Điều khiến người ta bất lực nhất trên thế gian này, sợ rằng chính là sinh lão bệnh tử.

Cho dù ngươi có ở địa vị cao, nắm quyền thế trong tay, cũng không tránh khỏi nỗi đau khổ đó.

Vậy nên từ xưa đến nay, có rất nhiều đế vương tìm kiếm trường sinh bất tử, dùng hết mọi phương pháp.

Trong chiếc lò ba chân màu vàng đồng toả hương hoa lê, bởi vì thái y nói trong phòng nên thông gió thoáng khí, cửa sổ nhỏ phía nam khép hờ, bầu trời bên ngoài xuất hiện màu trắng bạc, những phiến lá xanh mướt trên hai cây hoa quế đối diện cửa sổ vẫn còn đọng sương mai.

Chỉ cần một cơn gió thổi qua, giọt nước lặng lẽ theo hai ba đoá hoa nhỏ màu vàng nhạt rơi xuống đất, rồi tan biến vào trong đất.

Một đêm gian nan, trán Kỷ Thiền nóng như lửa đốt, Viên Viễn tự mình lấy nước, đổi khăn hết lần này đến lần khác, nhưng nhiệt độ vẫn không giảm, tuy nhiên mới vừa rồi, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống từng chút một.

Rõ ràng hắn đã dùng hết sức lực nắm lấy bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh kia, nhưng lại không thể sưởi ấm cho nàng một chút nào.

Cảm giác này, giống như lăng trì.

Cuối cùng Viên Viễn chậm rãi buông lỏng tay, hắn ngồi bên mép giường, gương mặt vốn tuấn dật phong lưu hiện tại đã nhuốm màu tiều tụy, không có cách nào che giấu vẻ suy sụp mệt mỏi.

Thân thể hắn hơi khom xuống, giọng nói gần như nghiến răng nghiến lợi: “Kỷ Thiền…”
“Lần này nàng thực sự quá đáng.”
Lúc Viên Viễn nói đến hai chữ cuối cùng, trong giọng nói bao hàm mấy phần bất đắc dĩ, đôi mắt đào hoa ẩn tình cụp xuống tạo thành một nếp nhăn thật sâu, mà màu đỏ tươi ở đuôi mắt lại không ăn khớp với gương mặt tự tại không chịu trói buộc này, trông có vẻ đột ngột và nặng nề.

“Nếu nàng không muốn gả, ta sẽ không ép buộc nàng.”
“Nàng đừng dùng cách này làm ta sợ.”
Người trên giường lẳng lặng nằm đó, đối với điều này không đáp lại nửa lời, thờ ơ, đã quen với việc vô tâm vô phế.

Viên Viễn ngẩng đầu lên, bàn tay lớn vỗ về mép giường có chút chênh vênh, chỉ cần hắn nhắm mắt một lát thôi, trong đầu sẽ tràn ngập những hình ảnh vụn vặt của hai người mấy năm qua.

Lần gặp gỡ đầu tiên giữa hắn và nàng công chúa yêu kiều, kéo theo những hiểu lầm rất sâu.

Sau đó hắn cầu thân ba lần liên tiếp, và lần này hắn như mở cờ trong bụng chuẩn bị quay về nước Tấn chuẩn bị hôn sự.

Mà người phụ nữ hiếm khi đỏ mặt chính miệng đồng ý chuyện hôn sự dưới gốc cây hoa quế mấy ngày hôm trước, hiện tại lại bất tỉnh nhân sự.


Vậy nên điều hắn cho rằng chờ mây tan để thấy trăng sáng chỉ là một cảnh tượng tuyệt vọng khác, phía trước không có con đường nào có thể đi.

Thân thể nàng ấy yếu ớt như vậy, thái y đã năm lần bảy lượt ám chỉ chuyện gì đó, nhưng dù thế nào hắn cũng không thể tiếp nhận.

Hắn nghĩ, tại sao trên đời lại có nữ tử biết cách tra tấn người ta đến vậy?
Ăn chết hắn từ đầu đến cuối, Viên Viễn nghĩ, điều này thật con mẹ nó khiến người ta khổ sở.

Thật lâu sau, không biết Viên Viễn nghĩ tới điều gì, miễn cưỡng nhếch môi cười tự giễu, giọng nói khó khăn: “Sớm biết thế lúc trước Cô nên tiếp nhận ý tốt của Bạch gia, giờ thì tốt rồi, cả đời đều không qua được.”
Nếu hôm nay nàng ấy thật sự ra đi, vết sẹo này sẽ vắt ngang trên đầu quả tim cả đời, chỉ khẽ chạm vào, máu tươi sẽ giàn giụa.

Đó là câu đầu tiên Kỷ Thiền nghe được sau khi tỉnh dậy từ vực sâu hỗn độn, lồng ngực vẫn còn đau đớn như thiêu như đốt, cổ họng khô khốc muốn bốc khói, lại nghe thấy giọng nói khàn khàn như vịt của hắn, không khỏi khó khăn lên tiếng: “Nếu thật sự hối hận như vậy, hiện tại vẫn kịp đổi ý.”
Bởi vì một tiếng trầm thấp yếu ớt này, trái tim Viên Viễn đột nhiên ngừng đập, ngay sau đó hắn cúi đầu, người phụ nữ trên giường gầy gò quá mức, nhưng cuối cùng đôi mắt cũng hé mở, hơi thở đã đều đặn hơn.

Hắn im lặng, không nói lời nào, chỉ chậm rãi cúi người ôm chặt lấy nàng ấy, như cố đè nén cảm xúc, giọng nói khàn khàn như sỏi đá: “Kỷ Thiền, nàng có thể tiết kiệm chút sức cho người khác được không?
“Dọa chết lão tử rồi.”
Kỷ Thiền quen biết người này nhiều năm, trước giờ luôn là quân tử đoan chính phong độ nhẹ nhàng.

Đây là lần đầu tiên nàng ấy nghe được những từ ngữ thô tục như vậy từ miệng hắn, cho đến khi ánh mắt nàng ấy quét qua gương mặt hốc hác đầy râu của người đàn ông, rồi dừng lại ở đuôi mắt màu đỏ tươi.

Trái tim cứ thế chậm rãi mềm thành vũng nước.

Hơi thở của Kỷ Thiền dần ổn định trở lại, nàng ấy khó chịu ho nhẹ vài tiếng, thái y lại tới xem qua, tất cả đều lộ ra vẻ khó tin.

Sau khi cẩn thận kiểm tra mới nói độc tính đã được tiêu trừ, mấy ngày này chú ý chút, không có gì đáng ngại.

Kết quả bình thường này nằm ngoài dự kiến của mọi người, Kỷ Hoán và Trần Loan cũng nhận được tin tức, chỉ là người sau phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, nên không tới.

Lúc này Kỷ Thiền mới biết mọi chuyện phát sinh phía sau, trên gương mặt tái nhợt nhất thời xuất hiện hai vệt ửng hồng, tức giận tới mức tim phát đau, ánh mắt lạnh băng, một bàn tay mảnh khảnh đặt trên mép giường, đau đớn không thôi.

“Nói như thế, vừa rồi ta thở không ra hơi, vậy nên huynh cho rằng ta đã đi rồi?”
Nàng ấy lại uống một bát thuốc, vị đắng lan tràn trên đầu lưỡi, nàng ấy cau mày, mãi đến khi ngậm miếng mứt hoa quả mới thoáng thả lỏng, ánh mắt rơi vào người đàn ông căn bản không có ý định đứng dậy rời đi.

Cả đêm, lần đầu tiên Viên Viễn trải qua thăng trầm cuộc đời, cảm giác trong lòng chỉ mình hắn mới rõ.

Hiện tại hắn lại không biết xấu hổ, vẫn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo như ngọc kia, khàn giọng đáp: “Còn không phải sao? Nằm nguyên một đêm, khó khăn lắm trời mới sáng, nhưng nàng lại hết hơi.”

Kỷ Thiền cười nhạt cử động cổ tay, Viên Viễn lại giả câm giả điếc làm thế nào cũng không buông, trong lòng nàng cảm thấy buồn cười, ý vị sâu xa mở miệng: “Mới vừa rồi huynh còn hối hận, cảm thấy năm đó nên tiếp nhận ý tốt của Bạch gia, là thật sao?”
Mí mắt Viên Viễn đột nhiên nhảy lên, thân thể hơi cứng đờ, sau đó hoàn toàn không thèm để ý mím môi nói: “Nếu tiểu cô nương Bạch gia sánh đôi với ta, e rằng sẽ sợ chết khiếp, nào có hiểu được lòng ta như Thiền Nhi?”
Kỷ Thiền biết rõ người này quen thể hiện thích phô trương, sau khi uống thuốc, nàng ấy lại bắt đầu mơ màng buồn ngủ, mí mắt chậm rãi cụp xuống.

Viên Viễn sợ nàng ấy lại im hơi lặng tiếng như vừa rồi dọa hắn, thỉnh thoảng xoa nắn ngón tay xanh mướt như cọng hành, không thì tìm lời nói chuyện.

Hồi lâu sau, Kỷ Thiền nhíu mày chịu đựng, giọng nói mang theo vài phần lơ đãng: “Hôm nay huynh thật sự định ở lại cung của ta?”
Viên Viễn từ chối cho ý kiến về việc này, lại vân vê xương ngón tay trắng trong của nàng ấy, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Kỷ Thiền, ta vẫn hơi sợ.”
“Chi bằng nàng mắng ta vài tiếng đi.”
Tất nhiên hắn không thể ở lâu trong cung điện này, nếu Kỷ Hoán thật sự tức giận sẽ không ai chịu nổi, nhưng tình huống Kỷ Thiền như vậy, chỉ cần hắn rời đi một bước đã cảm thấy trong lòng bất an.

Kỷ Thiền sửng sốt, đột nhiên bị lời này làm cho tức cười, cơn buồn ngủ cũng tiêu tan một chút, nàng ấy dứt khoát mở mắt, hỏi: “Nghe lời huynh nói kìa, ta mắng huynh khi nào?”
Đưa ra yêu cầu kỳ lạ tới mức đó, sợ rằng đầu óc của người này không được bình thường?
Viên Viễn dừng một chút, nói: “Ta từng thấy nàng mắng thế tử nhà An Võ Hầu, giọng nói cực kỳ dễ nghe.”
Ngang ngược kiêu ngạo giống như đoá hoa hồng có gai, câu chữ sắc bén nhưng giọng nói lại không có lực, mắng người mà vẫn mang theo sự lười biếng trịch thượng.

Thế tử nhà An Võ Hầu không dám phát ra tiếng nào, nàng ấy lại còn làm người ác cáo trạng trước, châm chọc xong thì ngất xỉu trên người cung nữ đi cùng.

Cảnh tượng lúc ấy, thật sự vô cùng thú vị.

Kỷ Thiền nghe xong lời nói của hắn, lần đầu tiên cảm thấy có chút vô lực, thân thể nàng ấy hơi co lại, trong bụng vẫn còn cảm giác nóng rát, thay vì trả lời câu hỏi trước đó của người đàn ông, nàng ấy lại hỏi một chuyện khác: “Huynh vừa khóc à?”
Giọng nàng ấy hơi ngập ngừng, nghĩ lại cũng cảm thấy từ khóc này tuyệt đối không ăn nhập gì với hắn.

Viên Viễn nặng nề vân vê bàn tay nàng, mặt không đổi sắc phủ nhận: “Tất nhiên là không rồi.”
Vì vậy Kỷ Thiền khẽ ừm một tiếng, không nói nữa.

Cung Diệu Thiền yên tĩnh, thời gian dần trôi, không biết từ khi nào, bức màn xám khổng lồ trên bầu trời bị một đôi bàn tay to lớn xé mở, mặt trời lấp ló phía xa xa.

Lúc này Kỷ Thiền thật sự không chịu nổi nữa đành trở mình, mí mắt cụp xuống, hàng mi cong vút rủ dưới mí mắt, rơi xuống gọn gàng như một chiếc quạt nhỏ: “Không phải huynh đang trên đường về nước sao? Vội vã quay lại như vậy có ảnh hưởng gì không?”
“Không đáng ngại, đợi nàng bình phục, ta sẽ đưa nàng về cùng.”
Hai mắt Kỷ Thiền lại mở thành một khe hẹp, phớt lờ những lời nói xằng bậy của người đàn ông.

Dù nói thế nào thì nàng ấy cũng là công chúa Đại Yến, nào có đạo lý lại xuất giá ở nước Tấn?
Ngón tay nàng ấy hơi lạnh, nắm lấy lòng bàn tay to lớn dịu dàng của hắn áp vào một bên má.


Ánh mắt người đàn ông bỗng trở nên sâu thẳm, vết chai sần trong lòng bàn tay do nhiều năm luyện võ cẩn thận cọ vào da thịt mỏng manh, hắn giật mình dựng thẳng sống lưng, thân thể căng chặt.

Bọn họ chưa bao giờ dựa gần nhau đến vậy.

“Đừng ồn ào, ta hơi buồn ngủ, đau bụng.”.

truyện tiên hiệp hay
Chỉ là một tiếng như có lệ, nhưng bởi vì quả táo kia ngọt tới tận tim, người đàn ông kiêu ngạo ngút trời đó thực sự im lặng, chỉ có bàn tay không rút lại nửa phần, ngây ngốc nhìn nàng ấy ngủ ước chừng hai canh giờ.

Mãi đến khi mặt trời lên đỉnh, hắn mới nhẹ nhàng đứng dậy đi tới Ngự Thư Phòng.

Hồ Nguyên cũng tương đối quen thuộc vị Hoàng Thái Tử này, thấy hắn tới, y không nhanh không chậm tiến lên chào đón, nụ cười thoả đáng: “Hoàng Thượng đang xử lý chính vụ.

Thái Tử có chuyện gì, lão nô vào trước thông báo một tiếng.”
Viên Viễn cười nhạt nhìn y, nhưng cũng thật sự không tiến lên nữa.

Người khác không biết quan hệ giữa hai người bọn họ, tuy nhiên Hồ Nguyên lại theo hầu bên người Kỷ Hoán từ nhỏ, giao thiệp với hắn không ít, từ khi nào hắn đi vào còn cần thông báo? Căn cứ quân sự quan trọng của nước Tấn, không phải Kỷ Hoán cũng đột nhập vào đó sao?
Chỉ là đêm qua tình thế cấp bách, hắn nói mấy lời không khách khí khiêm nhường, người này thành tinh rồi, hiện tại đang trút giận thay chủ tử.

Trong Ngự Thư Phòng, Kỷ Cẩm Tú bị trói quỳ trên mặt đất.

Chỉ qua một đêm, trên người bà đã không còn chỗ nào nguyên vẹn, tinh thần cũng không được tốt, sắc mặt tiều tụy, trên môi dày đặc các vết cắn, thoạt nhìn thấy ghê người.

Mới chỉ qua hai tháng, từ quận chúa Cẩm Tú đứng ở vị trí cao trở thành tù nhân phạm thượng gây rối loạn, đây là con đường bà tự chọn.

Nhưng hiện giờ người thương đã chết, trái tim cũng khô héo thành tro, ngược lại nỗi đau đớn do tra tấn càng thêm chết lặng.

Kỷ Hoán lăn chiếc vòng tử đàn trong tay, từng hạt châu chuyển động, sau một lúc lâu mới nâng mí mắt nhìn bà, hỏi: “Nói hay không?”
Ánh mắt Kỷ Cẩm Tú rã rời, bà ngước mắt nhìn người biểu đệ này của mình, giống như lần đầu gặp mặt, một lát sau mới khẽ mỉm cười, lắc đầu nói: “Ta đã nói, nhưng không phải Hoàng Thượng vẫn không tin hay sao?”
“Điều này cũng đúng.” Kỷ Hoán gật đầu, sắc mặt u ám lạnh lùng: “Lúc trước, lệnh giết phủ Tả Tướng quân là phụ hoàng ban xuống, hơn ba mươi năm vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực của quận chúa Cẩm Tú ngươi cũng do phụ hoàng cung cấp.

Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh từ chối tất cả những vinh quang và ân sủng này, cũng xem như có khí phách, có thể khiến người ta nể phục vài phần, nhưng vừa hưởng thụ sự đãi ngộ này, vừa tự cho mình là thanh cao, đó gọi là ăn cây táo, rào cây sung.”
Ngực Kỷ Cẩm Tú phập phồng vài cái, cuối cùng không nói gì thêm.

Kể từ khi Triệu Khiêm chết, bà vẫn luôn là dáng vẻ này, không nói một lời, ngay cả khi bị tra tấn cũng không phát ra tiếng nào trong cổ họng.

“Không cạy miệng ra được, chỉ là đánh chưa đủ tàn nhẫn mà thôi, cứ giao người này cho Cô đi.” Viên Viễn từ bên ngoài tiến vào, cười lạnh nói.

Kỷ Hoán nhíu mày, nhìn hắn từ trên xuống dưới một lần, mi tâm thả lỏng, hỏi: “Không còn gì đáng ngại?”

“Vừa uống thuốc, hiện tại đã ngủ rồi.” Bởi vì sự thất lễ đêm qua, giọng của Viên Viễn cực kỳ dịu dàng, sau khi tỉnh táo lại, tất nhiên nữ nhân và huynh đệ không thể thiếu ai.

Hai người lại có quan hệ huynh muội, tương lai Kỷ Thiền và hắn thành thân, hắn còn phải kêu vị này một tiếng đại cữu ca.

Kỷ Cẩm Tú cũng biết Viên Viễn, ánh mắt bà bình tĩnh, lúc nghe thấy Kỷ Thiền không có việc gì, trong lòng đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy có phần không đáng.

Bà và Triệu Khiêm là hai mạng người, ngay cả việc kéo theo một người chôn cùng cũng không làm được.

Có lẽ vẻ mặt của bà lộ ra chút tiếc nuối, sắc mặt Viên Viễn cũng tối sầm lại giống như ảo thuật, hắn đi vài bước đến trước mặt Kỷ Cẩm Tú, ý cười thấm vào lòng người: “Trong nhà giam riêng của Cô có 163 loại dụng cụ tra tấn, chắc chắn quận chúa sẽ rất vui vẻ.”
Đêm qua bên phía cung Diệu Thiền ồn ào không yên, Kỷ Hoán cũng không rảnh rỗi, điều động tất cả Cấm Vệ Quân, cuối cùng đã xác nhận không còn một tàn dư nào của phủ Tả Tướng quân năm đó, tai hoạ ngầm tiêu tán, giữ Kỷ Cẩm Tú cũng chẳng có tác dụng gì.

Hắn chắp tay sau người, không kiên nhẫn nói: “Trẫm giao người cho ngươi, nhanh chóng thu dọn rồi cút trở về nước Tấn đi, ngày nào cũng lắc lư trong cung của trẫm.

Chướng mắt.”
Dứt lời, ánh mắt của hắn lại rơi vào gương mặt trắng bệch của Kỷ Cẩm Tú, rất có hứng thú nói: “Hình phạt của ngươi không chỉ dừng ở đây.”
Kỷ Cẩm Tú mờ mịt ngước mắt, không rõ ý hắn.

Bà một thân một mình, chỉ có cái mạng này có thể xoa dịu một chút lửa giận của đế vương, phủ quận chúa cũng không có thân thích bạn bè gì để liên lụy.

“Trẫm đã hạ lệnh, cắt bỏ phong hào và tước vị của Định Bắc Vương.

Tương lai sử sách nhắc tới, sau công lao hơn người của Định Bắc Vương nên thêm một câu nữa, nữ nhi bất hiếu, rước hoạ vào nhà.”
“Trên người phụ thân ngươi cũng chảy dòng máu Kỷ thị mà ngươi căm ghét khinh thường nhất.

Ngươi nói xem dưới hoàng tuyền, bọn họ biết được việc này, sẽ cảm thấy thế nào?”
Trong mắt Kỷ Cẩm Tú nổi lên gợn sóng, bà giãy giụa xê dịch thân thể, khàn giọng hô: “Sao ngươi có thể? Phụ mẫu ta chết trận vì Đại Yến, tạo dựng công lao hiển hách, dân chúng Đại Yến đều tôn kính khen ngợi.

Sao ngươi có thể làm như thế?”
“Đúng vậy.” Kỷ Hoán thản nhiên thừa nhận, trong mắt đầy vẻ châm biếm: “Nhưng công lao hiển hách, danh tiếng lẫy lừng một đời của phụ thân ngươi, tất cả đều bị ngươi làm hỏng.”
“Bọn họ tắm máu giết địch trên sa trường, vì vinh hoa phú quý của ngươi mà tranh đấu nửa đời người.

Phụ hoàng đối xử với ngươi thế nào mọi người đều nhìn thấy, chẳng phải cũng vì lý do này nên ngươi mới dám tùy ý làm bậy, không chút e dè sao?”
Kỷ Cẩm Tú hoàn toàn luống cuống, bà không ngừng gào thét, cuối cùng cổ họng cũng khàn đi, nhưng hai người đàn ông đứng trong Ngự Thư Phòng lại chẳng thèm nhíu mày lấy một cái như đang xem một chú hề nhảy nhót biểu diễn.

Cuối cùng bà nản lòng, ngã quỵ xuống nền đất lạnh băng.

Lúc này, bà mới chợt hối hận.

Nhưng xem ra hối hận cũng vô ích..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương