Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân
-
Chương 14: Có nha, người tớ đang kết giao!
Bước sang tháng 11 bầu trời không còn xanh trong như trước, Kha Bố kéo kéo áo khoác, chẳng ngờ thời gian lại trôi nhanh đến vậy. Lúc cậu từ siêu thị mua đồ linh tinh trở về liền bắt gặp Chi Lý đang đứng bên ngoài ký túc xá, dựa vào lan can, hư ảo như thế, rõ ràng gần ngay trước mắt nhưng không cách nào chạm đến được, Kha Bố một tay xách túi đồ lỉnh kỉnh một tay cầm cốc đồ uống nóng đi tới, dùng thành cốc chạm vào mu bàn tay của Chi Lý: “Cho cậu này.”
Chi Lý nhận lấy nhưng không uống ngay mà cầm trong tay.
“Nghĩ gì vậy?” Kha Bố hỏi.
“Nghĩ chuyện của tớ và cậu.” Chi Lý bình thản tự thuật. Tay Kha Bố thoáng run rẩy: “Cậu còn nói mấy lời vô trách nhiệm này, rõ ràng chẳng hiểu gì cả, luôn nói những lời khiến người khác hiểu lầm, nếu không phải tớ quen biết cậu đã lâu…”
“Người không hiểu gì cả chính là cậu, Kha Bố.” Dứt lời, Chi Lý trở về phòng của hắn. Chỉ để lại cốc đồ uống nóng và Kha Bố cô độc đứng ở nơi đó. Hắn, hình như tức giận. Kha Bố không rõ nguyên nhân, là bực mình vì cậu luôn chỉ trích hắn sao? Đúng vậy, mình không thể giống con gái ôn nhu như nước, thậm chí còn không bằng Công Chu. Kỳ lạ thật, sao lại nghĩ thế nhỉ, vì sao bản thân không nên suy nghĩ theo hướng này, rất quái lạ. Kha Bố giựt giựt tóc.
Sau đó, giống như cuộc đối thoại kia chưa từng phát sinh, Chi Lý vẫn qua lại như bình thường. Thật ra Kha Bố rất muốn hỏi ý nghĩa của câu nói ấy, nhưng thủy chung không mở miệng được. Có lẽ là sợ nhận được đáp án mà cậu không muốn nghe, nhưng đáp án mà mình muốn là gì? Lúc này trong đầu đột nhiên nhảy ra câu nói khi trước của Chi Lý với Tô Ấu Ngôn: “À, sau này theo tôi đi.” Quá mờ ám.
“Người tớ thích tớ sẽ nói thẳng.”
Theo chính lời Chi Lý, cậu đối với Chi Lý giống như sự tồn tại của Tô Ấu Ngôn vậy, mà Chi Lý đối với cậu là người làm bạn trong khoảng thời gian tĩnh mịch mà thôi, người mà Chi Lý thích sẽ như thế nào nhỉ? Không biết từ bao giờ, Kha Bố bắt đầu trốn tránh vấn đề này.
Ứng Tu Kiệt đặt mông ngồi lên bàn lắc lư qua lại phát ra tiếng ồn. Kha Bố ngăn cản: “Hình như cậu không học lớp tớ thì phải.” Trong phòng chỉ có bảy người bọn họ, Ứng Tu Kiệt nhún nhún vai: “Hết cách rồi, mọi người đều rất sợ tớ.”
“Nếu cậu có thể bỏ thói quen đánh người ta thì không ai sợ cậu nữa, thực ra, Tu Kiệt là người dịu dàng.” Công Chu khờ dại nói, Ứng Tu Kiệt và Sở Hạo Vũ phun hết sữa vừa uống trong miệng ra, Chu Hân Hợp dùng tay che miệng lại cười trộm, Tô Ấu Ngôn thản nhiên lật một trang sách.
“Sao hai cậu cũng đến đây, lớp chúng tớ không phải nơi tiếp nhận dân chạy nạn.”
“Ya ya, Kha Bố vẫn vô tình như thường.”
“Thật khó tưởng tượng kiểu con gái Kha Bố sẽ thích. Kha Bố nếu cho cậu chọn vợ từ anime, cậu sẽ chọn ai? Thiếu nữ kiêu ngạo? Louise(1)? Shana(2)?” Kha Bố khoát tay: “Các cô ấy bình thường rất thích đánh nhau, cậu cho rằng một thằng con trai như tớ sẽ thích loại con gái động phát liền đánh, xấu hổ cũng đánh, vui vẻ cũng đánh, khi đau khổ nhất mới có thể thu liễm chút à? Tớ đâu có ngu, trong cuộc sống hiện thực, một thằng đàn ông chịu để đàn bà con gái dẫm dưới chân sao? Coi trọng thể diện là đặc thù lớn nhất của đàn ông?”
“Vậy gái ngực to?”
Kha Bố lại khoát tay: “Không ai muốn bạn gái của mình mặc quần áo hở hang chạy khắp nơi, hơn nữa mấy cái anime mà các cậu nói, bản thân nó đã không thực tế, thế giới này sẽ chẳng có chuyện một đám mỹ nữ đều vây quanh một thằng bất tài, liều chết cũng muốn dán ngực và môi lên, Vũ thái, cậu xem nhiều thể loại này quá cho nên mới sinh ra ảo tưởng vô căn cứ, thử đếm trên đầu ngón tay xem, con gái ai chả thích đàn ông vừa đẹp trai vừa có nhiều tiền.” Kha Bố phân tích đạo lý rõ ràng, nhưng Sở Hạo Vũ không cảm kích: “Là suy nghĩ của cậu quá u ám, tớ không tin cậu không có mẫu người của mình.”
“Có a.”
Kha Bố thẳng thắn trả lời.
“Ai?”
“Ran Mori.” Đúng là đáp án không ai ngờ tới, Kha Bố nói tiếp: “Xinh đẹp, dịu dàng, săn sóc lại có thể bảo vệ mình, thấy thằng khác hai mắt sẽ không sáng lên, ăn mặc cũng tử tế, thỉnh thoảng làm nũng, giận dỗi, nhưng sẽ không cố tình gây sự.” Tất cả mọi người ngây ngốc sững sờ nghe Kha Bố nói, Công Chu sờ sờ cằm: “Chẳng ngờ Kha Bố lại là một người con trai giản đơn, mẫu người cũng thực truyền thống.”
“Điều kiện của cậu rất cao, hiện thực nào có ai tốt như vậy.”
“Bởi vậy mới nói, lí tưởng đề ra với người mình thích ở hiện thực khác xa rất nhiều. Khóe mắt Kha Bố đọng lại thân ảnh của Chi Lý, nhãn thần ảm đạm dần.
“Cái tính cách quái quỷ của cậu cả đời sẽ chẳng kết giao được với ai.” Sở Hạo Vũ cho ra kết luận, dù sao cậu ta cũng chỉ thích bưởi to. Kha Bố không nhanh không chậm lấy gói bánh từ trong túi ra, xé mở, cắn một miếng hàm hồ nói: “Đừng kết luận sớm như vậy? Tớ có nha.”
“Có cái gì.”
“Đối tượng kết giao.” Lời nói tùy tiện từ miệng Kha Bố mang lại hiệu quả phản ứng không giống nhau, hình như quả thật chưa bao giờ hỏi Kha Bố có thật sự độc thân không! Ứng Tu Kiệt hít một hơi thật sâu, khó mà tin được trợn tròn mắt, ngoại trừ Tô Ấu Ngôn, Chi Lý, ai nấy đều há hốc mồm. Sở Hạo Vũ rất không cam lòng: “Cái gì!!! Ngay cả cậu mà cũng có, quả nhiên chính là chị gái xinh đẹp lần trước! Đáng giận, tớ dần mất đi niềm tin với cuộc đời này.”
“Cậu nói như vậy thật sự là thất lễ!”
“Các cậu quen nhau bao lâu rồi, thế mà còn gạt chúng tớ, thật quá đáng.”
Kha Bố tiếp tục cắn bánh mì, ra vẻ hồi tưởng: “Hình như là rất lâu rồi, để tớ nghĩ lại cái đã, nhắc mới nhớ, lúc ấy năm đồng mua kem còn chưa trả cho tớ, rõ ràng không có kiểu AA.”
“Đó không phải hương vị tớ thích ăn.”
Ánh mắt của quần chúng đuổi theo tiếng người vừa nói: Chi Lý!!
“Sao hả, cậu muốn quỵt a!!” Kha Bố ồn ào.
“Cái gì?”
“Ít giả ngu.”
“Cái gì?”
Ánh mắt của quần chúng lại lia qua lia lại hai người đang nói chuyện với nhau, vì sao, tại vì sao hai cái con người này có thể câu thông được với nhau vậy, tại sao?!
“Đây, đây là, sao, sao lại thế này.” Công Chu lắp bắp.
Kha Bố quay đầu, cắn một miếng bánh mỳ: “Sao hả? Tớ chưa nói à? Người kết giao với tớ là, Chi Lý.” Lời này giống như bom nguyên tử thổi bay năm người còn lại, ngay cả Tô Ấu Ngôn cũng lần đầu tiên để lộ vẻ mặt kinh ngạc. Năm người hoàn toàn không chỉ dùng hai từ ngây ngốc để hình dung, Kha Bố nói tiếp: “Có điều không giống như các cậu nghĩ đâu.”
Chi Lý nhận lấy nhưng không uống ngay mà cầm trong tay.
“Nghĩ gì vậy?” Kha Bố hỏi.
“Nghĩ chuyện của tớ và cậu.” Chi Lý bình thản tự thuật. Tay Kha Bố thoáng run rẩy: “Cậu còn nói mấy lời vô trách nhiệm này, rõ ràng chẳng hiểu gì cả, luôn nói những lời khiến người khác hiểu lầm, nếu không phải tớ quen biết cậu đã lâu…”
“Người không hiểu gì cả chính là cậu, Kha Bố.” Dứt lời, Chi Lý trở về phòng của hắn. Chỉ để lại cốc đồ uống nóng và Kha Bố cô độc đứng ở nơi đó. Hắn, hình như tức giận. Kha Bố không rõ nguyên nhân, là bực mình vì cậu luôn chỉ trích hắn sao? Đúng vậy, mình không thể giống con gái ôn nhu như nước, thậm chí còn không bằng Công Chu. Kỳ lạ thật, sao lại nghĩ thế nhỉ, vì sao bản thân không nên suy nghĩ theo hướng này, rất quái lạ. Kha Bố giựt giựt tóc.
Sau đó, giống như cuộc đối thoại kia chưa từng phát sinh, Chi Lý vẫn qua lại như bình thường. Thật ra Kha Bố rất muốn hỏi ý nghĩa của câu nói ấy, nhưng thủy chung không mở miệng được. Có lẽ là sợ nhận được đáp án mà cậu không muốn nghe, nhưng đáp án mà mình muốn là gì? Lúc này trong đầu đột nhiên nhảy ra câu nói khi trước của Chi Lý với Tô Ấu Ngôn: “À, sau này theo tôi đi.” Quá mờ ám.
“Người tớ thích tớ sẽ nói thẳng.”
Theo chính lời Chi Lý, cậu đối với Chi Lý giống như sự tồn tại của Tô Ấu Ngôn vậy, mà Chi Lý đối với cậu là người làm bạn trong khoảng thời gian tĩnh mịch mà thôi, người mà Chi Lý thích sẽ như thế nào nhỉ? Không biết từ bao giờ, Kha Bố bắt đầu trốn tránh vấn đề này.
Ứng Tu Kiệt đặt mông ngồi lên bàn lắc lư qua lại phát ra tiếng ồn. Kha Bố ngăn cản: “Hình như cậu không học lớp tớ thì phải.” Trong phòng chỉ có bảy người bọn họ, Ứng Tu Kiệt nhún nhún vai: “Hết cách rồi, mọi người đều rất sợ tớ.”
“Nếu cậu có thể bỏ thói quen đánh người ta thì không ai sợ cậu nữa, thực ra, Tu Kiệt là người dịu dàng.” Công Chu khờ dại nói, Ứng Tu Kiệt và Sở Hạo Vũ phun hết sữa vừa uống trong miệng ra, Chu Hân Hợp dùng tay che miệng lại cười trộm, Tô Ấu Ngôn thản nhiên lật một trang sách.
“Sao hai cậu cũng đến đây, lớp chúng tớ không phải nơi tiếp nhận dân chạy nạn.”
“Ya ya, Kha Bố vẫn vô tình như thường.”
“Thật khó tưởng tượng kiểu con gái Kha Bố sẽ thích. Kha Bố nếu cho cậu chọn vợ từ anime, cậu sẽ chọn ai? Thiếu nữ kiêu ngạo? Louise(1)? Shana(2)?” Kha Bố khoát tay: “Các cô ấy bình thường rất thích đánh nhau, cậu cho rằng một thằng con trai như tớ sẽ thích loại con gái động phát liền đánh, xấu hổ cũng đánh, vui vẻ cũng đánh, khi đau khổ nhất mới có thể thu liễm chút à? Tớ đâu có ngu, trong cuộc sống hiện thực, một thằng đàn ông chịu để đàn bà con gái dẫm dưới chân sao? Coi trọng thể diện là đặc thù lớn nhất của đàn ông?”
“Vậy gái ngực to?”
Kha Bố lại khoát tay: “Không ai muốn bạn gái của mình mặc quần áo hở hang chạy khắp nơi, hơn nữa mấy cái anime mà các cậu nói, bản thân nó đã không thực tế, thế giới này sẽ chẳng có chuyện một đám mỹ nữ đều vây quanh một thằng bất tài, liều chết cũng muốn dán ngực và môi lên, Vũ thái, cậu xem nhiều thể loại này quá cho nên mới sinh ra ảo tưởng vô căn cứ, thử đếm trên đầu ngón tay xem, con gái ai chả thích đàn ông vừa đẹp trai vừa có nhiều tiền.” Kha Bố phân tích đạo lý rõ ràng, nhưng Sở Hạo Vũ không cảm kích: “Là suy nghĩ của cậu quá u ám, tớ không tin cậu không có mẫu người của mình.”
“Có a.”
Kha Bố thẳng thắn trả lời.
“Ai?”
“Ran Mori.” Đúng là đáp án không ai ngờ tới, Kha Bố nói tiếp: “Xinh đẹp, dịu dàng, săn sóc lại có thể bảo vệ mình, thấy thằng khác hai mắt sẽ không sáng lên, ăn mặc cũng tử tế, thỉnh thoảng làm nũng, giận dỗi, nhưng sẽ không cố tình gây sự.” Tất cả mọi người ngây ngốc sững sờ nghe Kha Bố nói, Công Chu sờ sờ cằm: “Chẳng ngờ Kha Bố lại là một người con trai giản đơn, mẫu người cũng thực truyền thống.”
“Điều kiện của cậu rất cao, hiện thực nào có ai tốt như vậy.”
“Bởi vậy mới nói, lí tưởng đề ra với người mình thích ở hiện thực khác xa rất nhiều. Khóe mắt Kha Bố đọng lại thân ảnh của Chi Lý, nhãn thần ảm đạm dần.
“Cái tính cách quái quỷ của cậu cả đời sẽ chẳng kết giao được với ai.” Sở Hạo Vũ cho ra kết luận, dù sao cậu ta cũng chỉ thích bưởi to. Kha Bố không nhanh không chậm lấy gói bánh từ trong túi ra, xé mở, cắn một miếng hàm hồ nói: “Đừng kết luận sớm như vậy? Tớ có nha.”
“Có cái gì.”
“Đối tượng kết giao.” Lời nói tùy tiện từ miệng Kha Bố mang lại hiệu quả phản ứng không giống nhau, hình như quả thật chưa bao giờ hỏi Kha Bố có thật sự độc thân không! Ứng Tu Kiệt hít một hơi thật sâu, khó mà tin được trợn tròn mắt, ngoại trừ Tô Ấu Ngôn, Chi Lý, ai nấy đều há hốc mồm. Sở Hạo Vũ rất không cam lòng: “Cái gì!!! Ngay cả cậu mà cũng có, quả nhiên chính là chị gái xinh đẹp lần trước! Đáng giận, tớ dần mất đi niềm tin với cuộc đời này.”
“Cậu nói như vậy thật sự là thất lễ!”
“Các cậu quen nhau bao lâu rồi, thế mà còn gạt chúng tớ, thật quá đáng.”
Kha Bố tiếp tục cắn bánh mì, ra vẻ hồi tưởng: “Hình như là rất lâu rồi, để tớ nghĩ lại cái đã, nhắc mới nhớ, lúc ấy năm đồng mua kem còn chưa trả cho tớ, rõ ràng không có kiểu AA.”
“Đó không phải hương vị tớ thích ăn.”
Ánh mắt của quần chúng đuổi theo tiếng người vừa nói: Chi Lý!!
“Sao hả, cậu muốn quỵt a!!” Kha Bố ồn ào.
“Cái gì?”
“Ít giả ngu.”
“Cái gì?”
Ánh mắt của quần chúng lại lia qua lia lại hai người đang nói chuyện với nhau, vì sao, tại vì sao hai cái con người này có thể câu thông được với nhau vậy, tại sao?!
“Đây, đây là, sao, sao lại thế này.” Công Chu lắp bắp.
Kha Bố quay đầu, cắn một miếng bánh mỳ: “Sao hả? Tớ chưa nói à? Người kết giao với tớ là, Chi Lý.” Lời này giống như bom nguyên tử thổi bay năm người còn lại, ngay cả Tô Ấu Ngôn cũng lần đầu tiên để lộ vẻ mặt kinh ngạc. Năm người hoàn toàn không chỉ dùng hai từ ngây ngốc để hình dung, Kha Bố nói tiếp: “Có điều không giống như các cậu nghĩ đâu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook