“Ân?” Chớp chớp đôi mắt, tựa như nhìn rõ được người trước mắt là ai, lại tựa như không nhìn rõ. Này vẻ mặt mang theo khí tức thiên chân vô tà, may mà chỉ biểu lộ trước mặt đệ đệ của y, nếu không quả thật hình tượng ma giáo giáo chủ sẽ hoàn toàn bị hủy trong tay y.

“Ca, đang nhớ đến ai hả?” Kiên nhẫn hỏi tới, vừa len lén cười thầm. Ca ca như thế này đáng yêu quá đi, nếu không phải mình đã có người trong lòng, he he…Ca ca gặp nguy là cái chắc. “Tranh cùng chữ trên người ca là sao vậy?”

Giống như bừng tỉnh đột ngột từ trong cơn ngủ say, hoặc là linh hồn từ cõi thần tiên cuối cùng cũng nhập trở về. Như Nguyệt vừa chứng kiến cặp mắt đang ngây ngốc kia dần dần nổi lên quang mang thanh minh lãnh duệ thì biết ngay: Ca ca hắn khôi phục bình thường rồi. Bất quá đáng bực là, bình thường ca ca mà phát ngốc thì y như rằng ngốn hết một khoảng thời gian dài mới từ từ hồi phục lại, lần này sao lại nhanh vậy? Chẳng lẽ tranh cùng chữ này có gì đặc biệt sao?

“Đệ thấy được rồi?” Một đôi mắt đẹp trừng đệ đệ, vẻ mặt lại bình thản phân không rõ hỉ nộ.

“Ân, thấy được, mà còn thấy hơi bị rõ nữa a.” Gật đầu, giọng nói nhấn mạnh đầy khẳng định. Như Nguyệt biết trong giọng nói của ca ca đang cố che giấu sự xấu hổ, nghe âm cuối câu của y thì có thể biết được. Có điều đương nhiên cái này có mình mình biết thôi, tự thân y còn không phát hiện mà. “Ca, ‘Đường Cát Tường’ kia ấy…sẽ không phải là cái người mà đệ đang nghĩ đến chứ?”

“Nếu như đệ đang nghĩ đến cái gã trong Đường môn kia thì chúc mừng, đoán trúng rồi đó.” Rũ vai, lại ngã người nằm lên nhuyễn tháp. Thật hận không thể vùi sâu vào chăn khỏi gặp người luôn cho rồi. Thật ra y rất không muốn cho Như Nguyệt thấy, vậy mà lại để hắn thấy mất rồi. Nghĩ muốn nói xạo ư, y vẫn luôn là một ca ca thành thật. Hơn nữa, đối với đôi mắt cơ trí sắc xảo trước mặt này, căn bản là vô phương che giấu.

“Đường môn Đường Cát Tường? Đường môn tam thiếu gia? Nam nhân đẹp hết sẩy trong truyền thuyết đó hả?” Danh tiếng của Đường Cát Tường không thể nói là không nổi, bất quá nổi danh nhất vẫn là…hắn-đẹp. “Ca, ca làm sao có thể dính líu đến hắn vậy? Đệ thấy chữ viết này không giống bút tích của ca mà.”

“Đừng có quản việc này nữa.” Xoay mặt ra ngoài cửa sổ, không cho đệ đệ thấy được khuôn mặt của mình đã bị sự xấu hổ hun cho đỏ ửng. Hắn chỉ hỏi một câu: “Giúp ta nhìn một chút, có thể xóa ấn tử này được không?”

Như Nguyệt rất thông minh, thần thái xấu hổ lúng túng của ca ca vốn là trăm năm khó gặp, như bây giờ đã là châm chước lắm rồi. Hắn nghe vậy thì khai mở vạt áo của ca ca, lần nữa quan sát họa đồ đỏ tươi chói mắt nọ. Thậm chí còn vươn tay sờ tới sờ lui tại những nơi có điểm nổi lên. Một lúc lâu sau, hắn cười khổ nói: “Là dược vật của Đường Môn phải không? Là do đích thân Đường Cát Tường vẽ lên?”

“Ân.”

“Đệ chịu. Phương thức phối dược của Đường Môn vốn có điểm đặc biệt riêng, Đường Cát Tường lại còn là chuyên gia dụng dược được khắp thiên hạ công nhận. Thứ hắn chế ra đệ quả thật không giải được.”

“Thật sự không có biện pháp? Một chút xíu cũng không?”

“Đúng vậy, không được mà. Ca cũng biết đó, ta không tinh thông mặt này.”

“Thật ư?…Thôi quên đi.” Hơi thở dài, chỉnh lại vạt áo cho tử tế, còn không quên căn dặn đệ đệ, “Chuyện này đến đây chấm dứt, đệ xem như chưa từng phát hiện, tốt nhất là quên nó đi.”

“Là ra lệnh đó hả?” Như Nguyệt mỉm cười. Nếu là lệnh thì chấp hành vô điều kiện, nếu không phải hả…hắc hắc, vậy đây là chuyện khác nha.

“Không phải ra lệnh, là thỉnh cầu.” Nếu ngay cả việc này mà cũng dùng mệnh lệnh, vậy y cũng thấy chính mình không ra gì. Thế nhưng y thật sự chẳng thể hiểu hết đệ đệ của mình. Thỉnh thoảng Như Nguyệt chẳng kín miệng cho lắm. Nhất là những khi hắn thấy ca ca thân ái của mình lại “xuất hồn” đi đâu mất.

Như lúc này đây, hắn lại bắt đầu vạch áo cho người nào đó xem lưng, rồi thì sau đó khắp đại giang nam bắc sẽ bắt đầu lan truyền tin tức chấn động giang hồ…

“Đường Cát Tường là cấm luyến của Ma công tử? Ha ha ha ha ha ha ha…” Kẻ cười ầm lên chẳng phải ai xa lạ, chính là đại ca của Cát Tường, cầm đầu Đường Môn tam quái, Đường Vô Y. (QT đại ca: ‘Đường không có quần áo’. Xém phun nước miếng vào màn hình =,,=+)

Nói Đường Vô Y kì quái, vốn là vì tuyệt học Đường Môn hắn không lo học, tuổi còn nhỏ liền chuồn ra ngoài học cái gì dịch dung thuật. Cửa nhà tất cả dịch dung chuyên gia trên giang hồ hắn đều bái phỏng qua rồi, không nơi nào không giở thủ đoạn đến cùng bắt người ta phải đem tuyệt học dạy cho mình. Rốt cuộc hắn cũng trở thành cao thủ dịch dung lợi hại nhất thiên hạ. Có điều hắn bày đủ trò để học cho được công phu, cuối cùng chỉ để dùng vào việc hóa trang cho người khác, nhất là trang điểm cho mấy nữ môn sinh. Trong chốn giang hồ, hắn cũng là cao thủ hóa trang nổi danh, mà thú vui lớn nhất của hắn là chế tạo nhân bì diện cụ và mỹ phẩm. Cát Tường sở dĩ chán ghét nhân bì diện cụ chính vì lúc bé hay bị đại ca dùng chúng nó trêu chọc. Quá trình cụ thể do đương sự chết không muốn nhắc lại nên chẳng ai biết cả, bất quá từ đó về sau Cát Tường tận lực né xa ba thước không dám đến phòng đại ca chơi nữa.

“Lão Tam, tin tức trong giang hồ truyền nhanh thiệt nha. Chẳng mấy chốc nương sẽ biết cho coi. Nể tình huynh đệ thân thương, đem thực tình nói cho ca ca biết đi, ngươi làm sao đắc tội được ma giáo lão đại kia hay vậy, các ca ca nhất định sẽ ở trước mặt nương bảo vệ ngươi an toàn a.” Nam tử trời sinh một đôi hồ ly song nhãn hết lần này đến lần khác cười đến mức nhân súc vô song (người – thú có một không hai) chính là nhị ca Cát Tường, xưng hô “Phiến tử” Đường Sí (“tên bịp”). Bề ngoài bình phàm phổ thông bên trong bẩm sinh quỷ kế đa đoan, thú vui suốt đời là dùng toàn bộ trí tuệ để “phiến nhân” (bịp) —— đặc biệt là gạt tiền. Rõ ràng như nhau đều là đại quái nhân.

Tất cả đều cùng cha mẹ sinh ra, sống với nhau nhiều năm như vậy mà còn không rành ý tứ thật sự ẩn dấu sau lời lẽ của Đường Nhị, chừng đó tuổi thọ của Đường Cát Tường cứ dâng luôn cho cẩu xài cho rồi. Mục đích hàn thuyên của Đường Nhị chỉ có một, chính là xem hắn bị cười nhạo mà thôi. Nhìn là biết lão Nhị cùng lão Đại hiếm thấy chịu trở về một chuyến cũng chỉ để canh dịp cười nhạo hắn mà thôi, bất quá vì “nể trọng người già cả”, để bọn họ cười chút cũng được. Về phần thực hư ra sao, cũng chỉ có hắn biết thôi mà. Về phía nương…Quên đi, đến lúc đó tính tiếp. Xe đến trước núi tự có đường qua.

Có điều nha…hắc hắc cười trộm. Khinh bỉ lờ luôn mấy phần tử dở hơi bên cạnh, đi thẳng về phòng mình. Đồn đãi kiểu này mặc dù có chút không đúng sự thật, nhưng cũng chỉ ra được quan hệ xoắn xuýt của hắn cùng Như Ý. Từ nay về sau bàn dân thiên hạ đều biết hai người họ là một cặp rồi, tên nào muốn bén mảng mơ tưởng Như Ý đều phải lo lắng nhìn cái mặt của hắn trước a. Còn hắn cũng có thể vì lý do “uyển chuyển khéo léo” này từ chối cả cơ số nữ nhân dù đã bị cự tuyệt vẫn chưa chịu thôi a. Chính mình cùng thân thiết với ái nhân với hắn mới là vui nhất rồi.

Rạo rạo rực rực, tiêu tiêu sái sái, tung ta tung tăng về đến trước cửa phòng rồi đột ngột dừng lại.

Trong phòng…Có người! Cảm giác khác thường khiến sống lưng hắn căng thẳng, đang muốn triển khai động tác thì một mùi hương kì dị vô cùng lãnh đạm như có như không truyền đến chóp mũi của hắn. Sau đó, hắn nở nụ cười.

Vươn tay, đẩy cửa, nhanh chóng nhảy lẹ sang một bên, y như rằng tránh được lực đạo phá không mà đến.

Quả nhiên ý thức đề phòng nhân tâm luôn luôn phải có, cho dù là ái nhân cũng vậy, cẩn thận một chút vẫn hơn.

Từ cánh cửa mở rộng ló đầu nhìn vào, một thiếu niên diện mục tầm thường cùng tái nhợt vận hắc y đang ngồi trên ghế, dùng cặp mắt câu hồn nhiếp phách đen láy trừng hắn, tay chân vẫn giữ bất động.

Âm thầm buông khí giới giấu trong tay áo bên phải ra, để ám khí trở về nguyên vị trí ban đầu, Cát Tường cười đùa bước vào phòng mình, một bên đóng lẹ then cửa một bên nói: “Thật sự là khách quý ít đến a, lần đầu đến thăm phòng người yêu đúng không. Cảm giác thế nào? Có hài lòng không a?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương