Cát Tường
-
Chương 2
Vài ngày trôi qua, Cát Tường vẫn không có biện pháp quên đi cảm giác khi Bùi Thanh hôn nàng. Nhớ tới cảm giác môi của hắn áp vào môi nàng, tim của nàng lại đập nhanh, mặt của nàng lại nóng đỏ. Nàng yêu mến Thanh thiếu gia sao? Nàng không dám suy nghĩ đáp án, có lẽ có chút ít ý thức được chính mình đối với hắn vi diệu cảm giác, nhưng nàng là hạ nhân, một hạ nhân thân phận hèn mọn lại há có thể vọng tưởng nhiều như vậy? Thiếu gia bởi vì mẹ ruột cũng xuất thân là nô tỳ nên phải chịu kỳ thị, hắn như thế nào lại lấy một hạ nhân làm vợ để chính mình trở nên càng thêm hèn mọn? Hắn trong phủ đã không được sống yên ổn rồi, nàng tuyệt đối không thể lại hại hắn nữa.
"Tri chi giả bất như hảo tri giả, hảo chi giả bất như nhạc chi giả" (không hiểu câu này), đại thiếu gia, ngài nói xem câu này có nghĩa là gì?" Trong thư phòng Bùi phủ, tiên sinh dạy hỏi.
Hoàng hôn ngày mùa thu, ánh sáng yếu ớt cuối ngày chiếu lên dãy cột sơn son trên hành lang, trong sân, bóng hoa thược dược xuyên qua rèm chiếu vào thư phòng.
"Ách ——" Bùi Văn lắp bắp đáp: "Cái kia, nói là, biết rõ chỉ biết, không biết cũng không biết. "
"Ai. "
"Ai. "
Tiên sinh dạy học cùng Cát Tường đồng thời phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Vị đại thiếu gia không hề có tư chất đọc sách này quả thực khiến người ta đau đầu, người như vậy, tương lai như thế nào có thể kế thừa gia nghiệp khổng lồ của tiền trang Bùi gia? Nhưng trớ trêu thay khúc gỗ mục này lại là trưởng tôn trưởng của Bùi gia, là vô thượng chí bảo được lão thái phu nhân nâng trong lòng bàn tay che chở, được đại phu nhân sủng ái lớn lên, cũng là toàn bộ hy vọng của tương lai Bùi gia.
Khuyết điểm duy nhất của hắn chính là đần, trừ điều đó, hắn là người thiện lương, tính tình tao nhã, chưa bao giờ đối với ai to tiếng. Cũng vì thế, mọi người tuy biết hắn ngu xuẩn, hắn đần, nhưng cũng không nỡ nói thật với hắn, sợ tổn thương tự ái của hắn.
"Ta. . . . . . Ách, ta nói sai rồi sao?" Bùi Văn có điểm không biết làm sao nhìn tiên sinh dạy học, lại nhìn Cát Tường đang hầu hạ ở bên cạnh, trong mắt hiện lên lo lắng.
“Đề này quá khó, lão phu không nên đố đại thiếu gia, chúng ta đổi đề khác. " Tiên sinh dạy học rất thiện lương cho Bùi Văn bậc thang xuống.
Hắn hắng giọng, lại hỏi: "Đại thiếu gia nói “đầu ngã dĩ đào, báo chi dĩ lý*” nghĩa là gì. " Câu này hôm qua hắn vừa dạy, sẽ không mới đó đã quên chứ?
* Đầu ngã dĩ đào, báo chi dĩ lý: ném cho ta quả đào, ta biếu lại quả mận.
"Ách —— nói là, cái kia ——" Bùi Văn theo quán tính lắp bắp. "Là. . . . Ngươi cầm quả đào quăng ta, ta lấy cây mận quăng ngươi. . . . . . Như vầy phải không?"
"Ai. " Tiên sinh dạy học đóng sách lại, xoa xoa huyệt Thái Dương.
Tuy nói có giáo không loại, nhưng thật sự là cặn bã chi tường không thể ô. Hắn thật sự muốn quăng sách, thật sự không muốn tiếp tục dạy đầu gỗ này nữa!
Thật là không có cảm giác thành tựu chút nào, nhớ năm đó, hắn cũng là cử nhân a, còn làm quan trong triều, chỉ có điều bệnh nặng mới cáo lão hồi hương, không thể tưởng được già rồi còn muốn bị một cái đồ ngu tra tấn, hắn thật sự là số khổ a.
Không bất đắc dĩ giống như tiên sinh dạy học, lúc này Cát Tường ngược lại không thở dài, nàng buột miệng cười, lộ ra răng khểnh trắng tinh.
Ai nha nha, đại thiếu gia thường có lời nói kinh người như vậy, thật sự khiến người dở khóc dở cười, cũng làm cho nàng làm thư đồng nha hoàn cùng tiên sinh thúc thủ vô sách.
"Cát Tường, ngươi cười rộ lên đẹp quá." Gặp Cát Tường nở nụ cười, Bùi Văn cảm thấy bản thân không thể ngồi yên, cũng cười.
Cát Tường trong lòng thầm kêu một tiếng không ổn, lập tức thu hồi tiếu dung, cúi đầu, tự trách nói: "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ thỉnh đại thiếu gia xử phạt."
Bùi Văn tâm hoa nộ phóng nhìn nàng. "Ngươi cười đẹp như vậy, ta sao lại xử phạt ngươi?"
"Khái khái!" Tiên sinh dạy học thức thời thuyết: "Lão phu quá mệt, cáo lui xuống trước. Cát Tường cô nương, ngươi khiến cho đại thiếu gia học lại từ đầu một lần a."
Cát Tường trang trọng đáp: "Dạ!"
Tiên sinh dạy học ly khai thư phòng, Bùi Văn thần sắc lập tức buông lỏng rất nhiều, nói rõ với Cát Tường là không muốn lại nội dung học tập hôm nay.
Cát Tường trong lòng thở dài một tiếng, người thật thà phúc hậu như vậy, vì cái gì lại nhất định phải kế thừa gia nghiệp?
Mà Thanh thiếu gia nhân tài như vậy, tại sao cả ngày chỉ có thể cùng con ngựa làm bạn, mỗi ngày chạy đến trong thành cùng tam giáo cửu lưu pha trộn, còn thường cùng người đánh nhau đánh cho mặt mũi bầm dập trở về dẫn đến lão gia tức giận .
Ai, người, sinh ra chính là không công bằng, thân là trưởng nữ của ngư dân nghèo khó, điểm ấy nàng nguyên bản cảm thụ rất sâu, trông thấy đại thiếu gia cùng Thanh thiếu gia cuộc sống hoàn toàn, nàng cảm nhận sâu hơn.
Đồng dạng họ Bùi, đồng dạng đều là con của lão gia, cuộc sống lại hoàn toàn bất đồng, một người có rất nhiều nô tỳ, nha hoàn, vú nương hầu hạ, xuất nhập ngồi kiệu, phục thị thỏa đáng, còn có đại phu nhân mọi cách che chở; còn một người coi như là cà thọt một chân trở về, cũng không còn người sẽ liếc mắt nhìn.
Năm đầu tiên tiến Bùi phủ, nàng mười tuổi, Thanh thiếu gia mười bốn tuổi, có một lần, bởi vì bốn ngày không có bị hắn ác chỉnh, nàng cảm giác là lạ, chạy đến chỗ hắn ở xem.
Nàng phát hiện chỗ ở của hắn, cỏ dại mọc đầy sân, mà hắn đang sốt cao nằm ở trên giường đã bốn ngày rồi, nhiều ngày như vậy không có ăn uống, mà Bùi phủ to như vậy lại không có người phát hiện hắn hấp hối.
Nhìn hắn nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, hô hấp cực kỳ dồn dập, cổ họng của nàng khô khốc, hốc mắt ướt, cả trái tim đều níu chặt.
Làm sao có thể bị bệnh nhiều ngày như vậy cũng không có ai biết ? Đến tột cùng là bị xem nhẹ đến mức nào mới có thể như vậy?
Hắn có cái gì sai ? Vì cái gì lão thái phu nhân, lão gia cùng đại phu nhân đối đãi với hắn như vậy? Tại sao phải làm cho một hài tử mới mười bốn tuổi tinh tường hiểu được mình là không được yêu, là dư thừa?
Nàng thậm chí cảm thấy được mình so với hắn hạnh phúc hơn nhiều, ít nhất trước khi cha mẹ mất, cha mẹ cực kỳ yêu thương bốn tỷ muội nàng.
Thân là trưởng nữ, cảm thụ của nàng càng khắc sâu, mỗi lần có ăn ngon, cha mẹ luôn lưu cho các nàng, thời gian mặc dù trôi qua khá nghèo khó, nhưng người một nhà không hề mặt ủ mày chau qua, luôn thật vui vẻ .
Kể từ khi đó, nàng liền không hề sợ hãi hắn trêu chọc, nếu như hắn thích trêu chọc nàng, thì cứ để cho hắn trêu chọc a, ít nhất, đó là niềm vui thú duy nhất trong cuộc sống của hắn, nếu như sự hiện hữu của nàng có thể khiến hắn có niềm vui thú, vậy cũng tính làm một việc thiện.
Nhắc tới cũng thần kỳ, bởi vì " Lòng dạ rộng mở " tiếp nhận ác chỉnh của hắn, nàng mới phát hiện, hắn cũng không phải thật sự hư hỏng như vậy.
Hắn có mặt tinh tế, chỉ là giấu sau vẻ ngoài cà lơ phất phơ, nàng thậm chí nhiều lần gặp được hắn một mình rơi lệ, một người trong phòng âm thầm khóc, chính mình liếm láp miệng vết thương, không muốn làm cho người ta nhìn thấy.
Hắn, nhất định rất tịch mịch, cho nên đành phải dùng bất cần đời để che dấu quan tâm của hắn, cũng bởi vì hắn lang thang, hắn thường gặp rắc rối bên ngoài, mà hắn càng gây chuyện thị phi càng làm bọn người lão thái phu nhân lắc đầu .
Hôm nay, hắn đã trưởng thành tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn thiếu niên rồi, hắn dùng lang thang tới bảo vệ chính mình, hắn không hề đễ dàng bị thương, không hề đơn giản yếu thế, theo hai năm trước bắt đầu, nàng đã không có lại gặp được hắn một mình khóc nức nở .
Hắn không biết, tiếng khóc lóc của hắn có bao nhiêu làm nàng đau lòng, thường thường hắn trong phòng khóc nức nở vì phẫn hận do gặp đãi ngộ không công bình lại không có ai giúp thì nàng đứng ở trong sân, cũng khóc theo hắn, thay hắn cảm thấy vô cùng khổ sở.
Nàng không ghét hắn, thật sự một chút cũng không ghét hắn, thậm chí còn có loại cảm giác cùng là người thiên nhai lưu lạc.
Thật chê cười, nàng là một nô tỳ bán mình, hắn dù thế nào cũng là Nhị thiếu gia Bùi phủ, nàng như thế nào xứng cùng hắn "Cùng là người thiên nhai lưu lạc" ?
Nhưng rất kỳ quái, nàng hay có loại cảm giác này, thường thường nhìn hắn, thì có loại cảm thụ "Thiên hạ to lớn, chỉ có nàng hiểu hắn".
Nàng biết rõ ý nghĩa của nha hoàn bán mình, là cả đời phải ở tại Bùi phủ làm trâu làm ngựa, thẳng đến chết già, không thể lập gia đình, cũng không thể xuất phủ.
Mà hắn thân là Nhị thiếu gia của tiền trang lớn nhất Khai Dương thành, vì mặt mũi, lão gia cũng nhất định sẽ vì hắn tuyển một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối.
Nhưng mà, hắn hôn nàng, hắn hôn nàng nha, nam nữ thụ thụ bất thân, hắn sao có thể làm như vậy?
Mặc dù quá khứ hắn thường ác chỉnh nàng, cũng không chú ý đụng chạm qua nàng, nhưng này dù sao cùng hôn môi bất đồng, hắn sao có thể tùy ý cướp đoạt môi của nàng, làm nàng như thế là không biết làm sao. . . . . .
"Cát Tường, ngươi đang nghĩ cái gì?" Bùi Văn đột nhiên cầm bàn tay nhỏ bé ấm áp của nàng, nóng bỏng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng, tự tiện kết luận hai gò má nàng đột nhiên ửng đỏ là vì chính mình.
"Xin ngài tự trọng, đại thiếu gia!" Cát Tường hoàn hồn cả kinh, lập tức đưa tay rút về.
Bùi Văn cũng không tức giận, hắn vui vẻ nói "Cát Tường ngươi cũng ngồi nha, không cần phải đứng, chân ngươi sẽ đau đớn a? Ta thay ngươi đấm bóp. "
Nhìn nàng, mặc dù tóc chỉ chải đơn giản, mặc xiêm y màu xanh mộc mạc, nhưng lại đẹp quá, làm hắn không nỡ dời tầm mắt.
Hắn thật sự rất thích Cát Tường, xinh đẹp thông tuệ, khéo hiểu lòng người, chưa bao giờ nói chuyện lớn tiếng, cũng chưa bao giờ tức giận, không giống mấy người tỷ muội của hắn, suốt ngày tính tình tiểu thư, chỉ nhìn, hắn cũng phải thở dài.
Cát Tường tốt, biết rõ hắn nhất, hắn nhất định phải cùng Cát Tường cùng một chỗ qua kiếp sau, nhưng nương hắn nói, hắn phải cùng thiên kim Huyện lệnh thành thân xong mới có thể nạp thiếp, đối phương là thiên kim tôn quý, không được phép còn chưa thành thân đã có thị tẩm tiểu thiếp.
"Không cần, đại thiếu gia, nô tỳ chân không đau, nô tỳ là hạ nhân, đứng là được rồi." Cát Tường cố ý lớn tiếng nói rõ.
"Ai, Cát Tường ——" Bùi Văn nhìn nàng, trầm trọng thở dài. "Ta biết rõ như vậy vô danh không phận, đối với ngươi không tốt, trong nội tâm ta cũng không vui, bất quá ngươi yên tâm, tiếp qua mấy tháng, ta liền muốn thành hôn, đến lúc đó mẹ ta sẽ cho phép ta nạp ngươi làm thiếp, chúng ta có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ . "
Cát Tường lắc đầu, "Đại thiếu gia, nô tỳ nói qua, nô tỳ cam nguyện chung thân làm nô, xin ngài sau này cùng thiếu phu nhân vĩnh kết đồng tâm, không cần phải nghĩ quá nhiều."
"Cát Tường!" Bùi Văn nóng nảy. "Sao ngươi lại không hiểu lòng ta? Tuy ta không thể không cùng nữ nhi của Hà huyện thành thân, nhưng trong nội tâm của ta thủy chung chỉ có một mình ngươi. . . . . . "
Cát Tường dùng trong suốt ánh mắt nhìn hắn, "Đại thiếu gia, nô tỳ thân là hạ nhân, thân phận ti tiện, lại há có thể làm vô vị hơn nghĩ? Thỉnh đại thiếu gia sau này cũng không cần nhắc tới những sự tình này."
Nàng tuyệt không muốn làm tiểu thiếp của đại thiếu gia, một chút cũng không nghĩ lợi dụng hắn đến nâng cao thân phận của mình, tuy nhiên rất nhiều nha hoàn đều lén hâm mộ vận may của nàng, chính nàng lại tuyệt không muốn cùng đại thiếu gia trì độn qua cả đời a!
Huống chi, nàng còn muốn đi tìm bọn muội muội, nếu đại thiếu gia thu làm tiểu thiếp, nàng cả đời cũng đừng nghĩ ra đại môn Bùi phủ.
Năm đó, nàng cùng vài nha hoàn cùng lúc bị mua vào Bùi phủ, mấy tháng sau, quản sự mẹ phát hiện tay nàng chân nhanh nhẹn, xử sự trầm tĩnh, luôn có thể đem lời dặn dò làm tốt, lại không lắm mồm, liền phái nàng đến người rất khó hầu hạ là đại phu nhân.
Nửa năm sau, đại phu nhân đối với nàng rất hài lòng, liền đem nàng đưa cho đại thiếu gia, thiếp thân phục thị đại thiếu gia, cùng hắn đọc sách, cùng học tập cách tiếp quản công việc tiền trang.
Nhờ đại thiếu gia trì độn ban tặng, tiên sinh dạy học dạy đi dạy lại tứ thư ngũ kinh, cổ kim thánh hiền, tất cả nàng đều học hết, những phương pháp kinh doanh tiền trang, đại thiếu gia còn đang kiến thức nửa vời thì nàng cũng toàn bộ học xong, không chỉ như thế, còn cảm thấy hứng thú.
Nàng thật sâu hiểu được, tiền là sống, dùng tiền sinh ra tiền, kiếm lấy lợi tức, như vậy mới có thể làm giàu, khó trách mở tiền trang càng ngày càng giàu, mà những người vay tiền tiền trang thì càng lúc càng nghèo.
Chỉ có điều, học xong thì như thế nào? Tiền trang Bùi gia sẽ không giao cho nàng để ý tới a? Nàng vẫn chỉ có thể làm nha hoàn hỗ trợ mài mực, cầm bàn tính mà thôi.
"Không tốt! Không tốt!" Một nha hoàn xông tới, thở không ra hơi bẩm báo nói: "Đại thiếu gia, không tốt, phu nhân đang tại trong phòng tức giận, ngài mau đi xem một chút a!"
Bùi Văn lập tức kinh hoảng. "Làm sao vậy? Mẹ ta vì chuyện gì phát giận?"
Nha hoàn kia nói ra: "Thanh thiếu gia trộm đồ trang sức phu nhân còn chết cũng không thừa nhận, phu nhân tức giận, đòi tự vận!"
Nghe vậy, tâm Cát Tường trầm xuống.
Nàng không tin Bùi Thanh trộm đồ vật của đại phu nhân, nàng tuyệt đối không tin.
"Ai. . . . . . " Bùi Văn ảo não dẫm mạnh chân. "Thanh đệ như thế nào lại đã gây họa, ai ai. . . . . . Làm thế nào mới tốt? Ai. . . . . . Ai. . . . Ai. . . . . ."
Bùi phu nhân trong phòng ầm ầm, tụ tập rất nhiều người, Bùi Chính Long là nhất gia chi chủ, nhưng là hắn hiển nhiên không cách nào khống chế tình huống trước mắt, Cát Tường vừa vào nhà cũng cảm giác được một trận gió dữ dội, trong nội tâm nàng bất ổn, không yên bất an, ẩn ẩn cảm giác sắp xảy ra đại sự .
"Ngươi còn không mau mang hộp châu báu giao ra đây!"
Cát Tường cùng Bùi Văn đuổi tới thì chỉ thấy Bùi phu nhân vênh váo hung hăng trừng mắt hướng Bùi Thanh gào thét, bọn hạ nhân tự động tách ra một con đường cho bọn họ đi đến phía trước.
Cát Tường nhìn xem một phòng đầy người, trong nội tâm vừa lại kinh ngạc vừa trầm nặng.
Xem ra đại phu nhân là có toan tính làm cho sự tình nháo lớn a, nàng bắt đầu thay Bùi Thanh lo lắng.
"Ta vốn không vào phòng ngươi, như thế nào lại trộm của ngươi đồng nát gì đó?"
Bùi Thanh giọng mỉa mai cười lạnh.
Bùi phu nhân tức giận cực kỳ, nàng tức giận quát nói: "Nhiều ánh mắt như vậy đều nhìn thấy ngươi vào phòng ta, ngươi tiểu tử này còn muốn nói xạo?"
Bùi Thanh thanh âm lạnh lùng vang lên. "Nhiều ánh mắt như vậy, còn không phải là đều là mắt người của ngươi, bọn họ nói gì còn không phải đều do ngươi – người đàn bà điên khùng này sai sử, muốn đuổi ta xuất phủ còn không phải dễ dàng, thủ sẵn tội danh làm cái gì? Dù sao chính là muốn ta rời đi, không phải sao?"
Hắn biết rõ sẽ có ngày này, nữ nhân này sợ hắn sẽ cùng Bùi Văn tranh gia sản, trăm phương ngàn kế muốn đuổi hắn.
Trước kia hắn nhỏ, chỉ có thể làm cho nàng khi dễ, hiện tại hắn lớn, có thể bảo vệ mình, nàng không đụng được hắn, mà bắt đầu dùng tới trí tuệ muốn đem hắn bức đi.
"Ngươi không nên nói bậy nói bạ, ta không có bức ngươi đi, lời này truyền đi cũng không thể nghe, ngươi nói chuyện tốt nhất cho ta cẩn thận một chút!" Phu nhân giả ý khoan hồng độ lượng thuyết: "Như vậy đi, chỉ cần ngươi hướng ta quỳ xuống, dập đầu ba cái khấu đầu, nói ngươi sai rồi, sau đó đem vật giao ra đây, ta liền không truy cứu chuyện này!"
Bùi Thanh niên kỷ càng lớn, nàng càng kinh hãi, trước kia nàng còn có thể trấn được hắn, hiện tại hắn chỉ cần một cái ánh mắt sắc bén bắn tới, nàng thậm chí từ trong đáy lòng cảm thấy sởn tóc gáy.
Quá khứ nàng phái người lén ngược đãi hắn, khó bảo toàn ngày sau hắn đối với nàng làm ra cái gì sự tình thiên lý bất dung, phải sớm đem hắn đuổi ra khỏi phủ, nàng mới có thể yên tâm.
“Hướng ngươi quỳ xuống dập đầu? Ha!" Bùi Thanh phóng đãng nở nụ cười, "Ngươi vĩ đại, ngươi không dậy nổi, có thể ngậm máu phun người, ta biết rõ ngươi xem ta không vừa mắt, không sao cả, ta sẽ lúc này rời đi thôi, nếu không có một phen thành tựu tuyệt sẽ không lại bước vào Bùi gia nửa bước, như vậy ngươi vui vẻ a?"
Cát Tường càng nghe càng kinh hãi, lại chỉ có thể ở một bên lo lắng suông. Muốn chết! Hắn làm sao có thể trúng quỷ kế đại phu nhân, nói muốn rời đi ?
Hắn không thể rời đi, một khi rời đi, tựu tỏ vẻ muốn đem một ít phần gia nghiệp tất cả thuộc về của hắn chắp tay tặng cho đại thiếu gia cùng tam thiếu gia rồi, bởi như vậy, hắn sẽ hai bàn tay trắng, không biết sao?
Hơn nữa, nàng tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ không trộm đại phu nhân
Nghĩ đến tính nghiêm trọng của sự việc, nàng lo lắng nhìn về phía lão gia, trông mong hắn cất lời, đã thấy hắn khuôn mặt ngưng trọng, không nói một câu.
Lão Thiên! Lão gia như thế nào không thay Thanh thiếu gia nói mấy câu? Thanh thiếu gia dầu gì cũng là con của hắn, hắn chẳng lẽ muốn hài tử mình lưu lạc đầu đường?
"Ách —— nương, cái kia. . . . . . Chuyện gì cũng từ từ. . . . . . Không cần phải bức Thanh đệ đi. . . . . . " Ngược lại là Bùi Văn mở miệng.
Nhưng thanh âm quá nhỏ, không người nào để ý hắn.
"Ách, nương, cái kia ——"Lên tiếng lần nữa, vẫn không có người nào để ý đến hắn.
Bùi Văn là người đối với bất luận cái gì đều dễ dàng buông tha, hắn sờ sờ cái mũi, không nói nữa.
"Thành tựu?" Bùi phu nhân cười nhạo, "Bằng ngươi cũng muốn có phiên thành tựu? Ta xem lão bò cũng có thể nhập hoàng cung làm hoàng đế . "
"Ngươi dám cùng ta đánh cuộc sao?" Bùi Thanh bức tiến Bùi phu nhân, mắt chợt lộ hung quang cùng tư thái ngang ngược làm nàng ngược lại quất khẩu khí, trong nội tâm e sợ, không khỏi lui về phía sau môt bước.
Vì không yếu thế, Bùi phu nhân hắng giọng, cũng cố gắng mở to hai mắt trừng trở về. "Đánh cuộc thì đánh cuộc, ngươi cái này tiện nhân sinh ra sẽ có cái gì thành tựu, ta vậy mới không tin. "
Bùi Thanh tà môn nở nụ cười, làm càn tiếu dung dạy người lông tơ đứng thẳng, hắn cao giọng hỏi Bùi phu nhân, "Như vậy, nếu ta mở một gian tiền trang so với Bùi gia ngân tiền trang còn muốn lớn hơn, ngươi liền cởi sạch quần áo, hướng mộ mẹ ta dập đầu ba, ngươi dám hay không dám?"
Tất cả mọi người vì hắn đưa ra tiền đặt cược lớn mật trừng thẳng mắt, rõ ràng khiêu khích chủ mẫu của tiền trang Bùi, hắn thật sự. . . . . . Sách, thật là không muốn sống, trừ phi hắn thần tiên.
"Tốt lắm!" Bùi phu nhân nhìn thẳng hắn, nói, "Hiện tại tất cả mọi người nghe được, nếu như ngươi không có bất kỳ thành tựu, chết già ngươi cũng không được trở lại Bùi gia !" Ha, như vậy nàng mới có thể yên tâm.
Là mẹ ruột Bùi Văn, nàng so với bất luận kẻ nào đều tinh tường con mình không có nửa điểm bổn sự có thể khống chế được Bùi Thanh, Bùi Thanh tồn tại đối Bùi Văn là uy hiếp cự đại, nàng phải chém cỏ lại trừ tận gốc, bảo đảm con của nàng địa vị không bị dao động.
"Theo ý ngươi, đần phụ. " Bùi Thanh bên môi hiện lên một nụ cười mỉm mai, "Dù sao Bùi gia đối với ta mà nói, sớm đã không có bất kỳ ý nghĩa. . . . . . "
"Câm mồm, Thanh nhi!" Bùi Chính Long cuối cùng mở miệng, hắn trách cứ nhìn nhi tử. "Ngươi hài tử không hiểu chuyện, nhanh hướng đại nương ngươi dập đầu nhận sai, đại nương ngươi đại nhân đại lượng, sẽ không cùng ngươi so đo, hiện nay thế đạo không tốt, mùa thu đã qua, ngày đông giá rét đã đến, chẳng lẽ ngươi thật muốn ra ngoài ăn không khí sao?"
Cát Tường trơ mắt nhìn Bùi Thanh, âm thầm hi vọng hắn chạy nhanh như lão gia nói, nhanh hướng đại phu nhân nhận lầm, bởi như vậy sẽ không cần phải xuất phủ đi.
Lão gia nói ra lời trong nội tâm nàng. . . , mùa đông nhanh đến rồi, nếu hắn hiện tại thật sự hai tay trắng rời đi Bùi phủ, liền chỗ đặt chân đều không có, làm sao có thể tạo nên đại nghiệp?
Ai, hắn thật là quá vọng động rồi, hắn có thể làm tốt chuẩn bị lại cùng đại phu nhân vạch mặt, hiện nay, thật sự còn chưa đến lúc a!
"Cho nên, cha, ngài cũng không tin tưởng hài nhi không có ăn cắp? Phải không?" Bùi Thanh trên mặt phần vặn ác thần sắc biến mất, hắn nheo lại con mắt, mục quang sâu thẳm, ngày thường khuôn mặt có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng bây giờ bao phủ một tầng nhàn nhạt bi ai.
"Không nên nói nữa. " Bùi Chính Long sắc bén nói: "Những cái kia không trọng yếu, nhanh lên hướng đại nương ngươi nhận lầm dập đầu a! Đây là ta mệnh lệnh. "
Cát Tường trong lòng khẩn trương thúc giục, đúng vậy a, nhanh hướng đại phu nhân nhận sai a, lão gia nói không có sai, cái gì cũng không trọng yếu, mau mau dẹp loạn trận phong ba này, có thể tiếp tục lưu lại Bùi phủ mới là trọng yếu, chẳng lẽ hắn không nhìn thấy, lão gia là muốn tốt cho hắn sao? Hắn đừng hành động theo cảm tình . . .
Nhưng mà Bùi Thanh lại làm cho làm nàng thất vọng rồi, hắn cắn chặt răng, ánh mắt sắc bén, sắc mặt tái nhợt, gắt gao nhìn chằm chằm vào phụ thân. "Ngươi thật là cha của ta sao?" Hắn nâng cằm, trong mắt có thần sắc bi thương, tự hỏi tự đáp: "Không, ngươi không phải cha ta, ta cho tới bây giờ cũng không có cha, ra đi sẽ không có!" Nói xong, đầu hắn cũng không quay lại xoay người rời đi, mọi người lui lại làm một con đường cho hắn qua, rất giống hắn có cái gì bệnh truyền nhiễm, sợ bị hắn lây bệnh dường như.
Cổ họng của Cát Tường tựa như bị tảng đá chặn, nàng thấy Bùi lão gia muốn nói cái gì, nhưng lại không nói, chỉ là chán nản nhìn nhi tử mang theo hận ý ly khai.
"Tri chi giả bất như hảo tri giả, hảo chi giả bất như nhạc chi giả" (không hiểu câu này), đại thiếu gia, ngài nói xem câu này có nghĩa là gì?" Trong thư phòng Bùi phủ, tiên sinh dạy hỏi.
Hoàng hôn ngày mùa thu, ánh sáng yếu ớt cuối ngày chiếu lên dãy cột sơn son trên hành lang, trong sân, bóng hoa thược dược xuyên qua rèm chiếu vào thư phòng.
"Ách ——" Bùi Văn lắp bắp đáp: "Cái kia, nói là, biết rõ chỉ biết, không biết cũng không biết. "
"Ai. "
"Ai. "
Tiên sinh dạy học cùng Cát Tường đồng thời phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Vị đại thiếu gia không hề có tư chất đọc sách này quả thực khiến người ta đau đầu, người như vậy, tương lai như thế nào có thể kế thừa gia nghiệp khổng lồ của tiền trang Bùi gia? Nhưng trớ trêu thay khúc gỗ mục này lại là trưởng tôn trưởng của Bùi gia, là vô thượng chí bảo được lão thái phu nhân nâng trong lòng bàn tay che chở, được đại phu nhân sủng ái lớn lên, cũng là toàn bộ hy vọng của tương lai Bùi gia.
Khuyết điểm duy nhất của hắn chính là đần, trừ điều đó, hắn là người thiện lương, tính tình tao nhã, chưa bao giờ đối với ai to tiếng. Cũng vì thế, mọi người tuy biết hắn ngu xuẩn, hắn đần, nhưng cũng không nỡ nói thật với hắn, sợ tổn thương tự ái của hắn.
"Ta. . . . . . Ách, ta nói sai rồi sao?" Bùi Văn có điểm không biết làm sao nhìn tiên sinh dạy học, lại nhìn Cát Tường đang hầu hạ ở bên cạnh, trong mắt hiện lên lo lắng.
“Đề này quá khó, lão phu không nên đố đại thiếu gia, chúng ta đổi đề khác. " Tiên sinh dạy học rất thiện lương cho Bùi Văn bậc thang xuống.
Hắn hắng giọng, lại hỏi: "Đại thiếu gia nói “đầu ngã dĩ đào, báo chi dĩ lý*” nghĩa là gì. " Câu này hôm qua hắn vừa dạy, sẽ không mới đó đã quên chứ?
* Đầu ngã dĩ đào, báo chi dĩ lý: ném cho ta quả đào, ta biếu lại quả mận.
"Ách —— nói là, cái kia ——" Bùi Văn theo quán tính lắp bắp. "Là. . . . Ngươi cầm quả đào quăng ta, ta lấy cây mận quăng ngươi. . . . . . Như vầy phải không?"
"Ai. " Tiên sinh dạy học đóng sách lại, xoa xoa huyệt Thái Dương.
Tuy nói có giáo không loại, nhưng thật sự là cặn bã chi tường không thể ô. Hắn thật sự muốn quăng sách, thật sự không muốn tiếp tục dạy đầu gỗ này nữa!
Thật là không có cảm giác thành tựu chút nào, nhớ năm đó, hắn cũng là cử nhân a, còn làm quan trong triều, chỉ có điều bệnh nặng mới cáo lão hồi hương, không thể tưởng được già rồi còn muốn bị một cái đồ ngu tra tấn, hắn thật sự là số khổ a.
Không bất đắc dĩ giống như tiên sinh dạy học, lúc này Cát Tường ngược lại không thở dài, nàng buột miệng cười, lộ ra răng khểnh trắng tinh.
Ai nha nha, đại thiếu gia thường có lời nói kinh người như vậy, thật sự khiến người dở khóc dở cười, cũng làm cho nàng làm thư đồng nha hoàn cùng tiên sinh thúc thủ vô sách.
"Cát Tường, ngươi cười rộ lên đẹp quá." Gặp Cát Tường nở nụ cười, Bùi Văn cảm thấy bản thân không thể ngồi yên, cũng cười.
Cát Tường trong lòng thầm kêu một tiếng không ổn, lập tức thu hồi tiếu dung, cúi đầu, tự trách nói: "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ thỉnh đại thiếu gia xử phạt."
Bùi Văn tâm hoa nộ phóng nhìn nàng. "Ngươi cười đẹp như vậy, ta sao lại xử phạt ngươi?"
"Khái khái!" Tiên sinh dạy học thức thời thuyết: "Lão phu quá mệt, cáo lui xuống trước. Cát Tường cô nương, ngươi khiến cho đại thiếu gia học lại từ đầu một lần a."
Cát Tường trang trọng đáp: "Dạ!"
Tiên sinh dạy học ly khai thư phòng, Bùi Văn thần sắc lập tức buông lỏng rất nhiều, nói rõ với Cát Tường là không muốn lại nội dung học tập hôm nay.
Cát Tường trong lòng thở dài một tiếng, người thật thà phúc hậu như vậy, vì cái gì lại nhất định phải kế thừa gia nghiệp?
Mà Thanh thiếu gia nhân tài như vậy, tại sao cả ngày chỉ có thể cùng con ngựa làm bạn, mỗi ngày chạy đến trong thành cùng tam giáo cửu lưu pha trộn, còn thường cùng người đánh nhau đánh cho mặt mũi bầm dập trở về dẫn đến lão gia tức giận .
Ai, người, sinh ra chính là không công bằng, thân là trưởng nữ của ngư dân nghèo khó, điểm ấy nàng nguyên bản cảm thụ rất sâu, trông thấy đại thiếu gia cùng Thanh thiếu gia cuộc sống hoàn toàn, nàng cảm nhận sâu hơn.
Đồng dạng họ Bùi, đồng dạng đều là con của lão gia, cuộc sống lại hoàn toàn bất đồng, một người có rất nhiều nô tỳ, nha hoàn, vú nương hầu hạ, xuất nhập ngồi kiệu, phục thị thỏa đáng, còn có đại phu nhân mọi cách che chở; còn một người coi như là cà thọt một chân trở về, cũng không còn người sẽ liếc mắt nhìn.
Năm đầu tiên tiến Bùi phủ, nàng mười tuổi, Thanh thiếu gia mười bốn tuổi, có một lần, bởi vì bốn ngày không có bị hắn ác chỉnh, nàng cảm giác là lạ, chạy đến chỗ hắn ở xem.
Nàng phát hiện chỗ ở của hắn, cỏ dại mọc đầy sân, mà hắn đang sốt cao nằm ở trên giường đã bốn ngày rồi, nhiều ngày như vậy không có ăn uống, mà Bùi phủ to như vậy lại không có người phát hiện hắn hấp hối.
Nhìn hắn nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, hô hấp cực kỳ dồn dập, cổ họng của nàng khô khốc, hốc mắt ướt, cả trái tim đều níu chặt.
Làm sao có thể bị bệnh nhiều ngày như vậy cũng không có ai biết ? Đến tột cùng là bị xem nhẹ đến mức nào mới có thể như vậy?
Hắn có cái gì sai ? Vì cái gì lão thái phu nhân, lão gia cùng đại phu nhân đối đãi với hắn như vậy? Tại sao phải làm cho một hài tử mới mười bốn tuổi tinh tường hiểu được mình là không được yêu, là dư thừa?
Nàng thậm chí cảm thấy được mình so với hắn hạnh phúc hơn nhiều, ít nhất trước khi cha mẹ mất, cha mẹ cực kỳ yêu thương bốn tỷ muội nàng.
Thân là trưởng nữ, cảm thụ của nàng càng khắc sâu, mỗi lần có ăn ngon, cha mẹ luôn lưu cho các nàng, thời gian mặc dù trôi qua khá nghèo khó, nhưng người một nhà không hề mặt ủ mày chau qua, luôn thật vui vẻ .
Kể từ khi đó, nàng liền không hề sợ hãi hắn trêu chọc, nếu như hắn thích trêu chọc nàng, thì cứ để cho hắn trêu chọc a, ít nhất, đó là niềm vui thú duy nhất trong cuộc sống của hắn, nếu như sự hiện hữu của nàng có thể khiến hắn có niềm vui thú, vậy cũng tính làm một việc thiện.
Nhắc tới cũng thần kỳ, bởi vì " Lòng dạ rộng mở " tiếp nhận ác chỉnh của hắn, nàng mới phát hiện, hắn cũng không phải thật sự hư hỏng như vậy.
Hắn có mặt tinh tế, chỉ là giấu sau vẻ ngoài cà lơ phất phơ, nàng thậm chí nhiều lần gặp được hắn một mình rơi lệ, một người trong phòng âm thầm khóc, chính mình liếm láp miệng vết thương, không muốn làm cho người ta nhìn thấy.
Hắn, nhất định rất tịch mịch, cho nên đành phải dùng bất cần đời để che dấu quan tâm của hắn, cũng bởi vì hắn lang thang, hắn thường gặp rắc rối bên ngoài, mà hắn càng gây chuyện thị phi càng làm bọn người lão thái phu nhân lắc đầu .
Hôm nay, hắn đã trưởng thành tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn thiếu niên rồi, hắn dùng lang thang tới bảo vệ chính mình, hắn không hề đễ dàng bị thương, không hề đơn giản yếu thế, theo hai năm trước bắt đầu, nàng đã không có lại gặp được hắn một mình khóc nức nở .
Hắn không biết, tiếng khóc lóc của hắn có bao nhiêu làm nàng đau lòng, thường thường hắn trong phòng khóc nức nở vì phẫn hận do gặp đãi ngộ không công bình lại không có ai giúp thì nàng đứng ở trong sân, cũng khóc theo hắn, thay hắn cảm thấy vô cùng khổ sở.
Nàng không ghét hắn, thật sự một chút cũng không ghét hắn, thậm chí còn có loại cảm giác cùng là người thiên nhai lưu lạc.
Thật chê cười, nàng là một nô tỳ bán mình, hắn dù thế nào cũng là Nhị thiếu gia Bùi phủ, nàng như thế nào xứng cùng hắn "Cùng là người thiên nhai lưu lạc" ?
Nhưng rất kỳ quái, nàng hay có loại cảm giác này, thường thường nhìn hắn, thì có loại cảm thụ "Thiên hạ to lớn, chỉ có nàng hiểu hắn".
Nàng biết rõ ý nghĩa của nha hoàn bán mình, là cả đời phải ở tại Bùi phủ làm trâu làm ngựa, thẳng đến chết già, không thể lập gia đình, cũng không thể xuất phủ.
Mà hắn thân là Nhị thiếu gia của tiền trang lớn nhất Khai Dương thành, vì mặt mũi, lão gia cũng nhất định sẽ vì hắn tuyển một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối.
Nhưng mà, hắn hôn nàng, hắn hôn nàng nha, nam nữ thụ thụ bất thân, hắn sao có thể làm như vậy?
Mặc dù quá khứ hắn thường ác chỉnh nàng, cũng không chú ý đụng chạm qua nàng, nhưng này dù sao cùng hôn môi bất đồng, hắn sao có thể tùy ý cướp đoạt môi của nàng, làm nàng như thế là không biết làm sao. . . . . .
"Cát Tường, ngươi đang nghĩ cái gì?" Bùi Văn đột nhiên cầm bàn tay nhỏ bé ấm áp của nàng, nóng bỏng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng, tự tiện kết luận hai gò má nàng đột nhiên ửng đỏ là vì chính mình.
"Xin ngài tự trọng, đại thiếu gia!" Cát Tường hoàn hồn cả kinh, lập tức đưa tay rút về.
Bùi Văn cũng không tức giận, hắn vui vẻ nói "Cát Tường ngươi cũng ngồi nha, không cần phải đứng, chân ngươi sẽ đau đớn a? Ta thay ngươi đấm bóp. "
Nhìn nàng, mặc dù tóc chỉ chải đơn giản, mặc xiêm y màu xanh mộc mạc, nhưng lại đẹp quá, làm hắn không nỡ dời tầm mắt.
Hắn thật sự rất thích Cát Tường, xinh đẹp thông tuệ, khéo hiểu lòng người, chưa bao giờ nói chuyện lớn tiếng, cũng chưa bao giờ tức giận, không giống mấy người tỷ muội của hắn, suốt ngày tính tình tiểu thư, chỉ nhìn, hắn cũng phải thở dài.
Cát Tường tốt, biết rõ hắn nhất, hắn nhất định phải cùng Cát Tường cùng một chỗ qua kiếp sau, nhưng nương hắn nói, hắn phải cùng thiên kim Huyện lệnh thành thân xong mới có thể nạp thiếp, đối phương là thiên kim tôn quý, không được phép còn chưa thành thân đã có thị tẩm tiểu thiếp.
"Không cần, đại thiếu gia, nô tỳ chân không đau, nô tỳ là hạ nhân, đứng là được rồi." Cát Tường cố ý lớn tiếng nói rõ.
"Ai, Cát Tường ——" Bùi Văn nhìn nàng, trầm trọng thở dài. "Ta biết rõ như vậy vô danh không phận, đối với ngươi không tốt, trong nội tâm ta cũng không vui, bất quá ngươi yên tâm, tiếp qua mấy tháng, ta liền muốn thành hôn, đến lúc đó mẹ ta sẽ cho phép ta nạp ngươi làm thiếp, chúng ta có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ . "
Cát Tường lắc đầu, "Đại thiếu gia, nô tỳ nói qua, nô tỳ cam nguyện chung thân làm nô, xin ngài sau này cùng thiếu phu nhân vĩnh kết đồng tâm, không cần phải nghĩ quá nhiều."
"Cát Tường!" Bùi Văn nóng nảy. "Sao ngươi lại không hiểu lòng ta? Tuy ta không thể không cùng nữ nhi của Hà huyện thành thân, nhưng trong nội tâm của ta thủy chung chỉ có một mình ngươi. . . . . . "
Cát Tường dùng trong suốt ánh mắt nhìn hắn, "Đại thiếu gia, nô tỳ thân là hạ nhân, thân phận ti tiện, lại há có thể làm vô vị hơn nghĩ? Thỉnh đại thiếu gia sau này cũng không cần nhắc tới những sự tình này."
Nàng tuyệt không muốn làm tiểu thiếp của đại thiếu gia, một chút cũng không nghĩ lợi dụng hắn đến nâng cao thân phận của mình, tuy nhiên rất nhiều nha hoàn đều lén hâm mộ vận may của nàng, chính nàng lại tuyệt không muốn cùng đại thiếu gia trì độn qua cả đời a!
Huống chi, nàng còn muốn đi tìm bọn muội muội, nếu đại thiếu gia thu làm tiểu thiếp, nàng cả đời cũng đừng nghĩ ra đại môn Bùi phủ.
Năm đó, nàng cùng vài nha hoàn cùng lúc bị mua vào Bùi phủ, mấy tháng sau, quản sự mẹ phát hiện tay nàng chân nhanh nhẹn, xử sự trầm tĩnh, luôn có thể đem lời dặn dò làm tốt, lại không lắm mồm, liền phái nàng đến người rất khó hầu hạ là đại phu nhân.
Nửa năm sau, đại phu nhân đối với nàng rất hài lòng, liền đem nàng đưa cho đại thiếu gia, thiếp thân phục thị đại thiếu gia, cùng hắn đọc sách, cùng học tập cách tiếp quản công việc tiền trang.
Nhờ đại thiếu gia trì độn ban tặng, tiên sinh dạy học dạy đi dạy lại tứ thư ngũ kinh, cổ kim thánh hiền, tất cả nàng đều học hết, những phương pháp kinh doanh tiền trang, đại thiếu gia còn đang kiến thức nửa vời thì nàng cũng toàn bộ học xong, không chỉ như thế, còn cảm thấy hứng thú.
Nàng thật sâu hiểu được, tiền là sống, dùng tiền sinh ra tiền, kiếm lấy lợi tức, như vậy mới có thể làm giàu, khó trách mở tiền trang càng ngày càng giàu, mà những người vay tiền tiền trang thì càng lúc càng nghèo.
Chỉ có điều, học xong thì như thế nào? Tiền trang Bùi gia sẽ không giao cho nàng để ý tới a? Nàng vẫn chỉ có thể làm nha hoàn hỗ trợ mài mực, cầm bàn tính mà thôi.
"Không tốt! Không tốt!" Một nha hoàn xông tới, thở không ra hơi bẩm báo nói: "Đại thiếu gia, không tốt, phu nhân đang tại trong phòng tức giận, ngài mau đi xem một chút a!"
Bùi Văn lập tức kinh hoảng. "Làm sao vậy? Mẹ ta vì chuyện gì phát giận?"
Nha hoàn kia nói ra: "Thanh thiếu gia trộm đồ trang sức phu nhân còn chết cũng không thừa nhận, phu nhân tức giận, đòi tự vận!"
Nghe vậy, tâm Cát Tường trầm xuống.
Nàng không tin Bùi Thanh trộm đồ vật của đại phu nhân, nàng tuyệt đối không tin.
"Ai. . . . . . " Bùi Văn ảo não dẫm mạnh chân. "Thanh đệ như thế nào lại đã gây họa, ai ai. . . . . . Làm thế nào mới tốt? Ai. . . . . . Ai. . . . Ai. . . . . ."
Bùi phu nhân trong phòng ầm ầm, tụ tập rất nhiều người, Bùi Chính Long là nhất gia chi chủ, nhưng là hắn hiển nhiên không cách nào khống chế tình huống trước mắt, Cát Tường vừa vào nhà cũng cảm giác được một trận gió dữ dội, trong nội tâm nàng bất ổn, không yên bất an, ẩn ẩn cảm giác sắp xảy ra đại sự .
"Ngươi còn không mau mang hộp châu báu giao ra đây!"
Cát Tường cùng Bùi Văn đuổi tới thì chỉ thấy Bùi phu nhân vênh váo hung hăng trừng mắt hướng Bùi Thanh gào thét, bọn hạ nhân tự động tách ra một con đường cho bọn họ đi đến phía trước.
Cát Tường nhìn xem một phòng đầy người, trong nội tâm vừa lại kinh ngạc vừa trầm nặng.
Xem ra đại phu nhân là có toan tính làm cho sự tình nháo lớn a, nàng bắt đầu thay Bùi Thanh lo lắng.
"Ta vốn không vào phòng ngươi, như thế nào lại trộm của ngươi đồng nát gì đó?"
Bùi Thanh giọng mỉa mai cười lạnh.
Bùi phu nhân tức giận cực kỳ, nàng tức giận quát nói: "Nhiều ánh mắt như vậy đều nhìn thấy ngươi vào phòng ta, ngươi tiểu tử này còn muốn nói xạo?"
Bùi Thanh thanh âm lạnh lùng vang lên. "Nhiều ánh mắt như vậy, còn không phải là đều là mắt người của ngươi, bọn họ nói gì còn không phải đều do ngươi – người đàn bà điên khùng này sai sử, muốn đuổi ta xuất phủ còn không phải dễ dàng, thủ sẵn tội danh làm cái gì? Dù sao chính là muốn ta rời đi, không phải sao?"
Hắn biết rõ sẽ có ngày này, nữ nhân này sợ hắn sẽ cùng Bùi Văn tranh gia sản, trăm phương ngàn kế muốn đuổi hắn.
Trước kia hắn nhỏ, chỉ có thể làm cho nàng khi dễ, hiện tại hắn lớn, có thể bảo vệ mình, nàng không đụng được hắn, mà bắt đầu dùng tới trí tuệ muốn đem hắn bức đi.
"Ngươi không nên nói bậy nói bạ, ta không có bức ngươi đi, lời này truyền đi cũng không thể nghe, ngươi nói chuyện tốt nhất cho ta cẩn thận một chút!" Phu nhân giả ý khoan hồng độ lượng thuyết: "Như vậy đi, chỉ cần ngươi hướng ta quỳ xuống, dập đầu ba cái khấu đầu, nói ngươi sai rồi, sau đó đem vật giao ra đây, ta liền không truy cứu chuyện này!"
Bùi Thanh niên kỷ càng lớn, nàng càng kinh hãi, trước kia nàng còn có thể trấn được hắn, hiện tại hắn chỉ cần một cái ánh mắt sắc bén bắn tới, nàng thậm chí từ trong đáy lòng cảm thấy sởn tóc gáy.
Quá khứ nàng phái người lén ngược đãi hắn, khó bảo toàn ngày sau hắn đối với nàng làm ra cái gì sự tình thiên lý bất dung, phải sớm đem hắn đuổi ra khỏi phủ, nàng mới có thể yên tâm.
“Hướng ngươi quỳ xuống dập đầu? Ha!" Bùi Thanh phóng đãng nở nụ cười, "Ngươi vĩ đại, ngươi không dậy nổi, có thể ngậm máu phun người, ta biết rõ ngươi xem ta không vừa mắt, không sao cả, ta sẽ lúc này rời đi thôi, nếu không có một phen thành tựu tuyệt sẽ không lại bước vào Bùi gia nửa bước, như vậy ngươi vui vẻ a?"
Cát Tường càng nghe càng kinh hãi, lại chỉ có thể ở một bên lo lắng suông. Muốn chết! Hắn làm sao có thể trúng quỷ kế đại phu nhân, nói muốn rời đi ?
Hắn không thể rời đi, một khi rời đi, tựu tỏ vẻ muốn đem một ít phần gia nghiệp tất cả thuộc về của hắn chắp tay tặng cho đại thiếu gia cùng tam thiếu gia rồi, bởi như vậy, hắn sẽ hai bàn tay trắng, không biết sao?
Hơn nữa, nàng tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ không trộm đại phu nhân
Nghĩ đến tính nghiêm trọng của sự việc, nàng lo lắng nhìn về phía lão gia, trông mong hắn cất lời, đã thấy hắn khuôn mặt ngưng trọng, không nói một câu.
Lão Thiên! Lão gia như thế nào không thay Thanh thiếu gia nói mấy câu? Thanh thiếu gia dầu gì cũng là con của hắn, hắn chẳng lẽ muốn hài tử mình lưu lạc đầu đường?
"Ách —— nương, cái kia. . . . . . Chuyện gì cũng từ từ. . . . . . Không cần phải bức Thanh đệ đi. . . . . . " Ngược lại là Bùi Văn mở miệng.
Nhưng thanh âm quá nhỏ, không người nào để ý hắn.
"Ách, nương, cái kia ——"Lên tiếng lần nữa, vẫn không có người nào để ý đến hắn.
Bùi Văn là người đối với bất luận cái gì đều dễ dàng buông tha, hắn sờ sờ cái mũi, không nói nữa.
"Thành tựu?" Bùi phu nhân cười nhạo, "Bằng ngươi cũng muốn có phiên thành tựu? Ta xem lão bò cũng có thể nhập hoàng cung làm hoàng đế . "
"Ngươi dám cùng ta đánh cuộc sao?" Bùi Thanh bức tiến Bùi phu nhân, mắt chợt lộ hung quang cùng tư thái ngang ngược làm nàng ngược lại quất khẩu khí, trong nội tâm e sợ, không khỏi lui về phía sau môt bước.
Vì không yếu thế, Bùi phu nhân hắng giọng, cũng cố gắng mở to hai mắt trừng trở về. "Đánh cuộc thì đánh cuộc, ngươi cái này tiện nhân sinh ra sẽ có cái gì thành tựu, ta vậy mới không tin. "
Bùi Thanh tà môn nở nụ cười, làm càn tiếu dung dạy người lông tơ đứng thẳng, hắn cao giọng hỏi Bùi phu nhân, "Như vậy, nếu ta mở một gian tiền trang so với Bùi gia ngân tiền trang còn muốn lớn hơn, ngươi liền cởi sạch quần áo, hướng mộ mẹ ta dập đầu ba, ngươi dám hay không dám?"
Tất cả mọi người vì hắn đưa ra tiền đặt cược lớn mật trừng thẳng mắt, rõ ràng khiêu khích chủ mẫu của tiền trang Bùi, hắn thật sự. . . . . . Sách, thật là không muốn sống, trừ phi hắn thần tiên.
"Tốt lắm!" Bùi phu nhân nhìn thẳng hắn, nói, "Hiện tại tất cả mọi người nghe được, nếu như ngươi không có bất kỳ thành tựu, chết già ngươi cũng không được trở lại Bùi gia !" Ha, như vậy nàng mới có thể yên tâm.
Là mẹ ruột Bùi Văn, nàng so với bất luận kẻ nào đều tinh tường con mình không có nửa điểm bổn sự có thể khống chế được Bùi Thanh, Bùi Thanh tồn tại đối Bùi Văn là uy hiếp cự đại, nàng phải chém cỏ lại trừ tận gốc, bảo đảm con của nàng địa vị không bị dao động.
"Theo ý ngươi, đần phụ. " Bùi Thanh bên môi hiện lên một nụ cười mỉm mai, "Dù sao Bùi gia đối với ta mà nói, sớm đã không có bất kỳ ý nghĩa. . . . . . "
"Câm mồm, Thanh nhi!" Bùi Chính Long cuối cùng mở miệng, hắn trách cứ nhìn nhi tử. "Ngươi hài tử không hiểu chuyện, nhanh hướng đại nương ngươi dập đầu nhận sai, đại nương ngươi đại nhân đại lượng, sẽ không cùng ngươi so đo, hiện nay thế đạo không tốt, mùa thu đã qua, ngày đông giá rét đã đến, chẳng lẽ ngươi thật muốn ra ngoài ăn không khí sao?"
Cát Tường trơ mắt nhìn Bùi Thanh, âm thầm hi vọng hắn chạy nhanh như lão gia nói, nhanh hướng đại phu nhân nhận lầm, bởi như vậy sẽ không cần phải xuất phủ đi.
Lão gia nói ra lời trong nội tâm nàng. . . , mùa đông nhanh đến rồi, nếu hắn hiện tại thật sự hai tay trắng rời đi Bùi phủ, liền chỗ đặt chân đều không có, làm sao có thể tạo nên đại nghiệp?
Ai, hắn thật là quá vọng động rồi, hắn có thể làm tốt chuẩn bị lại cùng đại phu nhân vạch mặt, hiện nay, thật sự còn chưa đến lúc a!
"Cho nên, cha, ngài cũng không tin tưởng hài nhi không có ăn cắp? Phải không?" Bùi Thanh trên mặt phần vặn ác thần sắc biến mất, hắn nheo lại con mắt, mục quang sâu thẳm, ngày thường khuôn mặt có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng bây giờ bao phủ một tầng nhàn nhạt bi ai.
"Không nên nói nữa. " Bùi Chính Long sắc bén nói: "Những cái kia không trọng yếu, nhanh lên hướng đại nương ngươi nhận lầm dập đầu a! Đây là ta mệnh lệnh. "
Cát Tường trong lòng khẩn trương thúc giục, đúng vậy a, nhanh hướng đại phu nhân nhận sai a, lão gia nói không có sai, cái gì cũng không trọng yếu, mau mau dẹp loạn trận phong ba này, có thể tiếp tục lưu lại Bùi phủ mới là trọng yếu, chẳng lẽ hắn không nhìn thấy, lão gia là muốn tốt cho hắn sao? Hắn đừng hành động theo cảm tình . . .
Nhưng mà Bùi Thanh lại làm cho làm nàng thất vọng rồi, hắn cắn chặt răng, ánh mắt sắc bén, sắc mặt tái nhợt, gắt gao nhìn chằm chằm vào phụ thân. "Ngươi thật là cha của ta sao?" Hắn nâng cằm, trong mắt có thần sắc bi thương, tự hỏi tự đáp: "Không, ngươi không phải cha ta, ta cho tới bây giờ cũng không có cha, ra đi sẽ không có!" Nói xong, đầu hắn cũng không quay lại xoay người rời đi, mọi người lui lại làm một con đường cho hắn qua, rất giống hắn có cái gì bệnh truyền nhiễm, sợ bị hắn lây bệnh dường như.
Cổ họng của Cát Tường tựa như bị tảng đá chặn, nàng thấy Bùi lão gia muốn nói cái gì, nhưng lại không nói, chỉ là chán nản nhìn nhi tử mang theo hận ý ly khai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook