Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân
Chương 7: Ai hôn được Chi Lý?

Tiếng kẻng huấn luyện vang lên, Kha Bố gian nan từ trong chăn đứng dậy, tối hôm qua ngủ không ngon giấc. Cậu gấp chăn gọn gàng, đánh răng rửa mặt rồi đến địa điểm tập hợp, các tổ khác cũng đến đông đủ, Kha Bố một thân một mình đứng ở đó, chẳng lẽ chỉ có thằng ngốc như mình chạy tới nơi này thôi sao, mấy đứa còn lại chết dẫm ở đâu hết rồi!! Kha Bố thấy giáo quản ghi chép gì đó vào sổ, hỏng, tiểu tổ ưu tú nhất xem ra đã tan thành mây khói, giáo quản nghiêm khắc đến trước mặt Kha Bố: “Tổ của cậu làm sao vậy hả, coi đợt luấn luyện này là trò chơi à!!”

Kha Bố há hốc miệng nhưng không thốt ra nửa lời, giáo quản tức giận tiếp tục nói: “Cậu nghĩ một mình đến đây rất đắc ý? Để các cậu lập đội có ý nghĩa riêng của nó, phải có ý thức tập thể, sao cậu không đánh thức người khác dậy?” Năm nay vận số khẳng định đại hung.

“Lập tức đi đánh thức họ dậy.”

“Vâng.” Kha Bố trả lời, đi cùng phó giáo quản cũng hùng hùng hổ hổ. Phó giáo quản còn rất trẻ, coi bộ lần đầu tiên được làm giáo quản. Phó giáo quản vào trong lều trước, đặt cái còi treo ở cổ lên miệng, ra sức thổi: “Tất cả rời giường cho tôi.” Mười phần khí thế, tất cả mấy tên súc sinh trong lều đều lục tục chui ra.

“Dáng vẻ này là sao, đội mũ nghiêm chỉnh cho tôi, còn cậu nữa, dây lưng thắt kiểu gì thế này, lười đến vậy cơ à, cả năm nhất chỉ có tổ các cậu là kém nhất, thật mất mặt.” Phó giáo quản vẻ mặt nghiêm túc lớn tiếng quát, sau đó kiểm kê nhân số: “Sao chỉ có 6 người, một người nữa đâu.”

“Báo cáo giáo quản, cậu ấy có chút không thoải mái.”

“Không thoải mái, có cái gì không thoải mái, đừng lấy đó làm cái cớ ngủ nướng cho mình?”

Phó giáo quản đi về phía cái lều duy nhất còn đóng kín, chậm rãi kéo khóa lều, sau khi khựng lại vài giây lại chậm rãi kéo khóa lên: “Không thoải mái cũng coi như miễn cưỡng chấp nhận được, chúng ta đi trước thôi.” Không biết phó giáo quản đến tột cùng đã trông thấy gì trong lều. Kết quả bởi vì việc này, cả tổ bị phạt phải đứng lên ngồi xuống hơn nửa giờ so với các tổ khác, giữa trưa, thành viên trong tổ giống như xác chết lết về lều, liền bắt gặp Chi Lý thần thanh khí sảng mới rời giường, ánh mắt ghen tỵ và oán hận không đâu không có.

Sau khi ăn cơm trưa, mặt đất bị mặt trời đốt cháy, hơi nóng kinh người hắt lên đám người, hít thở cũng khó khăn. Kha Bố cầm một cây quạt giấy, mùa hè gần vua như gần cọp câu này thực chuẩn, ai nấy đều trầm mặc, Chi Lý nhíu mày, bực bội vô cùng: “Nóng quá.” Ngoại trừ Chi Lý, những người khác đều ôm suy nghĩ riêng. Kha Bố nhanh chóng phân tích năm người, Chu Hân Hợp loại ngay từ vòng gửi xe, cho cô nàng mười lá gan cũng không dám làm cái việc kia, Sở Hạo Vũ rục rịch, Ứng Tu Kiệt và Công Chu tựa hồ còn đang suy nghĩ đối sách, Tô Ấu Ngôn ra vẻ nhàn nhã hóng kịch vui.

Sở Hạo Vũ cười hì hì đi đến: “Nào, Chi Lý, để tớ quạt cho cậu.” Sở Hạo Vũ lủi ra sau Chi Lý, trong lòng thầm nghĩ, thừa dịp Chi Lý không để ý hôn bừa chỗ nào đấy. Dù sao chết một lần đổi lại cái vinh quang của thằng đàn ông! Sở Hạo Vũ nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt trong tay, hai phút sau, Sở Hạo Vũ đột nhiên như sói đói bổ nhào về phía Chi Lý, khuỷu tay của Chi Lý chọc một nhát, thẳng vào bụng cả Sở Hạo Vũ: “Nóng quá, hỗn đản nhà cậu, đừng có dán vào đây.” Dứt lời khuỷu tay càng ra sức chọc hai ba cái vào bụng Sở Hạo Vũ, Sở Hạo Vũ chỉ còn nước thống khổ rên rỉ mà kêu.

“Còn mạng thì đứng yên tại chỗ, mau quạt cho tớ.” Giọng nói lãnh khốc của Chi Lý tựa như thánh chỉ, Sở Hạo Vũ gian nan đứng dậy, lại cầm cây quạt trong tay, có thể trách ai a, nếu trách thì chỉ trách mình sao lại chọn đúng cái hôm nóng bức để đánh cược với nhau, tự làm tự chịu.

Ứng Tu Kiệt bị kích phát ý chí chiến đấu bắt đầu khởi động thân thể, hai tay đặt xuống đất: “Hổ quyền, a ha —” còn kêu lên tiếng hổ gầm, Kha Bố thờ ơ lạnh nhạt, Ứng Tu Kiệt, cậu đang tấu hài đấy à? Ứng Tu Kiệt lao về phía Chi Lý định cắn, bị né, lại lao tiếp, Chi Lý lại tránh được. Được lắm, quả thật cắn cũng coi như một kiểu hôn, muốn dùng phương thức độc đáo để hoàn thành trận cá cược đây mà.

Chi Lý chỉ ra sau Ứng Tu Kiệt: “Cậu xem, đó là cái gì.” Ứng Tu Kiệt mờ mịt quay đầu lại, Chi Lý liền dẫm lên lưng Ứng Tu Kiệt, cho hắn hít đất: “Bảo cậu nhìn thì nhìn thật à, ngu xuẩn.” Người bên cạnh hết hồn, có gì đen tối hơn Chi Lý sau khi bị hắc hóa? Chi Lý cướp cây quạt trong tay Sở Hạo Vũ, nhét vào mồm Ứng Tu Kiệt, ấn cằm buộc hắn cắn nuốt: “Chẳng phải tớ đã bảo rất nóng sao, đừng có lại gần đây, mấy tên khốn kiếp các người còn muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa hả.”

Tiếng kiểng ở trạm canh đã vang lên, đã đến giờ huấn luyện chiều, sau khi thấy hai người kia bị hạ đo ván, Kha Bố bị dọa không nhỏ. Liều mạng khẳng định không được, từ lần đầu tiên chứng kiến Chi Lý hắc hóa, hiện tại Kha Bố vẫn còn vết thương chưa khép miệng, là nỗi đau không muốn nhớ tới sâu trong lòng, quả thật thời tiết oi bức khiến người ta cảm thấy khó chịu, nhưng sự khó chịu của Chi Lý đã đến đến cấp độ của ma vuơng.

Thao luyện buổi chiều diễn ra không lâu, bởi vì thời tiết hôm nay quá nóng nên cho mọi người giải tán nghỉ ngơi lúc ba giờ, đương nhiên tình trạng của Chi Lý vẫn chẳng thuyên giảm, tới mức ai nấy đều cách xa hắn hai thước, tránh bị giết nhầm, cái nơi hoang vu này không có nước đá, không có điều hòa, đây là mục đích của đợt huấn luyện, để mọi người rời khỏi cuộc sống điện tử hóa.

Công Chu xắn tay áo lên cao, để lộ làn da tuyết trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm tấm mồ hôi, nam sinh các tổ khác tựa hồ cũng chú ý đến anh chàng.

“Chi Lý đại nhân.” Công Chu đi đến chỗ Chi Lý đang ngồi, lao vào chính giữa lòng Chi Lý, chưa được nửa giây đã bị Chi Lý đẩy ra: “Nóng quá, đừng chạm vào tớ.” Công Chu ngồi bệt dưới đất vẻ mặt đáng thương, ánh mắt ngập nước lập lòe phát sáng. Kha Bố quay đầu đi, bỏ mịa, thật chói mắt, đây chẳng lẽ là cách thức bẫy tiểu công của cực phẩm tiểu thụ? Xem ra dùng từ kỳ quái cũng khá nhiều.

“Chi Lý đại nhân, hình như đầu tớ bị choáng, có thể dìu tớ về lều không?” Chi Lý bị ánh mắt chói sáng kia chiếu vào tựa hồ chẳng buồn quan tâm, liếc Sở Hạo Vũ một cái, Sở Hạo Vũ bật người hiểu ngay, lôi Công Chu dậy: “Để tớ dìu cậu.” Xem ra Chi Lý đã nóng đến mức không muốn mở lời nói chuyện. Cái này, nên làm gì bây giờ, mình phải làm sao đây?!

Năm người tạo thành vòng tròn, Tô Ấu Ngôn ngồi một bên đọc sách, Chi Lý nằm trên tảng đá cách đó không xa, một tay gối sau đầu, mắt nhắm nghiền. Trên đầu dùng ô của Tô Ấu Ngôn và Chu Hân Hợp che nắng, bên dòng suối truyền đến từng cơn gió nhẹ khẽ lay động sợi tóc của Chi Lý, góc áo bay bay, nếu hắn không nói lời nào, cứ bất động như vậy, ai lại chẳng nghĩ Chi Lý là thiên sứ.

“Xem ra tiền và quyền lực ai cũng không lấy được.” Sở Hạo Vũ đánh giá trận cá cược lúc trước. Kha Bố đứng dậy, xoay xoay cổ: “Hôn tay cũng được chứ?” Đây là mức độ lớn nhất của Kha Bố. Sở Hạo Vũ gật đầu, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ không tín nhiệm và cười nhạo. Dưới ánh mắt như vậy Kha Bố đến trước mặt Chi Lý.

“Chi, Chi Lý.” Dũng khí, xin ông trời hãy ban cho con dũng khí tuyệt đối!!

Chi Lý lãnh đạm nâng mí mắt, Kha Bố rùng mình, khủng bố, rất khủng bố!

“Mấy tên khốn khiếp các cậu rốt cuộc đang làm cái gì hả, vừa phải một chút cho tớ.” Đúng vậy, Chi Lý một khi đã hắc hóa câu cửa miệng chính là cái tên khốn kiếp này, mấy người khốn kiếp các cậu, nóng quá. Tô Ấu Ngôn trong thời điểm không nên mở miệng nhất lại lên tiếng: “Bọn họ các cược ai có thể hôn được cậu.”

“Rõ ràng chính cậu cũng tham gia, đừng đổ hết trách nhiệm lên đầu bọn tớ!”

“Ha ha, sự thật chính là như vậy.” Kha Bố ra vẻ như mình không bị dọa sợ, ra vẻ bản thân thực trấn định mà hòa giải, hiện tại cậu không nghĩ hôn hiếc gì nữa, chỉ muốn chạy trốn khỏi Chi Lý.

“Nếu vậy, hãy để trò chơi này chấm dứt đi.” Chi Lý nâng nửa người trên dậy, vươn tay ra, kéo áo Kha Bố lôi cậu về phía mình, môi Kha Bố dán lên môi Chi Lý, Kha Bố mất khả năng tự hỏi, chỉ có thể cảm thụ độ ấm của Chi Lý, ô trên đầu rơi xuống, che khuất hai người, nụ hôn của Chi Lý cũng nóng nảy như hắn, mang theo sự chiếm đoạt và bá đạo, mút lưỡi, đầu lưỡi của Kha Bố, Kha Bố trợn tròn mắt, thế mà dám cho lưỡi vào trong miệng mình, quấn quýt, tách ra, quấn quýt, ai tới cứu tôi với, cảm giác bị tước đoạt tất cả suy nghĩ này là sao?

Chi Lý buông Kha Bố ra, đá văng cái ô, nói với bốn người đang há hốc mồm: “Được chưa?” Nói là hỏi chi bằng bảo là uy hiếp, bốn người si ngốc gật gật đầu: “Được, được rồi.”

Kha Bố vô lực ngồi dưới đất, dùng tay áo che miệng lại, ngơ ngác nhìn mặt đất.

“Tu Kiệt, mau, xách cậu ấy về lều, Kha Bố đã hy sinh oanh liệt rồi.” Sở Hạo Vũ cùng Ứng Tu Kiệt mỗi người một bên tha Kha Bố vào lều, Sở Hạo Vũ trịnh trọng tuyên bố: “Tuy việc này đối với cậu rất kích thích, có điều, đây là tiền và quyền lực cậu nên có a, tổ trưởng.”

Phải giải thích như thế nào đây, là Kha Bố thắng dễ dàng? Hay là thất bại đây?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương