Bà bị ốm, cho nên hàng quán đóng cửa. Linh cũng không qua hàng mẹ như thường lệ, thay vào đó phải tự về nhà chuẩn bị đồ ăn cho chính mình và tự học tập. Biết mẹ vất vả, Linh không dám than phiền nửa lời. Mẹ thường gọi điện về nhà, dặn Linh mang đồ cần thiết cho mẹ, hoặc chuẩn bị sẵn để bác qua lấy. Nhưng cũng ít khi mẹ nhờ vả Linh, vì mẹ biết Linh còn bận học. Cứ tối đến, mẹ lại dặn Linh chuẩn bị quần áo cho mẹ để mẹ thay ở bệnh viện.

“Linh, con lấy cho mẹ bộ đồ ngủ, cho rộng chút!“. Chi gọi điện về cho con. Mẹ cô có tỉnh lại, nhưng chỉ tỉnh được một lúc, rồi lại hôn mê. Nói tỉnh cũng không đúng, chỉ là nhận thức được người ta đang nói gì, không có sức để trả lời lại nữa.

“Vâng, con mang tới hay là sao ạ?“. Linh hỏi lại.

“Hôm nay con không đi học thì để bác Anh qua lấy nhé! Chịu khó đi, về mẹ bù cho con sau!“. Chi sợ con gái ở một mình sẽ cô đơn nên nịnh nọt con mình một chút.

“Không sao đâu mẹ, mẹ nói bác Anh qua sớm, con khóa cửa cho an toàn!“.

Linh trấn an mẹ, mẹ đã đủ kiệt sức rồi, Linh không muốn mình giống như vật cản làm mẹ mệt mỏi thêm.

Linh mở tủ, mẹ ở nhà toàn mặc đồ kín đáo thôi vì mẹ bán hàng, mẹ không thích hở hang, trừ khi là đi chơi. Thế nên Linh lục tung hết các ngăn tủ để tìm được bộ đồ ngủ thoải mái mà mẹ nói tới. Tới ngăn cuối cùng, Linh lôi được chiếc áo sơ mi ra để tìm phía dưới có gì không, thì một cuốn sổ nhỏ rơi ra. Trên cuốn sổ ấy có ghi “1999, Emily and I“. Chữ viết tiếng anh theo phong cách phương tây hơi ngượng một chút, Linh nhanh chóng nhận ra đó là mẹ mình đã viết lại nguyên si theo cuốn từ điển anh việt. Chữ in như thế nào mẹ ghi i hệt như vậy. Linh tưởng đây là một cuốn album gì đấy, và Linh cũng luôn tò mò về những năm cấp ba của mẹ mình. Nhưng xem cuốn sổ này có được phép không?

Linh biết mẹ chẳng may có bầu, mang thai Linh nên mẹ phải bỏ dở học. Con bé cũng tò mò về việc ba gặp mẹ như thế nào. Hít sâu một cái, Linh lấy hết dũng khí mở cuốn sổ ra...

Trong cuốn sổ, có rất nhiều dòng tâm sự. Mặc cho nó ngắn hay dài, viết ngắt quãng như thế nào nhưng mẹ Chi ghi rất đẹp và nghiêm túc, sạch sẽ. Chỉ là nét mực bị nhòe đi theo thời gian thôi. Linh nhìn thấu một bức ảnh được dán ở bên ngoài. Bức ảnh đen trắng, có 5 người. Nhìn kĩ một hồi, Linh nhận ra được mẹ Ngọc, chú Minh, cô Lan, và mẹ Chi. Còn người còn lại, Linh thấy thật quen mặt như thể đã gặp ở đâu. Vắt óc suy nghĩ mãi, cố nhớ lại xem ai mà quen như thế này...

Đây là giáo viên chủ nhiệm của nó?

Linh giật mình, nhưng bên trang bên không thấy có viết gì, Linh lại lật nhanh hơn nữa, tìm một trang nào đó những từ mà nó cần tìm kiếm. Và rồi trang đó cũng xuất hiện... “22-11-1999, Lê Thanh Trúc, một học sinh người Mĩ chuyển về lớp mình!“. Đúng là cô giáo của nó sao? Thực sự là như thế...

*có những mốc thời gian mình chỉ ghi là 1999, nghĩa là những sự kiện đó diễn ra bắt đầu từ năm 1999 và kéo dài cho tới hiện tại, không liên quan tới thời gian của các nhân vật đâu*Linh tò mò đọc thêm vài trang nữa, nhưng tại sao càng đọc nó càng thấy có những điều lạ lùng như thế này?

Mẹ có mình vào cuối năm 2002 vì một lý do ngớ ngẩn như thế này sao? Mẹ đã tìm tới nhà cô Trúc, xin cô ấy phá bỏ mình đi sao?

Năm 2002, lúc đấy là gần cuối lớp 11 của mẹ Chi?

Trong đây có ghi rõ, rằng cô giáo chủ nhiệm của nó đã tới và chăm sóc mẹ con nó rất chu đáo, cẩn thận. Ở thời điểm này, Linh chưa chào đời, vẫn làm một hình hài bé nhỏ trong bụng mẹ, nhưng mẹ lại muốn cô Trúc là gia đình của nó chứ không phải ba Phong?

Từng mốc thời gian được ghi rất rõ ràng ở đây, vậy là ba Phong cố tình làm cho mẹ Chi có mình, và mẹ muốn phá bỏ mình đi chỉ vì không đủ khả năng nuôi?

Linh đọc tới đâu là Linh khóc tới đó. Nó không nghĩ ngợi được gì thêm, chỉ vì nó không biết nó nên nghĩ như thế nào về mẹ nữa. Dù cho mẹ có viết rằng mẹ giận bản thân vì đã có suy nghĩ đó, nhưng Linh không hiểu tại sao người duy nhất lúc đó muốn nó tồn tại trên cõi đời này lại là cô Trúc?

Linh đóng cuốn nhật ký đó lại. Nó không hiểu vì sao mẹ nó lại đặt tên cuốn nhật ký này là Emily and I. Rốt cuộc Emily là ai vậy chứ? Nhưng nó không muốn tìm hiểu Emily là ai, nó chỉ muốn tìm hiểu vì sao cô giáo nó lại từng xuất hiện trong cuộc đời nó và cứu sống nó thôi!

...

Hoàng Linh bất ngờ lắm, con bé cũng mới chỉ 13 tuổi, nó không biết ở đời này lại có những điều trái ngang như thế. Vốn dĩ tính nó cứng đầu, nó vẫn chọn cách không tin vào những gì nó đọc được và quyết định đi hỏi để rõ thêm về mẹ mình. Thế nhưng nó nghe các bác hàng xóm kể, ngày xưa cô giáo nó và bố nó từng ghét nhau, từng gây lộn với nhau, và cả hai đều bị giám thị gọi lên phòng kỷ luật. Nó chọn cách nghĩ cô giáo lớp nó ghét nó vì nó là con của bố nó. Nó biết nó đã đọc trộm cuốn nhật ký mẹ nó đã viết từ những năm còn là học sinh, lớn tuổi hơn nó rất nhiều, nó không tin được sự thật trước mắt mình nữa...thực sự là mẹ đã đem lòng yêu cô giáo lớp nó từ những năm 15 tuổi...

Hôm nay Hoàng Linh đợi cả lớp tan học, nó nghĩ, nó nên hỏi thẳng vấn đề này với giáo viên mà nó ghét nhất... Lê Thanh Trúc.

- Thưa cô... con có điều muốn hỏi ạ! - Hoàng Linh ngó xem có đúng là các bạn đã về chưa, rồi mới mạnh dạn nói.

- Có vấn đề gì? Tôi nghĩ tôi và em không có tình cô trò thân thiết tới độ sẽ nói chuyện thẳng thắn ngoài bài vở!

Trúc trả lời một cách lạnh nhạt sau khi quan sát kỹ xem con bé có ý gì là hỏi bài không. Nhưng nhìn rõ hoàn cảnh, hôm qua con bé mới cãi mình, sẽ không có chuyện hỏi bài ngay được. Chắc chắn sẽ là so đo phân bì rằng ai đúng ai sai.

- Cô ghét con... không phải vì bố con! - Hoàng Linh mặc kệ lời cô giáo nói.

Nó nghĩ nó thực sự hỗn láo. 13 tuổi, nó chưa được phép nói những lời ngạo mạn như vậy. Nhưng nó đang ở độ tuổi dậy thì, nó có chút nổi loạn và cảm thấy bất công khi cô giáo hiền hòa với cả lớp trừ nó. Hôm nọ nó sai, nó có nói chuyện riêng trong giờ và bị nhắc. Nhưng không lẽ nó nói một mình? Nó nói cùng bạn, nhưng cuối cùng cả bàn chỉ mình nó bị khiển trách...- Cái thói ngạo mạn của em giống hệt bố em còn gì nữa... đừng đem chuyện gia đình ra để hỏi tôi. Tôi còn nhiều việc, em về sớm kẻo nhà đợi...

Trúc mặc kệ, Trúc vẫn thu dọn sách vở và tài liệu của mình.

- Mẹ con và cô... yêu nhau? - Hoàng Linh mạnh miệng nói.

Và nó tin là lời nói của nó đúng, khi mà Trúc sửng sốt nhìn nó.

Trúc còn giận Chi về cái tát ngày hôm nọ. Đúng là cái tát điếng người, đau đớn nhất mà Trúc từng nhận. Nó đau ngang bằng với câu nói năm xưa của Chi. Nhưng giờ thì sao con bé lại biết những điều nhỏ nhặt như thế này. Nhìn thấy cô giáo có vẻ sửng sốt, để cô không thể chối bỏ được nữa, nó đặt luôn cuốn nhật ký của mẹ lên bàn.

- Con biết, ít nhất là ngày đó cô không có ác ý với con, sao giờ cô lại ghét con? Con đã làm gì sai đâu? Người cô nên ghét phải là mẹ con chứ? Giờ con cũng ghét mẹ lắm, mẹ không muốn con sống ở trên cõi đời này.

Dù cho Linh là người đặt vấn đề trước, thế nhưng con bé không hiểu vì sao mình lại khóc nữa. Có thể là tủi thân sao? Vốn dĩ nó không gây tội gì, nhưng mẹ nó muốn chối bỏ nó, và người duy nhất bảo vệ nó là người ghét nó nhất. Vì sao?

Trúc vốn định mắng con bé vì sao lại đọc trộm nhật ký của người khác, thế nhưng... khi con bé khóc, lòng Trúc lại đau hơn bao giờ hết. Trúc không muốn con bé phải chịu tổn thương, thế nhưng sao mới ở tuổi 13, lại phải chịu nhiều thiệt thòi như thế này? Trúc nghĩ cách tốt nhất là Trúc không nên làm những điều thái quá với con bé nữa.

Trúc cúi người xuống, sao cho gương mặt mình đối diện với con bé, rồi lấy khăn riêng của mình lau nước mắt cho Linh. Linh cũng cảm nhận được, cô đã hành động nhẹ nhàng với mình hơn, đáng nhẽ ra con bé nên tìm thấy cuốn nhật ký này sớm hơn thay vì để đi học một cách cực khổ như thế này.

- Con không được nói về mẹ như thế, đó là lúc mẹ nông nổi, thiếu suy nghĩ, dù gì, mẹ đã vất vả nuôi con 13 năm rồi, sao con có thể giận mẹ chỉ vì một lúc thiếu suy nghĩ như vậy được?

Trúc nói, nhưng Trúc không tự ngẫm lại bản thân mình sao?

- Cô cũng giận mẹ con, 13 năm rồi, vì một câu nói của mẹ! - Linh hạch sách lại cô vì biết hiện tại mình có nói gì cô cũng không làm gì mình nữa.

- Cô khác, con khác. Nín đi, cô đưa con đi ăn trưa nhé? - Trúc nhìn điện thoại, hôm nay không có lịch gì ngoài việc dạy Linh vào buổi tối. Trúc cầm theo cặp sách của mình, đeo cả balo của Linh nữa.

Cho tới nước này, Trúc không thể chối bỏ vì con bé có vẻ như đã đọc hết cuốn nhật ký của Chi rồi. Nếu như đọc hết, Trúc cũng muốn hỏi con bé thực sự mẹ nó đã viết những gì trong cuốn nhật ký đấy. Trúc bảo bác bảo vệ giữ xe cho Linh, rồi Trúc sẽ bảo người tới mang xe về cho Linh, rồi Trúc đưa con bé đi ăn gì đó. Con bé nói rất thèm gà KFC và pizza nhưng chưa bao giờ đòi mẹ, chỉ được đi ăn cùng mẹ Ngọc, mà cũng ít khi mẹ cho đi ăn cùng mẹ Ngọc vì mẹ không muốn nợ nần. Trúc liền đồng ý, đừng nói một bữa KFC, muốn ăn gì Trúc cũng sẽ tìm mọi cách cho Linh ăn. - Cô xin lỗi vì trước giờ luôn như vậy với con, nhưng thực ra, cô không có ác ý gì...

Trúc vừa nhìn Linh ăn, vừa nói với con bé. Ít nhất tụi nhỏ cũng xứng đáng được nghe lời xin lỗi khi người lớn mắc sai lầm. Trúc tin là mình làm vậy sẽ thực sự tốt cho Linh.

- Con biết cô không ghét con, cô chỉ độc miệng thôi! - Linh ăn một cách ngon lành. Con bé bớt thổn thức hơn khi nãy, nhưng hành động vẫn còn rụt rè, không dám nói chuyện trước với Trúc.

- Hứa là về không giận mẹ, biết chưa? - Trúc vẫn lo sợ con bé sẽ nói gì đó làm tổn thương Chi. Lòng vẫn không thể bớt quan tâm tới Chi, nhưng thực sự vẫn còn giận vì cái tát đau điếng người ấy.

- Con... hiện tại không muốn nói chuyện với mẹ! - Linh cũng chưa thể thân thiện hơn với Trúc được.

Trúc biết do mình khiến con bé hoảng sợ quá lâu, hiện tại con bé không muốn nói chuyện cũng đúng thôi! Trúc đang nghĩ xem mình nên nói gì khiến con bé vui lên một chút...

- Hôm nó cô bị mẹ con tát đó, đau cực kì! - Trúc buột miệng kể. Tuy là một chuyện vô cùng xấu hổ với Trúc, nhưng Linh lại thích thú khi nghe câu chuyện này.

Mắt con bé có vẻ sáng lên một chút, giống như thể đang tò mò vì sao cô lại bị tát vậy...

- Cô hỏi về ba con. Cô biết họ ly dị được một thời gian rồi, nhưng mà... cô không nghĩ là mẹ con không muốn nhắc tới, thế nên.. ăn một cái tát vì mẹ con tưởng cô trêu ghẹo!

Trúc thật lòng mà kể cho con bé. Hi vọng con bé vui lên một chút, chứ dù có kể cả nghìn chuyện thì Trúc cũng không thể hết giận Chi ngay bây giờ được.

- Rồi cô giận mẹ đúng không ạ? Mẹ con không thích nhắc tới ba đâu, kể cả khi mẹ say rượu, mẹ về cũng không bao giờ nhắc tới ba dù chỉ một chữ... gia đình mới của ba cũng không tốt đẹp gì, vì mụ ấy không có công ăn việc làm, không kiếm ra tiền. Con sang thăm bà nội, toàn nghe bà nội chửi mụ ấy... - Linh thuật lại cho Trúc nghe.

Trúc càng nghe càng thấy hả hê. Năm xưa bị đấm, bây giờ thấy anh ta chịu trận như vậy, Trúc vô cùng thích thú. Nhưng con bé... mới kể cho Trúc chuyện gia đình nó sao?

- Con không ghét cô nữa à? - Trúc hỏi một cách ngô nghê.

Dù Linh 13 tuổi, còn nhỏ, nhưng cũng biết nghĩ hơn nhiều bạn bè vì nó phải trải qua quá nhiều chuyện cùng mẹ nó. Thế nên nó hiểu được, vì sao mẹ nó tả cô giáo nó ngố và ngốc nghếch rồi. Linh cũng có nhiều điểm giống mẹ, chẳng trách con bé nhìn nhận được điều ngốc nghếch của Trúc...

- Con chỉ sợ cô thôi, con chưa có nói con ghét cô. Mà thực ra cũng có ghét thật, vì cô luôn dùng từ ngữ cay nghiệt mà nói chuyện với con! - Linh biết mình nói có hơi ngang một chút, nhưng nó cũng đang thử xem cô có thực sự sẽ nuông chiều nó giống như khi nó đang ở trong bụng không. Kết quả là đúng thật, cô có nghe xong cũng không biểu lộ gương mặt đáng sợ như thường ngày nữa.

- Giờ cô không nói thế nữa, đổi lại con nhớ cư xử đúng mực với mẹ con, biết chưa? - Trúc tìm cách thương lượng, mặc dù Trúc cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thương lượng với ai đó một điều ngớ ngẩn như thế này.

Linh gật đầu một cách gượng ép, mặc dù nó không muốn giận mẹ, nhưng người đối diện nó lại là người quan tâm mẹ nó hơn cả mẹ Ngọc, giờ nó hiểu tại sao mẹ năm đó lại ghi vào cuốn nhật ký rằng muốn được cùng người đối diện nó là một gia đình!

- Con muốn điều khác...

Linh mạnh miệng nói thêm một lần nữa. Vốn dĩ nếu nó không mạnh miệng, hơi hỗn xược một chút, thì có lẽ nó mãi mãi bị cô giáo nó ghét bỏ, thậm chí xa lánh, vì những lỗi nó không bao giờ tưởng tượng được.

- Đừng làm khó nhé... con thử nói xem...! - Trúc vẫn kiên nhẫn lắng nghe xem Linh định đòi hỏi mình điều gì. Mà đầu Trúc cũng không có ý gì là sẽ từ chối, thế nên Trúc sẽ lắng nghe con bé.

- Con muốn...cô chăm sóc mẹ con. Mẹ cũng gầy, còn gầy hơn con nữa...! - Linh nhìn Trúc bằng ánh mắt nghiêm túc, chứ không có ý gì là trêu đùa. Dù giận mẹ, nhưng Linh vẫn yêu thương mẹ. Chỉ có điều con bé chưa thể nhận thức được rằng giữa mẹ và cô đã có nhiều khoảng cách, mà nó chính là mấu chốt có thể giúp hai người về bên nhau.

- Cái này thì...!

Trúc không nghĩ con bé sẽ đòi hỏi mình như vậy, không thể và không biết cách trả lời con bé như thế nào cho phải nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương