp tục chờ đợi.
20 phút... Trúc nhìn đồng hồ đeo tay của mình!
30 phút... Trúc vẫn tiếp tục kiên nhẫn, bây giờ vẫn có thể kịp xem xiếc, đoạn mở đầu mới qua thôi.
1 tiếng đồng hồ... bây giờ có tới, thì cũng không còn gì để xem nữa ngoài việc quay số trúng thưởng mà nhà tài trợ tổ chức.
Trúc không thấy Chi đi ra ngoài đây. Không biết là xảy ra chuyện gì, Trúc định đi vào nhà Chi, thì thấy nhà Chi cũng tối và đã khóa ngoài cửa cổng. Tức là không có ai ở nhà. Liệu Chi có nhớ hôm nay là ngày cả hai đã hẹn đi xem xiếc cùng nhau không?
Trúc quay trở lại chiếc xích đu, tiếp tục chờ đợi. Thời tiết về tối muộn nó rất lạnh. Đứng từ công viên này, có thể nhìn thấy trong ngõ nhà Chi nhà nào đang sáng đèn.
Trúc ngồi lì đây tới tận 9h30. Nhật Minh đi qua, Nhật Minh cũng vừa đi xem xiếc cùng gia đình và anh em họ hàng về. Tính cậu ta hay tò mò, thấy Trúc ngồi một mình bên xích đu, cậu ta cũng chạy vào hỏi han xem sao...
- Trúc, mày ngồi đây làm gì vậy? - Nhật Minh nói người em họ của mình đợi cậu ta một chút. Trời thì lạnh như thế này, Trúc không biết lạnh là gì sao?
Trúc ngẩng mặt lên, thấy Nhật Minh hỏi mình, lòng liền trùng xuống. Trúc nghĩ là Chi, nhưng không phải. Ngay cả giọng nói, cũng không hề giống.
- Chi hẹn tao đi xem xiếc, tao đã đợi từ 7h... – Trúc nói với vẻ mặt hơi buồn một chút.
- Trùng hợp thế, tao mới về. Tao không thấy Chi ở đó...giờ này, chắc nó đang ngồi ăn kem Tràng Tiền rồi mày! Về đi, lạnh lắm!
Nhật Minh vỗ vai Trúc thay cho lời an ủi. Vốn dĩ từng có xích mích với nhau, nên cả hai cũng không thể nói cho nhau nghe những lời ngọt ngào của tình bạn, nhưng Nhật Minh không còn khó chịu với Trúc như trước nữa. Nhất là khi biết Ngọc rât quý Trúc. Nếu Ngọc quý ai, chứng tỏ người đó rất tốt.
- Sao lại là ăn kem? – Trúc không hiểu.
- Ơ, thế đám con gái không nói cho mày à? Hôm nay nó đi chơi với thằng Phong lớp 12 đấy. Thấy mượn cái xước tóc của Ngọc nữa... chuẩn bị ghê lắm! - Nhật Minh nói với Trúc.
- Tao... không biết, nên cứ chờ ở đây! – Trúc nghe được, cũng không thể giấu đi được nỗi buồn trong lòng mình. Cách đây vài giờ đồng hồ, thì Trúc phấn khởi lắm, nhưng mọi thứ... không như Trúc nghĩ, không như Trúc mong muốn thì phải.
- Chỉ có tao với mày, tao tuy tính lúc đầu hơi khó chịu thật đấy, nhưng tao không nói lại với ai đâu. Mày thích cái Chi phải không?
Nhật Minh đã sớm nhìn nhận ra được việc này từ lâu. Thậm chí Nhật Minh nghi ngờ cả Chi, nhưng giờ thấy Chi đi chơi với một thằng con trai khác, Minh đã nghĩ lại.
- Không, tao chẳng có gì với nó cả!
Trúc lần đầu tiên gọi Chi là “nó“. Có lẽ Trúc đang giận, đang kết hợp với ghen nữa. Không thèm đợi Minh nói lại điều gì, Trúc vội vã tạm biệt, rồi leo lên xe, đi về nhà ngay lập tức. Nhật Minh nhìn theo bóng Trúc đang rời khỏi đây nhanh nhất có thể, rồi khẽ thở dài. Vậy là từ ngày mai... cái Chi mất đi một người bạn tốt rồi!
Sáng hôm sau, theo lịch nhà trường phải chào cờ. Thế nên Chi và mọi người cùng nhau đi xuống chân cầu thang lấy ghế để ngồi. Vì thấy Trúc chưa đi học, nên Chi lấy sẵn một cái cho Trúc. Chi ngồi tạm hai ghế để giữ ghế cho Trúc. Khi Trúc đến, cô đợi Trúc chạy lên lớp cất cặp sách, sau đó khi Trúc đi xuống cầu thang, chuẩn bị đi đến dãy mà lớp cô ngồi, thì cô nhanh chóng tháo cái ghế mà mình đã giữ hồi giờ để đưa cho Trúc.
- Trúc ơi, ghế này!
Chi lớn giọng gọi Trúc. Vẫn nụ cười tươi dành cho Trúc như mọi ngày, Trúc nhìn thấy, Trúc nghe thấy.
- Không cần đâu!
Trúc trả lời lạnh nhạt, rồi tự mình chạy lại vào chân cầu thang lấy ghế, sau đó đi lên vị trí ngồi sau Lan, Nhật Minh. Trúc tự động giữ khoảng cách với chính Chi.
Chi ngây người, Chi không hiểu vì sao Trúc lại từ chối cái ghế này. Cô vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cô vẫn không nhớ ra rằng, tối hôm qua, Trúc đã ngồi trong trời lạnh hơn hai giờ đồng hồ, chỉ để chờ đợi mình...
Nhật Minh quan sát hết mọi chuyện, có lẽ chi vẫn không biết gì cả. Chi vẫn chưa biết, Trúc đang giận. Những giờ chào cờ trước, Trúc và Chi thường tách cả đám xuống một vị trí khác, để thì thầm gì đó với nhau. Lần này Chi cũng tự tách cả nhóm để đợi Trúc, thế nhưng Trúc không còn quan tâm tới nữa. Nhật Mình nói nhỏ với Ngọc...
- Ngọc này, Ngọc có biết chuyện gì xảy ra không?
- Không, chuyện gì kia? - Ngọc quay lại hỏi Nhật Minh, hiện tại thì hiệu trưởng đang đọc tiêu chí thi đua, mà đám học sinh chưa bao giờ thực sự chú ý những gì diễn ra trong giờ chào cờ trừ phi là lịch nghỉ học.
- Hôm qua Trúc và Chi hẹn nhau đi xem xiếc. Hình như cái Chi quên, rồi làm đẹp để đi chơi với anh Phong, Trúc nó đợi cái Chi hơn 2 tiếng trong trời lạnh đấy! – Minh kể cho Ngọc nghe mọi chuyện.
- Thật sao? Tội thân Trúc thế? Cái Chi nó biết chưa? - Ngọc giật mình khi nghe Minh nói về chuyện Trúc đã đợi Chi hơn 2h đồng hồ.
- Hình như chưa. Bình thường, Trúc nó toàn gọi Chi bằng tên thôi. Hôm qua Minh hỏi, Trúc gọi Chi là “nó” đấy, không còn sự quan tâm đặc biệt mà Ngọc nói với Minh đâu! – Minh tâm sự lại với Ngọc.
- Thì Trúc nó giận chứ sao nữa. Là Ngọc, Ngọc cũng sẽ giận cái Chi thôi. Nhưng Ngọc... không đợi 2h đồng hồ như Trúc đâu. Trời đang lạnh như thế này...! - Ngọc nghĩ thôi cũng rùng mình.
Minh nhắc tới Trúc và Chi, thế là Ngọc cũng đưa mắt nhìn xem hai đứa có đang ngồi với nhau hay không. Đúng như Minh nói, hai đứa tách nhau thật rồi. Trúc ngồi trên kia với Lan, còn mình Chi ngồi lủi thủi ở dưới. Trông Chi có vẻ như chưa biết chuyện gì đang diễn ra nữa.
Giờ chào cờ kết thúc, mọi người mau chóng đi về lớp cho bớt lạnh.
- Mày biết chưa Lan? - Ngọc nhìn thấy Lan cũng bị Trúc bỏ ở phía sau. Có lẽ hiện tại, Trúc chỉ muốn ở một mình. Trong cả đám, còn mỗi Lan và Trúc trong tình trạng độc thân. Ngọc có gì đó mập mờ với Minh, còn Chi, rõ ràng như thế còn gì nữa.
- Tao nghe thằng Minh nói rồi, tối qua tao đi xem xiếc cùng nhà nó mà mày... mẹ nó rủ nhà tao đi cùng cho vui! – Lan cùng em họ Minh đứng đợi quán mì vằn thắng, không nghĩ là Minh chạy ra công viên do nhìn thấy Trúc.
- Tội thân thế, ngồi đợi như vậy thì...
Ngọc và Lan cùng nhau im lặng khi thấy Chi đi tới.
Cảm thấy không khí lạ thường, Chi nghĩ có thể Ngọc và Lan biết lí do vì sao Trúc lại đối xử lạ lùng như thế với mình.
- Hai đứa mày, nói đi, chúng mày có biết gì không? Trúc tự nhiên lạ với tao lắm! – Chi nói luôn ngay khi vừa nghĩ. Chi chắc chắn, Chi còn lạ gì Lan và Ngọc nữa.
- Hờ... khó xử quá, mày tự hỏi Trúc đi... chuyện này bọn tao không tham dự được đâu! – Lan khó xử nói.
- Tao đâu có nhờ tụi mày tham dự, Trúc không thèm nói chuyện thì làm sao tao hỏi được! – Chi bực mình cáu gắt.
- Mày cáu gì tụi tao? Đến cả tụi tao cũng thấy có lỗi với Trúc. Mày hẹn đi chơi với nó, hẹn đi xem xiếc, thì phải nhớ chứ. Hôm qua mày còn làm đẹp đi chơi với anh Phong kia, nó đợi mày hơn 2h đồng hồ liền đó! - Ngọc cũng gắt lại Chi. Vốn dĩ Ngọc không định liên quan tới, nhưng Chi đã nói vậy thì Ngọc cũng là người thẳng tính.
“Xem xiếc“. Chi rùng mình khi nghe tới hai từ đó. Cách đây không lâu, Chi hẹn đi xem xiếc với Trúc, tình cờ trùng với ngày Phong rủ đi chơi. Thế là Chi quên béng. Chiếc vé ấy, Chi vẫn đang kẹp trong cuốn sách giáo dục công dân. Hơn nữa, Trúc đợi Chi hơn 2h đồng hồ...
- Khi nãy tao hỏi chuyện nó, nó không nói gì, giọng có vẻ cảm lạnh rồi. Không có ý nói gì mày đâu, nhưng sao tao thấy thương nó quá!
Lan cũng nói cho Chi biết.
- Tao...nên làm như thế nào bây giờ? – Chi lo lắng hỏi han cả hai người bạn của mình.
- Tao chịu... giữa mày và nó, làm sao tụi tao can thiệp được? Hôm qua gần 10h rồi, thằng Minh thấy nó ngồi cô độc ở cái xích đu ấy... – Lan kể lại cho Chi biết vì sao hai đứa này biết, kẻo Chi lại hiểu nhầm rằng Trúc đã kể cho cả hai chỉ để nói xấu Chi.
Chi tạm thời không nói được gì, tất cả những gì cô nghĩ được trong đầu, chỉ là làm thế nào để xin lỗi Trúc, khi mà Trúc không muốn nói chuyện với chính mình thôi.
Đi vào lớp, ổn định chỗ ngồi, Chi thấy Trúc tránh ánh mắt ăn năn của mình. Mặc dù Chi muốn nói lời xin lỗi lắm, nhưng Trúc luôn tránh Chi nhiều nhất có thể. Tan học, Chi cũng đi theo Trúc, nhưng Trúc dường như biết được Chi đi theo mình, nên Trúc đạp xe nhanh hơn, đạp nhanh lắm, và đi thẳng vào nhà, không một lần ngoái lại.
Về tới nhà, đột nhiên Chi muốn khóc khi thấy Trúc thực sự lạnh lùng với mình. Mới sáng thứ 7, mọi thứ với Chi vẫn bình thường, thế nhưng... sau một ngày chủ nhật, Trúc xem Chi như một người xa lạ. Không còn nhìn thấy nụ cười ngây ngốc của Trúc dành cho Chi nữa.
Vài ngày sau, vẫn là sự tránh mặt lạnh lùng như vậy, cho tới khi, Chi quyết định bản thân mình nên trực tiếp thử chờ đợi như vậy, để kiểm tra xem tâm trạng của Trúc đã tệ tới cỡ nào. Chi nói với mẹ, trưa có khả năng sẽ về muộn không cần đợi cơm. Thế là ngay khi tan học, Chi đi theo Trúc, và quyết định sẽ đợi Trúc ra trả lời mình.
- Có bạn đợi cháu ở ngoài, chú mở cửa nhé? – Chú giúp việc đi vào nói với Trúc sau khi Trúc dùng xong bữa Trưa và đang xem bài ở bên cửa sổ.
- Bạn ấy... mới đến ạ? – Trúc hỏi lại. Vì Trúc ở trong nhà, không quan tâm bên ngoài nên không rõ được Chi đã đợi bao lâu nữa.
- Lâu rồi cháu, hôm nay trời lạnh lắm đấy, mời bạn vào nhà, hoặc nói bạn về đi. Hôm nọ, cháu ốm vì đi lạnh còn gì nữa?
Chú giúp việc khuyên nhủ Trúc. Thế rồi Trúc cũng thu dọn sách vở, cất xuống gầm bàn, tự bản thân mình ra mở cửa cho Chi.
Nhìn thấy Chi đang đứng co ro đợi mình, trong lòng Trúc cũng thấy nặng nề lắm, có vui vẻ gì mà làm như thế này đâu. Thế nhưng nếu cứ gặp Chi, cứ vui đùa cùng Chi, cái cảm giác lạ lùng đó sẽ lớn tới nỗi chính cảm giác đó có thể giết trái tim Trúc thêm một lần nữa, giống như ngày Emily mất. Không phải Chi sẽ qua đời hay Chi sẽ ghét Trúc, mà là chứng kiến Chi yêu một người khác, hạnh phúc bên người khác. Điều này là tốt cho cả Chi và Trúc, cả hai, sẽ không phải khó xử thêm tẹo nào.
- Đi vào nhà đi!
Trúc mở cửa cho Chi, rồi bảo Chi vào nhà.
- Không, tôi biết cậu ghét tôi, cậu giận tôi vì tôi đã lỡ hẹn, và để cậu đứng đợi rất lâu, đừng cố gắng mời tôi vào nhà, chỉ vì nể mặt nhau. Nếu như giận tôi, cứ mắng chửi đi, cho tới khi cậu hết giận, thì chúng ta lại như cũ... được không?
Chi một mạch nói thẳng. Nói hết những gì cô đã chuẩn bị suốt mấy ngày trời hôm nay. Cô đợi Trúc ở ngoài này cũng khá lâu, cô biết được sự mong ngóng chờ đợi trong Trúc, cũng hiểu được cái lạnh mà Trúc đã phải chịu đựng.
- Tôi...ghét nhất là phải chờ đợi một điều gì đó. Tôi cũng ghét... khi lời nói của mình bị khinh thường và quên lãng. Cậu về đi, đừng đứng ở đó, lạnh lẽo lắm. Nếu những gì cậu muốn nói chỉ có vậy, thì cậu về đi. Tôi nghe xong rồi! – Trúc lạnh lùng đáp trả, rồi có ý định quay lưng đi.
- Vậy là tình bạn của tôi với cậu chỉ có vậy thôi sao? Sau từng ấy thời gian? – Chi gan cố hỏi thêm lần nữa.
- Nó đã hết, từ khi cậu bỏ mặc tôi ở đó...
Trúc vẫn tiếp tục lạnh lùng, liền đóng cửa lại, và đi vào trong nhà. Trúc nghe được tiếng Chi cố nén đi nước mắt, nhưng Trúc vẫn gan lì, đi thẳng và không ngoái đầu lại. Đối với Chi, đây là lần đầu tiên Chi có cảm giác mình bị tổn thương và cảm thấy tội lỗi khi mình làm tổn thương một ai đó. Cô muốn hỏi Trúc, có phải Trúc đã buồn và thất vọng hay không, nhưng xem ra... Trúc không muốn nói chuyện với mình nữa. Hà Nội hôm nay...có vẻ cô đơn quá!
Bước chân về lớp cũng nặng trĩu, Trúc đi về chỗ ngồi, mặt cúi gằm xuống cố ý không phải nhìn sang chỗ Chi dù biết Chi đã nhìn theo mình ngay từ khi Trúc bước vào lớp. Ánh mắt Chi vẫn là vậy, vẫn dành cho Trúc sự quan tâm hơn người khác.
Cho tới giờ ra chơi, Trúc cũng không có ý định sẽ ngước mặt lên, mà lầm lì nhìn thẳng vào cuốn truyện tranh đã được gấp sẵn trang đang đọc dở.
- Này Trúc, ăn không? - Lan không biết từ khi nào giấu sẵn trong cặp một gói bim bim. Lan bóc ra, mời Chi và Ngọc rồi nhưng thấy Trúc cứ im im, đành ngồi ngay bên cạnh Trúc, gọi cho Trúc biết.
- À...ờ... mấy bạn ăn đi. Trúc không đói cho lắm!
Trúc từ chối không ăn. Không giống như ngày thường, họ sẽ tranh nhau cho tới miếng cuối cùng.
Nhìn biểu hiện của Trúc, Ngọc biết rõ có thể Nhật Minh đã nói gì đó khiến Trúc buồn. Và Ngọc tin là Chi cũng đã nhận ra điều đó. Chỉ có Lan, bản tính vô cùng yêu đời, nên không nghĩ sẽ có chuyện gì phức tạp xảy ra.
- Chê hả? Không ăn Lan bắt ăn? - Lan đưa một miếng bim bim lên tận miệng Trúc.
Trúc cũng giật mình, không nghĩ Lan có thể lầy nhầy tới độ này.
Trúc đưa tay đang còn lành lặn nhận lấy miếng bim bim rồi đưa vào miệng, chứ không thể để tình huống là lùng kia xảy ra. Chi cũng chứng kiến hết toàn bộ, tự nhiên trong lòng hơi nhột “Từ khi nào mà Trúc lại thân với hai bạn ấy hơn cả mình?“.
Chi gạt suy nghĩ đó đi ngay, thấy Trúc không chú ý tới mình, nên Chi đành quay lên.
Thấy không khí có vẻ căng thẳng, Lan lại đưa tiếp một miếng vào tay Trúc, lần này không có ý là ép Trúc ăn, mà là ý khác. Trúc ghé tai nghe Lan nói thầm...
- Trúc thân với Chi hơn tụi này, mời Chi ăn đi chứ?
Lan sớm đã thấy được thái độ không vui của Chi. Nhưng chính vì yêu đời và vô tư, nên Lan không suy rộng ra rằng Chi đang ghen tuông khi càng ngày Trúc càng thân với Lan và Ngọc hơn. Lan chỉ nghĩ, Chi có vẻ không vui vì không được mời ăn.
Trúc cầm miếng bim bim đó, nhìn Lan một hồi. Lan thì vẫn liên tục nhéo vào hông Trúc, thúc giục Trúc mau mau đưa cho Chi.
- Ăn không? - Trúc cũng bắt trước Lan, đưa tới tận miệng Chi.
Chi cũng giật mình, Chi đang ghi bù bài hôm nọ ghi không kịp, liền cảm thấy có bàn tay chạm vào má mình, rồi là miếng bim bim ngay sát môi mình... Chi mở miệng nhận miếng bim bim đó.
- Đấy, cái con này, con ra cái vẻ khi dễ vì không được tao mời bim bim kia!
Lan thấy Chi vui vẻ nhận miếng bim bim từ tay Trúc, là ngay lập tức nói ầm ĩ không để cho Trúc và Chi kịp nói gì với nhau rồi.
- Ơ kìa. Mày suy diễn lung tung gì thế. Có cần tao giả lại không? - Chi làm bộ sẽ lè ra miếng bim bim ấy thật.
- Eo ôi, con ranh này, từ khi nào mày bẩn thế? - Ngọc giật mình, vội lôi ngay cái cặp đi phòng hờ miếng bim bim ấy rơi vào cặp mình thật.
Chi cười phá lên một hồi, tạm thời quên đi những ghen tuông trong lòng của mình.
Trên đường Chi đạp xe về, hay trên đường về của Trúc, cả hai đều tự hỏi trong lòng mình, tại sao lại ghen?
Trúc đã có sẵn câu trả lời cho chính bản thân mình, đó là Trúc có một thứ tình cảm gì đó... không giống như tình bạn dành cho Chi. Thế nhưng Trúc luôn tự hỏi mình, rồi tự trả lời một cách dằn vặt bản thân. Khi Trúc chọn hình dáng này, Trúc biết... sẽ không có hạnh phúc nào cho mình. Nhưng chính điều này khiến Trúc sống mạnh mẽ với bản thân!
Còn Chi, Chi cũng đạp xe với một tâm trạng cực kì nặng nề. Bàn tay, làn da, hơi ấm của Trúc, để lại cho Chi một cảm giác lạ thường! Chưa bao giờ Chi có những suy nghĩ ích kỉ như thế này với Lan và Ngọc, nhưng đột nhiên, Chi chỉ muốn Trúc chơi với mình mình. Chỉ như thế...
...
1 tháng sau, tay Trúc lành lặn, có thể sinh hoạt thoải mái như thường rồi thế nên mọi thứ cũng dễ dàng hơn. Với một bên bị thương, Trúc vẫn có thể vượt qua bài kiểm tra cuối kì tốt, không những thế, Chi thật bất ngờ khi điểm số của Trúc nằm trong top 15 mà thầy nhắc tới. Không khoe khoang, chỉ là danh sách điểm được dán ngay chỗ cầu thang lên xuống, vậy nên ai cũng nhìn thấy tên Trúc ở top 15 học sinh đứng đầu khối.
Đạt được thành tích cao, mẹ Trúc hỏi Trúc muốn được thưởng cái gì... Trúc nghĩ ngợi một hồi, rồi mau chóng đáp... Trúc thích được mua một cái xe đạp, và xin phép mẹ tự đạp xe tới trường...
Với điều kiện của nhà Trúc, thì một cái xe đạp là điều quá nhỏ nhặt. Cuộc sống của Trúc giống như ước gì được nấy, thế nên Trúc được mẹ mua cho chiếc xe quá ư là đẹp. Ngay khi mới mua xe, Trúc đã leo lên đi ngay lập tức, vì mới biết đi, nên đi còn hơi run, nhưng chỉ vài quãng đường ngắn, Trúc đã tự tin hơn hẳn.
Trúc đạp xe tới nhà Chi đầu tiên.
- Chi ơi... - Trúc đứng ở ngoài cửa gọi. Hôm nay là chủ nhật, Trúc sang nhà Chi từ buổi sáng.
Chi ở trong nhà, nghe thấy giọng quen, liền biết là Trúc. Chi ăn mặc lại tử tế một chút, bởi khi Trúc gọi, cô đang còn mặc bộ đồ ngủ nằm trong chăn. Chi chạy nhanh ra cửa, thấy Trúc đang đứng cạnh chiếc xe đạp mới.- Uầy, Trúc mua rồi à... đẹp thế? - Chi bị lóa mắt bởi cái xe đẹp sáng bóng này. Chi biết đây là loại xe đời mới, mới nhập về, chứng tỏ giá thành không rẻ tẹo nào.
- Ừ, mới mua liền đạp xe sang này luôn, Chi đi không? Đi lượn vài vòng đi... - Trúc rủ Chi.
Không biết vì sao, Chi lại thấy vui, khi mình lại là người đầu tiên được ngồi trên chiếc xe này. Chi vui vẻ gật đầu, lanh lẹ ngồi lên yên sau.
Trúc ngồi lên yên trước, động tác đạp xe có hơi run, thế nhưng vẫn đi tốt, có lẽ Trúc run do lần đầu lai ai đó ở yên sau, nhưng cũng có thể, Trúc run là do đèo một người vô cùng đặc biệt.
- Trúc, sao tự nhiên lại thích đi xe đạp vậy? Chẳng phải ngồi xe ô tô thích hơn sao? - Chi ôm vào eo Trúc, Chi nghĩ, bạn bè bình thường như thế này là ổn. Chi đi với Ngọc, cô cũng thường hay ôm Ngọc như thế này. Trời lạnh mà.
- Đi xe đạp thì tự do hơn một chút, Trúc muốn đi đâu cũng được, có điều, Trúc chỉ thuộc đường từ nhà tới trường, và từ nhà tới nhà Chi!
Trúc nói điều này, cũng khiến Chi vui lòng hơn nữa. Cả hai cùng nhau đi quanh hồ Gươm, sau đó đi vào phố cổ, nói chung ở Hà Nội có chỗ nào hay, Chi đều chỉ đường cho Trúc đi hết.
Cảm giác cả hai người đi bên nhau như thế này, Chi mới thực sự vui. Đôi khi Chi tự hỏi lòng mình, tại sao phải khó chịu khi có sự hiện diện của Ngọc và Lan trong khi Ngọc và Lan cũng chơi thân với Chi, thậm chí Ngọc đã chơi với Chi từ ngày cấp hai? Nhưng rồi chính Chi không trả lời được, có lẽ, Trúc là một người bạn đặc biệt. Chi thích nhất mỗi khi trêu ghẹo Trúc, rồi mặt Trúc lại đần đi một tẹo. Sau đó, Chi sẽ nói vài câu, và nụ cười trên môi Trúc lại xuất hiện...
Có vẻ Trúc đạp xe đã mệt, vì chưa bao giờ vận động lâu như thế, Trúc dừng lại ở một hàng quà vặt, Trúc nói hôm nay mới mua xe, coi như là khao Chi một bữa nho nhỏ.
- Chi, có hai vé đi xem xiếc, mẹ Trúc được người ta cho, Trúc không muốn đi một mình, Chi đi với Trúc được không? - Trúc lấy một vé từ trong túi quần đã để sẵn đưa cho Chi. Còn vé kia Trúc để ở nhà dành cho riêng mình, nếu Chi không đi, có thể xem như nó là giấy lộn. Chi nhìn vào tấm vé, giá những 15000 đồng liền. Bằng nửa tiền ăn sáng trong một tháng của Chi rồi. Thế mà được cho không, nên Chi cũng thích thú lắm.
- Được thôi, khi nào diễn ra vậy? - Chi hỏi lại Trúc.
- Tầm 3 tuần nữa. Họ mới đưa cho mẹ Trúc, bọn mình hẹn nhau ở đâu được? Đi chung được không? Trúc không thích đi một mình cho lắm... - Trúc hỏi Chi niềm nở, cảm thấy phấn khích khi Chi đồng ý đi cùng mình.
- Được đấy, Chi sẽ xin mẹ Chi trước. Đường vào ngõ nhà Chi tối lắm, Trúc đợi Chi ở công viên bên ngoài, được không?
Chi hỏi Trúc. Cô rất vui nếu được đi xem xiếc, bởi cũng khá lâu rồi, cô chưa được đi xem. Lần đầu cô đi xem, đó là một gánh xiếc bên lề đường. Họ diễn những trò đơn giản, người đi đường có thể tùy tâm bỏ tiền vào hòm của họ. Ngày đó, Chi nhớ mẹ đã bỏ 1000 đồng vào hòm. Bây giờ, địa điểm xem là rạp xiếc trung ương, giá vé 15000 đồng, và đi cùng Trúc. Có thể nó sẽ thú vị hơn nhiều.Bên ngoài ngõ nhà Chi, là một công viên nho nhỏ. Chẳng có gì nhiều, chỉ là một cái xích đu, một cái cầu trượt cho đám trẻ con chơi thôi. Đi từ nhà ra tới cái công viên này còn chưa tới 100m, vì Trúc mới biết đi xe, ngõ nhà lại tối, nên Chi không muốn Trúc phải mất công.
Trúc gật đầu chấp nhận. Xem ra, tình bạn của họ chỉ đi lên, không thể vì vài chuyện vớ vẩn mà có thể giận nhau được. Chẳng hiểu sao, nhưng suy nghĩ ghen tuông trong lòng Trúc và Chi ngay lúc này không còn nữa. Từ giờ tới lúc 3 tuần nữa phải làm gì cho thời gian nhanh trôi đi chính là câu hỏi ở trong suy nghĩ của cả hai.
Những điều lạ lùng về mình, Chi đều ghi hết vào nhật ký.
...
Hôm nay là ngày họp đoàn định kì của tháng, Chi là một tay sai của Thảo. Vì không muốn gây hiềm khích với ban cán bộ lớp, nên khi Thảo nhờ vả gì, Chi luôn sẵn sàng làm. Theo lịch, từng người sẽ được Thảo nhờ làm gì đó, thì sổ đoàn luôn được tuyên dương hết lời. Thế nên Chi không có gì thắc mắc, luôn làm theo mà không câu nệ gì. Thảo nhờ Chi đi họp hộ, có vấn đề gì quan trọng thì ghi vào giấy, rồi đem lại cho Thảo bởi Thảo đang bận ôn Toán. Chi cũng đồng ý vì lịch thi của khối tự nhiên xếp sau khối xã hội, giúp được gì thì giúp thôi, Chi không phản đối.
Chi đi họp cùng Trang bên lớp B, vì Chi quen Trang ở lớp học thêm địa của mình. Cả hai ngồi cạnh nhau chăm chú nghe cô bí thư đoàn trường phổ biến lịch thi đua của tháng 1.
- Này Chi, cái anh kia luôn nhìn cậu đấy! – Trang nói nhỏ vào tai Chi.
- Mình biết! – Chi biết Phong đang nhìn mình một cách lộ liễm, thế nhưng Chi cố làm ngơ đi.
Được một người khác giới để ý, đa số con gái thích làm cao bản thân mình lên, thế nên dù biết Phong nhìn mình, nhưng Chi không bao giờ nhìn vào mắt anh ta. Chi không phủ nhận, Phong rất ưa nhìn. Cô luôn thầm thích Phong, thậm chí, Phong cũng được triệu hồi trong cuốn nhật ký bí mật của Chi. Nghe tin Phong muốn làm quen với mình, Chi cũng vui lắm, nhưng phải cố gắng giấu đi sự vui mừng trong chính mình.
Buổi họp kết thúc, mọi người cùng nhau ra về. Tháng 1 này, ngoài việc mua tăm ủng hộ người nghèo, phát động tháng thi đua học tập đầu năm mới, rồi chuẩn bị cho lễ hội xuân thì cũng không có gì đặc biệt, những gì cần thiết, Chi đều ghi lại cho Thảo, để Thảo có thể phát động cả lớp.
Chi định đi về lớp, thế nhưng bị ai đó kéo lại. Cô định hét lên, cả Trang và cô đều giật mình. Nhưng người kéo cô lại chính là Phong.
- Trang, em đợi ở ngoài, anh và Chi nói chuyện một chút được không?
Phong hỏi, Trang hiểu ý, liền đứng ở ngoài cửa đợi hai người.
- Anh làm gì vậy? Có chuyện gì sao bạn ấy không được nghe? – Chi hỏi lại Phong.
- Em hay nhỉ? Anh chỉ muốn nói chuyện với riêng em thôi...!
Phong nói những lời này, chính Chi cũng không tự chủ được cảm xúc nữa. Đột nhiên, lại bị thu hút bởi những lời tán tỉnh đùa cợt.
- Anh có gì thì nói đi, em còn phải về lớp giao lại việc cho bí thư.
Chi vẫn giữ thái độ cực kì nghiêm túc. Cô sợ anh ta chỉ cần nói thêm vài câu, chắc hai gò má lại mất tự chủ, tự động ửng hồng lên. - Anh muốn rủ em đi chơi. Em có muốn cuối tuần này đi tới công viên không? – Phong nhanh chóng nói luôn. Trước giờ, cậu ta là một kẻ sát gái. Đi đường, chỉ cần trêu ghẹo vài câu thôi, là con gái tự động “đổ” cậu ta cả loạt. Và Chi cũng thế. Nhưng Chi lại khác, lần này là Phong cũng có cảm tình với Chi.
- Anh học lớp lớn rồi, sắp thi đại học rồi, sao không lo học đi?
Chi hỏi với một suy nghĩ thật thà, ngoài ra không có gì khác.
- Em quan tâm anh đấy à? Anh học lâu nay rồi, chỉ muốn rủ em đi chơi một lần, sau đó, anh phải lo học không có thời gian nữa. Em mà từ chối, anh sẽ tiếc lắm! – Phong tỏ vẻ đau buồn nếu Chi từ chối.
Và đương nhiên, đối với Phong mà nói, cá đã cắn câu.
- Anh đừng suy lung tung, em chỉ xem anh là tiền bối trong trường thôi nhé, hai bọn mình chưa hiện hữu được từ “quan tâm” đâu. Được thôi, nếu anh đã nói thế, thì cuối tuần này đi...
Chi biết, hai gò má cô đã ửng hồng thật, cô phải nhanh chóng kết thúc chủ đề, sau đó sẽ lập tức rời đi.
- Coi như em đồng ý rồi nhé. Cuối tuần anh sẽ đợi em! - Phong nháy mắt trước khi Chi rời đi.
Chi chạy vội vã để rời khỏi đây cùng Trang. Tâm trạng Chi đang tràn ngập sự thích thú cho buổi đi chơi đầu tiên này. Chưa bao giờ Chi đi chơi riêng với một người con trai nào, lần này, lại là người mà Chi thầm thích nữa. Như thế không phải quá đỗi hào hứng sao? Nhưng Chi quên béng mất... cuối tuần, Chi đã hẹn với Trúc cách đây không lâu!
...
6h tối, Trúc mau chóng ăn cơm. Thậm chí, Trúc còn gọi chị họ của mình tới, để giúp Trúc chuẩn bị.
- Chị An, chị xem em mặc như thế này, có đẹp không? - Trúc đứng trước mặt chị họ của mình, chị ấy đang cắm mặt vào chiếc máy chơi game cầm tay cùng cái điện thoại nhắn tin.
- Tao thấy lần nào mày chẳng mặc thế? Mất công bắt tao sang đây? - An ném đôi tất vào người Trúc.
- Nhà chị ngay bên này, còn mất công gì? Em nên mặc gì được? - Trúc vẫn lầy nhầy hỏi tiếp không buông tha cho chị gái mình.
- Đi hẹn hò với ai à? Dáng mày, mặc ghi lê đi cho sang trọng.
Chị An học ở lớp thiết kế thời trang, đương nhiên chị ấy sẽ biết làm thế nào cho Trúc vừa đẹp, lại vừa bắt mắt. Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Trúc mới khai thật với chị gái mình là đi xem xiếc cùng bạn trong lớp.
Gần đến giờ, Trúc đạp xe sang nhà Chi. Theo đúng như lời Chi dặn, Trúc đợi Chi ở công viên mà Chi nói. Trúc dựng xe ở bên cạnh chiếc xích đu, rồi tự mình ngồi lên xích đu. Trường học của Trúc ở Florida cũng có một chiếc xích đu như thế này. Trúc và mối tình đầu của Trúc từ năm lớp 8 cũng thường ngồi xích đu và trò chuyện với nhau. Nhưng bạn gái ấy, bị ung thư vòm họng và đã qua đời. Điều đó tác động tới Trúc ít nhiều...về tới Việt Nam, gặp được Chi, thời gian gần đây Trúc mới vui vẻ hơn một chút. Khi dự đám tang cô gái ấy, Trúc không khóc. Trúc giữ vẻ mặt trầm lặng, không nói gì, không cảm xúc gì ở đám tang, nhưng về tới nhà, Trúc đã khóc rất nhiều. Vì cô gái ấy cũng nói là có tình cảm với Trúc. Cả hai đang ở tuổi dậy thì, tự tỏ tình với nhau như trong phim truyện, thế rồi, cô gái ấy rời khỏi thế giới này. Tự nhiên nhìn thấy xích đu, Trúc lại nghĩ tới chuyện buồn. Trúc lắc đầu vài cái, sau đó tiếp tục chờ đợi.
20 phút... Trúc nhìn đồng hồ đeo tay của mình!
30 phút... Trúc vẫn tiếp tục kiên nhẫn, bây giờ vẫn có thể kịp xem xiếc, đoạn mở đầu mới qua thôi.
1 tiếng đồng hồ... bây giờ có tới, thì cũng không còn gì để xem nữa ngoài việc quay số trúng thưởng mà nhà tài trợ tổ chức.
Trúc không thấy Chi đi ra ngoài đây. Không biết là xảy ra chuyện gì, Trúc định đi vào nhà Chi, thì thấy nhà Chi cũng tối và đã khóa ngoài cửa cổng. Tức là không có ai ở nhà. Liệu Chi có nhớ hôm nay là ngày cả hai đã hẹn đi xem xiếc cùng nhau không?
Trúc quay trở lại chiếc xích đu, tiếp tục chờ đợi. Thời tiết về tối muộn nó rất lạnh. Đứng từ công viên này, có thể nhìn thấy trong ngõ nhà Chi nhà nào đang sáng đèn.
Trúc ngồi lì đây tới tận 9h30. Nhật Minh đi qua, Nhật Minh cũng vừa đi xem xiếc cùng gia đình và anh em họ hàng về. Tính cậu ta hay tò mò, thấy Trúc ngồi một mình bên xích đu, cậu ta cũng chạy vào hỏi han xem sao...
- Trúc, mày ngồi đây làm gì vậy? - Nhật Minh nói người em họ của mình đợi cậu ta một chút. Trời thì lạnh như thế này, Trúc không biết lạnh là gì sao?
Trúc ngẩng mặt lên, thấy Nhật Minh hỏi mình, lòng liền trùng xuống. Trúc nghĩ là Chi, nhưng không phải. Ngay cả giọng nói, cũng không hề giống.
- Chi hẹn tao đi xem xiếc, tao đã đợi từ 7h... – Trúc nói với vẻ mặt hơi buồn một chút.
- Trùng hợp thế, tao mới về. Tao không thấy Chi ở đó...giờ này, chắc nó đang ngồi ăn kem Tràng Tiền rồi mày! Về đi, lạnh lắm!
Nhật Minh vỗ vai Trúc thay cho lời an ủi. Vốn dĩ từng có xích mích với nhau, nên cả hai cũng không thể nói cho nhau nghe những lời ngọt ngào của tình bạn, nhưng Nhật Minh không còn khó chịu với Trúc như trước nữa. Nhất là khi biết Ngọc rât quý Trúc. Nếu Ngọc quý ai, chứng tỏ người đó rất tốt.
- Sao lại là ăn kem? – Trúc không hiểu.
- Ơ, thế đám con gái không nói cho mày à? Hôm nay nó đi chơi với thằng Phong lớp 12 đấy. Thấy mượn cái xước tóc của Ngọc nữa... chuẩn bị ghê lắm! - Nhật Minh nói với Trúc.
- Tao... không biết, nên cứ chờ ở đây! – Trúc nghe được, cũng không thể giấu đi được nỗi buồn trong lòng mình. Cách đây vài giờ đồng hồ, thì Trúc phấn khởi lắm, nhưng mọi thứ... không như Trúc nghĩ, không như Trúc mong muốn thì phải.
- Chỉ có tao với mày, tao tuy tính lúc đầu hơi khó chịu thật đấy, nhưng tao không nói lại với ai đâu. Mày thích cái Chi phải không?
Nhật Minh đã sớm nhìn nhận ra được việc này từ lâu. Thậm chí Nhật Minh nghi ngờ cả Chi, nhưng giờ thấy Chi đi chơi với một thằng con trai khác, Minh đã nghĩ lại.
- Không, tao chẳng có gì với nó cả!
Trúc lần đầu tiên gọi Chi là “nó“. Có lẽ Trúc đang giận, đang kết hợp với ghen nữa. Không thèm đợi Minh nói lại điều gì, Trúc vội vã tạm biệt, rồi leo lên xe, đi về nhà ngay lập tức. Nhật Minh nhìn theo bóng Trúc đang rời khỏi đây nhanh nhất có thể, rồi khẽ thở dài. Vậy là từ ngày mai... cái Chi mất đi một người bạn tốt rồi!
Sáng hôm sau, theo lịch nhà trường phải chào cờ. Thế nên Chi và mọi người cùng nhau đi xuống chân cầu thang lấy ghế để ngồi. Vì thấy Trúc chưa đi học, nên Chi lấy sẵn một cái cho Trúc. Chi ngồi tạm hai ghế để giữ ghế cho Trúc. Khi Trúc đến, cô đợi Trúc chạy lên lớp cất cặp sách, sau đó khi Trúc đi xuống cầu thang, chuẩn bị đi đến dãy mà lớp cô ngồi, thì cô nhanh chóng tháo cái ghế mà mình đã giữ hồi giờ để đưa cho Trúc.
- Trúc ơi, ghế này!
Chi lớn giọng gọi Trúc. Vẫn nụ cười tươi dành cho Trúc như mọi ngày, Trúc nhìn thấy, Trúc nghe thấy.
- Không cần đâu!
Trúc trả lời lạnh nhạt, rồi tự mình chạy lại vào chân cầu thang lấy ghế, sau đó đi lên vị trí ngồi sau Lan, Nhật Minh. Trúc tự động giữ khoảng cách với chính Chi.
Chi ngây người, Chi không hiểu vì sao Trúc lại từ chối cái ghế này. Cô vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cô vẫn không nhớ ra rằng, tối hôm qua, Trúc đã ngồi trong trời lạnh hơn hai giờ đồng hồ, chỉ để chờ đợi mình...
Nhật Minh quan sát hết mọi chuyện, có lẽ chi vẫn không biết gì cả. Chi vẫn chưa biết, Trúc đang giận. Những giờ chào cờ trước, Trúc và Chi thường tách cả đám xuống một vị trí khác, để thì thầm gì đó với nhau. Lần này Chi cũng tự tách cả nhóm để đợi Trúc, thế nhưng Trúc không còn quan tâm tới nữa. Nhật Mình nói nhỏ với Ngọc...
- Ngọc này, Ngọc có biết chuyện gì xảy ra không?
- Không, chuyện gì kia? - Ngọc quay lại hỏi Nhật Minh, hiện tại thì hiệu trưởng đang đọc tiêu chí thi đua, mà đám học sinh chưa bao giờ thực sự chú ý những gì diễn ra trong giờ chào cờ trừ phi là lịch nghỉ học.
- Hôm qua Trúc và Chi hẹn nhau đi xem xiếc. Hình như cái Chi quên, rồi làm đẹp để đi chơi với anh Phong, Trúc nó đợi cái Chi hơn 2 tiếng trong trời lạnh đấy! – Minh kể cho Ngọc nghe mọi chuyện.
- Thật sao? Tội thân Trúc thế? Cái Chi nó biết chưa? - Ngọc giật mình khi nghe Minh nói về chuyện Trúc đã đợi Chi hơn 2h đồng hồ.
- Hình như chưa. Bình thường, Trúc nó toàn gọi Chi bằng tên thôi. Hôm qua Minh hỏi, Trúc gọi Chi là “nó” đấy, không còn sự quan tâm đặc biệt mà Ngọc nói với Minh đâu! – Minh tâm sự lại với Ngọc.
- Thì Trúc nó giận chứ sao nữa. Là Ngọc, Ngọc cũng sẽ giận cái Chi thôi. Nhưng Ngọc... không đợi 2h đồng hồ như Trúc đâu. Trời đang lạnh như thế này...! - Ngọc nghĩ thôi cũng rùng mình.
Minh nhắc tới Trúc và Chi, thế là Ngọc cũng đưa mắt nhìn xem hai đứa có đang ngồi với nhau hay không. Đúng như Minh nói, hai đứa tách nhau thật rồi. Trúc ngồi trên kia với Lan, còn mình Chi ngồi lủi thủi ở dưới. Trông Chi có vẻ như chưa biết chuyện gì đang diễn ra nữa.
Giờ chào cờ kết thúc, mọi người mau chóng đi về lớp cho bớt lạnh.
- Mày biết chưa Lan? - Ngọc nhìn thấy Lan cũng bị Trúc bỏ ở phía sau. Có lẽ hiện tại, Trúc chỉ muốn ở một mình. Trong cả đám, còn mỗi Lan và Trúc trong tình trạng độc thân. Ngọc có gì đó mập mờ với Minh, còn Chi, rõ ràng như thế còn gì nữa.
- Tao nghe thằng Minh nói rồi, tối qua tao đi xem xiếc cùng nhà nó mà mày... mẹ nó rủ nhà tao đi cùng cho vui! – Lan cùng em họ Minh đứng đợi quán mì vằn thắng, không nghĩ là Minh chạy ra công viên do nhìn thấy Trúc.
- Tội thân thế, ngồi đợi như vậy thì...
Ngọc và Lan cùng nhau im lặng khi thấy Chi đi tới.
Cảm thấy không khí lạ thường, Chi nghĩ có thể Ngọc và Lan biết lí do vì sao Trúc lại đối xử lạ lùng như thế với mình.
- Hai đứa mày, nói đi, chúng mày có biết gì không? Trúc tự nhiên lạ với tao lắm! – Chi nói luôn ngay khi vừa nghĩ. Chi chắc chắn, Chi còn lạ gì Lan và Ngọc nữa.
- Hờ... khó xử quá, mày tự hỏi Trúc đi... chuyện này bọn tao không tham dự được đâu! – Lan khó xử nói.
- Tao đâu có nhờ tụi mày tham dự, Trúc không thèm nói chuyện thì làm sao tao hỏi được! – Chi bực mình cáu gắt.
- Mày cáu gì tụi tao? Đến cả tụi tao cũng thấy có lỗi với Trúc. Mày hẹn đi chơi với nó, hẹn đi xem xiếc, thì phải nhớ chứ. Hôm qua mày còn làm đẹp đi chơi với anh Phong kia, nó đợi mày hơn 2h đồng hồ liền đó! - Ngọc cũng gắt lại Chi. Vốn dĩ Ngọc không định liên quan tới, nhưng Chi đã nói vậy thì Ngọc cũng là người thẳng tính.
“Xem xiếc“. Chi rùng mình khi nghe tới hai từ đó. Cách đây không lâu, Chi hẹn đi xem xiếc với Trúc, tình cờ trùng với ngày Phong rủ đi chơi. Thế là Chi quên béng. Chiếc vé ấy, Chi vẫn đang kẹp trong cuốn sách giáo dục công dân. Hơn nữa, Trúc đợi Chi hơn 2h đồng hồ...
- Khi nãy tao hỏi chuyện nó, nó không nói gì, giọng có vẻ cảm lạnh rồi. Không có ý nói gì mày đâu, nhưng sao tao thấy thương nó quá!
Lan cũng nói cho Chi biết.
- Tao...nên làm như thế nào bây giờ? – Chi lo lắng hỏi han cả hai người bạn của mình.
- Tao chịu... giữa mày và nó, làm sao tụi tao can thiệp được? Hôm qua gần 10h rồi, thằng Minh thấy nó ngồi cô độc ở cái xích đu ấy... – Lan kể lại cho Chi biết vì sao hai đứa này biết, kẻo Chi lại hiểu nhầm rằng Trúc đã kể cho cả hai chỉ để nói xấu Chi.
Chi tạm thời không nói được gì, tất cả những gì cô nghĩ được trong đầu, chỉ là làm thế nào để xin lỗi Trúc, khi mà Trúc không muốn nói chuyện với chính mình thôi.
Đi vào lớp, ổn định chỗ ngồi, Chi thấy Trúc tránh ánh mắt ăn năn của mình. Mặc dù Chi muốn nói lời xin lỗi lắm, nhưng Trúc luôn tránh Chi nhiều nhất có thể. Tan học, Chi cũng đi theo Trúc, nhưng Trúc dường như biết được Chi đi theo mình, nên Trúc đạp xe nhanh hơn, đạp nhanh lắm, và đi thẳng vào nhà, không một lần ngoái lại.
Về tới nhà, đột nhiên Chi muốn khóc khi thấy Trúc thực sự lạnh lùng với mình. Mới sáng thứ 7, mọi thứ với Chi vẫn bình thường, thế nhưng... sau một ngày chủ nhật, Trúc xem Chi như một người xa lạ. Không còn nhìn thấy nụ cười ngây ngốc của Trúc dành cho Chi nữa.
Vài ngày sau, vẫn là sự tránh mặt lạnh lùng như vậy, cho tới khi, Chi quyết định bản thân mình nên trực tiếp thử chờ đợi như vậy, để kiểm tra xem tâm trạng của Trúc đã tệ tới cỡ nào. Chi nói với mẹ, trưa có khả năng sẽ về muộn không cần đợi cơm. Thế là ngay khi tan học, Chi đi theo Trúc, và quyết định sẽ đợi Trúc ra trả lời mình.
- Có bạn đợi cháu ở ngoài, chú mở cửa nhé? – Chú giúp việc đi vào nói với Trúc sau khi Trúc dùng xong bữa Trưa và đang xem bài ở bên cửa sổ.
- Bạn ấy... mới đến ạ? – Trúc hỏi lại. Vì Trúc ở trong nhà, không quan tâm bên ngoài nên không rõ được Chi đã đợi bao lâu nữa.
- Lâu rồi cháu, hôm nay trời lạnh lắm đấy, mời bạn vào nhà, hoặc nói bạn về đi. Hôm nọ, cháu ốm vì đi lạnh còn gì nữa?
Chú giúp việc khuyên nhủ Trúc. Thế rồi Trúc cũng thu dọn sách vở, cất xuống gầm bàn, tự bản thân mình ra mở cửa cho Chi.
Nhìn thấy Chi đang đứng co ro đợi mình, trong lòng Trúc cũng thấy nặng nề lắm, có vui vẻ gì mà làm như thế này đâu. Thế nhưng nếu cứ gặp Chi, cứ vui đùa cùng Chi, cái cảm giác lạ lùng đó sẽ lớn tới nỗi chính cảm giác đó có thể giết trái tim Trúc thêm một lần nữa, giống như ngày Emily mất. Không phải Chi sẽ qua đời hay Chi sẽ ghét Trúc, mà là chứng kiến Chi yêu một người khác, hạnh phúc bên người khác. Điều này là tốt cho cả Chi và Trúc, cả hai, sẽ không phải khó xử thêm tẹo nào.
- Đi vào nhà đi!
Trúc mở cửa cho Chi, rồi bảo Chi vào nhà.
- Không, tôi biết cậu ghét tôi, cậu giận tôi vì tôi đã lỡ hẹn, và để cậu đứng đợi rất lâu, đừng cố gắng mời tôi vào nhà, chỉ vì nể mặt nhau. Nếu như giận tôi, cứ mắng chửi đi, cho tới khi cậu hết giận, thì chúng ta lại như cũ... được không?
Chi một mạch nói thẳng. Nói hết những gì cô đã chuẩn bị suốt mấy ngày trời hôm nay. Cô đợi Trúc ở ngoài này cũng khá lâu, cô biết được sự mong ngóng chờ đợi trong Trúc, cũng hiểu được cái lạnh mà Trúc đã phải chịu đựng.
- Tôi...ghét nhất là phải chờ đợi một điều gì đó. Tôi cũng ghét... khi lời nói của mình bị khinh thường và quên lãng. Cậu về đi, đừng đứng ở đó, lạnh lẽo lắm. Nếu những gì cậu muốn nói chỉ có vậy, thì cậu về đi. Tôi nghe xong rồi! – Trúc lạnh lùng đáp trả, rồi có ý định quay lưng đi.
- Vậy là tình bạn của tôi với cậu chỉ có vậy thôi sao? Sau từng ấy thời gian? – Chi gan cố hỏi thêm lần nữa.
- Nó đã hết, từ khi cậu bỏ mặc tôi ở đó...
Trúc vẫn tiếp tục lạnh lùng, liền đóng cửa lại, và đi vào trong nhà. Trúc nghe được tiếng Chi cố nén đi nước mắt, nhưng Trúc vẫn gan lì, đi thẳng và không ngoái đầu lại. Đối với Chi, đây là lần đầu tiên Chi có cảm giác mình bị tổn thương và cảm thấy tội lỗi khi mình làm tổn thương một ai đó. Cô muốn hỏi Trúc, có phải Trúc đã buồn và thất vọng hay không, nhưng xem ra... Trúc không muốn nói chuyện với mình nữa. Hà Nội hôm nay...có vẻ cô đơn quá!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook